Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc

Chương 60:

Mỹ Nhân Vô Sương

15/09/2022

Kiều Tịch lắc đầu, “Không đi bệnh viện, đi nhà cậu, cậu băng bó cho tớ.”

Lục Hoặc nhíu mày, “Không được, miệng vết thương của cậu rất sâu, cần y tá chuyên nghiệp.”

“Đi bệnh viện cũng vô ích thôi.” Kiều Tịch nói với cậu, “Chỉ có cậu mới nhìn thấy tớ, đi bệnh viện thì tớ cũng không thể băng bó được.”

“Có ý gì?” Lục Hoặc nhìn cô.

“Chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy tớ, những người khác đều không thể nhìn thấy tớ.” Kiều Tịch đi đến trước mặt một người, duỗi tay quơ quơ trước mắt đối phương, đối phương không hề có phản ứng, Kiều Tịch hỏi Lục Hoặc: “Cậu thấy chưa?”

Cô đi về bên cạnh Lục Hoặc, trên tay vẫn đang chảy máu, đôi mắt đỏ ửng, vô cùng thê thảm, “Tớ không lừa cậu, cậu đừng sợ tớ.”

Ánh mắt Lục Hoặc nặng nề, “Cậu là ai?”

Đôi mắt nhỏ của Kiều Tịch oán giận trừng cậu, “Cậu lại quên tớ rồi, lúc trước cậu đều gọi tớ là Tịch Tịch.”

Bàn tay để trên tay vịn của Lục Hoặc vô thức nắm chặt, tự nhiên hình như vị trí xăm hình nơi ngực của cậu đang nóng lên, mà dưới lồng ngực, trái tim điên cuồng nhảy lên, giống như đang đáp lại cô gái trước mặt.

Cậu mím chặt môi.

Kiều Tịch trông mong nhìn cậu, “Cậu sẽ sợ tớ à?”

Lục Hoặc lắc đầu, cô khiến cậu có một cảm giác quen thuộc khó nói, cậu cũng không kháng cự cô.

Biết Lục Hoặc không sợ mình, Kiều Tịch cũng không cười nổi, bây giờ cô quá đau, quá đau!

Trong quán bar đầy hỗn loạn, lúc giám đốc của quán bar đưa bảo vệ tới thì Lục Vinh Diệu đang bị người ta đè trên mặt đất đập đánh, bọn họ chỉ là học sinh cấp 3, mà đối phương là những tên côn đồ đánh nhau rất lợi hại, Lục Vinh Diệu đối địch với bọn họ, chỉ có đường bị đánh.

Quần áo trên người cậu ta đã bị xé rách nát, đôi chân bị người hung ác đạp lên, gãy xương, cậu ta ôm chân, nằm trên mặt đất kêu đau.

Tiểu bá vương vốn dĩ kiêu ngạo làm gì còn sự đắc ý nào nữa? Cậu ta đau đến rơi nước mắt nước mũi, vô cùng chật vật.

Kiều Tịch không hề đồng tình với Lục Vinh Diệu, chỉ cảm thấy đối phương xứng đáng.

Lục Hoặc đưa Kiều Tịch rời đi.

Từ quán bar đi ra, máu trên tay Kiều Tịch dần dần ít đi, vết thương máu me trong lòng bàn tay dần dần khỏi hẳn, tuy rằng rất chậm, nhưng có thể nhìn ra được nó đang tự phục hồi.

Xe lăn của Lục Hoặc di chuyển rất nhanh, hiển nhiên có thể nhìn ra được cậu đang sốt ruột.

Kiều Tịch đi theo bên cạnh cậu, đang muốn lên xe thì tài xế ở phía trước đầy sốt ruột nói với Lục Hoặc: “Đại thiếu gia bị đánh ở quán bar, bị thương rất nặng, bây giờ tôi phải đưa đại thiếu gia đi bệnh viện.”

Lục Hoặc liếc nhìn tay của Kiều Tịch ở bên cạnh rồi cậu mới mở miệng: “Ừ, tôi sẽ bắt xe về.”

Tài xế thở phào một cái, anh ta chạy về phía quán bar, nếu Lục Vinh Diệu xảy ra chuyện gì, ông cụ Lục nhất định sẽ truy cứu tới cùng, ai cũng không dễ sống.

Lục Hoặc và Kiều Tịch đứng đợi xe ở giao lộ.

Gió đêm lành lạnh, dưới ánh đèn vàng của đường cái, Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, cái bóng của cậu chiếu trên mặt đất vô cùng cô độc, Kiều Tịch đi đến bên cạnh cậu, trên mặt đất, bóng của hai người dựa vào nhau.

Lúc này trong mắt Kiều Tịch mới có ý cười.

Lục Hoặc nhìn về phía tay của cô, phát hiện đã không chảy máu nữa, so với máu thịt be bét đáng sợ lúc nãy, miệng vết thương nhìn qua dường như không nghiêm trọng như vậy.

Cậu có chút nghi hoặc.

Kiều Tịch chú ý tới ánh mắt của thiếu niên, cô hít mũi một cái, cô vẫn đau đến mức đôi mắt đỏ bừng, ướt lệ như cũ, “Vết thương của tớ đang tự chữa lành, nhưng vẫn đau quá nha.”

Cô đưa tay nhỏ tới trước mặt Lục Hoặc, phía trên dính đầy máu đã đông lại.

Ngón tay của cô gái trắng nõn tinh tế, có thể nhìn ra được bàn tay nhỏ vốn dĩ tinh xảo xinh đẹp của cô, bây giờ đã trở nên khó coi.

Lục Hoặc nhớ tới hình ảnh cô gái tay trần cầm thủy tinh lúc nãy, cô không chút do dự cầm bình thủy tinh, rõ ràng sợ đau như vậy, vì sao lúc ấy còn dũng cảm như thế chứ? Không sợ tay thật sự tàn phế à?

“Hối hận à?” Trên xe lăn, giọng nói thiếu niên rất nhẹ, nhưng Kiều Tịch vẫn nghe được.

Hốc mắt Kiều Tịch đỏ bừng, ngay cả mũi cũng đỏ lên, mày cô vẫn luôn nhíu chặt, hiển nhiên là thật sự rất đau, nghe thấy Lục Hoặc nói, cô lại lắc đầu: “Mới không hối hận đâu.”

Lục Hoặc vô thức nắm chặt tay vịn.

Cậu nghe thấy cô gái nói: “Tớ chỉ bị thương ở tay, nếu cậu bị thương thì sẽ chết mất, càng quan trọng là, tớ không nhìn nổi cậu bị thương.”

Lúc ấy mảnh thủy tinh sắp đâm vào ngực cậu, trong đầu cô nghĩ là không thể để cậu bị thương, mà không phải cô có thể bị thương hay không.

“Làm lại một lần nữa thì tớ vẫn sẽ cứu cậu, có điều nếu có thể lựa chọn, thì tớ chắc chắn sẽ không ngốc như vậy, dùng tay cầm bình thủy tinh, mà sẽ đá văng tay đối phương.” Giọng điệu của Kiều Tịch đầy oán giận, có thể vì đau nên cô còn hít hà một hơi, ấm ức khụt khịt cái múi.

Bộ dạng nhỏ quả thực vừa đáng thương, lại vừa khiến người ta đau lòng.

Gió đêm thổi qua đôi mắt của Lục Hoặc, cậu nhìn bàn tay nhỏ trước mắt, đôi mắt cậu nóng lên, ê ẩm.

Lần đầu tiên có người gánh chịu nguy cơ bị thương cũng muốn cứu cậu.

Cậu duỗi tay cầm bàn tay của cô gái, cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi lên phần da thịt đã nát bét trong lòng bàn tay cô.

Gió lạnh nhè nhè dường như thật sự giảm đi một chút đau đớn.

Kiều Tịch có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên đang rũ mắt, lúc nãy ở quán bar, cậu lạnh nhạt từ chối cô, mà bây giờ, cậu trân trọng lại quý trọng giúp cô thổi tay.

“Lục Hoặc, cậu uống say à?” Lúc nãy cậu uống ba chai rượu, cô nhớ rõ tửu lượng của cậu cũng không tốt lắm.

Lúc trước cậu và Hoắc Vũ thi đấu bắn súng, cậu uống vài chén rượu, sau đó lúc trở về phòng đã say rượu, mà lúc này đây, cậu uống ba chai rượu.

Quả nhiên, thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, Kiều Tịch nhìn thấy đôi mắt quá mức ướt át của cậu, khuôn mặt trắng trẻo cũng nhuộm hồng.

Cậu bắt đầu say.

Đầu ngón tay Kiều Tịch giật giật, cô lẩm bẩm nói: “Tay còn đau, cậu thổi tiếp đi.”



Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc yên tĩnh nhìn cô, “Ừ.”

Cậu cúi đầu, tiếp tục thổi vài cái cho cô, Kiều Tịch cảm thấy, ánh trăng đêm nay quá đỗi dịu dàng.

Sau khi lên xe, Kiều Tịch ngồi bên cạnh Lục Hoặc, vết thương trên tay vẫn còn rất đau, vẻ mặt cô uể oải, mà thiếu niên bên cạnh rất yên tĩnh, đôi mắt lại càng thêm ướt át.

Xe chạy đến cửa Lục gia, Kiều Tịch phát hiện Lục Hoặc nhắm mắt lại, cũng không biết có phải cậu đã ngủ rồi hay không.

Cô đẩy cậu.

Lục Hoặc chậm rãi mở to mắt, đôi mắt có vài phần mờ mịt.

Kiều Tịch nói với cậu, “Đến Lục gia rồi, chúng ta phải xuống xe.”

Lục Hoặc im lặng trong chốc lát, nói rất chậm: “Ừ.”

Sau khi trở lại căn phòng nhỏ, Kiều Tịch bật đèn, dưới ánh đèn sáng rực, cô thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc đỏ ửng, đáy mắt tối tăm của cậu đều là men say.

Đầu tóc lộn xộn của cậu rũ xuống trên trán, che đậy mặt mày thâm thúy của cậu, trên người cậu còn mặc áo đồng phục màu xanh, cúc ở cổ áo cởi ra, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, thiếu niên ngây ngô nhiều thêm vài phần dã tính.

“Lục Hoặc.”

Môi mỏng của thiếu niên cong lên, đáp lời: “Ừm.”

“Cậu say à?”

“Không.”

Giây tiếp theo, Kiều Tịch thấy đỉnh đầu của thiếu niên hiện ra lá mầm non.

Cậu say.

“Tớ đi lấy hòm thuốc, lát nữa cậu bôi thuốc cho tớ.” Kiều Tịch đau tay, tuy rằng vết thương đang khôi phục lại, nhưng bị thương quá sâu, cho nên tốc độ tự chữa lành có chút chậm.

Lục Hoặc lại lên tiếng: “Ừ.”

Kiều Tịch rất quen thuộc với tất cả những gì ở căn phòng nhỏ, cô đi đến thư phòng, tìm được hòm thuốc trong ngăn tủ bên cạnh giá sách.

Cô lấy hòm thuốc ra, hòm thuốc trong tay gần như cầm không nổi, “Lục Hoặc……”

Kiều Tịch thấy thiếu niên ngồi trên xe lăn đang cởi quần áo.

Ngón tay thon dài trắng trẻo của cậu túm vạt áo, vén cao lên, Kiều Tịch có thể nhìn thấy vòng eo thon chắc của cậu, nghe thấy tiếng nói của cô, cậu mờ mịt nghiêng đầu nhìn cô.

“Cậu đang thay quần áo?” Kiều Tịch đứng tại chỗ, không đi qua đó.

“Ướt.” Lục Hoặc nhấc vạt áo lên.

Lục Hoặc thích sạch sẽ, vào lúc uống rượu, quần áo của cậu đã dính rượu, cho nên cậu muốn thay nó đi. Cậu ý thức được Kiều Tịch đang ở đây, đôi mắt ướt át chớp chớp, “Không thể nhìn tớ.”

Kiều Tịch:……

“Không nhìn thì không nhìn.” Kiều Tịch quay đầu đi, lẩm bẩm, “Dù sao cả người của cậu, tớ cũng đã nhìn qua.”

Lục Hoặc thay một chiếc áo sơ mi màu trắng, mái tóc ngắn màu đen trở nên lộn xộn trong khi thay quần áo, có vài sợi chổng lên, có chút ngây ngô, lại có chút trẻ con, rất có cảm giác trẻ trung.

Cậu nói với Kiều Tịch: “Được rồi.”

Lúc này Kiều Tịch mới đi qua, cô đánh giá sắc mặt của Lục Hoặc, trong mắt thiếu niên mang theo cơn say và sự mờ mịt, có vẻ có chút ngoan.

Cô đưa hòm thuốc cho cậu, “Cậu giúp tớ bôi thuốc.”

Lục Hoặc gật đầu.

Tăm bông được thiếu niên thấm nước thuốc dè dặt bôi lên lòng bàn tay cô, Kiều Tịch đau đến mức rụt tay lại.

“Cậu nhẹ chút.” Kiều Tịch đỏ mắt.

Mảnh thủy tinh xuyên qua lòng bàn tay, đúng là đau chết mất.

Thiếu niên theo bản năng dừng lại, đôi mắt ướt át của cậu nhìn về phía cô, “Tớ thổi giúp cậu?”

Kiều Tịch lắc đầu, cô như đứa bé đáng thương, bắt đầu đưa ra yêu cầu đối với thiếu niên, “Cậu gọi tớ một tiếng chị, tớ nghe được sẽ vui vẻ, sẽ không đau như thế nữa.”

Bây giờ Lục Hoặc còn duy trì vài phần tỉnh táo, cậu mím chặt môi, không lên tiếng.

Kiều Tịch khụt khịt cái mũi, hừ nhẹ, “A, đau quá.”

Bàn tay nhỏ của cô trắng nõn, vết thương trong lòng bàn tay bê bết, đầu ngón tay và trên cổ tay đều là vết máu đọng lại, nhìn sao cũng khiến người ta đau lòng.

Đây là vết thương cô phải chịu vì cậu.

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, lông mi cong dài hơi rung động mang theo sự ngượng ngùng, “Ch…… Chị.”

Kiều Tịch trợn tròn mắt.

“Lúc nãy cậu nói gì, tớ không nghe được.” Kiều Tịch chơi xấu.

Mi mắt hơi mỏng của thiếu niên khẽ run, giọng nói khàn thấp, “Tịch Tịch, chị.”

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch run rẩy, lỗ tai đều tê dại, Lục Hoặc nhỏ thật sự gọi cô là chị!

Kiều Tịch nhịn không được, cô duỗi tay sờ mái tóc trên trán cậu, “Thật ngoan!”

Cô có cảm giác sung sướng khi lật mình làm chủ, rốt cuộc cô đã hố được Lục Hoặc gọi cô là chị!

Đôi mắt đen nhánh óng ánh của Lục Hoặc nhìn cô, cậu cầm bàn tay bị thương của cô đưa đến bên môi mình, con ngươi cậu lộ ra vài phần dã tính, cực kỳ giống dã thú nhỏ trong núi, phảng phất giây tiếp theo sẽ cắn trúng con mồi.



Cậu rũ mắt nhìn tay của Kiều Tịch, “Ngón tay của chị bẩn rồi.”

Tự nhiên mặt của Kiều Tịch nóng lên, thế mà cô lại cảm thấy thẹn thùng!

Lục Hoặc cầm lấy ngón tay dính chút máu của cô đưa tới bên môi, trong ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tịch, cậu ngậm lấy ngón tay cô.

“Lục Hoặc!”

Không giống với lần trước cậu say rượu, ăn kem trên đầu ngón tay của cô, thế mà thiếu niên lại dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay của cô, Kiều Tịch có thể cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại, ấm áp kia bao vây lấy ngón tay mình.

Dường như muốn rửa sạch vết máu ở đầu ngón tay của cô, cậu lại liếm thêm hai cái.

Đầu ngón tay ướt dính, nóng lên, mặt Kiều Tịch đỏ bừng, cô cảm giác xương ngón tay cũng mềm nhũn rồi.

Điểm chết người chính là, thiếu niên vừa giúp cô rửa sạch đầu ngón tay, vừa ngước mắt nhìn cô, đôi mắt quá mức tối tăm nhìn cô chằm chằm, đánh giá vẻ mặt của cô, giống như một con chó nhỏ đang lấy lòng cô.

Kiều Tịch không rảnh quan tâm cảm giác đau đớn ở lòng bàn tay, “Lục Hoặc, cậu buông ra, tay của tớ rất bẩn.”

Cậu buông lỏng miệng, giọng nói khàn khàn mang theo chút kiêu ngạo, “Sạch sẽ rồi.”

Ngón tay của Kiều Tịch tinh tế trắng trẻo, đầu ngón tay phiếm màu hồng nhạt, vết máu dính trên đầu ngón tay lúc nãy đã sớm bị cậu liếm đi, sao không sạch sẽ cho được?

Lục Hoặc bôi thuốc xong cho Kiều Tịch, cậu di chuyển xe lăn đi vào nhà tắm.

Tay của Kiều Tịch vừa đau vừa tê dại, thấy thiếu niên đi nơi khác, cô hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Đôi mắt Lục Hoặc ẩm ướt, cậu ngoan ngoãn nói với cô, “Tắm rửa.”

Trên người cậu dính mùi thuốc lá và rượu rất khó ngửi ở quán bar, Lục Hoặc rất không thích, cậu ghét bỏ nhíu mày, muốn đi tắm rửa.

Kiều Tịch có chút lo lắng, bây giờ thiếu niên say rượu, cậu có thể tự mình tắm rửa à?

Hiển nhiên Kiều Tịch lo lắng là đúng, cũng không biết qua bao lâu, Kiều Tịch nghe thấy trong nhà tắm phát ra tiếng động, giống như cái gì đó ngã.

Cô chạy nhanh đến trước cửa nhà tắm, gõ cửa, “Lục Hoặc?”

“Lục Hoặc.”

Trong nhà tắm, thiếu niên không đáp lại.

Kiều Tịch lo lắng Lục Hoặc xảy ra chuyện, cô sốt ruột mở cửa ra.

Nhà tắm xả nước nóng, hơi nước lượn lờ, thiếu niên nửa nằm trong bồn tắm.

So với lần trước ở biệt thự, bồn tắm trước mặt này lại khó khăn lắm mới chứa được Lục Hoặc.

Cậu nhắm mắt lại, dựa vào bên cạnh bồn tắm, tóc ướt loạn, dưới dòng nước ấm hiện rõ một chiếc đuôi cá màu vàng.

“Lục Hoặc?” Tự dưng Kiều Tịch có chút khẩn trương, cô cũng không biết cậu có phải ngủ rồi hay không.

Kiều Tịch đi qua, đứng bên cạnh bồn tắm, cô nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay đẩy cánh tay của Lục Hoặc, “Tỉnh nào, không thể ngủ trong bồn tắm.”

Bàn tay to ướt dầm dề giơ lên từ trong nước ấm, cầm lấy tay của Kiều Tịch.

Độ ấm trong lòng bàn tay của thiếu niên rất cao, tỏa ra nhiệt, Kiều Tịch nhìn thấy cậu chậm rãi mở to mắt.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc vừa ướt vừa sáng, thấy Kiều Tịch ở đây, cậu theo bản năng nhìn chân của mình, trong nước, cái đuôi tàn khuyết xấu xí của cậu hoàn toàn lộ ra trước mắt.

Đáy mắt Lục Hoặc nhiều thêm vài phần hoảng loạn, bàn tay nắm lấy tay Kiều Tịch của cậu buông ra, che lên đôi mắt của Kiều Tịch, “Không cần nhìn.”

Thiếu niên tự lừa mình dối người, đôi mắt Kiều Tịch bị che lại gắt gao, tay cậu dính nước, vừa nóng vừa ướt, mí mắt cô cũng ẩm ướt theo.

Trước mắt tối tăm một mảnh .

Kiều Tịch cảm giác được Lục Hoặc ghé sát vào cô, hơi thở ấm áp dừng bên lỗ tai của cô, mang theo một làn hơi ẩm, cậu nhỏ giọng cầu xin, “Tịch Tịch, đừng nhìn.”

Lỗ tai Kiều Tịch vô cùng ngứa, “Nhưng tớ đã nhìn thấy rồi.”

Huyết sắc trên mặt Lục Hoặc dần dần rút đi, giọng điệu của cậu mang theo sự tuyệt vọng, “Không phải quái vật.”

“Tớ biết, cậu không phải quái vật.”

Đôi mắt chứa cơn say của Lục Hoặc ửng đỏ, cậu có cái đuôi, sao có thể không phải là quái vật chứ? Cậu chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Kiều Tịch không nhìn thấy sắc mặt của thiếu niên tái nhợt, đáy mắt u ám, cậu hèn mọn mở miệng cầu xin: “Tịch Tịch, đừng chán ghét tớ.”

“Tớ sẽ không chán ghét cậu.” Kiều Tịch nhắm mắt lại, cô có thể nghe thấy giọng nói của thiếu niên mang theo tiếng khóc nức nở.

Cô duỗi bàn tay không bị thương ra ngoài, sờ soạng dán lên mặt của thiếu niên, “Cho dù tớ đã từng nói với cậu rồi, nhưng bây giờ tớ vẫn muốn nói với cậu, Lục Hoặc, tớ thích cái đuôi của cậu, thích nó nhất.”

Vẻ mặt Lục Hoặc đầy sửng sốt, đôi mắt u ám của cậu nhìn về phía Kiều Tịch.

“Tớ không chỉ thích cái đuôi của cậu, tớ còn thích sờ nó, càng thích hôn nó.” Kiều Tịch lấy bàn tay che trên đôi mắt cô của Lục Hoặc ra, cô thấy đáy mắt của thiếu niên từng chút từng chút sáng lên.

Kiều Tịch hỏi cậu, “Cần tớ chứng minh cho cậu xem không?”

Mặt Lục Hoặc bắt đầu nóng lên, trong mắt cất giấu sự thẹn thùng, “Không cần.”

Tịch Tịch nói, thích cái đuôi của cậu nhất.

Cậu cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Không khí trong nhà vệ sinh rất nóng, Kiều Tịch đứng lên, “Lục Hoặc, cậu nhanh tắm đi, tớ đi ra ngoài trước.”

Trong bồn tắm, tay thiếu niên níu lấy làn váy của cô gái, “Nếu Tịch Tịch thật sự muốn sờ cái đuôi.” Đôi mắt ướt át của cậu nhìn cô chăm chú, “Cho cậu sờ.”

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch kinh hoàng, cậu đây là muốn câu chết cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook