Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 81: Bản nháp
Lan Mii
13/04/2024
"Anh thì biết gì mà nói?"
Có phải anh ta đang trả thù tôi cái vụ hỏi về Vân Vân không?
Chắc chắn là như thế, rõ ràng anh ta cố tình trả đũa tôi chứ còn gì nữa.
"Sao lại không biết? Tôi biết nhiều là đằng khác đấy. Đừng có nghĩ tôi không biết gì mà thầm dè bỉu tôi."
Ai thèm dè bỉu anh ta chứ, tôi chỉ là... khinh thường anh thôi!
"Cô không nói lại gì tức là đang thầm chửi tôi đúng không? Dù cô không ưa tôi là thật, nhưng làm cái gì cũng phải chừa cho bản thân mình và người khác một đường lui chứ."
Là sao? Anh ta đang nói ra rả cái gì mà tôi nghe không hiểu hết trơn vậy? Tự dưng đang nói chuyện này rồi lại nói xiên sang chuyện khác là sao?
"Tôi đang mắng cô đấy, mặt cứ nghệt ra là thế nào?"
"Thì tôi biết anh đang nói tôi rồi, không cần nói toẹt ra đâu."
Tôi khó chịu bịt tai lại, tính quay người đi vào trong nhà để khỏi phải nhìn hai con người đáng ghét này nữa.
"Tốt nhất cô đừng cố đuổi chồng cô đi làm gì cho mệt thân, vợ chồng chú Tuấn cũng đồng ý cho anh ta ở lại đây rồi nên không cần thiết... Này cô đi đâu đấy? Tôi còn chưa nói xong mà!"
Chưa nói xong thì tôi đếch thèm quan tâm, cùng lắm là nhân lúc không ai hay tôi bỏ đi là xong chuyện chứ gì. Đâu có khó khăn nào có thể làm khó được tôi!
Nghĩ bụng thì vậy nhưng tôi vẫn thấy uất ức cho bản thân mình ghê gớm.
Rõ ràng việc tôi lựa chọn bỏ đi đã thành toàn cho anh ta và Tiêu Hi Hạ rồi, vậy thì vì cớ gì anh ta còn quay lại làm khuấy động cuộc sống yên bình của tôi?
Hay là anh ta tính bắt con của tôi đi?
Nghĩ đến điều đáng sợ này người tôi đang đi bỗng bất giác khựng lại, đứng như trời trồng ở giữa sân nhà.
Cũng có thể là vậy lắm chứ, biết đâu anh ta tính bắt con của tôi thật thì tôi biết phải làm thế nào đây? Đứa trẻ là niềm hi vọng sống còn của tôi, mất đi nó tôi không thiết sống nữa...
"Này Lam Khanh! Lam Khanh! Cô có nghe thấy tôi nói gì không đấy?"
Lục Nhất Minh đặt tay lên vai Hoàng Gia Huy, rầu rĩ nói: "Thôi bỏ đi, anh càng cố thì cô ấy càng tỏ thái độ chống đối hơn thôi."
"Nói vậy tức là cậu bỏ cuộc?"
Anh lắc nhẹ đầu.
"Không, làm gì có chuyện đó. Chỉ là... anh nhìn biểu hiện của cô ấy là biết. Thứ cô ấy muốn tôi đưa là thời gian, cô ấy cần một khoảng thời gian để chấp nhận tôi và những thứ khác. Cứ mãi o ép quá cũng không tính là chuyện tốt."
"Anh suy nghĩ sâu sắc ghê! Thế mà vẫn để mất vợ được thì tôi cũng đến chịu."
Lục Nhất Minh nở nụ cười tự giễu. "Là sự ngu ngốc của tôi, thức tỉnh quá muộn màng."
"Tôi nghe bảo anh ngoại tình nên vợ anh không chịu tha thứ?"
Bị đột ngột hỏi một câu quá thẳng thừng như vậy, Lục Nhất Minh chột dạ quay mặt đi.
"Ờm, đúng thế... có thể gọi là vậy..."
"Có thể gọi là vậy cái gì? Đàn ông ngoại tình xưa nay không phải chuyện hiếm, anh cứ thẳng thắn nhận lỗi cho tôi xem nào. Tôi nói trước cho mà biết, thâm tâm còn trốn tránh điều mình làm sai thì còn lâu vợ anh mới chịu quay về với anh."
"Thì tôi nói đúng là như vậy mà, tôi biết là tôi sai và tôi đã rất cố gắng sửa chữa mọi lỗi lầm... nhưng cô ấy..." Anh vẫn cố phản bác cho cái lý sự cùn của mình.
"Anh im tôi chưa nói hết, những lời biện minh của anh nên nhường cho cô ấy nghe chứ không phải tôi. Gia đình chúng tôi đồng ý cho phép anh ở lại hai tuần đều có nguyên nhân và điều kiện cả đấy."
"Vâng tôi biết... biết phải làm gì để lay chuyển lý trí cô ấy. Nhưng có nhiều chuyện vẫn là nói dễ hơn làm."
Hoàng Gia Huy nghe xong, mất hết kiên nhẫn nói thẳng toẹt hết ra.
"Nói dễ hơn làm thì càng phải làm thôi chứ biết sao? Không lẽ anh định bỏ cuộc rồi đi về cưới cô vợ khác?"
Tất nhiên Lục Nhất Minh đời nào chịu nghe, anh thẳng thừng phản bác:
"Nếu mà tôi làm vậy tôi khác gì một thằng đàn ông tồi?"
"Tôi thấy anh đủ tồi rồi, không cần đem bản thân đi so sánh với người khác làm gì cho tốn công tốn sức ra."
Đến câu nói này anh không thể phản bác lại dù chỉ nửa lời. Vì anh biết mình đã làm sai quá nhiều chuyện với Lam Khanh, không xứng đáng để được nhận cái gật đầu tha thứ từ cô ấy.
Nhưng bây giờ anh mới nhận ra tình cảm chân thật nhất của đời mình, chẳng lẽ như thế vẫn tính là quá muộn rồi ư?
"Haizzz, chung quy lại vẫn là do chữ tình mà ra... Giờ tôi thật chẳng biết nói gì để khuyên anh từ bỏ hay tiếp tục đeo đuổi vợ anh nữa. Vì chính bản thân tôi cũng mắc sai lầm của tuổi trẻ, buông tay người mình yêu quá sớm để rồi hối hận đến tận bây giờ."
Nghe ra được bí mật thầm kín của Hoàng Gia Huy, anh nổi cơn tò mò, mắt cứ nhìn anh ta chằm chằm một cách lộ liễu.
"Sao? Nghe tôi kể qua chút ít về quá khứ anh thấy tò mò hả?"
Có phải anh ta đang trả thù tôi cái vụ hỏi về Vân Vân không?
Chắc chắn là như thế, rõ ràng anh ta cố tình trả đũa tôi chứ còn gì nữa.
"Sao lại không biết? Tôi biết nhiều là đằng khác đấy. Đừng có nghĩ tôi không biết gì mà thầm dè bỉu tôi."
Ai thèm dè bỉu anh ta chứ, tôi chỉ là... khinh thường anh thôi!
"Cô không nói lại gì tức là đang thầm chửi tôi đúng không? Dù cô không ưa tôi là thật, nhưng làm cái gì cũng phải chừa cho bản thân mình và người khác một đường lui chứ."
Là sao? Anh ta đang nói ra rả cái gì mà tôi nghe không hiểu hết trơn vậy? Tự dưng đang nói chuyện này rồi lại nói xiên sang chuyện khác là sao?
"Tôi đang mắng cô đấy, mặt cứ nghệt ra là thế nào?"
"Thì tôi biết anh đang nói tôi rồi, không cần nói toẹt ra đâu."
Tôi khó chịu bịt tai lại, tính quay người đi vào trong nhà để khỏi phải nhìn hai con người đáng ghét này nữa.
"Tốt nhất cô đừng cố đuổi chồng cô đi làm gì cho mệt thân, vợ chồng chú Tuấn cũng đồng ý cho anh ta ở lại đây rồi nên không cần thiết... Này cô đi đâu đấy? Tôi còn chưa nói xong mà!"
Chưa nói xong thì tôi đếch thèm quan tâm, cùng lắm là nhân lúc không ai hay tôi bỏ đi là xong chuyện chứ gì. Đâu có khó khăn nào có thể làm khó được tôi!
Nghĩ bụng thì vậy nhưng tôi vẫn thấy uất ức cho bản thân mình ghê gớm.
Rõ ràng việc tôi lựa chọn bỏ đi đã thành toàn cho anh ta và Tiêu Hi Hạ rồi, vậy thì vì cớ gì anh ta còn quay lại làm khuấy động cuộc sống yên bình của tôi?
Hay là anh ta tính bắt con của tôi đi?
Nghĩ đến điều đáng sợ này người tôi đang đi bỗng bất giác khựng lại, đứng như trời trồng ở giữa sân nhà.
Cũng có thể là vậy lắm chứ, biết đâu anh ta tính bắt con của tôi thật thì tôi biết phải làm thế nào đây? Đứa trẻ là niềm hi vọng sống còn của tôi, mất đi nó tôi không thiết sống nữa...
"Này Lam Khanh! Lam Khanh! Cô có nghe thấy tôi nói gì không đấy?"
Lục Nhất Minh đặt tay lên vai Hoàng Gia Huy, rầu rĩ nói: "Thôi bỏ đi, anh càng cố thì cô ấy càng tỏ thái độ chống đối hơn thôi."
"Nói vậy tức là cậu bỏ cuộc?"
Anh lắc nhẹ đầu.
"Không, làm gì có chuyện đó. Chỉ là... anh nhìn biểu hiện của cô ấy là biết. Thứ cô ấy muốn tôi đưa là thời gian, cô ấy cần một khoảng thời gian để chấp nhận tôi và những thứ khác. Cứ mãi o ép quá cũng không tính là chuyện tốt."
"Anh suy nghĩ sâu sắc ghê! Thế mà vẫn để mất vợ được thì tôi cũng đến chịu."
Lục Nhất Minh nở nụ cười tự giễu. "Là sự ngu ngốc của tôi, thức tỉnh quá muộn màng."
"Tôi nghe bảo anh ngoại tình nên vợ anh không chịu tha thứ?"
Bị đột ngột hỏi một câu quá thẳng thừng như vậy, Lục Nhất Minh chột dạ quay mặt đi.
"Ờm, đúng thế... có thể gọi là vậy..."
"Có thể gọi là vậy cái gì? Đàn ông ngoại tình xưa nay không phải chuyện hiếm, anh cứ thẳng thắn nhận lỗi cho tôi xem nào. Tôi nói trước cho mà biết, thâm tâm còn trốn tránh điều mình làm sai thì còn lâu vợ anh mới chịu quay về với anh."
"Thì tôi nói đúng là như vậy mà, tôi biết là tôi sai và tôi đã rất cố gắng sửa chữa mọi lỗi lầm... nhưng cô ấy..." Anh vẫn cố phản bác cho cái lý sự cùn của mình.
"Anh im tôi chưa nói hết, những lời biện minh của anh nên nhường cho cô ấy nghe chứ không phải tôi. Gia đình chúng tôi đồng ý cho phép anh ở lại hai tuần đều có nguyên nhân và điều kiện cả đấy."
"Vâng tôi biết... biết phải làm gì để lay chuyển lý trí cô ấy. Nhưng có nhiều chuyện vẫn là nói dễ hơn làm."
Hoàng Gia Huy nghe xong, mất hết kiên nhẫn nói thẳng toẹt hết ra.
"Nói dễ hơn làm thì càng phải làm thôi chứ biết sao? Không lẽ anh định bỏ cuộc rồi đi về cưới cô vợ khác?"
Tất nhiên Lục Nhất Minh đời nào chịu nghe, anh thẳng thừng phản bác:
"Nếu mà tôi làm vậy tôi khác gì một thằng đàn ông tồi?"
"Tôi thấy anh đủ tồi rồi, không cần đem bản thân đi so sánh với người khác làm gì cho tốn công tốn sức ra."
Đến câu nói này anh không thể phản bác lại dù chỉ nửa lời. Vì anh biết mình đã làm sai quá nhiều chuyện với Lam Khanh, không xứng đáng để được nhận cái gật đầu tha thứ từ cô ấy.
Nhưng bây giờ anh mới nhận ra tình cảm chân thật nhất của đời mình, chẳng lẽ như thế vẫn tính là quá muộn rồi ư?
"Haizzz, chung quy lại vẫn là do chữ tình mà ra... Giờ tôi thật chẳng biết nói gì để khuyên anh từ bỏ hay tiếp tục đeo đuổi vợ anh nữa. Vì chính bản thân tôi cũng mắc sai lầm của tuổi trẻ, buông tay người mình yêu quá sớm để rồi hối hận đến tận bây giờ."
Nghe ra được bí mật thầm kín của Hoàng Gia Huy, anh nổi cơn tò mò, mắt cứ nhìn anh ta chằm chằm một cách lộ liễu.
"Sao? Nghe tôi kể qua chút ít về quá khứ anh thấy tò mò hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.