Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 24: Chạm mặt Jenny
Lan Mii
09/04/2023
Anh ấy lại vừa cười vừa nói những từ tàn ác như thế nữa rồi!
"Anh Thế Khải! Làm ơn đừng nói những lời đó trước mặt em được không?"
Em là phụ nữ có thai đấy! Có thai đấy! Có thai đấy! (Chuyện quan trọng phải nhấn mạnh ba lần)
Ngay đến cả em gái anh ấy là Vân Vân cũng đồng tình với ý kiến của tôi.
"Anh hai! Anh dọa cậu ấy rồi kìa! Đừng dùng cái bộ mặt tươi không cần tưới để đi nói mấy lời đáng sợ! Lần sau ra ngoài, anh đừng tự nhận mình là anh trai em. Toàn làm người ta hết hồn không à."
Thế Khải gãi gãi đầu, bộ dáng như thiên thần đã quay trở lại.
"Thì là... anh thấy bất bình thay Lam Khanh thôi mà, bộ anh không có quyền làm thế hả em?"
"Bất bình thì bất bình, nhưng đang ở chỗ đông người ăn nói cho cẩn thận vào chứ."
Chúng tôi đang cười nói với nhau mà không biết có một giọng nói khác lạc quẻ đột nhiên xen vào.
"Ồ, có vẻ không khí ở đây tươi vui hơn trong kia nhỉ?"
Lại là Jenny! Cái con người thích bám theo Tiêu Hi Hạ sao lại xuất hiện ở đây?
Cô ta là âm binh à? Đi đứng không phát ra tiếng động gì luôn.
Phải nói gì đó để cô ta đi trước cho bầu không khí trong lành mới được. Người phụ nữ này vừa xuất hiện một cái, tôi liền có một dự cảm xấu.
Vào lúc tôi định mở miệng đuổi người, một vóc dáng bé nhỏ tựa sóc con nhảy xổ lên, che chắn trước mặt tôi.
"Jenny, cô định làm gì cậu ấy?"
"Ơ này này, tôi nhớ là mình chưa nói gì với Lục thiếu phu nhân mà nhỉ!" Jenny thành thạo mở quạt lên, cười mờ ám nhìn chúng tôi.
Giả tạo thì vẫn là giả tạo, tôi biết đây không phải là một người tốt lành gì nhưng sao trực giác của tôi lại mách bảo rằng đó không phải bản tính thật của Jenny?
Cô ấy đang che giấu nhân cách thật của mình sao?
"Tôi không cho phép cô gọi cậu ấy với cái danh xưng đó. Sớm thôi, cậu ấy sẽ không còn là Lục thiếu... ưm... ưmm..."
Aizzz chết tiệt! Cô nàng miệng rộng này!
Tôi nhanh tay bịt miệng Vân Vân lại. Sơ hở cái là bô bô cái miệng ra. Đúng là niềm tin lỡ đặt sai người.
"Cậu bị vong nhập à? Nói nữa là lộ hết rồi đấy, biết không?"
Tôi tức không tả nổi gầm gừ trong cổ họng, hai tay từ bịt miệng chuyển sang véo má cậu ấy.
"Mình xin nhỗi, mình nhỡ nhời!"
"Thôi nào Lam Khanh! Vân Vân nó biết lỗi rồi. Mà hình như anh vừa nghe loáng thoáng gì đó..."
"Vâng, em biết rồi." Tôi vội cướp lời, thả tay xuống.
Thôi thì đến đây thôi, làm căng thêm nữa thể nào anh sẽ nảy sinh ngờ vực.
Anh ấy thông minh nhanh nhạy như vậy, chắc chắn là nhận ra lời nói tuồn ra từ miệng Vân Vân có vấn đề.
"Cậu ra tay ác gì đâu không à!"
Ai bảo cậu mồm nhanh hơn não?
Tôi lườm nguýt nhìn cậu ấy, hứa ngược hứa xuôi bảo là sẽ giữ kín như bưng, cuối cùng lại... suýt để bại lộ.
Bị chúng tôi ngó lơ hồi lâu, Jenny che quạt giả vờ hắng giọng.
"E hèm! Giờ đến lượt tôi nói rồi chứ?"
Vân cau mày nhắc nhở. "Jenny, cô nên nhớ rằng chúng ta không thân nhau tới mức đứng cùng một chỗ."
"Vậy cơ à? Thế mà tôi từng đứng cùng một chỗ với Lục thiếu phu nhân đây. Vân Vân tiểu thư không tin có thể thử hỏi cô ấy."
Lập tức, một ánh mắt sắc bén như tia lazer rọi thẳng vào người tôi.
"Lời cô ta nói thật không?"
Cái này không phải Vân Vân hỏi tôi, mà là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi quá da diết quá mãnh liệt nên tôi tự mình suy đoán thành như thế.
"Ờ... thì... đúng là có, có gặp. Nhưng không phải mình chủ động đi tìm cô ấy."
"Thế tức là cô ta ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đi quấy phá cậu?"
"Không phải đâu!"
Nghe cậu ấy nói mà cứ như nghe kể về nhân vật phản diện nào đó vậy. Tôi gặp Jenny lần đầu vào hôm Tiêu Hi Hạ ra mắt, mặc dù tôi không thích Jenny là sự thật, nhưng cô ấy chưa làm gì quá đáng với tôi.
Ngoài mấy lời ẩn ý về anh Thế Khải thì đúng là chúng tôi chẳng nói gì cả.
"Ha, mới sáng nay chúng ta gặp nhau ở cửa hàng thời trang, cô quên nhanh vậy à hả Lục thiếu phu nhân?"
Lời này vừa nói ra làm tôi đứng ngay đấy nơm nớp lo sợ.
Nếu Jenny không tự quản tốt cái miệng của mình, mấy chuyện linh tinh kia chẳng mấy tới tai hai anh em họ...
Không được, tôi phải ngăn cô ấy lại.
"Cô Jenny, chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ và nói một vài câu tầm phào vô nghĩa, tôi thiết nghĩ nó chẳng đáng để nhắc tới."
"Ồ? Có vẻ tôi là người nhiều chuyện ở đây rồi."
"Cô thông suốt điều này từ sớm có phải là tốt cho tôi rồi không?"
Jenny không vì lời nói đó của tôi mà mất bình tĩnh, cô ấy điềm đạm đi vào sảnh tiệc. Trước khi hoàn toàn vào trong đó, cô ấy quay mặt nhìn tôi cười đầy ẩn ý.
"Vậy thì, người đến muộn là tôi đây sẽ vào trước. Hẹn gặp lại ở bữa tiệc, Lục thiếu phu nhân."
Vân Vân không kiêng nể gì nói với theo bóng dáng đi xa dần của Jenny. "Một đi đừng quay lại nha, bọn tôi muốn đuổi cô đi lâu rồi mà không tiện nói ra thôi."
Kế bên là anh Thế Khải, từ lúc ngăn tôi dừng hành động véo má Vân Vân, anh đột xuất biến thành người kiệm lời. Biểu cảm trầm ngâm như đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó khiến tôi có phải nghĩ ngợi.
"Anh Thế Khải! Làm ơn đừng nói những lời đó trước mặt em được không?"
Em là phụ nữ có thai đấy! Có thai đấy! Có thai đấy! (Chuyện quan trọng phải nhấn mạnh ba lần)
Ngay đến cả em gái anh ấy là Vân Vân cũng đồng tình với ý kiến của tôi.
"Anh hai! Anh dọa cậu ấy rồi kìa! Đừng dùng cái bộ mặt tươi không cần tưới để đi nói mấy lời đáng sợ! Lần sau ra ngoài, anh đừng tự nhận mình là anh trai em. Toàn làm người ta hết hồn không à."
Thế Khải gãi gãi đầu, bộ dáng như thiên thần đã quay trở lại.
"Thì là... anh thấy bất bình thay Lam Khanh thôi mà, bộ anh không có quyền làm thế hả em?"
"Bất bình thì bất bình, nhưng đang ở chỗ đông người ăn nói cho cẩn thận vào chứ."
Chúng tôi đang cười nói với nhau mà không biết có một giọng nói khác lạc quẻ đột nhiên xen vào.
"Ồ, có vẻ không khí ở đây tươi vui hơn trong kia nhỉ?"
Lại là Jenny! Cái con người thích bám theo Tiêu Hi Hạ sao lại xuất hiện ở đây?
Cô ta là âm binh à? Đi đứng không phát ra tiếng động gì luôn.
Phải nói gì đó để cô ta đi trước cho bầu không khí trong lành mới được. Người phụ nữ này vừa xuất hiện một cái, tôi liền có một dự cảm xấu.
Vào lúc tôi định mở miệng đuổi người, một vóc dáng bé nhỏ tựa sóc con nhảy xổ lên, che chắn trước mặt tôi.
"Jenny, cô định làm gì cậu ấy?"
"Ơ này này, tôi nhớ là mình chưa nói gì với Lục thiếu phu nhân mà nhỉ!" Jenny thành thạo mở quạt lên, cười mờ ám nhìn chúng tôi.
Giả tạo thì vẫn là giả tạo, tôi biết đây không phải là một người tốt lành gì nhưng sao trực giác của tôi lại mách bảo rằng đó không phải bản tính thật của Jenny?
Cô ấy đang che giấu nhân cách thật của mình sao?
"Tôi không cho phép cô gọi cậu ấy với cái danh xưng đó. Sớm thôi, cậu ấy sẽ không còn là Lục thiếu... ưm... ưmm..."
Aizzz chết tiệt! Cô nàng miệng rộng này!
Tôi nhanh tay bịt miệng Vân Vân lại. Sơ hở cái là bô bô cái miệng ra. Đúng là niềm tin lỡ đặt sai người.
"Cậu bị vong nhập à? Nói nữa là lộ hết rồi đấy, biết không?"
Tôi tức không tả nổi gầm gừ trong cổ họng, hai tay từ bịt miệng chuyển sang véo má cậu ấy.
"Mình xin nhỗi, mình nhỡ nhời!"
"Thôi nào Lam Khanh! Vân Vân nó biết lỗi rồi. Mà hình như anh vừa nghe loáng thoáng gì đó..."
"Vâng, em biết rồi." Tôi vội cướp lời, thả tay xuống.
Thôi thì đến đây thôi, làm căng thêm nữa thể nào anh sẽ nảy sinh ngờ vực.
Anh ấy thông minh nhanh nhạy như vậy, chắc chắn là nhận ra lời nói tuồn ra từ miệng Vân Vân có vấn đề.
"Cậu ra tay ác gì đâu không à!"
Ai bảo cậu mồm nhanh hơn não?
Tôi lườm nguýt nhìn cậu ấy, hứa ngược hứa xuôi bảo là sẽ giữ kín như bưng, cuối cùng lại... suýt để bại lộ.
Bị chúng tôi ngó lơ hồi lâu, Jenny che quạt giả vờ hắng giọng.
"E hèm! Giờ đến lượt tôi nói rồi chứ?"
Vân cau mày nhắc nhở. "Jenny, cô nên nhớ rằng chúng ta không thân nhau tới mức đứng cùng một chỗ."
"Vậy cơ à? Thế mà tôi từng đứng cùng một chỗ với Lục thiếu phu nhân đây. Vân Vân tiểu thư không tin có thể thử hỏi cô ấy."
Lập tức, một ánh mắt sắc bén như tia lazer rọi thẳng vào người tôi.
"Lời cô ta nói thật không?"
Cái này không phải Vân Vân hỏi tôi, mà là ánh mắt cậu ấy nhìn tôi quá da diết quá mãnh liệt nên tôi tự mình suy đoán thành như thế.
"Ờ... thì... đúng là có, có gặp. Nhưng không phải mình chủ động đi tìm cô ấy."
"Thế tức là cô ta ăn no rửng mỡ không có việc gì làm đi quấy phá cậu?"
"Không phải đâu!"
Nghe cậu ấy nói mà cứ như nghe kể về nhân vật phản diện nào đó vậy. Tôi gặp Jenny lần đầu vào hôm Tiêu Hi Hạ ra mắt, mặc dù tôi không thích Jenny là sự thật, nhưng cô ấy chưa làm gì quá đáng với tôi.
Ngoài mấy lời ẩn ý về anh Thế Khải thì đúng là chúng tôi chẳng nói gì cả.
"Ha, mới sáng nay chúng ta gặp nhau ở cửa hàng thời trang, cô quên nhanh vậy à hả Lục thiếu phu nhân?"
Lời này vừa nói ra làm tôi đứng ngay đấy nơm nớp lo sợ.
Nếu Jenny không tự quản tốt cái miệng của mình, mấy chuyện linh tinh kia chẳng mấy tới tai hai anh em họ...
Không được, tôi phải ngăn cô ấy lại.
"Cô Jenny, chúng ta chỉ tình cờ gặp gỡ và nói một vài câu tầm phào vô nghĩa, tôi thiết nghĩ nó chẳng đáng để nhắc tới."
"Ồ? Có vẻ tôi là người nhiều chuyện ở đây rồi."
"Cô thông suốt điều này từ sớm có phải là tốt cho tôi rồi không?"
Jenny không vì lời nói đó của tôi mà mất bình tĩnh, cô ấy điềm đạm đi vào sảnh tiệc. Trước khi hoàn toàn vào trong đó, cô ấy quay mặt nhìn tôi cười đầy ẩn ý.
"Vậy thì, người đến muộn là tôi đây sẽ vào trước. Hẹn gặp lại ở bữa tiệc, Lục thiếu phu nhân."
Vân Vân không kiêng nể gì nói với theo bóng dáng đi xa dần của Jenny. "Một đi đừng quay lại nha, bọn tôi muốn đuổi cô đi lâu rồi mà không tiện nói ra thôi."
Kế bên là anh Thế Khải, từ lúc ngăn tôi dừng hành động véo má Vân Vân, anh đột xuất biến thành người kiệm lời. Biểu cảm trầm ngâm như đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó khiến tôi có phải nghĩ ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.