Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa
Chương 55: Cuộc sống bình yên
Lan Mii
07/05/2023
3 ngày sau.
Biển Đề Gi, Vĩnh Lợi.
Tôi cầm cây lau sàn cùng xô nước đi ra ngoài sảnh đón khách, bắt đầu công việc lau dọn như bao ngày. Nghe đâu mọi người kháo nhau rằng, kể từ chiều qua, sau khi thông tin về sự trở lại những con cá voi bắt đầu rầm rộ trên mạng xã hội, có không ít đoàn khách kéo nhau đổ dồn về đây. Và khách sạn tôi đang làm việc là một trong những địa điểm lưu trú của khách thập phương.
Mới có 6 giờ kém 15 phút vào sáng nay, khi tôi còn đang chưa ăn hết tô bánh canh bột lọc, chị tổ trưởng đi qua bàn tôi ngồi và dặn rằng: ăn sáng xong nhớ xuống sảnh dọn dẹp.
Mồm thì nhai nhưng miệng vẫn liên tục vâng vâng dạ dạ một cách qua loa. Cho nên, hiện tại mới có cảnh tượng tôi đang cần mẫn lau lau chùi chùi như thế này.
Trong lúc làm việc, tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ mấy người bán hàng lưu niệm. Không biết họ nói đến vấn đề gì, nhưng nghe có vẻ xôm tụ lắm.
"Mọi người đã xem tin tức gì chưa? Nghe nói con gái nhà họ Tiêu là đồ giả mạo đấy."
"Tui xem rồi, ngày nào cũng lướt mạng xã hội đâu đâu cũng thấy người ta nhắc đến con nhỏ đó. Nhìn muốn mòn cả mắt."
"Ghê thật, tui nghe bảo nó ỷ mình sở hữu một cái lắc tay gia truyền của nhà họ Tiêu nên lúc nào trông cũng chảnh chọe, đành hanh đến phát ghét."
"Thì tất nhiên. Tui còn nghe nói người vạch trần thân phận con nhỏ đó là một thiếu gia có tiếng. Nhưng tên là gì nhỉ?"
"Lục Nhất Minh." Trong miệng tôi khẽ lẩm bẩm cái tên này, đồng thời người bán hàng kia cũng nói ra cái tên đó.
Tôi đứng dậy, đấm nhẹ lên cái lưng nhức mỏi của mình.
Từ khi tới đây mọi tin tức liên quan đến anh ta tôi giả mù giả điếc cho qua, không một mảy may quan tâm. Không ngờ sau ba tháng ngắn ngủi ấy, tôi lại nghe thấy họ tên anh ta được nhắc đi nhắc lại ở vùng biển này.
Nhưng đáng ngạc nhiên hơn cả là thông tin trong lời bàn tán của mấy người đứng bán hàng.
Lúc tôi không có mặt, chuyện quái gì xảy ra thế?
Tiêu Hi Hạ không phải con cháu nhà họ Tiêu?
Người vạch trần cô ta là Lục Nhất Minh?
Chẳng phải hai người này yêu nhau lắm hay sao?
Một cơn gió biển mang theo hơi lạnh của sáng sớm thổi qua người. Tôi rùng người nhún vai một cái. Chậc, đó không phải là chuyện mình phải quản, xem như là chưa nghe thấy gì đi.
Đằng nào cuộc sống hiện tại có nhiều thứ phải lo lắm, tôi đâu có dư thừa tinh lực mà quan tâm mấy chuyện tầm phào.
Lau dọn xong, tôi cầm đồ đi vào trong. Lúc quẹo vào hành lang, tôi chạm mặt Hoàng Gia Huy.
"Chào buổi sáng!"
"Chào!"
Gì vậy trời? Mới sáng ra đã cộc lốc thế là thế nào?
"Đêm qua cô mơ thấy ác mộng à?"
"Sao?"
"Nửa đêm tôi dậy uống nước đi qua phòng cô và bé Hoa thì nghe thấy tiếng rên la dữ lắm."
Tôi vừa cười gượng vừa gãi mũi.
"À hahaa! Nói mớ lúc ngủ là chuyện thường tình, anh thấy lạ hả?"
Hoàng Gia Huy lắc đầu, anh ta quan tâm hỏi:
"Không, tại vì nhiều đêm cô hay vậy nên mới hỏi. Mà mơ nhiều ác mộng liệu có ảnh hưởng tới đứa bé không đấy?"
"Là do cơ thể tôi thay đổi thể chất khi mang bầu đấy thôi."
"Thật không vậy? Hay cô lại chống chế?"
Tôi bèn bất đắc dĩ khai sáng cho anh ta hiểu.
"Theo thông tin tôi tìm hiểu ở trên mạng thì khi phụ nữ mang thai, số lần thức giấc nhiều hơn và giấc ngủ REM ít hơn. Mẹ bầu vừa phải làm quen với thể trạng mới, vừa trải qua cảm giác mệt mỏi ban ngày. Tất cả những yếu tố trên làm tăng nguy cơ gặp ác mộng khi ngủ. Những cơn ác mộng như một giải pháp xử lý sự mệt mỏi đó."
"Thì ra là thế." Anh ta gật gù như đã hiểu ra vấn đề.
"Anh Huy này, bây giờ anh không biết tôi có thể thông cảm. Nhưng mai sau, đợi đến lúc lấy vợ sinh con đẻ cái không chịu tìm hiểu trước thì khi ấy người mang tiếng ông chồng tệ bạc là anh đấy, hiểu không?"
Haizz, chưa gì tôi đã thấy thương thay cho cô vợ tương lai của anh ta rồi.
Hoàng Gia Huy đi bên cạnh tôi, chống chế:
"Chuyện mai sau để mai sau tính. Còn vấn đề của cô là làm thế nào ngủ ít gặp ác mộng thì hơn. Tôi chưa thấy ai gặp ác mộng mồm vừa rên vừa la "Đừng giết tôi! Đừng lại gần đây!" trong khi tay chân khua khoắng loạn xạ như cô."
Tôi chỉ biết cười chứ không biết đáp như thế nào.
Đúng là từ trước tới giờ tôi hay mơ thấy mình nhảy lầu tự tử, tháng đôi ba lần nhưng giờ thì tần suất nhiều lên. Gần như đêm nào cũng mơ thấy điều kinh khủng ấy.
Nhưng đâu phải lúc nào tôi cũng mơ như thế, cũng có nhiều đêm mơ khá bậy bạ.
Toàn mơ thấy mộng xuân không à!
Mà đối tượng lại là Lục Nhất Minh mới dở chứ!
Tại sao cứ phải anh ta?
"Còn một điều nữa Hạnh Chi này, cô còn nhớ chiều qua lúc chúng ta ra biển xem Cá Ông không?"
"Tôi có. Sao vậy?"
"Một video quay cảnh Cá Ông săn mồi có mặt tôi và cô đang lan truyền trên mạng, như thế có sao không? Cô từng kể chồng cũ của cô là người quyền thế, liệu anh ta có để mắt tới?"
"Không sao đâu, anh ta không phải dạng người thích xem mấy video kiểu này đâu."
Tôi trả lời mà tâm bất an vô cùng. Liệu rằng mọi chuyện có bình yên như lời tôi nói?
Biển Đề Gi, Vĩnh Lợi.
Tôi cầm cây lau sàn cùng xô nước đi ra ngoài sảnh đón khách, bắt đầu công việc lau dọn như bao ngày. Nghe đâu mọi người kháo nhau rằng, kể từ chiều qua, sau khi thông tin về sự trở lại những con cá voi bắt đầu rầm rộ trên mạng xã hội, có không ít đoàn khách kéo nhau đổ dồn về đây. Và khách sạn tôi đang làm việc là một trong những địa điểm lưu trú của khách thập phương.
Mới có 6 giờ kém 15 phút vào sáng nay, khi tôi còn đang chưa ăn hết tô bánh canh bột lọc, chị tổ trưởng đi qua bàn tôi ngồi và dặn rằng: ăn sáng xong nhớ xuống sảnh dọn dẹp.
Mồm thì nhai nhưng miệng vẫn liên tục vâng vâng dạ dạ một cách qua loa. Cho nên, hiện tại mới có cảnh tượng tôi đang cần mẫn lau lau chùi chùi như thế này.
Trong lúc làm việc, tôi nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ mấy người bán hàng lưu niệm. Không biết họ nói đến vấn đề gì, nhưng nghe có vẻ xôm tụ lắm.
"Mọi người đã xem tin tức gì chưa? Nghe nói con gái nhà họ Tiêu là đồ giả mạo đấy."
"Tui xem rồi, ngày nào cũng lướt mạng xã hội đâu đâu cũng thấy người ta nhắc đến con nhỏ đó. Nhìn muốn mòn cả mắt."
"Ghê thật, tui nghe bảo nó ỷ mình sở hữu một cái lắc tay gia truyền của nhà họ Tiêu nên lúc nào trông cũng chảnh chọe, đành hanh đến phát ghét."
"Thì tất nhiên. Tui còn nghe nói người vạch trần thân phận con nhỏ đó là một thiếu gia có tiếng. Nhưng tên là gì nhỉ?"
"Lục Nhất Minh." Trong miệng tôi khẽ lẩm bẩm cái tên này, đồng thời người bán hàng kia cũng nói ra cái tên đó.
Tôi đứng dậy, đấm nhẹ lên cái lưng nhức mỏi của mình.
Từ khi tới đây mọi tin tức liên quan đến anh ta tôi giả mù giả điếc cho qua, không một mảy may quan tâm. Không ngờ sau ba tháng ngắn ngủi ấy, tôi lại nghe thấy họ tên anh ta được nhắc đi nhắc lại ở vùng biển này.
Nhưng đáng ngạc nhiên hơn cả là thông tin trong lời bàn tán của mấy người đứng bán hàng.
Lúc tôi không có mặt, chuyện quái gì xảy ra thế?
Tiêu Hi Hạ không phải con cháu nhà họ Tiêu?
Người vạch trần cô ta là Lục Nhất Minh?
Chẳng phải hai người này yêu nhau lắm hay sao?
Một cơn gió biển mang theo hơi lạnh của sáng sớm thổi qua người. Tôi rùng người nhún vai một cái. Chậc, đó không phải là chuyện mình phải quản, xem như là chưa nghe thấy gì đi.
Đằng nào cuộc sống hiện tại có nhiều thứ phải lo lắm, tôi đâu có dư thừa tinh lực mà quan tâm mấy chuyện tầm phào.
Lau dọn xong, tôi cầm đồ đi vào trong. Lúc quẹo vào hành lang, tôi chạm mặt Hoàng Gia Huy.
"Chào buổi sáng!"
"Chào!"
Gì vậy trời? Mới sáng ra đã cộc lốc thế là thế nào?
"Đêm qua cô mơ thấy ác mộng à?"
"Sao?"
"Nửa đêm tôi dậy uống nước đi qua phòng cô và bé Hoa thì nghe thấy tiếng rên la dữ lắm."
Tôi vừa cười gượng vừa gãi mũi.
"À hahaa! Nói mớ lúc ngủ là chuyện thường tình, anh thấy lạ hả?"
Hoàng Gia Huy lắc đầu, anh ta quan tâm hỏi:
"Không, tại vì nhiều đêm cô hay vậy nên mới hỏi. Mà mơ nhiều ác mộng liệu có ảnh hưởng tới đứa bé không đấy?"
"Là do cơ thể tôi thay đổi thể chất khi mang bầu đấy thôi."
"Thật không vậy? Hay cô lại chống chế?"
Tôi bèn bất đắc dĩ khai sáng cho anh ta hiểu.
"Theo thông tin tôi tìm hiểu ở trên mạng thì khi phụ nữ mang thai, số lần thức giấc nhiều hơn và giấc ngủ REM ít hơn. Mẹ bầu vừa phải làm quen với thể trạng mới, vừa trải qua cảm giác mệt mỏi ban ngày. Tất cả những yếu tố trên làm tăng nguy cơ gặp ác mộng khi ngủ. Những cơn ác mộng như một giải pháp xử lý sự mệt mỏi đó."
"Thì ra là thế." Anh ta gật gù như đã hiểu ra vấn đề.
"Anh Huy này, bây giờ anh không biết tôi có thể thông cảm. Nhưng mai sau, đợi đến lúc lấy vợ sinh con đẻ cái không chịu tìm hiểu trước thì khi ấy người mang tiếng ông chồng tệ bạc là anh đấy, hiểu không?"
Haizz, chưa gì tôi đã thấy thương thay cho cô vợ tương lai của anh ta rồi.
Hoàng Gia Huy đi bên cạnh tôi, chống chế:
"Chuyện mai sau để mai sau tính. Còn vấn đề của cô là làm thế nào ngủ ít gặp ác mộng thì hơn. Tôi chưa thấy ai gặp ác mộng mồm vừa rên vừa la "Đừng giết tôi! Đừng lại gần đây!" trong khi tay chân khua khoắng loạn xạ như cô."
Tôi chỉ biết cười chứ không biết đáp như thế nào.
Đúng là từ trước tới giờ tôi hay mơ thấy mình nhảy lầu tự tử, tháng đôi ba lần nhưng giờ thì tần suất nhiều lên. Gần như đêm nào cũng mơ thấy điều kinh khủng ấy.
Nhưng đâu phải lúc nào tôi cũng mơ như thế, cũng có nhiều đêm mơ khá bậy bạ.
Toàn mơ thấy mộng xuân không à!
Mà đối tượng lại là Lục Nhất Minh mới dở chứ!
Tại sao cứ phải anh ta?
"Còn một điều nữa Hạnh Chi này, cô còn nhớ chiều qua lúc chúng ta ra biển xem Cá Ông không?"
"Tôi có. Sao vậy?"
"Một video quay cảnh Cá Ông săn mồi có mặt tôi và cô đang lan truyền trên mạng, như thế có sao không? Cô từng kể chồng cũ của cô là người quyền thế, liệu anh ta có để mắt tới?"
"Không sao đâu, anh ta không phải dạng người thích xem mấy video kiểu này đâu."
Tôi trả lời mà tâm bất an vô cùng. Liệu rằng mọi chuyện có bình yên như lời tôi nói?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.