Chương 5: Điều Tra
BeenJenassoon
17/07/2024
Thông tin cá nhân trên hệ thống được kết nối trực tiếp với thân thể của Du Tâm khiến cho cô có cảm giác thân thể mình như được sống lại.
Thế giới trước kia cô là một cô gái không lo không nghĩ, gia đình cô là một gia tộc lớn có tiếng còn bản thân cô cũng có sự nghiệp riêng của mình là một công ty khoa học kỹ thuật ở nước ngoài. Nhưng hiện tại thân phận mới này khiến cô phải làm lại từ con số không.
Nhưng hệ thống đã tiết lộ cho cô một sự việc ngay sau khi cô xuyên vào mà cô chưa bao giờ nghĩ tới nó thật có.
Chính là thân phận của Trần Du Tâm không phải thật sự là con của ba mẹ đã khuất kia.Nhưng cô không biết được thân phận thật sự mà hệ thống chỉ thông báo cho cô để cô có cơ hội thoát khỏi kết cục của nguyên chủ trong nguyên tác.
Cả đêm không ngủ vừa tiếp nhận được rằng cô đã xuyên không vừa tiếp nhận nhiệm vụ khiến tinh thần của cô uể oải hẳn đi.
Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, ngủ trước rồi tính còn gì thì dậy tính sau. Khi cô đang ngủ thì bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, vì thân thể cô có thêm hệ thống nên rất nhạy cảm.
Khi gõ tiếng đầu tiên cô đã tỉnh ngay, mở cửa ra khỏi phòng ngủ nhìn người đàn ông trên sofa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi nghe được tiếng nói của bác Mai cất lên thì cô đã mở cửa bước ra bên ngoài. Bác Mai tới là kêu cô sang phòng bên ăn với gia đình họ cùng chung vui.
Căn hộ của trưởng thôn có thể nói là tốt hơn của cô, căn phòng có một phòng bếp, một phòng khách và ba phòng ngủ. Bác Lý có hai người con, một trai một gái, bé gái là chị đã mười tuổi còn bé trai mới lớn sáu tuổi.
Kiếp trước cô ở cùng căn phòng này nên hai chị em ngủ chung nhưng mà bây giờ cô sống căn bên cạnh nên hai chị ngủ hai nơi mà bây giờ ngủ chưa dậy, ban đêm hầu như mọi người đều thức trắng đêm nên ngủ tới gần trưa mới bắt đầu dậy tìm đồ nấu ăn trưa luôn.
Cô luôn nghĩ tới người đàn ông ở căn phòng của cô, không biết nên đối mặt như thế nào nên ăn xong cô không về liền mà ở lại nói chuyện tâm sự với hai người về việc ở lại huyện làm việc.
Cô muốn ở lại đây nói chuyện lâu hơn thì bên kia tỉnh dậy sẽ rời đi như thế thì cô mới thoát được cảnh rối rắm khi đối diện một người đàn ông từng chỉ súng vào người mình.
Khi cô chia sẻ rằng cô muốn ở lại huyện làm việc thì hai bác cũng không quá bất ngờ mà hỏi thăm rất nhiều đến nỗi cô cũng hơi sợ. Tuy hai bác này đã hơn bốn mươi có hai con đầy đủ trai gái nhưng họ vẫn đối xử với cô như con ruột.
Một người con gái mới mười sáu tuổi đã mất đi ba mẹ khiến ai cũng thương tâm, họ luôn quan tâm và lo lắng cho cô, dù cô sau này có như thế nào đi nữa thì cô đã trở thành nguyên chủ rồi sau này cô cũng đối xử với họ tốt hơn.
Chu Đại tỉnh dậy trên sofa đã quá giờ trưa thì hơi ngạc nhiên nhìn xung quanh căn phòng.
Đây là loại phòng kiểu cũ, có vẻ là loại chung cư kiểu cũ nếu anh nhớ không nhầm thì bên ngoài nhà cũ bỏ hoang kia có một toà chung cư trước đó không có ai ở.
Đúng như vậy thì có vẻ như là chỗ gặp mặt này đã không còn an toàn như lúc đầu nữa. Anh nhìn xung quanh căn phòng không thấy ai thì đoán được là cô gái kia đã cứu anh còn đưa anh về căn phòng mà cô ở.
Nhớ tới vết thương thì anh nhìn xuống vai trái mình, cảm nhận được vết thương đã xử lý rồi còn rất chuyên nghiệp. Anh nhớ rằng cô gái ấy chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thôi, anh hơi nheo mắt lại nhìn ngoài cửa sổ.
Là căn phòng ở cuối hành lang tầng hai nên cửa sổ có thể nhìn thấp thoáng được căn nhà bỏ hoang kia chính là nơi anh bị bắn đạn.
Chu Đại tìm điện thoại trong túi ra kiểm tra thì thấy hết pin, anh tạm mượn sạc của cô ở trên bàn làm việc và nạp pin vào. Anh đánh giá qua căn phòng biết là căn phòng mới được dọn vào chắc là đêm qua mới tới nên căn phòng không có quá nhiều thiết bị sử dụng.
Anh quan sát xung quanh, nhận thấy không có gì quá nghiêm trọng chỉ cần điều tra cô gái này tại sao có kĩ thuật xử lí vết thương chuyên nghiệp thế.
Xong, anh đợi một lát mà cô không trở lại nên đến kiểm tra điện thoại, xác nhận đã lên nguồn rồi thì anh gọi ngay cho người anh em thân thiết hỏi rõ tình hình sau khi anh rời đi như thế nào rồi mới sai người điều tra cô gái cứu anh đó.
Liên hệ được rồi thì anh cũng nên rời đi rồi, nhưng ơn cứu mạng anh vẫn sẽ trả, nhưng điều tra được sau lưng cô có bí ẩn thì cô không thoát được khỏi tay anh đâu. Anh rời đi với trên bàn có một thẻ tín dụng không mật khẩu và một tờ giấy nhỏ ghi lời cảm ơn ân cứu mạng.
Bên kia, Du Tâm nói chuyện đến nỗi buồn ngủ rồi, sau khi xác nhận một lần chắc chắn với hệ thống rằng anh đã đi thì cô mới tạm biệt bác Lý, bác Mai quay về nghỉ ngơi.
Thế giới trước kia cô là một cô gái không lo không nghĩ, gia đình cô là một gia tộc lớn có tiếng còn bản thân cô cũng có sự nghiệp riêng của mình là một công ty khoa học kỹ thuật ở nước ngoài. Nhưng hiện tại thân phận mới này khiến cô phải làm lại từ con số không.
Nhưng hệ thống đã tiết lộ cho cô một sự việc ngay sau khi cô xuyên vào mà cô chưa bao giờ nghĩ tới nó thật có.
Chính là thân phận của Trần Du Tâm không phải thật sự là con của ba mẹ đã khuất kia.Nhưng cô không biết được thân phận thật sự mà hệ thống chỉ thông báo cho cô để cô có cơ hội thoát khỏi kết cục của nguyên chủ trong nguyên tác.
Cả đêm không ngủ vừa tiếp nhận được rằng cô đã xuyên không vừa tiếp nhận nhiệm vụ khiến tinh thần của cô uể oải hẳn đi.
Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, ngủ trước rồi tính còn gì thì dậy tính sau. Khi cô đang ngủ thì bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, vì thân thể cô có thêm hệ thống nên rất nhạy cảm.
Khi gõ tiếng đầu tiên cô đã tỉnh ngay, mở cửa ra khỏi phòng ngủ nhìn người đàn ông trên sofa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi nghe được tiếng nói của bác Mai cất lên thì cô đã mở cửa bước ra bên ngoài. Bác Mai tới là kêu cô sang phòng bên ăn với gia đình họ cùng chung vui.
Căn hộ của trưởng thôn có thể nói là tốt hơn của cô, căn phòng có một phòng bếp, một phòng khách và ba phòng ngủ. Bác Lý có hai người con, một trai một gái, bé gái là chị đã mười tuổi còn bé trai mới lớn sáu tuổi.
Kiếp trước cô ở cùng căn phòng này nên hai chị em ngủ chung nhưng mà bây giờ cô sống căn bên cạnh nên hai chị ngủ hai nơi mà bây giờ ngủ chưa dậy, ban đêm hầu như mọi người đều thức trắng đêm nên ngủ tới gần trưa mới bắt đầu dậy tìm đồ nấu ăn trưa luôn.
Cô luôn nghĩ tới người đàn ông ở căn phòng của cô, không biết nên đối mặt như thế nào nên ăn xong cô không về liền mà ở lại nói chuyện tâm sự với hai người về việc ở lại huyện làm việc.
Cô muốn ở lại đây nói chuyện lâu hơn thì bên kia tỉnh dậy sẽ rời đi như thế thì cô mới thoát được cảnh rối rắm khi đối diện một người đàn ông từng chỉ súng vào người mình.
Khi cô chia sẻ rằng cô muốn ở lại huyện làm việc thì hai bác cũng không quá bất ngờ mà hỏi thăm rất nhiều đến nỗi cô cũng hơi sợ. Tuy hai bác này đã hơn bốn mươi có hai con đầy đủ trai gái nhưng họ vẫn đối xử với cô như con ruột.
Một người con gái mới mười sáu tuổi đã mất đi ba mẹ khiến ai cũng thương tâm, họ luôn quan tâm và lo lắng cho cô, dù cô sau này có như thế nào đi nữa thì cô đã trở thành nguyên chủ rồi sau này cô cũng đối xử với họ tốt hơn.
Chu Đại tỉnh dậy trên sofa đã quá giờ trưa thì hơi ngạc nhiên nhìn xung quanh căn phòng.
Đây là loại phòng kiểu cũ, có vẻ là loại chung cư kiểu cũ nếu anh nhớ không nhầm thì bên ngoài nhà cũ bỏ hoang kia có một toà chung cư trước đó không có ai ở.
Đúng như vậy thì có vẻ như là chỗ gặp mặt này đã không còn an toàn như lúc đầu nữa. Anh nhìn xung quanh căn phòng không thấy ai thì đoán được là cô gái kia đã cứu anh còn đưa anh về căn phòng mà cô ở.
Nhớ tới vết thương thì anh nhìn xuống vai trái mình, cảm nhận được vết thương đã xử lý rồi còn rất chuyên nghiệp. Anh nhớ rằng cô gái ấy chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thôi, anh hơi nheo mắt lại nhìn ngoài cửa sổ.
Là căn phòng ở cuối hành lang tầng hai nên cửa sổ có thể nhìn thấp thoáng được căn nhà bỏ hoang kia chính là nơi anh bị bắn đạn.
Chu Đại tìm điện thoại trong túi ra kiểm tra thì thấy hết pin, anh tạm mượn sạc của cô ở trên bàn làm việc và nạp pin vào. Anh đánh giá qua căn phòng biết là căn phòng mới được dọn vào chắc là đêm qua mới tới nên căn phòng không có quá nhiều thiết bị sử dụng.
Anh quan sát xung quanh, nhận thấy không có gì quá nghiêm trọng chỉ cần điều tra cô gái này tại sao có kĩ thuật xử lí vết thương chuyên nghiệp thế.
Xong, anh đợi một lát mà cô không trở lại nên đến kiểm tra điện thoại, xác nhận đã lên nguồn rồi thì anh gọi ngay cho người anh em thân thiết hỏi rõ tình hình sau khi anh rời đi như thế nào rồi mới sai người điều tra cô gái cứu anh đó.
Liên hệ được rồi thì anh cũng nên rời đi rồi, nhưng ơn cứu mạng anh vẫn sẽ trả, nhưng điều tra được sau lưng cô có bí ẩn thì cô không thoát được khỏi tay anh đâu. Anh rời đi với trên bàn có một thẻ tín dụng không mật khẩu và một tờ giấy nhỏ ghi lời cảm ơn ân cứu mạng.
Bên kia, Du Tâm nói chuyện đến nỗi buồn ngủ rồi, sau khi xác nhận một lần chắc chắn với hệ thống rằng anh đã đi thì cô mới tạm biệt bác Lý, bác Mai quay về nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.