Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng
Chương 3: Nam Nhân
Nguyệt Bách
02/10/2023
"Ngươi, ngươi và ngươi. Ba người đi xuống tìm, những người còn lại chia nhau dọc ven đầm." Chỉ vào liên tiếp ba người, nam nhân trung niên chỉ huy mọi người tản ra bao vây dọc bờ đầm sen..
Đám người đáp lời, ba người xuống hồ xoắn tay áo lên chuẩn bị xuống đầm tìm người.
Cạch, lạch cạch –------.
Cả đám người quay lại nhìn nơi vừa phát ra tiếng động, không thấy gì.
"Đến, đuổi theo!." Nam nhân trung niên chỉ tay vào chỗ vừa phát ra âm thanh sau đó cùng đám người chạy theo, cũng không đến kiểm tra dưới đầm sen nữa.
Thật may mắn, một chút nữa là toang rồi.
Loạt soạt, loạt soat –-----
Vừa mới thở phào may mắn liền nghe thấy tiếng sột soạt phát ra, vị trí phát ra còn là ở trong đầm rất gần chỗ của y.
Tố Liên: !
Gì, gì vậy?
Kế bên chỗ y, một cái đầu người tóc đen táng loạn nhô lên.
Tố Liên:"........"
Á –-----, có ma!
Cái búp sen run dữ dội sau đó như không còn sức lực ngã rũ xuống mặt nước trong đầm.
Cái đầu vừa nhô lên khỏi mặt nước:"......"
_ _ _
Sáng hôm sau, Tố Liên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh nắng từ mặt trời gọi xuống đầm gay gắt, đã là giữa trưa.
Hôm qua y gặp được một con ma, chắc hẳn là ma da trong truyền thuyết, thật đáng sợ y muốn chuyển nhà!
Loạt soạt, loạt soạt –-----
Hử, tiếng gì vậy? Phát ra từ bên kia đầm, nhưng nghe sao có chút quen quen?.
Bên kia đầm, một nam nhân cởi trần dáng người cơ bắp chuẩn tám múi khiến chị em phụ nữ phải la thét, màu da rám nắng mạnh khỏe, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, các cơ trên ngươi đầy mồ hôi lên láng, chắc hằn vừa vận động xong.
Thật đẹp, tuấn tú quá đi mất…
Khoan, có gì đó không đúng lắm.
Đẹp? Tuấn tú?
Có người! Ở đây có người∑d(°∀°d)
Y đã ở đây mấy ngày rồi xác nhận rằng nơi này không có người hay nhà ở, thậm chí ngay cả động vật đến đầm này cũng không nhiều đại loại chỉ có vài con vật nhỏ đáng yêu. Sao lại nhảy ra tên này thế hả?!
Nam nhân như cảm nhận được ánh mắt quay đầu chuẩn xác nhìn vào vị trí của y.
Tố Liên :"......."
Không sao, không sao hiện tại y chỉ là một cái búp sen. Một cái búp sen bình thường phát sáng.
Phát sáng?
Tố Liên: (!!!・_・)
Toang rồi, nếu hắn biết y có thể phát sáng sợ là đem y đi bán mất.
"Hửm?." Nam nhân nhìn một hồi cũng không làm gì thêm, xem như chưa có chuyện gì mà…..cởi luôn cái quần trên người.
Tố Liên: ∑d(°∀°d)
Mắt của ta! A, đôi mắt trong sáng của ta vừa bị vấy bẩn?!
Mà sao tên này lại có hàng "khủng" như vậy nhỉ, kiếp trước y cũng không được phân nữa cỡ của hắn. Thật sỉ nhục nam nhân thuần khiết như y (︶︹︺)
Nam nhân tự nhiên lột bỏ lớp y phục cuối cùng trên người, lộ ra toàn bộ cơ thể nam tính săn chắc. Hắn quay người đối diện với Tố Liên từng bước đi vào đầm sen.
Tố Liên:"........."
Đừng nói là….hắn tính,...
Không phải chứ?! Hắn tính tắm trong đầm sen thật hả!
Bùm –-----
Nam nhân nhảy người xuống đầm rồi biến mất dạng.
Biến mất?
Nước trong đầm cũng gọi là sâu đấy nhưng biến mất như thế nghĩa là hắn đang lặn xuống đúng không?
Lặn xuống làm cái quái gì vậy hả?! Đây là nhà ta, ngươi cút lẹ giúp cái, đừng làm ô nhiễm nguồn nước của ta chứ.
Soạt, soạt –-----
Tiếng rẽ sóng nước rõ rệt, mặt nước trong đầm hiện lên từng đợt sóng nhẹ.
Không có gió, cũng không có bão táp gì vậy lấy đâu ra rẽ sóng? Hơn nữa nó còn đang càng ngày càng tiến lại gần y hơn.
Tố Liên: ヘ(。□°)ヘ
Cái, cái gì vậy hả?
Bùm.
Một cái đầu nhô lên.
Tố Liên:"......"
Á –----, cứu ta! Ma da đòi mạng a!
Cái búp sen trắng nhỏ không ngừng run run vài cái lại muốn ngã xuống nước như đêm qua.
Lúc chuẩn bị ngã xuống mặt nước đầm bỗng nhiên có một thứ gì đó nâng cả búp lên, khiến y không thể "ngã" nữa.
Hử, gì thế nhỉ?
"Sao lại rũ xuống rồi." Giọng nói trầm trầm vang lên, còn có ngữ khí cười cợt.
Ngước mắt lên nhìn, một gương mặt tuấn tú sáp lại gần y, miệng cười cười nhìn y nói.
Tố Liên:".........."
Đám người đáp lời, ba người xuống hồ xoắn tay áo lên chuẩn bị xuống đầm tìm người.
Cạch, lạch cạch –------.
Cả đám người quay lại nhìn nơi vừa phát ra tiếng động, không thấy gì.
"Đến, đuổi theo!." Nam nhân trung niên chỉ tay vào chỗ vừa phát ra âm thanh sau đó cùng đám người chạy theo, cũng không đến kiểm tra dưới đầm sen nữa.
Thật may mắn, một chút nữa là toang rồi.
Loạt soạt, loạt soat –-----
Vừa mới thở phào may mắn liền nghe thấy tiếng sột soạt phát ra, vị trí phát ra còn là ở trong đầm rất gần chỗ của y.
Tố Liên: !
Gì, gì vậy?
Kế bên chỗ y, một cái đầu người tóc đen táng loạn nhô lên.
Tố Liên:"........"
Á –-----, có ma!
Cái búp sen run dữ dội sau đó như không còn sức lực ngã rũ xuống mặt nước trong đầm.
Cái đầu vừa nhô lên khỏi mặt nước:"......"
_ _ _
Sáng hôm sau, Tố Liên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh nắng từ mặt trời gọi xuống đầm gay gắt, đã là giữa trưa.
Hôm qua y gặp được một con ma, chắc hẳn là ma da trong truyền thuyết, thật đáng sợ y muốn chuyển nhà!
Loạt soạt, loạt soạt –-----
Hử, tiếng gì vậy? Phát ra từ bên kia đầm, nhưng nghe sao có chút quen quen?.
Bên kia đầm, một nam nhân cởi trần dáng người cơ bắp chuẩn tám múi khiến chị em phụ nữ phải la thét, màu da rám nắng mạnh khỏe, gương mặt góc cạnh lạnh lùng, các cơ trên ngươi đầy mồ hôi lên láng, chắc hằn vừa vận động xong.
Thật đẹp, tuấn tú quá đi mất…
Khoan, có gì đó không đúng lắm.
Đẹp? Tuấn tú?
Có người! Ở đây có người∑d(°∀°d)
Y đã ở đây mấy ngày rồi xác nhận rằng nơi này không có người hay nhà ở, thậm chí ngay cả động vật đến đầm này cũng không nhiều đại loại chỉ có vài con vật nhỏ đáng yêu. Sao lại nhảy ra tên này thế hả?!
Nam nhân như cảm nhận được ánh mắt quay đầu chuẩn xác nhìn vào vị trí của y.
Tố Liên :"......."
Không sao, không sao hiện tại y chỉ là một cái búp sen. Một cái búp sen bình thường phát sáng.
Phát sáng?
Tố Liên: (!!!・_・)
Toang rồi, nếu hắn biết y có thể phát sáng sợ là đem y đi bán mất.
"Hửm?." Nam nhân nhìn một hồi cũng không làm gì thêm, xem như chưa có chuyện gì mà…..cởi luôn cái quần trên người.
Tố Liên: ∑d(°∀°d)
Mắt của ta! A, đôi mắt trong sáng của ta vừa bị vấy bẩn?!
Mà sao tên này lại có hàng "khủng" như vậy nhỉ, kiếp trước y cũng không được phân nữa cỡ của hắn. Thật sỉ nhục nam nhân thuần khiết như y (︶︹︺)
Nam nhân tự nhiên lột bỏ lớp y phục cuối cùng trên người, lộ ra toàn bộ cơ thể nam tính săn chắc. Hắn quay người đối diện với Tố Liên từng bước đi vào đầm sen.
Tố Liên:"........."
Đừng nói là….hắn tính,...
Không phải chứ?! Hắn tính tắm trong đầm sen thật hả!
Bùm –-----
Nam nhân nhảy người xuống đầm rồi biến mất dạng.
Biến mất?
Nước trong đầm cũng gọi là sâu đấy nhưng biến mất như thế nghĩa là hắn đang lặn xuống đúng không?
Lặn xuống làm cái quái gì vậy hả?! Đây là nhà ta, ngươi cút lẹ giúp cái, đừng làm ô nhiễm nguồn nước của ta chứ.
Soạt, soạt –-----
Tiếng rẽ sóng nước rõ rệt, mặt nước trong đầm hiện lên từng đợt sóng nhẹ.
Không có gió, cũng không có bão táp gì vậy lấy đâu ra rẽ sóng? Hơn nữa nó còn đang càng ngày càng tiến lại gần y hơn.
Tố Liên: ヘ(。□°)ヘ
Cái, cái gì vậy hả?
Bùm.
Một cái đầu nhô lên.
Tố Liên:"......"
Á –----, cứu ta! Ma da đòi mạng a!
Cái búp sen trắng nhỏ không ngừng run run vài cái lại muốn ngã xuống nước như đêm qua.
Lúc chuẩn bị ngã xuống mặt nước đầm bỗng nhiên có một thứ gì đó nâng cả búp lên, khiến y không thể "ngã" nữa.
Hử, gì thế nhỉ?
"Sao lại rũ xuống rồi." Giọng nói trầm trầm vang lên, còn có ngữ khí cười cợt.
Ngước mắt lên nhìn, một gương mặt tuấn tú sáp lại gần y, miệng cười cười nhìn y nói.
Tố Liên:".........."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.