Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 12:
Ô Lãng Lãng
28/03/2023
Ôn Cố lùi ra hai bước, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, lại nhìn tay của anh, cuối cùng hoài nghi nhìn anh: "Anh ở đây làm gì?"
"Ồ, tôi tìm cô có chút chuyện, cô đợi đó." Xuân Thập xoay người nhảy ra khỏi đình nghỉ mát, chui vào trong bụi cây không biết làm gì, một lúc sau, anh kéo một con lợn rừng sống dở chết dở, toàn thân đầy máu chui ra, sau lưng còn có thêm một cái túi lớn, nhìn ra là đựng một cái nồi.
Anh ném con lợn rừng trước mặt cô, sau đó cởi túi xuống, móc bộ dụng cụ nhà bếp như nồi, bát, dao, thớt ra: "Tôi muốn ăn thịt kho."
Ôn Cố: "...."
*
Năng lực sinh tồn nơi hoang dã của Xuân Thập rất mạnh, chẳng mấy chốc đã dựng một cái kệ bếp đơn giản ở bên đình nghỉ mát, còn xử lý sạch sẽ con lợn rừng, sau đó chủ động ngồi xổm bên kệ bếp vừa nói: "Tôi canh lửa giúp cô."
Ôn Cố im lặng một lúc, đi lên cầm dao cắt thịt, hỏi: "Sao anh lại lên đây, bảo vệ trường không ngăn anh lại?"
"Đương nhiên là lên từ chỗ khác." Xuân Thập nói xong, nâng mắt nhìn cô: "Vừa tới đã nhìn thấy cô và cái bông hoa đào nát đó ở đây hẹn hò."
Chỉ có một con đường lên núi, phía khác của núi là vách núi thẳng đứng. Từng có rất nhiều cặp đôi lãng mạn thích leo tới đỉnh núi, đứng bên vách núi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, từ sau khi cặp đôi kia xảy ra chuyện, trường học đã niêm phong đỉnh núi, cấm du khách ở lại, cũng không biết anh vác con lợn rừng nặng như vậy leo lên kiểu gì, Ôn Cố suy nghĩ nhưng không tiếp tục truy hỏi, vùi đầu chuyên tâm nấu ăn.
Khói bếp dần bốc lên, hương thơm tỏa ra tứ phía, chim chóc trong rừng núi xung quanh bị hương thơm hấp dẫn, dần vây quanh. Sắc trời tối sẫm hoàn toàn, Ôn Cố nhấc nồi thịt kho lên, băm ít thịt vụn rắc bên ngoài rừng, đám chim chóc lập tức nhào vào mổ ăn, không hề sợ người chút nào.
Ăn xong một nồi thịt kho, Xuân Thập hài lòng mãn nguyện, chủ động dọn dẹp dụng cụ bếp, thuận tiện phá đi kệ bếp đơn giản, tiêu diệt dấu vết. Cái đầu lợn, giò lợn, mông lợn và đồ dùng bếp còn lại nhét hết vào trong túi, chiếc túi đó trông chỉ to cỡ túi leo núi bình thường, kết quả chứa nhiều đồ như thế cũng không thấy nó biến dạng, chỉ có thể nhìn ra hình một cái nồi.
"Tôi đi trước, hôm khác lại tới tìm cô." Anh vác túi lên vai, xoay người chui vào bụi cây, chẳng mấy chốc đã mất tăm.
Ôn Cố nhìn vết máu còn lại bên bụi cây, giẫm lên chà chà, đảm bảo không nhìn ra dấu vết rồi thở dài đi xuống núi: "Rõ ràng đã từ chối chức vị trưởng thôn, sao còn không tránh được số mệnh làm đầu bếp miễn phí chứ."
Về tới ký túc xá, cô vừa đóng cửa, Tiết Bảo Bảo đã ló đầu từ trong giường ra, vô cùng tò mò: "Ôn Cố, cậu và Nhiễm Phi ra sau núi hẹn hò à?"
Ôn Cố ngẩn người, lắc đầu giải thích: "Không phải hẹn hò, chỉ là có vài lời cần nói rõ với cậu ta. Sao cậu biết chuyện này?"
"Có người trong khoa chúng ta chụp được ảnh hai người ở sau núi, đăng trong nhóm hỏi, mọi người đều nhìn thấy. Nói xong đi về, cậu thật sự không thích cậu ta? Cậu ta đẹp trai, biết chơi thể thao, hơn nữa gia cảnh lại tốt, bỏ lỡ rất đáng tiếc." Tiết Bảo Bảo tiếc nuối nói: "Nếu cậu cố kỵ Lị Lị, đừng show ân ái trước mặt cậu ấy là được, dù sao cũng là tự do yêu đương, không lẽ nào cậu ấy thích trước thì cậu không thể thích."
Ôn Cố dở khóc dở cười: "Tớ thật sự không có hứng thú, cậu đừng nghĩ nhiều, công việc còn chưa tới nơi tới chốn, tớ đâu có rảnh yêu đương." Cô móc điện thoại ra mở nhóm khoa máy tính tra xem nhật ký trò chuyện, quả nhiên có người ẩn danh đăng hình cô và Nhiễm Phi một trước một sau lên núi, chỉ có điều độ thảo luận không cao, chung quy là chuyên ngành tụ tập trai thẳng, không có mấy người hứng thú tám chuyện trường học.
Sau khi xác nhận người đó không chụp được Xuân Thập, cô lặng lẽ thở phào, nếu bị người ta phát hiện cô và một người kỳ quái bắt con lợn rừng hung tợn nấu ăn ở sau núi, vậy đúng là tin tức nóng hổi rồi.
Dĩ nhiên Chu Lị Lị cũng nhìn thấy ảnh trong nhóm, cô ấy không tới hỏi Ôn Cố là chuyện gì, nhưng từ sau đó, thái độ của cô ấy ngày càng lạnh nhạt, lúc ở ký túc xá, hai người gần như không trò chuyện, bầu không khí vốn đã ngượng ngập trở nên càng cứng nhắc, khiến người ta khó thở.
Cuộc sống ký túc xá xuất hiện mâu thuẫn, tìm việc lại không thuận lợi, tâm trạng của Ôn Cố rất tệ. Tin tức tốt duy nhất là sau ngày bị đánh ở sau núi, Nhiễm Phi cũng chưa từng tới tìm cô nữa, biến mất triệt để. Nhưng Xuân Thập lại bắt đầu dăm ba bữa lại khiêng một con lợn rừng tới sau núi đại học S tìm cô cải thiện ăn uống, anh không có điện thoại, nhưng lần nào cũng có thể tìm được vị trí chính xác của cô.
Có một lần cô đang ở ban công ký túc xá giặt nội y, anh bỗng nhiên treo từ trần nhà xuống, dọa cô bất cẩn xé rách nội y. Cô vừa tức giận vừa tiếc, hôm đó tuyệt nhiên từ chối nấu ăn....
"Ồ, tôi tìm cô có chút chuyện, cô đợi đó." Xuân Thập xoay người nhảy ra khỏi đình nghỉ mát, chui vào trong bụi cây không biết làm gì, một lúc sau, anh kéo một con lợn rừng sống dở chết dở, toàn thân đầy máu chui ra, sau lưng còn có thêm một cái túi lớn, nhìn ra là đựng một cái nồi.
Anh ném con lợn rừng trước mặt cô, sau đó cởi túi xuống, móc bộ dụng cụ nhà bếp như nồi, bát, dao, thớt ra: "Tôi muốn ăn thịt kho."
Ôn Cố: "...."
*
Năng lực sinh tồn nơi hoang dã của Xuân Thập rất mạnh, chẳng mấy chốc đã dựng một cái kệ bếp đơn giản ở bên đình nghỉ mát, còn xử lý sạch sẽ con lợn rừng, sau đó chủ động ngồi xổm bên kệ bếp vừa nói: "Tôi canh lửa giúp cô."
Ôn Cố im lặng một lúc, đi lên cầm dao cắt thịt, hỏi: "Sao anh lại lên đây, bảo vệ trường không ngăn anh lại?"
"Đương nhiên là lên từ chỗ khác." Xuân Thập nói xong, nâng mắt nhìn cô: "Vừa tới đã nhìn thấy cô và cái bông hoa đào nát đó ở đây hẹn hò."
Chỉ có một con đường lên núi, phía khác của núi là vách núi thẳng đứng. Từng có rất nhiều cặp đôi lãng mạn thích leo tới đỉnh núi, đứng bên vách núi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, từ sau khi cặp đôi kia xảy ra chuyện, trường học đã niêm phong đỉnh núi, cấm du khách ở lại, cũng không biết anh vác con lợn rừng nặng như vậy leo lên kiểu gì, Ôn Cố suy nghĩ nhưng không tiếp tục truy hỏi, vùi đầu chuyên tâm nấu ăn.
Khói bếp dần bốc lên, hương thơm tỏa ra tứ phía, chim chóc trong rừng núi xung quanh bị hương thơm hấp dẫn, dần vây quanh. Sắc trời tối sẫm hoàn toàn, Ôn Cố nhấc nồi thịt kho lên, băm ít thịt vụn rắc bên ngoài rừng, đám chim chóc lập tức nhào vào mổ ăn, không hề sợ người chút nào.
Ăn xong một nồi thịt kho, Xuân Thập hài lòng mãn nguyện, chủ động dọn dẹp dụng cụ bếp, thuận tiện phá đi kệ bếp đơn giản, tiêu diệt dấu vết. Cái đầu lợn, giò lợn, mông lợn và đồ dùng bếp còn lại nhét hết vào trong túi, chiếc túi đó trông chỉ to cỡ túi leo núi bình thường, kết quả chứa nhiều đồ như thế cũng không thấy nó biến dạng, chỉ có thể nhìn ra hình một cái nồi.
"Tôi đi trước, hôm khác lại tới tìm cô." Anh vác túi lên vai, xoay người chui vào bụi cây, chẳng mấy chốc đã mất tăm.
Ôn Cố nhìn vết máu còn lại bên bụi cây, giẫm lên chà chà, đảm bảo không nhìn ra dấu vết rồi thở dài đi xuống núi: "Rõ ràng đã từ chối chức vị trưởng thôn, sao còn không tránh được số mệnh làm đầu bếp miễn phí chứ."
Về tới ký túc xá, cô vừa đóng cửa, Tiết Bảo Bảo đã ló đầu từ trong giường ra, vô cùng tò mò: "Ôn Cố, cậu và Nhiễm Phi ra sau núi hẹn hò à?"
Ôn Cố ngẩn người, lắc đầu giải thích: "Không phải hẹn hò, chỉ là có vài lời cần nói rõ với cậu ta. Sao cậu biết chuyện này?"
"Có người trong khoa chúng ta chụp được ảnh hai người ở sau núi, đăng trong nhóm hỏi, mọi người đều nhìn thấy. Nói xong đi về, cậu thật sự không thích cậu ta? Cậu ta đẹp trai, biết chơi thể thao, hơn nữa gia cảnh lại tốt, bỏ lỡ rất đáng tiếc." Tiết Bảo Bảo tiếc nuối nói: "Nếu cậu cố kỵ Lị Lị, đừng show ân ái trước mặt cậu ấy là được, dù sao cũng là tự do yêu đương, không lẽ nào cậu ấy thích trước thì cậu không thể thích."
Ôn Cố dở khóc dở cười: "Tớ thật sự không có hứng thú, cậu đừng nghĩ nhiều, công việc còn chưa tới nơi tới chốn, tớ đâu có rảnh yêu đương." Cô móc điện thoại ra mở nhóm khoa máy tính tra xem nhật ký trò chuyện, quả nhiên có người ẩn danh đăng hình cô và Nhiễm Phi một trước một sau lên núi, chỉ có điều độ thảo luận không cao, chung quy là chuyên ngành tụ tập trai thẳng, không có mấy người hứng thú tám chuyện trường học.
Sau khi xác nhận người đó không chụp được Xuân Thập, cô lặng lẽ thở phào, nếu bị người ta phát hiện cô và một người kỳ quái bắt con lợn rừng hung tợn nấu ăn ở sau núi, vậy đúng là tin tức nóng hổi rồi.
Dĩ nhiên Chu Lị Lị cũng nhìn thấy ảnh trong nhóm, cô ấy không tới hỏi Ôn Cố là chuyện gì, nhưng từ sau đó, thái độ của cô ấy ngày càng lạnh nhạt, lúc ở ký túc xá, hai người gần như không trò chuyện, bầu không khí vốn đã ngượng ngập trở nên càng cứng nhắc, khiến người ta khó thở.
Cuộc sống ký túc xá xuất hiện mâu thuẫn, tìm việc lại không thuận lợi, tâm trạng của Ôn Cố rất tệ. Tin tức tốt duy nhất là sau ngày bị đánh ở sau núi, Nhiễm Phi cũng chưa từng tới tìm cô nữa, biến mất triệt để. Nhưng Xuân Thập lại bắt đầu dăm ba bữa lại khiêng một con lợn rừng tới sau núi đại học S tìm cô cải thiện ăn uống, anh không có điện thoại, nhưng lần nào cũng có thể tìm được vị trí chính xác của cô.
Có một lần cô đang ở ban công ký túc xá giặt nội y, anh bỗng nhiên treo từ trần nhà xuống, dọa cô bất cẩn xé rách nội y. Cô vừa tức giận vừa tiếc, hôm đó tuyệt nhiên từ chối nấu ăn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.