Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 1:
Ô Lãng Lãng
27/02/2023
Tháng 9, Hải Thành cực kỳ nóng, trên đường quốc lộ bốc lên hơi nóng hầm hập, nhà bên đường hất một chậu nước lạnh lên đất giảm nhiệt, chưa được mấy chốc đã khô. Dưới bóng râm bên đường, mấy con chó nằm ngửa mà ngủ, ve kêu không dứt trên đỉnh đầu khiến người ta cực kỳ phiền muộn.
Ôn Cố nhễ nhại mồ hôi về tới ký túc xá, trong phòng đang mở điều hòa mát rượi, Ôn Cố thở phào, cô cởi giày ra đi chân trần giẫm trên thảm xốp, đến bên máy nước lọc rót một cốc nước mát giải khát. Chạy cả một buổi sáng dưới trời nóng lại không có nơi nào uống nước, cổ họng của cô đã sắp bốc khói rồi.
Tiết Bảo Bảo vẫn đang nằm trên giường ló đầu nhìn xuống: "Ôn Cố, phỏng vấn thuận lợi không?"
"Cảm thấy không ổn, đối thủ cạnh tranh quá mạnh." Ôn Cố uống một hơi hết ly nước, nói: "Đều là sinh viên đại học A bên cạnh, tớ đi lướt qua rồi về."
Hải Thành là một thành phố tuyến một với hàng loạt các trường đại học, ở trong làng đại học này, đại học S và đại học A thuộc top đại học xuất sắc trong đó. Trình độ tổng hợp của hai trường đại học trọng điểm này ngang nhau, rất khó nói ai giỏi hơn ai, nhưng một chuyên ngành khác trong đại học sẽ có chênh lệch. Ví dụ chuyên ngành chủ chốt của đại học S là khoa cơ điện, hất khoa cơ điện của đại học A xa mấy dãy phố, mà khoa máy tính của đại học S lại luôn yếu hơn đại học A, lúc các công ty mạng lớn tuyển dụng cũng sẽ ưu ái sinh viên của đại học A hơn.
Tiết Bảo Bảo nằm trở lại rồi thở dài: "Được rồi, tớ thấy offer tốt năm nay lại bị người của đại học A giành trước, cậu đừng bôn ba nữa, ném mấy cái CV, ở ký túc xá an tâm đợi thông báo, tìm xong tốp của đại học A sẽ tới phiên chúng ta thôi. Bây giờ thời tiết nóng như vậy, bôn ba bên ngoài không phải là hành xác sao."
Ôn Cố trầm mặc ngồi bên bàn học, mở máy vi tính bắt đầu lướt web tuyển dụng.
Tiết Bảo Bảo là người địa phương, tốt nghiệp cấp ba xong gia đình đã mua nhà, mua xe rồi, bình thường phí sinh hoạt một tháng đã tám nghìn tệ, dĩ nhiên có thể không gấp gáp với chuyện công việc. Mà Ôn Cố thì không, tuy cô cũng là người bản địa nhưng lại là đứa trẻ lớn lên ở viện phúc lợi, phí sinh hoạt và học phí đều dựa vào tiền học bổng và tiền trợ cấp, còn có khoản thu nhập thêm từ việc làm gia sư của cô.
Cô liều mạng dốc sức mới thi đậu vào đại học S, không phải vì tùy tiện tìm một công việc tạm bợ. Từ sau khi cô học xong cấp ba, viện phúc lợi đã đóng cửa, cô chỉ đành một mình chuyển nhà đi khắp nơi. Những năm qua, cô nằm mơ cũng muốn kết thúc cuộc sống không ổn định này. Cho nên mục tiêu của cô luôn rất rõ ràng, đó chính là mua được một căn nhà nhỏ thuộc về bản thân ở Hải Thành.
Giá nhà ở Hải Thành rất cao, nhà ở khu vực tốt một xíu đã khởi điểm là năm mươi nghìn một mét vuông, cho dù mua ở vùng ngoại ô thì ít nhất cũng phải hơn mười nghìn một mét vuông. Cô cần công việc, không thể ra vùng ngoại ô, mà nhà ở nội thành chỉ cọc thôi cũng mất ít nhất hơn một triệu. Mấy năm qua, cô làm gia sư tiết kiệm gom được một ít, nhưng vẫn còn cách mua được nhà rất xa, vì vậy cô phải nhân cơ hội khóa này lấy được một offer lương cao và có tương lai.
"Ôn Cố, nhận một bao lì xì đồ ăn ngoài giúp tớ với." Tiết Bảo Bảo ló đầu ra nhìn xuống lần nữa: "Tớ định đặt đồ ăn, cậu ăn cơm chưa?"
Ôn Cố do dự một lúc, đặt đồ ăn sẽ đắt hơn ăn ở căn tin trường mười mấy tệ, nếu là bình thường, cô tuyệt đối sẽ lựa chọn đến căn tin ăn cơm. Nhưng hôm nay cô thực sự quá mệt, trời lại nóng như thế, đến căn tin còn phải đi khá xa, chi bằng tiết kiệm thời gian xem nhiều tin tuyển dụng hơn… Cô gật đầu nói: "Tớ vẫn chưa ăn, đặt chung đi, gửi link lì xì cho tớ."
Tiết Bảo Bảo kinh ngạc nhìn cô: "Hiếm có nha, cậu cũng chịu đặt đồ ăn, lì xì được gửi trong nhóm ký túc xá, chỉ thiếu mình cậu thôi. Phải rồi, La Hi bọn họ đã gặp Nhiễm Phi ở thư viện, chụp được rất nhiều hình, siêu đẹp trai! Cậu ấy chụp ảnh đã đẹp như vậy, khó mà tưởng tượng người thật sẽ đẹp tới mức nào..."
Ôn Cố lấy điện thoại ra mở wechat, trong nhóm đã có 99+ tin nhắn chưa đọc. Lúc sáng, khi cô đi phỏng vấn đã chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau khi trở về đã quên mất chuyện này. Không ngờ mới nửa ngày, các bạn cùng phòng đã tám nhiều như vậy.
Ôn Cố nhễ nhại mồ hôi về tới ký túc xá, trong phòng đang mở điều hòa mát rượi, Ôn Cố thở phào, cô cởi giày ra đi chân trần giẫm trên thảm xốp, đến bên máy nước lọc rót một cốc nước mát giải khát. Chạy cả một buổi sáng dưới trời nóng lại không có nơi nào uống nước, cổ họng của cô đã sắp bốc khói rồi.
Tiết Bảo Bảo vẫn đang nằm trên giường ló đầu nhìn xuống: "Ôn Cố, phỏng vấn thuận lợi không?"
"Cảm thấy không ổn, đối thủ cạnh tranh quá mạnh." Ôn Cố uống một hơi hết ly nước, nói: "Đều là sinh viên đại học A bên cạnh, tớ đi lướt qua rồi về."
Hải Thành là một thành phố tuyến một với hàng loạt các trường đại học, ở trong làng đại học này, đại học S và đại học A thuộc top đại học xuất sắc trong đó. Trình độ tổng hợp của hai trường đại học trọng điểm này ngang nhau, rất khó nói ai giỏi hơn ai, nhưng một chuyên ngành khác trong đại học sẽ có chênh lệch. Ví dụ chuyên ngành chủ chốt của đại học S là khoa cơ điện, hất khoa cơ điện của đại học A xa mấy dãy phố, mà khoa máy tính của đại học S lại luôn yếu hơn đại học A, lúc các công ty mạng lớn tuyển dụng cũng sẽ ưu ái sinh viên của đại học A hơn.
Tiết Bảo Bảo nằm trở lại rồi thở dài: "Được rồi, tớ thấy offer tốt năm nay lại bị người của đại học A giành trước, cậu đừng bôn ba nữa, ném mấy cái CV, ở ký túc xá an tâm đợi thông báo, tìm xong tốp của đại học A sẽ tới phiên chúng ta thôi. Bây giờ thời tiết nóng như vậy, bôn ba bên ngoài không phải là hành xác sao."
Ôn Cố trầm mặc ngồi bên bàn học, mở máy vi tính bắt đầu lướt web tuyển dụng.
Tiết Bảo Bảo là người địa phương, tốt nghiệp cấp ba xong gia đình đã mua nhà, mua xe rồi, bình thường phí sinh hoạt một tháng đã tám nghìn tệ, dĩ nhiên có thể không gấp gáp với chuyện công việc. Mà Ôn Cố thì không, tuy cô cũng là người bản địa nhưng lại là đứa trẻ lớn lên ở viện phúc lợi, phí sinh hoạt và học phí đều dựa vào tiền học bổng và tiền trợ cấp, còn có khoản thu nhập thêm từ việc làm gia sư của cô.
Cô liều mạng dốc sức mới thi đậu vào đại học S, không phải vì tùy tiện tìm một công việc tạm bợ. Từ sau khi cô học xong cấp ba, viện phúc lợi đã đóng cửa, cô chỉ đành một mình chuyển nhà đi khắp nơi. Những năm qua, cô nằm mơ cũng muốn kết thúc cuộc sống không ổn định này. Cho nên mục tiêu của cô luôn rất rõ ràng, đó chính là mua được một căn nhà nhỏ thuộc về bản thân ở Hải Thành.
Giá nhà ở Hải Thành rất cao, nhà ở khu vực tốt một xíu đã khởi điểm là năm mươi nghìn một mét vuông, cho dù mua ở vùng ngoại ô thì ít nhất cũng phải hơn mười nghìn một mét vuông. Cô cần công việc, không thể ra vùng ngoại ô, mà nhà ở nội thành chỉ cọc thôi cũng mất ít nhất hơn một triệu. Mấy năm qua, cô làm gia sư tiết kiệm gom được một ít, nhưng vẫn còn cách mua được nhà rất xa, vì vậy cô phải nhân cơ hội khóa này lấy được một offer lương cao và có tương lai.
"Ôn Cố, nhận một bao lì xì đồ ăn ngoài giúp tớ với." Tiết Bảo Bảo ló đầu ra nhìn xuống lần nữa: "Tớ định đặt đồ ăn, cậu ăn cơm chưa?"
Ôn Cố do dự một lúc, đặt đồ ăn sẽ đắt hơn ăn ở căn tin trường mười mấy tệ, nếu là bình thường, cô tuyệt đối sẽ lựa chọn đến căn tin ăn cơm. Nhưng hôm nay cô thực sự quá mệt, trời lại nóng như thế, đến căn tin còn phải đi khá xa, chi bằng tiết kiệm thời gian xem nhiều tin tuyển dụng hơn… Cô gật đầu nói: "Tớ vẫn chưa ăn, đặt chung đi, gửi link lì xì cho tớ."
Tiết Bảo Bảo kinh ngạc nhìn cô: "Hiếm có nha, cậu cũng chịu đặt đồ ăn, lì xì được gửi trong nhóm ký túc xá, chỉ thiếu mình cậu thôi. Phải rồi, La Hi bọn họ đã gặp Nhiễm Phi ở thư viện, chụp được rất nhiều hình, siêu đẹp trai! Cậu ấy chụp ảnh đã đẹp như vậy, khó mà tưởng tượng người thật sẽ đẹp tới mức nào..."
Ôn Cố lấy điện thoại ra mở wechat, trong nhóm đã có 99+ tin nhắn chưa đọc. Lúc sáng, khi cô đi phỏng vấn đã chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, sau khi trở về đã quên mất chuyện này. Không ngờ mới nửa ngày, các bạn cùng phòng đã tám nhiều như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.