Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 34:
Ô Lãng Lãng
04/04/2023
Lúc này, bầu không khí trong làng du lịch Thần Thú vô cùng nhiệt liệt. Bắt đầu từ chín giờ rưỡi sáng, lần lượt có du khách đi vào thôn, nhàn rỗi dạo chơi tham quan khắp nơi trong thôn, thi thoảng móc điện thoại ra chụp vài bức ảnh.
Trong đó có mái nhà của căn nhà trệt cũ được cải tạo thành quán trà lộ thiên, tường nhà cũ trải qua gia cố, rìa ngoài căn nhà lắp cầu thang gỗ, có thể trực tiếp đi lên, trên mái nhà dựng giàn hoa, bên cạnh giàn bày đầy hoa cỏ, trên tường treo hoa tử đằng rũ xuống, gió thổi một cái, hương hoa xộc thẳng vào mũi.
Môi trường quán trà thanh nhã, ánh sáng lại tốt, cực kỳ phù hợp chụp hình, lúc các nữ sinh đi ngang đều không nhịn được đi xem thử. Vừa xem đã không muốn đi nữa. Lực chú ý của họ đều bị người đứng sau quầy thu hút.
Đó là một anh chàng đẹp trai tóc bạc, ngũ quan của anh ta vô cùng hoàn mỹ, cả gương mặt không tìm ra chút khuyết điểm, làn da trắng nõn mềm mịn, khí chất nhu hòa, đẹp tới mức không giống đàn ông. Nói không hề khoa trương, anh ta đẹp gấp trăm lần so với tất cả nữ minh tinh nổi tiếng nhờ nhan sắc trên tivi. Các nữ sinh xuất thần nhìn anh ta, u mê đi tới trước quầy, lúc này mới chú ý tới anh ta đang mặc bộ cổ trang tay áo rộng, trên tay đang xách một ấm trà pha trà, hành động nho nhã thanh tú.
"Muốn uống trà không?" Anh ta dịu giọng hỏi.
Một đám người lờ mờ gật đầu, đồng thanh nói: "Muốn muốn muốn!"
Lý Tuyết và Vương Mộng theo Bạch Trạch tới nhà hàng của thôn du lịch, phong cách trang trí của nhà hàng thống nhất với quán trà, đều là đi theo hướng điền viên tự nhiên, vừa mỹ quan lại không cần tốn quá nhiều kinh phí vào vật liệu phụ kiện, hơn nữa còn lành mạnh với môi trường. Nhất cử đa tiện. Lúc họ tới, trong nhà hàng đã có mấy bàn thực khách, các thực khách đang dùng bữa, vẻ mặt chuyên chú mà say sưa, tựa như thứ bày ra trước mặt họ là sơn hào hải vị. Trên thực tế, các cô nhìn thấy trên mỗi bàn chỉ có hai món ăn bình thường và một bát cháo mà thôi.
Hai người ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhỏ tiếng thảo luận.
"Không phải những người này là do làng du lịch thuê đó chứ, sao biểu cảm lại khoa trương như thế?"
"Ăn thử xem là biết, mau tìm chỗ ngồi đi, tớ đói chết rồi."
"Wow, đó là hoa gì vậy, sao lại mọc trên trần nhà? Thú vị quá!"
"Ể, tạo hình của bàn ghế rất đặc biệt, hình như là trực tiếp cắt ngang từ trên đại thụ xuống."
"Vậy phải là cái cây to nhường nào chứ..."
Bạch Trạch giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai nữ sinh, bình tĩnh đi tới bên tủ bát lấy thực đơn cho họ: "Đây là thực đơn, nội dung mỗi ngày đều sẽ đổi, mỗi bữa chỉ có thể gọi món ăn được viết trên thực đơn."
Tấm thực đơn này rất ngắn gọn, chỉ có một tờ giấy, ngay cả bìa cũng không có. Món ăn cũng ít tới thê thảm, chỉ có hai món, thịt xào măng và đầu bắp hấp sốt, cộng thêm một phần cháo trắng, chẳng trách các thực khách đều ăn giống nhau. Giá của nhà hàng rất ác, giá niêm yết của một món ăn là một trăm tám mươi tám, một bát cháo trắng mất sáu mươi tám, thật không biết ai đã cho bà chủ dũng khí này. Nhưng chữ trên giấy vô cùng đẹp, là chữ Tiểu Khải viết tay, phút pháp ôn nhu hào sảng, trong tỉ mỉ lộ ra tiêu sái, mấy chữ này vô hình chung nâng cao bức cách của thực đơn lên một bậc lớn.
Đều nói nét chữ nết người, từ nhỏ Lý Tuyết đã theo thầy thư pháp nổi tiếng ở Hi Thành học chữ thư pháp, từng thấy không ít danh tác nổi tiếng, nhưng chưa từng thấy có ai viết thể chữ Tiểu Khải tiêu sái lại bắt mắt như vậy, trong lòng lập tức tràn ngập hảo cảm với nhà hàng này, hơi đắt thì hơi đắt thôi, cũng đáng với chữ này.
Sức ăn của hai nữ sinh không lớn, hai món ăn hai bát cháo vừa vặn đủ, sau khi họ gọi món, chưa bao lâu, Tất Phương đã bưng khay tới lên món.
Vương Mộng nhìn bóng lưng của Tất Phương mãi, cảm thán: "Chị gái này đẹp quá đi! Khí chất rất lạnh lùng, gái xinh lạnh lùng trong truyền thuyết."
Lý Tuyết cũng bị làm cho kinh ngạc: "Tớ cảm thấy chị ấy hơi giống với bạn nhỏ vừa nãy, nói không chừng là người nhà."
Trong đó có mái nhà của căn nhà trệt cũ được cải tạo thành quán trà lộ thiên, tường nhà cũ trải qua gia cố, rìa ngoài căn nhà lắp cầu thang gỗ, có thể trực tiếp đi lên, trên mái nhà dựng giàn hoa, bên cạnh giàn bày đầy hoa cỏ, trên tường treo hoa tử đằng rũ xuống, gió thổi một cái, hương hoa xộc thẳng vào mũi.
Môi trường quán trà thanh nhã, ánh sáng lại tốt, cực kỳ phù hợp chụp hình, lúc các nữ sinh đi ngang đều không nhịn được đi xem thử. Vừa xem đã không muốn đi nữa. Lực chú ý của họ đều bị người đứng sau quầy thu hút.
Đó là một anh chàng đẹp trai tóc bạc, ngũ quan của anh ta vô cùng hoàn mỹ, cả gương mặt không tìm ra chút khuyết điểm, làn da trắng nõn mềm mịn, khí chất nhu hòa, đẹp tới mức không giống đàn ông. Nói không hề khoa trương, anh ta đẹp gấp trăm lần so với tất cả nữ minh tinh nổi tiếng nhờ nhan sắc trên tivi. Các nữ sinh xuất thần nhìn anh ta, u mê đi tới trước quầy, lúc này mới chú ý tới anh ta đang mặc bộ cổ trang tay áo rộng, trên tay đang xách một ấm trà pha trà, hành động nho nhã thanh tú.
"Muốn uống trà không?" Anh ta dịu giọng hỏi.
Một đám người lờ mờ gật đầu, đồng thanh nói: "Muốn muốn muốn!"
Lý Tuyết và Vương Mộng theo Bạch Trạch tới nhà hàng của thôn du lịch, phong cách trang trí của nhà hàng thống nhất với quán trà, đều là đi theo hướng điền viên tự nhiên, vừa mỹ quan lại không cần tốn quá nhiều kinh phí vào vật liệu phụ kiện, hơn nữa còn lành mạnh với môi trường. Nhất cử đa tiện. Lúc họ tới, trong nhà hàng đã có mấy bàn thực khách, các thực khách đang dùng bữa, vẻ mặt chuyên chú mà say sưa, tựa như thứ bày ra trước mặt họ là sơn hào hải vị. Trên thực tế, các cô nhìn thấy trên mỗi bàn chỉ có hai món ăn bình thường và một bát cháo mà thôi.
Hai người ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhỏ tiếng thảo luận.
"Không phải những người này là do làng du lịch thuê đó chứ, sao biểu cảm lại khoa trương như thế?"
"Ăn thử xem là biết, mau tìm chỗ ngồi đi, tớ đói chết rồi."
"Wow, đó là hoa gì vậy, sao lại mọc trên trần nhà? Thú vị quá!"
"Ể, tạo hình của bàn ghế rất đặc biệt, hình như là trực tiếp cắt ngang từ trên đại thụ xuống."
"Vậy phải là cái cây to nhường nào chứ..."
Bạch Trạch giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của hai nữ sinh, bình tĩnh đi tới bên tủ bát lấy thực đơn cho họ: "Đây là thực đơn, nội dung mỗi ngày đều sẽ đổi, mỗi bữa chỉ có thể gọi món ăn được viết trên thực đơn."
Tấm thực đơn này rất ngắn gọn, chỉ có một tờ giấy, ngay cả bìa cũng không có. Món ăn cũng ít tới thê thảm, chỉ có hai món, thịt xào măng và đầu bắp hấp sốt, cộng thêm một phần cháo trắng, chẳng trách các thực khách đều ăn giống nhau. Giá của nhà hàng rất ác, giá niêm yết của một món ăn là một trăm tám mươi tám, một bát cháo trắng mất sáu mươi tám, thật không biết ai đã cho bà chủ dũng khí này. Nhưng chữ trên giấy vô cùng đẹp, là chữ Tiểu Khải viết tay, phút pháp ôn nhu hào sảng, trong tỉ mỉ lộ ra tiêu sái, mấy chữ này vô hình chung nâng cao bức cách của thực đơn lên một bậc lớn.
Đều nói nét chữ nết người, từ nhỏ Lý Tuyết đã theo thầy thư pháp nổi tiếng ở Hi Thành học chữ thư pháp, từng thấy không ít danh tác nổi tiếng, nhưng chưa từng thấy có ai viết thể chữ Tiểu Khải tiêu sái lại bắt mắt như vậy, trong lòng lập tức tràn ngập hảo cảm với nhà hàng này, hơi đắt thì hơi đắt thôi, cũng đáng với chữ này.
Sức ăn của hai nữ sinh không lớn, hai món ăn hai bát cháo vừa vặn đủ, sau khi họ gọi món, chưa bao lâu, Tất Phương đã bưng khay tới lên món.
Vương Mộng nhìn bóng lưng của Tất Phương mãi, cảm thán: "Chị gái này đẹp quá đi! Khí chất rất lạnh lùng, gái xinh lạnh lùng trong truyền thuyết."
Lý Tuyết cũng bị làm cho kinh ngạc: "Tớ cảm thấy chị ấy hơi giống với bạn nhỏ vừa nãy, nói không chừng là người nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.