Chương 4: "tại sao hắn. . .không tự mình đến?"
Thuấn Tức
21/01/2023
Ân Kiến Hi dùng tứ chẩn(*) khám cho Thịnh Minh Sí, lại hỏi Cừu quản gia phương thuốc thái y đã đưa. Cừu quản gia chỉ cười rồi nói phương thuốc đó không có tác dụng, đã xé rồi.
(*) Tứ chẩn: Vọng – Văn – Khấn – Thiết (Nhìn-ngửi-hỏi-phân tích).
Hai mắt Ân Kiến Hi trợn to: "Đó là ngự y! Đại phu đã vất vả kê đơn thuốc, sao nói xé là xé được? Nếu đơn thuốc ta kê giống với thái y, vậy chỉ cần làm theo lời thái y là được rồi."
Thịnh Minh Sí chuyển sang nhìn Cừu quản gia. Cừu quản gia vỗ một cái vào đùi mình, ôm đầu hối lỗi nói: "Cô nương nói rất đúng, là do lão nô lo cho vương gia, nhất thời nóng lòng, lão nô sẽ đi nhận lỗi với thái y."
Cừu quản gia lại hạ giọng nói với Ân Kiến Hi: "Bệnh của Vương gia vẫn không thấy tốt lên, thuốc thái y đưa cũng không uống. Cô nương là nữ nhi của người quen cũ của Vương gia, ngài ấy niệm tình cũ chắc chắn sẽ uống, mong cô nương ở lại lâu một chút." Cừu quản gia nói xong, kêu A Bố ra ngoài chuẩn bị quà nhận lỗi.
Tuy mắt nhìn không rõ nhưng tai Thịnh Minh Sí vẫn còn rất thính, hắn lặng lẽ uống ngụm nước.
Ân Kiến Hi thở dài: "Vậy mỗi ngày ta đều tới, chỉ là giờ Dậu ta phải về khách diếm, nếu không người nhà sẽ lo lắng."
Thịnh Minh Sí nắm chặt cốc nước trên tay, thấp giọng hỏi: "Phụ thân ngươi... Hắn cũng tới đây?"
"Không có, ở nhà rất nhiều chuyện cần làm." Ân Kiến Hi lắc đầu nói: "Nhưng ta đã nói với phụ thân, mỗi ngày đúng giờ Dậu một khắc phải trở về khách điếm, ta cũng không thể nuốt lời."
"Cô nương đúng thật hiểu chuyện." Cừu quản gia cảm thán nói, Ân Kiến Hi gật đầu cười híp mắt với ông, cảm thấy ông nói rất đúng. Cừu quản gia thấy nàng cười, như gió xuân ấm ấp nhẹ nhàng thổi lên mặt, không nhịn được nói: "Lúc cười lên càng ngoan hơn nữa."
"Nếu giống hắn..." Giọng nói Thịnh Minh Sí có chút không rõ, dừng lại một lúc, mới nói tiếp: "Lòng người xảo trá, khắp nơi đều hiểm ác, ngươi vẫn còn nhỏ..."
"Nhưng phụ thân đã nói, bất luận nơi nào, ở kinh thành có Thịnh vương, sẽ không bao giờ loạn." Ân Kiến Hi nhớ lại lời phụ thân lúc đưa nàng xuống núi, nói lại vài câu.
Thịnh Minh Sí ngẩn ra, thậm chí không kịp che giấu sự thất lễ của mình, vội vàng hỏi: "Hắn đã nói như vậy sao?"
Ân Kiến Hi gật đầu, lại nhớ Thịnh Minh Sí không nhìn thấy, bổ sung: "Đúng vậy."
"Hắn để ngươi tới gặp ta." Thịnh Minh Sí cẩn thận từng chữ, kìm nén niềm vui sướng đang dâng trào cùng nhớ nhung đang sôi lên trong lòng, cưỡng ép bản thân phải tỏ ra bình tĩnh: "Tại sao hắn...không đến?"
Có lẽ cảm thấy bản thân quá vội vàng, Thịnh Minh Sí liền nói thêm: "Đến vương phủ ở không phải là không được."
Lời Ân Kiến Hi định nói ra lại lượn một vòng rồi ép trở về, cuối cùng lại nói: "A phụ chỉ đưa ta xuống núi, là Sùng ca ca đi cùng ta. A phụ không đi, có lẽ là do quá bận."
Mười lăm năm, dù sao Ân Sắt cũng sẽ gặp người khác. Đối với cái người 'Sùng ca ca' trong lời Ân Kiến Hi, Thịnh Minh Sí không để tâm. 'Ca ca' trong lời Ân Kiến Hi có lẽ không phải người cùng thế hệ với Ân Sắt. Thịnh Minh Sí có quá nhiều thứ muốn hỏi, quá nhiều điều muốn biết. Lúc này tay cầm cốc của hắn có hơi căng thẳng: "Lúc nào các ngươi cũng bận chữa bệnh cho người khác sao?"
"Đúng vậy." Ân Kiến Hi gật đầu khẳng định: "Có lúc phải ở trong núi rất lâu." Nàng nghĩ đến những ngày mình học nhận biết thảo dược, đầu lưỡi cứ như được nếm lại cái vị ngọt hoặc hơi chát của nó.
"Nếu ta biết sớm hơn..." Thịnh Minh Sí mím chặt môi lại: "Các ngươi cực khổ rồi. Sau này ta sẽ không để các ngươi sống cuộc sống như vậy nữa."
"Hả??" Ân Kiến Hi hết hồn, Cừu quản gia thấy vẻ mặt của nàng, trong lòng thấy không xong rồi, vội nói: "Ý vương gia là sẽ đưa phong bì đỏ lớn cho cô nương đó."
Đôi mắt Ân Kiến Hi sáng lên, nhưng sau một lát lại chần chờ: "Vương gia, mắt ngài không nhìn thấy chỉ là tạm thời. Độc tố đã được loại bỏ rất nhiều rồi, vốn dĩ chỉ cần nữa tháng nữa đã khỏi hoàn toàn. Ta không thể nhận số tiền xem bệnh này được."
Nói đến đây, nàng có chút nghi ngờ mà lẩm bẩm: "Sao thái y mà cũng không nhìn ra được..."
Lúc Cừu quản gia nói chuyện với Ân Kiến Hi, Thịnh Minh Sí đã giật mình hoàn hồn lại, hắn dựa vào lưng ghế, dùng giọng điệu bình thường nhất, trên mặt cũng không nhìn ra biểu tình gì: "Lòng người xảo trá, không phải ai cũng là người tốt đâu."
Hắn lại chuyển sang nhìn Ân Kiến Hi, giọng nói lại thấp thêm một chút, làm câu chuyện lạnh lùng này trở nên dịu đi. Hắn nói: "Ta tin ngươi."
Hết chương 4
(*) Tứ chẩn: Vọng – Văn – Khấn – Thiết (Nhìn-ngửi-hỏi-phân tích).
Hai mắt Ân Kiến Hi trợn to: "Đó là ngự y! Đại phu đã vất vả kê đơn thuốc, sao nói xé là xé được? Nếu đơn thuốc ta kê giống với thái y, vậy chỉ cần làm theo lời thái y là được rồi."
Thịnh Minh Sí chuyển sang nhìn Cừu quản gia. Cừu quản gia vỗ một cái vào đùi mình, ôm đầu hối lỗi nói: "Cô nương nói rất đúng, là do lão nô lo cho vương gia, nhất thời nóng lòng, lão nô sẽ đi nhận lỗi với thái y."
Cừu quản gia lại hạ giọng nói với Ân Kiến Hi: "Bệnh của Vương gia vẫn không thấy tốt lên, thuốc thái y đưa cũng không uống. Cô nương là nữ nhi của người quen cũ của Vương gia, ngài ấy niệm tình cũ chắc chắn sẽ uống, mong cô nương ở lại lâu một chút." Cừu quản gia nói xong, kêu A Bố ra ngoài chuẩn bị quà nhận lỗi.
Tuy mắt nhìn không rõ nhưng tai Thịnh Minh Sí vẫn còn rất thính, hắn lặng lẽ uống ngụm nước.
Ân Kiến Hi thở dài: "Vậy mỗi ngày ta đều tới, chỉ là giờ Dậu ta phải về khách diếm, nếu không người nhà sẽ lo lắng."
Thịnh Minh Sí nắm chặt cốc nước trên tay, thấp giọng hỏi: "Phụ thân ngươi... Hắn cũng tới đây?"
"Không có, ở nhà rất nhiều chuyện cần làm." Ân Kiến Hi lắc đầu nói: "Nhưng ta đã nói với phụ thân, mỗi ngày đúng giờ Dậu một khắc phải trở về khách điếm, ta cũng không thể nuốt lời."
"Cô nương đúng thật hiểu chuyện." Cừu quản gia cảm thán nói, Ân Kiến Hi gật đầu cười híp mắt với ông, cảm thấy ông nói rất đúng. Cừu quản gia thấy nàng cười, như gió xuân ấm ấp nhẹ nhàng thổi lên mặt, không nhịn được nói: "Lúc cười lên càng ngoan hơn nữa."
"Nếu giống hắn..." Giọng nói Thịnh Minh Sí có chút không rõ, dừng lại một lúc, mới nói tiếp: "Lòng người xảo trá, khắp nơi đều hiểm ác, ngươi vẫn còn nhỏ..."
"Nhưng phụ thân đã nói, bất luận nơi nào, ở kinh thành có Thịnh vương, sẽ không bao giờ loạn." Ân Kiến Hi nhớ lại lời phụ thân lúc đưa nàng xuống núi, nói lại vài câu.
Thịnh Minh Sí ngẩn ra, thậm chí không kịp che giấu sự thất lễ của mình, vội vàng hỏi: "Hắn đã nói như vậy sao?"
Ân Kiến Hi gật đầu, lại nhớ Thịnh Minh Sí không nhìn thấy, bổ sung: "Đúng vậy."
"Hắn để ngươi tới gặp ta." Thịnh Minh Sí cẩn thận từng chữ, kìm nén niềm vui sướng đang dâng trào cùng nhớ nhung đang sôi lên trong lòng, cưỡng ép bản thân phải tỏ ra bình tĩnh: "Tại sao hắn...không đến?"
Có lẽ cảm thấy bản thân quá vội vàng, Thịnh Minh Sí liền nói thêm: "Đến vương phủ ở không phải là không được."
Lời Ân Kiến Hi định nói ra lại lượn một vòng rồi ép trở về, cuối cùng lại nói: "A phụ chỉ đưa ta xuống núi, là Sùng ca ca đi cùng ta. A phụ không đi, có lẽ là do quá bận."
Mười lăm năm, dù sao Ân Sắt cũng sẽ gặp người khác. Đối với cái người 'Sùng ca ca' trong lời Ân Kiến Hi, Thịnh Minh Sí không để tâm. 'Ca ca' trong lời Ân Kiến Hi có lẽ không phải người cùng thế hệ với Ân Sắt. Thịnh Minh Sí có quá nhiều thứ muốn hỏi, quá nhiều điều muốn biết. Lúc này tay cầm cốc của hắn có hơi căng thẳng: "Lúc nào các ngươi cũng bận chữa bệnh cho người khác sao?"
"Đúng vậy." Ân Kiến Hi gật đầu khẳng định: "Có lúc phải ở trong núi rất lâu." Nàng nghĩ đến những ngày mình học nhận biết thảo dược, đầu lưỡi cứ như được nếm lại cái vị ngọt hoặc hơi chát của nó.
"Nếu ta biết sớm hơn..." Thịnh Minh Sí mím chặt môi lại: "Các ngươi cực khổ rồi. Sau này ta sẽ không để các ngươi sống cuộc sống như vậy nữa."
"Hả??" Ân Kiến Hi hết hồn, Cừu quản gia thấy vẻ mặt của nàng, trong lòng thấy không xong rồi, vội nói: "Ý vương gia là sẽ đưa phong bì đỏ lớn cho cô nương đó."
Đôi mắt Ân Kiến Hi sáng lên, nhưng sau một lát lại chần chờ: "Vương gia, mắt ngài không nhìn thấy chỉ là tạm thời. Độc tố đã được loại bỏ rất nhiều rồi, vốn dĩ chỉ cần nữa tháng nữa đã khỏi hoàn toàn. Ta không thể nhận số tiền xem bệnh này được."
Nói đến đây, nàng có chút nghi ngờ mà lẩm bẩm: "Sao thái y mà cũng không nhìn ra được..."
Lúc Cừu quản gia nói chuyện với Ân Kiến Hi, Thịnh Minh Sí đã giật mình hoàn hồn lại, hắn dựa vào lưng ghế, dùng giọng điệu bình thường nhất, trên mặt cũng không nhìn ra biểu tình gì: "Lòng người xảo trá, không phải ai cũng là người tốt đâu."
Hắn lại chuyển sang nhìn Ân Kiến Hi, giọng nói lại thấp thêm một chút, làm câu chuyện lạnh lùng này trở nên dịu đi. Hắn nói: "Ta tin ngươi."
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.