Chương 8: "tại sao hắn lại không tin ta?"
Thuấn Tức
21/01/2023
Cừu quản gia trở về phòng nhưng không thấy Thịnh Minh Sí, bước chân ông dừng lại một lúc, rồi đi thẳng đến Minh Sắt viên.
Quả nhiên Thịnh Minh Sí đang ngồi trước bia mộ ở Minh Sắt viên.
Hoa hạnh rơi đầy trên mặt đất, hoa cũng rơi trên mộ bia trắng một lớp hoa dày. Hơi nước trong vườn hoa và mùi rượu phả vào mặt, Cừu quản gia vội vàng chạy tới, thấy Thịnh Minh Sí uống một ngụm rượu.
Cừu quản gia còn chưa nói lời khuyên, Thịnh Minh Sí đã nói: "Cừu thúc, hắn có còn trở về không? Hắn cho Kiến Hi đến chỗ ta, là do hắn muốn ta nhận Kiến Hi có đúng không? Vậy hắn... có còn trở về không?"
Thịnh Minh Sí không quay lại, đôi tay run run cầm bầu rượu khi vuốt nhẹ bia mộ trước mặt.
Ngoại bốn trừ bốn chữ có trên bia mộ còn có ba chữ 'Tháng giêng'. Mỗi một năm lại có thêm một vết khắc, đến hôm nay đã suốt mười lăm năm.
"Vương gia..." Cừu quản gia không đành lòng, trong mắt rưng rưng nước.
"Nếu như ta bắt Kiến Hi ở lại Thịnh phủ, hắn có đến gặp ta không?" Giọng nói Thịnh Minh Sí nặng nề.
Không cần Cừu quản gia trả lời, hắn cũng tự mình cười trước. Cười so với khóc còn khó coi hơn: "Có lẽ là không."
"Ngày mười lăm tháng ba năm Thừa thiên, rõ ràng hôm đó ta đã đại công cáo thành, nhưng hắn vẫn đi." Hắn như say, say đến mê mang: "Tại sao hắn lại không tin ta?"
"Hắn vì ta mà lấy máu làm thuốc dẫn, vì ta mà lên núi hái thuốc, vì ta mà bị dùng hình, vì ta mà nương nhờ Khuyết gia... Tại sao lại bỏ ta đi?" Rượu vào giống như một lưỡi dao, hắn thà uống từng cái lưỡi dao này vào, cắt đến máu thịt lẫn lộn: "Cừu thúc, ta đã mù từ 25 năm trước rồi..."
Người thích quần áo màu trắng là hắn, thích trúc xanh cũng là hắn.
Chưa bao giờ là Ân Sắt.
Cừu quản gia đã theo bọn họ từ nhỏ cho tới tuổi trưởng thành, cuối cùng vẫn không nỡ nói ra: "Vương gia, ngài say rồi."
Thịnh MInh Sí nhìn bia mộ trước mắt, hàng chữ 'Ái thê Ân Sắt' dần trở nên rõ ràng —— màu mực đỏ dần tróc ra, hiện ra dấu hiệu năm tháng tang thương vô tình.
"Phải.." Giọng Thịnh Minh Sí lành lạnh: "Là ta say."
Hết chương 8.
Quả nhiên Thịnh Minh Sí đang ngồi trước bia mộ ở Minh Sắt viên.
Hoa hạnh rơi đầy trên mặt đất, hoa cũng rơi trên mộ bia trắng một lớp hoa dày. Hơi nước trong vườn hoa và mùi rượu phả vào mặt, Cừu quản gia vội vàng chạy tới, thấy Thịnh Minh Sí uống một ngụm rượu.
Cừu quản gia còn chưa nói lời khuyên, Thịnh Minh Sí đã nói: "Cừu thúc, hắn có còn trở về không? Hắn cho Kiến Hi đến chỗ ta, là do hắn muốn ta nhận Kiến Hi có đúng không? Vậy hắn... có còn trở về không?"
Thịnh Minh Sí không quay lại, đôi tay run run cầm bầu rượu khi vuốt nhẹ bia mộ trước mặt.
Ngoại bốn trừ bốn chữ có trên bia mộ còn có ba chữ 'Tháng giêng'. Mỗi một năm lại có thêm một vết khắc, đến hôm nay đã suốt mười lăm năm.
"Vương gia..." Cừu quản gia không đành lòng, trong mắt rưng rưng nước.
"Nếu như ta bắt Kiến Hi ở lại Thịnh phủ, hắn có đến gặp ta không?" Giọng nói Thịnh Minh Sí nặng nề.
Không cần Cừu quản gia trả lời, hắn cũng tự mình cười trước. Cười so với khóc còn khó coi hơn: "Có lẽ là không."
"Ngày mười lăm tháng ba năm Thừa thiên, rõ ràng hôm đó ta đã đại công cáo thành, nhưng hắn vẫn đi." Hắn như say, say đến mê mang: "Tại sao hắn lại không tin ta?"
"Hắn vì ta mà lấy máu làm thuốc dẫn, vì ta mà lên núi hái thuốc, vì ta mà bị dùng hình, vì ta mà nương nhờ Khuyết gia... Tại sao lại bỏ ta đi?" Rượu vào giống như một lưỡi dao, hắn thà uống từng cái lưỡi dao này vào, cắt đến máu thịt lẫn lộn: "Cừu thúc, ta đã mù từ 25 năm trước rồi..."
Người thích quần áo màu trắng là hắn, thích trúc xanh cũng là hắn.
Chưa bao giờ là Ân Sắt.
Cừu quản gia đã theo bọn họ từ nhỏ cho tới tuổi trưởng thành, cuối cùng vẫn không nỡ nói ra: "Vương gia, ngài say rồi."
Thịnh MInh Sí nhìn bia mộ trước mắt, hàng chữ 'Ái thê Ân Sắt' dần trở nên rõ ràng —— màu mực đỏ dần tróc ra, hiện ra dấu hiệu năm tháng tang thương vô tình.
"Phải.." Giọng Thịnh Minh Sí lành lạnh: "Là ta say."
Hết chương 8.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.