Chương 13: Từ rất sớm cùng với thịnh phủ đã không chút liên quan nào
Thuấn Tức
21/01/2023
So với những biến động năm Thừa thiên mười lăm năm lặp lại một lần, chữa khỏi đôi mắt cho Thịnh Minh Sí mà nói chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nói.
Vào mùa đông năm Thừa thiên, hai nguyên lão trong triều đập đầu vào cột tự tử, trước khi chết đã mắng chửi hoàng đế giết huynh giết phụ, đắc vị bất chính, tội ác tày trời. Gửi lại một phong thư bằng máu, nói phải đem đến nơi ở của Hoàng thái tôn.
Cả triều ồn ào lên.
Thịnh vương một tay nắm binh quyền đóng cửa không ra ngoài, đợi khi hắn ra ngoài, người đứng trước mặt đã là Hoàng thái tôn.
Một cáo chiếu tội, hoàng đế nhường ngôi, Hoàng thái tôn đăng cơ.
Ngày Khuyết gia thua trận mười lăm năm trước đã được thay đổi, phù diêu trực thượng, vị liệt tam công(*).
(*)Phù diêu trực thượng, vị liệt tam công: lên như diều gặp gió, ba chức vị đứng đầu (Thừa tướng, Thái úy, Thái sư).
Theo cách phân chia này chắc nước này theo chế độ quan lại ở thời Tần đấy.
Một trận tuyết rất dày đột nhiên đổ xuống trong suốt mười lăm năm qua, yến lâm triều tọa ủng thiên hạ, sơn hô vạn tuế.
*
Sau một năm kinh thành chào đón vị tân đế, lại đón thêm một vị hoàng hậu.
Cừu quản gia dẫn theo A Bố, một đường đi tới đình viện mà Ân Kiến Hi đã nghỉ chân năm đó, trên đường đi đều là những đèn lồng đỏ lớn treo trên cao, khắp nơi đều là lụa đỏ. Tuyết rơi mang đến điềm lành, mọi người đều cảm thấy tân đế sẽ làm đổi mới nơi này.
Đình viện kia đương nhiên là trống không, chỉ là có người đang chờ Cừu quản gia và A Bố, bịt kín hai mắt họ lại, đem lên xe ngựa.
Xe ngựa không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh mà lượn qua lượn lại, chờ đến lúc Cừu quản gia được mở mắt, chân của ông không khỏi run rẩy. ——
Khung cảnh trước mắt ông thấy được, là ngọn núi đầy hoa hạnh.
Lại thêm một năm xuân, cánh hoa hạnh rực rỡ bay lượn, trùng điệp cao thấp. Trắng là 'Đoàn tuyết thượng tình sao', đỏ là 'Đỏ minh ánh bích liêu'(*). Nơi làn khói mỏng bay, hoa bướm trùng điệp bay lượn, rơi trên đầu nhụy hoa, lại là một vẻ đẹp khác.
(*) Đoàn tuyết thượng tình sao, Đỏ minh ánh bích liêu: Đỉnh núi tuyết không mây, phản chiếu đỏ rực cả bầu trời.
Thông tin tác giả của bài thơ này tui tìm trên mấy trang Việt của mình thì không thấy, nên tui kiếm thông tin trên mấy trang bên Trung về. Bạn nào muốn tìm thêm thì tui để ở cuối chương nhé.
A Bố kinh ngạc mở to hai mắt: "Đẹp... Nhiều thật..."
Mười sáu cây hoa ở Thịnh phủ kia làm sao mà so sách được với nơi này?
"Phu nhân và tiểu nữ nhà ta đều thích cây hạnh." Khuyết Ninh Thu đứng từ xa xa đón, gật đầu cười với Cừu quản gia: "Cừu lão, đã lâu không gặp."
Cừu quản gia run run cúi đầu hành lễ: "Khuyết đại nhân, lão nô thay Vương gia tới gửi cho Hoàng hậu nương nương một ít trang sức."
Cừu quản gia vừa nói vừa đưa hộp gỗ lão vẫn đang cầm lên.
Khuyết Ninh Thu không hỏi nhiều, nhận lấy hộp gỗ bèn tiện tay mở ra, người này lại cười ra tiếng: "Cừu lão, chẳng lẽ Thịnh vương không biết sinh thần của tiểu nữ nhà ta sao?"
"Tiểu nữ nhà ta sinh đủ tháng, ngày ra đời là lúc mùa xuân hoa hạnh nở rộ." Khuyết Ninh Thu không nhanh không chậm nói.
A Bố nghe không hiểu lắm, theo bản năng nhìn Cừu quản gia, lại thấy Cừu quản gia cong eo càng thấp hơn.
"Ngài ấy biết." Bây giờ Cừu quản gia chỉ cảm thấy khổ sở, thậm chí không dám nghĩ đến, hôm biết được sinh thần của Ân Kiến Hi —— mà không phải, bây giờ là Khuyết Kiến Hi mới đúng, tâm trạng của Thịnh Minh Sí khi biết như thế nào.
(Có lẽ là Tra công đã biết ngày sinh thật của Kiến Hi, nhận ra cu nhang này không phải con của mình mà là con ruột của Khuyết đại nhân)
"Nếu biết rồi, còn đem nửa miếng ngọc bội này tới làm gì." Ánh mắt Thịnh Minh Sí sắc bén: "Thịnh vương có ý gì?"
"Hai miếng ngọc bội hợp lại thành một, là đoàn viên." Cừu quản gia cúi người sâu xuống, nghĩ đến trước khi đi Thịnh Minh Sí vẫn còn ngồi trước ngôi mộ —— Mái tóc đen đã thành bạc trắng, hoa hạnh rơi khắp trên đầu, lại không thể phân rõ là do người tóc bạc, hay là hoa hạnh trắng.
"Nương nương và Vương gia hữu duyên." Hơi thở Cừu quản gia hơi suy yếu, thân thể hơi run lắc. A Bố vội vàng tới đỡ ông, lo lắng nâng thân thể ông lên.
Khuyết Ninh Thu cười: "Duyên sâu duyên cạn, đều là do mỗi người tự lấy thôi.". ????????uyệ???? hay? ????ì???? ????gay t????a????g chí????h _ ????????ù????????????uyệ????.V???? _
Hắn cầm chiếc hộp 'cạch' một tiếng khép lại, nhận ngọc bội được Cừu quản gia đưa tới này.
*
Trên đường trở về kinh thành Cừu quản gia bị bệnh, nhưng ông kéo cơ thể ốm yếu đến chỗ Thịnh Minh Sí báo lại chuyện đi gặp Khuyết Ninh Thu.
Vừa nói xong, thì ông lại buồn bã thở dài: "Vương gia, thời gian của lão nô cũng không còn nhiều nữa. Quá khứ của ngày hôm qua thì cũng đã qua rồi, sau này Vương gia phải tự bảo trọng..."
Thịnh Minh Sí đang quỳ trước mộ, một nét ngang trên chữ 'Giêng' vừa được khắc xuống. Nghe vậy tay rạch một đường xuống, một vết nứt xuất hiện giữa hai chữ 'Ái thê'.
Mặt Thịnh Minh Sí cứng lại, hờ hững nói: "Cừu thúc, nghỉ ngơi đi." Không biết hắn có nghe được lời Cừu quản gia nói hay không.
Cừu quản gia lắc đầu, mệt mỏi dựa vào tay A Bố chống đỡ từ từ đi về. A Bố có hơi khó chịu, không nhịn được quay lại mà nhìn Thịnh Minh Sí.
Người này từng là một vương gia khác họ một tay che trời, hôm nay lại mang cái dáng vẻ thân tàn ma dại mà quỳ trước một bia mộ. Cánh hoa hạnh rạc rào rơi trên chiếc áo lông vũ màu đen ấy, như trận mưa tuyết vô tận muốn dìm hắn chôn cùng.
A Bố có nghe nói hoàng đế bị phế kia muốn gặp Vương gia, nhưng Thịnh vương lại đóng cửa không gặp.
Thì ra lúc xưa tình cảm thân thiết như thế cũng có ngày trở mặt không nhận như thế. A Bố bỉu môi một cái, nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, không kiềm được vui vẻ —— chắc là của hồi môn của Hoàng hậu nương nương được đưa vào thành rồi.
A Bố lại nghĩ đến Ân cô nương đã từng ở đây, không biết lúc Hoàng hậu nương nương xuất giá nàng có tới kinh thành chơi không. Đắc Hoan đi rồi, chắc không còn ai đuổi nàng ấy đi nữa đâu. Hơn nữa, hắn từng nghe trộm lúc Cừu quản gia nói với Thịnh Vương gia, nói muốn nhận Ân cô nương làm nghĩa nữ, nghe nàng gọi một tiếng 'A Phụ'.
Chỉ tiếc là trống chiêng ồn ào náo nhiệt bên ngoài chưa từng liên quan đến Minh Sắt viện này. Minh Sắt viên như một vũng nước động vậy, ai cũng không sống nổi.
Mười dặm hồng trang của Hoàng hậu nương nương, danh chấn cả kinh thành, tất cả đều là của Khuyết gia.
Từ rất sớm cùng với Thịnh phủ đã không chút liên quan nào.
Toàn văn hoàn.
Tác giả có lời muốn nói: Đã kết thúc!
Vào mùa đông năm Thừa thiên, hai nguyên lão trong triều đập đầu vào cột tự tử, trước khi chết đã mắng chửi hoàng đế giết huynh giết phụ, đắc vị bất chính, tội ác tày trời. Gửi lại một phong thư bằng máu, nói phải đem đến nơi ở của Hoàng thái tôn.
Cả triều ồn ào lên.
Thịnh vương một tay nắm binh quyền đóng cửa không ra ngoài, đợi khi hắn ra ngoài, người đứng trước mặt đã là Hoàng thái tôn.
Một cáo chiếu tội, hoàng đế nhường ngôi, Hoàng thái tôn đăng cơ.
Ngày Khuyết gia thua trận mười lăm năm trước đã được thay đổi, phù diêu trực thượng, vị liệt tam công(*).
(*)Phù diêu trực thượng, vị liệt tam công: lên như diều gặp gió, ba chức vị đứng đầu (Thừa tướng, Thái úy, Thái sư).
Theo cách phân chia này chắc nước này theo chế độ quan lại ở thời Tần đấy.
Một trận tuyết rất dày đột nhiên đổ xuống trong suốt mười lăm năm qua, yến lâm triều tọa ủng thiên hạ, sơn hô vạn tuế.
*
Sau một năm kinh thành chào đón vị tân đế, lại đón thêm một vị hoàng hậu.
Cừu quản gia dẫn theo A Bố, một đường đi tới đình viện mà Ân Kiến Hi đã nghỉ chân năm đó, trên đường đi đều là những đèn lồng đỏ lớn treo trên cao, khắp nơi đều là lụa đỏ. Tuyết rơi mang đến điềm lành, mọi người đều cảm thấy tân đế sẽ làm đổi mới nơi này.
Đình viện kia đương nhiên là trống không, chỉ là có người đang chờ Cừu quản gia và A Bố, bịt kín hai mắt họ lại, đem lên xe ngựa.
Xe ngựa không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh mà lượn qua lượn lại, chờ đến lúc Cừu quản gia được mở mắt, chân của ông không khỏi run rẩy. ——
Khung cảnh trước mắt ông thấy được, là ngọn núi đầy hoa hạnh.
Lại thêm một năm xuân, cánh hoa hạnh rực rỡ bay lượn, trùng điệp cao thấp. Trắng là 'Đoàn tuyết thượng tình sao', đỏ là 'Đỏ minh ánh bích liêu'(*). Nơi làn khói mỏng bay, hoa bướm trùng điệp bay lượn, rơi trên đầu nhụy hoa, lại là một vẻ đẹp khác.
(*) Đoàn tuyết thượng tình sao, Đỏ minh ánh bích liêu: Đỉnh núi tuyết không mây, phản chiếu đỏ rực cả bầu trời.
Thông tin tác giả của bài thơ này tui tìm trên mấy trang Việt của mình thì không thấy, nên tui kiếm thông tin trên mấy trang bên Trung về. Bạn nào muốn tìm thêm thì tui để ở cuối chương nhé.
A Bố kinh ngạc mở to hai mắt: "Đẹp... Nhiều thật..."
Mười sáu cây hoa ở Thịnh phủ kia làm sao mà so sách được với nơi này?
"Phu nhân và tiểu nữ nhà ta đều thích cây hạnh." Khuyết Ninh Thu đứng từ xa xa đón, gật đầu cười với Cừu quản gia: "Cừu lão, đã lâu không gặp."
Cừu quản gia run run cúi đầu hành lễ: "Khuyết đại nhân, lão nô thay Vương gia tới gửi cho Hoàng hậu nương nương một ít trang sức."
Cừu quản gia vừa nói vừa đưa hộp gỗ lão vẫn đang cầm lên.
Khuyết Ninh Thu không hỏi nhiều, nhận lấy hộp gỗ bèn tiện tay mở ra, người này lại cười ra tiếng: "Cừu lão, chẳng lẽ Thịnh vương không biết sinh thần của tiểu nữ nhà ta sao?"
"Tiểu nữ nhà ta sinh đủ tháng, ngày ra đời là lúc mùa xuân hoa hạnh nở rộ." Khuyết Ninh Thu không nhanh không chậm nói.
A Bố nghe không hiểu lắm, theo bản năng nhìn Cừu quản gia, lại thấy Cừu quản gia cong eo càng thấp hơn.
"Ngài ấy biết." Bây giờ Cừu quản gia chỉ cảm thấy khổ sở, thậm chí không dám nghĩ đến, hôm biết được sinh thần của Ân Kiến Hi —— mà không phải, bây giờ là Khuyết Kiến Hi mới đúng, tâm trạng của Thịnh Minh Sí khi biết như thế nào.
(Có lẽ là Tra công đã biết ngày sinh thật của Kiến Hi, nhận ra cu nhang này không phải con của mình mà là con ruột của Khuyết đại nhân)
"Nếu biết rồi, còn đem nửa miếng ngọc bội này tới làm gì." Ánh mắt Thịnh Minh Sí sắc bén: "Thịnh vương có ý gì?"
"Hai miếng ngọc bội hợp lại thành một, là đoàn viên." Cừu quản gia cúi người sâu xuống, nghĩ đến trước khi đi Thịnh Minh Sí vẫn còn ngồi trước ngôi mộ —— Mái tóc đen đã thành bạc trắng, hoa hạnh rơi khắp trên đầu, lại không thể phân rõ là do người tóc bạc, hay là hoa hạnh trắng.
"Nương nương và Vương gia hữu duyên." Hơi thở Cừu quản gia hơi suy yếu, thân thể hơi run lắc. A Bố vội vàng tới đỡ ông, lo lắng nâng thân thể ông lên.
Khuyết Ninh Thu cười: "Duyên sâu duyên cạn, đều là do mỗi người tự lấy thôi.". ????????uyệ???? hay? ????ì???? ????gay t????a????g chí????h _ ????????ù????????????uyệ????.V???? _
Hắn cầm chiếc hộp 'cạch' một tiếng khép lại, nhận ngọc bội được Cừu quản gia đưa tới này.
*
Trên đường trở về kinh thành Cừu quản gia bị bệnh, nhưng ông kéo cơ thể ốm yếu đến chỗ Thịnh Minh Sí báo lại chuyện đi gặp Khuyết Ninh Thu.
Vừa nói xong, thì ông lại buồn bã thở dài: "Vương gia, thời gian của lão nô cũng không còn nhiều nữa. Quá khứ của ngày hôm qua thì cũng đã qua rồi, sau này Vương gia phải tự bảo trọng..."
Thịnh Minh Sí đang quỳ trước mộ, một nét ngang trên chữ 'Giêng' vừa được khắc xuống. Nghe vậy tay rạch một đường xuống, một vết nứt xuất hiện giữa hai chữ 'Ái thê'.
Mặt Thịnh Minh Sí cứng lại, hờ hững nói: "Cừu thúc, nghỉ ngơi đi." Không biết hắn có nghe được lời Cừu quản gia nói hay không.
Cừu quản gia lắc đầu, mệt mỏi dựa vào tay A Bố chống đỡ từ từ đi về. A Bố có hơi khó chịu, không nhịn được quay lại mà nhìn Thịnh Minh Sí.
Người này từng là một vương gia khác họ một tay che trời, hôm nay lại mang cái dáng vẻ thân tàn ma dại mà quỳ trước một bia mộ. Cánh hoa hạnh rạc rào rơi trên chiếc áo lông vũ màu đen ấy, như trận mưa tuyết vô tận muốn dìm hắn chôn cùng.
A Bố có nghe nói hoàng đế bị phế kia muốn gặp Vương gia, nhưng Thịnh vương lại đóng cửa không gặp.
Thì ra lúc xưa tình cảm thân thiết như thế cũng có ngày trở mặt không nhận như thế. A Bố bỉu môi một cái, nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, không kiềm được vui vẻ —— chắc là của hồi môn của Hoàng hậu nương nương được đưa vào thành rồi.
A Bố lại nghĩ đến Ân cô nương đã từng ở đây, không biết lúc Hoàng hậu nương nương xuất giá nàng có tới kinh thành chơi không. Đắc Hoan đi rồi, chắc không còn ai đuổi nàng ấy đi nữa đâu. Hơn nữa, hắn từng nghe trộm lúc Cừu quản gia nói với Thịnh Vương gia, nói muốn nhận Ân cô nương làm nghĩa nữ, nghe nàng gọi một tiếng 'A Phụ'.
Chỉ tiếc là trống chiêng ồn ào náo nhiệt bên ngoài chưa từng liên quan đến Minh Sắt viện này. Minh Sắt viên như một vũng nước động vậy, ai cũng không sống nổi.
Mười dặm hồng trang của Hoàng hậu nương nương, danh chấn cả kinh thành, tất cả đều là của Khuyết gia.
Từ rất sớm cùng với Thịnh phủ đã không chút liên quan nào.
Toàn văn hoàn.
Tác giả có lời muốn nói: Đã kết thúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.