Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 27: Mỗi Ngày Chỉ Lo Bắt Gian 2
Lâm Giác Giác
23/07/2024
Lục Quang Đình mở mắt, không thể tin nhìn Tô Tranh, nhưng Tô Tranh lại ôm chặt hắn.
"Anh Quang Đình, em yêu anh."
Lục Quang Đình đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
"Anh Quang Đình, anh ngủ rồi à? Nhưng em thấy đèn trong phòng anh vẫn sáng."
Lục Quang Đình vội vàng ra hiệu cho Tô Tranh trốn đi.
Tô Tranh đương nhiên không chịu nhượng bộ, cô ta muốn bị Tô Anh nhìn thấy, nhưng hiện tại cô ta không dám làm trái ý muốn của Lục Quang Đình, chỉ có thể trốn vào trong tủ.
Nhưng lại lặng lẽ để lại một góc quần áo ở bên ngoài.
Lục Quang Đình thu dọn đồ đạc rồi mở cửa.
Không khỏi cảm thấy có lỗi. Mình sống ở đây lâu như vậy, Tô Anh chưa bao giờ đến đây, sao hôm nay cô lại đến đây.
Tô Anh tựa hồ không có chú ý tới Lục Quang Đình cắn rứt lương tâm, nói: "Anh Quang Đình, em quấy rầy giấc ngủ của anh sao? Em thật sự không ngủ được."
"Không, không có." Lục Quang Đình khó chịu trả lời.
“Vậy thì tốt.” Tô Anh ngồi xuống, nhìn chiếc chăn bông bừa bộn trên môi nở nụ cười, sau đó cô quay đầu lại, nhìn thấy góc quần áo lộ ra dưới tủ quần áo.
“Thật ra em chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ tôi sẽ bỏ rơi em.” Tô Anh đáng thương nói: “Nhưng em có thể làm gì đây? Em không thể ngăn cản mẹ theo đuổi hạnh phúc.
Mà vừa rồi, anh Quang Đình, anh thật sự hiểu lầm em rồi, em thật sự sợ miệng ăn núi lở, em định tự mình ra ngoài tìm việc làm. "
“Ừ, ừ.” Lục Quang Đình lơ đãng đáp, chỉ nghĩ làm cách nào để Tô Anh rời khỏi phòng mình càng sớm càng tốt: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
"Nhưng cũng may là em còn có anh, anh Quang Đình, anh nhất định sẽ không rời bỏ ta đi?"
"Đương nhiên!" Lục Quang Đình gượng cười.
Tô Anh nhìn thấy hai ly rượu trên bàn, đột nhiên hỏi: "Anh Quang Đình, vừa rồi anh uống rượu với ai?"
"A?" Lục Quang Đình lúc này mới phát hiện mình quên cất hai ly rượu, mồ hôi bỗng nhiên rơi xuống. Anh ta nghe thấy Tô Anh tiếp tục nói: "Ta biết, nhất định là cùng Tạ Tinh đúng không." ?"
"Ừ, ừ." Lục Quang Đình thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngày mai anh ta nhất định phải nói với Tạ Tinh.
Nhưng sau đó lại nghe thấy Tô Anh nói: "Không đúng, không phải Tạ Tinh bị thương sao? Làm sao có thể uống rượu?"
Lục Quang Đình đã từng trải qua cảm giác chơi tàu lượn siêu tốc mấy chục năm trước, không thể kiên trì được nữa nên nói: “Tiểu Anh, hôm nay anh có chút không thoải mái, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé.”
"Anh Quang Đình, em yêu anh."
Lục Quang Đình đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
"Anh Quang Đình, anh ngủ rồi à? Nhưng em thấy đèn trong phòng anh vẫn sáng."
Lục Quang Đình vội vàng ra hiệu cho Tô Tranh trốn đi.
Tô Tranh đương nhiên không chịu nhượng bộ, cô ta muốn bị Tô Anh nhìn thấy, nhưng hiện tại cô ta không dám làm trái ý muốn của Lục Quang Đình, chỉ có thể trốn vào trong tủ.
Nhưng lại lặng lẽ để lại một góc quần áo ở bên ngoài.
Lục Quang Đình thu dọn đồ đạc rồi mở cửa.
Không khỏi cảm thấy có lỗi. Mình sống ở đây lâu như vậy, Tô Anh chưa bao giờ đến đây, sao hôm nay cô lại đến đây.
Tô Anh tựa hồ không có chú ý tới Lục Quang Đình cắn rứt lương tâm, nói: "Anh Quang Đình, em quấy rầy giấc ngủ của anh sao? Em thật sự không ngủ được."
"Không, không có." Lục Quang Đình khó chịu trả lời.
“Vậy thì tốt.” Tô Anh ngồi xuống, nhìn chiếc chăn bông bừa bộn trên môi nở nụ cười, sau đó cô quay đầu lại, nhìn thấy góc quần áo lộ ra dưới tủ quần áo.
“Thật ra em chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ tôi sẽ bỏ rơi em.” Tô Anh đáng thương nói: “Nhưng em có thể làm gì đây? Em không thể ngăn cản mẹ theo đuổi hạnh phúc.
Mà vừa rồi, anh Quang Đình, anh thật sự hiểu lầm em rồi, em thật sự sợ miệng ăn núi lở, em định tự mình ra ngoài tìm việc làm. "
“Ừ, ừ.” Lục Quang Đình lơ đãng đáp, chỉ nghĩ làm cách nào để Tô Anh rời khỏi phòng mình càng sớm càng tốt: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”
"Nhưng cũng may là em còn có anh, anh Quang Đình, anh nhất định sẽ không rời bỏ ta đi?"
"Đương nhiên!" Lục Quang Đình gượng cười.
Tô Anh nhìn thấy hai ly rượu trên bàn, đột nhiên hỏi: "Anh Quang Đình, vừa rồi anh uống rượu với ai?"
"A?" Lục Quang Đình lúc này mới phát hiện mình quên cất hai ly rượu, mồ hôi bỗng nhiên rơi xuống. Anh ta nghe thấy Tô Anh tiếp tục nói: "Ta biết, nhất định là cùng Tạ Tinh đúng không." ?"
"Ừ, ừ." Lục Quang Đình thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ngày mai anh ta nhất định phải nói với Tạ Tinh.
Nhưng sau đó lại nghe thấy Tô Anh nói: "Không đúng, không phải Tạ Tinh bị thương sao? Làm sao có thể uống rượu?"
Lục Quang Đình đã từng trải qua cảm giác chơi tàu lượn siêu tốc mấy chục năm trước, không thể kiên trì được nữa nên nói: “Tiểu Anh, hôm nay anh có chút không thoải mái, ngày mai chúng ta nói chuyện nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.