Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Chương 21: Thu Dọn Đồ Đạc Và Dọn Ra Ngoài 1
Lâm Giác Giác
23/07/2024
"Mẹ?!" Sắc mặt Tô Anh đột nhiên thay đổi, "Anh Quang Đình, mẹ em hình như đang gặp nguy hiểm. Em nghe thấy tiếng kêu đau đớn của mẹ."
"Cái gì, mau tránh ra!" Lục Quang Đình vội vàng nói.
Tô Anh lập tức né sang một bên, Lục Quang Đình đá một cước, cánh cửa mỏng không đỡ được cú đá của anh ta, đột nhiên đổ xuống.
Sau đó bầu không khí yên tĩnh đến chết người.
"Á!"
Tiếng hét của Toàn Nhã Trân phá vỡ sự im lặng.
Tô Anh không thể tin nổi, nhìn bà ta: "Mẹ, mẹ..."
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Những người khác lần lượt đi tới, nhưng Tô Anh lại như người ở trong mộng mới tỉnh lại, chặn ánh mắt của mọi người: "Đừng nhìn, đừng nhìn, không có chuyện gì xảy ra cả."
Tô Tranh cũng vội vàng tiến lên đỡ đỡ, "Có gì đáng xem dâu, mau đi đi!"
Khi Toàn Nhã Trân và Từ Trường Chinh nghe thấy âm thanh ồn ào, họ như vừa tình giấc chiêm bao, nhặt quần áo lên, mặc vào.
Bốn người chắc chắn không thể ngăn cản được nhiều người muốn xem náo nhiệt như vậy.
Đợi đến bọn họ bước vào, Toàn Nhã Trân và Từ Trường Chinh đã mặc quần áo gần như đầy đủ, tuy không lộ ra da thịt nhưng trong mắt mọi người đều có biểu cảm như đang xem kịch hay.
Toàn bộ hậu trường im lặng như chết.
Thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của Tô Anh.
Toàn Nhã Trân chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người như tia sáng chiếu vào lưng bà ta, cổ họng như nghẹn lại.
Sau đó oán hận nhìn Tô Anh một cách bà ta, nếu không phải lời nói vừa rồi của Tô Anh, sao Lục Quang Đình có thể đạp đổ cửa?
Mà Lục Quang Đình cũng xấu hổ.
Đồng thời, càng cảm thấy không hài lòng với Tô Anh.
Mẹ ngoại tình, con gái chưa hủy bỏ hôn ước thì đã qua lại với người đàn ông khác.
Không đợi Toàn Nhã Trân hay Từ Trường Chinh kịp mở miệng, Tô Anh đã nói: “Mẹ, con đã dựa dẫm vào mẹ từ khi cha qua đời, nhưng con quên mất rằng mẹ cũng có quyền theo đuổi tình yêu của riêng mình.
Bây giờ gặp được mẹ đã tìm được người mình yêu, con cũng mừng cho mẹ. "
Có người không khỏi bật cười. Đây là tình yêu đích thực hả? Đây là ngoại tình!
Toàn Nhã Trân nghe thấy tiếng cười này, sắc mặt lập tức nóng bừng, nhưng Tô Anh vẫn cảm thấy không thỏa đáng, “Mẹ, con biết mẹ nhất định lo lắng cho con, cho nên mẹ mới không cưới người mẹ thích.
Nhưng mẹ ơi, con đã trưởng thành rồi, con ủng hộ mẹ theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. "
Tô Anh tựa hồ đã hạ quyết tâm, nhìn Từ Trường Chinh: "Chú, hy vọng sau này chú sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu, chúc chú hạnh phúc."
"Cái gì, mau tránh ra!" Lục Quang Đình vội vàng nói.
Tô Anh lập tức né sang một bên, Lục Quang Đình đá một cước, cánh cửa mỏng không đỡ được cú đá của anh ta, đột nhiên đổ xuống.
Sau đó bầu không khí yên tĩnh đến chết người.
"Á!"
Tiếng hét của Toàn Nhã Trân phá vỡ sự im lặng.
Tô Anh không thể tin nổi, nhìn bà ta: "Mẹ, mẹ..."
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Những người khác lần lượt đi tới, nhưng Tô Anh lại như người ở trong mộng mới tỉnh lại, chặn ánh mắt của mọi người: "Đừng nhìn, đừng nhìn, không có chuyện gì xảy ra cả."
Tô Tranh cũng vội vàng tiến lên đỡ đỡ, "Có gì đáng xem dâu, mau đi đi!"
Khi Toàn Nhã Trân và Từ Trường Chinh nghe thấy âm thanh ồn ào, họ như vừa tình giấc chiêm bao, nhặt quần áo lên, mặc vào.
Bốn người chắc chắn không thể ngăn cản được nhiều người muốn xem náo nhiệt như vậy.
Đợi đến bọn họ bước vào, Toàn Nhã Trân và Từ Trường Chinh đã mặc quần áo gần như đầy đủ, tuy không lộ ra da thịt nhưng trong mắt mọi người đều có biểu cảm như đang xem kịch hay.
Toàn bộ hậu trường im lặng như chết.
Thỉnh thoảng chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của Tô Anh.
Toàn Nhã Trân chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người như tia sáng chiếu vào lưng bà ta, cổ họng như nghẹn lại.
Sau đó oán hận nhìn Tô Anh một cách bà ta, nếu không phải lời nói vừa rồi của Tô Anh, sao Lục Quang Đình có thể đạp đổ cửa?
Mà Lục Quang Đình cũng xấu hổ.
Đồng thời, càng cảm thấy không hài lòng với Tô Anh.
Mẹ ngoại tình, con gái chưa hủy bỏ hôn ước thì đã qua lại với người đàn ông khác.
Không đợi Toàn Nhã Trân hay Từ Trường Chinh kịp mở miệng, Tô Anh đã nói: “Mẹ, con đã dựa dẫm vào mẹ từ khi cha qua đời, nhưng con quên mất rằng mẹ cũng có quyền theo đuổi tình yêu của riêng mình.
Bây giờ gặp được mẹ đã tìm được người mình yêu, con cũng mừng cho mẹ. "
Có người không khỏi bật cười. Đây là tình yêu đích thực hả? Đây là ngoại tình!
Toàn Nhã Trân nghe thấy tiếng cười này, sắc mặt lập tức nóng bừng, nhưng Tô Anh vẫn cảm thấy không thỏa đáng, “Mẹ, con biết mẹ nhất định lo lắng cho con, cho nên mẹ mới không cưới người mẹ thích.
Nhưng mẹ ơi, con đã trưởng thành rồi, con ủng hộ mẹ theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. "
Tô Anh tựa hồ đã hạ quyết tâm, nhìn Từ Trường Chinh: "Chú, hy vọng sau này chú sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu, chúc chú hạnh phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.