Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 7: Nguyên soái có người thích à?

Trì Đường

20/03/2023

Thời gian trong phó bản trôi rất nhanh.

Hầu như chỉ chợp mắt một chút mà đã sang một ngày mới.

Giản Nại vốn tưởng rằng linh chi sẽ rất khó hái, nhưng không ngờ tới Lục Trạch Phong dường như chẳng cần tốn nhiều sức đã hái được, lại còn coi nó như cỏ dại ven đường rồi ném cho Giản Nại: "Lấy đi."

Thái độ như đang chăm pet vậy.

Giản Nại ngơ ngác cầm linh chi trân quý, nhất thời vẫn còn chưa biết tên trapboi này muốn làm gì tiếp theo.

...... Trang gì ????à ha???? ha???? ????hế _ Tr ????????Tr????????????n.????n _

Giọng nữ máy móc của hệ thống vang lên vào giờ phút này: 【 Đã tìm được Boss Linh Chi cuối cùng của phó bản, phó bản này sẽ đóng cửa sau một phút, người chơi sẽ được truyền tống về chủ thành, mời chuẩn bị sẵn sàng. 】

Giản Nại buột miệng thốt ra: "Con rắng kia không phải BOSS, mà là linh chi ạ?!"

Lục Trạch Phong dời mắt nhìn cậu: "Chứ không thì sao."

Giản Nại nghẹn ngào: "Em hiểu sai rồi."

Lục Trạch Phong nhíu mày: "Cậu chưa từng đánh phó bản à?"

Dưới ánh mắt sắc bén của anh ta, trong chớp mắt Giản Nại đã có cảm giác không chỗ nào che giấu, loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy thực kinh hoảng, thật giống như tất cả tâm tư nhỏ của mình đều không thể trốn được dưới sự quan sát nhạy bén của anh.

Người này không đơn giản đâu.

Tuy rằng phần lớn thời gian đều vô cùng trầm mặc nhạt nhẽo, nhưng hầu như lúc nào cũng thành thạo và nắm giữ quyền chủ động.

Lục Trạch Phong như là một người thợ săn mạnh mẽ khôn khéo, anh không ra vẻ, cũng sẽ không khoe mẽ, nhưng chỉ cần anh đứng ở đó, anh sẽ nhìn thấu được con mồi đang giương nanh múa vuốt của mình.

Giản Nại yếu đuối nói: "Đúng, đúng là em chưa đánh."

Áp lực trên người chợt biến mất.

Lục Trạch Phong thu hồi ánh mắt: "Cậu vừa đạt cấp 60, đúng là chưa vào được phó bản này."

Giản Nại nhẹ nhàng thở ra.

Phó bản của bọn họ sắp kết thúc.

Một trận ánh sáng hiện lên trước mặt, cả người lại rơi vào cảm giác không trọng lực lần nữa, lúc cậu phản ứng lại thì bản đồ đã được thay đổi, quay về đại sảnh nghỉ ngơi.

"......"

Giản Nại chớp chớp mắt, khi hắn thấy trong đại sảnh không một bóng người thì lúc này mới phản ứng lại chậm hơn nửa nhịp, phó bản kết thúc.

Mà cậu còn chưa add friend với trapboi nữa!

Cực cực khổ khổ cả ngày, cuối cùng thậm chí đến cái tên cũng không kịp trao đổi.

Có một tiểu tinh linh nhảy ra, nhắc nhở: 【 Người chơi Vô Khả Nại Hà, giá trị sinh mệnh sức sống của ngài đã thấp hơn 30%, mời ngài hạ tuyến nghỉ ngơi. 】

Giản Nại cũng mệt lòng, dứt khoát offline.



Cậu ra khỏi khoang trò chơi mới phát hiện, lúc mình chơi game là đang giữa trưa, ở trong trò chơi trải qua một ngày một đêm, ở bên ngoài chỉ mới tới chiều tối, tương đương cỡ ba giờm xem ra thời gian của trò chơi này và hiện thực vẫn khác nhau.

......

Cậu ngồi dậy, mới phát hiện Thích Thần nhắn tin cho mình.

Thích Thần gửi cho cậu không ít hình ảnh nông thôn, bên trong hình bạn thân của mình ăn mặc mộc mạc, bên người còn có không ít mấy đứa con nít bám theo, y đem theo cây đàn Ukulele, tự mình đàn hát cho sấp nhỏ.

Giản Nại dò hỏi: "Cậu ở đó thế nào? Có quen chưa?"

Thích Thần trả lời nói: "Lúc đầu tớ không quen lắm, nơi này không có giao thông, đi đến đâu cũng không tiện, nhưng sau đó tiếp xúc với các thôn dân ở đây, rồi quen được với bọn nhỏ, bọn họ thiện lương chất phác lắm, giờ thì tớ cũng quen rồi."

Giản Nại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Thích Thần gửi tin cho cậu: "Nại Nại, nói thật, ngay từ đầu tớ không nghĩ là sẽ quên được, sau khi chia tay anh ta tớ mỗi ngày đều bị mất ngủ, lúc ở một mình thì chỉ muốn khóc, nhưng giờ tớ khá hơn nhiều rồi, nơi này ngăn cách với thế nhân, tớ sẽ không bị những việc vặt vãnh đó quấy nhiễu nữa, nói không chừng thời gian sẽ giúp tớ vượt qua."

Nháy mắt sống mũi Giản Nại cay cay.

Bạn thân là một người có tâm tư đơn thuần thiện lương, nhưng lại bị một tên trapboi biết diễn kịch chơi một vố, sau khi chuyện đó xảy ra bạn mình thì bị tổn thương sâu sắc, còn thằng tró kia lại xem như không có việc gì mà ngồi chơi game!

Giản Nại vừa mới tắt ý chí chiến đấu liền bùng nổ lần nữa!

Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, trapboi mày chờ đó, chúng ta từ từ chơi!

......

Tinh nguyên năm 35, Thái Dương tinh hệ 28, Ám Tinh.

Là tinh cầu mạnh nhất trong vũ trụ, nhiều năm qua, Ám Tinh sở hữu quân sự, khoa học kỹ thuật, tài nguyên mạnh nhất toàn vũ trụ.

Nhiều năm như vậy, người Ám Tinh đã thống lĩnh toàn bộ vũ trụ, bọn họ có được thân thể và tinh thần lực cực mạnh, là sinh vật đứng trên đỉnh cao nhất, người có tinh thần lực càng mạnh thì năng lực tất nhiên cũng sẽ càng mạnh và càng lớn.

Quân đội phòng bị nghiêm ngặt, trung tâm quân sự phòng thủ kiên cố, giờ phút này người đến người đi.

Ngoài phòng nghỉ của chủ soái, công nghệ cao được bố trí trên vách tường, trí năng tin tức điện tử ở trên tường đang theo dõi và update các mục số liệu sít sao, số liệu có dấu hiệu tốt, có nghĩa là tinh thần lực của người bên trong khoang nghỉ ngơi đã được chữa thành công.

"Tích"

Khoang nghỉ ngơi mở ra.

Người đàn ông bên trong chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen láy thành thục ổn trọng, một khuôn mặt anh tuấn có chút sắc bén soái khí.

Lục Trạch Phong đứng lên từ trong khoang, phó quan phía sau lập tức đưa áo khoác quân trang màu đen qua, anh thân cao đĩnh bạt, sau khi mặc đồng phục vào thì càng thêm anh khí.

Quốc sư mỉm cười nói: "Đại nhân cảm giác thế nào?"

Lục Trạch Phong trả lời: "Cũng không tệ lắm."

"Xem ra là có hiệu quả." Quốc sư thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười nói: "Trò chơi này là tôi đặc biệt chế tạo, mục đích chính là để trợ giúp đại nhân chữa trị và ổn định tinh thần lực, mấy tháng trước hiệu quả rất nhỏ, tôi còn tưởng sẽ thất bại chứ, hôm nay cuối cùng cũng có tác dụng."

Lục Trạch Phong nhàn nhạt gật đầu, nói với gã: "Giữ khoang trò chơi lại đi."

Quốc sư tất cung tất kính với người trước mặt: "Tôi sẽ đi sắp xếp cho ngài."

Binh mã đại nguyên soái Lục Trạch Phong trẻ tuổi nhất đế quốc, chiến công hiển hách, bình định nhiều quốc gia có chiến loạn, lập nhiều công lao, cũng chính vì chinh chiến khắp nơi nên hằng năm tinh thần lực mất đi dần tính ổn định, hiện tại đang ở giai đoạn nguy cơ cao.



Phó quan chờ quốc sư đi rồi mới nói: "Các đại quý tộc khác có đưa tới vài Dạ Oanh để giảm bớt tinh thần lực, chúng ta vẫn chưa tìm được người thích hợp với ngài, mấy ngày hôm trước bệ hạ còn nói sẽ chuẩn bị tuyển chọn cho ngài một nhóm người nữa."

Lục Trạch Phong nhíu mày: "Làm chuyện thừa."

Dạ Oanh là gia tộc cổ xưa và hi hữu nhất đế quốc.

Sau khi phần lớn các cường giả phát sầu vì vấn đề tinh thần lực thì người của gia tộc Dạ Oanh xuất hiện như cam lộ thế gian, khiến người người tranh đoạt.

Người của gia tộc này được thần ưu ái ban cho năng lực, khi bọn họ ca hát và nói chuyện có thể chữa khỏi tổn thương do bị hao tổn tinh thần lực một cách kỳ diệu, thậm chí Dạ Oanh cường đại có thể gia tăng và đề cao tinh thần lực.

Phó quan nói: "Tôi nghe nói, có không ít người của gia tộc Dạ Oanh đều chủ động xin ra trận, cùng ngài kiểm tra đo lường độ tương thích tinh thần lực."

Lục Trạch Phong mặc quần áo xong đi ra ngoài phòng nghỉ: "Không cần."

Phó quan thở dài một hơi: "Nhưng nếu không nhanh chóng tìm được Dạ Oanh thích hợp để làm bạn với ngài, với tình trạng trước mắt của ngài, tôi lo lắng ngài sẽ chịu không nổi."

Tác chiến càng cao, sẽ càng làm cho thân thể dần rơi vào trạng thái cực hạn.

Lục Trạch Phong đúng là rất mạnh, tinh thần lực của anh khiến kẻ địch trên chiến trường không hề có sức phản kháng, vì bảo vệ quốc gia, vì vinh dự của Lục gia, nguyên soái trẻ tuổi gánh quá nhiều trách nhiệm trên vai.

Tinh thần lực của anh đã ở trạng thái nguy hiểm, giá trị bị hao tổn.

Đối với người đế quốc, tinh thần lực có thể để cho người ta càng thêm cường đại, nhưng một khi tinh thần lực bị tổn hại, đối với thân thể sẽ dẫn đến bức hại nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm tính mạng.

Trong lịch sử, khi gia tộc Dạ Oanh còn chưa xuất hiện thì đã có rất nhiều cường giả có tinh thần lực cực cao mất sớm, thọ mệnh của người Ám Tinh khá dài, bình thường là khoảng 200 năm, nhưng nếu tinh thần lực bị hao tổn, không ít người qua đời khi chưa quá 100 tuổi.

Phó quan định kiến nghị: "Nếu ngài có đã có Dạ Oanh xứng đôi thì không cần phải bận tâm nữa."

Có được một vị Dạ Oanh ưu tú làm thê tử, là một ao ước của rất nhiều cường giả.

Càng là người có tinh thần lực cao cấp xứng với bọn họ, thì hiệu quả chữa khỏi càng tăng.

Lục Trạch Phong lại không hề có hứng thú với mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mở miệng nói: "Nếu khoang trò chơi của quốc sư có hiệu quả, chuyện sắp xếp Dạ Oanh xứng đôi nên ngưng hẳn đi."

Phó quan bỗng nhiên có chút tò mò: "Trước đây ngài cũng từng chơi qua game này, không phải hiệu quả vẫn luôn ở mức tầm tầm sao, sao hôm nay hình như tốt hơn thế nhỉ, có phải gặp chuyện gì vui không?"

Lục Trạch Phong không cảm giác có gì đặc biệt cả.

Đang muốn phản bác, bỗng nhiên một thân ảnh xanh lơ thân xoẹt qua trong trí nhớ, cái người vừa xinh đẹp vừa nhát gan kia dần dần hiện lên rõ ràng ở trong lòng.

Lục Trạch Phong trầm tư một lát: "Đúng là có."

Phó quan cao hứng nói: "Là ai vậy ạ?"

Lục Trạch Phong ngẫm lại một chút: "Tình cờ gặp được một người chơi."

Phó quan cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, chỉ là một người chơi tình cờ gặp thôi mà lại có thể cống hiến chữa trị tinh thần lực của nguyên soái sao, y bèn thử dò hỏi: " Thế người này có khác biệt gì với những người khác không?"

Lục Trạch Phong hơi hơi nhíu mày, cẩn thận tự hỏi một chút thì đúng là có cảm thấy Giản Nại rất nhiệt tình với mình, hơn nữa còn vô cùng ỷ lại, lúc đánh phó bản lúc nào cũng đi theo mình, còn nói nguyện ý lấy thân báo đáp.

Nghiêm túc suy nghĩ, rồi đưa ra kết luận.

Lục Trạch Phong nói: "Hình như cậu ấy muốn ta nhận làm thuộc hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook