Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên
Chương 35: Chuẩn Bị Trước Trận Chiến
Ngộ La
01/10/2024
Hắc y nhân ngẩn ra, cảm nhận được ý đồ của Cao Sơn bộ lạc, nhưng chưa kịp phản ứng, hắn đã bị một cú đánh tới hôn mê, còn A Liệt bị con trai thủ lĩnh lôi đi, hắc y nhân thì bị những người khác kéo đi nhốt trong chuồng bò.
Thủ lĩnh nói: “Các tộc nhân, chúng ta sắp phải đối mặt với một trận chiến lớn. Mọi người hãy trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị sức khỏe. Trong nhà, các nữ nhân hãy mang thịt và rượu ngon đến cho các nam nhân ăn uống no say, chúng ta cần phải bảo trì tốt nhất trạng thái để tiếp tới đánh đuổi địch nhân, Cao Sơn bộ lạc, tuyệt đối không lùi bước dù chỉ lầ một bước!”
“Tuyệt đối không lui về phía sau!” Mọi người người vung tay hô to.
Sau khi mọi người lục tục rời đi, Tiêu Miên mới theo chân thủ lĩnh tiến vào nhà. Hai người ngồi xuống, thủ lĩnh chậm rãi nói: “Hiện giờ kẻ thù đã hiện diện, không thể chần chừ nữa.”
Tiêu Miên liền đáp: “Gian tế đã lộ diện, Hà Than bộ lạc đã phái người ám sát. Nếu sáng mai hắn không trở về, Hà Than bộ lạc nhất định sẽ không ngồi yên, rất có thể sẽ tổ chức tiến công trong thời gian gần.”
Thủ lĩnh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Sáng mai, khi ánh bình minh vừa tỏa, ta sẽ dẫn tộc nhân chuẩn bị bẫy rập, nhất định phải khiến kẻ thù đi mà không về được. Gần đây, ta đã thả ra nhiều linh thú, nếu tất cả đều đã được thuần hóa, sức chiến đấu sẽ đạt ít nhất hai trăm người.”
Tiêu Miên liền nói: “Chắc chắn, sáng mai sẽ thuần hóa xong.”
Hắn cảm thấy mình đã đạt đến một cảnh giới mới từ Kim Tinh quặng, linh lực gia tăng nhanh chóng. Hôm qua, hắn đã đột phá lên Lục cấp Linh Sư, linh lực tăng nhanh kéo theo khả năng ngự thú cũng nâng cao. Hiện tại, linh thú dưới Thập cấp, hắn có thể thuần hóa hai ba đầu linh thú một lượt mà không gặp khó khăn.
Hổ thú vốn dĩ là loài săn mồi, những ngày qua theo bộ lạc đã bắt được nhiều linh thú trung đẳng, Tiêu Miên đã gia tăng thời gian thuần hóa.
Thủ lĩnh vui vẻ vỗ tay khen ngợi: “Tiêu đại nhân thật sự là người có thiên phú xuất chúng, như vậy bộ lạc chúng ta có thể chiến đấu được với Hà Than bộ lạc, đúng là nhờ có sự phù hộ của Thần sáng thế!”
Tiêu Miên mỉm cười, đáp: “Đúng vậy.”
Thật ra hắn muốn nói lời cảm tạ tiền bối đã giúp đỡ. Nếu không có nàng chỉ dẫn, hắn khó lòng thuần hóa nhiều linh thú chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Ngày kế, khi ánh dương vừa ló rạng, thủ lĩnh đã lập tức phân công nhiệm vụ. Những thanh niên trẻ tuổi được giao nhiệm vụ đào bẫy, trong khi người già, trẻ nhỏ và nữ nhân lo việc nấu nướng, dùng lá cây và nhánh cây để che giấu bẫy rập.
Ngược lại, bên Hà Than bộ lạc lại rơi vào không khí căng thẳng. Họ vốn tưởng rằng có thể chờ đợi tin tức tốt về việc Ngự Thú Sư của Cao Sơn bộ lạc bị xử lý, nào ngờ lại mất đi cao thủ hàng đầu mà không hay biết.
Họ chờ mãi đến hừng đông mà vẫn không thấy ai trở về, thủ lĩnh Hà Than bộ lạc mang theo mặt mày u ám, còn Ngự Thú Sư Vương Kha ngồi im lặng, mặt đầy lo âu, báo thú nằm bò phía sau.
Mọi người không dám mở miệng, bầu không khí trong phòng căng thẳng như dây đàn.
“Thủ lĩnh đại nhân!” Một người hốt hoảng chạy vào.
“Đừng quấy rầy nếu không có việc quan trọng!” Thủ lĩnh quát lên.
Người kia rụt cổ, đưa đồ vật trong tay lên, nói: “Có người đã ném vòng cổ của A Khôn ở cổng bộ lạc.”
A Khôn chính là kẻ đã ám sát Tiêu Miên đêm qua.
Vòng cổ của hắn xuất hiện trước cổng bộ lạc, chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với Hà Than bộ lạc.
Thủ lĩnh nắm chặt vòng cổ, Vương Kha lạnh lùng nói: “Đồ phế vật.”
Thủ lĩnh nhìn về phía hắn, hoảng hốt nói: “Vương đại nhân, xem ra tiểu tử họ Tiêu này có chút năng lực. Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Dù đã mất đi một viên đại tướng, nhưng hắn vẫn cảm thấy họ đã quá khinh địch. Để A Khôn đi một mình, nếu không có đồng bọn thì khó mà tránh khỏi bị bắt. Nếu toàn bộ Hà Than bộ lạc cùng nhau tiến công, thêm Ngự Thú Sư Vương Kha nữa, Cao Sơn bộ lạc sẽ khó lòng chống đỡ.
“Không thể chờ lâu hơn, càng chờ đợi càng cho Cao Sơn bộ lạc thời gian chuẩn bị.” Vương kha trầm giọng nói, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Dù bọn họ đã đi thăm dò tình hình, tên tiểu tử đó rõ ràng chỉ là Linh Sư cấp thấp, cho dù có thiên phú ngự thú cao, nhưng không có linh lực hỗ trợ, cũng khó mà chế phục linh thú cấp cao.
“Vậy ta sẽ tập hợp tộc nhân, hiện giờ chúng ta phải ngay lập tức tiến công Cao Sơn bộ lạc.” Thủ lĩnh nói.
Vương kha lắc đầu: “Không được, đối phương cũng có Ngự Thú Sư. Một người dám đơn độc hành tẩu trong rừng thì chắc chắn không thiếu kỹ năng. Chúng ta không thể xem nhẹ hắn, có thể các ngươi đánh nhau với Cao Sơn bộ lạc sẽ thắng, nhưng hắn thì chưa chắc.”
Thủ lĩnh nói: “Còn có ngài ở đây mà?”
Vương kha đáp: “Ta cần thêm chút thời gian, triệu tập linh thú quanh núi.”
Thủ lĩnh gật đầu: “Vậy hành động đi, ngày mai chúng ta lại xuất phát.”
Trong khi họ chuẩn bị, Cao Sơn bộ lạc cũng đã hoàn tất việc đào bẫy rập. Ngày sau, hơn một ngàn tộc nhân của Hà Than bộ lạc đã tập hợp, trang bị lương thực, nước cùng vũ khí, mang theo vài chục linh thú, băng qua mấy đỉnh núi, tiến vào lãnh thổ của Cao Sơn bộ lạc.
Thủ lĩnh nói: “Các tộc nhân, chúng ta sắp phải đối mặt với một trận chiến lớn. Mọi người hãy trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị sức khỏe. Trong nhà, các nữ nhân hãy mang thịt và rượu ngon đến cho các nam nhân ăn uống no say, chúng ta cần phải bảo trì tốt nhất trạng thái để tiếp tới đánh đuổi địch nhân, Cao Sơn bộ lạc, tuyệt đối không lùi bước dù chỉ lầ một bước!”
“Tuyệt đối không lui về phía sau!” Mọi người người vung tay hô to.
Sau khi mọi người lục tục rời đi, Tiêu Miên mới theo chân thủ lĩnh tiến vào nhà. Hai người ngồi xuống, thủ lĩnh chậm rãi nói: “Hiện giờ kẻ thù đã hiện diện, không thể chần chừ nữa.”
Tiêu Miên liền đáp: “Gian tế đã lộ diện, Hà Than bộ lạc đã phái người ám sát. Nếu sáng mai hắn không trở về, Hà Than bộ lạc nhất định sẽ không ngồi yên, rất có thể sẽ tổ chức tiến công trong thời gian gần.”
Thủ lĩnh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Sáng mai, khi ánh bình minh vừa tỏa, ta sẽ dẫn tộc nhân chuẩn bị bẫy rập, nhất định phải khiến kẻ thù đi mà không về được. Gần đây, ta đã thả ra nhiều linh thú, nếu tất cả đều đã được thuần hóa, sức chiến đấu sẽ đạt ít nhất hai trăm người.”
Tiêu Miên liền nói: “Chắc chắn, sáng mai sẽ thuần hóa xong.”
Hắn cảm thấy mình đã đạt đến một cảnh giới mới từ Kim Tinh quặng, linh lực gia tăng nhanh chóng. Hôm qua, hắn đã đột phá lên Lục cấp Linh Sư, linh lực tăng nhanh kéo theo khả năng ngự thú cũng nâng cao. Hiện tại, linh thú dưới Thập cấp, hắn có thể thuần hóa hai ba đầu linh thú một lượt mà không gặp khó khăn.
Hổ thú vốn dĩ là loài săn mồi, những ngày qua theo bộ lạc đã bắt được nhiều linh thú trung đẳng, Tiêu Miên đã gia tăng thời gian thuần hóa.
Thủ lĩnh vui vẻ vỗ tay khen ngợi: “Tiêu đại nhân thật sự là người có thiên phú xuất chúng, như vậy bộ lạc chúng ta có thể chiến đấu được với Hà Than bộ lạc, đúng là nhờ có sự phù hộ của Thần sáng thế!”
Tiêu Miên mỉm cười, đáp: “Đúng vậy.”
Thật ra hắn muốn nói lời cảm tạ tiền bối đã giúp đỡ. Nếu không có nàng chỉ dẫn, hắn khó lòng thuần hóa nhiều linh thú chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Ngày kế, khi ánh dương vừa ló rạng, thủ lĩnh đã lập tức phân công nhiệm vụ. Những thanh niên trẻ tuổi được giao nhiệm vụ đào bẫy, trong khi người già, trẻ nhỏ và nữ nhân lo việc nấu nướng, dùng lá cây và nhánh cây để che giấu bẫy rập.
Ngược lại, bên Hà Than bộ lạc lại rơi vào không khí căng thẳng. Họ vốn tưởng rằng có thể chờ đợi tin tức tốt về việc Ngự Thú Sư của Cao Sơn bộ lạc bị xử lý, nào ngờ lại mất đi cao thủ hàng đầu mà không hay biết.
Họ chờ mãi đến hừng đông mà vẫn không thấy ai trở về, thủ lĩnh Hà Than bộ lạc mang theo mặt mày u ám, còn Ngự Thú Sư Vương Kha ngồi im lặng, mặt đầy lo âu, báo thú nằm bò phía sau.
Mọi người không dám mở miệng, bầu không khí trong phòng căng thẳng như dây đàn.
“Thủ lĩnh đại nhân!” Một người hốt hoảng chạy vào.
“Đừng quấy rầy nếu không có việc quan trọng!” Thủ lĩnh quát lên.
Người kia rụt cổ, đưa đồ vật trong tay lên, nói: “Có người đã ném vòng cổ của A Khôn ở cổng bộ lạc.”
A Khôn chính là kẻ đã ám sát Tiêu Miên đêm qua.
Vòng cổ của hắn xuất hiện trước cổng bộ lạc, chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với Hà Than bộ lạc.
Thủ lĩnh nắm chặt vòng cổ, Vương Kha lạnh lùng nói: “Đồ phế vật.”
Thủ lĩnh nhìn về phía hắn, hoảng hốt nói: “Vương đại nhân, xem ra tiểu tử họ Tiêu này có chút năng lực. Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
Dù đã mất đi một viên đại tướng, nhưng hắn vẫn cảm thấy họ đã quá khinh địch. Để A Khôn đi một mình, nếu không có đồng bọn thì khó mà tránh khỏi bị bắt. Nếu toàn bộ Hà Than bộ lạc cùng nhau tiến công, thêm Ngự Thú Sư Vương Kha nữa, Cao Sơn bộ lạc sẽ khó lòng chống đỡ.
“Không thể chờ lâu hơn, càng chờ đợi càng cho Cao Sơn bộ lạc thời gian chuẩn bị.” Vương kha trầm giọng nói, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Dù bọn họ đã đi thăm dò tình hình, tên tiểu tử đó rõ ràng chỉ là Linh Sư cấp thấp, cho dù có thiên phú ngự thú cao, nhưng không có linh lực hỗ trợ, cũng khó mà chế phục linh thú cấp cao.
“Vậy ta sẽ tập hợp tộc nhân, hiện giờ chúng ta phải ngay lập tức tiến công Cao Sơn bộ lạc.” Thủ lĩnh nói.
Vương kha lắc đầu: “Không được, đối phương cũng có Ngự Thú Sư. Một người dám đơn độc hành tẩu trong rừng thì chắc chắn không thiếu kỹ năng. Chúng ta không thể xem nhẹ hắn, có thể các ngươi đánh nhau với Cao Sơn bộ lạc sẽ thắng, nhưng hắn thì chưa chắc.”
Thủ lĩnh nói: “Còn có ngài ở đây mà?”
Vương kha đáp: “Ta cần thêm chút thời gian, triệu tập linh thú quanh núi.”
Thủ lĩnh gật đầu: “Vậy hành động đi, ngày mai chúng ta lại xuất phát.”
Trong khi họ chuẩn bị, Cao Sơn bộ lạc cũng đã hoàn tất việc đào bẫy rập. Ngày sau, hơn một ngàn tộc nhân của Hà Than bộ lạc đã tập hợp, trang bị lương thực, nước cùng vũ khí, mang theo vài chục linh thú, băng qua mấy đỉnh núi, tiến vào lãnh thổ của Cao Sơn bộ lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.