Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên
Chương 49: Không Có Động Tĩnh
Ngộ La
09/10/2024
Ủa...
Sao không có động tĩnh gì?
Tiêu Miên cũng cảm thấy nghi hoặc, sao lại không có phản ứng? Hắn vội vàng truyền âm cho Giang Diên: “Tiền bối, chuyện này là sao vậy?”
“Ha ha ha, mọi người mau nhìn, ta đã bảo hắn là gạt mọi người mà!”
“Người này chắc chắn là bị rối loạn tâm thần, ảo tưởng bản thân có linh lực nên nghĩ mình thật sự có.”
“Còn không mau cút về Bắc Thành, nơi này không phải là nơi dành cho loại phế vật như ngươi!”
“Đúng! Cút đi!”
“Tiêu Miên? Ngươi có biết nếu không có lệnh mà tự ý trở về bổn gia, lại còn làm nhiễu loạn kiểm tra linh lực, sẽ bị rất nặng không?!” Trưởng lão tức giận quát, định giơ tay kéo Tiêu Miên ra.
Giang Diên thấy vậy không kịp nói thêm, chỉ lên tiếng: “Thử lại một lần!”
Thử lại một lần, hắn nhất định có thể.
Tiêu Miên không màng đến sự đau nhức từ bả vai bị trưởng lão nắm chặt, hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột ấn tay xuống Bảo Khí.
Mọi người đều chăm chú nhìn, đã chuẩn bị tiếp tục châm chọc Tiêu Miên, kết luận rằng lần này cũng sẽ không khác gì kết quả trước.
Tiêu Miên cũng cảm thấy hơi ngừng thở, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nhưng khi tay hắn chạm vào Bảo Khí, Bảo Khí vẫn không có phản ứng gì, chỉ trong chốc lát, ánh sáng chậm rãi bắt đầu tỏa ra, hơn nữa càng lúc càng mạnh. Theo độ sáng gia tăng, ánh mắt mọi người cũng dần mở to.
“Cái gì?”
“Sao lại thế này, không thể nào!”
“Ôi không, ta sắp mù mất!”
Ánh sáng chói lòa khiến Tiêu Miên phải quay đầu đi, nhắm chặt mắt lại, cảm giác lòng bàn tay càng lúc càng nóng.
“Cái… cái này…” Những trưởng lão đứng bên cạnh cũng sững sờ, không thốt nên lời.
Độ sáng này, trước nay chưa từng thấy, cho dù là Tiêu Thành năm đó, người được dự đoán là thiên tài đệ nhất của Tiêu gia trong trăm năm tới, cũng không thể nào đạt được một nửa ánh sáng hiện tại. Mấy người bọn họ cho dù nhắm mắt lại, cũng cảm nhận được ánh sáng vàng rực rỡ trước mắt.
Giang Diên thấy thời gian không còn nhiều, liền kêu lên: “Mau thu tay lại!”
Tiêu Miên lúc này đã hoàn toàn ngây ngẩn, không thể nào tưởng tượng được ánh sáng mạnh mẽ như vậy. Nghe Giang Diên nói, hắn mới hồi phục tinh thần, vội vàng rút tay lại. Ngay khi tay rời khỏi Bảo Khí, một tiếng tạch vang lên, từ trung tâm phát ra những vết nứt, sau đó bùng một tiếng nổ lớn, Bảo Khí kiểm tra linh lực đã bị phá hủy.
Ánh sáng rực rỡ dần dần dịu xuống, cả phòng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn chằm chằm vào mấy mảnh bị nổ tung của Bảo Khí, ngây người không nói được lời nào.
Cái gì…
Tình huống này là sao?
Mới rồi ánh sáng đó, tại sao lại rực rỡ như vậy?
Bảo Khí, tại sao lại nổ tung?
Tiêu Miên, Tiêu Miên không phải phế vật sao? Linh lực của hắn khiến Bảo khí không chịu nổi?
Chuyện này không có khả năng! Có mấy người mới vừa rồi mở miệng trào phúng Tiêu Miên lúc này đều đang hô hét không có chuyện đó được! Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, từ một người không có linh lực sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Ngay cả bản thân Tiêu Miên cũng không nghĩ rằng linh lực của mình lại mạnh mẽ đến vậy, tất cả đều nhờ vào Tinh Nguyên quặng Kim Tinh.
Giang Diên nghẹn cười nói: “Cái miếng kiểm tra linh này, ở Hạ tầng Đại lục coi như Bảo Khí, nhưng ở Thượng tầng Đại lục lại chẳng có gì đáng kể. Thật ra, nó vốn dĩ chỉ dùng để kiểm tra cho những kẻ vừa tròn mười sáu tuổi, vì linh lực của ngươi quá mạnh, tu vi lại cao, lần đầu tiên phóng lên nó không phản ứng, lần thứ hai lại không chịu nổi mà nổ tung.”
Lúc này Tiêu Miên mới ổn định tâm trạng, trước đó hắn còn tưởng rằng thật sự gặp phải vấn đề.
Hắn ho nhẹ một tiếng, quay sang các trưởng lão hỏi: “Vậy điều này có thể chứng minh tiền bối có linh lực không?”
Trưởng lão cầm đầu hồi phục tinh thần, chẳng chút tiếc nuối vì Bảo Khí đã bị hủy, chỉ kích động nhìn Tiêu Miên, râu mép cũng dựng thẳng lên, “Ngươi, ngươi, ngươi, hiện tại là Linh Sư cấp mấy?”
Tiêu Miên không trả lời, chỉ đứng thẳng người, ý niệm vừa động, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn xuống chân hắn. Một ấn ký lớn màu bạc trắng hiện ra, rực rỡ chói mắt, chứng tỏ hắn không phải phế vật mà là một thiên tài trăm năm khó gặp!
Thử hỏi, trên Hạ tầng Đại lục hiện nay có mấy ai mớ mười tám tuổi lại đạt Linh Sư cấp chín?
Hiện giờ, người trẻ tuổi Tiêu gia được công nhận là thiên phú cao nhất chính là Tiêu Cẩn, đường ca của Tiêu Miên, năm nay 27 tuổi, là một Linh Sư cấp mười chín. Thực lực của hắn đã được coi là thượng đẳng trên Hạ tầng Đại lục, mới dưới 30 tuổi đã được kết quả như vậy, hắn là người xuất sắc, nhưng Tiêu Miên, sau khi trải qua kiểm tra linh lực ở tuổi 16, chỉ mất hai năm đã tu luyện thành Linh sư cấp bảy.
Các trưởng lão vô cùng kích động, những đệ tử khác thì ngây dại.
Một mặt là bị chấn động khi chứng kiến thực lực của Tiêu Miên, một mặt là bọn họ tự thấy mình đã mắng chửi một thiên tài, bảo hắn cút đi.
Sao không có động tĩnh gì?
Tiêu Miên cũng cảm thấy nghi hoặc, sao lại không có phản ứng? Hắn vội vàng truyền âm cho Giang Diên: “Tiền bối, chuyện này là sao vậy?”
“Ha ha ha, mọi người mau nhìn, ta đã bảo hắn là gạt mọi người mà!”
“Người này chắc chắn là bị rối loạn tâm thần, ảo tưởng bản thân có linh lực nên nghĩ mình thật sự có.”
“Còn không mau cút về Bắc Thành, nơi này không phải là nơi dành cho loại phế vật như ngươi!”
“Đúng! Cút đi!”
“Tiêu Miên? Ngươi có biết nếu không có lệnh mà tự ý trở về bổn gia, lại còn làm nhiễu loạn kiểm tra linh lực, sẽ bị rất nặng không?!” Trưởng lão tức giận quát, định giơ tay kéo Tiêu Miên ra.
Giang Diên thấy vậy không kịp nói thêm, chỉ lên tiếng: “Thử lại một lần!”
Thử lại một lần, hắn nhất định có thể.
Tiêu Miên không màng đến sự đau nhức từ bả vai bị trưởng lão nắm chặt, hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột ấn tay xuống Bảo Khí.
Mọi người đều chăm chú nhìn, đã chuẩn bị tiếp tục châm chọc Tiêu Miên, kết luận rằng lần này cũng sẽ không khác gì kết quả trước.
Tiêu Miên cũng cảm thấy hơi ngừng thở, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nhưng khi tay hắn chạm vào Bảo Khí, Bảo Khí vẫn không có phản ứng gì, chỉ trong chốc lát, ánh sáng chậm rãi bắt đầu tỏa ra, hơn nữa càng lúc càng mạnh. Theo độ sáng gia tăng, ánh mắt mọi người cũng dần mở to.
“Cái gì?”
“Sao lại thế này, không thể nào!”
“Ôi không, ta sắp mù mất!”
Ánh sáng chói lòa khiến Tiêu Miên phải quay đầu đi, nhắm chặt mắt lại, cảm giác lòng bàn tay càng lúc càng nóng.
“Cái… cái này…” Những trưởng lão đứng bên cạnh cũng sững sờ, không thốt nên lời.
Độ sáng này, trước nay chưa từng thấy, cho dù là Tiêu Thành năm đó, người được dự đoán là thiên tài đệ nhất của Tiêu gia trong trăm năm tới, cũng không thể nào đạt được một nửa ánh sáng hiện tại. Mấy người bọn họ cho dù nhắm mắt lại, cũng cảm nhận được ánh sáng vàng rực rỡ trước mắt.
Giang Diên thấy thời gian không còn nhiều, liền kêu lên: “Mau thu tay lại!”
Tiêu Miên lúc này đã hoàn toàn ngây ngẩn, không thể nào tưởng tượng được ánh sáng mạnh mẽ như vậy. Nghe Giang Diên nói, hắn mới hồi phục tinh thần, vội vàng rút tay lại. Ngay khi tay rời khỏi Bảo Khí, một tiếng tạch vang lên, từ trung tâm phát ra những vết nứt, sau đó bùng một tiếng nổ lớn, Bảo Khí kiểm tra linh lực đã bị phá hủy.
Ánh sáng rực rỡ dần dần dịu xuống, cả phòng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn chằm chằm vào mấy mảnh bị nổ tung của Bảo Khí, ngây người không nói được lời nào.
Cái gì…
Tình huống này là sao?
Mới rồi ánh sáng đó, tại sao lại rực rỡ như vậy?
Bảo Khí, tại sao lại nổ tung?
Tiêu Miên, Tiêu Miên không phải phế vật sao? Linh lực của hắn khiến Bảo khí không chịu nổi?
Chuyện này không có khả năng! Có mấy người mới vừa rồi mở miệng trào phúng Tiêu Miên lúc này đều đang hô hét không có chuyện đó được! Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, từ một người không có linh lực sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Ngay cả bản thân Tiêu Miên cũng không nghĩ rằng linh lực của mình lại mạnh mẽ đến vậy, tất cả đều nhờ vào Tinh Nguyên quặng Kim Tinh.
Giang Diên nghẹn cười nói: “Cái miếng kiểm tra linh này, ở Hạ tầng Đại lục coi như Bảo Khí, nhưng ở Thượng tầng Đại lục lại chẳng có gì đáng kể. Thật ra, nó vốn dĩ chỉ dùng để kiểm tra cho những kẻ vừa tròn mười sáu tuổi, vì linh lực của ngươi quá mạnh, tu vi lại cao, lần đầu tiên phóng lên nó không phản ứng, lần thứ hai lại không chịu nổi mà nổ tung.”
Lúc này Tiêu Miên mới ổn định tâm trạng, trước đó hắn còn tưởng rằng thật sự gặp phải vấn đề.
Hắn ho nhẹ một tiếng, quay sang các trưởng lão hỏi: “Vậy điều này có thể chứng minh tiền bối có linh lực không?”
Trưởng lão cầm đầu hồi phục tinh thần, chẳng chút tiếc nuối vì Bảo Khí đã bị hủy, chỉ kích động nhìn Tiêu Miên, râu mép cũng dựng thẳng lên, “Ngươi, ngươi, ngươi, hiện tại là Linh Sư cấp mấy?”
Tiêu Miên không trả lời, chỉ đứng thẳng người, ý niệm vừa động, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn xuống chân hắn. Một ấn ký lớn màu bạc trắng hiện ra, rực rỡ chói mắt, chứng tỏ hắn không phải phế vật mà là một thiên tài trăm năm khó gặp!
Thử hỏi, trên Hạ tầng Đại lục hiện nay có mấy ai mớ mười tám tuổi lại đạt Linh Sư cấp chín?
Hiện giờ, người trẻ tuổi Tiêu gia được công nhận là thiên phú cao nhất chính là Tiêu Cẩn, đường ca của Tiêu Miên, năm nay 27 tuổi, là một Linh Sư cấp mười chín. Thực lực của hắn đã được coi là thượng đẳng trên Hạ tầng Đại lục, mới dưới 30 tuổi đã được kết quả như vậy, hắn là người xuất sắc, nhưng Tiêu Miên, sau khi trải qua kiểm tra linh lực ở tuổi 16, chỉ mất hai năm đã tu luyện thành Linh sư cấp bảy.
Các trưởng lão vô cùng kích động, những đệ tử khác thì ngây dại.
Một mặt là bị chấn động khi chứng kiến thực lực của Tiêu Miên, một mặt là bọn họ tự thấy mình đã mắng chửi một thiên tài, bảo hắn cút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.