Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên
Chương 2: Nữ Đế Vô Miện Tường Cơ
Ngộ La
21/09/2024
Trong cõi Tu chân, có một nữ đế vô miện danh xưng Tường Cơ, tu vi bất hủ, như cành hoa giữa trời xanh. Kẻ tiểu nhân chỉ dám lén lút oán hận, chỉ dám ngấm ngầm nguyền rủa khi nàng độ kiếp bị sét đánh chết.
Cũng may trời xanh có mắt, ngày Tường Cơ độ kiếp. Bầu trời bỗng nhiên tối tăm, mưa rơi như thác đổ suốt bảy ngày bảy đêm, sấm chớp vang rền như tiếng trống trận.
Mọi người nhìn thấy Tường Cơ là trung tâm của hàng ngàn lôi điện, bị những tia lôi tím to như cây cổ thụ bổ trúng, nhưng vẫn bay lên đánh vào từng tầng mây. Thế nhưng, cuối cùng, một đạo lôi điện khổng lồ, màu đỏ tím, rạch ngang không gian, vang lên một tiếng nổ rùng rợn. Đạo lôi đó như một mũi tên trời giáng xuống, khiến nàng rơi tựa như diều đứt dây, ngã vào biển thi cốt mịt mờ, không còn dấu vết.
Đây là góc nhìn ở bên ngoài, nhưng thực tế là Giang Diên, sau năm năm nghiên cứu cách để quay về hiện đại, thành bai vào ngày độ kiếp, nhưng lại thất bại. Nguyên thần nàng giờ đây chạy đến cơ thể của nam tử này, không thể khống chế, không thể làm gì cả, thậm trí còn không nói được.
Để không ai phát hiện, cũng vì để nữ ma đầu không tiếp tục gây họa cho nhân gian, nàng đành phải khéo léo đóng vai một kẻ bất hạnh, tự nguyện đón nhận sét đánh, rơi vào cảnh ngộ bi thảm này.
Khi Tường Cơ đang chìm đắm trong hồi ức, Tiêu Miên đã vội vàng chạy tới đám đông bên ngoài. Nghe từ trong vọng ra tiếng người truyền tin lớn tiếng: “Để chúc mừng, Thành chủ đã quyết định tổ chức đại yến cho vạn người tại quảng trường vào đêm nay. Hiện tại, bên kia đã bắt đầu chuẩn bị, mọi người nhớ đừng quên qua tham dự nhé!”
Có người thắc mắc: “Tin chuẩn sao? Tường Cơ mạnh mẽ như vậy đã chết rồi sao?”
“Đây là tin tức từ Đế đô, truyền qua thủy tinh, liệu còn có thể là giả? Nhìn xem, đây gọi là gieo nhân nào gặp quả đó, ác nhân đã gặp quả báo.”
Người truyền tin lại nói: “Hôm nay trong thành sẽ đón tiếp vài vị khách quý, buổi đại yến này cũng là để nghênh đón bọn họ.”
“Có biết khách nhân đó là ai không?”
“Ta cũng không rõ.”
Mọi người xôn xao bàn tán rồi dần tan đi. Thành nhỏ này vốn tẻ nhạt, nay bỗng chốc náo nhiệt, ai nấy đều phấn chấn thảo luận về chuyện của Tường Cơ và chờ mong buổi tối đại yến vạn người.
Tiêu Miên cầm bồn, đứng tại chỗ một hồi lâu, không biết đang suy tư điều gì. Giang Diên thì lại chìm đắm trong nỗi buồn về tương lai của chính mình. Thân thể nàng đã bị hủy hoại, nguyên thần thương tổn, không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi thân xác của nam tử này. Sau khi rời đi, nàng sẽ về đâu?
Tiêu Miên bỗng lấy lại tinh thần, đi vào khu vực bên ngoài bế, nơi mọi người đang xếp hàng chờ lấy nước ấm. Ánh mắt của những người đứng xung quanh đó tụ tập về phía hắn, có kẻ châm chọc, có người tỏ vẻ đồng tình, có kẻ làm như không thấy.
Hắn giữ sắc mặt bình thản, theo dòng người tiến lên phía trước, trong khi xung quanh vẫn ồn ào bàn tán về sự kiện vừa xảy ra.
Quan sát bốn phía, thấy mọi người xung quanh, ai nấy ăn mặc giầy dặn ấm áp, chỉ riêng Tiêu Miên lại mặc quần áo rách tả tơi, mỏng manh, hắn cố gắng kìm nén không để thân thể run rẩy, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng hít mũi.
Một đệ tử của đại gia tộc, lại bị đày đến nơi xa xôi này, sống trong hoàn cảnh như vậy thật quẫn bách. Giang Diên không khỏi tò mò về tư chất tu luyện của đứa nhỏ này, không biết đến mức nào mà sao lại phải chịu đựng cảnh ngộ bi thảm như thế.
Đang đi giữa dòng người, hắn chợt thấy có vài người tiến lại gần, bên cạnh lại có vài nam tử trang phục lòe loẹt, mặc áo dài da lông thêu thùa, dẫn đầu là một người cường tráng, vẻ mặt không dễ chọc, nghênh ngang bước tới trước mặt Tiêu Miên.
“Này, ngươi nhường một chút đê, đi ra sau, vị trí này cho ta.”
Những người xung quanh đều giữ khoảng cách, không dám chọc giận kẻ kia, đứng nhìn hắn đang tìm Tiêu Miên gây rối. Đây là chuyện thường ngày, nên ai nấy vội vã lùi lại, tránh xa để không bị liên lụy.
Tiêu Miên nghe thấy, liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái. Đột nhiên, bụng và chân của Tiêu Miên bị ăn một cái đá: “Đã kêu ngươi tránh ra, còn đứng đó làm gì?”
Chân hắn mềm nhũn, đầu gối suýt quỳ xuống đất. Mắt thấy sắp quỳ, hắn vội vàng cúi người, nằm sấp xuống miễn quỳ xuống khuất nhịc, rồi nhanh chóng bò dậy, ánh mắt nhìn nam tử sâu thẳm. Ánh mắt đó như mực đen sâu thẳm, khiến nam tử càng thêm phẫn nộ. Hắn lại đá một chân về phía Tiêu Miên, nhưng Tiêu Miên đã kịp thời né tránh.
Ngữ khí của nam tử bỗng dâng cao lên, “Ái chà chà, thân thủ ngươi cũng khá nhanh nhẹn đấy! Mấy ngày trước, coi như ngươi trốn nhau? NÓi cho ngươi biết, hôm nay đừng có chọc giận Tuyệt Gia, nếu không ta cho ngươi trần truồng bò về ký túc xá."
Mấy ngày trước bọn hắn mới lôi Tiêu Miên ra đánh một trận, ai ngờ mới mấy ngày lại tung tăng nhảy nhót, xem ra phải đánh thật tàn nhẫn mới nhớ lâu được, lần sau xem còn dám nhìn bọn họ với bộ dạng thanh cao đó nữa không.
Cũng may trời xanh có mắt, ngày Tường Cơ độ kiếp. Bầu trời bỗng nhiên tối tăm, mưa rơi như thác đổ suốt bảy ngày bảy đêm, sấm chớp vang rền như tiếng trống trận.
Mọi người nhìn thấy Tường Cơ là trung tâm của hàng ngàn lôi điện, bị những tia lôi tím to như cây cổ thụ bổ trúng, nhưng vẫn bay lên đánh vào từng tầng mây. Thế nhưng, cuối cùng, một đạo lôi điện khổng lồ, màu đỏ tím, rạch ngang không gian, vang lên một tiếng nổ rùng rợn. Đạo lôi đó như một mũi tên trời giáng xuống, khiến nàng rơi tựa như diều đứt dây, ngã vào biển thi cốt mịt mờ, không còn dấu vết.
Đây là góc nhìn ở bên ngoài, nhưng thực tế là Giang Diên, sau năm năm nghiên cứu cách để quay về hiện đại, thành bai vào ngày độ kiếp, nhưng lại thất bại. Nguyên thần nàng giờ đây chạy đến cơ thể của nam tử này, không thể khống chế, không thể làm gì cả, thậm trí còn không nói được.
Để không ai phát hiện, cũng vì để nữ ma đầu không tiếp tục gây họa cho nhân gian, nàng đành phải khéo léo đóng vai một kẻ bất hạnh, tự nguyện đón nhận sét đánh, rơi vào cảnh ngộ bi thảm này.
Khi Tường Cơ đang chìm đắm trong hồi ức, Tiêu Miên đã vội vàng chạy tới đám đông bên ngoài. Nghe từ trong vọng ra tiếng người truyền tin lớn tiếng: “Để chúc mừng, Thành chủ đã quyết định tổ chức đại yến cho vạn người tại quảng trường vào đêm nay. Hiện tại, bên kia đã bắt đầu chuẩn bị, mọi người nhớ đừng quên qua tham dự nhé!”
Có người thắc mắc: “Tin chuẩn sao? Tường Cơ mạnh mẽ như vậy đã chết rồi sao?”
“Đây là tin tức từ Đế đô, truyền qua thủy tinh, liệu còn có thể là giả? Nhìn xem, đây gọi là gieo nhân nào gặp quả đó, ác nhân đã gặp quả báo.”
Người truyền tin lại nói: “Hôm nay trong thành sẽ đón tiếp vài vị khách quý, buổi đại yến này cũng là để nghênh đón bọn họ.”
“Có biết khách nhân đó là ai không?”
“Ta cũng không rõ.”
Mọi người xôn xao bàn tán rồi dần tan đi. Thành nhỏ này vốn tẻ nhạt, nay bỗng chốc náo nhiệt, ai nấy đều phấn chấn thảo luận về chuyện của Tường Cơ và chờ mong buổi tối đại yến vạn người.
Tiêu Miên cầm bồn, đứng tại chỗ một hồi lâu, không biết đang suy tư điều gì. Giang Diên thì lại chìm đắm trong nỗi buồn về tương lai của chính mình. Thân thể nàng đã bị hủy hoại, nguyên thần thương tổn, không biết bao giờ mới có thể thoát khỏi thân xác của nam tử này. Sau khi rời đi, nàng sẽ về đâu?
Tiêu Miên bỗng lấy lại tinh thần, đi vào khu vực bên ngoài bế, nơi mọi người đang xếp hàng chờ lấy nước ấm. Ánh mắt của những người đứng xung quanh đó tụ tập về phía hắn, có kẻ châm chọc, có người tỏ vẻ đồng tình, có kẻ làm như không thấy.
Hắn giữ sắc mặt bình thản, theo dòng người tiến lên phía trước, trong khi xung quanh vẫn ồn ào bàn tán về sự kiện vừa xảy ra.
Quan sát bốn phía, thấy mọi người xung quanh, ai nấy ăn mặc giầy dặn ấm áp, chỉ riêng Tiêu Miên lại mặc quần áo rách tả tơi, mỏng manh, hắn cố gắng kìm nén không để thân thể run rẩy, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng hít mũi.
Một đệ tử của đại gia tộc, lại bị đày đến nơi xa xôi này, sống trong hoàn cảnh như vậy thật quẫn bách. Giang Diên không khỏi tò mò về tư chất tu luyện của đứa nhỏ này, không biết đến mức nào mà sao lại phải chịu đựng cảnh ngộ bi thảm như thế.
Đang đi giữa dòng người, hắn chợt thấy có vài người tiến lại gần, bên cạnh lại có vài nam tử trang phục lòe loẹt, mặc áo dài da lông thêu thùa, dẫn đầu là một người cường tráng, vẻ mặt không dễ chọc, nghênh ngang bước tới trước mặt Tiêu Miên.
“Này, ngươi nhường một chút đê, đi ra sau, vị trí này cho ta.”
Những người xung quanh đều giữ khoảng cách, không dám chọc giận kẻ kia, đứng nhìn hắn đang tìm Tiêu Miên gây rối. Đây là chuyện thường ngày, nên ai nấy vội vã lùi lại, tránh xa để không bị liên lụy.
Tiêu Miên nghe thấy, liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái. Đột nhiên, bụng và chân của Tiêu Miên bị ăn một cái đá: “Đã kêu ngươi tránh ra, còn đứng đó làm gì?”
Chân hắn mềm nhũn, đầu gối suýt quỳ xuống đất. Mắt thấy sắp quỳ, hắn vội vàng cúi người, nằm sấp xuống miễn quỳ xuống khuất nhịc, rồi nhanh chóng bò dậy, ánh mắt nhìn nam tử sâu thẳm. Ánh mắt đó như mực đen sâu thẳm, khiến nam tử càng thêm phẫn nộ. Hắn lại đá một chân về phía Tiêu Miên, nhưng Tiêu Miên đã kịp thời né tránh.
Ngữ khí của nam tử bỗng dâng cao lên, “Ái chà chà, thân thủ ngươi cũng khá nhanh nhẹn đấy! Mấy ngày trước, coi như ngươi trốn nhau? NÓi cho ngươi biết, hôm nay đừng có chọc giận Tuyệt Gia, nếu không ta cho ngươi trần truồng bò về ký túc xá."
Mấy ngày trước bọn hắn mới lôi Tiêu Miên ra đánh một trận, ai ngờ mới mấy ngày lại tung tăng nhảy nhót, xem ra phải đánh thật tàn nhẫn mới nhớ lâu được, lần sau xem còn dám nhìn bọn họ với bộ dạng thanh cao đó nữa không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.