Chương 108
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Ác ma đoán không sai.
Ngay từ đầu quốc vương đã nghĩ ra một cách đặc biệt để thúc đẩy công nghiệp hoá Legrand.
Sau “biến cố Tường Vi”, để củng cố vương quyền và làm suy yếu quyền lực của quý tộc địa phương, quốc vương đã từng ra lệnh cho các quan chức tài chính của mình biên soạn số thuế của cả Legrand. Cuốn sách thuế được biên soạn hoàn chỉnh đó sau này có biệt danh “Sách phán quyết”. Theo yêu cầu của quốc vương, việc thường xuyên lập báo cáo thuế quốc gia đã trở thành luật. Lúc đó quốc vương đã bắt đầu hiểu rõ hơn về tình hình kinh tế của đất nước mình.
Có thể nói, Legrand của ngày hôm nay đã bắt đầu có mầm mống của một thời đại mới.
Từ thế kỷ 11 đến thế kỷ 13, tình hình chính trị của Legrand có xu hướng ổn định. Hoàng gia Tường Vi đã dần hồi phục sau những thiệt hại nặng nề trước đó. Dưới sự nỗ lực đầy triển vọng của các vị vua thế hệ trước, Legrand đã từng bước tiến lên thống nhất đất nước, dưới sự thống trị của chính quyền ổn định, nền kinh tế dần phục hồi.
Từ giữa đến cuối thế kỷ 13 – 14, các thành thị bắt đầu được xây dựng nhanh chóng, các nhà sử học gọi thời kỳ này là thời kỳ “đô thị phát triển”, các tuyến đường giao thông cơ bản trong Legrand xuất hiện, cư dân nông thôn bắt đầu đổ về trung tâm đô thị. Trong bối cảnh đô thị phát triển, ở phía Đông Nam Legrand, thương nghiệp từng bị đàn áp vì những giáo lí của Thánh Đình dần phát triển, các phường hội trở nên thịnh vượng, trong đó ngành dệt len là nổi bật nhất.
Nếu không có Cái chết đen bùng nổ [1] và một loạt các sự kiện tiếp theo, quá trình phát triển kinh tế của Legrand có thể tiếp tục diễn ra thuận lợi, Legrand chưa chắc không thể từng bước lớn mạnh phồn vinh, cuối cùng suôn sẻ tiến vào thời đại mới.
Nhưng lịch sử không có nếu.
Sự bùng nổ của cái chết đen, kế hoạch thành lập Thần quốc của Thánh Đình, đã làm gián đoạn quá trình tiến hóa từng bước này.
Nếu lịch sử đã đi chệch hướng do sự tồn tại của sức mạnh phi thường, vậy thì cứ dùng cách tương tự để khiến nó đi lên một con đường nguy hiểm hơn, cũng có nhiều khả năng hơn.
Lúc đầu, quốc vương muốn bắt đầu với nhà giả kim.
Trong thư, công tước Buckingham nói cho cậu biết, trong cung điện Tường Vi, thật sự bảo tồn một số ghi chú do các nhà giả kim của thời đại truyền thuyết để lại. Họ để lại những tri thức học được cho những người đến sau, nhưng trước đây hoàng tộc Legrand một mặt không có dư sức, mặt khác cũng kiêng kỵ Thánh Đình, không muốn để lộ át chủ bài quá sớm nên chưa sử dụng đại trà.
Quốc vương đã cho các nhà khoa học của viện khoa học hoàng gia và viện khoa học tâm thần cùng nghiên cứu những ghi chép của nhà giả kim để lại, những ghi chép mà nhà giả kim để lại quả thực đã giúp ích rất nhiều cho họ.
Nhưng như ác ma đã nói, nếu muốn dựa vào thực lực của Legrand để kết hợp thuật giả kim với khoa học nhằm thúc đẩy công nghiệp hóa, thì đòi hỏi thời gian lâu hơn so với tình hình hiện tại.
Họ cần một sức mạnh phi thường để làm nên kỳ tích này.
Đối tượng hợp tác duy nhất, chỉ có địa ngục.
Nhà giả kim thời đại truyền thuyết đã nói đúng về gia tộc Tường Vi.
Kẻ diệt rồng, cho tới bây giờ họ đều là kẻ âm mưu không từ thủ đoạn. Chỉ cần đạt được mục đích thì liên thủ với địa ngục thì sao? Nhưng, nếu đúng thời điểm, họ cũng sẽ không hề do dự mà trở mặt thành thù với địa ngục. Ở một mức độ nào đó, lời ác ma từng nói đều đúng.
So với những ai tin vào Thần quốc đầy công lý và ánh sáng thì quốc vương, công tước Buckingham, William III… Tất cả người của gia tộc Tường Vi đều thích hợp với Địa Ngục hỗn loạn đầy mưu mô hơn.
Trong cung điện Tường Vi, quốc vương mở mắt ra.
Sương đen trong phòng ngủ đã rút đi, căn phòng yên tĩnh, quốc vương đứng dậy đi đến bên cửa sổ thủy tinh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào người. Cậu hơi mệt mỏi đưa tay lên day trán.
—— vì chiến thắng cuối cùng, không gì không thể làm quân cờ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, quốc vương trở lại trước bàn của mình, bắt đầu viết một trát mới.
(*) Trát hay còn gọi là giấy truyền lệnh là một hình thức văn bản của cơ quan nhà nước có thẩm quyền truyền đạt mệnh lệnh, yêu cầu hay triệu tập một cách chính thức đến các đối tượng được tống đạt để thực hiện một nhiệm vụ, bổn phận hay công việc nào đó. Hình thức trát của cơ quan hành chính hiện nay không thông dụng.
Cậu cần một số kỹ sư có nhiều kinh nghiệm, nhờ cuộc phản loạn miền Bắc trước đó nên các kỹ sư vũ khí quân đội chờ sẵn còn chưa kịp trở về nhà, giờ chỉ cần chọn ra mấy nhân tài ưu tú trong số họ thôi. Ngoài ra, cậu cũng cần thêm thợ rèn, thợ mộc, nhà hóa học, nhà sản xuất thuốc súng,…
Nhà hóa học giỏi nhất của Legrand đang ở viện khoa học tâm thần của quốc vương, nhưng không thể mong đợi hai nhà hóa học hoàn thành một công trình khổng lồ như vậy, đúng không?
Sau “khoa nghiên cứu bệnh lý đầu tiên của Legrand”, cuối cùng bộ phận thứ hai của viện khoa học tâm thần cũng được thành lập.
Quốc vương dừng giây lát rồi điền vào văn thư ủy nhiệm:
Cục công nghiệp quân sự hạng nặng số một của Legrand.
—— đúng vậy, công nghiệp hóa được thúc đẩy theo cách đặc biệt này, chẳng cần nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là một ngành bị biến dạng được tạo ra trong thời kỳ đặc biệt. Nó sinh ra trong ngọn lửa chiến tranh, mục đích cuối cùng của nó là phục vụ chiến tranh.
Ký tên xong, động tác đặt bút xuống của quốc vương chợt khựng lại.
Ánh trăng như sương lạnh tràn vào căn phòng, dưới ánh nến và ánh trăng cùng chiếu xuống một đóa tường vi đỏ tươi lẳng lặng đặt trên bàn của quốc vương. Trên nhánh Tường Vi xanh sẫm, gắn một chiếc nhẫn xương —— gần y hệt chiếc nhẫn trên tay quốc vương.
Chỉ là gần giống thôi.
Quốc vương cầm chiếc nhẫn xương lên, xoay nhẹ, thấy rõ trong chiếc nhẫn xương khắc hàng chữ:
“Quyền Kiêu ngạo và Phán quyết Không rõ”.
Đây mới là món quà thật sự của Địa Ngục mang đến cho quốc vương.
…
Có lẽ các nhà sử học nên nhớ hai cái tên này:
Bran Roger và Malley Roger.
Họ là một cặp anh em.
Anh em nhà Roger xuất thân không tệ lắm, lại được giáo dục tử tế.
Vốn nên suôn sẻ trở thành kỵ sĩ, sau đó trở thành hai… quý tộc hạ đẳng được kính trọng… Nhưng ông Roger tội nghiệp, một ngày nọ lâu đài của ông suýt chút nữa bị thiêu rụi, cuối cùng phát hiện hai đứa con ngoan của ông đã lầm đường lạc lối.
—— cả hai không thích những bộ giáp tinh xảo, cũng không thích những trường kiếm sắc bén, mà chỉ thích đống chai lọ, suốt ngày làm bạn với những người thợ làm pháo hoa.
Việc này thực sự khiến ông Roger đau thấu tim, đáng tiếc ông cố cỡ nào cũng không thể khiến cho hai đứa con trai cải tà quy chính, cuối cùng chỉ có thể đưa cả hai vào trường Cao đẳng Thần học, gửi gắm hy vọng Thượng Đế vạn năng có thể lấy lòng từ bi cảm hóa cả hai.
Sự thật chứng minh, Thượng Đế không thể cứu được đôi cừu non lạc lối này.
Viện trưởng trường Cao đẳng Thần học chừng như vô cùng đau đớn mà đuổi họ ra khỏi cửa học viện: “Chúa ơi! Sao trường Cao đẳng Thần học Trinity an bình lại dạy ra một kẻ điên như vậy?”
Nếu đi theo quỹ đạo như vậy, hai anh em Roger sẽ trở thành “bại hoại” trong miệng mọi người —— vì một ít bột đen mà họ đã phá hủy tất cả gia sản do ông Roger để lại, không làm ăn buôn bán, không tin vào Thượng Đế, thậm chí còn bị tống vào tù vì tội gây hỏa hoạn.
Bước ngoặt trong số phận của hai anh em xuất hiện vào ngày quốc vương bước vào ngục tối.
Vì thế cả hai đã trở mình, thay đổi từ “cặn bã” bị coi thường thành viện trưởng viện khoa học tâm thần có địa vị cao, từ đó nhận được ủng hộ hết mình của quốc vương, tiếp tục được các thí nghiệm mà bản thân đã bị các điều kiện giới hạn không thể hoàn thành. Vốn dĩ họ cho rằng đây là bước ngoặt lớn nhất cả đời mình.
Nhưng vị bệ hạ tôn quý đó, lại dùng hành động thực tế nói cho họ biết.
Không, không phải.
“Cạc cạc, cạc cạc.”
Một con quạ bay qua đầu anh em Roger, kêu lên một tiếng chói tai.
Làn gió sặc mùi lưu huỳnh phả vào mặt, Bran và Malley chỉ huy một nhóm công nhân thuốc súng tài giỏi được tập hợp từ khắp Legrand —— bây giờ họ là trợ thủ của anh em nhà Roger và đang đứng trên mặt đất đen. Ở trước mặt họ là một căn cứ khổng lồ đang xây dang dở.
Chúa ơi! Họ đã thấy cái gì!
Dưới bầu trời đỏ sẫm, trên những tảng đá núi đen kịt, những bộ xương vung dụng cụ bằng sắt gõ xuống từng khối đá. Sau đó, một đám bộ xương khác đi tới khiêng những tảng đá một cách nhiệt tình, nhanh chóng xây những ngôi nhà ngăn nắp với tốc độ mà nhân loại không thể làm được.
Đi trước họ một bước là người bị OCD của viện khoa học tâm thần và kiến trúc sư thích sạch sẽ. Anh ta đang đứng trên một tảng đá lớn, cao giọng chỉ huy những bộ xương di chuyển.
Tất cả người nhận được thư ủy nhiệm của quốc vương cuối cùng phải chấp nhận một sự thật rùng rợn:
Khi đón họ tổng quản nội vụ nói không hề sai —— “Cục công nghiệp Quân sự Hạng nặng số một Legrand” trên thư ủy nhiệm là địa ngục thật.
Địa ngục theo nghĩa đen, không phải ẩn dụ.
“Chúa ơi…”
Anh em nhà Rogers coi như khá bình tĩnh, nhưng những người khác phía sau thì không khỏi thốt ra một câu cảm thán gần như r.ên rỉ —— giờ thì họ đã hiểu tại sao, sau khi nhận được lá thư ủy nhiệm sẽ do các kỵ sĩ hoàng gia đích thân hộ tống đến điểm hẹn.
Đó không phải “hộ tống” mà để ngăn cản họ nửa đường bỏ trốn.
Bây giờ cái thân đang ở địa ngục, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Thư ủy nhiệm của quốc vương không chừa đường lui cho họ.
Bran cúi đầu mở bức thư do tổng quản nội vụ đưa cho sau cùng, lúc ấy tổng quản nội vụ dặn dò chỉ khi đến nơi mới được mở ra xem. Sau khi Bran đọc xong thì đưa thư cho em trai mình.
Anh ta quay đầu lại, nhìn những người khác.
“Thấy đống đá đằng kia không?”
Bran chỉ vào một tảng đá đen, nói với những trợ thủ rặt một vẻ hoảng hốt không thể tin được mình đang ở đâu.
Các trợ thủ khẽ gật đầu.
“Tốt lắm.” Bran khẽ gật đầu: “Các vị, nếu trong tình huống tài nguyên sung túc như thế, điều kiện tốt như thế, chúng ta vẫn chưa thể nghiên cứu ra loại thuốc súng thỏa mãn yêu cầu của bệ hạ, vậy thì… Những viên đá đen gọn gàng mà các vị thấy bây giờ sẽ trở thành máy chém của chúng ta.”
Sau khi đọc xong bức thư, Malley bổ sung thêm: “Các ngài xương khô đã hết sức chu đáo giúp chúng ta viết tên lên từng tảng đá, nếu các vị có hứng thú, cũng có thể đi tìm xem máy chém của mình là viên đá nào.”
Đội trưởng tiểu đội xương khô dùng đinh sắt đóng lên vai đi tới, nó phụ trách tiếp đón đội nghiên cứu thuốc súng.
Để chứng minh cho những lời của Malley nói, đội trưởng tiểu đội xương khô gật đầu lia lịa, nó nở một nụ cười thân thiện với những “anh em cùng cảnh ngộ” của mình —— nhưng, nể tình Địa Ngục, đừng nói cho nó biết rằng nụ cười của một bộ xương đáng sợ như thế nào khi nó cử động hàm dưới.
Rắc, rắc, rắc.
Xương cốt cả người va chạm vào nhau của đội quân xương, tạo ra âm thanh nhịp nhàng.
Trong buổi gặp gỡ “thân tình” và “vui vẻ” như vậy, Cục công nghiệp Quân sự Hạng nặng số một Legrand của quốc vương đã chính thức khởi công xây dựng.
Thật đáng mừng.
Ngay từ đầu quốc vương đã nghĩ ra một cách đặc biệt để thúc đẩy công nghiệp hoá Legrand.
Sau “biến cố Tường Vi”, để củng cố vương quyền và làm suy yếu quyền lực của quý tộc địa phương, quốc vương đã từng ra lệnh cho các quan chức tài chính của mình biên soạn số thuế của cả Legrand. Cuốn sách thuế được biên soạn hoàn chỉnh đó sau này có biệt danh “Sách phán quyết”. Theo yêu cầu của quốc vương, việc thường xuyên lập báo cáo thuế quốc gia đã trở thành luật. Lúc đó quốc vương đã bắt đầu hiểu rõ hơn về tình hình kinh tế của đất nước mình.
Có thể nói, Legrand của ngày hôm nay đã bắt đầu có mầm mống của một thời đại mới.
Từ thế kỷ 11 đến thế kỷ 13, tình hình chính trị của Legrand có xu hướng ổn định. Hoàng gia Tường Vi đã dần hồi phục sau những thiệt hại nặng nề trước đó. Dưới sự nỗ lực đầy triển vọng của các vị vua thế hệ trước, Legrand đã từng bước tiến lên thống nhất đất nước, dưới sự thống trị của chính quyền ổn định, nền kinh tế dần phục hồi.
Từ giữa đến cuối thế kỷ 13 – 14, các thành thị bắt đầu được xây dựng nhanh chóng, các nhà sử học gọi thời kỳ này là thời kỳ “đô thị phát triển”, các tuyến đường giao thông cơ bản trong Legrand xuất hiện, cư dân nông thôn bắt đầu đổ về trung tâm đô thị. Trong bối cảnh đô thị phát triển, ở phía Đông Nam Legrand, thương nghiệp từng bị đàn áp vì những giáo lí của Thánh Đình dần phát triển, các phường hội trở nên thịnh vượng, trong đó ngành dệt len là nổi bật nhất.
Nếu không có Cái chết đen bùng nổ [1] và một loạt các sự kiện tiếp theo, quá trình phát triển kinh tế của Legrand có thể tiếp tục diễn ra thuận lợi, Legrand chưa chắc không thể từng bước lớn mạnh phồn vinh, cuối cùng suôn sẻ tiến vào thời đại mới.
Nhưng lịch sử không có nếu.
Sự bùng nổ của cái chết đen, kế hoạch thành lập Thần quốc của Thánh Đình, đã làm gián đoạn quá trình tiến hóa từng bước này.
Nếu lịch sử đã đi chệch hướng do sự tồn tại của sức mạnh phi thường, vậy thì cứ dùng cách tương tự để khiến nó đi lên một con đường nguy hiểm hơn, cũng có nhiều khả năng hơn.
Lúc đầu, quốc vương muốn bắt đầu với nhà giả kim.
Trong thư, công tước Buckingham nói cho cậu biết, trong cung điện Tường Vi, thật sự bảo tồn một số ghi chú do các nhà giả kim của thời đại truyền thuyết để lại. Họ để lại những tri thức học được cho những người đến sau, nhưng trước đây hoàng tộc Legrand một mặt không có dư sức, mặt khác cũng kiêng kỵ Thánh Đình, không muốn để lộ át chủ bài quá sớm nên chưa sử dụng đại trà.
Quốc vương đã cho các nhà khoa học của viện khoa học hoàng gia và viện khoa học tâm thần cùng nghiên cứu những ghi chép của nhà giả kim để lại, những ghi chép mà nhà giả kim để lại quả thực đã giúp ích rất nhiều cho họ.
Nhưng như ác ma đã nói, nếu muốn dựa vào thực lực của Legrand để kết hợp thuật giả kim với khoa học nhằm thúc đẩy công nghiệp hóa, thì đòi hỏi thời gian lâu hơn so với tình hình hiện tại.
Họ cần một sức mạnh phi thường để làm nên kỳ tích này.
Đối tượng hợp tác duy nhất, chỉ có địa ngục.
Nhà giả kim thời đại truyền thuyết đã nói đúng về gia tộc Tường Vi.
Kẻ diệt rồng, cho tới bây giờ họ đều là kẻ âm mưu không từ thủ đoạn. Chỉ cần đạt được mục đích thì liên thủ với địa ngục thì sao? Nhưng, nếu đúng thời điểm, họ cũng sẽ không hề do dự mà trở mặt thành thù với địa ngục. Ở một mức độ nào đó, lời ác ma từng nói đều đúng.
So với những ai tin vào Thần quốc đầy công lý và ánh sáng thì quốc vương, công tước Buckingham, William III… Tất cả người của gia tộc Tường Vi đều thích hợp với Địa Ngục hỗn loạn đầy mưu mô hơn.
Trong cung điện Tường Vi, quốc vương mở mắt ra.
Sương đen trong phòng ngủ đã rút đi, căn phòng yên tĩnh, quốc vương đứng dậy đi đến bên cửa sổ thủy tinh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào người. Cậu hơi mệt mỏi đưa tay lên day trán.
—— vì chiến thắng cuối cùng, không gì không thể làm quân cờ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, quốc vương trở lại trước bàn của mình, bắt đầu viết một trát mới.
(*) Trát hay còn gọi là giấy truyền lệnh là một hình thức văn bản của cơ quan nhà nước có thẩm quyền truyền đạt mệnh lệnh, yêu cầu hay triệu tập một cách chính thức đến các đối tượng được tống đạt để thực hiện một nhiệm vụ, bổn phận hay công việc nào đó. Hình thức trát của cơ quan hành chính hiện nay không thông dụng.
Cậu cần một số kỹ sư có nhiều kinh nghiệm, nhờ cuộc phản loạn miền Bắc trước đó nên các kỹ sư vũ khí quân đội chờ sẵn còn chưa kịp trở về nhà, giờ chỉ cần chọn ra mấy nhân tài ưu tú trong số họ thôi. Ngoài ra, cậu cũng cần thêm thợ rèn, thợ mộc, nhà hóa học, nhà sản xuất thuốc súng,…
Nhà hóa học giỏi nhất của Legrand đang ở viện khoa học tâm thần của quốc vương, nhưng không thể mong đợi hai nhà hóa học hoàn thành một công trình khổng lồ như vậy, đúng không?
Sau “khoa nghiên cứu bệnh lý đầu tiên của Legrand”, cuối cùng bộ phận thứ hai của viện khoa học tâm thần cũng được thành lập.
Quốc vương dừng giây lát rồi điền vào văn thư ủy nhiệm:
Cục công nghiệp quân sự hạng nặng số một của Legrand.
—— đúng vậy, công nghiệp hóa được thúc đẩy theo cách đặc biệt này, chẳng cần nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là một ngành bị biến dạng được tạo ra trong thời kỳ đặc biệt. Nó sinh ra trong ngọn lửa chiến tranh, mục đích cuối cùng của nó là phục vụ chiến tranh.
Ký tên xong, động tác đặt bút xuống của quốc vương chợt khựng lại.
Ánh trăng như sương lạnh tràn vào căn phòng, dưới ánh nến và ánh trăng cùng chiếu xuống một đóa tường vi đỏ tươi lẳng lặng đặt trên bàn của quốc vương. Trên nhánh Tường Vi xanh sẫm, gắn một chiếc nhẫn xương —— gần y hệt chiếc nhẫn trên tay quốc vương.
Chỉ là gần giống thôi.
Quốc vương cầm chiếc nhẫn xương lên, xoay nhẹ, thấy rõ trong chiếc nhẫn xương khắc hàng chữ:
“Quyền Kiêu ngạo và Phán quyết Không rõ”.
Đây mới là món quà thật sự của Địa Ngục mang đến cho quốc vương.
…
Có lẽ các nhà sử học nên nhớ hai cái tên này:
Bran Roger và Malley Roger.
Họ là một cặp anh em.
Anh em nhà Roger xuất thân không tệ lắm, lại được giáo dục tử tế.
Vốn nên suôn sẻ trở thành kỵ sĩ, sau đó trở thành hai… quý tộc hạ đẳng được kính trọng… Nhưng ông Roger tội nghiệp, một ngày nọ lâu đài của ông suýt chút nữa bị thiêu rụi, cuối cùng phát hiện hai đứa con ngoan của ông đã lầm đường lạc lối.
—— cả hai không thích những bộ giáp tinh xảo, cũng không thích những trường kiếm sắc bén, mà chỉ thích đống chai lọ, suốt ngày làm bạn với những người thợ làm pháo hoa.
Việc này thực sự khiến ông Roger đau thấu tim, đáng tiếc ông cố cỡ nào cũng không thể khiến cho hai đứa con trai cải tà quy chính, cuối cùng chỉ có thể đưa cả hai vào trường Cao đẳng Thần học, gửi gắm hy vọng Thượng Đế vạn năng có thể lấy lòng từ bi cảm hóa cả hai.
Sự thật chứng minh, Thượng Đế không thể cứu được đôi cừu non lạc lối này.
Viện trưởng trường Cao đẳng Thần học chừng như vô cùng đau đớn mà đuổi họ ra khỏi cửa học viện: “Chúa ơi! Sao trường Cao đẳng Thần học Trinity an bình lại dạy ra một kẻ điên như vậy?”
Nếu đi theo quỹ đạo như vậy, hai anh em Roger sẽ trở thành “bại hoại” trong miệng mọi người —— vì một ít bột đen mà họ đã phá hủy tất cả gia sản do ông Roger để lại, không làm ăn buôn bán, không tin vào Thượng Đế, thậm chí còn bị tống vào tù vì tội gây hỏa hoạn.
Bước ngoặt trong số phận của hai anh em xuất hiện vào ngày quốc vương bước vào ngục tối.
Vì thế cả hai đã trở mình, thay đổi từ “cặn bã” bị coi thường thành viện trưởng viện khoa học tâm thần có địa vị cao, từ đó nhận được ủng hộ hết mình của quốc vương, tiếp tục được các thí nghiệm mà bản thân đã bị các điều kiện giới hạn không thể hoàn thành. Vốn dĩ họ cho rằng đây là bước ngoặt lớn nhất cả đời mình.
Nhưng vị bệ hạ tôn quý đó, lại dùng hành động thực tế nói cho họ biết.
Không, không phải.
“Cạc cạc, cạc cạc.”
Một con quạ bay qua đầu anh em Roger, kêu lên một tiếng chói tai.
Làn gió sặc mùi lưu huỳnh phả vào mặt, Bran và Malley chỉ huy một nhóm công nhân thuốc súng tài giỏi được tập hợp từ khắp Legrand —— bây giờ họ là trợ thủ của anh em nhà Roger và đang đứng trên mặt đất đen. Ở trước mặt họ là một căn cứ khổng lồ đang xây dang dở.
Chúa ơi! Họ đã thấy cái gì!
Dưới bầu trời đỏ sẫm, trên những tảng đá núi đen kịt, những bộ xương vung dụng cụ bằng sắt gõ xuống từng khối đá. Sau đó, một đám bộ xương khác đi tới khiêng những tảng đá một cách nhiệt tình, nhanh chóng xây những ngôi nhà ngăn nắp với tốc độ mà nhân loại không thể làm được.
Đi trước họ một bước là người bị OCD của viện khoa học tâm thần và kiến trúc sư thích sạch sẽ. Anh ta đang đứng trên một tảng đá lớn, cao giọng chỉ huy những bộ xương di chuyển.
Tất cả người nhận được thư ủy nhiệm của quốc vương cuối cùng phải chấp nhận một sự thật rùng rợn:
Khi đón họ tổng quản nội vụ nói không hề sai —— “Cục công nghiệp Quân sự Hạng nặng số một Legrand” trên thư ủy nhiệm là địa ngục thật.
Địa ngục theo nghĩa đen, không phải ẩn dụ.
“Chúa ơi…”
Anh em nhà Rogers coi như khá bình tĩnh, nhưng những người khác phía sau thì không khỏi thốt ra một câu cảm thán gần như r.ên rỉ —— giờ thì họ đã hiểu tại sao, sau khi nhận được lá thư ủy nhiệm sẽ do các kỵ sĩ hoàng gia đích thân hộ tống đến điểm hẹn.
Đó không phải “hộ tống” mà để ngăn cản họ nửa đường bỏ trốn.
Bây giờ cái thân đang ở địa ngục, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Thư ủy nhiệm của quốc vương không chừa đường lui cho họ.
Bran cúi đầu mở bức thư do tổng quản nội vụ đưa cho sau cùng, lúc ấy tổng quản nội vụ dặn dò chỉ khi đến nơi mới được mở ra xem. Sau khi Bran đọc xong thì đưa thư cho em trai mình.
Anh ta quay đầu lại, nhìn những người khác.
“Thấy đống đá đằng kia không?”
Bran chỉ vào một tảng đá đen, nói với những trợ thủ rặt một vẻ hoảng hốt không thể tin được mình đang ở đâu.
Các trợ thủ khẽ gật đầu.
“Tốt lắm.” Bran khẽ gật đầu: “Các vị, nếu trong tình huống tài nguyên sung túc như thế, điều kiện tốt như thế, chúng ta vẫn chưa thể nghiên cứu ra loại thuốc súng thỏa mãn yêu cầu của bệ hạ, vậy thì… Những viên đá đen gọn gàng mà các vị thấy bây giờ sẽ trở thành máy chém của chúng ta.”
Sau khi đọc xong bức thư, Malley bổ sung thêm: “Các ngài xương khô đã hết sức chu đáo giúp chúng ta viết tên lên từng tảng đá, nếu các vị có hứng thú, cũng có thể đi tìm xem máy chém của mình là viên đá nào.”
Đội trưởng tiểu đội xương khô dùng đinh sắt đóng lên vai đi tới, nó phụ trách tiếp đón đội nghiên cứu thuốc súng.
Để chứng minh cho những lời của Malley nói, đội trưởng tiểu đội xương khô gật đầu lia lịa, nó nở một nụ cười thân thiện với những “anh em cùng cảnh ngộ” của mình —— nhưng, nể tình Địa Ngục, đừng nói cho nó biết rằng nụ cười của một bộ xương đáng sợ như thế nào khi nó cử động hàm dưới.
Rắc, rắc, rắc.
Xương cốt cả người va chạm vào nhau của đội quân xương, tạo ra âm thanh nhịp nhàng.
Trong buổi gặp gỡ “thân tình” và “vui vẻ” như vậy, Cục công nghiệp Quân sự Hạng nặng số một Legrand của quốc vương đã chính thức khởi công xây dựng.
Thật đáng mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.