Chương 142
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Âm thanh của những mũi tên xuyên qua không khí vừa bén nhọn vừa chói tai.
Hiện ra từ làn khói mờ ảo là một đoàn kỵ binh hạng nhẹ vội vã đi tới. Nhưng khác với kỵ binh bình thường, đây là một đội kỵ binh toàn là cung thủ, sau khi họ tiếp cận chiến trường thì nhanh chóng dàn hàng, tạo thành một vòng cung bán nguyệt, di chuyển nhanh chóng qua lại mà không đến gần.
“Người Kehya! Là xạ thủ Kehya!”
Đầu tiên bá tước Pritani sững sờ, sau đó một nỗi sợ hãi lập tức chạy lên tận não.
Kỵ binh quỷ dị, hành quân khó nắm bắt, xạ thủ Kehya mắt xanh lục!
Trường cung thủ của Legrand là thiên hạ vô song, mà trong số các cung thủ của Legrand thì xạ thủ Kehya là nổi bật nhất.
Trong cuộc đánh dẹp nước chư hầu đầy hỗn loạn, bang Kehya nhờ vào các xạ thủ mới giữ cho đất nước trở nên bất diệt. Nhưng chính trận chiến sau cái chết của William III mới thực sự khiến xạ thủ Kehya được cả thế giới biết đến. Không lâu sau khi William III qua đời vì bệnh tật, nữ hoàng chiến binh tiếng tăm lừng lẫy cũng nối gót chồng, Legrand lập tức mất đi quốc vương và hoàng hậu mà nàng yêu quý, đại công tước nước chư hầu phản loạn, lãnh chúa thảo phạt không ngớt.
Có người từng thấy, sau khi tin tức nữ hoàng chiến binh Illinor bị bệnh qua đời truyền ra, một đội xạ thủ bí ẩn lặng lẽ rời khỏi dãy núi Kehya, đi thẳng đến vương thành. Họ hành quân trong sương sớm và đêm tối, hệt như những bóng ma.
Có suy đoán, họ muốn đi tìm hoàng tộc Legrand đòi một lời giải thích.
Họ giao phó nữ hoàng yêu quý của họ cho Legrand, William III đã hứa với Kehya sẽ đối xử tốt với người. Họ không thể nào chấp nhận tin tức nữ hoàng đột ngột qua đời, nghi ngờ rằng người đã bị ám sát. Nếu hoàng tộc Legrand không dám báo thù cho cái chết thật sự của nữ hoàng.
Vậy thì họ sẽ đòi hỏi một lời giải thích từ hoàng tộc Legrand.
Khi công tước Buckingham đang leo lên ngựa trước dinh thự, một mũi tên lông vũ bay ra khỏi sương sớm, sượt qua tai ông, đóng đinh vào cổng dinh thự. Hai người khoác áo bào màu xám đứng trên mái nhà đối diện. Không ai biết hai người áo xám và công tước buckingham đã nói gì, họ biến mất khỏi vương thành một cách bí ẩn như khi họ đến.
Khi xuất hiện lần nữa, là trên chiến trường.
Công tước Buckingham dẫn quân chống lại quân viễn chinh Blaise, quý tộc phản loạn tiến đến vương thành, tướng quân John chưa đầy mười sáu tuổi đã vội dẫn quân chiến đấu, khi mọi người nghĩ rằng quân đội hoàng gia sẽ bị đánh bại. Một đội kỵ binh chạy tới, người hay ngựa đều không mặc giáp, di chuyển mau lẹ như ma quỷ, tốc độ bắn tên đáng kinh ngạc, mũi tên nào cũng lấy mất một mạng.
Quân phản loạn quý tộc bị giết đến tim mật đều run, quân lính tan rã chạy trốn.
Quân đội hoàng gia nghênh đón tiếp viện đột nhiên xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, lúc muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình thì phát hiện họ đều khoác áo choàng xám, khuôn mặt ẩn ở dưới mũ trùm đầu.
Trước câu hỏi và cảm ơn của tướng quân John, thủ lĩnh xạ thủ cởi bỏ mũ trùm đầu, hờ hững giơ trường cung trong tay lên:
“Vì nữ hoàng!”
“Vì nữ hoàng!”
Các xạ thủ áo choàng xám cùng nhau giơ trường cung lên, sau đó quay người rời đi cũng nhanh như khi đến, không hề có ý định ở lại nhận phần thưởng.
Họ đều có đôi mắt màu xanh lục đặc trưng.
Họ là người Kehya, xạ thủ Kehya.
Kẻ địch so sánh họ với “tinh linh bóng tối” đến từ vùng núi Kehya, nơi bắt nguồn của hai con sông lớn Legrand. Điều khiến kẻ địch sợ hãi là họ hành động mau lẹ và luôn có thể xuất hiện ở những nơi trí mạng nhất trên chiến trường vào những thời khắc quan trọng nhất. Cha của bá tước Pritani đã chết dưới mũi tên lông vũ màu nâu của xạ thủ Kehya, khi nhìn thấy xạ thủ áo choàng xám chạy qua chạy lại trong khói bụi, một dự cảm chẳng lành tràn ngập trong lòng ông ta.
Một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa đã từng kể về ba thế hệ ông cháu chết dưới cùng một số phận, bây giờ định mệnh cổ xưa đó đến với bá tước Pritani.
“Cẩn thận! Cẩn thận những thứ này ——”
Ông ta hét lên một cách cuồng loạn.
Lính đánh thuê Ballinle không hiểu nỗi sợ hãi của ông ta, thậm chí bọn họ còn cảm thấy viện quân chạy tới này thật buồn cười —— một đội kỵ binh ngay cả giáp cũng không có thì làm gì được?
Nhưng bá tước Pritani lại sợ hãi như gặp ác ma.
“Cẩn thận bọn họ!”
Bá tước giơ cao tấm khiên trong tay, vừa muốn kéo ngựa lại.
Tiếng của ông ta chợt im bặt, chiến mã hoảng sợ hí dài.
Một mũi tên xuyên thủng cổ họng ông ta.
Ông ta ngã ngửa từ chiến mã, rơi vào bụi mù với mọi tham vọng và tham lam hoang đường buồn cười của bản thân.
Chẳng mấy chốc lính đánh thuê Ballinle đã phải trả giá cho sự khinh thường của bọn họ, lúc ngàn cân treo sợi tóc những xạ thủ Kehya chạy đến đã lập tức mang đến nhiều thương vong cho lính đánh thuê trên chiến trường.
Tất cả lính đánh thuê muốn vượt qua cầu treo đều bị mũi tên xuyên qua cổ họng, xác chết nhanh chóng chất đống thành một ngọn núi nhỏ trên cầu treo vào thành.
“Là viện binh!”
Trên tường thành, lính đánh thuê lẻn vào đã bị binh lính tụ lại chém chết, khi các binh lính trông thấy kỵ binh đột nhiên xuất hiện thì sĩ khí được tăng cao, hưng phấn hò hét.
“Giết ra ngoài!”
Sau khi xạ thủ Kehya đến chiến trường, bá tước Gray giàu kinh nghiệm lập tức hạ lệnh.
“Cái quái gì đang xảy ra với những kẻ chết tiệt này vậy?”
Thủ lĩnh lính đánh thuê bên ngoài thành nghiến răng căm hận đám người mặc áo choàng xám đột nhiên giết tới này, quân đội đang công thành bị bắn chết từ sau lưng và bên trái, dưới sự vội vàng khó có thể phòng ngự.
Mà lúc này, quân phòng thủ quận Puton bị bao vây thậm chí còn lợi dụng tình thế để giết ra ngoài thành, cục diện chiến trường đột nhiên đảo ngược, biến thành bọn họ mới là người bị trong ứng ngoại hợp giáp công.
“Rút lui trước.”
Cục trưởng cục Thẩm Phán vung kiếm chém đứt tên lông vũ bắn về phía mình, miệng hùm bị chấn đến vẫn run lên.
Người áo choàng xám b.ắn ra một mũi tên này vẫn duy trì tư thế giương cung, cách hơn phân nửa chiến trường, người nọ lại khinh thường kéo dây cung về phía gã.
Kế hoạch đã thất bại, lính đánh thuê Ballinle không muốn tiếp tục chịu thương vong nữa, tiếng tù vang lên, quân đội tập hợp lại bắt đầu rút lui.
Bá tước Gray không dẫn binh truy kích, ông đứng trước cổng thành nhìn quân địch lui dần, thở phào nhẹ nhõm.
Móng ngựa giẫm đạp, xạ thủ Kehya đến vào thời khắc mấu chốt đã chậm rãi tập hợp lại đây, đứng đội diện với binh linh quận Puton. Thi thể chất đống trên cầu treo trước cổng thành, cổ họng mỗi một thi thể đều có một mũi tên lông vũ cắ.m vào cổ họng một cách chuẩn xác. Binh lính quận Puton bội phục khen ngợi viện quân xuất sắc dị thường.
“Theo lệnh của bệ hạ đến đây trợ giúp.”
Xạ thủ áo choàng xám vừa mới khiêu khích cục trưởng cục Thẩm Phán cởi mũ trùm đầu của mình, cậu là một chàng trai trẻ với mái tóc xám và đôi mắt xanh lục.
Dell liếc nhìn cha mình, phát hiện cha mình dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của các xạ thủ này.
“Vì vinh quang của Legrand.”
Bá tước Gray giơ tay rồi nắm chặt, gõ vào miếng giáp trước ngực của mình.
Các xạ thủ Kehya tách ra, một người đàn ông trông giống như học sĩ bước ra từ giữa họ, ông không đeo cung tên, gật đầu với bá tước Gray, cũng nói một câu: “Vì vinh quang của Legrand”, sau đó nói: “Vào đi, đây không phải chỗ để thảo luận.”
Chẳng mấy chốc các binh lính ở lại để kéo xác chết trước cổng thành, nâng cầu treo lên một lần nữa.
Các cung thủ Kehya đi theo học sĩ và thủ lĩnh vào thành Puton, bọn Dell và Sinri cảm thấy họ im lặng như những cây cổ thụ, khuôn mặt của mỗi người đều bị che khuất dưới mũ trùm đầu.
Điều này làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến dãy núi Kehya ở phía Nam Legrand, họ hệt như tinh linh trong truyền thuyết sống trong bóng tối của khu rừng cổ xưa, sinh ra đã trở thành con cưng của cung và gió.
…
“Người huấn luyện rồng sẽ đến sau hai ngày nữa.”
Dưới ánh nến, câu nói đầu tiên của học sĩ chính là một tin xấu khiến lòng người chìm xuống đáy vực.
“Thật sao? Làm sao ông chắc được?” Dell không thể không lên tiếng hỏi.
Học sĩ không hề tức giận với sự thất lễ của anh, ông khẽ cười bảo: “Bởi vì ta đã thấy.”
“Dell, ông ấy là nhà chiêm tinh.”
Bá tước Gray hơi quở trách, nhưng thực ra ông cũng đang quan sát thủ lĩnh xạ thủ Kehya như bóng ma trong truyền thuyết và học sĩ có địa vị cao của họ.
Một ít bí ẩn quanh các xạ thủ Kehya đã hơi phai nhạt đi. Nếu Kehya có nhà chiêm tinh giỏi, thì việc họ nhiều lần xuất hiện vào những thời khắc mấu chốt trên chiến trường là điều hợp lý.
“Thầy của ta là nữ hoàng.”
Học sĩ nhìn ra nghi hoặc của ông, vươn tay lấy ra một sợi dây chuyền đơn giản mộc mạc từ trong cổ áo, nắm sợi dây chuyền một cách tôn kính mà lại thành kính.
“Nữ hoàng luôn bảo vệ thần dân của mình.”
Nữ hoàng của Kehya, nữ hoàng chiến binh năm đó, Illinor.
Đây đã là một cái tên hơi xa lạ đối với những người trẻ tuổi, nhưng đối với thế hệ của bá tước Gray thì nó vẫn có ý nghĩa đặc biệt cho đến tận hôm nay.
“Vương hậu phù hộ cho Legrand.” Ông nói, vẻ mặt vẫn không thoải mái được bao nhiêu, hiển nhiên còn nhớ học sĩ nói rằng người huấn luyện rồng sẽ đến sau hai ngày nữa: “Ta phải thừa nhận, Kehya là xạ thủ giỏi nhất Legrand, nhưng đáng tiếc là —— dù có thêm các vị, chúng ta cũng không thể đánh bại hắc long.”
“Phải, vì vậy chúng ta cần phải kiên trì.”
Nhà chiêm tinh của Kehya trả lời.
…
Ngay sau khi xạ thủ Kehya tiến vào tòa thành, quân phản loạn đã tập hợp lại, bao vây lại tòa thành. Lần này bọn họ đã rút ra được bài học trước đó, thay vì vội xông lên tấn công thành, bọn họ lại đào hào xung quanh thành, rào lại, vây chết tại chỗ.
Thủ lĩnh lính đánh thuê nghiến răng tổ chức cuộc bao vây, mũi tên từ xạ thủ Kehya suýt nữa đã lấy đi mạng sống của gã. Tuy cục trưởng cục Thẩm Phán vung kiếm đỡ cho gã, nhưng mũi tên đó vẫn lấy đi một con mắt của gã.
Gã quấn băng vải quanh đỉnh đầu, con mắt còn lại u ám ngoan độc nhìn tòa thành phía xa chết tiệt này.
Cảnh cáo tàn sát đưa ra vào lúc rạng sáng, một mũi tên nhọn bắn lê.n đỉnh thành Puton. Lính đánh thuê Ballinle đã cảnh cáo người của quận Puton, nếu họ không đầu hàng trước buổi trưa, vậy thì sẽ là thành Herreid tiếp theo —— không, nó sẽ còn khủng khiếp hơn cả thành Herreid.
“… Tường thành của bọn bây sẽ bị lật đổ, đường phố các tòa nhà của bọn bây sẽ bị rồng đốt thành tro bụi, đàn ông, đàn bà, trẻ em sẽ chết không có chỗ chôn…”
Đó là một lời cảnh cáo đáng sợ.
Những người chạy trốn từ nơi khác đã từng thấy bóng dáng hắc long đều nổi lên vẻ tuyệt vọng. Dân tị nạn lại lặng lẽ trốn thoát khỏi tòa thành, nhưng họ bị mắc kẹt sau chiến hào. Lính đánh thuê Ballinle không có ý định chấp nhận bất kỳ sự đầu hàng nào, bọn họ bao vây thường dân ở giữa, dùng trường thương đâm chết bọn họ, chặt đầu những tị dân rồi ném xuống dưới thành Puton.
Thảm kịch xảy ra ở cách tòa thành không xa, cố tình tàn sát để cho họ thấy.
Vệ binh cố thủ không ra, xạ thủ Kehya đáp lễ khi lính đánh thuê Ballinle đến ném cái đầu ——
Họ bắn những tên lính đánh thuê đang bước vào tầm bắn một cách chính xác.
Sau đó, lính đánh thuê Ballinle không còn đến gần tường thành nữa.
Giữa trưa, mặt trời treo cao trên trời, không một gợn mây, ánh nắng chói chang đã lộ ra hơi thở của mùa hè. Tiếng rồng ngâm như sấm rền vang lên mang theo uy hiếp như tuyên cáo.
Hắc long lượn vòng trên bầu trời, sau đó mang theo cơn gió mạnh đáp xuống bãi đất trống trước cổng thành.
Lá cờ đung đưa, chừng như suýt gãy.
Người huấn luyện rồng đứng trên lưng rồng, gã lịch sự nói với bá tước Gray đang lạnh lùng đứng trên tường thành: “Ngài bá tước, ngài có một cơ hội cuối cùng để đầu hàng.”
“Nếu không chúng ta sẽ làm cho nơi này hoàn toàn biến thành —— đệt!”
Thủ lĩnh lính đánh thuê thúc ngựa đi tới bên cạnh hắc long, gã tiếp lời của người huấn luyện rồng, vừa nói được một nửa thì mũi tên sắc bén đã bắn xuống từ trên tường thành.
Hắc long vỗ cánh, gió nổi lên cuốn bay những mũi tên lông vũ, nhưng cả thủ lĩnh lính đánh thuê lẫn ngựa cũng bị đập xuống đất.
“Bọn bây đã làm chúng ta hết kiên nhẫn rồi, tạp chủng.” Thủ lĩnh lính đánh thuê đứng dậy, hắn ta rút kiếm ra: “Hôm nay bọn bây đầu đều lìa khỏi cổ.”
Thủ lĩnh Kehya đáp lại bằng một mũi tên nhọn khác.
Người huấn luyện rồng thở dài ngao ngán, nhanh chóng nhảy xuống khỏi hắc long, buông lỏng sợi xích trong tay: “Đi đi, cục cưng.”
Hắc long chậm rãi vỗ, nó ngẩng đầu lên hí một tiếng.
Ngọn lửa rồng đỏ rực phun ra.
“Cục cưng!”
Người huấn luyện rồng chợt quay đầu lại, lửa rồng đổi hướng vào giây phút cuối cùng, phun về phía bên phải bọn họ, mấy lính đánh thuê đứng quá gần thậm chí còn chưa kịp kêu thảm thì đã tan thành mây khói. Dường như gã tưởng Hắc Long đã mất kiểm soát.
Nhưng ngay sau đó, người huấn luyện rồng nhận ra hắc long không phải mất kiểm soát, mà là đang tự vệ!
Một cây giáo khổng lồ bị ném lên không trung, trên ngọn giáo lóe ra ánh sáng chói mắt.
Đây là một loại vũ khí mà nhân loại không có khả năng sử dụng, nó nặng và to đến mức hệt như giáo xương mà người khổng lồ cầm trong truyền thuyết, chúng dùng nó đâm thủng cổ họng của voi ma mút.
Ngọn lửa rồng không thể thiêu hủy nó, nó chỉ bị thổi bay, rơi vào một bàn tay đeo găng sắt.
Hắc long gầm lên giận dữ, đôi cánh giương cao, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chặp phía xa.
Lần này người kinh ngạc thốt lên đổi thành lính đánh thuê Ballinle.
“Cánh cổng Địa Ngục đã mở rồi?”
Bọn họ vô thức lui lại.
Mặt đất rung chuyển, hệt như sấm rền lăn trên mặt đất. Một đội quân đáng sợ như dã thú cổ xưa xuất hiện trong khói bụi cuồn cuộn, đó là kỵ binh đáng sợ mới có thể tồn tại trong ác mộng, kỵ binh hạng nặng Gulundi cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn như cừu non trước mặt họ. Mỗi một bộ giáp đều nặng tới mấy ngàn cân, chiến mã của người phàm không đỡ nổi một bộ giáp nặng nề như vậy, kẻ mặc giáp dữ tợn này là bộ xương trắng bệch.
Giống như lời lẩm bẩm của lính đánh thuê, dường như cánh cổng Địa Ngục đã được mở ra.
Quân đội bị phủ bụi đi ra từ trong tối, đằng đằng sát khí đi tới nhân gian.
Trên tường thành, dưới tường thành, mọi người đều bị chấn động ngay tại chỗ trước đội quân xương và giáp nặng này, chẳng ai thốt ra tiếng.
Xạ thủ Kehya chăm chú nhìn kỵ sĩ đứng trước kỵ binh ác mộng, so với kỵ binh xương phía sau thì hắn trông rất nhỏ bé, nhưng lại là người chỉ huy những kỵ binh này chạy tới.
Những xạ thủ Kehya có thể vô tư gặt hái mạng sống trên chiến trường, nghe thấy nhịp tim của họ đột ngột tăng lên, họ nắm chặt trường cung, căng thẳng đến mức thở cũng khó khăn.
Tên kỵ sĩ kia phóng ngựa ra, giơ tay cởi mũ giáp xuống.
Mái tóc đen nhánh xõa xuống —— cái quái gì thế, hắn là phụ nữ!
Một người phụ nữ xinh đẹp đến gần như gai góc.
Bầu trời chói mắt, rơi xuống trên giáp của bà, phác họa ra ánh sáng rực rỡ. Bà dẫn thiên quân vạn mã mà đến, ngọn lửa rồng bị ném xuống đất cháy hừng hực, ánh lửa phản chiếu con ngươi xanh thẫm của bà.
Xạ thủ Kehya giơ cao trường cung của họ, những xạ thủ áo choàng xám im lặng như gỗ cổ này phát ra tiếng reo hò điếc cả tai.
“Ta nghe thấy —— “
Trong tiếng hoan hô của họ, nữ kỵ sĩ tóc đen giơ cung đao lên, chỉ tay về phía xa.
“Bọn bây muốn đồ sát con dân của ta.”
Hiện ra từ làn khói mờ ảo là một đoàn kỵ binh hạng nhẹ vội vã đi tới. Nhưng khác với kỵ binh bình thường, đây là một đội kỵ binh toàn là cung thủ, sau khi họ tiếp cận chiến trường thì nhanh chóng dàn hàng, tạo thành một vòng cung bán nguyệt, di chuyển nhanh chóng qua lại mà không đến gần.
“Người Kehya! Là xạ thủ Kehya!”
Đầu tiên bá tước Pritani sững sờ, sau đó một nỗi sợ hãi lập tức chạy lên tận não.
Kỵ binh quỷ dị, hành quân khó nắm bắt, xạ thủ Kehya mắt xanh lục!
Trường cung thủ của Legrand là thiên hạ vô song, mà trong số các cung thủ của Legrand thì xạ thủ Kehya là nổi bật nhất.
Trong cuộc đánh dẹp nước chư hầu đầy hỗn loạn, bang Kehya nhờ vào các xạ thủ mới giữ cho đất nước trở nên bất diệt. Nhưng chính trận chiến sau cái chết của William III mới thực sự khiến xạ thủ Kehya được cả thế giới biết đến. Không lâu sau khi William III qua đời vì bệnh tật, nữ hoàng chiến binh tiếng tăm lừng lẫy cũng nối gót chồng, Legrand lập tức mất đi quốc vương và hoàng hậu mà nàng yêu quý, đại công tước nước chư hầu phản loạn, lãnh chúa thảo phạt không ngớt.
Có người từng thấy, sau khi tin tức nữ hoàng chiến binh Illinor bị bệnh qua đời truyền ra, một đội xạ thủ bí ẩn lặng lẽ rời khỏi dãy núi Kehya, đi thẳng đến vương thành. Họ hành quân trong sương sớm và đêm tối, hệt như những bóng ma.
Có suy đoán, họ muốn đi tìm hoàng tộc Legrand đòi một lời giải thích.
Họ giao phó nữ hoàng yêu quý của họ cho Legrand, William III đã hứa với Kehya sẽ đối xử tốt với người. Họ không thể nào chấp nhận tin tức nữ hoàng đột ngột qua đời, nghi ngờ rằng người đã bị ám sát. Nếu hoàng tộc Legrand không dám báo thù cho cái chết thật sự của nữ hoàng.
Vậy thì họ sẽ đòi hỏi một lời giải thích từ hoàng tộc Legrand.
Khi công tước Buckingham đang leo lên ngựa trước dinh thự, một mũi tên lông vũ bay ra khỏi sương sớm, sượt qua tai ông, đóng đinh vào cổng dinh thự. Hai người khoác áo bào màu xám đứng trên mái nhà đối diện. Không ai biết hai người áo xám và công tước buckingham đã nói gì, họ biến mất khỏi vương thành một cách bí ẩn như khi họ đến.
Khi xuất hiện lần nữa, là trên chiến trường.
Công tước Buckingham dẫn quân chống lại quân viễn chinh Blaise, quý tộc phản loạn tiến đến vương thành, tướng quân John chưa đầy mười sáu tuổi đã vội dẫn quân chiến đấu, khi mọi người nghĩ rằng quân đội hoàng gia sẽ bị đánh bại. Một đội kỵ binh chạy tới, người hay ngựa đều không mặc giáp, di chuyển mau lẹ như ma quỷ, tốc độ bắn tên đáng kinh ngạc, mũi tên nào cũng lấy mất một mạng.
Quân phản loạn quý tộc bị giết đến tim mật đều run, quân lính tan rã chạy trốn.
Quân đội hoàng gia nghênh đón tiếp viện đột nhiên xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, lúc muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình thì phát hiện họ đều khoác áo choàng xám, khuôn mặt ẩn ở dưới mũ trùm đầu.
Trước câu hỏi và cảm ơn của tướng quân John, thủ lĩnh xạ thủ cởi bỏ mũ trùm đầu, hờ hững giơ trường cung trong tay lên:
“Vì nữ hoàng!”
“Vì nữ hoàng!”
Các xạ thủ áo choàng xám cùng nhau giơ trường cung lên, sau đó quay người rời đi cũng nhanh như khi đến, không hề có ý định ở lại nhận phần thưởng.
Họ đều có đôi mắt màu xanh lục đặc trưng.
Họ là người Kehya, xạ thủ Kehya.
Kẻ địch so sánh họ với “tinh linh bóng tối” đến từ vùng núi Kehya, nơi bắt nguồn của hai con sông lớn Legrand. Điều khiến kẻ địch sợ hãi là họ hành động mau lẹ và luôn có thể xuất hiện ở những nơi trí mạng nhất trên chiến trường vào những thời khắc quan trọng nhất. Cha của bá tước Pritani đã chết dưới mũi tên lông vũ màu nâu của xạ thủ Kehya, khi nhìn thấy xạ thủ áo choàng xám chạy qua chạy lại trong khói bụi, một dự cảm chẳng lành tràn ngập trong lòng ông ta.
Một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa đã từng kể về ba thế hệ ông cháu chết dưới cùng một số phận, bây giờ định mệnh cổ xưa đó đến với bá tước Pritani.
“Cẩn thận! Cẩn thận những thứ này ——”
Ông ta hét lên một cách cuồng loạn.
Lính đánh thuê Ballinle không hiểu nỗi sợ hãi của ông ta, thậm chí bọn họ còn cảm thấy viện quân chạy tới này thật buồn cười —— một đội kỵ binh ngay cả giáp cũng không có thì làm gì được?
Nhưng bá tước Pritani lại sợ hãi như gặp ác ma.
“Cẩn thận bọn họ!”
Bá tước giơ cao tấm khiên trong tay, vừa muốn kéo ngựa lại.
Tiếng của ông ta chợt im bặt, chiến mã hoảng sợ hí dài.
Một mũi tên xuyên thủng cổ họng ông ta.
Ông ta ngã ngửa từ chiến mã, rơi vào bụi mù với mọi tham vọng và tham lam hoang đường buồn cười của bản thân.
Chẳng mấy chốc lính đánh thuê Ballinle đã phải trả giá cho sự khinh thường của bọn họ, lúc ngàn cân treo sợi tóc những xạ thủ Kehya chạy đến đã lập tức mang đến nhiều thương vong cho lính đánh thuê trên chiến trường.
Tất cả lính đánh thuê muốn vượt qua cầu treo đều bị mũi tên xuyên qua cổ họng, xác chết nhanh chóng chất đống thành một ngọn núi nhỏ trên cầu treo vào thành.
“Là viện binh!”
Trên tường thành, lính đánh thuê lẻn vào đã bị binh lính tụ lại chém chết, khi các binh lính trông thấy kỵ binh đột nhiên xuất hiện thì sĩ khí được tăng cao, hưng phấn hò hét.
“Giết ra ngoài!”
Sau khi xạ thủ Kehya đến chiến trường, bá tước Gray giàu kinh nghiệm lập tức hạ lệnh.
“Cái quái gì đang xảy ra với những kẻ chết tiệt này vậy?”
Thủ lĩnh lính đánh thuê bên ngoài thành nghiến răng căm hận đám người mặc áo choàng xám đột nhiên giết tới này, quân đội đang công thành bị bắn chết từ sau lưng và bên trái, dưới sự vội vàng khó có thể phòng ngự.
Mà lúc này, quân phòng thủ quận Puton bị bao vây thậm chí còn lợi dụng tình thế để giết ra ngoài thành, cục diện chiến trường đột nhiên đảo ngược, biến thành bọn họ mới là người bị trong ứng ngoại hợp giáp công.
“Rút lui trước.”
Cục trưởng cục Thẩm Phán vung kiếm chém đứt tên lông vũ bắn về phía mình, miệng hùm bị chấn đến vẫn run lên.
Người áo choàng xám b.ắn ra một mũi tên này vẫn duy trì tư thế giương cung, cách hơn phân nửa chiến trường, người nọ lại khinh thường kéo dây cung về phía gã.
Kế hoạch đã thất bại, lính đánh thuê Ballinle không muốn tiếp tục chịu thương vong nữa, tiếng tù vang lên, quân đội tập hợp lại bắt đầu rút lui.
Bá tước Gray không dẫn binh truy kích, ông đứng trước cổng thành nhìn quân địch lui dần, thở phào nhẹ nhõm.
Móng ngựa giẫm đạp, xạ thủ Kehya đến vào thời khắc mấu chốt đã chậm rãi tập hợp lại đây, đứng đội diện với binh linh quận Puton. Thi thể chất đống trên cầu treo trước cổng thành, cổ họng mỗi một thi thể đều có một mũi tên lông vũ cắ.m vào cổ họng một cách chuẩn xác. Binh lính quận Puton bội phục khen ngợi viện quân xuất sắc dị thường.
“Theo lệnh của bệ hạ đến đây trợ giúp.”
Xạ thủ áo choàng xám vừa mới khiêu khích cục trưởng cục Thẩm Phán cởi mũ trùm đầu của mình, cậu là một chàng trai trẻ với mái tóc xám và đôi mắt xanh lục.
Dell liếc nhìn cha mình, phát hiện cha mình dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của các xạ thủ này.
“Vì vinh quang của Legrand.”
Bá tước Gray giơ tay rồi nắm chặt, gõ vào miếng giáp trước ngực của mình.
Các xạ thủ Kehya tách ra, một người đàn ông trông giống như học sĩ bước ra từ giữa họ, ông không đeo cung tên, gật đầu với bá tước Gray, cũng nói một câu: “Vì vinh quang của Legrand”, sau đó nói: “Vào đi, đây không phải chỗ để thảo luận.”
Chẳng mấy chốc các binh lính ở lại để kéo xác chết trước cổng thành, nâng cầu treo lên một lần nữa.
Các cung thủ Kehya đi theo học sĩ và thủ lĩnh vào thành Puton, bọn Dell và Sinri cảm thấy họ im lặng như những cây cổ thụ, khuôn mặt của mỗi người đều bị che khuất dưới mũ trùm đầu.
Điều này làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến dãy núi Kehya ở phía Nam Legrand, họ hệt như tinh linh trong truyền thuyết sống trong bóng tối của khu rừng cổ xưa, sinh ra đã trở thành con cưng của cung và gió.
…
“Người huấn luyện rồng sẽ đến sau hai ngày nữa.”
Dưới ánh nến, câu nói đầu tiên của học sĩ chính là một tin xấu khiến lòng người chìm xuống đáy vực.
“Thật sao? Làm sao ông chắc được?” Dell không thể không lên tiếng hỏi.
Học sĩ không hề tức giận với sự thất lễ của anh, ông khẽ cười bảo: “Bởi vì ta đã thấy.”
“Dell, ông ấy là nhà chiêm tinh.”
Bá tước Gray hơi quở trách, nhưng thực ra ông cũng đang quan sát thủ lĩnh xạ thủ Kehya như bóng ma trong truyền thuyết và học sĩ có địa vị cao của họ.
Một ít bí ẩn quanh các xạ thủ Kehya đã hơi phai nhạt đi. Nếu Kehya có nhà chiêm tinh giỏi, thì việc họ nhiều lần xuất hiện vào những thời khắc mấu chốt trên chiến trường là điều hợp lý.
“Thầy của ta là nữ hoàng.”
Học sĩ nhìn ra nghi hoặc của ông, vươn tay lấy ra một sợi dây chuyền đơn giản mộc mạc từ trong cổ áo, nắm sợi dây chuyền một cách tôn kính mà lại thành kính.
“Nữ hoàng luôn bảo vệ thần dân của mình.”
Nữ hoàng của Kehya, nữ hoàng chiến binh năm đó, Illinor.
Đây đã là một cái tên hơi xa lạ đối với những người trẻ tuổi, nhưng đối với thế hệ của bá tước Gray thì nó vẫn có ý nghĩa đặc biệt cho đến tận hôm nay.
“Vương hậu phù hộ cho Legrand.” Ông nói, vẻ mặt vẫn không thoải mái được bao nhiêu, hiển nhiên còn nhớ học sĩ nói rằng người huấn luyện rồng sẽ đến sau hai ngày nữa: “Ta phải thừa nhận, Kehya là xạ thủ giỏi nhất Legrand, nhưng đáng tiếc là —— dù có thêm các vị, chúng ta cũng không thể đánh bại hắc long.”
“Phải, vì vậy chúng ta cần phải kiên trì.”
Nhà chiêm tinh của Kehya trả lời.
…
Ngay sau khi xạ thủ Kehya tiến vào tòa thành, quân phản loạn đã tập hợp lại, bao vây lại tòa thành. Lần này bọn họ đã rút ra được bài học trước đó, thay vì vội xông lên tấn công thành, bọn họ lại đào hào xung quanh thành, rào lại, vây chết tại chỗ.
Thủ lĩnh lính đánh thuê nghiến răng tổ chức cuộc bao vây, mũi tên từ xạ thủ Kehya suýt nữa đã lấy đi mạng sống của gã. Tuy cục trưởng cục Thẩm Phán vung kiếm đỡ cho gã, nhưng mũi tên đó vẫn lấy đi một con mắt của gã.
Gã quấn băng vải quanh đỉnh đầu, con mắt còn lại u ám ngoan độc nhìn tòa thành phía xa chết tiệt này.
Cảnh cáo tàn sát đưa ra vào lúc rạng sáng, một mũi tên nhọn bắn lê.n đỉnh thành Puton. Lính đánh thuê Ballinle đã cảnh cáo người của quận Puton, nếu họ không đầu hàng trước buổi trưa, vậy thì sẽ là thành Herreid tiếp theo —— không, nó sẽ còn khủng khiếp hơn cả thành Herreid.
“… Tường thành của bọn bây sẽ bị lật đổ, đường phố các tòa nhà của bọn bây sẽ bị rồng đốt thành tro bụi, đàn ông, đàn bà, trẻ em sẽ chết không có chỗ chôn…”
Đó là một lời cảnh cáo đáng sợ.
Những người chạy trốn từ nơi khác đã từng thấy bóng dáng hắc long đều nổi lên vẻ tuyệt vọng. Dân tị nạn lại lặng lẽ trốn thoát khỏi tòa thành, nhưng họ bị mắc kẹt sau chiến hào. Lính đánh thuê Ballinle không có ý định chấp nhận bất kỳ sự đầu hàng nào, bọn họ bao vây thường dân ở giữa, dùng trường thương đâm chết bọn họ, chặt đầu những tị dân rồi ném xuống dưới thành Puton.
Thảm kịch xảy ra ở cách tòa thành không xa, cố tình tàn sát để cho họ thấy.
Vệ binh cố thủ không ra, xạ thủ Kehya đáp lễ khi lính đánh thuê Ballinle đến ném cái đầu ——
Họ bắn những tên lính đánh thuê đang bước vào tầm bắn một cách chính xác.
Sau đó, lính đánh thuê Ballinle không còn đến gần tường thành nữa.
Giữa trưa, mặt trời treo cao trên trời, không một gợn mây, ánh nắng chói chang đã lộ ra hơi thở của mùa hè. Tiếng rồng ngâm như sấm rền vang lên mang theo uy hiếp như tuyên cáo.
Hắc long lượn vòng trên bầu trời, sau đó mang theo cơn gió mạnh đáp xuống bãi đất trống trước cổng thành.
Lá cờ đung đưa, chừng như suýt gãy.
Người huấn luyện rồng đứng trên lưng rồng, gã lịch sự nói với bá tước Gray đang lạnh lùng đứng trên tường thành: “Ngài bá tước, ngài có một cơ hội cuối cùng để đầu hàng.”
“Nếu không chúng ta sẽ làm cho nơi này hoàn toàn biến thành —— đệt!”
Thủ lĩnh lính đánh thuê thúc ngựa đi tới bên cạnh hắc long, gã tiếp lời của người huấn luyện rồng, vừa nói được một nửa thì mũi tên sắc bén đã bắn xuống từ trên tường thành.
Hắc long vỗ cánh, gió nổi lên cuốn bay những mũi tên lông vũ, nhưng cả thủ lĩnh lính đánh thuê lẫn ngựa cũng bị đập xuống đất.
“Bọn bây đã làm chúng ta hết kiên nhẫn rồi, tạp chủng.” Thủ lĩnh lính đánh thuê đứng dậy, hắn ta rút kiếm ra: “Hôm nay bọn bây đầu đều lìa khỏi cổ.”
Thủ lĩnh Kehya đáp lại bằng một mũi tên nhọn khác.
Người huấn luyện rồng thở dài ngao ngán, nhanh chóng nhảy xuống khỏi hắc long, buông lỏng sợi xích trong tay: “Đi đi, cục cưng.”
Hắc long chậm rãi vỗ, nó ngẩng đầu lên hí một tiếng.
Ngọn lửa rồng đỏ rực phun ra.
“Cục cưng!”
Người huấn luyện rồng chợt quay đầu lại, lửa rồng đổi hướng vào giây phút cuối cùng, phun về phía bên phải bọn họ, mấy lính đánh thuê đứng quá gần thậm chí còn chưa kịp kêu thảm thì đã tan thành mây khói. Dường như gã tưởng Hắc Long đã mất kiểm soát.
Nhưng ngay sau đó, người huấn luyện rồng nhận ra hắc long không phải mất kiểm soát, mà là đang tự vệ!
Một cây giáo khổng lồ bị ném lên không trung, trên ngọn giáo lóe ra ánh sáng chói mắt.
Đây là một loại vũ khí mà nhân loại không có khả năng sử dụng, nó nặng và to đến mức hệt như giáo xương mà người khổng lồ cầm trong truyền thuyết, chúng dùng nó đâm thủng cổ họng của voi ma mút.
Ngọn lửa rồng không thể thiêu hủy nó, nó chỉ bị thổi bay, rơi vào một bàn tay đeo găng sắt.
Hắc long gầm lên giận dữ, đôi cánh giương cao, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chặp phía xa.
Lần này người kinh ngạc thốt lên đổi thành lính đánh thuê Ballinle.
“Cánh cổng Địa Ngục đã mở rồi?”
Bọn họ vô thức lui lại.
Mặt đất rung chuyển, hệt như sấm rền lăn trên mặt đất. Một đội quân đáng sợ như dã thú cổ xưa xuất hiện trong khói bụi cuồn cuộn, đó là kỵ binh đáng sợ mới có thể tồn tại trong ác mộng, kỵ binh hạng nặng Gulundi cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn như cừu non trước mặt họ. Mỗi một bộ giáp đều nặng tới mấy ngàn cân, chiến mã của người phàm không đỡ nổi một bộ giáp nặng nề như vậy, kẻ mặc giáp dữ tợn này là bộ xương trắng bệch.
Giống như lời lẩm bẩm của lính đánh thuê, dường như cánh cổng Địa Ngục đã được mở ra.
Quân đội bị phủ bụi đi ra từ trong tối, đằng đằng sát khí đi tới nhân gian.
Trên tường thành, dưới tường thành, mọi người đều bị chấn động ngay tại chỗ trước đội quân xương và giáp nặng này, chẳng ai thốt ra tiếng.
Xạ thủ Kehya chăm chú nhìn kỵ sĩ đứng trước kỵ binh ác mộng, so với kỵ binh xương phía sau thì hắn trông rất nhỏ bé, nhưng lại là người chỉ huy những kỵ binh này chạy tới.
Những xạ thủ Kehya có thể vô tư gặt hái mạng sống trên chiến trường, nghe thấy nhịp tim của họ đột ngột tăng lên, họ nắm chặt trường cung, căng thẳng đến mức thở cũng khó khăn.
Tên kỵ sĩ kia phóng ngựa ra, giơ tay cởi mũ giáp xuống.
Mái tóc đen nhánh xõa xuống —— cái quái gì thế, hắn là phụ nữ!
Một người phụ nữ xinh đẹp đến gần như gai góc.
Bầu trời chói mắt, rơi xuống trên giáp của bà, phác họa ra ánh sáng rực rỡ. Bà dẫn thiên quân vạn mã mà đến, ngọn lửa rồng bị ném xuống đất cháy hừng hực, ánh lửa phản chiếu con ngươi xanh thẫm của bà.
Xạ thủ Kehya giơ cao trường cung của họ, những xạ thủ áo choàng xám im lặng như gỗ cổ này phát ra tiếng reo hò điếc cả tai.
“Ta nghe thấy —— “
Trong tiếng hoan hô của họ, nữ kỵ sĩ tóc đen giơ cung đao lên, chỉ tay về phía xa.
“Bọn bây muốn đồ sát con dân của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.