Chương 148
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Đế quốc Thần Thánh, thánh đường Aselli.
Một tuần trước, ngoại trừ Legrand thì tất cả các quốc gia có tín ngưỡng vào Thượng Đế đều cử đại diện đến, các giáo chủ bậc cao của Thánh Đình đã tập trung tại đây. Hội nghị Tôn giáo năm 1433, thay đổi các quy định trước đây, chuyển địa điểm tổ chức từ Vịnh Thánh Linh đến trung tâm thủ đô của đế quốc Thần Thánh.
Hồng y phó tế Segney cầm theo mật thư tụ tập của Man tộc vội đến nhà thờ.
Tất cả đại biểu và giáo sĩ bậc cao tham gia Hội nghị Tôn giáo lần này đều biết rõ mục đích của bọn họ là gì —— bàn bạc kế hoạch cụ thể cho lần xuất chinh này của Thánh quân, chọn ra một ủy ban gồm sáu người phụ trách các cuộc chinh chiến và lãnh đạo tối cao của Thánh quân.
Thánh quân đã bắt đầu chiêu mộ từ vài tháng trước.
Ngày thứ ba sau khi tin tức về các cuộc tập kích vào nhiều bến cảng quan trọng của liên minh vùng đất thấp đã truyền đến đế quốc Thần Thánh, ngay trên ban công ngoài trời của cung điện đế quốc Thần Thánh đối diện với công chúng, giáo hoàng đã có một bài thuyết giảng chưa từng có trước mọi người.
Bài thuyết giảng đó là kèn hiệu cho phong trào Tây chinh của Thánh quân, trong bài phát biểu đó, giáo hoàng của đế quốc Thần Thánh và là nhà lãnh đạo tinh thần tối nhất của Thánh Đình – Siorde đã lên án gay gắt tội ác của vương quốc Legrand vì đã coi thường đạo đức và làm trái tinh thần kỵ sĩ, liều lĩnh tấn công các thành phố của liên minh vùng đất thấp cũng là một tín đồ, tuyên bố vạ tuyệt thông tôn giáo với hoàng tộc Legrand.
Trong lịch sử, việc cả một hoàng tộc bị vạ tuyệt thông là cực kỳ hiếm, tiền lệ duy nhất là vào thế kỷ 11 sau Công nguyên, thành bang Atani ở eo biển phía Tây của Nội Hải Vô Vọng.
Nếu nói rằng “cuộc chiến Thần phạt” với Legrand đã khiến tàu chiến Thánh Đình lừng danh bốn bể, thì sự hủy diệt của Atani đã khiến Thánh quân và đoàn kỵ sĩ Thần Điện nổi danh cả thiên hạ.
Sau khi tuyên bố vạ tuyệt thông với hoàng tộc Legrand, phán định nó đã trở thành một “quốc gia của những kẻ dị giáo”. Trong bài thuyết giảng trước công chúng, giáo hoàng đã kêu gọi tất cả tín đồ của Thượng Đế trên toàn thế giới, kỵ sĩ của Thượng Đế hãy vượt qua eo biển Abyss và giúp đỡ các tín đồ anh em ở Legrand đạt được sự giải thoát.
Buổi thuyết giảng công khai cách đây vài tháng đã kết thúc, kể từ khi Thánh Đình ra đời, cuộc viễn chinh quy mô lớn thứ tư của Thánh quân đã chính thức bắt đầu.
E rằng các thành bang và quốc vương thế tục sẽ vì hành động nhanh chóng của Thánh quân mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ có lãnh đạo cấp cao của Thánh Đình mới biết bọn họ đã chuẩn bị bao nhiêu cho cuộc viễn chinh này.
Thu thập thánh vật hàng ngàn năm, không tiếc công sức rao giảng “thuyết ngày tận thế” và “thuyết Luyện Ngục”, thành lập quốc gia tôn giáo…
Đây là một cuộc chiến đã được chuẩn bị từ lâu.
Sau khi lời hiệu triệu của giáo hoàng kết thúc, vô số nhà truyền giáo phân tán khắp thế giới như bầy quạ để rao giảng.
Bọn họ chỉ trích gay gắt người Legrand ở rất xa phía bên kia eo biển Abyss cho những tín đồ bình thường, cách họ báng bổ Thượng Đế, cách họ không cầu nguyện cho linh hồn con người, cách họ bảo vệ những kẻ dị giáo và cách họ khiêu vũ với phù thủy.
“Bọn họ mặc cho mình rơi vào Luyện Ngục, nhưng sẽ khiến cho Thượng Đế cho rằng nhân loại là những kẻ vô phương cứu chữa. Bọn họ là những khối u thối rữa trên toàn bộ cơ thể của nhân loại, chỉ có đào nó ra mới có thể cứu rỗi tất cả chúng ta vào ngày tận thế.”
“… Sự báng bổ trắng trợn của tà giáo là sự trừng phạt của Thượng Đế dành cho tất cả tín đồ. Hãy đeo thánh giá, chỉ có trở thành chiến sĩ của Thượng Đế, vượt qua eo biển Abyss, thanh tẩy những kẻ dị giáo sa ngã và cứu những tín đồ chân chính đang bị kiểm soát, mới có thể nhận được cứu rỗi trong thẩm phán.” [1]
Ngoài ra, sau khi kết thúc thuyết giảng công khai, giáo hoàng đã đưa ra một lời hứa hẹn rõ ràng:
Tất cả những ai tham gia phong trào Thánh quân lần này, dù trong quá khứ có phạm phải lỗi lầm gì, Thượng Đế sẽ tha thứ mọi tội lỗi. Người chiến đấu vì công lý, công lý sẽ cho người ấy vinh quang và phú quý.
Kể từ ngày đó, phong trào Tây chinh của Thánh quân diễn ra sôi nổi.
Dường như trong lòng mọi người đều hừng hực lên ngọn lửa chiến tranh, chỉ cần đặt chân lên Legrand bên kia eo biển Abyss thì bọn họ sẽ tiến vào Thần quốc.
Lâu dài, một khi tín ngưỡng tôn giáo cung cấp một chốn trở về cho nhân loại khi tham gia vào chiến tranh, thì cả hai bên đầu phấn đấu quên mình, từ đó khiến cho chiến tranh trở nên vô cùng thảm khốc. [2]
Ông nội của hồng y phó tế Segney đã từng tham gia vào phong trào Thánh quân lần thứ ba, chính nhờ phong trào đó mà ông đã biến đổi từ một cậu bé nghèo phá sản thành bá tước Segney nổi tiếng. Vì vậy, thật ra thì Segney có thể hiểu tại sao phong trào Thánh quân lại hấp dẫn với đa số những người nghèo đói khao khát thay đổi số phận của bản thân.
“Ở trong Thánh quân, chỉ cần bạn đủ may mắn sống sót trở về thì dù ban đầu bạn là nô lệ, cũng có thể trở thành quý tộc có lãnh địa và tôi tớ.” Đây là câu nói do ông nội của Segney để lại và nó vẫn còn được áp dụng cho đến ngày nay.
“Ha ha, Segney.”
Khi giáo sĩ Peter đi ra từ góc hành lang, gã gặp Segney, lên tiếng chào hỏi ông ta.
“Tình hình bên trong thế nào rồi?”
Segney dừng bước bèn hỏi Peter vừa mới rời khỏi hiện trường hội nghị. Hai tuần trước, ông ta đã rời khỏi Thánh quốc, vậy nên ông ta không biết hiện tại hội nghị Tôn Giáo đã tiến triển đến mức nào.
“Vấn đề vận chuyển đường biển của Thánh quân đã được giải quyết vào ngày hôm sau.” Peter liếc nhìn ông ta: “Do liên minh các quốc gia Abyss phụ trách.”
“Tại sao? Chẳng phải hạm đội của liên minh Nội Hải Vô Vọng còn mạnh hơn các nước Abyss sao?” Segney kinh ngạc, lãnh địa gia tộc của ông ở Nội Hải Vô Vọng, gia tộc khống chế một hạm đội lớn. Vốn định nhân cơ hội kiếm bộn tiền từ chiến tranh trong quá trình vận chuyển Thánh quân bằng đường biển.
“Đó là quyết định của Thánh Đình.” Peter hiểu rõ Segney quan tâm thứ gì, gã bất đắc dĩ lắc đầu: “Đáng lẽ là liên minh vùng đất thấp, nhưng liên minh vùng đất thấp đã bị tổn thất nặng nề trong đợt tập kích trước đó, khó có thể gánh vác. Còn tại sao lại chọn các nước Abyss. Ta đoán là vì nó gần bờ biển Đông Nam của Legrand hơn.”
“Còn những người khác thì sao?”
“Quốc hội đã chọn ra một ủy ban gồm sáu người sẽ phụ trách hoạt động của cuộc viễn chinh lần này. Việc lựa chọn các ứng cử viên đã gần xong, nhưng thống lĩnh tối cao vẫn chưa quyết định. Nghị viện đã nhiều lần bị gián đoạn vì việc này.”
“Sao thế?”
Peter nhún vai, lộ ra vẻ khó hiểu: “Bởi vì tông tọa muốn đích thân chỉ huy cuộc viễn chinh này.”
“Gì cơ?!”
Segney rất kinh ngạc.
“Tông tọa ông ấy —— ông ấy ——”
“Ai biết được.”
Peter thở dài một hơi.
…
Phòng nghỉ của giáo hoàng trong hội nghị.
Trong phòng nghỉ chỉ có giáo hoàng và vài hồng y.
“Tông… Bệ hạ.” Hồng y Fudland lên tiếng: “Với thân phận của ngài, ngài không nên đích thân ra trận.”
“Ta biết các ông nghĩ như thế nào.” Siorde dịu giọng nói: “Nếu ta bị thương trên chiến trường, hoặc tệ hơn một chút là bị bắt làm tù binh, chết một cách bất ngờ thì sẽ giáng một đòn mạnh vào đế quốc Thần Thánh, phải không?”
“Đó sẽ là một cơn ác mộng khủng khiếp đối với tất cả tín đồ.”
Các hồng y trả lời.
“Ta biết lo lắng của ông.” Giáo hoàng cười lắc đầu: “Nhưng các ông đừng quên, đây là một cuộc chiến tranh quyết định sinh tử, nếu như chúng ta thua trận này, vậy thì dù ta còn sống thì còn ích lợi gì nữa? Còn kết quả, ông không có niềm tin vào sự chuẩn bị ngàn năm của Thánh Đình sao?”
“Tuy vậy, nhưng vẫn quá nguy hiểm. Chúng ta có những người trung thành với ngài, với đế quốc, với Thánh Đình. Thật ra thì ngài không cần phải đích thân gánh mạo hiểm.” Ngay cả Sissian có quan hệ cá nhân tốt nhất với giáo hoàng Siorde cũng lắc đầu phản đối.
“Đây là cuộc chiến vạn quân, ông bạn già.” Siorde chậm rãi lắc đầu: “Nếu trong cuộc chiến định mệnh như vậy, ta lại ở tận phương trời xa xôi. Vậy ta phải chỉ huy cuộc chiến này như thế nào đây? Tất nhiên chúng ta có đủ ‘người đưa tin’ tinh vi truyền tin tức của chúng ta một cách đúng lúc. Nhưng cách xa hàng chục nghìn mét ở phía bên kia eo biển, làm sao ta có thể đảm bảo rằng binh lính vẫn tuân theo mệnh lệnh của ta?”
“Thánh quân chiến đấu vì Thượng Đế, mọi hành động đều tuân theo ý muốn của ngài.”
Hồng y Fudland trả lời.
“Trong những cuộc nói chuyện như thế này, đừng dùng những từ ngữ này nữa.” Giáo hoàng lắc đầu: “Lý do khiến phong trào Thánh quân thứ hai bị gián đoạn là gì? Người khác đã quên, chẳng lẽ các ông cũng đã quên sao?”
Căn phòng chìm trong im lặng, mấy hồng y nhìn nhau, không ai là người đầu tiên trả lời câu hỏi này.
Trong mấy cuộc điều động Thánh quân của Thánh Đình, thất bại lớn nhất là lần thứ hai. Thống lĩnh phong trào Thánh quân thường do người có địa vị cao quý thay thế giáo hoàng đảm nhiệm, tuân theo mệnh lệnh của giáo hoàng. Nhưng, trong phong trào Thánh quân lần thứ hai, Thánh quân đã không đến được đối tượng thảo phạt là El, mà giữa đường xảy ra xung đột với một thành bang dọc theo bờ biển của Nội Hải Vô Vọng cũng là tín đồ của Thượng Đế.
Thánh quân đã làm trái tôn chỉ của “chính nghĩa”, tấn công thành bang của các tín đồ Thượng Đế, sau khi sự việc được báo cáo lên Thánh Đình, lúc bấy giờ giáo hoàng đã vô cùng tức giận, hạ lệnh vạ tuyệt thông với Thánh quân tham gia trận chiến.
Nhưng cũng không có tác dụng gì, giáo hoàng ở xa tận chân trời, khó mà kiểm soát được đội quân đông đảo và phức tạp.
Sau khi hành vi của Thánh quân truyền ra, đã gây ra rất nhiều sự lên án và trách cứ, mà lúc đó Man tộc trên biển lại ngóc đầu trở lại, bởi vậy phong trào Thánh quân lần thứ hai buộc phải chấm dứt, để ứng phó với một đợt hỗn loạn mới trên Nội Hải Vô Vọng.
Dù thế nào đi nữa, sự thất bại của phong trào Thánh quân lần thứ hai đã mang lại một bài học sâu sắc cho Thánh Đình và giáo hoàng Hoàng vào lúc ấy.
“Ngay cả một nhà quân sự thông minh nhất cũng không thể luôn đảm bảo mệnh lệnh của mình sẽ được thực hiện một cách cẩn thận, trừ khi hắn ở trong quân đội và là người chỉ huy.” Giáo hoàng cầm quân cờ trên bàn lên, nắm trong tay: “Một chỉ huy chân chính, ý nghĩa tồn tại của hắn không nằm ở võ công cao cường và kinh nghiệm chiến đấu phong phú cỡ nào, mà hắn có thể làm cho một đĩa cát tan ngưng tụ thành một thanh đao một thanh kiếm, khiến nó trở nên bất khả chiến bại.”
“Đôi khi ta rất ghen tị với Legrand.”
Giáo hoàng cảm thán.
“Nó may mắn đến nỗi hầu như mỗi thế hệ đều có thể xuất hiện một vài người gắn kết được cả đất nước lại với nhau. Công tước Buckingham cũng thế, vương hậu Illinor cũng thế, hiện tại Purlan cũng không kém cạnh các bậc chú bác tổ tiên của cậu ta. Ta thường tự hỏi, đây rốt cuộc là nơi bị nguyền rủa, hay là nơi được ban phước?”
Chỉ có một vài người biết cái chết của công tước Buckingham không phải ngoài ý muốn
Trong danh sách bí mật của Thánh Đình, công tước Buckingham được đánh dấu đặc biệt.
Ông là một kỵ sĩ rất có uy vọng, có thể gọi là tinh thần của đế quốc. Cái chết của ông với Legrand, tổn thất không chỉ là một tướng quân kiệt xuất, mà còn là một lá cờ chiến tranh có sức hiệu triệu vô cùng mạnh mẽ. Địa vị của công tước Buckingham ở trong lòng kỵ sĩ Legrand quá mức cao cả, đó là vinh quang và tín nhiệm cô đọng lại sau nhiều năm, sự tồn tại của ông có uy hiếp quá lớn đối với kế hoạch của Thánh Đình.
Dù cho ông không có ngã xuống trong vòng tay của thánh Val, cũng sẽ ngã xuống trong tay những người khác.
Một trong những mục đích chính mà Thánh Đình khơi mào cuộc phản loạn quy mô lớn ở miền Bắc Legrand là để giết công tước Buckingham.
Bản thân ông đã quan trọng như cả một đội quân.
“Đáng tiếc, trước đó Illinor trốn quá kỹ.” Giáo hoàng có hơi tiếc nuối: “Nếu có thể trừ khử bà ta trước khi chiến tranh bắt đầu thì sẽ khiến cho Thánh quân Tây chinh mất một trở ngại lớn trên đường đi.”
“Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc Tây chinh này từ đâu? Cảng Thiên Nga Herreid?” Sissian hỏi.
Giáo hoàng mở tay ra, đặt quân cờ lão ta đang cầm vào một điểm trên bản đồ.
“Nơi này.”
Lão ta nói.
Quân cờ đặt tại bờ biển phía Đông Nam Legrand.
Kossoya.
Một tuần trước, ngoại trừ Legrand thì tất cả các quốc gia có tín ngưỡng vào Thượng Đế đều cử đại diện đến, các giáo chủ bậc cao của Thánh Đình đã tập trung tại đây. Hội nghị Tôn giáo năm 1433, thay đổi các quy định trước đây, chuyển địa điểm tổ chức từ Vịnh Thánh Linh đến trung tâm thủ đô của đế quốc Thần Thánh.
Hồng y phó tế Segney cầm theo mật thư tụ tập của Man tộc vội đến nhà thờ.
Tất cả đại biểu và giáo sĩ bậc cao tham gia Hội nghị Tôn giáo lần này đều biết rõ mục đích của bọn họ là gì —— bàn bạc kế hoạch cụ thể cho lần xuất chinh này của Thánh quân, chọn ra một ủy ban gồm sáu người phụ trách các cuộc chinh chiến và lãnh đạo tối cao của Thánh quân.
Thánh quân đã bắt đầu chiêu mộ từ vài tháng trước.
Ngày thứ ba sau khi tin tức về các cuộc tập kích vào nhiều bến cảng quan trọng của liên minh vùng đất thấp đã truyền đến đế quốc Thần Thánh, ngay trên ban công ngoài trời của cung điện đế quốc Thần Thánh đối diện với công chúng, giáo hoàng đã có một bài thuyết giảng chưa từng có trước mọi người.
Bài thuyết giảng đó là kèn hiệu cho phong trào Tây chinh của Thánh quân, trong bài phát biểu đó, giáo hoàng của đế quốc Thần Thánh và là nhà lãnh đạo tinh thần tối nhất của Thánh Đình – Siorde đã lên án gay gắt tội ác của vương quốc Legrand vì đã coi thường đạo đức và làm trái tinh thần kỵ sĩ, liều lĩnh tấn công các thành phố của liên minh vùng đất thấp cũng là một tín đồ, tuyên bố vạ tuyệt thông tôn giáo với hoàng tộc Legrand.
Trong lịch sử, việc cả một hoàng tộc bị vạ tuyệt thông là cực kỳ hiếm, tiền lệ duy nhất là vào thế kỷ 11 sau Công nguyên, thành bang Atani ở eo biển phía Tây của Nội Hải Vô Vọng.
Nếu nói rằng “cuộc chiến Thần phạt” với Legrand đã khiến tàu chiến Thánh Đình lừng danh bốn bể, thì sự hủy diệt của Atani đã khiến Thánh quân và đoàn kỵ sĩ Thần Điện nổi danh cả thiên hạ.
Sau khi tuyên bố vạ tuyệt thông với hoàng tộc Legrand, phán định nó đã trở thành một “quốc gia của những kẻ dị giáo”. Trong bài thuyết giảng trước công chúng, giáo hoàng đã kêu gọi tất cả tín đồ của Thượng Đế trên toàn thế giới, kỵ sĩ của Thượng Đế hãy vượt qua eo biển Abyss và giúp đỡ các tín đồ anh em ở Legrand đạt được sự giải thoát.
Buổi thuyết giảng công khai cách đây vài tháng đã kết thúc, kể từ khi Thánh Đình ra đời, cuộc viễn chinh quy mô lớn thứ tư của Thánh quân đã chính thức bắt đầu.
E rằng các thành bang và quốc vương thế tục sẽ vì hành động nhanh chóng của Thánh quân mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng chỉ có lãnh đạo cấp cao của Thánh Đình mới biết bọn họ đã chuẩn bị bao nhiêu cho cuộc viễn chinh này.
Thu thập thánh vật hàng ngàn năm, không tiếc công sức rao giảng “thuyết ngày tận thế” và “thuyết Luyện Ngục”, thành lập quốc gia tôn giáo…
Đây là một cuộc chiến đã được chuẩn bị từ lâu.
Sau khi lời hiệu triệu của giáo hoàng kết thúc, vô số nhà truyền giáo phân tán khắp thế giới như bầy quạ để rao giảng.
Bọn họ chỉ trích gay gắt người Legrand ở rất xa phía bên kia eo biển Abyss cho những tín đồ bình thường, cách họ báng bổ Thượng Đế, cách họ không cầu nguyện cho linh hồn con người, cách họ bảo vệ những kẻ dị giáo và cách họ khiêu vũ với phù thủy.
“Bọn họ mặc cho mình rơi vào Luyện Ngục, nhưng sẽ khiến cho Thượng Đế cho rằng nhân loại là những kẻ vô phương cứu chữa. Bọn họ là những khối u thối rữa trên toàn bộ cơ thể của nhân loại, chỉ có đào nó ra mới có thể cứu rỗi tất cả chúng ta vào ngày tận thế.”
“… Sự báng bổ trắng trợn của tà giáo là sự trừng phạt của Thượng Đế dành cho tất cả tín đồ. Hãy đeo thánh giá, chỉ có trở thành chiến sĩ của Thượng Đế, vượt qua eo biển Abyss, thanh tẩy những kẻ dị giáo sa ngã và cứu những tín đồ chân chính đang bị kiểm soát, mới có thể nhận được cứu rỗi trong thẩm phán.” [1]
Ngoài ra, sau khi kết thúc thuyết giảng công khai, giáo hoàng đã đưa ra một lời hứa hẹn rõ ràng:
Tất cả những ai tham gia phong trào Thánh quân lần này, dù trong quá khứ có phạm phải lỗi lầm gì, Thượng Đế sẽ tha thứ mọi tội lỗi. Người chiến đấu vì công lý, công lý sẽ cho người ấy vinh quang và phú quý.
Kể từ ngày đó, phong trào Tây chinh của Thánh quân diễn ra sôi nổi.
Dường như trong lòng mọi người đều hừng hực lên ngọn lửa chiến tranh, chỉ cần đặt chân lên Legrand bên kia eo biển Abyss thì bọn họ sẽ tiến vào Thần quốc.
Lâu dài, một khi tín ngưỡng tôn giáo cung cấp một chốn trở về cho nhân loại khi tham gia vào chiến tranh, thì cả hai bên đầu phấn đấu quên mình, từ đó khiến cho chiến tranh trở nên vô cùng thảm khốc. [2]
Ông nội của hồng y phó tế Segney đã từng tham gia vào phong trào Thánh quân lần thứ ba, chính nhờ phong trào đó mà ông đã biến đổi từ một cậu bé nghèo phá sản thành bá tước Segney nổi tiếng. Vì vậy, thật ra thì Segney có thể hiểu tại sao phong trào Thánh quân lại hấp dẫn với đa số những người nghèo đói khao khát thay đổi số phận của bản thân.
“Ở trong Thánh quân, chỉ cần bạn đủ may mắn sống sót trở về thì dù ban đầu bạn là nô lệ, cũng có thể trở thành quý tộc có lãnh địa và tôi tớ.” Đây là câu nói do ông nội của Segney để lại và nó vẫn còn được áp dụng cho đến ngày nay.
“Ha ha, Segney.”
Khi giáo sĩ Peter đi ra từ góc hành lang, gã gặp Segney, lên tiếng chào hỏi ông ta.
“Tình hình bên trong thế nào rồi?”
Segney dừng bước bèn hỏi Peter vừa mới rời khỏi hiện trường hội nghị. Hai tuần trước, ông ta đã rời khỏi Thánh quốc, vậy nên ông ta không biết hiện tại hội nghị Tôn Giáo đã tiến triển đến mức nào.
“Vấn đề vận chuyển đường biển của Thánh quân đã được giải quyết vào ngày hôm sau.” Peter liếc nhìn ông ta: “Do liên minh các quốc gia Abyss phụ trách.”
“Tại sao? Chẳng phải hạm đội của liên minh Nội Hải Vô Vọng còn mạnh hơn các nước Abyss sao?” Segney kinh ngạc, lãnh địa gia tộc của ông ở Nội Hải Vô Vọng, gia tộc khống chế một hạm đội lớn. Vốn định nhân cơ hội kiếm bộn tiền từ chiến tranh trong quá trình vận chuyển Thánh quân bằng đường biển.
“Đó là quyết định của Thánh Đình.” Peter hiểu rõ Segney quan tâm thứ gì, gã bất đắc dĩ lắc đầu: “Đáng lẽ là liên minh vùng đất thấp, nhưng liên minh vùng đất thấp đã bị tổn thất nặng nề trong đợt tập kích trước đó, khó có thể gánh vác. Còn tại sao lại chọn các nước Abyss. Ta đoán là vì nó gần bờ biển Đông Nam của Legrand hơn.”
“Còn những người khác thì sao?”
“Quốc hội đã chọn ra một ủy ban gồm sáu người sẽ phụ trách hoạt động của cuộc viễn chinh lần này. Việc lựa chọn các ứng cử viên đã gần xong, nhưng thống lĩnh tối cao vẫn chưa quyết định. Nghị viện đã nhiều lần bị gián đoạn vì việc này.”
“Sao thế?”
Peter nhún vai, lộ ra vẻ khó hiểu: “Bởi vì tông tọa muốn đích thân chỉ huy cuộc viễn chinh này.”
“Gì cơ?!”
Segney rất kinh ngạc.
“Tông tọa ông ấy —— ông ấy ——”
“Ai biết được.”
Peter thở dài một hơi.
…
Phòng nghỉ của giáo hoàng trong hội nghị.
Trong phòng nghỉ chỉ có giáo hoàng và vài hồng y.
“Tông… Bệ hạ.” Hồng y Fudland lên tiếng: “Với thân phận của ngài, ngài không nên đích thân ra trận.”
“Ta biết các ông nghĩ như thế nào.” Siorde dịu giọng nói: “Nếu ta bị thương trên chiến trường, hoặc tệ hơn một chút là bị bắt làm tù binh, chết một cách bất ngờ thì sẽ giáng một đòn mạnh vào đế quốc Thần Thánh, phải không?”
“Đó sẽ là một cơn ác mộng khủng khiếp đối với tất cả tín đồ.”
Các hồng y trả lời.
“Ta biết lo lắng của ông.” Giáo hoàng cười lắc đầu: “Nhưng các ông đừng quên, đây là một cuộc chiến tranh quyết định sinh tử, nếu như chúng ta thua trận này, vậy thì dù ta còn sống thì còn ích lợi gì nữa? Còn kết quả, ông không có niềm tin vào sự chuẩn bị ngàn năm của Thánh Đình sao?”
“Tuy vậy, nhưng vẫn quá nguy hiểm. Chúng ta có những người trung thành với ngài, với đế quốc, với Thánh Đình. Thật ra thì ngài không cần phải đích thân gánh mạo hiểm.” Ngay cả Sissian có quan hệ cá nhân tốt nhất với giáo hoàng Siorde cũng lắc đầu phản đối.
“Đây là cuộc chiến vạn quân, ông bạn già.” Siorde chậm rãi lắc đầu: “Nếu trong cuộc chiến định mệnh như vậy, ta lại ở tận phương trời xa xôi. Vậy ta phải chỉ huy cuộc chiến này như thế nào đây? Tất nhiên chúng ta có đủ ‘người đưa tin’ tinh vi truyền tin tức của chúng ta một cách đúng lúc. Nhưng cách xa hàng chục nghìn mét ở phía bên kia eo biển, làm sao ta có thể đảm bảo rằng binh lính vẫn tuân theo mệnh lệnh của ta?”
“Thánh quân chiến đấu vì Thượng Đế, mọi hành động đều tuân theo ý muốn của ngài.”
Hồng y Fudland trả lời.
“Trong những cuộc nói chuyện như thế này, đừng dùng những từ ngữ này nữa.” Giáo hoàng lắc đầu: “Lý do khiến phong trào Thánh quân thứ hai bị gián đoạn là gì? Người khác đã quên, chẳng lẽ các ông cũng đã quên sao?”
Căn phòng chìm trong im lặng, mấy hồng y nhìn nhau, không ai là người đầu tiên trả lời câu hỏi này.
Trong mấy cuộc điều động Thánh quân của Thánh Đình, thất bại lớn nhất là lần thứ hai. Thống lĩnh phong trào Thánh quân thường do người có địa vị cao quý thay thế giáo hoàng đảm nhiệm, tuân theo mệnh lệnh của giáo hoàng. Nhưng, trong phong trào Thánh quân lần thứ hai, Thánh quân đã không đến được đối tượng thảo phạt là El, mà giữa đường xảy ra xung đột với một thành bang dọc theo bờ biển của Nội Hải Vô Vọng cũng là tín đồ của Thượng Đế.
Thánh quân đã làm trái tôn chỉ của “chính nghĩa”, tấn công thành bang của các tín đồ Thượng Đế, sau khi sự việc được báo cáo lên Thánh Đình, lúc bấy giờ giáo hoàng đã vô cùng tức giận, hạ lệnh vạ tuyệt thông với Thánh quân tham gia trận chiến.
Nhưng cũng không có tác dụng gì, giáo hoàng ở xa tận chân trời, khó mà kiểm soát được đội quân đông đảo và phức tạp.
Sau khi hành vi của Thánh quân truyền ra, đã gây ra rất nhiều sự lên án và trách cứ, mà lúc đó Man tộc trên biển lại ngóc đầu trở lại, bởi vậy phong trào Thánh quân lần thứ hai buộc phải chấm dứt, để ứng phó với một đợt hỗn loạn mới trên Nội Hải Vô Vọng.
Dù thế nào đi nữa, sự thất bại của phong trào Thánh quân lần thứ hai đã mang lại một bài học sâu sắc cho Thánh Đình và giáo hoàng Hoàng vào lúc ấy.
“Ngay cả một nhà quân sự thông minh nhất cũng không thể luôn đảm bảo mệnh lệnh của mình sẽ được thực hiện một cách cẩn thận, trừ khi hắn ở trong quân đội và là người chỉ huy.” Giáo hoàng cầm quân cờ trên bàn lên, nắm trong tay: “Một chỉ huy chân chính, ý nghĩa tồn tại của hắn không nằm ở võ công cao cường và kinh nghiệm chiến đấu phong phú cỡ nào, mà hắn có thể làm cho một đĩa cát tan ngưng tụ thành một thanh đao một thanh kiếm, khiến nó trở nên bất khả chiến bại.”
“Đôi khi ta rất ghen tị với Legrand.”
Giáo hoàng cảm thán.
“Nó may mắn đến nỗi hầu như mỗi thế hệ đều có thể xuất hiện một vài người gắn kết được cả đất nước lại với nhau. Công tước Buckingham cũng thế, vương hậu Illinor cũng thế, hiện tại Purlan cũng không kém cạnh các bậc chú bác tổ tiên của cậu ta. Ta thường tự hỏi, đây rốt cuộc là nơi bị nguyền rủa, hay là nơi được ban phước?”
Chỉ có một vài người biết cái chết của công tước Buckingham không phải ngoài ý muốn
Trong danh sách bí mật của Thánh Đình, công tước Buckingham được đánh dấu đặc biệt.
Ông là một kỵ sĩ rất có uy vọng, có thể gọi là tinh thần của đế quốc. Cái chết của ông với Legrand, tổn thất không chỉ là một tướng quân kiệt xuất, mà còn là một lá cờ chiến tranh có sức hiệu triệu vô cùng mạnh mẽ. Địa vị của công tước Buckingham ở trong lòng kỵ sĩ Legrand quá mức cao cả, đó là vinh quang và tín nhiệm cô đọng lại sau nhiều năm, sự tồn tại của ông có uy hiếp quá lớn đối với kế hoạch của Thánh Đình.
Dù cho ông không có ngã xuống trong vòng tay của thánh Val, cũng sẽ ngã xuống trong tay những người khác.
Một trong những mục đích chính mà Thánh Đình khơi mào cuộc phản loạn quy mô lớn ở miền Bắc Legrand là để giết công tước Buckingham.
Bản thân ông đã quan trọng như cả một đội quân.
“Đáng tiếc, trước đó Illinor trốn quá kỹ.” Giáo hoàng có hơi tiếc nuối: “Nếu có thể trừ khử bà ta trước khi chiến tranh bắt đầu thì sẽ khiến cho Thánh quân Tây chinh mất một trở ngại lớn trên đường đi.”
“Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc Tây chinh này từ đâu? Cảng Thiên Nga Herreid?” Sissian hỏi.
Giáo hoàng mở tay ra, đặt quân cờ lão ta đang cầm vào một điểm trên bản đồ.
“Nơi này.”
Lão ta nói.
Quân cờ đặt tại bờ biển phía Đông Nam Legrand.
Kossoya.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.