Chương 152
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Bầu trời tối tăm.
Illinor chỉ huy kỵ sĩ giả kim băng qua ngọn núi cuối cùng dưới sự che chở của đêm tối, họ đứng trên sườn núi nhìn ra thành Herreid ở phía xa.
Cục trưởng cục Thẩm Phán đã đặt một trạm gác trên đường đến thành Herreid, thiết lập một điểm đóng quân. Nhưng, thay vì đi qua con đường này, vương thái hậu Illinor dẫn các kỵ sĩ giả kim băng qua đầm lầy, vùng hoang dã và rừng rậm trong đêm tối. Sau khi đánh thức những kỵ sĩ giả kim từ thành Bomari, bà đã dùng cách không gây chú ý để đưa họ đi ngang qua nửa Legrand, sau đó vào thời khắc mấu chốt, xuất hiện đúng lúc trên chiến trường bên ngoài thành Puton.
Hiện tại bà lại dẫn theo đội quân này tiến tới thành Herreid.
Sau khi trải qua việc ác long đốt thành, tất cả nam giới trưởng thành trong thành Herreid đã chết gần sạch trong trận chiến, cả thành phố chìm trong bóng đêm, lặng ngắt như tờ. Chỉ có phương hướng cảng Thiên Nga thấp thoáng có ánh sáng ngọn hải đăng.
“Lão sư.”
Trong đoàn người đến thành Herreid, chỉ có Illinor và nhà chiêm tinh – học giả Kehya xem như người sống. Học giả cũng nhìn tòa thành trên bờ biển xa xôi, như có điều suy nghĩ.
“Bến tàu Thần Tọa có thể triệu hồi hoàn chỉnh ‘Tàu thánh Thiên Chu’, vốn không thể nào xây xong trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng nếu dùng cách đặc biệt, xây một bến tàu “Thần Tọa” cấp bậc thấp hơn, thì dù cho sức mạnh Thiên Chu giáng lâm không thể sánh với “Tàu thánh Thiên Chu” hoàn chỉnh, nhưng cũng…”
Ông dừng lại một lát, tàu thánh Thiên Chu cách quá xa thời đại hiện tại, khó phán đoán được chính xác nó trông ra sao, có lực hủy diệt như thế nào.
Nhưng trong mấy câu nói còn lưu lại của thời đại truyền thuyết, nó được miêu tả là “tàu chiến chở mặt trời và mặt trăng, quân đoàn thiên sứ đứng trên đó, khi tàu đi về phía chân trời, thế gian sẽ nghênh đón thẩm phán của lửa và mũi tên”. Khỏi cần nghĩ cũng biết, một khi tàu thánh Thiên Chu thật sự giáng lâm Legrand, đó sẽ là một sức mạnh hủy diệt.
Thậm chí đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc chiến.
“Chúng ta có thể hủy diệt Thần Tọa thứ nhất thì có thể hủy diệt Thần Tọa thứ hai.”
Vương thái hậu Illinor lạnh lùng nói, đôi mắt hơi nheo lại, thờ ơ nhìn chằm chằm vào ngọn hải đăng ở cảng Thiên Nga.
“Có lẽ các đức Chân Phước tập trung ở đây, bệ hạ.” Học giả nói: “Ngoài ra, trò còn lo lắng một điều… Bây giờ vương quốc ngàn năm đã bắt đầu, luật lệnh gần như không còn nữa. Trong nghi thức ‘Thần tướng’ trước khi thành lập đế quốc Thần Thánh, bóng dáng của quân đoàn thiên sứ đã xuất hiện trên đám mây, tuy khi đó chỉ là bóng mờ do đức Chân Phước liên thủ triệu hồi. Nhưng theo luật lệnh biến mất, quân đoàn thiên sứ có thể thoát khỏi vương quốc bị bám bụi của các vị thần bất cứ lúc nào.”
“Chỉ dựa vào kỵ sĩ giả kim của chúng ta, e rằng rất khó chống lại số lượng quân đoàn thiên sứ khổng lồ.”
Lo lắng của học giả không phải không có lý, thông qua trung gian là đức Chân Phước, một thiên sứ giáng trần xuất hiện trên chiến trường là đã dễ dàng kiểm soát được tình hình trận chiến. Như đã nói trong sách thánh, “đội quân hàng vạn thiên sứ” sẽ giáng xuống nhân gian… E rằng Legrand sẽ hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
“Không, đám Thần phải thắng một cuộc chiến khác trước khi đặt chân đến thế gian.”
Illinor nói.
“Phải thắng một cuộc chiến khác trước?”
Học giả phản ứng rất nhanh, ông lập tức nghĩ tới một truyền thuyết khác có liên quan đến gia tộc Tường Vi.
Gia tộc Tường Vi.
Một gia tộc phàm tục từng liên minh với Địa Ngục.
…
Ác ma ngồi trên đỉnh tháp của vương thành Đá Đen, tự rót cho mình một ly “đêm Tường Vi”, từ góc độ này có thể trông thấy chiến hạm Cánh Rồng đang neo đậu tại bến tàu vương thành để sửa chữa và khôi phục, cũng có thể nhìn thấy cục quân sự công nghiệp nặng số một Legrand. Không có ai trên tàu chiến Cánh Rồng, cũng không có ai trong cục quân sự công nghiệp nặng.
Hàng triệu đội quân tử vong bày ngay ngắn trên mặt đất cháy xém, dung nham sôi sục, tất cả những xác chết treo cổ từ núi cao ngàn thước trèo xuống, trong tay cầm lưỡi liềm.
Cả địa ngục đầy sát khí, hệt như sắp nổ ra chiến tranh.
Mà đúng là sắp có chiến tranh.
Đối thủ vẫn là kẻ thù cũ quen thuộc của Địa Ngục, những tên có đôi cánh trắng kia.
Vương quốc ngàn năm kết thúc, Địa Ngục có thể hồi sinh từ trạng thái chết, vậy thì thiên sứ bị giam cầm tự nhiên cũng có thể rời khỏi vương quốc của các vị thần đã bị tàn phá.
Ác ma đã từng nói với quốc vương trong thời đại truyền thuyết, không có “Thần quốc” như trong sách thánh đề cập, chỉ có “Vương quốc của các vị thần”. Cái gọi là “Vương quốc của các vị thần” là hình ảnh phản chiếu ngược lại của thế giới này đối lập với quan niệm “Địa Ngục”, Địa Ngục tượng trưng cho bóng tối, vương quốc của các vị thần tượng trung cho ánh sáng, cả hai đối lập hoàn toàn nhưng là hình ảnh phản chiếu của nhau.
Họ sinh ra đã là kẻ thù không đội trời chung.
Trong ngàn năm trước, ranh giới giữa vương quốc của các vị thần, Địa Ngục và nhân gian không quá rõ ràng. Thần linh có nhiều người thay mặt, bầy ma cũng có nhiều sử ma ở nhân gian, hai bên không tiếc công sức tranh giành sự ảnh hưởng và thống trị với nhân gian. Dù là thần linh hay bầy ma, bọn họ đều coi nhân loại như con kiến, như nô lệ thần phục mình, bọn họ chém giết lẫn nhau, tranh giành ngôi vị tối cao duy nhất.
Cuộc chiến giữa địa ngục và các vị thần bắt đầu từ ngày cả hai bên được sinh ra, kéo dài suốt thời đại của các vị thần. Suốt thời gian dài, bóng dáng nhân loại chưa bao giờ đủ để bước lên sân khấu chiến tranh, chỉ có các vị thần và bầy ma thống trị khói lửa. Hận thù giữa bọn họ vượt qua mọi hận thù trên thế giới.
Bởi vì bọn họ định sẵn đã không thể cùng tồn tại, không thể hòa hợp.
Nếu thế giới không chơi một vố với các vị thần và bầy ma, thì lẽ ra lịch sử sẽ được bọn họ viết ra, thống trị mọi hận thù trên đời.
Không ai ngờ tới, quyền lực mạnh mẽ nhất bị tranh đoạt sẽ sinh ra trong chủng tộc thấp hèn nhất. Không ai ngờ rằng một ác ma bị tước đoạt tên tuổi và bị đày ải đến tận cùng thế giới lại ký khế ước với một quốc vương chẳng còn gì cả.
Khế ước đó đã thay đổi tất cả.
Lịch sử đã rẽ sang một bước ngoặt không bình thường khi khế ước được ký kết, kẻ diệt rồng liên minh với Địa Ngục.
Trong cuộc chiến tranh ngàn năm đó, kết cục có thể nói là thảm khốc. Địa Ngục thì chết, vương quốc của các vị thần phủ đầy bụi, nhà luyện kim bị tiêu diệt, quốc vương ngã xuống… Nhưng nếu phải kể tên kẻ thu được nhiều lợi nhuận nhất, thì đó chính là những nhân loại nổi loạn, bọn họ đã thành công kết thúc thời đại mà các vị thần cai trị thế gian. Kể từ đó, tuy cái bóng của Thánh Đình và bóng tối vẫn còn bao phủ trên đầu nhân loại, nhưng đã tốt hơn tình trạng bị coi như những con kiến hôi trong thời đại truyền thuyết…
—— nhân loại bị coi là con kiến hôi, lại trở thành điểm mấu chốt của cuộc chiến tranh thế giới.
Trước khi trở lại Địa Ngục, ác ma đã nói chuyện với quốc vương về cuộc chiến này.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau trên ngọn tháp cao, nhìn cơn mưa xối xả cuối hè. Trong cơn mưa nặng hạt đó, nước chảy như sông trên đường phố của thành phố, mọi thứ bên ngoài tòa tháp đều mờ ảo.
Thế giới bỗng trở nên thật nhỏ bé.
Dường như họ đang ở trong một không gian khác, không thấy trời không chạm đất, dường như dù không nói gì đi nữa, nhưng vẫn hiểu rõ nhau.
“Giáo hoàng sẽ không để cho đội quân tử vong đến từ Địa Ngục đặt thẳng chân lên chiến trường Legrand, quân đoàn thiên sứ là lực lượng áp đảo với Legrand, nhưng ngoại trừ lực lượng nòng cốt của Thánh Đình thì đội quân tử vong cũng là lực lượng áp đảo với Thánh quân. Một khi quân đoàn thiên sứ rời khỏi được vương quốc của các vị thần, mục tiêu đầu tiên chính là Địa Ngục.”
“Hiện tại Địa Ngục vừa mới thức tỉnh, quân đoàn thiên sứ cũng vừa mới rời khỏi vương quốc của các vị thần, cả hai thế lực ngang nhau, chiến tranh bên này sẽ còn kéo dài.” Quốc vương trên tháp cao, nhìn xuống thành Metzl trong mưa to: “Trận chiến quyết định vận mệnh cuối cùng, nằm ở Legrand.”
“Một ngàn năm trước, người phàm tham chiến ảnh hưởng hướng đi của chiến tranh. Lần này, chỉ cần Legrand có thể kháng cự, thì cuộc chiến này vẫn sẽ được quyết định trên chiến trường của người phàm.”
Âm thanh của quốc vương không cao không thấp, giọng điệu bình tĩnh hệt như đang nói một chuyện bình thường.
“Trước khi ngài chết, sẽ không có một đội quân thiên sứ nào đến nhân gian, sẽ không có một đội quân thiên sứ nào đặt chân lên vùng đất Legrand.”
Ác ma trả lời.
Hắn là ác ma, hắn không hề có lòng thông cảm với người phàm, chứ đừng nói đến dốc hết sức mình cho số phận của người phàm. Nếu ngài chết, hắn không có nghĩa vụ phải cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào cho Legrand.
Vì vậy, xin ngài hãy chiến thắng.
Tất cả lời chưa ngỏ đều bị niêm phong trong nụ hôn dưới ánh trăng đêm hôm đó.
Trước khi ác ma rời đi, hắn nghe thấy quốc vương phía sau bâng quơ nói một câu:
“Một điều nữa, ta không có quyền trượng xương trắng thứ hai đâu.”
Lần này, cậu không thể dùng quyền trượng để cứu hắn.
Khi quốc vương nói như vậy, ác ma quay lại nhìn cậu.
Mưa to không dứt, tháp cao như cách biệt với thế giới, chỉ còn lại hai người họ. Quốc vương không nhìn hắn, mà hơi nghiêng mặt nhìn màn mưa dày đặc. Mưa rơi dọc theo ô cửa sổ như cơn mưa từ đầu thế giới, đến tận cùng thế giới.
Ngài cũng vậy, đừng làm trái khế ước nữa.
Ác ma nghĩ thế.
Hắn chậm rãi uống cạn ngụm rượu cuối cùng.
…
Một đàn quạ bay lượn, mùi lưu huỳnh trong không khí càng ngày càng hăng, dung nham chảy trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống, giống như một tấm mạng nhện liên tục giăng ra. Trên bầu trời đỏ sẫm, xuất hiện một khe nứt, ánh sáng trắng khiến các sinh vật Địa Ngục ghê tởm lan xuống.
Như một vầng mặt trời xé tan sương đen dày đặc, rơi xuống Địa Ngục.
Nhưng Địa Ngục không hề cần ánh nắng, đây là nơi sinh sôi của bóng tối và cái ác, khi tất cả ánh nắng chiếu xuống đây, hoặc sẽ đốt cháy bóng tối hoặc bị bóng tối nuốt chửng.
Những bài thánh ca hùng vĩ và tráng lệ vang vọng giữa đất trời, hàng vạn quân đoàn thiên sứ xé rách bầu trời Địa Ngục, thân mặc giáp, cầm tên lửa mà giáng xuống. Ngược lại, cơn gió mạnh của Địa Ngục thổi càng lúc càng dữ dội, đi qua đỉnh núi cao ngàn thước, tiếng gió rít gào thảm thiết thê lương, trong tiếng gió, hàng trăm triệu vong linh đang kêu khóc.
Đỉnh tháp vương thành Đá Đen.
Ác ma ném chiếc cốc trong tay. Hắn đứng dậy, gió trên tòa thành cuốn lấy đuôi áo lễ phục đen của hắn, vang lên tiếng phần phật. Gương mặt tái nhợt của hắn không còn vẻ tươi cười.
Dung nham đang chảy, lúc này Địa Ngục không còn bất kỳ một người phàm nào.
Cuộc chiến không thể kết thúc một ngàn năm trước cuối cùng đã bắt đầu lại.
Thần quốc, địa ngục.
Thiên sứ, bầy ma.
Trong cuộc chiến này, chỉ có một bên có thể sống sót.
Illinor chỉ huy kỵ sĩ giả kim băng qua ngọn núi cuối cùng dưới sự che chở của đêm tối, họ đứng trên sườn núi nhìn ra thành Herreid ở phía xa.
Cục trưởng cục Thẩm Phán đã đặt một trạm gác trên đường đến thành Herreid, thiết lập một điểm đóng quân. Nhưng, thay vì đi qua con đường này, vương thái hậu Illinor dẫn các kỵ sĩ giả kim băng qua đầm lầy, vùng hoang dã và rừng rậm trong đêm tối. Sau khi đánh thức những kỵ sĩ giả kim từ thành Bomari, bà đã dùng cách không gây chú ý để đưa họ đi ngang qua nửa Legrand, sau đó vào thời khắc mấu chốt, xuất hiện đúng lúc trên chiến trường bên ngoài thành Puton.
Hiện tại bà lại dẫn theo đội quân này tiến tới thành Herreid.
Sau khi trải qua việc ác long đốt thành, tất cả nam giới trưởng thành trong thành Herreid đã chết gần sạch trong trận chiến, cả thành phố chìm trong bóng đêm, lặng ngắt như tờ. Chỉ có phương hướng cảng Thiên Nga thấp thoáng có ánh sáng ngọn hải đăng.
“Lão sư.”
Trong đoàn người đến thành Herreid, chỉ có Illinor và nhà chiêm tinh – học giả Kehya xem như người sống. Học giả cũng nhìn tòa thành trên bờ biển xa xôi, như có điều suy nghĩ.
“Bến tàu Thần Tọa có thể triệu hồi hoàn chỉnh ‘Tàu thánh Thiên Chu’, vốn không thể nào xây xong trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng nếu dùng cách đặc biệt, xây một bến tàu “Thần Tọa” cấp bậc thấp hơn, thì dù cho sức mạnh Thiên Chu giáng lâm không thể sánh với “Tàu thánh Thiên Chu” hoàn chỉnh, nhưng cũng…”
Ông dừng lại một lát, tàu thánh Thiên Chu cách quá xa thời đại hiện tại, khó phán đoán được chính xác nó trông ra sao, có lực hủy diệt như thế nào.
Nhưng trong mấy câu nói còn lưu lại của thời đại truyền thuyết, nó được miêu tả là “tàu chiến chở mặt trời và mặt trăng, quân đoàn thiên sứ đứng trên đó, khi tàu đi về phía chân trời, thế gian sẽ nghênh đón thẩm phán của lửa và mũi tên”. Khỏi cần nghĩ cũng biết, một khi tàu thánh Thiên Chu thật sự giáng lâm Legrand, đó sẽ là một sức mạnh hủy diệt.
Thậm chí đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc chiến.
“Chúng ta có thể hủy diệt Thần Tọa thứ nhất thì có thể hủy diệt Thần Tọa thứ hai.”
Vương thái hậu Illinor lạnh lùng nói, đôi mắt hơi nheo lại, thờ ơ nhìn chằm chằm vào ngọn hải đăng ở cảng Thiên Nga.
“Có lẽ các đức Chân Phước tập trung ở đây, bệ hạ.” Học giả nói: “Ngoài ra, trò còn lo lắng một điều… Bây giờ vương quốc ngàn năm đã bắt đầu, luật lệnh gần như không còn nữa. Trong nghi thức ‘Thần tướng’ trước khi thành lập đế quốc Thần Thánh, bóng dáng của quân đoàn thiên sứ đã xuất hiện trên đám mây, tuy khi đó chỉ là bóng mờ do đức Chân Phước liên thủ triệu hồi. Nhưng theo luật lệnh biến mất, quân đoàn thiên sứ có thể thoát khỏi vương quốc bị bám bụi của các vị thần bất cứ lúc nào.”
“Chỉ dựa vào kỵ sĩ giả kim của chúng ta, e rằng rất khó chống lại số lượng quân đoàn thiên sứ khổng lồ.”
Lo lắng của học giả không phải không có lý, thông qua trung gian là đức Chân Phước, một thiên sứ giáng trần xuất hiện trên chiến trường là đã dễ dàng kiểm soát được tình hình trận chiến. Như đã nói trong sách thánh, “đội quân hàng vạn thiên sứ” sẽ giáng xuống nhân gian… E rằng Legrand sẽ hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
“Không, đám Thần phải thắng một cuộc chiến khác trước khi đặt chân đến thế gian.”
Illinor nói.
“Phải thắng một cuộc chiến khác trước?”
Học giả phản ứng rất nhanh, ông lập tức nghĩ tới một truyền thuyết khác có liên quan đến gia tộc Tường Vi.
Gia tộc Tường Vi.
Một gia tộc phàm tục từng liên minh với Địa Ngục.
…
Ác ma ngồi trên đỉnh tháp của vương thành Đá Đen, tự rót cho mình một ly “đêm Tường Vi”, từ góc độ này có thể trông thấy chiến hạm Cánh Rồng đang neo đậu tại bến tàu vương thành để sửa chữa và khôi phục, cũng có thể nhìn thấy cục quân sự công nghiệp nặng số một Legrand. Không có ai trên tàu chiến Cánh Rồng, cũng không có ai trong cục quân sự công nghiệp nặng.
Hàng triệu đội quân tử vong bày ngay ngắn trên mặt đất cháy xém, dung nham sôi sục, tất cả những xác chết treo cổ từ núi cao ngàn thước trèo xuống, trong tay cầm lưỡi liềm.
Cả địa ngục đầy sát khí, hệt như sắp nổ ra chiến tranh.
Mà đúng là sắp có chiến tranh.
Đối thủ vẫn là kẻ thù cũ quen thuộc của Địa Ngục, những tên có đôi cánh trắng kia.
Vương quốc ngàn năm kết thúc, Địa Ngục có thể hồi sinh từ trạng thái chết, vậy thì thiên sứ bị giam cầm tự nhiên cũng có thể rời khỏi vương quốc của các vị thần đã bị tàn phá.
Ác ma đã từng nói với quốc vương trong thời đại truyền thuyết, không có “Thần quốc” như trong sách thánh đề cập, chỉ có “Vương quốc của các vị thần”. Cái gọi là “Vương quốc của các vị thần” là hình ảnh phản chiếu ngược lại của thế giới này đối lập với quan niệm “Địa Ngục”, Địa Ngục tượng trưng cho bóng tối, vương quốc của các vị thần tượng trung cho ánh sáng, cả hai đối lập hoàn toàn nhưng là hình ảnh phản chiếu của nhau.
Họ sinh ra đã là kẻ thù không đội trời chung.
Trong ngàn năm trước, ranh giới giữa vương quốc của các vị thần, Địa Ngục và nhân gian không quá rõ ràng. Thần linh có nhiều người thay mặt, bầy ma cũng có nhiều sử ma ở nhân gian, hai bên không tiếc công sức tranh giành sự ảnh hưởng và thống trị với nhân gian. Dù là thần linh hay bầy ma, bọn họ đều coi nhân loại như con kiến, như nô lệ thần phục mình, bọn họ chém giết lẫn nhau, tranh giành ngôi vị tối cao duy nhất.
Cuộc chiến giữa địa ngục và các vị thần bắt đầu từ ngày cả hai bên được sinh ra, kéo dài suốt thời đại của các vị thần. Suốt thời gian dài, bóng dáng nhân loại chưa bao giờ đủ để bước lên sân khấu chiến tranh, chỉ có các vị thần và bầy ma thống trị khói lửa. Hận thù giữa bọn họ vượt qua mọi hận thù trên thế giới.
Bởi vì bọn họ định sẵn đã không thể cùng tồn tại, không thể hòa hợp.
Nếu thế giới không chơi một vố với các vị thần và bầy ma, thì lẽ ra lịch sử sẽ được bọn họ viết ra, thống trị mọi hận thù trên đời.
Không ai ngờ tới, quyền lực mạnh mẽ nhất bị tranh đoạt sẽ sinh ra trong chủng tộc thấp hèn nhất. Không ai ngờ rằng một ác ma bị tước đoạt tên tuổi và bị đày ải đến tận cùng thế giới lại ký khế ước với một quốc vương chẳng còn gì cả.
Khế ước đó đã thay đổi tất cả.
Lịch sử đã rẽ sang một bước ngoặt không bình thường khi khế ước được ký kết, kẻ diệt rồng liên minh với Địa Ngục.
Trong cuộc chiến tranh ngàn năm đó, kết cục có thể nói là thảm khốc. Địa Ngục thì chết, vương quốc của các vị thần phủ đầy bụi, nhà luyện kim bị tiêu diệt, quốc vương ngã xuống… Nhưng nếu phải kể tên kẻ thu được nhiều lợi nhuận nhất, thì đó chính là những nhân loại nổi loạn, bọn họ đã thành công kết thúc thời đại mà các vị thần cai trị thế gian. Kể từ đó, tuy cái bóng của Thánh Đình và bóng tối vẫn còn bao phủ trên đầu nhân loại, nhưng đã tốt hơn tình trạng bị coi như những con kiến hôi trong thời đại truyền thuyết…
—— nhân loại bị coi là con kiến hôi, lại trở thành điểm mấu chốt của cuộc chiến tranh thế giới.
Trước khi trở lại Địa Ngục, ác ma đã nói chuyện với quốc vương về cuộc chiến này.
Hai người sóng vai đứng cạnh nhau trên ngọn tháp cao, nhìn cơn mưa xối xả cuối hè. Trong cơn mưa nặng hạt đó, nước chảy như sông trên đường phố của thành phố, mọi thứ bên ngoài tòa tháp đều mờ ảo.
Thế giới bỗng trở nên thật nhỏ bé.
Dường như họ đang ở trong một không gian khác, không thấy trời không chạm đất, dường như dù không nói gì đi nữa, nhưng vẫn hiểu rõ nhau.
“Giáo hoàng sẽ không để cho đội quân tử vong đến từ Địa Ngục đặt thẳng chân lên chiến trường Legrand, quân đoàn thiên sứ là lực lượng áp đảo với Legrand, nhưng ngoại trừ lực lượng nòng cốt của Thánh Đình thì đội quân tử vong cũng là lực lượng áp đảo với Thánh quân. Một khi quân đoàn thiên sứ rời khỏi được vương quốc của các vị thần, mục tiêu đầu tiên chính là Địa Ngục.”
“Hiện tại Địa Ngục vừa mới thức tỉnh, quân đoàn thiên sứ cũng vừa mới rời khỏi vương quốc của các vị thần, cả hai thế lực ngang nhau, chiến tranh bên này sẽ còn kéo dài.” Quốc vương trên tháp cao, nhìn xuống thành Metzl trong mưa to: “Trận chiến quyết định vận mệnh cuối cùng, nằm ở Legrand.”
“Một ngàn năm trước, người phàm tham chiến ảnh hưởng hướng đi của chiến tranh. Lần này, chỉ cần Legrand có thể kháng cự, thì cuộc chiến này vẫn sẽ được quyết định trên chiến trường của người phàm.”
Âm thanh của quốc vương không cao không thấp, giọng điệu bình tĩnh hệt như đang nói một chuyện bình thường.
“Trước khi ngài chết, sẽ không có một đội quân thiên sứ nào đến nhân gian, sẽ không có một đội quân thiên sứ nào đặt chân lên vùng đất Legrand.”
Ác ma trả lời.
Hắn là ác ma, hắn không hề có lòng thông cảm với người phàm, chứ đừng nói đến dốc hết sức mình cho số phận của người phàm. Nếu ngài chết, hắn không có nghĩa vụ phải cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào cho Legrand.
Vì vậy, xin ngài hãy chiến thắng.
Tất cả lời chưa ngỏ đều bị niêm phong trong nụ hôn dưới ánh trăng đêm hôm đó.
Trước khi ác ma rời đi, hắn nghe thấy quốc vương phía sau bâng quơ nói một câu:
“Một điều nữa, ta không có quyền trượng xương trắng thứ hai đâu.”
Lần này, cậu không thể dùng quyền trượng để cứu hắn.
Khi quốc vương nói như vậy, ác ma quay lại nhìn cậu.
Mưa to không dứt, tháp cao như cách biệt với thế giới, chỉ còn lại hai người họ. Quốc vương không nhìn hắn, mà hơi nghiêng mặt nhìn màn mưa dày đặc. Mưa rơi dọc theo ô cửa sổ như cơn mưa từ đầu thế giới, đến tận cùng thế giới.
Ngài cũng vậy, đừng làm trái khế ước nữa.
Ác ma nghĩ thế.
Hắn chậm rãi uống cạn ngụm rượu cuối cùng.
…
Một đàn quạ bay lượn, mùi lưu huỳnh trong không khí càng ngày càng hăng, dung nham chảy trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống, giống như một tấm mạng nhện liên tục giăng ra. Trên bầu trời đỏ sẫm, xuất hiện một khe nứt, ánh sáng trắng khiến các sinh vật Địa Ngục ghê tởm lan xuống.
Như một vầng mặt trời xé tan sương đen dày đặc, rơi xuống Địa Ngục.
Nhưng Địa Ngục không hề cần ánh nắng, đây là nơi sinh sôi của bóng tối và cái ác, khi tất cả ánh nắng chiếu xuống đây, hoặc sẽ đốt cháy bóng tối hoặc bị bóng tối nuốt chửng.
Những bài thánh ca hùng vĩ và tráng lệ vang vọng giữa đất trời, hàng vạn quân đoàn thiên sứ xé rách bầu trời Địa Ngục, thân mặc giáp, cầm tên lửa mà giáng xuống. Ngược lại, cơn gió mạnh của Địa Ngục thổi càng lúc càng dữ dội, đi qua đỉnh núi cao ngàn thước, tiếng gió rít gào thảm thiết thê lương, trong tiếng gió, hàng trăm triệu vong linh đang kêu khóc.
Đỉnh tháp vương thành Đá Đen.
Ác ma ném chiếc cốc trong tay. Hắn đứng dậy, gió trên tòa thành cuốn lấy đuôi áo lễ phục đen của hắn, vang lên tiếng phần phật. Gương mặt tái nhợt của hắn không còn vẻ tươi cười.
Dung nham đang chảy, lúc này Địa Ngục không còn bất kỳ một người phàm nào.
Cuộc chiến không thể kết thúc một ngàn năm trước cuối cùng đã bắt đầu lại.
Thần quốc, địa ngục.
Thiên sứ, bầy ma.
Trong cuộc chiến này, chỉ có một bên có thể sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.