Chương 40: Quyển 1 - Chương 40
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Edit | Beta: Wis
Càng đau đớn thì càng căm phẫn, càng căm phẫn lại càng mạnh mẽ.
- --
"Tránh ra! Đừng có chĩa dao vào ta!"
Quốc vương và tổng quản nội vụ vừa đến cổng viện khoa học tâm thần tương lai thì đã bị cấm vệ quân hoàng gia ngăn lại, cả hai chợt nghe thấy tiếng quát mắng giận dữ của trưởng kỵ sĩ vọng ra từ bên trong.
Tổng quản nội vụ im lặng một lát rồi nhìn về phía quốc vương.
"Có vẻ như những thiên tài của chúng ta rất nhiệt tình." Quốc vương thản nhiên nói: "Hi vọng bọn họ sẽ không chọc giận kỵ sĩ thệ ước của chúng ta thật."
Trong viện khoa học, trưởng kỵ sĩ khoác áo giáp sắt tinh xảo, cảnh giác nhìn nhà giải phẫu. Một sơ đồ chi tiết về cấu trúc cơ thể được ghim trên vách tường, trước mặt nhà giải phẫu là một xác chết bị trưởng kỵ sĩ mạnh mẽ phủ lên bằng một tấm vải trắng —— có lẽ là vì để tránh cho quốc vương thấy cảnh tượng đẫm máu này.
Nhà giải phẫu cầm dao múa may khắp nơi với trưởng kỵ sĩ, trong miệng anh ta cứ lẩm bẩm.
Trưởng kỵ sĩ nổi da gà, anh cảm thấy bản thân trong mắt anh ta có lẽ không phải người sống mà là một bộ xương với số mạch máu...
"Bệ hạ."
Trưởng kỵ sĩ thấy quốc vương bước vào thì anh vội vàng cung kính hành lễ. Trong lòng anh có cảm giác buồn man mác —— anh sẵn sàng cống hiến hết mình vì bệ hạ, cho dù phải hy sinh mạng sống của mình cũng chẳng sao cả, nhưng quốc vương cử anh đến đây để trông chừng những kẻ điên mất trí này... Trời ơi! Anh có thể xin bệ hạ đổi một công việc khác được không?
"Làm rất tốt."
Quốc vương khẽ gật đầu với anh.
Trưởng kỵ sĩ vô thức thẳng lưng lên, anh cảm thấy rất vinh quang.
Tổng quản nội vụ vỗ vai thầm động viên cho anh. Nể mặt Thánh Chủ, ngài trưởng kỵ sĩ phải kiên trì, tiếp tục đấu trí đấu dũng với đám điên này vậy.
"Được rồi, ngài Jacob xin anh hãy dừng lại việc mình đang làm một lúc, mời những người bạn đồng hành của mình đến đây." Quốc vương vỗ tay một cái trong đại sảnh.
Quốc vương vừa dứt lời thì đã có tiếng động lớn truyền đến ở trên lầu.
Tổng quản nội vụ lập tức bước về phía trước, bảo vệ quốc vương ở phía sau.
Trưởng kỵ sĩ thuần thục rút trường kiếm bèn xông thẳng lên lầu: "Ta đã cảnh cáo mấy người bao nhiêu lần ——"
"—— trong phòng thí nghiệm không được phép thử thuốc nổ!"
"Không cho phép —— dù ít hơn một xu cũng không bao giờ cho phép!"
"Mấy tên khốn này!! Ta sẽ quẳng mấy người vào tuyết hết!!"
Tiếng hét của trưởng kỵ sĩ vang vọng trong phòng.
Tổng quản nội vụ nhìn quốc vương.
"Được rồi, tổng quản nội vụ thân yêu." Quốc vương không thay đổi sắc mặt, anh em nhà hóa học cũng tạm được, chưa có làm ra vụ nổ lớn gì —— đương nhiên hiện tại vì chưa họ kịp làm: "Ta để họ ở riêng một phòng khác, được chưa?"
"Một xu, chắc chắn họ lại đốt trụi tóc của mình."
Kiến trúc sư ăn mặc chỉnh tề đầu tóc chải gọn gàng bước ra khỏi phòng.
"Cược."
Nhà chiêm tinh vừa đến đã lấy tiền ra.
Nhà giải phẫu cũng muốn tham gia đánh cược, nhưng vì bệnh sạch sẽ của bản thân mà lần nào cũng cách xa gã hơn nửa cái hành lang, để tránh phải đánh nhau với tên quen dùng dao này.
Trong một mớ hỗn loạn, quốc vương đã thấy những "nhà khoa học thiên tài" của mình.
"Quý vị, tổng quản nội vụ của ta đã chuẩn bị cho các vị rất nhiều dầu, có thể nói cho ta biết, giàn hỏa trước cửa đã đến lúc phát huy tác dụng chưa?" Sau khi trưởng kỵ sĩ nhận được tin quốc vương sắp tới, anh bèn dọn dẹp đại sảnh và đặt một chiếc bàn dài và mấy cái ghế. Quốc vương ngồi xuống trước bàn với mười ngón tay chạm vào nhau, mỉm cười với các nhà khoa học của mình.
"Chúng ta đều biết rằng những giàn hỏa đó trông đẹp hơn khi chúng không biến thành than củi."
Những kẻ điên khiến cho trưởng kỵ sĩ cáu giận mỗi ngày này đều có loại trực giác sợ hãi với quốc vương trẻ tuổi, họ đã kiềm chế lại bản thân trước mặt cậu.
Nhà giải phẫu là người đầu tiên đứng ra phát biểu, anh ta tự hào cho quốc vương xem sơ đồ cơ thể người mà anh ta đã ghim trong đại sảnh: "Bệ hạ, ta đã có thể xác nhận rằng máu của con người có thể tuần hoàn chảy vào tim, hãy để cho đám giáo hội ngu xuẩn kia mang "linh khí tự nhiên" của chúng đến gặp Thánh Chủ của chúng! Tuần hoàn máu được quyết định bởi cấu trúc và chức năng của chính trái tim! Cơ thể con người mới chính là tạo vật vĩ đại nhất!"
Đó là lý do tại sao quốc vương thích những "kẻ điên" này.
Việc theo đuổi trình độ kiến thức cao nhất trong một lĩnh vực nhất định khiến họ khịt mũi coi thường Thánh Đình.
Sau đó nhà bào chế thuốc bước lên với sơ đồ cấu trúc vi khuẩn của mình, anh ta hoàn thành nhiệm vụ với sự hợp tác của một bác sĩ đang thử cắt não người bằng dao. Hai người ăn nhịp với nhau, suy nghĩ điên rồ cùng bắt sóng.
Điều đáng nói là, kết quả nghiên cứu của nhà bào chế thuốc cũng có một phần công lao của nhà chiêm tinh —— nhà bào chế thuốc giật lấy chiếc kính viễn vọng mà nhà chiêm tinh dùng để quan sát bầu trời, biến nó thành dụng cụ thí nghiệm của riêng mình.
Dù sơ đồ cấu trúc vi sinh vẫn còn rất đơn giản trong mắt quốc vương, nhưng cũng đã đi đúng đường.
Cậu xem xong bèn gật đầu: "Ta sẽ nhờ người chế tạo công cụ phù hợp cho ngài, lần sau xin ngài đừng cướp bạn đồng hành của người ta."
Kiến trúc sư lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt bàn cho thật sạch rồi mới mở chiếc hộp mình mang ra, trải ra một bức vẽ trước mặt quốc vương. Sau khi anh ta bị ném tới đây, quốc vương đã cử người đưa tới một bản đồ chi tiết của thị trấn —— một thị trấn buôn bán nhỏ ven biển Đông Nam.
Ngoài bản vẽ đó, kiến trúc sư còn một bản giải thích cặn kẽ, ghi rõ mọi chi tiết liên quan và tính toán của anh ta.
Quốc vương mở ra: "Ta sẽ nhờ người đánh giá nó, trước tiên chúc mừng ngài đạt được thành công rực rỡ."
Kết quả của nhà chiêm tinh mang tới không nhiều. Nhưng cũng không trách được cậu ta, việc khám phá các thiên thể luôn đòi hỏi một thời gian dài và tính toán phức tạp. Sắc mặt cậu ta tái mét cứ cảm thấy mình khó thoát nổi một kiếp này, nhưng quốc vương lại có hứng thú với thứ mà cậu ta dùng để đo góc độ của các thiên thể.
Cậu ta đã hoàn thiện một công cụ đo lường cổ xưa "quyền trượng của Geirsson".
Đây là một công cụ được tạo ra từ biết bao khái niệm tư duy để đo khoảng cách góc độ của các thiên thể, dù nó không có các đặc tính quang học giống mấy thiết bị ban đêm. Nhưng nó có thể đo lường tia sáng được tạo ra do hai ngôi sao bất kỳ chiếu lên một điểm nhất định trên mặt đất, từ đó tránh sai số gây ra bởi đối tượng tham chiếu trên mặt đất và sự thay đổi vị trí của người quan sát. [1]
"Hi vọng sau này ngài có thể tiếp tục đưa ra những thứ hữu ích giống vậy." Quốc vương thân thiết nói: "Nhưng mà để tỏ lòng tôn trọng với ngài, ta sẽ nhờ tổng quản nội vụ giữ lại đầu cho ngài, nếu sau này không có thành tựu gì... thì ngài biết mình phải làm gì chứ?"
Trong số những người này thì quốc vương ôm kỳ vọng cao nhất, khỏi phải nghĩ chính là hai nhà hóa học suýt nữa tự thiêu chết bản thân.
Trưởng kỵ sĩ đuổi họ ra khỏi phòng.
—— cảm ơn sự cẩn thận của trưởng kỵ sĩ, anh không bao giờ cho phép họ giữ lại quá nhiều thuốc nổ thành phẩm trong phòng thí nghiệm.
Quốc vương dời mắt sang hai anh em nhà hóa học vừa mới chải chuốt bản thân, hai người họ không còn tóc nên trông có vẻ thảm.
Vào thế kỷ XIII, thuốc nổ bắt đầu xuất hiện trong đời sống của mọi người. Nhưng trong gần ba trăm năm, thuốc nổ không quá gây chú ý. Vì giá thành nó cao và sức nổ của nó cũng rất hạn chế vào lúc đó. Để tiến hành cải cách quân sự, quốc vương hỏi công tước Buckingham chi tiết về tình hình vũ khí hiện tại.
Lấy được đáp án làm người ta thất vọng.
Bây giờ nguyên liệu có thể dùng trong "quân đội" chủ yếu là diêm tiêu, lưu huỳnh, than củi. Trong số đó, tỷ lệ diêm tiêu cao tới 66,5% - 75% [2]. Mà bây giờ diêm tiêu và lưu huỳnh rất đắt, dù Legrand hay Blaise muốn làm thuốc nổ thì đều phải nhập khẩu.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là uy lực của thuốc nổ hiện tại có hạn chế.
Việc dùng thuốc nổ trên chiến trường chủ yếu là mượn nhờ máy ném đá để phóng "cầu lửa" và "bình lửa" làm từ thuốc nổ, cũng có mấy loại pháo được thử nghiệm, nhưng dưới điều kiện kỹ thuật hạn chế sát thương của pháo có thể giết phe mình nhiều hơn phe địch [3]... Nhưng đối với tòa thành rắn chắc thì chúng là những con quái vật chỉ được cái mồm.
"Chúng ta đã cải tiến thuốc nổ từ dạng bột thành dạng hạt." [4]
Nhà hóa học lớn tuổi trả lời một cách ngắn gọn.
"Giải thích một chút?"
"Chúng ta có thể trình bày cụ thể cho ngài xem không?" Một em trai nhà hóa học hỏi với ánh mắt khó nén vẻ hào hứng.
"Không được, không thể."
Trong lòng tổng quản nội vụ rơi cái "bộp", ông lớn tiếng nói cướp lời của quốc vương trước. Ông không thèm quan tâm khi nào hai tên điên này bị nổ chết, nhưng nếu quốc vương dù chỉ rơi một sợi tóc thì ông muốn nhảy sông tự vẫn luôn.
"Đừng căng thẳng thế." Quốc vương có hơi buồn cười nhìn tổng quản nội vụ, ông giận một nỗi không thể quẳng đám hóa học lên giàn thiêu sống: "Tất nhiên ta sẽ không để họ biểu diễn ở đây. Ta sẽ mời ngài công tước đến đây quan sát."
Dẫu sao cậu vẫn cần thảo luận với lão công tước về uy lực của loại thuốc nổ mới này, trong thực chiến nó có thể phát huy hiệu quả ra sao.
"Vậy cũng được."
Em trai nhà hóa học rõ ràng có hơi thất vọng, cậu ấy có niềm đam mê to bự với thuốc nổ.
"Trong khi thí nghiệm chúng ta đã vô tình khôi phục được một thứ, có lẽ bệ hạ sẽ cảm thấy hứng thú với điều này."
"Nói thử xem."
"Lửa thiêng cổ xưa."
Em trai nhà hóa học trả lời.
Quốc vương ngồi thẳng người.
"Ta hy vọng cậu không đùa."
Quốc vương nhìn hai nhà hóa học, nói bằng giọng điệu chậm rãi.
"Nếu không hình phạt thiêu sống sẽ là một thứ xa xỉ đối với các ngươi."
Lửa thiêng cổ xưa.
Đây là một vết sẹo khó quên của gia tộc Tường Vi.
Đây không phải là một từ xa lạ, nó đã từng là vũ khí được tòa thánh bên kia eo biển Abyss sử dụng để chống lại Legrand.
Đến thế kỷ thứ năm sau công nguyên, cái chết đen của Legrand đã lắng xuống. Gia tộc Tường Vi đã từng phát động một cuộc viễn chinh do bất mãn với sự kiểm soát của Thánh Đình, có ý định đánh bại Thánh Đình để lấy lại vinh quang của hoàng tộc.
Chỉ cần thánh đường của Thánh Đường hóa thành tro tàn thì ánh sáng của tín ngưỡng lan tỏa khắp đất Legrand dĩ nhiên sẽ bị dập tắt.
Lần đó Legrand đã phái ra tổng cộng gần một ngàn tàu thuyền, khi họ đến vịnh Sanling nơi có Thánh Đình, chiến hạm của Thánh Đình lần đầu tiên xuất hiện trước mặt thế nhân. Những tàu thuyền trắng toát kiểu dáng nhẹ nhàng tản ra trên mặt biển, các giáo sĩ mặc áo thánh màu trắng đổ chất lỏng màu đen xuống biển.
Lúc đó đã xảy ra một chuyện khó hiểu với người dân Legrand.
Ngọn lửa bốc cháy dữ dội trên mặt biển và lan rộng nhờ gió Đông Bắc ngay lúc đó đã nhấn chìm gần một nghìn tàu chiến của Legrand.
Lửa đỏ dấy trên mặt biển, những dũng sĩ còn chưa bước lên chiến trường đều bỏ mạng, họ gào thét muốn nhảy xuống sông dập lửa trên người, nhưng trên mặt nước toàn là lửa. Khói đen bay lên trời như những con rắn độc, các tu sĩ trên tàu chiến màu trắng của Thánh Đình hát những bài thánh ca cổ.
"Thượng Đế phân xử theo lẽ công bằng
Ngài luôn sẵn sàng trừng phạt kẻ ác
...
Bày ra khí giới hủy diệt
Lắp tên lửa cháy phừng phừng bắn ra."
Trong những lời thánh ca trang trọng, các dũng sĩ của Legrand đã hóa thành tro trong ngọn lửa. Cả ba thân vương của gia tộc Tường Vi dẫn đầu đội quân cũng bị chôn vùi trong biển lửa —— họ chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt, lái tàu chiến của mình băng qua làn lửa, chết cùng với một chiếc tàu thánh.
Nhưng gần một nghìn chiếc tàu của Legrand đã bị cháy thành tro bụi trong cuộc chiến đó.
Thánh Đình gọi loại lửa cháy trên biển là "Lửa thiêng cổ xưa", đó là lúc oai phong nhất của Thánh Đình. Từ trận chiến tranh đó bọn họ đã đặt vững địa vị của mình, tuyên bố với thế giới rằng "Thần đang nhìn chằm chằm khắp nơi, nếu ai không thuận theo đều sẽ bị ngọn lửa tận diệt".
Sau trận chiến đó Legrand bị tổn thương nặng nề, gia tộc Tường Vi đành phải nén lại nỗi căm phẫn và thù hận, chấp nhận thần quốc đặt lên đầu mình. Các nhà sử học thế hệ sau của gia tộc Tường Vi nhớ rõ trận chiến đó, bao nhiêu người đã hy sinh, Legrand đã phải chịu đựng biết bao tủi nhục.
Đó là một vết sẹo máu me đầm đìa mỗi khi nhắc tới.
Nhưng mỗi một thái tử của gia tộc Tường Vi sẽ được dạy đi dạy lại câu chuyện này ngay từ khi còn nhỏ.
Càng đau đớn thì càng căm phẫn, càng căm phẫn lại càng mạnh mẽ. Chính trong nỗi đau đó gia tộc Tường Vi đã sống qua thời kỳ khó khăn nhất, lúc này mới có chế độ Phong Vương sau này, Sư Vương tranh phạt và William III.thống nhất ba mươi sáu bang quốc khôi phục lại vinh quang.
Nhưng không có nghĩa là người khác có thể cười nhạo nó.
Bên môi quốc vương không còn nụ cười, lúc này đôi mắt của cậu hệt như sông sông băng mùa đông, dưới đó là một vực sâu chẳng thể chạm tới. Giọng điệu của cậu vẫn nhẹ nhàng, nhưng những tên điên nhạy bén lại cảm thấy một mối nguy hiểm khủng khiếp đang bao phủ khắp đại sảnh.
"Đúng, đây không phải đùa."
Nhà hóa học lớn tuổi trả lời.
"Chúng ta đã tạo ra lửa thiêng cổ xưa."
Ông đứng thẳng và nói với vẻ tự hào: "Đó không phải là lửa thiêng cổ xưa mà thần thánh có thể sử dụng, người phàm cũng có thể tạo ra nó!"
Quốc vương nhìn nhà hóa học hồi lâu.
Cuối cùng, cậu chậm rãi lộ ra một nụ cười rồi vỗ tay tán thưởng cho nhà hóa học.
"Chúc mừng ngài, kể từ bây giờ, ngài đã là viện trưởng đầu tiên của viện khoa học Legrand."
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này còn có tên là "Bạo quân và các nhà khoa học điên".
[1] Nguyên mẫu là "Cây gậy của Jacob", theo tài liệu thì nó có chức năng được đề cập trong tác phẩm của nhà thiên văn học người Tây Ban Nha gốc Do Tgasi Levi Ben Gershon và được giáo hoàng Clement VI tán thưởng.
[2] Dữ liệu đến từ việc biên soạn kiến thức bách khoa toàn thư Tây Ban Nha-Ả Rập từ năm 1275 đến năm 1300. Khi ấy nó là thuốc nổ có tác dụng nổ mạnh có thể dùng trong quân sự.
[3] Một ví dụ điển hình, vào năm 1460, vua James II của Scotland qua đời do pháo phe mình phát nổ bất ngờ trong cuộc bao vây Rutgers. Lịch sử dùng pháo của quân đội châu u thật ra đã được quy về cùng bản chất với máy bắn đá từ lâu đều được dùng để ném đá vào tòa thành để phá hủy nhà cửa và nhà thờ, nhưng không phải để phá hủy tường thành vì tác động của nó rất hạn chế.
[4] Quá trình chuyển đổi thuốc nổ từ dạng bột sang dạng hạt là một khâu cực kỳ quan trọng trong cuộc cách mạng thuốc nổ ở châu u và là một bước quan trọng trong quá trình cải cách công nghệ thuốc nổ. Sách liên quan "cạnh tranh để thịnh vượng": The Pursuit of Power: Technology, Armed Force, and Society since A.D. 1000 (Mĩ) William H. McNeil.
[5] Nguyên mẫu là lửa Hy Lạp được quân đội Byzantine dùng trong cuộc chiến chống lại người Ả Rập vào năm 678 sau Công Nguyên. Có thể cháy trên mặt nước.
Càng đau đớn thì càng căm phẫn, càng căm phẫn lại càng mạnh mẽ.
- --
"Tránh ra! Đừng có chĩa dao vào ta!"
Quốc vương và tổng quản nội vụ vừa đến cổng viện khoa học tâm thần tương lai thì đã bị cấm vệ quân hoàng gia ngăn lại, cả hai chợt nghe thấy tiếng quát mắng giận dữ của trưởng kỵ sĩ vọng ra từ bên trong.
Tổng quản nội vụ im lặng một lát rồi nhìn về phía quốc vương.
"Có vẻ như những thiên tài của chúng ta rất nhiệt tình." Quốc vương thản nhiên nói: "Hi vọng bọn họ sẽ không chọc giận kỵ sĩ thệ ước của chúng ta thật."
Trong viện khoa học, trưởng kỵ sĩ khoác áo giáp sắt tinh xảo, cảnh giác nhìn nhà giải phẫu. Một sơ đồ chi tiết về cấu trúc cơ thể được ghim trên vách tường, trước mặt nhà giải phẫu là một xác chết bị trưởng kỵ sĩ mạnh mẽ phủ lên bằng một tấm vải trắng —— có lẽ là vì để tránh cho quốc vương thấy cảnh tượng đẫm máu này.
Nhà giải phẫu cầm dao múa may khắp nơi với trưởng kỵ sĩ, trong miệng anh ta cứ lẩm bẩm.
Trưởng kỵ sĩ nổi da gà, anh cảm thấy bản thân trong mắt anh ta có lẽ không phải người sống mà là một bộ xương với số mạch máu...
"Bệ hạ."
Trưởng kỵ sĩ thấy quốc vương bước vào thì anh vội vàng cung kính hành lễ. Trong lòng anh có cảm giác buồn man mác —— anh sẵn sàng cống hiến hết mình vì bệ hạ, cho dù phải hy sinh mạng sống của mình cũng chẳng sao cả, nhưng quốc vương cử anh đến đây để trông chừng những kẻ điên mất trí này... Trời ơi! Anh có thể xin bệ hạ đổi một công việc khác được không?
"Làm rất tốt."
Quốc vương khẽ gật đầu với anh.
Trưởng kỵ sĩ vô thức thẳng lưng lên, anh cảm thấy rất vinh quang.
Tổng quản nội vụ vỗ vai thầm động viên cho anh. Nể mặt Thánh Chủ, ngài trưởng kỵ sĩ phải kiên trì, tiếp tục đấu trí đấu dũng với đám điên này vậy.
"Được rồi, ngài Jacob xin anh hãy dừng lại việc mình đang làm một lúc, mời những người bạn đồng hành của mình đến đây." Quốc vương vỗ tay một cái trong đại sảnh.
Quốc vương vừa dứt lời thì đã có tiếng động lớn truyền đến ở trên lầu.
Tổng quản nội vụ lập tức bước về phía trước, bảo vệ quốc vương ở phía sau.
Trưởng kỵ sĩ thuần thục rút trường kiếm bèn xông thẳng lên lầu: "Ta đã cảnh cáo mấy người bao nhiêu lần ——"
"—— trong phòng thí nghiệm không được phép thử thuốc nổ!"
"Không cho phép —— dù ít hơn một xu cũng không bao giờ cho phép!"
"Mấy tên khốn này!! Ta sẽ quẳng mấy người vào tuyết hết!!"
Tiếng hét của trưởng kỵ sĩ vang vọng trong phòng.
Tổng quản nội vụ nhìn quốc vương.
"Được rồi, tổng quản nội vụ thân yêu." Quốc vương không thay đổi sắc mặt, anh em nhà hóa học cũng tạm được, chưa có làm ra vụ nổ lớn gì —— đương nhiên hiện tại vì chưa họ kịp làm: "Ta để họ ở riêng một phòng khác, được chưa?"
"Một xu, chắc chắn họ lại đốt trụi tóc của mình."
Kiến trúc sư ăn mặc chỉnh tề đầu tóc chải gọn gàng bước ra khỏi phòng.
"Cược."
Nhà chiêm tinh vừa đến đã lấy tiền ra.
Nhà giải phẫu cũng muốn tham gia đánh cược, nhưng vì bệnh sạch sẽ của bản thân mà lần nào cũng cách xa gã hơn nửa cái hành lang, để tránh phải đánh nhau với tên quen dùng dao này.
Trong một mớ hỗn loạn, quốc vương đã thấy những "nhà khoa học thiên tài" của mình.
"Quý vị, tổng quản nội vụ của ta đã chuẩn bị cho các vị rất nhiều dầu, có thể nói cho ta biết, giàn hỏa trước cửa đã đến lúc phát huy tác dụng chưa?" Sau khi trưởng kỵ sĩ nhận được tin quốc vương sắp tới, anh bèn dọn dẹp đại sảnh và đặt một chiếc bàn dài và mấy cái ghế. Quốc vương ngồi xuống trước bàn với mười ngón tay chạm vào nhau, mỉm cười với các nhà khoa học của mình.
"Chúng ta đều biết rằng những giàn hỏa đó trông đẹp hơn khi chúng không biến thành than củi."
Những kẻ điên khiến cho trưởng kỵ sĩ cáu giận mỗi ngày này đều có loại trực giác sợ hãi với quốc vương trẻ tuổi, họ đã kiềm chế lại bản thân trước mặt cậu.
Nhà giải phẫu là người đầu tiên đứng ra phát biểu, anh ta tự hào cho quốc vương xem sơ đồ cơ thể người mà anh ta đã ghim trong đại sảnh: "Bệ hạ, ta đã có thể xác nhận rằng máu của con người có thể tuần hoàn chảy vào tim, hãy để cho đám giáo hội ngu xuẩn kia mang "linh khí tự nhiên" của chúng đến gặp Thánh Chủ của chúng! Tuần hoàn máu được quyết định bởi cấu trúc và chức năng của chính trái tim! Cơ thể con người mới chính là tạo vật vĩ đại nhất!"
Đó là lý do tại sao quốc vương thích những "kẻ điên" này.
Việc theo đuổi trình độ kiến thức cao nhất trong một lĩnh vực nhất định khiến họ khịt mũi coi thường Thánh Đình.
Sau đó nhà bào chế thuốc bước lên với sơ đồ cấu trúc vi khuẩn của mình, anh ta hoàn thành nhiệm vụ với sự hợp tác của một bác sĩ đang thử cắt não người bằng dao. Hai người ăn nhịp với nhau, suy nghĩ điên rồ cùng bắt sóng.
Điều đáng nói là, kết quả nghiên cứu của nhà bào chế thuốc cũng có một phần công lao của nhà chiêm tinh —— nhà bào chế thuốc giật lấy chiếc kính viễn vọng mà nhà chiêm tinh dùng để quan sát bầu trời, biến nó thành dụng cụ thí nghiệm của riêng mình.
Dù sơ đồ cấu trúc vi sinh vẫn còn rất đơn giản trong mắt quốc vương, nhưng cũng đã đi đúng đường.
Cậu xem xong bèn gật đầu: "Ta sẽ nhờ người chế tạo công cụ phù hợp cho ngài, lần sau xin ngài đừng cướp bạn đồng hành của người ta."
Kiến trúc sư lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt bàn cho thật sạch rồi mới mở chiếc hộp mình mang ra, trải ra một bức vẽ trước mặt quốc vương. Sau khi anh ta bị ném tới đây, quốc vương đã cử người đưa tới một bản đồ chi tiết của thị trấn —— một thị trấn buôn bán nhỏ ven biển Đông Nam.
Ngoài bản vẽ đó, kiến trúc sư còn một bản giải thích cặn kẽ, ghi rõ mọi chi tiết liên quan và tính toán của anh ta.
Quốc vương mở ra: "Ta sẽ nhờ người đánh giá nó, trước tiên chúc mừng ngài đạt được thành công rực rỡ."
Kết quả của nhà chiêm tinh mang tới không nhiều. Nhưng cũng không trách được cậu ta, việc khám phá các thiên thể luôn đòi hỏi một thời gian dài và tính toán phức tạp. Sắc mặt cậu ta tái mét cứ cảm thấy mình khó thoát nổi một kiếp này, nhưng quốc vương lại có hứng thú với thứ mà cậu ta dùng để đo góc độ của các thiên thể.
Cậu ta đã hoàn thiện một công cụ đo lường cổ xưa "quyền trượng của Geirsson".
Đây là một công cụ được tạo ra từ biết bao khái niệm tư duy để đo khoảng cách góc độ của các thiên thể, dù nó không có các đặc tính quang học giống mấy thiết bị ban đêm. Nhưng nó có thể đo lường tia sáng được tạo ra do hai ngôi sao bất kỳ chiếu lên một điểm nhất định trên mặt đất, từ đó tránh sai số gây ra bởi đối tượng tham chiếu trên mặt đất và sự thay đổi vị trí của người quan sát. [1]
"Hi vọng sau này ngài có thể tiếp tục đưa ra những thứ hữu ích giống vậy." Quốc vương thân thiết nói: "Nhưng mà để tỏ lòng tôn trọng với ngài, ta sẽ nhờ tổng quản nội vụ giữ lại đầu cho ngài, nếu sau này không có thành tựu gì... thì ngài biết mình phải làm gì chứ?"
Trong số những người này thì quốc vương ôm kỳ vọng cao nhất, khỏi phải nghĩ chính là hai nhà hóa học suýt nữa tự thiêu chết bản thân.
Trưởng kỵ sĩ đuổi họ ra khỏi phòng.
—— cảm ơn sự cẩn thận của trưởng kỵ sĩ, anh không bao giờ cho phép họ giữ lại quá nhiều thuốc nổ thành phẩm trong phòng thí nghiệm.
Quốc vương dời mắt sang hai anh em nhà hóa học vừa mới chải chuốt bản thân, hai người họ không còn tóc nên trông có vẻ thảm.
Vào thế kỷ XIII, thuốc nổ bắt đầu xuất hiện trong đời sống của mọi người. Nhưng trong gần ba trăm năm, thuốc nổ không quá gây chú ý. Vì giá thành nó cao và sức nổ của nó cũng rất hạn chế vào lúc đó. Để tiến hành cải cách quân sự, quốc vương hỏi công tước Buckingham chi tiết về tình hình vũ khí hiện tại.
Lấy được đáp án làm người ta thất vọng.
Bây giờ nguyên liệu có thể dùng trong "quân đội" chủ yếu là diêm tiêu, lưu huỳnh, than củi. Trong số đó, tỷ lệ diêm tiêu cao tới 66,5% - 75% [2]. Mà bây giờ diêm tiêu và lưu huỳnh rất đắt, dù Legrand hay Blaise muốn làm thuốc nổ thì đều phải nhập khẩu.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là uy lực của thuốc nổ hiện tại có hạn chế.
Việc dùng thuốc nổ trên chiến trường chủ yếu là mượn nhờ máy ném đá để phóng "cầu lửa" và "bình lửa" làm từ thuốc nổ, cũng có mấy loại pháo được thử nghiệm, nhưng dưới điều kiện kỹ thuật hạn chế sát thương của pháo có thể giết phe mình nhiều hơn phe địch [3]... Nhưng đối với tòa thành rắn chắc thì chúng là những con quái vật chỉ được cái mồm.
"Chúng ta đã cải tiến thuốc nổ từ dạng bột thành dạng hạt." [4]
Nhà hóa học lớn tuổi trả lời một cách ngắn gọn.
"Giải thích một chút?"
"Chúng ta có thể trình bày cụ thể cho ngài xem không?" Một em trai nhà hóa học hỏi với ánh mắt khó nén vẻ hào hứng.
"Không được, không thể."
Trong lòng tổng quản nội vụ rơi cái "bộp", ông lớn tiếng nói cướp lời của quốc vương trước. Ông không thèm quan tâm khi nào hai tên điên này bị nổ chết, nhưng nếu quốc vương dù chỉ rơi một sợi tóc thì ông muốn nhảy sông tự vẫn luôn.
"Đừng căng thẳng thế." Quốc vương có hơi buồn cười nhìn tổng quản nội vụ, ông giận một nỗi không thể quẳng đám hóa học lên giàn thiêu sống: "Tất nhiên ta sẽ không để họ biểu diễn ở đây. Ta sẽ mời ngài công tước đến đây quan sát."
Dẫu sao cậu vẫn cần thảo luận với lão công tước về uy lực của loại thuốc nổ mới này, trong thực chiến nó có thể phát huy hiệu quả ra sao.
"Vậy cũng được."
Em trai nhà hóa học rõ ràng có hơi thất vọng, cậu ấy có niềm đam mê to bự với thuốc nổ.
"Trong khi thí nghiệm chúng ta đã vô tình khôi phục được một thứ, có lẽ bệ hạ sẽ cảm thấy hứng thú với điều này."
"Nói thử xem."
"Lửa thiêng cổ xưa."
Em trai nhà hóa học trả lời.
Quốc vương ngồi thẳng người.
"Ta hy vọng cậu không đùa."
Quốc vương nhìn hai nhà hóa học, nói bằng giọng điệu chậm rãi.
"Nếu không hình phạt thiêu sống sẽ là một thứ xa xỉ đối với các ngươi."
Lửa thiêng cổ xưa.
Đây là một vết sẹo khó quên của gia tộc Tường Vi.
Đây không phải là một từ xa lạ, nó đã từng là vũ khí được tòa thánh bên kia eo biển Abyss sử dụng để chống lại Legrand.
Đến thế kỷ thứ năm sau công nguyên, cái chết đen của Legrand đã lắng xuống. Gia tộc Tường Vi đã từng phát động một cuộc viễn chinh do bất mãn với sự kiểm soát của Thánh Đình, có ý định đánh bại Thánh Đình để lấy lại vinh quang của hoàng tộc.
Chỉ cần thánh đường của Thánh Đường hóa thành tro tàn thì ánh sáng của tín ngưỡng lan tỏa khắp đất Legrand dĩ nhiên sẽ bị dập tắt.
Lần đó Legrand đã phái ra tổng cộng gần một ngàn tàu thuyền, khi họ đến vịnh Sanling nơi có Thánh Đình, chiến hạm của Thánh Đình lần đầu tiên xuất hiện trước mặt thế nhân. Những tàu thuyền trắng toát kiểu dáng nhẹ nhàng tản ra trên mặt biển, các giáo sĩ mặc áo thánh màu trắng đổ chất lỏng màu đen xuống biển.
Lúc đó đã xảy ra một chuyện khó hiểu với người dân Legrand.
Ngọn lửa bốc cháy dữ dội trên mặt biển và lan rộng nhờ gió Đông Bắc ngay lúc đó đã nhấn chìm gần một nghìn tàu chiến của Legrand.
Lửa đỏ dấy trên mặt biển, những dũng sĩ còn chưa bước lên chiến trường đều bỏ mạng, họ gào thét muốn nhảy xuống sông dập lửa trên người, nhưng trên mặt nước toàn là lửa. Khói đen bay lên trời như những con rắn độc, các tu sĩ trên tàu chiến màu trắng của Thánh Đình hát những bài thánh ca cổ.
"Thượng Đế phân xử theo lẽ công bằng
Ngài luôn sẵn sàng trừng phạt kẻ ác
...
Bày ra khí giới hủy diệt
Lắp tên lửa cháy phừng phừng bắn ra."
Trong những lời thánh ca trang trọng, các dũng sĩ của Legrand đã hóa thành tro trong ngọn lửa. Cả ba thân vương của gia tộc Tường Vi dẫn đầu đội quân cũng bị chôn vùi trong biển lửa —— họ chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt, lái tàu chiến của mình băng qua làn lửa, chết cùng với một chiếc tàu thánh.
Nhưng gần một nghìn chiếc tàu của Legrand đã bị cháy thành tro bụi trong cuộc chiến đó.
Thánh Đình gọi loại lửa cháy trên biển là "Lửa thiêng cổ xưa", đó là lúc oai phong nhất của Thánh Đình. Từ trận chiến tranh đó bọn họ đã đặt vững địa vị của mình, tuyên bố với thế giới rằng "Thần đang nhìn chằm chằm khắp nơi, nếu ai không thuận theo đều sẽ bị ngọn lửa tận diệt".
Sau trận chiến đó Legrand bị tổn thương nặng nề, gia tộc Tường Vi đành phải nén lại nỗi căm phẫn và thù hận, chấp nhận thần quốc đặt lên đầu mình. Các nhà sử học thế hệ sau của gia tộc Tường Vi nhớ rõ trận chiến đó, bao nhiêu người đã hy sinh, Legrand đã phải chịu đựng biết bao tủi nhục.
Đó là một vết sẹo máu me đầm đìa mỗi khi nhắc tới.
Nhưng mỗi một thái tử của gia tộc Tường Vi sẽ được dạy đi dạy lại câu chuyện này ngay từ khi còn nhỏ.
Càng đau đớn thì càng căm phẫn, càng căm phẫn lại càng mạnh mẽ. Chính trong nỗi đau đó gia tộc Tường Vi đã sống qua thời kỳ khó khăn nhất, lúc này mới có chế độ Phong Vương sau này, Sư Vương tranh phạt và William III.thống nhất ba mươi sáu bang quốc khôi phục lại vinh quang.
Nhưng không có nghĩa là người khác có thể cười nhạo nó.
Bên môi quốc vương không còn nụ cười, lúc này đôi mắt của cậu hệt như sông sông băng mùa đông, dưới đó là một vực sâu chẳng thể chạm tới. Giọng điệu của cậu vẫn nhẹ nhàng, nhưng những tên điên nhạy bén lại cảm thấy một mối nguy hiểm khủng khiếp đang bao phủ khắp đại sảnh.
"Đúng, đây không phải đùa."
Nhà hóa học lớn tuổi trả lời.
"Chúng ta đã tạo ra lửa thiêng cổ xưa."
Ông đứng thẳng và nói với vẻ tự hào: "Đó không phải là lửa thiêng cổ xưa mà thần thánh có thể sử dụng, người phàm cũng có thể tạo ra nó!"
Quốc vương nhìn nhà hóa học hồi lâu.
Cuối cùng, cậu chậm rãi lộ ra một nụ cười rồi vỗ tay tán thưởng cho nhà hóa học.
"Chúc mừng ngài, kể từ bây giờ, ngài đã là viện trưởng đầu tiên của viện khoa học Legrand."
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này còn có tên là "Bạo quân và các nhà khoa học điên".
[1] Nguyên mẫu là "Cây gậy của Jacob", theo tài liệu thì nó có chức năng được đề cập trong tác phẩm của nhà thiên văn học người Tây Ban Nha gốc Do Tgasi Levi Ben Gershon và được giáo hoàng Clement VI tán thưởng.
[2] Dữ liệu đến từ việc biên soạn kiến thức bách khoa toàn thư Tây Ban Nha-Ả Rập từ năm 1275 đến năm 1300. Khi ấy nó là thuốc nổ có tác dụng nổ mạnh có thể dùng trong quân sự.
[3] Một ví dụ điển hình, vào năm 1460, vua James II của Scotland qua đời do pháo phe mình phát nổ bất ngờ trong cuộc bao vây Rutgers. Lịch sử dùng pháo của quân đội châu u thật ra đã được quy về cùng bản chất với máy bắn đá từ lâu đều được dùng để ném đá vào tòa thành để phá hủy nhà cửa và nhà thờ, nhưng không phải để phá hủy tường thành vì tác động của nó rất hạn chế.
[4] Quá trình chuyển đổi thuốc nổ từ dạng bột sang dạng hạt là một khâu cực kỳ quan trọng trong cuộc cách mạng thuốc nổ ở châu u và là một bước quan trọng trong quá trình cải cách công nghệ thuốc nổ. Sách liên quan "cạnh tranh để thịnh vượng": The Pursuit of Power: Technology, Armed Force, and Society since A.D. 1000 (Mĩ) William H. McNeil.
[5] Nguyên mẫu là lửa Hy Lạp được quân đội Byzantine dùng trong cuộc chiến chống lại người Ả Rập vào năm 678 sau Công Nguyên. Có thể cháy trên mặt nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.