Chương 60: Quyển 1 - Chương 60
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Kèn chiến đấu thổi dài một cách chói tai.
Charles ra lệnh chiến đấu không hề do dự, những chiếc tàu thuộc về hải tặc Walway đã vượt qua những con sóng trong thời gian ngắn nhất rồi lao về phía những con tàu Katani đang liên tục ném xác chết vào thành phố phía sau.
Thuyền trưởng Hawkins vô tư thường ngày lại túm lấy Charles đang muốn đi tới lâu tàu: "Viết thư cho bệ hạ ngay."
"Để ta chỉ huy chiến đấu."
Ông nói xong thì đẩy Charles trở lại khoang thuyền, vứt trong tay bầu rượu, trở tay rút ra dao găm treo ở thắt lưng. Ông bước lên mạn tàu hơi lắc lư trong thủy ban đêm, ông nhanh chóng nhảy ra khỏi con tàu ma rồi nhảy thẳng lên một chiếc thuyền đang lao nhanh ra khỏi mạn tàu.
Hai chân đặt trên boong tàu tốc hành, thuyền trưởng Hawkins nắm chặt cột buồm, giữ thăng bằng.
"Khai hỏa!"
Giọng như tiếng chiêng vỡ của ông vang lên trong màn đêm tăm tối.
Chiếc tàu tốc hành của tặc Walway như những mũi tên rời dây, để lại một vệt trắng trên mặt biển, nhanh chóng tiếp cận những con tàu chết mang theo dịch bệnh.
Theo lệnh của thuyền trưởng Hawkins, hai thủy thủ trên mỗi chiếc thuyền vội chạy đến mũi tàu.
Sau trận chiến với Liên minh Ngũ cảng, hai nhà hóa học đó đã cải tiến thêm công thức của "lửa thiêng cổ xưa", thuyền trưởng Hawkins nhờ các nhà thiết kế tàu trong hải tặc Walway căn cứ vào tính chất chất của "lửa thiêng cổ xưa", lắp đặt một loại cấu trúc kim loại đặc biệt ở mũi tàu, bề ngoài trông giống như đầu rồng cổ dài ngẩng đầu, có vẻ như là chiếc ram thường thấy ở mũi tàu. [1]
Nhưng thực ra, đó là vòi phun đặc biệt được tạo ra sau quá trình thử nghiệm liên tục.
Tàu tốc hành của hải tặc Walway tiếp cận hạm đội Katani, hạm đội đối diện dường như đã hoàn toàn không quan tâm chuyện khác, chỉ muốn chạy đua với thời gian để ném nhiều xác chết nhất vào thành phố cảng phía sau.
Các thủy thủ ở mũi tàu đã nắm lấy các chốt kéo kim loại để che giấu các thiết bị đặc biệt trên hạm đội hoàng gia xuất hiện lần đầu tiên trong tình huống này.
Kim loại đầu rồng "răng rắc" "răng rắc" mở ra, ngay sau đó ngọn lửa hừng hực phun ra từ vòi phun của ác long, trong nháy mắt ngọn lửa đỏ rực như những con rắn dài màu đỏ dữ tợn, lao thẳng về phía hạm đội Katani liên tục ném xác chết kia.
Trên đội tàu Katani, người chỉ huy đứng trên boong tàu đã thấy ngọn lửa hừng hực nhấn chính mình và con tàu trước khi nhận ra đó là gì.
"Đồ chó đẻ!"
"Xuống địa ngục đi!"
...
Bọn hải tặc Walway chửi thề không chút do dự, họ gắng sức khua mái chèo của mình, nhanh chóng bao vây toàn bộ hạm đội Katani bằng những lưỡi lửa dài.
Thuyền trưởng Hawkins đứng trên bong thuyền.
Dưới mệnh lệnh của ông, chiếc thuyền tốc hành này nhanh chóng đi thẳng đến tàu chính của hạm đội Katani. Thuyền trưởng Hawkins cắn ngang con dao găm trong miệng, vươn tay chộp lấy một cuộn dây cáp thô chất đống trên tàu.
Trên con tàu chính của Katani, có một người đàn ông cao gầy mặc áo choàng đen đang đứng.
Áo choàng đen phát hiện tàu hải tặc tới gần, hắn quay đầu hạ lệnh với thủy thủ xung quanh, dường như yêu cầu họ không cần quan tâm những thứ khác mà cứ cố vứt xác.
Thuyền trưởng Hawkins vung tên lên, sợi dây cáp từ trong tay ông giống như một con rắn độc linh hoạt và nhanh nhẹn, nó lướt qua giữa không trung như tia chớp, tóm lấy người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng ở mũi tàu kia.
Áo choàng đen không kịp phản ứng, đợi đến khi thủ hạ xung quanh phát hiện biến cố, họ muốn xông tới kéo hắn ta thì đã quá muộn.
Thuyền trưởng Hawkins vừa dùng sức, áo choàng đen đã lật nhào khỏi chiếc tàu lớn cao hơn tàu tốc hành, hắn ta rơi "bùm" xuống nước, thuyền trưởng Hawkins cắn con dao găm, giẫm lên mạn tàu, ông cũng nhảy luôn vào nước.
Lưỡi dao rít gào phun ra từ mũi tàu, nhấn chìm tàu chính khổng lồ trong biển lửa hừng hực. Những người trên tàu la hét muốn nhảy xuống nước để thoát thân, nhưng ngọn lửa nổi trên mặt nước cũng dữ dội không thể dập tắt. Họ hét lên, lửa lớn bùng lên, thi thể ném lên không trung giảm dần.
"Thuyền trưởng! Thuyền trưởng! Đo mau!"
Trên tàu tốc hành, bọn hải tặc hét gào thét về phía mặt biển.
"Lửa sắp lan tới đây!"
Phừng.
Bọt nước bắn tung tóe trên mặt biển, vết sẹo trên mặt bị ánh lửa chiếu càng rõ ràng, thuyền trưởng Hawkins vươn tay chộp lấy tấm ván gỗ bên mạn tàu, đám cướp biển vội vàng kéo ông lên.
Cánh tay phải của thuyền trưởng Hawkins siết chặt cổ họng của tên áo choàng đen như móng vuốt của đại bàng.
"Phì."
Thuyền trưởng Hawkins ném người mà ông bắt được vào khoang tàu, còn ông phun ra một ngụm nước biển.
Ngọn lửa tung hoành trên biển đen, lửa và khói đen quyện vào nhau như một con rắn cổ đại nham hiểm bơi ra khỏi địa ngục. Đội tàu Katani dần dần bị nước biển nhấn chìm trong ngọn lửa, Charles nhanh chóng viết xong bức thư trên con tàu ma, phù thủy với con quạ đậu trên vai đã thắp lên ngọn lửa hồn màu xanh lá rồi ném bức thư vào lửa.
Gió biển gào thét, bọn hải tặc hung hãn không sợ hãi.
Chiếc tàu Katani cuối cùng bị chìm, hạm đội hoàng gia quay trở lại.
Kèn lệnh chiến đấu đã thách thức cả tòa thành Kossoya, lúc này tướng quân Skien dẫn theo kỵ binh Tường Vi Sắt chạy tới. Họ tới hơi muộn, bởi vì tướng quân Skien dẫn binh lính của mình đến từng cổng của thành Kossoya trước tiên.
Cầu treo của lâu đài được nâng lên, cánh cổng đóng lại.
Kossoya, phong tỏa thành phố.
Mãi cho đến khi trận hải chiến kết thúc, thiết kỵ Tường Vi mới tới bến cảng, tướng quân Skien ra lệnh một tiếng, họ kéo lên một hàng dài phong tỏa. Ngay sau đó các binh sĩ bắt đầu nhanh chóng điều tra thi thể bị ném vào.
Trái tim của tướng quân Skien dường như lúc nào cũng đang chìm xuống.
Hàng phong tỏa được kéo lên, thi thể nhanh chóng bị nâng lên rồi ném xuống biển, nhưng phạm vi ném đá quá rộng, lúc này trời đang tối, tuyến phong tỏa của họ sẽ có mấy tác dụng?
Anh ta không biết.
Mọi người trong hàng phong tỏa đang khóc lóc, muốn thoát ra.
Một gã thương nhân ở rất gần hàng phong tỏa, các binh sĩ phong tỏa lộ ra kẽ hở, gã nhắm chuẩn rồi lao tới, muốn thoát khỏi vòng phong tỏa.
Trong bóng tối, một nhát dao chém ngang.
Đầu thương nhân bay lên cao, máu tươi phun ra.
"Ai dám bước ra nửa bước, ta liền giết người đó!"
Một người phụ nữ tóc đen cầm theo hồ đao đi ra từ trong bóng tối, bà đứng trước hàng phong tỏa. Gió thổi tung mái tóc đen và đôi mắt xanh biếc sắc bén của bà.
Các tàu hải tặc đã quay trở lại, ba tàu ma đã cập cảng, nhưng những tàu tốc hành vẫn chưa vào bến cảng.
Những tên cướp biển dũng cảm, điên cuồng đang ngồi trên boong tàu.
Có người bắt đầu mọc mủ trên cánh tay, có người bắt đầu cảm giác trán mình nóng lên. Một tên hải tặc chột mắt mọc mủ trên cánh tay lảo đảo đứng lên, cậu ta bước lên mạn tàu định nhảy xuống biển. Bọn hải tặc trên tàu túm lấy cậu ta.
"Mày mù à?"
Hải tặc chột mắt chửi ầm lên.
"Ông xuống biển tắm rửa, liên quan đéo gì đến mày."
"Tắm cái con khỉ!" Hải tặc cùng tàu lớn tiếng mắng chửi, họ kéo người này trở về: "Đệt mẹ mày, mày nợ tiền uống rượu của ông, muốn quỵt hả?
Cách họ không xa, lửa thiêng cổ xưa còn chưa cháy hết trên mặt biển, ánh lửa đỏ sậm chiếu vào bọn hải tặc đang mắng mỏ này. Họ đậu thuyền ngoài bến cảng, vừa cười vừa chửi, như thể cái chết còn chưa bao phủ họ.
Ba con tàu ma, một tàu địa ngục dừng lại ở một bến cảng cách họ không xa, Charles đứng trên tàu ma.
Ông nắm lấy lan can, nhìn đám hải tặc đang đứng hoặc ngồi trong ánh lửa.
"Ê!"
Thuyền trưởng Hawkins cũng đứng ở mũi tàu, vẫy tay về phía bến tàu, nhưng không phải với Charles.
Charles nhìn theo hướng ông chào hỏi, ông hơi ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ tóc đen đứng trên bến tàu trong ánh lửa.
Gió biển tháng mười hai lạnh như dao cạo vào xương, trong gió không biết tàu hải tặc nào, có người dẫn dầu cất tiếng hát.
"Chúng ta không sợ chết —— thà rằng chết trận với kẻ thù,
Dẫu chết còn nhàm chán hơn cả nghỉ ngơi.
Tới đi, mặc cho số phận, chúng ta giành giật để sống,
Nếu ngã xuống —— chả ai quan tâm chết vì gươm đao hay bệnh tật" [2]
Tiếng ca thô ráp vang vọng trên những con sóng dữ dội của bến cảng Kossoya, ngọn lửa chưa tắt chiếu sáng vùng biển sắp bị cái chết bao phủ này, bọn hải tặc Walway thân thiết như anh em.
Họ sống chết có nhau, bướng bỉnh như gió.
"... Để những kẻ bò lổm ngổm đó dây dưa với "tuổi già"!
Để họ bám chặt giường bệnh, vật vã ở tuổi xế chiều,
Để họ lắc cài đầu tê liệt, khó thở..." [3]
Trên bến tàu là vương hậu Illino, cuối cùng cũng bước ra khỏi tòa tháp đen, trên tàu ma là cha đỡ đầu của quốc vương Charles đang giữ lan can, trên boong tàu là thuyền trưởng Hawkins điên khùng đang đứng cùng đám hải tặc...
Nhiều năm sau, những người bạn cũ lại gặp nhau ở trung tâm của vòng xoáy, họ đối mặt với cái chết như nhiều năm trước.
...
Cung điện Tường Vi.
Quốc vương nhận được lá thư phun ra từ ngọn lửa xanh. Đây là phương pháp bí mật của phù thủy, mỗi lần sử dụng là một gánh nặng không nhỏ với bản thân phù thủy, vậy nên trừ khi có trường đặc biệt, Charles sẽ không sử dụng phương pháp này để liên lạc với cậu.
Hắn mở thư ra, lần đầu tiên thấy nét chữ ngay ngắn của Charles có chút nguệch ngoạc, quốc vương nhanh chóng xem xong, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
Cậu không chút do dự khởi động khế ước triệu hồi ác ma.
Không đợi cậu khởi động khế ước, trong phòng đã dâng lên sương đen, ác ma bước ra khỏi bóng tối sền sệt trước.
"Các bác sĩ dịch hạch đã đến."
Ác ma cúi người hành lễ với quốc vương, hắn thức thời không trêu chọc quốc vương vào thời điểm quan trọng này.
"Những thủ hạ quan trọng của ngài vẫn an toàn."
Quốc vương nghe ra hàm nghĩa đằng sau những lời này: "Hải tặc Walway đã hy sinh bao nhiêu người? Thiết kỵ thì sao?"
Ác ma im lặng một lát rồi báo ra hai con số.
Khuôn mặt quốc vương không chút thay đổi, nhưng lửa giận đang đè nén dưới vẻ bình tĩnh của cậu.
Ác ma có hơi bất đắc dĩ.
Một lãnh chúa "tham làm và tiền tài bất nghĩa" chỉ có thể để cho ác ma mở ra một khe hở nhỏ mà không bị quy tắc áp chế, hắn chỉ có thể mang theo một nhóm nhỏ bác sĩ dịch hạch để dập tắt sự lây lan của cái chết đen từ trong trứng nước. Trong thời gian này, ác ma cũng không ngừng bôn ba ở bờ biển phía Đông Nam.
Nếu không có lệnh phong tỏa của quốc vương, e rằng không thể hạn chế dịch bệnh hiệu quả như vậy.
Nhưng sự bùng phát dịch bệnh ở Kossoya là nhân loại gây ra, khi đó ác ma đang đưa bác sĩ dịch hạch đi giải quyết dịch bệnh ở một ngôi làng khác. Sau khi hắn phát hiện thì dẫn bác sĩ dịch hạch chạy tới ngay.
Nhưng tốc độ ném xác truyền nhiễm của nhân loại quá mức kinh người, thừa dịp buổi tối máy ném đá ném xác đến mọi ngóc ngách.
Dưới nhân tố là nhân loại, một thành phố đông dân như Kossoya, tốc độ lây lan của dịch bệnh cao hơn nhiều so với những ngôi làng nhỏ. Khi ác ma chạy tới thì dịch bệnh đã hoàn toàn bộc phát, đội bác sĩ dịch hạch kia có thể bảo vệ thiết kỵ quan trọng của quốc vương và hạm đội hoàng gia đã là may mắn rồi.
"Biện tháp thì sao?"
Quốc vương hỏi.
Cậu cũng không quên, lúc trước ác ma định đợi đến dịch bệnh bùng phát ở Legrand rồi mới giải quyết. Nếu đã như vậy, có nghĩa là có biện pháp giải quyết đại dịch này.
"Có một cách." Ác ma trả lời: "Đó là tự ngài —— mở cánh cửa địa ngục."
Quốc vương xét nét nhìn hắn, mới hiểu đây là kế hoạch thật sự của ác ma.
—— dường như hắn muốn mối liên hệ giữa quốc vương và địa ngục càng chặt chẽ càng tốt, có lẽ vì điều đó sẽ cho phép hắn đưa quốc vương xuống địa ngục sớm hơn.
"Chuyện này không liên quan gì đến ta. Bệ hạ thân yêu của ta." Ác ma vội vàng phủi sạch quan hệ, hắn chuyển đề tài: "Nhưng mà, ngài xác định đích thân đi sao? Ngài biết không... Thánh Đình đang theo dõi từng cử động của ngài, nếu như vậy thì ngài sẽ không còn đường lui."
"Thánh Đình?"
Quốc vương đọc hai chữ này thì cười khẩy một tiếng.
"Ta chỉ biết, binh lính của đang ở trong thành phố dịch bệnh."
Ác ma bật ra tiếng cười châm chọc.
—— kế hoạch mà địa ngục tốn bao nhiêu công sức lại do nhân loại thực hiện.
Nhân gian và địa ngục, cuối cùng cái nào mới là nơi sinh ra tội ác?
...
Tháng 12 năm 1432.
Tướng quân Skien của thiết kỵ Tường Vi đã hạ lệnh đóng cửa thành, hạm đội hoàng gia đóng quân ở ngoài cảng, còn quốc vương thì đích thân đến Đông Nam.
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Tham khảo thiết lập tàu chiến Byzantime, họ đã lắp đặt các vòi phun đặc biệt trên những tàu tốc hành như Dormones, sau đó phun ngọn lửa Hy Lạp, loại súng nòng dài vào tàu địch thông qua một vòi phun đặc biệt [về ngọn lửa Hy Lạp đã được giải thích trong chương 41 trước đó]. Thiết bị và súng nòng dài này có vai trò rất lớn trong phòng thủ tầm gần. Trang 16 của "ba ngàn năm cướp bóc: Truyền thuyết hải tặc trong lịch sử thế giới", trang 16 có giới thiệu và minh họa đầy đủ màu sắc, nếu bạn có hứng thú có thể xem thử.
(*) Một chiếc ram là một vũ khí được trang bị cho nhiều loại tàu khác nhau, có từ thời cổ đại. Vũ khí bao gồm phần mũi tàu kéo dài dưới nước để tạo thành mỏ bọc thép, thường có chiều dài từ 2 đến 4 mét. Điều này sẽ được lái vào thân tàu đối phương để đâm thủng, đánh chìm hoặc vô hiệu hóa nó.
[2][3] Trích từ thơ ca Byron.
(*) George Gordon Noel Byron, nam tước Byron đời thứ 6 là nhà thơ lãng mạn nước Anh, thường được gọi là Lord Byron. Ông được coi là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19. Ông được biết đến với lối sống tai tiếng về tình ái và lỗi lạc về ngôn ngữ thơ.
Một vài bài thơ:
THƠ ĐỀ TẶNG TRONG ALBUM
Giống như phiến đá trên mồ lạnh
Gợi người du khách phải dừng chân
Thì những dòng này – khi đọc chúng
Khiến đôi mắt đẹp sẽ trầm ngâm.
Và cái tên này rồi em đọc
Nhắc ai sau những tháng năm dài
Hãy nghĩ: người ta dù đã chết
Tim người còn chôn ở nơi đây.
HỒI TƯỞNG
Thôi hết rồi! Tôi nhìn thấy trong mơ
Đã tắt ánh sáng của niềm hy vọng
Những ngày hạnh phúc của tôi quá ngắn
Tôi rùng mình trước gió lạnh mùa thu
Bình minh cuộc đời trở nên u ám
Tình yêu, Hy vọng cũng thế thôi mà!
Tôi chỉ biết đắm mình trong hồi tưởng!
MỘT HỒN MA TRƯỚC MẶT TÔI
Một hồn ma trước mặt tôi đi ngang
Vẻ bất tử mở ra cho tôi thấy
Đôi mắt tôi như trong giấc ngủ vậy
Ma đứng đấy – vô hình – nhưng thiêng liêng
Tóc tôi ướt đẫm, thân thể run lên
Và tôi nghe những lời hồn ma nói:
Có phải ngươi kiêu hãnh trước Chúa Trời?
Thiên thần trắng trong còn ngươi tội lỗi
Từ cát bụi ngươi lại về cát bụi
Như con bướm sâu chỉ sống một ngày
Trí tuệ của ngươi yếu đuối mà thôi
Ánh sáng Trí tuệ ngươi không đạt tới".
Byron được mô tả trong một phim tài liệu của BBC về Byron và Shelleys, Frankenstein và Ma cà rồng
Charles ra lệnh chiến đấu không hề do dự, những chiếc tàu thuộc về hải tặc Walway đã vượt qua những con sóng trong thời gian ngắn nhất rồi lao về phía những con tàu Katani đang liên tục ném xác chết vào thành phố phía sau.
Thuyền trưởng Hawkins vô tư thường ngày lại túm lấy Charles đang muốn đi tới lâu tàu: "Viết thư cho bệ hạ ngay."
"Để ta chỉ huy chiến đấu."
Ông nói xong thì đẩy Charles trở lại khoang thuyền, vứt trong tay bầu rượu, trở tay rút ra dao găm treo ở thắt lưng. Ông bước lên mạn tàu hơi lắc lư trong thủy ban đêm, ông nhanh chóng nhảy ra khỏi con tàu ma rồi nhảy thẳng lên một chiếc thuyền đang lao nhanh ra khỏi mạn tàu.
Hai chân đặt trên boong tàu tốc hành, thuyền trưởng Hawkins nắm chặt cột buồm, giữ thăng bằng.
"Khai hỏa!"
Giọng như tiếng chiêng vỡ của ông vang lên trong màn đêm tăm tối.
Chiếc tàu tốc hành của tặc Walway như những mũi tên rời dây, để lại một vệt trắng trên mặt biển, nhanh chóng tiếp cận những con tàu chết mang theo dịch bệnh.
Theo lệnh của thuyền trưởng Hawkins, hai thủy thủ trên mỗi chiếc thuyền vội chạy đến mũi tàu.
Sau trận chiến với Liên minh Ngũ cảng, hai nhà hóa học đó đã cải tiến thêm công thức của "lửa thiêng cổ xưa", thuyền trưởng Hawkins nhờ các nhà thiết kế tàu trong hải tặc Walway căn cứ vào tính chất chất của "lửa thiêng cổ xưa", lắp đặt một loại cấu trúc kim loại đặc biệt ở mũi tàu, bề ngoài trông giống như đầu rồng cổ dài ngẩng đầu, có vẻ như là chiếc ram thường thấy ở mũi tàu. [1]
Nhưng thực ra, đó là vòi phun đặc biệt được tạo ra sau quá trình thử nghiệm liên tục.
Tàu tốc hành của hải tặc Walway tiếp cận hạm đội Katani, hạm đội đối diện dường như đã hoàn toàn không quan tâm chuyện khác, chỉ muốn chạy đua với thời gian để ném nhiều xác chết nhất vào thành phố cảng phía sau.
Các thủy thủ ở mũi tàu đã nắm lấy các chốt kéo kim loại để che giấu các thiết bị đặc biệt trên hạm đội hoàng gia xuất hiện lần đầu tiên trong tình huống này.
Kim loại đầu rồng "răng rắc" "răng rắc" mở ra, ngay sau đó ngọn lửa hừng hực phun ra từ vòi phun của ác long, trong nháy mắt ngọn lửa đỏ rực như những con rắn dài màu đỏ dữ tợn, lao thẳng về phía hạm đội Katani liên tục ném xác chết kia.
Trên đội tàu Katani, người chỉ huy đứng trên boong tàu đã thấy ngọn lửa hừng hực nhấn chính mình và con tàu trước khi nhận ra đó là gì.
"Đồ chó đẻ!"
"Xuống địa ngục đi!"
...
Bọn hải tặc Walway chửi thề không chút do dự, họ gắng sức khua mái chèo của mình, nhanh chóng bao vây toàn bộ hạm đội Katani bằng những lưỡi lửa dài.
Thuyền trưởng Hawkins đứng trên bong thuyền.
Dưới mệnh lệnh của ông, chiếc thuyền tốc hành này nhanh chóng đi thẳng đến tàu chính của hạm đội Katani. Thuyền trưởng Hawkins cắn ngang con dao găm trong miệng, vươn tay chộp lấy một cuộn dây cáp thô chất đống trên tàu.
Trên con tàu chính của Katani, có một người đàn ông cao gầy mặc áo choàng đen đang đứng.
Áo choàng đen phát hiện tàu hải tặc tới gần, hắn quay đầu hạ lệnh với thủy thủ xung quanh, dường như yêu cầu họ không cần quan tâm những thứ khác mà cứ cố vứt xác.
Thuyền trưởng Hawkins vung tên lên, sợi dây cáp từ trong tay ông giống như một con rắn độc linh hoạt và nhanh nhẹn, nó lướt qua giữa không trung như tia chớp, tóm lấy người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng ở mũi tàu kia.
Áo choàng đen không kịp phản ứng, đợi đến khi thủ hạ xung quanh phát hiện biến cố, họ muốn xông tới kéo hắn ta thì đã quá muộn.
Thuyền trưởng Hawkins vừa dùng sức, áo choàng đen đã lật nhào khỏi chiếc tàu lớn cao hơn tàu tốc hành, hắn ta rơi "bùm" xuống nước, thuyền trưởng Hawkins cắn con dao găm, giẫm lên mạn tàu, ông cũng nhảy luôn vào nước.
Lưỡi dao rít gào phun ra từ mũi tàu, nhấn chìm tàu chính khổng lồ trong biển lửa hừng hực. Những người trên tàu la hét muốn nhảy xuống nước để thoát thân, nhưng ngọn lửa nổi trên mặt nước cũng dữ dội không thể dập tắt. Họ hét lên, lửa lớn bùng lên, thi thể ném lên không trung giảm dần.
"Thuyền trưởng! Thuyền trưởng! Đo mau!"
Trên tàu tốc hành, bọn hải tặc hét gào thét về phía mặt biển.
"Lửa sắp lan tới đây!"
Phừng.
Bọt nước bắn tung tóe trên mặt biển, vết sẹo trên mặt bị ánh lửa chiếu càng rõ ràng, thuyền trưởng Hawkins vươn tay chộp lấy tấm ván gỗ bên mạn tàu, đám cướp biển vội vàng kéo ông lên.
Cánh tay phải của thuyền trưởng Hawkins siết chặt cổ họng của tên áo choàng đen như móng vuốt của đại bàng.
"Phì."
Thuyền trưởng Hawkins ném người mà ông bắt được vào khoang tàu, còn ông phun ra một ngụm nước biển.
Ngọn lửa tung hoành trên biển đen, lửa và khói đen quyện vào nhau như một con rắn cổ đại nham hiểm bơi ra khỏi địa ngục. Đội tàu Katani dần dần bị nước biển nhấn chìm trong ngọn lửa, Charles nhanh chóng viết xong bức thư trên con tàu ma, phù thủy với con quạ đậu trên vai đã thắp lên ngọn lửa hồn màu xanh lá rồi ném bức thư vào lửa.
Gió biển gào thét, bọn hải tặc hung hãn không sợ hãi.
Chiếc tàu Katani cuối cùng bị chìm, hạm đội hoàng gia quay trở lại.
Kèn lệnh chiến đấu đã thách thức cả tòa thành Kossoya, lúc này tướng quân Skien dẫn theo kỵ binh Tường Vi Sắt chạy tới. Họ tới hơi muộn, bởi vì tướng quân Skien dẫn binh lính của mình đến từng cổng của thành Kossoya trước tiên.
Cầu treo của lâu đài được nâng lên, cánh cổng đóng lại.
Kossoya, phong tỏa thành phố.
Mãi cho đến khi trận hải chiến kết thúc, thiết kỵ Tường Vi mới tới bến cảng, tướng quân Skien ra lệnh một tiếng, họ kéo lên một hàng dài phong tỏa. Ngay sau đó các binh sĩ bắt đầu nhanh chóng điều tra thi thể bị ném vào.
Trái tim của tướng quân Skien dường như lúc nào cũng đang chìm xuống.
Hàng phong tỏa được kéo lên, thi thể nhanh chóng bị nâng lên rồi ném xuống biển, nhưng phạm vi ném đá quá rộng, lúc này trời đang tối, tuyến phong tỏa của họ sẽ có mấy tác dụng?
Anh ta không biết.
Mọi người trong hàng phong tỏa đang khóc lóc, muốn thoát ra.
Một gã thương nhân ở rất gần hàng phong tỏa, các binh sĩ phong tỏa lộ ra kẽ hở, gã nhắm chuẩn rồi lao tới, muốn thoát khỏi vòng phong tỏa.
Trong bóng tối, một nhát dao chém ngang.
Đầu thương nhân bay lên cao, máu tươi phun ra.
"Ai dám bước ra nửa bước, ta liền giết người đó!"
Một người phụ nữ tóc đen cầm theo hồ đao đi ra từ trong bóng tối, bà đứng trước hàng phong tỏa. Gió thổi tung mái tóc đen và đôi mắt xanh biếc sắc bén của bà.
Các tàu hải tặc đã quay trở lại, ba tàu ma đã cập cảng, nhưng những tàu tốc hành vẫn chưa vào bến cảng.
Những tên cướp biển dũng cảm, điên cuồng đang ngồi trên boong tàu.
Có người bắt đầu mọc mủ trên cánh tay, có người bắt đầu cảm giác trán mình nóng lên. Một tên hải tặc chột mắt mọc mủ trên cánh tay lảo đảo đứng lên, cậu ta bước lên mạn tàu định nhảy xuống biển. Bọn hải tặc trên tàu túm lấy cậu ta.
"Mày mù à?"
Hải tặc chột mắt chửi ầm lên.
"Ông xuống biển tắm rửa, liên quan đéo gì đến mày."
"Tắm cái con khỉ!" Hải tặc cùng tàu lớn tiếng mắng chửi, họ kéo người này trở về: "Đệt mẹ mày, mày nợ tiền uống rượu của ông, muốn quỵt hả?
Cách họ không xa, lửa thiêng cổ xưa còn chưa cháy hết trên mặt biển, ánh lửa đỏ sậm chiếu vào bọn hải tặc đang mắng mỏ này. Họ đậu thuyền ngoài bến cảng, vừa cười vừa chửi, như thể cái chết còn chưa bao phủ họ.
Ba con tàu ma, một tàu địa ngục dừng lại ở một bến cảng cách họ không xa, Charles đứng trên tàu ma.
Ông nắm lấy lan can, nhìn đám hải tặc đang đứng hoặc ngồi trong ánh lửa.
"Ê!"
Thuyền trưởng Hawkins cũng đứng ở mũi tàu, vẫy tay về phía bến tàu, nhưng không phải với Charles.
Charles nhìn theo hướng ông chào hỏi, ông hơi ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ tóc đen đứng trên bến tàu trong ánh lửa.
Gió biển tháng mười hai lạnh như dao cạo vào xương, trong gió không biết tàu hải tặc nào, có người dẫn dầu cất tiếng hát.
"Chúng ta không sợ chết —— thà rằng chết trận với kẻ thù,
Dẫu chết còn nhàm chán hơn cả nghỉ ngơi.
Tới đi, mặc cho số phận, chúng ta giành giật để sống,
Nếu ngã xuống —— chả ai quan tâm chết vì gươm đao hay bệnh tật" [2]
Tiếng ca thô ráp vang vọng trên những con sóng dữ dội của bến cảng Kossoya, ngọn lửa chưa tắt chiếu sáng vùng biển sắp bị cái chết bao phủ này, bọn hải tặc Walway thân thiết như anh em.
Họ sống chết có nhau, bướng bỉnh như gió.
"... Để những kẻ bò lổm ngổm đó dây dưa với "tuổi già"!
Để họ bám chặt giường bệnh, vật vã ở tuổi xế chiều,
Để họ lắc cài đầu tê liệt, khó thở..." [3]
Trên bến tàu là vương hậu Illino, cuối cùng cũng bước ra khỏi tòa tháp đen, trên tàu ma là cha đỡ đầu của quốc vương Charles đang giữ lan can, trên boong tàu là thuyền trưởng Hawkins điên khùng đang đứng cùng đám hải tặc...
Nhiều năm sau, những người bạn cũ lại gặp nhau ở trung tâm của vòng xoáy, họ đối mặt với cái chết như nhiều năm trước.
...
Cung điện Tường Vi.
Quốc vương nhận được lá thư phun ra từ ngọn lửa xanh. Đây là phương pháp bí mật của phù thủy, mỗi lần sử dụng là một gánh nặng không nhỏ với bản thân phù thủy, vậy nên trừ khi có trường đặc biệt, Charles sẽ không sử dụng phương pháp này để liên lạc với cậu.
Hắn mở thư ra, lần đầu tiên thấy nét chữ ngay ngắn của Charles có chút nguệch ngoạc, quốc vương nhanh chóng xem xong, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
Cậu không chút do dự khởi động khế ước triệu hồi ác ma.
Không đợi cậu khởi động khế ước, trong phòng đã dâng lên sương đen, ác ma bước ra khỏi bóng tối sền sệt trước.
"Các bác sĩ dịch hạch đã đến."
Ác ma cúi người hành lễ với quốc vương, hắn thức thời không trêu chọc quốc vương vào thời điểm quan trọng này.
"Những thủ hạ quan trọng của ngài vẫn an toàn."
Quốc vương nghe ra hàm nghĩa đằng sau những lời này: "Hải tặc Walway đã hy sinh bao nhiêu người? Thiết kỵ thì sao?"
Ác ma im lặng một lát rồi báo ra hai con số.
Khuôn mặt quốc vương không chút thay đổi, nhưng lửa giận đang đè nén dưới vẻ bình tĩnh của cậu.
Ác ma có hơi bất đắc dĩ.
Một lãnh chúa "tham làm và tiền tài bất nghĩa" chỉ có thể để cho ác ma mở ra một khe hở nhỏ mà không bị quy tắc áp chế, hắn chỉ có thể mang theo một nhóm nhỏ bác sĩ dịch hạch để dập tắt sự lây lan của cái chết đen từ trong trứng nước. Trong thời gian này, ác ma cũng không ngừng bôn ba ở bờ biển phía Đông Nam.
Nếu không có lệnh phong tỏa của quốc vương, e rằng không thể hạn chế dịch bệnh hiệu quả như vậy.
Nhưng sự bùng phát dịch bệnh ở Kossoya là nhân loại gây ra, khi đó ác ma đang đưa bác sĩ dịch hạch đi giải quyết dịch bệnh ở một ngôi làng khác. Sau khi hắn phát hiện thì dẫn bác sĩ dịch hạch chạy tới ngay.
Nhưng tốc độ ném xác truyền nhiễm của nhân loại quá mức kinh người, thừa dịp buổi tối máy ném đá ném xác đến mọi ngóc ngách.
Dưới nhân tố là nhân loại, một thành phố đông dân như Kossoya, tốc độ lây lan của dịch bệnh cao hơn nhiều so với những ngôi làng nhỏ. Khi ác ma chạy tới thì dịch bệnh đã hoàn toàn bộc phát, đội bác sĩ dịch hạch kia có thể bảo vệ thiết kỵ quan trọng của quốc vương và hạm đội hoàng gia đã là may mắn rồi.
"Biện tháp thì sao?"
Quốc vương hỏi.
Cậu cũng không quên, lúc trước ác ma định đợi đến dịch bệnh bùng phát ở Legrand rồi mới giải quyết. Nếu đã như vậy, có nghĩa là có biện pháp giải quyết đại dịch này.
"Có một cách." Ác ma trả lời: "Đó là tự ngài —— mở cánh cửa địa ngục."
Quốc vương xét nét nhìn hắn, mới hiểu đây là kế hoạch thật sự của ác ma.
—— dường như hắn muốn mối liên hệ giữa quốc vương và địa ngục càng chặt chẽ càng tốt, có lẽ vì điều đó sẽ cho phép hắn đưa quốc vương xuống địa ngục sớm hơn.
"Chuyện này không liên quan gì đến ta. Bệ hạ thân yêu của ta." Ác ma vội vàng phủi sạch quan hệ, hắn chuyển đề tài: "Nhưng mà, ngài xác định đích thân đi sao? Ngài biết không... Thánh Đình đang theo dõi từng cử động của ngài, nếu như vậy thì ngài sẽ không còn đường lui."
"Thánh Đình?"
Quốc vương đọc hai chữ này thì cười khẩy một tiếng.
"Ta chỉ biết, binh lính của đang ở trong thành phố dịch bệnh."
Ác ma bật ra tiếng cười châm chọc.
—— kế hoạch mà địa ngục tốn bao nhiêu công sức lại do nhân loại thực hiện.
Nhân gian và địa ngục, cuối cùng cái nào mới là nơi sinh ra tội ác?
...
Tháng 12 năm 1432.
Tướng quân Skien của thiết kỵ Tường Vi đã hạ lệnh đóng cửa thành, hạm đội hoàng gia đóng quân ở ngoài cảng, còn quốc vương thì đích thân đến Đông Nam.
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Tham khảo thiết lập tàu chiến Byzantime, họ đã lắp đặt các vòi phun đặc biệt trên những tàu tốc hành như Dormones, sau đó phun ngọn lửa Hy Lạp, loại súng nòng dài vào tàu địch thông qua một vòi phun đặc biệt [về ngọn lửa Hy Lạp đã được giải thích trong chương 41 trước đó]. Thiết bị và súng nòng dài này có vai trò rất lớn trong phòng thủ tầm gần. Trang 16 của "ba ngàn năm cướp bóc: Truyền thuyết hải tặc trong lịch sử thế giới", trang 16 có giới thiệu và minh họa đầy đủ màu sắc, nếu bạn có hứng thú có thể xem thử.
(*) Một chiếc ram là một vũ khí được trang bị cho nhiều loại tàu khác nhau, có từ thời cổ đại. Vũ khí bao gồm phần mũi tàu kéo dài dưới nước để tạo thành mỏ bọc thép, thường có chiều dài từ 2 đến 4 mét. Điều này sẽ được lái vào thân tàu đối phương để đâm thủng, đánh chìm hoặc vô hiệu hóa nó.
[2][3] Trích từ thơ ca Byron.
(*) George Gordon Noel Byron, nam tước Byron đời thứ 6 là nhà thơ lãng mạn nước Anh, thường được gọi là Lord Byron. Ông được coi là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19. Ông được biết đến với lối sống tai tiếng về tình ái và lỗi lạc về ngôn ngữ thơ.
Một vài bài thơ:
THƠ ĐỀ TẶNG TRONG ALBUM
Giống như phiến đá trên mồ lạnh
Gợi người du khách phải dừng chân
Thì những dòng này – khi đọc chúng
Khiến đôi mắt đẹp sẽ trầm ngâm.
Và cái tên này rồi em đọc
Nhắc ai sau những tháng năm dài
Hãy nghĩ: người ta dù đã chết
Tim người còn chôn ở nơi đây.
HỒI TƯỞNG
Thôi hết rồi! Tôi nhìn thấy trong mơ
Đã tắt ánh sáng của niềm hy vọng
Những ngày hạnh phúc của tôi quá ngắn
Tôi rùng mình trước gió lạnh mùa thu
Bình minh cuộc đời trở nên u ám
Tình yêu, Hy vọng cũng thế thôi mà!
Tôi chỉ biết đắm mình trong hồi tưởng!
MỘT HỒN MA TRƯỚC MẶT TÔI
Một hồn ma trước mặt tôi đi ngang
Vẻ bất tử mở ra cho tôi thấy
Đôi mắt tôi như trong giấc ngủ vậy
Ma đứng đấy – vô hình – nhưng thiêng liêng
Tóc tôi ướt đẫm, thân thể run lên
Và tôi nghe những lời hồn ma nói:
Có phải ngươi kiêu hãnh trước Chúa Trời?
Thiên thần trắng trong còn ngươi tội lỗi
Từ cát bụi ngươi lại về cát bụi
Như con bướm sâu chỉ sống một ngày
Trí tuệ của ngươi yếu đuối mà thôi
Ánh sáng Trí tuệ ngươi không đạt tới".
Byron được mô tả trong một phim tài liệu của BBC về Byron và Shelleys, Frankenstein và Ma cà rồng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.