Chương 83: Quyển 1 - Chương 83
Ngô Cửu Điện
10/08/2023
Quốc vương dẫn theo đại quân tiến thẳng về phía thành Bomari.
Cách bức thành của thành Bomari và thân chính sông Lessy không xa, quân đội đã chọn một vị trí thích hợp để đóng quân theo lệnh của quốc vương.
Trên trời tuyết rơi vừa phải, dưới sự bảo vệ của một nhóm nhỏ kỵ sĩ tinh nhuệ, quốc vương bước lên một chỗ cao điểm gần đó. Đây là nơi tốt nhất để quan sát, nhưng thực ra nó là núi đá to lớn nằm nghiêng, trên đó không có chỗ che chắn, quân phản loạn phía đối diện cũng thấy rõ được người đứng trên cao.
Các kỵ sĩ cẩn thận cầm khiên, bảo vệ bên cạnh quốc vương.
Quốc vương cầm chiếc ô đen, nhìn dãy pháo đài trải dài sừng sững bên kia sông Lessy.
Hai pháo đài bằng đá đen như những người khổng lồ lặng thinh, đứng sừng sững riêng biệt trên hòn đảo giữa sông và giữa nhánh nghiêng, dòng sông Lessy ở đây chảy rất xiết với làn sương lạnh lơ lửng trên mặt nước, những chiếc bè thông thường rất dễ bị dòng nước chảy xiết lật tung, dưới sông còn có những tảng đá đen lởm chởm lớn nhỏ làm trở ngại tự nhiên trong nước, muốn đi đến đó chỉ có thể đi bộ trên cây cầu bắc qua mặt nước.
Nhưng quân phản loạn đã đi trước một bước, phá hủy cây cầu nối bờ trái và hòn đảo trước khi quân đội của quốc vương đến. Ngoài ra, bọn họ còn đóng cọc gỗ dày đặc dưới nước, tạo thành hàng rào nhằm cắt đứt giao thông.
Đằng sau những công sự bên ngoài này là thành Bomari tráng lệ.
Dưới bầu trời xám xịt, quốc vương trầm ngâm nhìn tòa thành đá đen đối diện kia.
Đá đen cực kỳ cứng, cả tòa thành có vô số tháp nhọn làm cho người ta cảm thấy bén lại mạnh. Phong cách kiến trúc này rất hiếm gặp, nhưng quốc vương lại có một loại cảm giác quen thuộc... dường như cậu đã thấy kiến trúc tương tự ở đâu đó, thậm chí còn lớn và ngoạn mục hơn.
Suy nghĩ một chút, quốc vương nhớ ra.
—— đó là ở địa ngục.
Lần đó, khi nhận lời mời dạo địa ngục của ác ma, trên một vùng đất cằn cỗi quốc vương thấy một tòa thành tối tăm, những chiếc xương rắn khổng lồ trắng bệch uốn khúc trên tòa thành, vô số ngọn tháp san sát hòa làm một thể với những đỉnh núi, trên màn trời đỏ thẫm để lại một bóng dáng khiến người ta khắc sâu ký ức.
Ngoài việc không có khúc xương rắn lơ lửng nào, thành Bomari như một mô hình thu nhỏ của tòa thành dưới địa ngục.
Cung điện Tường Vi được xây trên xương của cự long, giống kiểu cung điện của lãnh chúa "tham lam và món lợi bất chính", những tòa tháp nhọn và sẫm màu của thành Bomari thuộc về gia tộc Tường Vi, tương tự như những tòa thành ở vùng đất hoang của địa ngục... Quốc vương đã có nhiều phỏng đoán hơn về mối quan hệ giữa gia tộc Tường Vi và địa ngục.
Khi quốc vương đang quan sát sự phân bổ của các tòa tháp của thành Bomari, kỵ sĩ quanh cậu đã giơ khiên tiến lên một bước.
Tấm khiên sắt to lớn cao bằng cả người, chia làm hai nửa, do hai kỵ sĩ điều khiển, khi cắm mạnh vào lòng đất, lập tức tạo thành một bức tường thấp kín kẽ. Trong nháy mắt khi các tấm khiến sắt hợp lại, không trung truyền đến tiếng rít chói tai.
Bang, bang, bang.
Ba mũi tên sắt bay ra từ lỗ bắn cung của pháo đài đen ở trung tâm của con sông đối diện, cung thủ nhất định là một tay bắn cừ khôi, ba mũi tên sắt bắn trúng tấm khiên sắt dày từ xa. Mũi tên va chạm với chạm nổi trên mặt khiên, bắn ra những tia lửa đỏ sẫm.
Kỵ sĩ khác lập tức giơ khiên tiến lên, nhặt ba mũi tên sắt trên mặt đất lên giao cho quốc vương.
Quốc vương cầm lấy mũi tên, đặt nó trước mắt.
Đầu mũi tên được làm bằng thép rèn nguội, trên đó còn có rãnh máu hình tam giác. Trình độ kỹ thuật của các tiểu bang phía Bắc còn lâu mới đạt tới trình độ này, đây là vũ khí do các quốc gia vùng thấp sản xuất, mà ba mũi tên bắn ra từ phía đối diện thực ra là tín hiệu đe dọa —— những người bảo vệ trong pháo đài đá đen đang cảnh cáo họ.
Quốc vương đưa tay ra, hộ vệ bên cạnh dâng trường cung cho cậu.
"Tránh ra."
Quốc vương đặt mũi tên bắn từ phía đối diện lên dây cung, bàn tay đeo nhẫn Tường Vi kéo căng dây cung cứng.
Kỵ sĩ cầm khiên to lớn là thiết kỵ Tường Vi từng đi theo quốc vương tham chiến thành Banz, nghe được mệnh lệnh của cậu, họ không chút do dự rẽ sang trái phải để nhường chỗ cho quốc vương.
Trong nháy mắt chiếc khiên to lớn vừa biến mất khỏi tầm mắt, quốc vương buông tay.
Mũi tên sắt bắn ra không trung với tốc độ còn nhanh hơn khi nó lao tới, rãnh máu trên đầu mũi tên vang lên tiếng rít dài vô cùng chói tai.
Trung tâm sông Lessy, trong pháo đài đen biệt lập.
Cung thủ trên đỉnh tháp thấy ba mũi tên mà mình dùng hết sức bắn ra trúng vào tấm khiên như thép sắt, bèn thu cung lại, lắc đầu với trưởng quan đứng bên cạnh, tỏ vẻ đối phương đã chuẩn bị đầy đủ.
Việc phòng thủ quân sự bên ngoài của thành Bomari do tiểu bang Balbo phụ trách. Đại diện của tiểu bang Balbo đóng quân ở đây là tướng quân Arrout, biệt danh là "Kền Kền", gã có chiếc mũi ưng nổi bật, mắt xám và tóc bạc. Lúc này tướng quân Kền Kền đang ở trên tháp pháo đài ở trung sông Lessy, gã nheo mắt nhìn vách đá bên kia sông.
Để cung thủ bắn tên tập kích, có thể mượn việc này giết quốc vương Legrand tất nhiên là kết quả tốt nhất.
Tướng quân Kền Kền cũng biết kết quả này rất khó xảy ra, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, mục đích quan trọng hơn chính là cảnh cáo kẻ địch.
"Khó đối phó như bác nó."
Tướng quân Kền Kền thầm nói, nhìn ra xa từ lỗ bắn tên.
Nhưng vào lúc này, gã thấy tấm khiên to lớn trên vách đá đối diện đột nhiên tách ra, tướng quân Kền Kền còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã vang lên tiếng rít sắc bén của mũi tên.
"Không ổn."
Gã đang định rút ra thanh kiếm bên hông.
Một ánh sáng lạnh lướt qua trước mặt tướng quân Kền Kền, cơn gió mạnh cắt một vết rạch mỏng trên má khiến gã đau nhói. Lập tức, tướng quân Kền Kền nghe được quanh người truyền đến tiếng vang mạnh. Gã quay đầu lại, một cơn ớn lạnh vọt lên từ xương sống, lướt qua xương sọ —— một mũi tên sắt cắm sâu vào hộp sọ của cung thủ bên cạnh gã.
Đôi mắt của cung thủ mở to, ngã thẳng xuống đất.
Tướng quân Kền Kền lùi lại một bước, lui ra khỏi lỗ bắn cung, nhìn chằm chằm mũi tên sắt trên đầu xác chết, gã không nhận lầm, đó chính là mũi tên mà vừa nãy cung thủ bắn ra. Từ trong ba mũi tên đó đối phương đã đoán ra vị trí của cung thủ, vì thế cậu đã trả lại mũi tên của cung thủ, nhân tiện lấy mạng anh ta.
Từ khi nào mà trường cung thủ của Legrand trở nên đáng sợ như vậy?
Tướng quân Kền Kền chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã xuất hiện thêm hai tiếng tên kêu khiến người ta sợ hãi.
Hai mũi tên còn lại chuẩn xác bắn qua lỗ bắn cung, dưới cái nhìn chằm chặp của tướng quân Kền Kền, đóng đinh vào vách tháp nghiêng trước mặt. Đuôi tên còn đang kêu "ong ong".
Về việc mũi tên bắn ra là ai, trong lòng tướng quân Kền Kền lờ mờ có suy đoán ——
Nghe nói, trong trận chiến thành Banz, quốc vương Legrand đã dùng tài bắn cung đáng sợ bắn chết bá tước quân phản loạn đang tìm cách trốn thoát, đánh tan toàn bộ đội quân.
Cơ thể của tướng quân Kền Kền dán chặt vào tường tháp, khi gã đang nhìn chằm chằm vào hai mũi tên mà suy đoán, đột nhiên phát hiện hai mũi tên đóng đinh trên vách tường, trên một mũi tên có buộc tơ lụa màu đỏ tươi, có chữ viết mờ mờ —— đó là một lá thư.
Tướng quân Kền Kền vươn tay cầm lấy một tấm khiên bên cạnh, bảo vệ mình cẩn thận đến gần mũi tên, rút mạnh mũi tên ra khỏi tường tháp. Trong suốt quá trình này, đối phương không bắn tên nữa.
Tướng quân mở phong thư ra, vừa nhìn đã thấy chữ ký trên thư.
Đây là bức thư do chính quốc vương Legrand viết.
Trong lòng tướng quân Kền Kền khẽ động, gã chẳng đoái hoài đọc nội dung trong thư viết gì, vội nhìn ra ngoài qua lỗ bắn cung lần nữa. Chỉ thấy trên vách đá phía xa, quốc vương đã cầm ô đen rời đi trong bao quanh của các kỵ sĩ.
Lá thư trong tay như thanh kiếm nóng bỏng nào đó, tướng quân Kền Kền biến sắc.
Cuối cùng, gã cắn răng, cúi đầu mở thư.
...
"Gã đó đã thấy ngài."
Ác ma đi bên cạnh quốc vương, mỉm cười nói với cậu.
Ác ma đi cạnh quốc vương, nhưng các kỵ sĩ xung quanh không ai nhận ra sự hiện diện của hắn. Nỗi sợ của sinh vật bóng tối với ánh sáng mặt trời không tồn tại trong hắn.
Quốc vương khẽ gật đầu.
Hôm nay cậu bước lên vách đá, còn có một mục đích quan trọng nhất ——
Giúp ác ma xác nhận, trong thành có thật sự tồn tại sức mạnh phi nhân loại của Thánh Đình hay không.
Quân phản loạn phòng thủ quá bình tĩnh, việc này khiến quốc vương nghi ngờ.
Nếu cậu tấn công thành Bomari thì bình định miền Bắc coi như đã được định đoạt, kết quả như vậy hiển nhiên không phải là điều Thánh Đình muốn thấy —— bọn họ chắc chắn không muốn Legrand sớm thoát khỏi nội loạn. Nếu thiên sứ chiến tranh đã phải trả một cái giá đắt, sau đó lách luật xuất hiện trên chiến trường, giết công tước Buckingham, vậy thì...
Khi trận chiến sắp thất bại, có lẽ Thánh Đình sẽ nhúng tay lần nữa.
Ác ma trở về từ Blaise, cung cấp cho quốc vương rất nhiều thông tin hữu ích.
Dù sắp giải trừ luật lệnh, nhưng đến cùng vương quốc ngàn năm vẫn chưa tới, thủ đoạn can thiệp vào toàn bộ chiếc cuộc để giết công tước Buckingham như lần trước, thì dù là Thánh Đình cũng không thể thi triển lần thứ hai trong thời gian ngắn. Bởi vậy lần này bọn họ rất có khả năng sẽ dùng ám sát.
Chỉ cần quốc vương vừa chết, phong trào dẹp loạn miền Bắc sẽ bị dập tắt.
Theo lời của ác ma, Địa ngục và Thánh Đình đã đối chọi gay gắt rất nhiều năm, hắn có cách để tìm hiểu xem có thiên sứ nào ẩn náu trong thành Bomari hay không.
Trên tay quốc vương, ngoài nhẫn của gia tộc Tường Vi, cậu còn đeo chiếc nhẫn xương tượng trưng cho sức mạnh của "tham lam và món lợi bất chính", ô đen trong tay cậu chính là ô đen có giấu thanh trường kiếm bằng xương rồng mà ác ma đã từng che. Ác ma đứng bên cạnh quốc vương, ẩn mình trong bóng của chiếc ô đen.
Chiếc ô đen của ác ma có năng lực ẩn nấp đặc biệt, khi hắn mở chiếc ô đen ra thì có thể đi vào bất kỳ nhà thờ nào ngoài Thánh Điện của Thánh Đình. Cho dù là tu sĩ của Viện Phán Quyết cũng khó phát hiện ra hắn.
Nhưng, nếu đối diện là thiên sứ, chỉ sợ nhạy bén hơn tu sĩ, bởi vậy mới do quốc vương đeo chiếc nhẫn xương mở chiếc ô đen.
Vào trong chủ trướng, quốc vương khép ô lại, trả nó cho ác ma.
Ác ma nhún vai, hy vọng quốc vương không trả lại ô cho hắn... Đáng tiếc bệ hạ của hắn rất nhạy bén.
"Ngài nghĩ khi nào bọn họ sẽ hành động?"
Ác ma cười hỏi.
Quốc vương ngước mắt nhìn ra ngoài lều, bình tĩnh trả lời: "Đêm nay."
Ác ma vỗ nhẹ tay: "Thần rất vui khi có cùng suy nghĩ với ngài, vậy thì... hai ta hãy chuẩn bị cho cuộc săn giết này đi, bệ hạ thân yêu của ta."
Nụ cười của ác ma có vẻ hơi lạnh lẽo và máu tanh. Bạ đâu nói đấy chỉ là một lớp ngụy trang thường ngày, dưới mặt nạ của hắn còn có một mặt đáng sợ hơn.
Quốc vương vuốt ve chiếc nhẫn xương trên tay.
Thợ săn hay con mồi, đến giây phút cuối cùng vẫn luôn là ẩn số.
Cách bức thành của thành Bomari và thân chính sông Lessy không xa, quân đội đã chọn một vị trí thích hợp để đóng quân theo lệnh của quốc vương.
Trên trời tuyết rơi vừa phải, dưới sự bảo vệ của một nhóm nhỏ kỵ sĩ tinh nhuệ, quốc vương bước lên một chỗ cao điểm gần đó. Đây là nơi tốt nhất để quan sát, nhưng thực ra nó là núi đá to lớn nằm nghiêng, trên đó không có chỗ che chắn, quân phản loạn phía đối diện cũng thấy rõ được người đứng trên cao.
Các kỵ sĩ cẩn thận cầm khiên, bảo vệ bên cạnh quốc vương.
Quốc vương cầm chiếc ô đen, nhìn dãy pháo đài trải dài sừng sững bên kia sông Lessy.
Hai pháo đài bằng đá đen như những người khổng lồ lặng thinh, đứng sừng sững riêng biệt trên hòn đảo giữa sông và giữa nhánh nghiêng, dòng sông Lessy ở đây chảy rất xiết với làn sương lạnh lơ lửng trên mặt nước, những chiếc bè thông thường rất dễ bị dòng nước chảy xiết lật tung, dưới sông còn có những tảng đá đen lởm chởm lớn nhỏ làm trở ngại tự nhiên trong nước, muốn đi đến đó chỉ có thể đi bộ trên cây cầu bắc qua mặt nước.
Nhưng quân phản loạn đã đi trước một bước, phá hủy cây cầu nối bờ trái và hòn đảo trước khi quân đội của quốc vương đến. Ngoài ra, bọn họ còn đóng cọc gỗ dày đặc dưới nước, tạo thành hàng rào nhằm cắt đứt giao thông.
Đằng sau những công sự bên ngoài này là thành Bomari tráng lệ.
Dưới bầu trời xám xịt, quốc vương trầm ngâm nhìn tòa thành đá đen đối diện kia.
Đá đen cực kỳ cứng, cả tòa thành có vô số tháp nhọn làm cho người ta cảm thấy bén lại mạnh. Phong cách kiến trúc này rất hiếm gặp, nhưng quốc vương lại có một loại cảm giác quen thuộc... dường như cậu đã thấy kiến trúc tương tự ở đâu đó, thậm chí còn lớn và ngoạn mục hơn.
Suy nghĩ một chút, quốc vương nhớ ra.
—— đó là ở địa ngục.
Lần đó, khi nhận lời mời dạo địa ngục của ác ma, trên một vùng đất cằn cỗi quốc vương thấy một tòa thành tối tăm, những chiếc xương rắn khổng lồ trắng bệch uốn khúc trên tòa thành, vô số ngọn tháp san sát hòa làm một thể với những đỉnh núi, trên màn trời đỏ thẫm để lại một bóng dáng khiến người ta khắc sâu ký ức.
Ngoài việc không có khúc xương rắn lơ lửng nào, thành Bomari như một mô hình thu nhỏ của tòa thành dưới địa ngục.
Cung điện Tường Vi được xây trên xương của cự long, giống kiểu cung điện của lãnh chúa "tham lam và món lợi bất chính", những tòa tháp nhọn và sẫm màu của thành Bomari thuộc về gia tộc Tường Vi, tương tự như những tòa thành ở vùng đất hoang của địa ngục... Quốc vương đã có nhiều phỏng đoán hơn về mối quan hệ giữa gia tộc Tường Vi và địa ngục.
Khi quốc vương đang quan sát sự phân bổ của các tòa tháp của thành Bomari, kỵ sĩ quanh cậu đã giơ khiên tiến lên một bước.
Tấm khiên sắt to lớn cao bằng cả người, chia làm hai nửa, do hai kỵ sĩ điều khiển, khi cắm mạnh vào lòng đất, lập tức tạo thành một bức tường thấp kín kẽ. Trong nháy mắt khi các tấm khiến sắt hợp lại, không trung truyền đến tiếng rít chói tai.
Bang, bang, bang.
Ba mũi tên sắt bay ra từ lỗ bắn cung của pháo đài đen ở trung tâm của con sông đối diện, cung thủ nhất định là một tay bắn cừ khôi, ba mũi tên sắt bắn trúng tấm khiên sắt dày từ xa. Mũi tên va chạm với chạm nổi trên mặt khiên, bắn ra những tia lửa đỏ sẫm.
Kỵ sĩ khác lập tức giơ khiên tiến lên, nhặt ba mũi tên sắt trên mặt đất lên giao cho quốc vương.
Quốc vương cầm lấy mũi tên, đặt nó trước mắt.
Đầu mũi tên được làm bằng thép rèn nguội, trên đó còn có rãnh máu hình tam giác. Trình độ kỹ thuật của các tiểu bang phía Bắc còn lâu mới đạt tới trình độ này, đây là vũ khí do các quốc gia vùng thấp sản xuất, mà ba mũi tên bắn ra từ phía đối diện thực ra là tín hiệu đe dọa —— những người bảo vệ trong pháo đài đá đen đang cảnh cáo họ.
Quốc vương đưa tay ra, hộ vệ bên cạnh dâng trường cung cho cậu.
"Tránh ra."
Quốc vương đặt mũi tên bắn từ phía đối diện lên dây cung, bàn tay đeo nhẫn Tường Vi kéo căng dây cung cứng.
Kỵ sĩ cầm khiên to lớn là thiết kỵ Tường Vi từng đi theo quốc vương tham chiến thành Banz, nghe được mệnh lệnh của cậu, họ không chút do dự rẽ sang trái phải để nhường chỗ cho quốc vương.
Trong nháy mắt chiếc khiên to lớn vừa biến mất khỏi tầm mắt, quốc vương buông tay.
Mũi tên sắt bắn ra không trung với tốc độ còn nhanh hơn khi nó lao tới, rãnh máu trên đầu mũi tên vang lên tiếng rít dài vô cùng chói tai.
Trung tâm sông Lessy, trong pháo đài đen biệt lập.
Cung thủ trên đỉnh tháp thấy ba mũi tên mà mình dùng hết sức bắn ra trúng vào tấm khiên như thép sắt, bèn thu cung lại, lắc đầu với trưởng quan đứng bên cạnh, tỏ vẻ đối phương đã chuẩn bị đầy đủ.
Việc phòng thủ quân sự bên ngoài của thành Bomari do tiểu bang Balbo phụ trách. Đại diện của tiểu bang Balbo đóng quân ở đây là tướng quân Arrout, biệt danh là "Kền Kền", gã có chiếc mũi ưng nổi bật, mắt xám và tóc bạc. Lúc này tướng quân Kền Kền đang ở trên tháp pháo đài ở trung sông Lessy, gã nheo mắt nhìn vách đá bên kia sông.
Để cung thủ bắn tên tập kích, có thể mượn việc này giết quốc vương Legrand tất nhiên là kết quả tốt nhất.
Tướng quân Kền Kền cũng biết kết quả này rất khó xảy ra, nhưng cũng không cảm thấy thất vọng, mục đích quan trọng hơn chính là cảnh cáo kẻ địch.
"Khó đối phó như bác nó."
Tướng quân Kền Kền thầm nói, nhìn ra xa từ lỗ bắn tên.
Nhưng vào lúc này, gã thấy tấm khiên to lớn trên vách đá đối diện đột nhiên tách ra, tướng quân Kền Kền còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã vang lên tiếng rít sắc bén của mũi tên.
"Không ổn."
Gã đang định rút ra thanh kiếm bên hông.
Một ánh sáng lạnh lướt qua trước mặt tướng quân Kền Kền, cơn gió mạnh cắt một vết rạch mỏng trên má khiến gã đau nhói. Lập tức, tướng quân Kền Kền nghe được quanh người truyền đến tiếng vang mạnh. Gã quay đầu lại, một cơn ớn lạnh vọt lên từ xương sống, lướt qua xương sọ —— một mũi tên sắt cắm sâu vào hộp sọ của cung thủ bên cạnh gã.
Đôi mắt của cung thủ mở to, ngã thẳng xuống đất.
Tướng quân Kền Kền lùi lại một bước, lui ra khỏi lỗ bắn cung, nhìn chằm chằm mũi tên sắt trên đầu xác chết, gã không nhận lầm, đó chính là mũi tên mà vừa nãy cung thủ bắn ra. Từ trong ba mũi tên đó đối phương đã đoán ra vị trí của cung thủ, vì thế cậu đã trả lại mũi tên của cung thủ, nhân tiện lấy mạng anh ta.
Từ khi nào mà trường cung thủ của Legrand trở nên đáng sợ như vậy?
Tướng quân Kền Kền chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã xuất hiện thêm hai tiếng tên kêu khiến người ta sợ hãi.
Hai mũi tên còn lại chuẩn xác bắn qua lỗ bắn cung, dưới cái nhìn chằm chặp của tướng quân Kền Kền, đóng đinh vào vách tháp nghiêng trước mặt. Đuôi tên còn đang kêu "ong ong".
Về việc mũi tên bắn ra là ai, trong lòng tướng quân Kền Kền lờ mờ có suy đoán ——
Nghe nói, trong trận chiến thành Banz, quốc vương Legrand đã dùng tài bắn cung đáng sợ bắn chết bá tước quân phản loạn đang tìm cách trốn thoát, đánh tan toàn bộ đội quân.
Cơ thể của tướng quân Kền Kền dán chặt vào tường tháp, khi gã đang nhìn chằm chằm vào hai mũi tên mà suy đoán, đột nhiên phát hiện hai mũi tên đóng đinh trên vách tường, trên một mũi tên có buộc tơ lụa màu đỏ tươi, có chữ viết mờ mờ —— đó là một lá thư.
Tướng quân Kền Kền vươn tay cầm lấy một tấm khiên bên cạnh, bảo vệ mình cẩn thận đến gần mũi tên, rút mạnh mũi tên ra khỏi tường tháp. Trong suốt quá trình này, đối phương không bắn tên nữa.
Tướng quân mở phong thư ra, vừa nhìn đã thấy chữ ký trên thư.
Đây là bức thư do chính quốc vương Legrand viết.
Trong lòng tướng quân Kền Kền khẽ động, gã chẳng đoái hoài đọc nội dung trong thư viết gì, vội nhìn ra ngoài qua lỗ bắn cung lần nữa. Chỉ thấy trên vách đá phía xa, quốc vương đã cầm ô đen rời đi trong bao quanh của các kỵ sĩ.
Lá thư trong tay như thanh kiếm nóng bỏng nào đó, tướng quân Kền Kền biến sắc.
Cuối cùng, gã cắn răng, cúi đầu mở thư.
...
"Gã đó đã thấy ngài."
Ác ma đi bên cạnh quốc vương, mỉm cười nói với cậu.
Ác ma đi cạnh quốc vương, nhưng các kỵ sĩ xung quanh không ai nhận ra sự hiện diện của hắn. Nỗi sợ của sinh vật bóng tối với ánh sáng mặt trời không tồn tại trong hắn.
Quốc vương khẽ gật đầu.
Hôm nay cậu bước lên vách đá, còn có một mục đích quan trọng nhất ——
Giúp ác ma xác nhận, trong thành có thật sự tồn tại sức mạnh phi nhân loại của Thánh Đình hay không.
Quân phản loạn phòng thủ quá bình tĩnh, việc này khiến quốc vương nghi ngờ.
Nếu cậu tấn công thành Bomari thì bình định miền Bắc coi như đã được định đoạt, kết quả như vậy hiển nhiên không phải là điều Thánh Đình muốn thấy —— bọn họ chắc chắn không muốn Legrand sớm thoát khỏi nội loạn. Nếu thiên sứ chiến tranh đã phải trả một cái giá đắt, sau đó lách luật xuất hiện trên chiến trường, giết công tước Buckingham, vậy thì...
Khi trận chiến sắp thất bại, có lẽ Thánh Đình sẽ nhúng tay lần nữa.
Ác ma trở về từ Blaise, cung cấp cho quốc vương rất nhiều thông tin hữu ích.
Dù sắp giải trừ luật lệnh, nhưng đến cùng vương quốc ngàn năm vẫn chưa tới, thủ đoạn can thiệp vào toàn bộ chiếc cuộc để giết công tước Buckingham như lần trước, thì dù là Thánh Đình cũng không thể thi triển lần thứ hai trong thời gian ngắn. Bởi vậy lần này bọn họ rất có khả năng sẽ dùng ám sát.
Chỉ cần quốc vương vừa chết, phong trào dẹp loạn miền Bắc sẽ bị dập tắt.
Theo lời của ác ma, Địa ngục và Thánh Đình đã đối chọi gay gắt rất nhiều năm, hắn có cách để tìm hiểu xem có thiên sứ nào ẩn náu trong thành Bomari hay không.
Trên tay quốc vương, ngoài nhẫn của gia tộc Tường Vi, cậu còn đeo chiếc nhẫn xương tượng trưng cho sức mạnh của "tham lam và món lợi bất chính", ô đen trong tay cậu chính là ô đen có giấu thanh trường kiếm bằng xương rồng mà ác ma đã từng che. Ác ma đứng bên cạnh quốc vương, ẩn mình trong bóng của chiếc ô đen.
Chiếc ô đen của ác ma có năng lực ẩn nấp đặc biệt, khi hắn mở chiếc ô đen ra thì có thể đi vào bất kỳ nhà thờ nào ngoài Thánh Điện của Thánh Đình. Cho dù là tu sĩ của Viện Phán Quyết cũng khó phát hiện ra hắn.
Nhưng, nếu đối diện là thiên sứ, chỉ sợ nhạy bén hơn tu sĩ, bởi vậy mới do quốc vương đeo chiếc nhẫn xương mở chiếc ô đen.
Vào trong chủ trướng, quốc vương khép ô lại, trả nó cho ác ma.
Ác ma nhún vai, hy vọng quốc vương không trả lại ô cho hắn... Đáng tiếc bệ hạ của hắn rất nhạy bén.
"Ngài nghĩ khi nào bọn họ sẽ hành động?"
Ác ma cười hỏi.
Quốc vương ngước mắt nhìn ra ngoài lều, bình tĩnh trả lời: "Đêm nay."
Ác ma vỗ nhẹ tay: "Thần rất vui khi có cùng suy nghĩ với ngài, vậy thì... hai ta hãy chuẩn bị cho cuộc săn giết này đi, bệ hạ thân yêu của ta."
Nụ cười của ác ma có vẻ hơi lạnh lẽo và máu tanh. Bạ đâu nói đấy chỉ là một lớp ngụy trang thường ngày, dưới mặt nạ của hắn còn có một mặt đáng sợ hơn.
Quốc vương vuốt ve chiếc nhẫn xương trên tay.
Thợ săn hay con mồi, đến giây phút cuối cùng vẫn luôn là ẩn số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.