Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 22:
Dữu Tử Đa Nhục
28/06/2024
Anh cũng cười: "Không sao đâu, tôi và cô ấy chỉ là bạn."
"Bạn bè mới có nhiều khả năng tiến xa hơn, không phải sao?" Tư Lật dùng lời của mẹ anh: "Hay là tôi xuống xe ở phía trước rồi tự mình bắt taxi trở về."
"Em cảm thấy tôi yên tâm để em một mình đi về hay sao?" Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười thâm thúy: "Tôi với cô ấy tuyệt đối không thể tiến xa hơn, bọn tôi đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, nếu có thể thì con của bọn tôi đã lớn bằng em rồi."
Ngụ ý là anh không thích cô ấy?
Khi đến sân bay, máy bay còn hơn mười phút nữa mới hạ cánh, Duyệt Nhất Trầm dẫn cô đến KFC mua cánh gà nướng Orleans. Anh không đeo kính hay đội mũ, vì thế anh đã bị người ta lén chụp ảnh mấy lần khi đứng xếp hàng.
Ở một nơi có rất nhiều người như sân bay, rất nhiều người nổi tiếng đã mặc trang bị đầy đủ vẫn bị chụp, vì vậy anh không quan tâm.
Tư Lật ở bên cạnh đột nhiên đung đưa cánh tay đang nắm tay cô của anh, Duyệt Nhất Trầm cúi đầu: "Ừ?"
Đứa bé dang hai tay về phía anh với vẻ mặt kiêu ngạo, anh sững sờ trong một giây mới nhận ra cô muốn được bế. Đây là lần đầu tiên cô yêu cầu được ôm, Duyệt Nhất Trầm cảm thấy trái tim mình sắp tan ra, vội vàng cúi người ôm lấy đứa nhỏ.
Cô nằm trên vai anh, mềm mại và gần như không có trọng lượng, cái đầu nhỏ chôn trong cổ anh, hơi thở ấm áp và ẩm ướt của cô tỏa ra ngay dưới cằm anh.
Sau khi Duyệt Nhất Trầm bế cô lên, đầu và cánh tay cô vòng qua cổ anh đã che mất cằm và nửa thân hình, nên mấy người đang chụp lén đằng xa hiển nhiên có chút do dự.
Cộng thêm được từ đầu đến chân Duyệt Nhất Trầm không hề có bất kỳ thái độ né tránh và phòng ngừa nào, vì thế anh nghiễm nhiên bị coi là một ông bố trẻ trông giống Duyệt Nhất Trầm, cuối cùng không có ánh mắt nào tập trung vào anh nữa.
Tư Lật mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy sắp đến chỗ mình, mà người đang xếp hàng mua kem đằng trước không để ý, khi quay người lại suýt bôi kem lên người Tư Lật, Duyệt Nhất Trầm nhanh tay lẹ mắt, ôm Tư Lật hơi tránh sang một bên.
Tư Lật ở trong lòng ngực anh không hề có cảm giác.
"Xin hãy thận một chút." Duyệt Nhất Trầm lên tiếng nhắc nhở.
Ông chú cầm kem làm dáng vẻ xin lỗi, rồi sau đó lại trêu chọc: “Yêu thương đến thế sao?”
Tư Lật vô cùng ngại ngùng.
Sau khi ăn xong, Duyệt Nhất Trầm bế cô đi rửa tay, Duyệt Nhất Trầm chê tay cô quá dầu mỡ nên tự mình lấy nước rửa tay xoa tay cho cô, còn chưa rửa xong thì di động của anh đã đổ chuông.
Tư Lật ra hiệu cho anh thả cô xuống để nhận điện thoại trước nhưng Duyệt Nhất Trầm không đặt cô xuống, một tay ôm cô một tay nhận cuộc gọi: "Trình Trình? Ừ, tôi đang ở sân bay, bạn ra cửa đợi, tôi sẽ đến nhanh thôi."
Tư Lật nghĩ rằng anh sắp đi đón người nào đó nên vội vàng rửa sạch rồi vùng vẫy muốn xuống đất, nhưng người đàn ông cau mày, một tay ôm cô, một tay cầm hai cái móng vuốt nhỏ của cô rồi thò tay xuống dưới vòi nước: "Ở đây vẫn còn bọt, thế mà gọi là rửa xong sao?"
Tư Lật không nói nên lời.
Sau khi rửa tay xong, cô bị ôm đến trước máy sấy để làm khô tay, sau đó, anh không đặt cô xuống đất mà cứ thế ôm cô đi ra ngoài.
Đúng thật là ôm cô thì sẽ đi tương đối nhanh, đôi chân ngắn ngủn của cô vốn không thể cử động mà.
Cổng sân bay người đến người đi, nhưng Tư Lật nhìn thoáng qua cũng có thể biết được người nào là Lận Trình Trình đang đợi Duyệt Nhất Trầm.
Người phụ nữ đứng cạnh chiếc vali màu đen đang nói chuyện điện thoại, diện mạo và vóc dáng của cô ấy rất nổi bật, ngay cả khi mặc quần jean và áo len mà xám, cô ấy vẫn không giấu được loại khí chất tinh tế do được sống cuộc sống sung sướng không kém Duyệt Nhất Trầm hun đúc nên, đó là loại thanh lịch và nhã nhặn khắc vào trong xương cốt.
Hoàn toàn khác với một người phụ nữ theo đuổi những bộ đồ hàng hiệu và trang điểm như cô.
Tư Lật bé nhỏ có chút tự ti rồi.
Duyệt Nhất Trầm cúp điện thoại, người đằng kia dường như đã nhận ra, lập tức ngẩng đầu lên, sau đó liếc mắt đã nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm.
Cô ấy mỉm cười với anh, đứng thẳng dậy và đợi bọn họ đi qua.
Trong lòng Tư Lật giật mình, thực sự quá giữ gìn vẻ ngoài rồi.
Đến gần, người bên kia vẫy tay gọi anh với giọng trong trẻo: "Duyệt Nhất Trầm, đã lâu không gặp, sao cậu lại đẹp trai như vậy?"
Duyệt Nhất Trầm đặt Tư Lật trong lòng xuống đất, cười đáp lại: "Thật sự không ổn khi một diễn viên đã gần 30 tuổi mà vẫn được khen là đẹp trai."
Lận Trình Trình bật cười, vươn tay muốn ôm anh, sau đó ánh mắt tập trung trên vóc dáng nhỏ nhắn đứng bên cạnh anh: "Mỹ nhân nhỏ bé này là ai thế?"
Với gương mặt chân thành và nhân hậu, cô ấy hoàn toàn khác với Tương Duẫn Nhi.
"Chào chị, tên em là Tiểu Khả Ái, chị xinh quá."
Lận Trình Trình cũng bị sự dễ thương đánh gục: "Ôi ôi, ngoan quá, đến đây nào, chị ôm một cái."
Tư Lật không từ chối, buông tay Duyệt Nhất Trầm rồi lao đến cái ôm của Lận Trình Trình.
"Chị ơi, chiếc vòng cổ của chị nhìn đẹp quá."
"Cảm ơn, cái này là chị tự thiết kế, thích không?" Cô ấy đưa tay tháo sợi dây chuyền ra: "Chị tặng cho em nhé."
Tư Lật vội vàng xua tay: "Không, không cần, người quân tử không lấy món đồ người khác yêu quý, hơn nữa, chị đeo nó trông càng đẹp."
Cô ấy hơi giật mình, không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Lật: "Đáng yêu quá." Sau đó mới dùng tiếng anh hỏi Duyệt Nhất Trầm: "Con ngoài giá thú của cậu?"
"Con gái của bạn, tôi trông giúp mấy hôm." Duyệt Nhất Trầm giải thích, sau đó kéo vali bên cạnh: "Đi thôi, xe ở bên ngoài."
Lận Trình Trình ừ một tiếng, nhưng vẫn không bỏ Tư Lật xuống, cứ như vậy ôm cô bước lên xe.
"Bạn nghỉ chân ở đâu?" Duyệt Nhất Trầm vừa khởi động xe vừa hỏi: "Tôi nhớ rằng chú Lận có một biệt thự ở đây."
"A? Dì không nói với cậu sao?" Lận Trình Trình sờ cái đầu nhỏ của Tư Lật, và nói: "Biệt thự đang được sửa sang lại, tớ đến gấp nên chưa đặt khách sạn, vì thế mấy ngày nay chỉ có thể làm phiền cậu rồi."
Cô ấy cũng thường đến nhà mẹ của Duyệt Nhất Trầm ở Los Angeles chơi, vì vậy cô ấy không cảm thấy có gì không thích hợp khi trước lúc về nước, mẹ của Duyệt Nhất Trầm để cô ấy đến sống ở nhà anh.
Duyệt Nhất Trầm lập tức không trả lời, vì thế Lận Trình Trình cười, nói đùa: "Sẽ không bất tiện chứ? Mẹ cậu không phải đã nói cậu vẫn còn độc thân sao, lẽ nào ở nhà đang giấu một người phụ nữ?"
Duyệt Nhất Trầm ừ, nói: "Đúng là đang che dấu một người phụ nữ."
Tư Lật: "..."
"Vậy thì tớ càng muốn sống ở nhà bạn, trái lại tớ muốn nhìn xem, là kiểu phụ nữ nào đã đánh bại tớ." Cô ấy nói: "Tớ sẽ ở lại hai ngày, và tớ sẽ đến khách sạn khi trợ lý của tớ đến, ok không? Cậu cũng biết trợ lý của tớ, người này luôn nghi ngờ tớ, nếu tớ muốn vào khách sạn một mình, cô ấy sẽ lại gây chuyện."
Duyệt Nhất Trầm bật cười, liếc nhìn Tư Lật qua gương chiếu hậu, thấy đối phương không có phản ứng gì thì ừ.
Lận Trình Trình bắt được chi tiết này, cô ấy thấy có chút kỳ quái, nhưng không lên tiếng.
Sau đó, trong toàn bộ hành trình Lận Trình Trình vẫn luôn nói chuyện với Tư Lật, Duyệt Nhất Trầm căn bản không có cơ hội xen mồm.
Duyệt Nhất Trầm đưa hai người đi ăn trưa trước, trong suốt bữa ăn, điện thoại của anh liên tục đổ chuông.
"Là chị Cát." Sau khi cúp điện thoại, Duyệt Nhất Trầm vô thức báo cáo với Tư Lật: "Bên phòng làm việc có chuyện, có thể tôi sẽ phải đến đó một chuyến."
"Vậy thì cậu bận đi." Lận Trình Trình nghịch điện thoại di động, tưởng anh đang nói chuyện với mình, vì thế không ngẩng đầu lên mà cười: "Tớ với Tiểu Khả Ái sẽ đi mua sắm, đã lâu rồi tớ không về nước."
Vì có tiền lệ là Tương Duẫn Nhi, Duyệt Nhất Trầm không yên tâm giao Tư Lật cho bất kỳ ai.
"Tôi đưa hai người về trước, dù sao cũng không xa."
Lận Trình Trình để lộ biểu cảm có phần thất vọng, nhưng cô ấy vẫn rất hào phóng: "Vậy nghe lời cậu."
"Tiểu Khả Ái phải nghỉ ngơi, nếu thật sự muốn đi mua sắm, sau khi đưa bé về bạn có thể ra ngoài đi dạo, được không?"
Lận Trình Trình nở nụ cười: "Một mình tớ đi thì đâu có gì vui, vậy đi về thôi, tớ cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Tư Lật không có một chút cơ hội nào để nói.
Anh tiễn hai người phụ nữ về nhà rồi vội vàng đi ra ngoài trước khi kịp dặn dò gì đó.
Tư Lật đưa cô ấy vào phòng cho khách, khi đi ngang qua phòng ngủ của cô, Lận Trình Trình vô thức liếc nhìn vào bên trong, và sững sờ khi thấy trên tủ trang điểm có rất nhiều mỹ phẩm.
Với những dấu hiệu đó, rõ ràng là có một người phụ nữ đang sống ở đây, có vẻ như Duyệt Nhất Trầm thực sự giấu ai đó ở nhà.
Tư Lật không để ý đến biểu hiện của cô ấy, trực tiếp đưa cô ấy lên tầng ba.
Chỉ có hai phòng ngủ trên tầng hai, còn phòng làm việc và phòng ngủ cho khách nằm trên tầng ba, vì quanh năm không có ai ở nên khá ngột ngạt.
Lận Trình Trình lại đột ngột đến nên không kịp dọn dẹp, lúc này dì Lý lại đang ra ngoài mua thức ăn.
Trái lại, Lận Trình Trình không để ý chút nào, cô ấy đặt chiếc vali bên cạnh giường: "Tiểu Khả Ái, chị phải điều chỉnh lại giờ, cơm tối đừng gọi chị, ngủ ngon."
Tư Lật im lặng khóa cửa cho cô ấy, rồi đi xuống lầu.
Buổi tối, Duyệt Nhất Trầm về rất muộn, khi anh về đến nhà thì cả hai người phụ nữ đã ngủ say.
Trước khi về anh có đi ăn ngoài với vài người bạn, nhưng vì uống một chút rượu nên dạ dày không thoải mái, anh vào bếp thì thấy nồi canh sườn hầm khoai mỡ còn ấm, không quá nóng, hương vị vừa miệng.
Dám chắc là Tư Lật bảo dì để lại cho anh.
Sau khi ăn canh, Duyệt Nhất Trầm đi lên lầu, sau đó đi đến phòng của Tư Lật trong vô thức. Cửa phòng cô để ngỏ, anh vươn tay đẩy nhẹ cửa, thoáng nhìn đã thấy vóc dáng bé nhỏ đang ngủ say trên giường. Chăn được đắp rất kín, không hề để lộ bàn chân nhỏ.
Anh nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người đi về phòng ngủ của mình, hành động mở cửa của anh ngừng lại sau khi nhìn thấy bóng dáng trên giường.
***
Sáng nay, Tư Lật thức dậy rất sớm, hơn nữa còn là đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ.
Thấy mới sáu giờ, cô không xuống giường ngay lập tức, cô nằm ở trên giường thêm một lát, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ vang trong không gian đang yên tĩnh. Tư Lật híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chân trần lẳng lặng bước xuống giường.
Cửa phòng cô vẫn đóng, và cô gần như có thể nhìn thấy toàn bộ hành lang qua khe cửa, bên ngoài vô cùng yên tĩnh. Tư Lật đợi một lát, nghi ngờ mình nghe lầm, vừa định xoay người trở về giường thì nghe thấy tiếng động.
Đó là âm thanh của tay nắm cửa bị mở, sau đó người đàn ông khoác áo choàng tắm trên người từ ngoài bước vào.
Tóc của anh vẫn đang nhỏ nước, cạp áo choàng tắm buông thõng, lộ ra hơn nửa lồng ngực, cảnh tượng này quá quen thuộc.
Cảnh quay cùng ảnh hậu mà buổi sáng Ngu Kỷ nhắc tới là cảnh trong bộ phim Sắc màu phương Nam do anh đóng vai chính cách đây nhiều năm.
Phim kể về câu chuyện của một đặc vụ mật, anh ta trở thành người tình của một nữ tướng quân địch rồi hai người yêu nhau giữa hư tình giả ý.
Cảnh ở đầu phim là khi anh bước ra khỏi phòng tắm sau khi vui vẻ với người phụ nữ đó, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa, để lộ bộ ngực và bắp chân rắn chắc, với mái tóc ẩm ướt, bước đôi chân biếng nhác đến trước cửa sổ đốt một điếu thuốc. Khi đó anh mới mười bảy tuổi, nét mặt còn chưa phát triển hoàn thiện, trông như một cậu bé non nớt, nhưng đôi mắt ẩn chứa dục vọng đã được thể hiện rất tốt.
Lần đầu tiên Tư Lật xem bộ phim này là hồi cấp ba, khi đó cô không hiểu ý nghĩa của cảnh này, sau này khi đã hiểu chuyện rồi nhớ lại cảnh đó mới cảm thấy anh diễn quá hay và quá hấp dẫn.
Dựa nào bộ phim này, anh đã được đề cử giải Kim Kê và giành được giải Nhân vật điện ảnh của năm, như vậy có thể thấy, bộ phim văn học chiến tranh về điệp viên có phần khiêu dâm này đã khiến anh thành công tạo dựng vị thế của mình trong lĩnh vực điện ảnh.
Mấy năm gần đây, phân đoạn này thỉnh thoảng lại bị tài khoản tiếp thị biến thành hình ảnh cảm động rồi lấy ra phát lại, bên dưới sẽ luôn có một lượng lớn người hâm mộ gọi chồng ơi.
Tác động thị giác này khiến cô không thể không liên tưởng đến mặt khác.
Như để xác minh phỏng đoán của cô, người phụ nữ thò đầu ra sau cánh cửa và cười nói: "Duyệt Nhất Trầm, nhà cậu vậy mà lại không có bao cao su..."
"Bạn bè mới có nhiều khả năng tiến xa hơn, không phải sao?" Tư Lật dùng lời của mẹ anh: "Hay là tôi xuống xe ở phía trước rồi tự mình bắt taxi trở về."
"Em cảm thấy tôi yên tâm để em một mình đi về hay sao?" Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười thâm thúy: "Tôi với cô ấy tuyệt đối không thể tiến xa hơn, bọn tôi đã quen biết nhau hơn hai mươi năm, nếu có thể thì con của bọn tôi đã lớn bằng em rồi."
Ngụ ý là anh không thích cô ấy?
Khi đến sân bay, máy bay còn hơn mười phút nữa mới hạ cánh, Duyệt Nhất Trầm dẫn cô đến KFC mua cánh gà nướng Orleans. Anh không đeo kính hay đội mũ, vì thế anh đã bị người ta lén chụp ảnh mấy lần khi đứng xếp hàng.
Ở một nơi có rất nhiều người như sân bay, rất nhiều người nổi tiếng đã mặc trang bị đầy đủ vẫn bị chụp, vì vậy anh không quan tâm.
Tư Lật ở bên cạnh đột nhiên đung đưa cánh tay đang nắm tay cô của anh, Duyệt Nhất Trầm cúi đầu: "Ừ?"
Đứa bé dang hai tay về phía anh với vẻ mặt kiêu ngạo, anh sững sờ trong một giây mới nhận ra cô muốn được bế. Đây là lần đầu tiên cô yêu cầu được ôm, Duyệt Nhất Trầm cảm thấy trái tim mình sắp tan ra, vội vàng cúi người ôm lấy đứa nhỏ.
Cô nằm trên vai anh, mềm mại và gần như không có trọng lượng, cái đầu nhỏ chôn trong cổ anh, hơi thở ấm áp và ẩm ướt của cô tỏa ra ngay dưới cằm anh.
Sau khi Duyệt Nhất Trầm bế cô lên, đầu và cánh tay cô vòng qua cổ anh đã che mất cằm và nửa thân hình, nên mấy người đang chụp lén đằng xa hiển nhiên có chút do dự.
Cộng thêm được từ đầu đến chân Duyệt Nhất Trầm không hề có bất kỳ thái độ né tránh và phòng ngừa nào, vì thế anh nghiễm nhiên bị coi là một ông bố trẻ trông giống Duyệt Nhất Trầm, cuối cùng không có ánh mắt nào tập trung vào anh nữa.
Tư Lật mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy sắp đến chỗ mình, mà người đang xếp hàng mua kem đằng trước không để ý, khi quay người lại suýt bôi kem lên người Tư Lật, Duyệt Nhất Trầm nhanh tay lẹ mắt, ôm Tư Lật hơi tránh sang một bên.
Tư Lật ở trong lòng ngực anh không hề có cảm giác.
"Xin hãy thận một chút." Duyệt Nhất Trầm lên tiếng nhắc nhở.
Ông chú cầm kem làm dáng vẻ xin lỗi, rồi sau đó lại trêu chọc: “Yêu thương đến thế sao?”
Tư Lật vô cùng ngại ngùng.
Sau khi ăn xong, Duyệt Nhất Trầm bế cô đi rửa tay, Duyệt Nhất Trầm chê tay cô quá dầu mỡ nên tự mình lấy nước rửa tay xoa tay cho cô, còn chưa rửa xong thì di động của anh đã đổ chuông.
Tư Lật ra hiệu cho anh thả cô xuống để nhận điện thoại trước nhưng Duyệt Nhất Trầm không đặt cô xuống, một tay ôm cô một tay nhận cuộc gọi: "Trình Trình? Ừ, tôi đang ở sân bay, bạn ra cửa đợi, tôi sẽ đến nhanh thôi."
Tư Lật nghĩ rằng anh sắp đi đón người nào đó nên vội vàng rửa sạch rồi vùng vẫy muốn xuống đất, nhưng người đàn ông cau mày, một tay ôm cô, một tay cầm hai cái móng vuốt nhỏ của cô rồi thò tay xuống dưới vòi nước: "Ở đây vẫn còn bọt, thế mà gọi là rửa xong sao?"
Tư Lật không nói nên lời.
Sau khi rửa tay xong, cô bị ôm đến trước máy sấy để làm khô tay, sau đó, anh không đặt cô xuống đất mà cứ thế ôm cô đi ra ngoài.
Đúng thật là ôm cô thì sẽ đi tương đối nhanh, đôi chân ngắn ngủn của cô vốn không thể cử động mà.
Cổng sân bay người đến người đi, nhưng Tư Lật nhìn thoáng qua cũng có thể biết được người nào là Lận Trình Trình đang đợi Duyệt Nhất Trầm.
Người phụ nữ đứng cạnh chiếc vali màu đen đang nói chuyện điện thoại, diện mạo và vóc dáng của cô ấy rất nổi bật, ngay cả khi mặc quần jean và áo len mà xám, cô ấy vẫn không giấu được loại khí chất tinh tế do được sống cuộc sống sung sướng không kém Duyệt Nhất Trầm hun đúc nên, đó là loại thanh lịch và nhã nhặn khắc vào trong xương cốt.
Hoàn toàn khác với một người phụ nữ theo đuổi những bộ đồ hàng hiệu và trang điểm như cô.
Tư Lật bé nhỏ có chút tự ti rồi.
Duyệt Nhất Trầm cúp điện thoại, người đằng kia dường như đã nhận ra, lập tức ngẩng đầu lên, sau đó liếc mắt đã nhìn thấy Duyệt Nhất Trầm.
Cô ấy mỉm cười với anh, đứng thẳng dậy và đợi bọn họ đi qua.
Trong lòng Tư Lật giật mình, thực sự quá giữ gìn vẻ ngoài rồi.
Đến gần, người bên kia vẫy tay gọi anh với giọng trong trẻo: "Duyệt Nhất Trầm, đã lâu không gặp, sao cậu lại đẹp trai như vậy?"
Duyệt Nhất Trầm đặt Tư Lật trong lòng xuống đất, cười đáp lại: "Thật sự không ổn khi một diễn viên đã gần 30 tuổi mà vẫn được khen là đẹp trai."
Lận Trình Trình bật cười, vươn tay muốn ôm anh, sau đó ánh mắt tập trung trên vóc dáng nhỏ nhắn đứng bên cạnh anh: "Mỹ nhân nhỏ bé này là ai thế?"
Với gương mặt chân thành và nhân hậu, cô ấy hoàn toàn khác với Tương Duẫn Nhi.
"Chào chị, tên em là Tiểu Khả Ái, chị xinh quá."
Lận Trình Trình cũng bị sự dễ thương đánh gục: "Ôi ôi, ngoan quá, đến đây nào, chị ôm một cái."
Tư Lật không từ chối, buông tay Duyệt Nhất Trầm rồi lao đến cái ôm của Lận Trình Trình.
"Chị ơi, chiếc vòng cổ của chị nhìn đẹp quá."
"Cảm ơn, cái này là chị tự thiết kế, thích không?" Cô ấy đưa tay tháo sợi dây chuyền ra: "Chị tặng cho em nhé."
Tư Lật vội vàng xua tay: "Không, không cần, người quân tử không lấy món đồ người khác yêu quý, hơn nữa, chị đeo nó trông càng đẹp."
Cô ấy hơi giật mình, không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Lật: "Đáng yêu quá." Sau đó mới dùng tiếng anh hỏi Duyệt Nhất Trầm: "Con ngoài giá thú của cậu?"
"Con gái của bạn, tôi trông giúp mấy hôm." Duyệt Nhất Trầm giải thích, sau đó kéo vali bên cạnh: "Đi thôi, xe ở bên ngoài."
Lận Trình Trình ừ một tiếng, nhưng vẫn không bỏ Tư Lật xuống, cứ như vậy ôm cô bước lên xe.
"Bạn nghỉ chân ở đâu?" Duyệt Nhất Trầm vừa khởi động xe vừa hỏi: "Tôi nhớ rằng chú Lận có một biệt thự ở đây."
"A? Dì không nói với cậu sao?" Lận Trình Trình sờ cái đầu nhỏ của Tư Lật, và nói: "Biệt thự đang được sửa sang lại, tớ đến gấp nên chưa đặt khách sạn, vì thế mấy ngày nay chỉ có thể làm phiền cậu rồi."
Cô ấy cũng thường đến nhà mẹ của Duyệt Nhất Trầm ở Los Angeles chơi, vì vậy cô ấy không cảm thấy có gì không thích hợp khi trước lúc về nước, mẹ của Duyệt Nhất Trầm để cô ấy đến sống ở nhà anh.
Duyệt Nhất Trầm lập tức không trả lời, vì thế Lận Trình Trình cười, nói đùa: "Sẽ không bất tiện chứ? Mẹ cậu không phải đã nói cậu vẫn còn độc thân sao, lẽ nào ở nhà đang giấu một người phụ nữ?"
Duyệt Nhất Trầm ừ, nói: "Đúng là đang che dấu một người phụ nữ."
Tư Lật: "..."
"Vậy thì tớ càng muốn sống ở nhà bạn, trái lại tớ muốn nhìn xem, là kiểu phụ nữ nào đã đánh bại tớ." Cô ấy nói: "Tớ sẽ ở lại hai ngày, và tớ sẽ đến khách sạn khi trợ lý của tớ đến, ok không? Cậu cũng biết trợ lý của tớ, người này luôn nghi ngờ tớ, nếu tớ muốn vào khách sạn một mình, cô ấy sẽ lại gây chuyện."
Duyệt Nhất Trầm bật cười, liếc nhìn Tư Lật qua gương chiếu hậu, thấy đối phương không có phản ứng gì thì ừ.
Lận Trình Trình bắt được chi tiết này, cô ấy thấy có chút kỳ quái, nhưng không lên tiếng.
Sau đó, trong toàn bộ hành trình Lận Trình Trình vẫn luôn nói chuyện với Tư Lật, Duyệt Nhất Trầm căn bản không có cơ hội xen mồm.
Duyệt Nhất Trầm đưa hai người đi ăn trưa trước, trong suốt bữa ăn, điện thoại của anh liên tục đổ chuông.
"Là chị Cát." Sau khi cúp điện thoại, Duyệt Nhất Trầm vô thức báo cáo với Tư Lật: "Bên phòng làm việc có chuyện, có thể tôi sẽ phải đến đó một chuyến."
"Vậy thì cậu bận đi." Lận Trình Trình nghịch điện thoại di động, tưởng anh đang nói chuyện với mình, vì thế không ngẩng đầu lên mà cười: "Tớ với Tiểu Khả Ái sẽ đi mua sắm, đã lâu rồi tớ không về nước."
Vì có tiền lệ là Tương Duẫn Nhi, Duyệt Nhất Trầm không yên tâm giao Tư Lật cho bất kỳ ai.
"Tôi đưa hai người về trước, dù sao cũng không xa."
Lận Trình Trình để lộ biểu cảm có phần thất vọng, nhưng cô ấy vẫn rất hào phóng: "Vậy nghe lời cậu."
"Tiểu Khả Ái phải nghỉ ngơi, nếu thật sự muốn đi mua sắm, sau khi đưa bé về bạn có thể ra ngoài đi dạo, được không?"
Lận Trình Trình nở nụ cười: "Một mình tớ đi thì đâu có gì vui, vậy đi về thôi, tớ cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
Tư Lật không có một chút cơ hội nào để nói.
Anh tiễn hai người phụ nữ về nhà rồi vội vàng đi ra ngoài trước khi kịp dặn dò gì đó.
Tư Lật đưa cô ấy vào phòng cho khách, khi đi ngang qua phòng ngủ của cô, Lận Trình Trình vô thức liếc nhìn vào bên trong, và sững sờ khi thấy trên tủ trang điểm có rất nhiều mỹ phẩm.
Với những dấu hiệu đó, rõ ràng là có một người phụ nữ đang sống ở đây, có vẻ như Duyệt Nhất Trầm thực sự giấu ai đó ở nhà.
Tư Lật không để ý đến biểu hiện của cô ấy, trực tiếp đưa cô ấy lên tầng ba.
Chỉ có hai phòng ngủ trên tầng hai, còn phòng làm việc và phòng ngủ cho khách nằm trên tầng ba, vì quanh năm không có ai ở nên khá ngột ngạt.
Lận Trình Trình lại đột ngột đến nên không kịp dọn dẹp, lúc này dì Lý lại đang ra ngoài mua thức ăn.
Trái lại, Lận Trình Trình không để ý chút nào, cô ấy đặt chiếc vali bên cạnh giường: "Tiểu Khả Ái, chị phải điều chỉnh lại giờ, cơm tối đừng gọi chị, ngủ ngon."
Tư Lật im lặng khóa cửa cho cô ấy, rồi đi xuống lầu.
Buổi tối, Duyệt Nhất Trầm về rất muộn, khi anh về đến nhà thì cả hai người phụ nữ đã ngủ say.
Trước khi về anh có đi ăn ngoài với vài người bạn, nhưng vì uống một chút rượu nên dạ dày không thoải mái, anh vào bếp thì thấy nồi canh sườn hầm khoai mỡ còn ấm, không quá nóng, hương vị vừa miệng.
Dám chắc là Tư Lật bảo dì để lại cho anh.
Sau khi ăn canh, Duyệt Nhất Trầm đi lên lầu, sau đó đi đến phòng của Tư Lật trong vô thức. Cửa phòng cô để ngỏ, anh vươn tay đẩy nhẹ cửa, thoáng nhìn đã thấy vóc dáng bé nhỏ đang ngủ say trên giường. Chăn được đắp rất kín, không hề để lộ bàn chân nhỏ.
Anh nhẹ nhàng khép cửa lại, xoay người đi về phòng ngủ của mình, hành động mở cửa của anh ngừng lại sau khi nhìn thấy bóng dáng trên giường.
***
Sáng nay, Tư Lật thức dậy rất sớm, hơn nữa còn là đột nhiên tỉnh lại từ trong mơ.
Thấy mới sáu giờ, cô không xuống giường ngay lập tức, cô nằm ở trên giường thêm một lát, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ vang trong không gian đang yên tĩnh. Tư Lật híp mắt lại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chân trần lẳng lặng bước xuống giường.
Cửa phòng cô vẫn đóng, và cô gần như có thể nhìn thấy toàn bộ hành lang qua khe cửa, bên ngoài vô cùng yên tĩnh. Tư Lật đợi một lát, nghi ngờ mình nghe lầm, vừa định xoay người trở về giường thì nghe thấy tiếng động.
Đó là âm thanh của tay nắm cửa bị mở, sau đó người đàn ông khoác áo choàng tắm trên người từ ngoài bước vào.
Tóc của anh vẫn đang nhỏ nước, cạp áo choàng tắm buông thõng, lộ ra hơn nửa lồng ngực, cảnh tượng này quá quen thuộc.
Cảnh quay cùng ảnh hậu mà buổi sáng Ngu Kỷ nhắc tới là cảnh trong bộ phim Sắc màu phương Nam do anh đóng vai chính cách đây nhiều năm.
Phim kể về câu chuyện của một đặc vụ mật, anh ta trở thành người tình của một nữ tướng quân địch rồi hai người yêu nhau giữa hư tình giả ý.
Cảnh ở đầu phim là khi anh bước ra khỏi phòng tắm sau khi vui vẻ với người phụ nữ đó, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa, để lộ bộ ngực và bắp chân rắn chắc, với mái tóc ẩm ướt, bước đôi chân biếng nhác đến trước cửa sổ đốt một điếu thuốc. Khi đó anh mới mười bảy tuổi, nét mặt còn chưa phát triển hoàn thiện, trông như một cậu bé non nớt, nhưng đôi mắt ẩn chứa dục vọng đã được thể hiện rất tốt.
Lần đầu tiên Tư Lật xem bộ phim này là hồi cấp ba, khi đó cô không hiểu ý nghĩa của cảnh này, sau này khi đã hiểu chuyện rồi nhớ lại cảnh đó mới cảm thấy anh diễn quá hay và quá hấp dẫn.
Dựa nào bộ phim này, anh đã được đề cử giải Kim Kê và giành được giải Nhân vật điện ảnh của năm, như vậy có thể thấy, bộ phim văn học chiến tranh về điệp viên có phần khiêu dâm này đã khiến anh thành công tạo dựng vị thế của mình trong lĩnh vực điện ảnh.
Mấy năm gần đây, phân đoạn này thỉnh thoảng lại bị tài khoản tiếp thị biến thành hình ảnh cảm động rồi lấy ra phát lại, bên dưới sẽ luôn có một lượng lớn người hâm mộ gọi chồng ơi.
Tác động thị giác này khiến cô không thể không liên tưởng đến mặt khác.
Như để xác minh phỏng đoán của cô, người phụ nữ thò đầu ra sau cánh cửa và cười nói: "Duyệt Nhất Trầm, nhà cậu vậy mà lại không có bao cao su..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.