Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 24:
Dữu Tử Đa Nhục
28/06/2024
"Tại sao phải nói xin lỗi?" Duyệt Nhất Trầm đưa cái đĩa đã rửa sạch sẽ cho cô, cô vội vàng cầm lấy đặt vào trong tủ: "Có tính khí một chút rất dễ thương, không phải trẻ con đều như vậy sao?"
Anh không nghĩ cô lên mặt với mình, chỉ là đang hờn dỗi thôi, tính khí tốt hơn Duy Duy nhiều.
Nghe xong câu này, trong lòng Tư Lật lại càng khó chịu.
Cô là trẻ con sao? Cô không phải.
Tư Lật nhận bát đũa trong tay anh cất đi, vừa quay đầu lại đã thấy anh đang rửa cái đĩa sứ trắng cuối cũng đựng cá ban nãy.
Bàn tay của anh trắng nõn, cầm một chiếc đĩa màu trắng cũng không khiến tay anh bị lu mờ, ngón tay dưới dòng nước ấm hơi hồng lên, động tác thu dọn gọn gàng sạch sẽ.
Người này rửa bát thôi cũng có thể rửa đẹp đến mức thoát tục, có một không hai trên thế giới này.
Rửa chén xong, anh cúi xuống khử trùng, Tư Lật nịnh nọt đưa khăn lau tay cho anh: "Vất vả rồi, Duyệt đại."
Sau khi lau khô tay, Duyệt Nhất Trầm xoa tóa cô, trên mặt mang theo ý cười: "Rửa bát cho em không vất vả."
Về cơ bản, Tư Lật đã miễn dịch với loại lời nói yêu thương chiều chuộng này của anh.
Rửa bát xong, Duyệt Nhất Trầm cầm áo khoác lên: "Đưa anh xuống dưới?"
Trong lòng Tư Lật gào thét, không ngừng vui vẻ: "Tiễn tiễn tiễn, đi thôi."
Khóe miệng Duyệt Nhất Trầm cong lên một nụ cười, bước theo cô ra khỏi cửa.
Thanh máy đi xuống tầng hầm, xe của anh đã đậu ở bên cạnh, Tư Lật nhìn anh bước đến bên cạnh cửa xe, nhanh chóng nở nụ cười chào tạm biệt: "Chú Nhất Trầm, tạm biệt nhé."
Rất hiếm khi nghe thấy cô gọi chú, Duyệt Nhất Trầm cảm thấy rất thoải mái. Anh lấy chìa khóa xe ra, nhưng thay vì mở cửa, anh đi vòng ra phía sau, mở cốp và lấy vali ra.
Tư Lật đứng ở đằng trước nhìn, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động: "Đó là hành lý của tôi?"
Duyệt Nhất Trầm xách va li đi tới, một tay bế cô lên: "Hành lý của tôi."
"Có ý gì?"
"Em nói xem?"
Tư Lật hít sâu, nở nụ cười rồi hỏi anh: "Anh phải đi công tác?"
Duyệt Nhất Trầm liếc cô một cái:
"Đêm nay tôi ngủ lại nhà em."
"...”
Duyệt Nhất Trầm dở khóc dở cười nhìn Tư Lật bám vào cửa xe: "Đừng náo loạn, ở đây có camera."
Sau một hồi giải thích rằng anh thật sự lo lắng khi cô ở nhà một mình.
Tư Lật rưng rưng nước mắt nói: "Bỏ qua cho tôi đi, chú Nhất Trầm."
"Lên lầu thôi."
"Giường trong phòng khách không có ga."
"Tôi tự mang ga đến, cũng đã dặn dì Lý dọn xong rồi."
Thảo nào buổi trưa dì Lý ở trong phòng khách lâu như vậy, là cô sơ suất.
Thế là cô được người đàn ông bế lên ôm trong lòng, tươi cười trở về.
...
Sau khi Tư Lật tắm rửa xong đi ra thì anh đã trải xong giường, cô bước vào xem xét và không thể không đưa một ngón tay cái lên với người đàn ông đang đặt quần áo vào tủ: "Nam thần à, thậm chí còn biết trải ga giường."
So sánh với anh, Ngu Kỷ giống như một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ, chăn cũng không gấp gọn được.
Duyệt Nhất Trầm bật cười: "Tám tuổi tôi đã vào đoàn quay phim, tự mình có thể chăm sóc cho mình."
Vì thế cô càng thêm ngưỡng mộ.
Duyệt Nhất Trầm lấy đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân ra, nhướng mày hỏi Tư Lật: "Tôi dùng phòng tắm nào?"
"Dùng phòng của cha tôi anh có ngại không? Có thể sữa tắm và những thứ khác của ông sẽ phù hợp với anh hơn."
Duyệt Nhất Trầm cười, trêu cô: "Nhưng tôi thích mùi hương hoa anh đào của em hơn."
Đôi mát Tư Lật đỏ lên: "Vậy cũng không được dùng của tôi."
Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào chiếc khăn tắm anh đã từng dùng đó.
Duyệt Nhất Trầm bật cười, không kìm được nhéo má cô. Vẻ mặt ngại ngùng dễ thương quá đi mất.
Anh bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, cởi bỏ quần áo và làm ướt người xong mới nhận ra sữa tắm trong phòng tắm đã hết.
Duyệt Nhất Trầm tùy tiện quấn chiếc khăn tắm quanh hông, sau đó mở cửa gọi cô: "Tư Lật?"
Tư Lật đáp lời, sau đó cẩn thận thò đầu vào thăm dò, thấy (phần trên) trần trụi của anh thì sững sờ một chút, biểu cảm trên gương mặt thay đổi mấy lần, một lúc sau mới hỏi: "Sao vậy?"
"Sữa tắm hết rồi." Thực sự không định trêu chọc cô.
Cô ừ một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng mang sữa tắm hoa anh đào của cô đến. Khi đưa nó sang thì cả tai và cổ cô đều đỏ bừng.
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, đột nhiên bắt đầu mong chờ cô với tư cách là một trợ lý, và biểu hiện trên khuôn mặt cô khi anh cần cô giúp thay quần áo.
Sau khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Tư Lật đang cầm máy tính đọc mail, chiếc máy tính kia gần như lớn hơn cả cô, cô không thể ôm được nó.
Nghe thấy âm thanh anh bước ra cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Điện thoại của anh đang đổ chuông, là Lận Trình Trình."
Anh đáp ừ, trước tiên là đi đến nhìn vào màn hình máy tính của cô, đưa bàn tay kéo dãn khoảng cách giữa cô và máy tính, dặn dò: "Đừng tiến quá gần, cẩn thận đau mắt, mail của tôi đang được chị Cát xử lý."
"Ồ." Tư Lật ra tiếng tỏ vẻ đã biết: "Tôi chỉ xem qua."
Duyệt Nhất Trầm không biết nói gì, đứng dậy pha sữa cho cô, nhìn chằm chằm đến khi cô uống xong mới cầm điện thoại trên bàn bước ra ban công gọi lại.
Giọng của anh không to, nhưng Tư Lật vẫn có thể nghe được vài từ.
Đại khái là Lận Trình Trình đang hỏi anh bao giờ quay về, anh trả lời rằng mình đang đi công tác, có thể hơn một tuần nữa mới về.
Nói cách khác, cô sẽ bị anh quản thúc trong hơn một tuần.
Tư Lật sống không còn gì luyến tiếc.
Sau đó, Duyệt Nhất Trầm nói thêm vài câu chiếu lệ, sau đó dường như đang đề cập đến vấn đề công việc, giọng anh trầm hẳn đi, Tư Lật hoàn toàn không nghe thấy gì.
Khi Duyệt Nhất Trầm ngắt máy và quay lại, đứa nhóc kia đã chuyển sang chế độ xem phim truyền hình, tay trái cầm sữa chua, tay phải cầm anh đào, cái miệng ngỏ không ngừng chút nào.
Cái miệng nhỏ chóp chép vô cùng dễ thương.
Duyệt Nhất Trầm lấy giấy ăn lau cho cô, đối phương đặt sữa chua xuống, cầm khăn giấy lau lung tung quanh miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ti vi: "Khó có dịp người ta về nước, ban ngày không thể chơi với người ta thì không sao, đến tối cũng không quay về, làm thế không tốt lắm đâu?"
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, lơ đễnh gạt tóc cô: "Có phải nên cắt tóc rồi hay không? Tóc dài như vậy rất bất tiện khi gội đầu."
"Cắt nó dài giống như chị Trình Trình?"
"Như vậy vẫn quá dài."
Tư Lật không còn sự lựa chọn nào khác, kéo tóc mình về, vẻ mặt nghiêm túc: "Duyệt Nhất Trầm."
"Ừ?" Tiếp tục lơ đễnh.
"Rõ ràng có bạn gái ở nhà, không ở nhà nằm ôm giai nhân lại chạy đến sống với đứa nhóc chưa dứt sữa như tôi." Gương mặt cô có vẻ hận sắt không thành thép: "Đúng là lãng phí."
"Trình Trình? Cô ấy không phải là bạn gái tôi." Duyệt Nhất Trầm mỉm cười: "Lãng phí cái gì?"
Tư Lật rất thất vọng về anh, ánh mắt không hề che dấu.
Duyệt Nhất Trầm bị ánh mắt kinh tởm này đâm vào lòng, có chút không thể hiểu được: "Sao vậy?"
Tư Lật nhịn và nhịn, cuối cùng không thể chịu đựng được, ngồi thẳng lưng lên, thảo luận chủ đề người lớn này với anh: "Tối hôm qua anh ngủ với người ta, tối hôm nay thì không về nhà, như vậy không tốt lắm đâu?"
Duyệt Nhất Trầm sững sờ: "Cái gì?"
Biểu cảm của Tư Lật như muốn nói chắc chắn anh biết tôi đang nói về vấn đề gì.
Anh phì cười: "Nhảm nhí, sao tôi ngủ với cô ấy được?"
Tư Lật mím môi, biểu cảm vô cùng thất vọng: "Duyệt Nhất Trầm à Duyệt Nhất Trầm, tôi thực sự không ngờ anh lại là người như vậy."
Duyệt Nhất Trầm phản ứng một chút, lập tức nở nụ cười: "Tôi không hề ngủ với cô ấy."
"Buổi sáng tôi thấy anh bước ra từ phòng cô ấy."
"Phòng tắm trên lầu có vấn đề, Trình Trình tắm trong phòng tôi xong thì ngủ luôn. Tối hôm qua tôi ngủ trên tầng, nếu bây giờ quay lại thì vẫn thấy chiếc đồng hồ tôi đã thay đêm qua trên tủ đầu giường, buổi sáng, tôi đi xuống tắm rửa thay quần áo xong mới đi ra từ cánh cửa đó." Duyệt Nhất Trầm khẽ thở dài, đúng là oan chết anh: "Người ta là tiểu thư đài các, bố là chính khách, sao tôi nói ngủ là ngủ được."
Lần này đến lượt Tư Lật ngơ ngác, trí nhớ lóe lên như ánh sáng khi tia sét và đá lửa va vào nhau, phòng để quần áo của Duyệt Nhất Trầm có hai cánh cửa, một cánh cửa ẩn dẫn đến phòng ngủ, và cánh cửa còn lại thì độc lập.
Buổi sáng anh bước ra từ cánh cửa đó, hiển nhiên là cô tưởng anh đi từ phòng ngủ đến phòng thay đồ, rồi lại từ phòng thay đồ đi ra ngoài.
Chuyện này có chút xấu hổ rồi.
Một nụ cười tấc xẹt qua mắt Duyệt Nhất Trầm trong gang tấc: "Em rất để ý chuyện này sao?"
"Không phải, tôi chỉ là..." Tư Lật muốn bóp chết chính mình.
Duyệt Nhất Trầm cười.
Cô dứt khoát không giải thích gì hết, thừa nhận một cách hào phóng: "Đương nhiên là để tâm, tôi là fan girl của anh."
"Fan girl bé bỏng." Duyệt Nhất Trầm vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tôi và Trình Trình thực sự chỉ là bạn bè, chưa kể cô ấy đã có bạn gái rồi."
Tư Lật giật mình một chút: "Có bạn gái thì tại sao mẹ anh lại... Đợi đã, bạn gái?"
"Ừ."
Đột nhiên cô càng thích Lận Trình Trình.
"Cô ấy không công khai, nên cha mẹ cô ấy hối thúc cô ấy kết hôn rất chặt, và cô ấy thích dùng tôi để che dấu."
Cô hỏi một chút về tình sử của Trình Trình, Duyệt Nhất Trầm không bao giờ thích nói về chuyện của người khác, nhưng thấy có hứng thú nên kể cho cô nghe một lúc.
Sau khi nghe xong, Tư Lật cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu đau lòng cho bản thân.
"Đừng chơi điện thoại nữa, tranh thủ đánh răng rồi đi ngủ đi."
"Bây giờ mới mười giờ." Tư Lật cúi người lùi ra phía sau: "Tôi lướt thêm một chút."
"Đi ngủ sớm, em xem ánh mắt em bây giờ không được đẹp như trước đâu, đưa điện thoại cho tôi, không được mang vào phòng ngủ."
Tư Lật dẩu mỏ.
"Không được làm nũng, đi ngủ."
Cô định chống cự thì bị nhấc bổng lên, anh trực tiếp ném cô vào phòng.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Tư Lật bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Duyệt Nhất Trầm, sau đó mới nhận ra ý định giục cô ngủ sớm vào đêm hôm trước của anh.
"Màn thầu nhỏ dưới lầu đi muộn sẽ hết mất, còn có sữa đậu nành nóng và cháo tôm miễn phí nữa." Duyệt Nhất Trầm chọn một bộ quần áo bình thường cho cô: "Đây là bộ trang phục mùa xuân mới của hãng A mà lần trước em vừa ý, hôm nay mặc nó có được không?"
Tư Lật bị cám dỗ, chật vật đứng dậy, rửa mặt súc miệng rồi đi ra ngoài với anh, tóc cũng không thèm buộc.
Ăn được chiếc màn thầu tâm tâm niệm niệm đúng như nguyện vọng của mình, cô lại bị Duyệt Nhất Trầm dụ dỗ, anh nói rằng đưa cô đi chơi, Tư Lật không nghi ngờ gì, vui vẻ lên xe và bị bắt đi đến dưới chân núi.
Đột nhiên, Tư Lật có một loại cảm giác không yên, vì thế khi Duyệt Nhất Trầm mở cửa xe để cô xuống xe, cô lập tức nằm bò ra, nói lẩm bẩm: "Chết rồi, Duyệt Nhất Trầm, tôi hơi đau bụng, hình như màn thầu nhỏ có vấn đề rồi."
Duyệt Nhất Trầm bị cô chọc cười, vươn tay ôm cô: "Ăn no sẽ có chút không thoải mái, chỉ cần xuống đi lại một chút là sẽ tốt hơn thôi."
Tư Lật đầy mặt cự tuyệt mà tránh né tay của anh: "Không, không đi, chúng ta về nhà, tôi muốn đi toilet."
"Ngoan, xuống xe đi bộ một chút, không phải em không thích ở nhà buồn chán mỗi ngày sao?"
Tư Lật bĩu môi chớp chớp mắt, dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể để làm nũng: "Chú Nhất Trầm, cháu không muốn leo."
Sau cùng, chữ leo này kéo dài thật dài, hơn nữa còn có gợn sóng.
Duyệt Nhất Trầm nhìn đôi mắt to như trái nho đen của cô, và cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đang bĩu, lập tức bị giết chết: "Được được được, không leo thì không leo, tôi cõng em lên, đến cũng đến rồi, cứ coi như là hít thở không khí trong lành."
Tư Lật lập tức nở nụ cười: "Được!"
Duyệt Nhất Trầm dứt khoát ngồi xổm xuống trước cửa xe, Tư Lật trượt khỏi ghế, ngả người trên tấm lưng rộng rãi của anh.
Duyệt Nhất Trầm đỡ mông cô và đứng lên, đóng cửa xe sau đó bước ra đuôi xe lấy nước và thức ăn, sau đó vững vàng đi lên núi.
Buổi sáng có khá nhiều người đến leo núi, bản thân Duyệt Nhất Trầm đã đội mũ, cũng đội cho Tư Lật một chiếc mũ chống nắng trên đầu. Nắng ấm cuối thu rất dễ chịu, không khí xung quanh trong lành, cảnh vật dễ chịu, Tư Lật ôm cổ anh, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ trong sự xóc nảy.
"Duyệt Nhất Trầm, anh có mệt không?"
"Không mệt." Giọng nói của anh không hề đứt quãng: "Giống như đang vác thêm bao cát, nếu em khát thì nói với tôi một tiếng."
Tư Lật cười nói: "Không khát, nhưng có chút buồn ngủ."
Duyệt Nhất Trầm cũng cười, giọng nói vô cùng cưng chiều: "Em thấy buồn ngủ thì ngủ đi."
Sau vài phút, Duyệt Nhất Trầm quay đầu lại, nhận ra đứa nhóc kia đã ngủ rồi, hơn nữa miệng vẫn đang mở, khóe miệng có chút sáng lên.
Anh không bận tâm đến nước dãi chảy trên người mình, thậm chí còn có chút vui vẻ, cô bây giờ càng ngày càng giống một đứa trẻ, bất kể tính tình hay hành vi của cô.
Anh không nghĩ cô lên mặt với mình, chỉ là đang hờn dỗi thôi, tính khí tốt hơn Duy Duy nhiều.
Nghe xong câu này, trong lòng Tư Lật lại càng khó chịu.
Cô là trẻ con sao? Cô không phải.
Tư Lật nhận bát đũa trong tay anh cất đi, vừa quay đầu lại đã thấy anh đang rửa cái đĩa sứ trắng cuối cũng đựng cá ban nãy.
Bàn tay của anh trắng nõn, cầm một chiếc đĩa màu trắng cũng không khiến tay anh bị lu mờ, ngón tay dưới dòng nước ấm hơi hồng lên, động tác thu dọn gọn gàng sạch sẽ.
Người này rửa bát thôi cũng có thể rửa đẹp đến mức thoát tục, có một không hai trên thế giới này.
Rửa chén xong, anh cúi xuống khử trùng, Tư Lật nịnh nọt đưa khăn lau tay cho anh: "Vất vả rồi, Duyệt đại."
Sau khi lau khô tay, Duyệt Nhất Trầm xoa tóa cô, trên mặt mang theo ý cười: "Rửa bát cho em không vất vả."
Về cơ bản, Tư Lật đã miễn dịch với loại lời nói yêu thương chiều chuộng này của anh.
Rửa bát xong, Duyệt Nhất Trầm cầm áo khoác lên: "Đưa anh xuống dưới?"
Trong lòng Tư Lật gào thét, không ngừng vui vẻ: "Tiễn tiễn tiễn, đi thôi."
Khóe miệng Duyệt Nhất Trầm cong lên một nụ cười, bước theo cô ra khỏi cửa.
Thanh máy đi xuống tầng hầm, xe của anh đã đậu ở bên cạnh, Tư Lật nhìn anh bước đến bên cạnh cửa xe, nhanh chóng nở nụ cười chào tạm biệt: "Chú Nhất Trầm, tạm biệt nhé."
Rất hiếm khi nghe thấy cô gọi chú, Duyệt Nhất Trầm cảm thấy rất thoải mái. Anh lấy chìa khóa xe ra, nhưng thay vì mở cửa, anh đi vòng ra phía sau, mở cốp và lấy vali ra.
Tư Lật đứng ở đằng trước nhìn, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động: "Đó là hành lý của tôi?"
Duyệt Nhất Trầm xách va li đi tới, một tay bế cô lên: "Hành lý của tôi."
"Có ý gì?"
"Em nói xem?"
Tư Lật hít sâu, nở nụ cười rồi hỏi anh: "Anh phải đi công tác?"
Duyệt Nhất Trầm liếc cô một cái:
"Đêm nay tôi ngủ lại nhà em."
"...”
Duyệt Nhất Trầm dở khóc dở cười nhìn Tư Lật bám vào cửa xe: "Đừng náo loạn, ở đây có camera."
Sau một hồi giải thích rằng anh thật sự lo lắng khi cô ở nhà một mình.
Tư Lật rưng rưng nước mắt nói: "Bỏ qua cho tôi đi, chú Nhất Trầm."
"Lên lầu thôi."
"Giường trong phòng khách không có ga."
"Tôi tự mang ga đến, cũng đã dặn dì Lý dọn xong rồi."
Thảo nào buổi trưa dì Lý ở trong phòng khách lâu như vậy, là cô sơ suất.
Thế là cô được người đàn ông bế lên ôm trong lòng, tươi cười trở về.
...
Sau khi Tư Lật tắm rửa xong đi ra thì anh đã trải xong giường, cô bước vào xem xét và không thể không đưa một ngón tay cái lên với người đàn ông đang đặt quần áo vào tủ: "Nam thần à, thậm chí còn biết trải ga giường."
So sánh với anh, Ngu Kỷ giống như một đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ, chăn cũng không gấp gọn được.
Duyệt Nhất Trầm bật cười: "Tám tuổi tôi đã vào đoàn quay phim, tự mình có thể chăm sóc cho mình."
Vì thế cô càng thêm ngưỡng mộ.
Duyệt Nhất Trầm lấy đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân ra, nhướng mày hỏi Tư Lật: "Tôi dùng phòng tắm nào?"
"Dùng phòng của cha tôi anh có ngại không? Có thể sữa tắm và những thứ khác của ông sẽ phù hợp với anh hơn."
Duyệt Nhất Trầm cười, trêu cô: "Nhưng tôi thích mùi hương hoa anh đào của em hơn."
Đôi mát Tư Lật đỏ lên: "Vậy cũng không được dùng của tôi."
Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào chiếc khăn tắm anh đã từng dùng đó.
Duyệt Nhất Trầm bật cười, không kìm được nhéo má cô. Vẻ mặt ngại ngùng dễ thương quá đi mất.
Anh bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, cởi bỏ quần áo và làm ướt người xong mới nhận ra sữa tắm trong phòng tắm đã hết.
Duyệt Nhất Trầm tùy tiện quấn chiếc khăn tắm quanh hông, sau đó mở cửa gọi cô: "Tư Lật?"
Tư Lật đáp lời, sau đó cẩn thận thò đầu vào thăm dò, thấy (phần trên) trần trụi của anh thì sững sờ một chút, biểu cảm trên gương mặt thay đổi mấy lần, một lúc sau mới hỏi: "Sao vậy?"
"Sữa tắm hết rồi." Thực sự không định trêu chọc cô.
Cô ừ một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng mang sữa tắm hoa anh đào của cô đến. Khi đưa nó sang thì cả tai và cổ cô đều đỏ bừng.
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, đột nhiên bắt đầu mong chờ cô với tư cách là một trợ lý, và biểu hiện trên khuôn mặt cô khi anh cần cô giúp thay quần áo.
Sau khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Tư Lật đang cầm máy tính đọc mail, chiếc máy tính kia gần như lớn hơn cả cô, cô không thể ôm được nó.
Nghe thấy âm thanh anh bước ra cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Điện thoại của anh đang đổ chuông, là Lận Trình Trình."
Anh đáp ừ, trước tiên là đi đến nhìn vào màn hình máy tính của cô, đưa bàn tay kéo dãn khoảng cách giữa cô và máy tính, dặn dò: "Đừng tiến quá gần, cẩn thận đau mắt, mail của tôi đang được chị Cát xử lý."
"Ồ." Tư Lật ra tiếng tỏ vẻ đã biết: "Tôi chỉ xem qua."
Duyệt Nhất Trầm không biết nói gì, đứng dậy pha sữa cho cô, nhìn chằm chằm đến khi cô uống xong mới cầm điện thoại trên bàn bước ra ban công gọi lại.
Giọng của anh không to, nhưng Tư Lật vẫn có thể nghe được vài từ.
Đại khái là Lận Trình Trình đang hỏi anh bao giờ quay về, anh trả lời rằng mình đang đi công tác, có thể hơn một tuần nữa mới về.
Nói cách khác, cô sẽ bị anh quản thúc trong hơn một tuần.
Tư Lật sống không còn gì luyến tiếc.
Sau đó, Duyệt Nhất Trầm nói thêm vài câu chiếu lệ, sau đó dường như đang đề cập đến vấn đề công việc, giọng anh trầm hẳn đi, Tư Lật hoàn toàn không nghe thấy gì.
Khi Duyệt Nhất Trầm ngắt máy và quay lại, đứa nhóc kia đã chuyển sang chế độ xem phim truyền hình, tay trái cầm sữa chua, tay phải cầm anh đào, cái miệng ngỏ không ngừng chút nào.
Cái miệng nhỏ chóp chép vô cùng dễ thương.
Duyệt Nhất Trầm lấy giấy ăn lau cho cô, đối phương đặt sữa chua xuống, cầm khăn giấy lau lung tung quanh miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ti vi: "Khó có dịp người ta về nước, ban ngày không thể chơi với người ta thì không sao, đến tối cũng không quay về, làm thế không tốt lắm đâu?"
Duyệt Nhất Trầm ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, lơ đễnh gạt tóc cô: "Có phải nên cắt tóc rồi hay không? Tóc dài như vậy rất bất tiện khi gội đầu."
"Cắt nó dài giống như chị Trình Trình?"
"Như vậy vẫn quá dài."
Tư Lật không còn sự lựa chọn nào khác, kéo tóc mình về, vẻ mặt nghiêm túc: "Duyệt Nhất Trầm."
"Ừ?" Tiếp tục lơ đễnh.
"Rõ ràng có bạn gái ở nhà, không ở nhà nằm ôm giai nhân lại chạy đến sống với đứa nhóc chưa dứt sữa như tôi." Gương mặt cô có vẻ hận sắt không thành thép: "Đúng là lãng phí."
"Trình Trình? Cô ấy không phải là bạn gái tôi." Duyệt Nhất Trầm mỉm cười: "Lãng phí cái gì?"
Tư Lật rất thất vọng về anh, ánh mắt không hề che dấu.
Duyệt Nhất Trầm bị ánh mắt kinh tởm này đâm vào lòng, có chút không thể hiểu được: "Sao vậy?"
Tư Lật nhịn và nhịn, cuối cùng không thể chịu đựng được, ngồi thẳng lưng lên, thảo luận chủ đề người lớn này với anh: "Tối hôm qua anh ngủ với người ta, tối hôm nay thì không về nhà, như vậy không tốt lắm đâu?"
Duyệt Nhất Trầm sững sờ: "Cái gì?"
Biểu cảm của Tư Lật như muốn nói chắc chắn anh biết tôi đang nói về vấn đề gì.
Anh phì cười: "Nhảm nhí, sao tôi ngủ với cô ấy được?"
Tư Lật mím môi, biểu cảm vô cùng thất vọng: "Duyệt Nhất Trầm à Duyệt Nhất Trầm, tôi thực sự không ngờ anh lại là người như vậy."
Duyệt Nhất Trầm phản ứng một chút, lập tức nở nụ cười: "Tôi không hề ngủ với cô ấy."
"Buổi sáng tôi thấy anh bước ra từ phòng cô ấy."
"Phòng tắm trên lầu có vấn đề, Trình Trình tắm trong phòng tôi xong thì ngủ luôn. Tối hôm qua tôi ngủ trên tầng, nếu bây giờ quay lại thì vẫn thấy chiếc đồng hồ tôi đã thay đêm qua trên tủ đầu giường, buổi sáng, tôi đi xuống tắm rửa thay quần áo xong mới đi ra từ cánh cửa đó." Duyệt Nhất Trầm khẽ thở dài, đúng là oan chết anh: "Người ta là tiểu thư đài các, bố là chính khách, sao tôi nói ngủ là ngủ được."
Lần này đến lượt Tư Lật ngơ ngác, trí nhớ lóe lên như ánh sáng khi tia sét và đá lửa va vào nhau, phòng để quần áo của Duyệt Nhất Trầm có hai cánh cửa, một cánh cửa ẩn dẫn đến phòng ngủ, và cánh cửa còn lại thì độc lập.
Buổi sáng anh bước ra từ cánh cửa đó, hiển nhiên là cô tưởng anh đi từ phòng ngủ đến phòng thay đồ, rồi lại từ phòng thay đồ đi ra ngoài.
Chuyện này có chút xấu hổ rồi.
Một nụ cười tấc xẹt qua mắt Duyệt Nhất Trầm trong gang tấc: "Em rất để ý chuyện này sao?"
"Không phải, tôi chỉ là..." Tư Lật muốn bóp chết chính mình.
Duyệt Nhất Trầm cười.
Cô dứt khoát không giải thích gì hết, thừa nhận một cách hào phóng: "Đương nhiên là để tâm, tôi là fan girl của anh."
"Fan girl bé bỏng." Duyệt Nhất Trầm vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tôi và Trình Trình thực sự chỉ là bạn bè, chưa kể cô ấy đã có bạn gái rồi."
Tư Lật giật mình một chút: "Có bạn gái thì tại sao mẹ anh lại... Đợi đã, bạn gái?"
"Ừ."
Đột nhiên cô càng thích Lận Trình Trình.
"Cô ấy không công khai, nên cha mẹ cô ấy hối thúc cô ấy kết hôn rất chặt, và cô ấy thích dùng tôi để che dấu."
Cô hỏi một chút về tình sử của Trình Trình, Duyệt Nhất Trầm không bao giờ thích nói về chuyện của người khác, nhưng thấy có hứng thú nên kể cho cô nghe một lúc.
Sau khi nghe xong, Tư Lật cảm thấy tiếc cho cô ấy.
Nhưng ngay sau đó, cô bắt đầu đau lòng cho bản thân.
"Đừng chơi điện thoại nữa, tranh thủ đánh răng rồi đi ngủ đi."
"Bây giờ mới mười giờ." Tư Lật cúi người lùi ra phía sau: "Tôi lướt thêm một chút."
"Đi ngủ sớm, em xem ánh mắt em bây giờ không được đẹp như trước đâu, đưa điện thoại cho tôi, không được mang vào phòng ngủ."
Tư Lật dẩu mỏ.
"Không được làm nũng, đi ngủ."
Cô định chống cự thì bị nhấc bổng lên, anh trực tiếp ném cô vào phòng.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Tư Lật bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của Duyệt Nhất Trầm, sau đó mới nhận ra ý định giục cô ngủ sớm vào đêm hôm trước của anh.
"Màn thầu nhỏ dưới lầu đi muộn sẽ hết mất, còn có sữa đậu nành nóng và cháo tôm miễn phí nữa." Duyệt Nhất Trầm chọn một bộ quần áo bình thường cho cô: "Đây là bộ trang phục mùa xuân mới của hãng A mà lần trước em vừa ý, hôm nay mặc nó có được không?"
Tư Lật bị cám dỗ, chật vật đứng dậy, rửa mặt súc miệng rồi đi ra ngoài với anh, tóc cũng không thèm buộc.
Ăn được chiếc màn thầu tâm tâm niệm niệm đúng như nguyện vọng của mình, cô lại bị Duyệt Nhất Trầm dụ dỗ, anh nói rằng đưa cô đi chơi, Tư Lật không nghi ngờ gì, vui vẻ lên xe và bị bắt đi đến dưới chân núi.
Đột nhiên, Tư Lật có một loại cảm giác không yên, vì thế khi Duyệt Nhất Trầm mở cửa xe để cô xuống xe, cô lập tức nằm bò ra, nói lẩm bẩm: "Chết rồi, Duyệt Nhất Trầm, tôi hơi đau bụng, hình như màn thầu nhỏ có vấn đề rồi."
Duyệt Nhất Trầm bị cô chọc cười, vươn tay ôm cô: "Ăn no sẽ có chút không thoải mái, chỉ cần xuống đi lại một chút là sẽ tốt hơn thôi."
Tư Lật đầy mặt cự tuyệt mà tránh né tay của anh: "Không, không đi, chúng ta về nhà, tôi muốn đi toilet."
"Ngoan, xuống xe đi bộ một chút, không phải em không thích ở nhà buồn chán mỗi ngày sao?"
Tư Lật bĩu môi chớp chớp mắt, dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể để làm nũng: "Chú Nhất Trầm, cháu không muốn leo."
Sau cùng, chữ leo này kéo dài thật dài, hơn nữa còn có gợn sóng.
Duyệt Nhất Trầm nhìn đôi mắt to như trái nho đen của cô, và cái miệng nhỏ nhắn màu hồng đang bĩu, lập tức bị giết chết: "Được được được, không leo thì không leo, tôi cõng em lên, đến cũng đến rồi, cứ coi như là hít thở không khí trong lành."
Tư Lật lập tức nở nụ cười: "Được!"
Duyệt Nhất Trầm dứt khoát ngồi xổm xuống trước cửa xe, Tư Lật trượt khỏi ghế, ngả người trên tấm lưng rộng rãi của anh.
Duyệt Nhất Trầm đỡ mông cô và đứng lên, đóng cửa xe sau đó bước ra đuôi xe lấy nước và thức ăn, sau đó vững vàng đi lên núi.
Buổi sáng có khá nhiều người đến leo núi, bản thân Duyệt Nhất Trầm đã đội mũ, cũng đội cho Tư Lật một chiếc mũ chống nắng trên đầu. Nắng ấm cuối thu rất dễ chịu, không khí xung quanh trong lành, cảnh vật dễ chịu, Tư Lật ôm cổ anh, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ trong sự xóc nảy.
"Duyệt Nhất Trầm, anh có mệt không?"
"Không mệt." Giọng nói của anh không hề đứt quãng: "Giống như đang vác thêm bao cát, nếu em khát thì nói với tôi một tiếng."
Tư Lật cười nói: "Không khát, nhưng có chút buồn ngủ."
Duyệt Nhất Trầm cũng cười, giọng nói vô cùng cưng chiều: "Em thấy buồn ngủ thì ngủ đi."
Sau vài phút, Duyệt Nhất Trầm quay đầu lại, nhận ra đứa nhóc kia đã ngủ rồi, hơn nữa miệng vẫn đang mở, khóe miệng có chút sáng lên.
Anh không bận tâm đến nước dãi chảy trên người mình, thậm chí còn có chút vui vẻ, cô bây giờ càng ngày càng giống một đứa trẻ, bất kể tính tình hay hành vi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.