Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta
Chương 109:
Dịch Diệp Tử
11/06/2021
Trợ lý trầm mặc một lúc lâu, mang theo hi vọng có thể đem đề tài kéo trở về, nói : “Sếp, nếu ngài muốn mua quà ra mắt ba mẹ Hứa tổng,thì ngài nên trực tiếp hỏi Hứa tổng mới đúng, rốt cuộc Hứa tổng mới là người hiểu cha mẹ mình nhất, thích cái gì khẳng định đều biết.”
Cảnh Nhất Thành quay đầu lại nhìn Hứa Thừa Hạo, người vẫn đang ngồi trong văn phòng bận rộn làm việc: “Không được, Hạo Hạo ghét bỏ tôi phiền.”
Trợ lý: “……”
Hắn cũng cảm thấy phiền đó!!!
Nhưng mà lại tiếp tục phiền cũng chỉ có thể chịu đựng, Hứa tổng quang minh chính đại ghét bỏ đổi lại chính là sự sủng ái của ai đó, còn hắn nếu là dám ghét bỏ…… Khả năng liền thất nghiệp.
Trợ lý cũng chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, cố gắng giúp Cảnh Nhất Thành chỉnh sửa lại kế hoạch để tạo ra phương án ra mắt ba mẹ người yêu hoàn mỹ nhất, còn cố ý tô đậm mấy vòng quanh 2 mục là hiểu biết lễ phép, khiêm tốn: “Lúc trước thanh danh của ngài trong vòng này cũng không tốt lắm , cho nên nhất định phải chú ý đúng mực, ít nhất lần đầu tiên gặp mặt phải khiến cho ba mẹ của Hứa tổng cảm thấy mấy lời đồn bên ngoài đã bị khuếch đại, không đúng sự thật, Cảnh Nhất Thành nghiêm túc nghe giảng bài, bàn bạc xong phương án "lần đầu đến chơi nhà " thì đến chọn lựa quà tặng, lựa quà xong lại phải giúp đỡ Cảnh Nhất Thành ăn diện, phối đồ. Bản thân Cảnh Nhất Thành cũng vô cùng coi trọng việc này, một cái trang sức kim cài áo cũng đều tính toán chi li: “Cái tua này có phải hơi bị khoa trương quá rồi không? Tôi yêu cầu kiểu dáng giản lược hào phóng lại không mất ưu nhã.”
Trợ lý: “……”
Thật sự là phiền quá rồi nha.
Như vậy lăn lộn tới lăn lộn đi, chờ tới khi Hứa Thừa Hạo tan tầm từ trong văn phòng ra tới, bọn họ cũng chưa thương nghị xong. Hứa Thừa Hạo cảm thấy kỳ quái, yên lặng đứng ở sau lưng bọn họ nghe ngóng, chờ đến lúc nghe được Cảnh Nhất Thành chọn lựa tây trang lại ghét bỏ màu lam không được đoan trang, màu đen quá nặng nề, màu xám bạc quá tuỳ tiện, màu nâu không đủ long trọng thì lập tức hiểu ra.
Hứa Thừa Hạo đột nhiên từ sau lưng che lại miệng hắn, phun tào nói: “Cảnh Nhất Thành, sao anh không mặc bảy sắc cầu vồng luôn đi?”
Này quả thực chính là tiếng lòng mà trợ lý vẫn luôn muốn nói ra những lại không dám. Nhưng mà bất đồng người ta nói hiệu quả cũng trở nên không giống nhau, chẳng hạn như Hứa Thừa Hạo phun tào xong Cảnh Nhất Thành cũng không có trở mặt, mà còn tỏ ra ủy khuất giải thích: "Chắc là do anh đang khẩn trương, nhìn cái gì cũng thấy không hài lòng.”
Hứa Thừa Hạo giúp hắn nhìn vài lần: "Chọn màu xanh nước biển đi, em thích bộ này.”
Cảnh Nhất Thành: “Được.”
Hứa Thừa Hạo: “Ta ba tương đối thích trà cùng đồ sứ, ta mẹ thích mỹ dung cùng trang sức, lễ vật theo bọn họ yêu thích là được…… Còn có một tháng thời gian chuẩn bị đâu, không nóng nảy.”
Cảnh Nhất Thành: “Hảo.”
Hứa Thừa Hạo tiếp tục nhìn xuống, không nghĩ tới trong phần phương án gặp ra mắt ba mẹ còn có cái vấn đề "nếu ba mẹ không đồng ý thì làm cách nào để níu giữ người yêu ". Hứa Thừa Hạo xem đến đây thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh không làm ra chuyện gì có lỗi với em thì em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh đâu.”
Cảnh Nhất Thành nhíu mày: “Chuyện có lỗi với em là chuyện gì?”
Hứa Thừa Hạo: “Đại khái là ngoại tình linh tinh này nọ.”
Cảnh Nhất Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm, hôn hôn tay anh nhẹ nhàng nói: “Anh khẳng định sẽ không ngoại tình.”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy bây giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa, liền nói sang chuyện khác :"Được rồi, hiện tại chuẩn bị cũng đầy đủ rồi, về nhà ăn cơm đi.”
Cảnh Nhất Thành khép lại máy tính, trả lời vô cùng thoải mái: “Được thôi.”
Vẫn luôn trầm mặc trợ lý: “……"
Nếu vừa nãy sếp cũng dứt khoát như vậy thì tốt biết bao, thật là, phân biệt đối xử đừng rõ ràng như vậy chứ!
Nhưng mà Cảnh Nhất Thành chỉ nghe lời một mình Hứa Thừa Hạo, còn những người khác đều bị coi như không khí, đảo mắt liền đem trợ lý ném ra sau đầu, mỹ mãn đi theo Hứa Thừa Hạo về nhà ăn cơm —— hắn thích nhất thời điểm Hứa Thừa Hạo kêu hắn về nhà, bởi vì như vậy sẽ làm hắn có loại cảm giác trung thành mãnh liệt, trong lòng vừa ấm áp lại thỏa mãn.
Xem TV tiêu thực sau khi ăn cơm là hoạt động thường ngày, Hứa Thừa Hạo dựa vào sô pha nói chuyện phiếm cùng Lý Niệm, nhìn ảnh du lịch và làn da đen đi trông thấy của đối phương, một bên hâm mộ một bên phun tào: “Anh thật sự đen lên mấy cái cấp độ, lại phơi nắng liền thành màu đồng cổ.”
Lý Niệm: “Không tốt sao? Rất có hương vị đàn ông mà.”
Hứa Thừa Hạo: “Em chủ yếu là sợ đến lúc anh trở về, mặc đồ công sở đi làm không ai nhận ra anh.”
Lý Niệm: “……”
Lý Niệm: “Lại công kích màu da của anh đây, anh liền phóng độc!”
Hứa Thừa Hạo: “Em vừa mới ăn no, không sợ gì cả.”
Lý Niệm không thèm tin gửi liền mấy tấm ảnh đồ ăn ngon tự chụp: “Thế nào?”
Hứa Thừa Hạo: “Hình như em biết nguyên nhân vì sao anh đi du lịch mệt như vậy mà còn không bị gầy đi."
Lý Niệm: “Nghe xong lời này của chú, anh thế mà trong lúc nhất thời không biết nên vui vẻ hay tức giận [ lễ phép mà không mất tự nhiên tươi cười.jpg]”
Hứa Thừa Hạo: “Khen anh mà, rất biết chọn địa điểm du lịch, chờ anh trở lại nhớ thiết kế cho em một kế hoạch du lịch, em cũng phải đi.”
Lý Niệm: “Chú cứ tưởng bở, chú đi ra ngoài du lịch rồi, công ty làm sao bây giờ?”
Hứa Thừa Hạo: "Anh không giúp em, em bảo Cảnh Nhất Thành cắt đứt chi tiêu của anh.”
Lý Niệm: “…… Được, được, được, tôi chịu thua còn không được sao! Nhận thua!”
Hứa Thừa Hạo: “Xem ra anh dùng thẻ không giới hạn của Cảnh tổng vô cùng vui vẻ nhỉ.”
Lý Niệm: “Đương nhiên, gặm nhà giàu cảm giác liền một chữ: Tuyệt!”
Hứa Thừa Hạo: “Em cư nhiên có điểm ghen ghét……”
Lý Niệm: “??? Đừng mà, cậu đừng xúc động, muốn làm gì?”
Hứa Thừa Hạo: “Chờ lúc kỳ nghỉ của anh gần kết thúc lại ngo ngoe rục rịch.”
Lý Niệm: “Ai da, đến bây giờ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi, đau đầu quá, phải ngủ thôi, có rảnh lại nói tiếp!”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Cái cách này thật đúng là dùng trăm lần cũng bị bắt bẻ.
Hứa Thừa Hạo vừa nghẹn lời vừa buồn cười, lại một lần nữa nhìn mấy tấm ảnh đồ ăn ngon, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành đang ăn trái cây, vừa nhận thấy được tầm mắt của Hứa Thừa Hạo, trái cây vốn dĩ đã được đưa đến bên miệng lập tức xoay một vòng đưa tới bên miệng của anh: “Muốn ăn?”
Hứa Thừa Hạo lắc đầu.
Cảnh Nhất Thành cẩn thận dò hỏi: “Vậy thì làm sao vậy? Vừa mới nói chuyện phiếm nói cái gì?”
Hứa Thừa Hạo chống cằm đánh giá hắn: “Em đang nghĩ anh đã từng đi du lịch chưa …… Dựa theo đặc tính công việc cùng tính cách của anh, chắc là không có nhỉ?”
Cảnh Nhất Thành không nghĩ tới lại là vấn đề này, ngẩn người một lúc mới gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, thật ra ban đầu viện nghiên cứu cũng không ở nơi này, trước kia anh cơ bản đều ở thành phố B, đại khái ở đấy cũng phải hơn hai mươi năm.”
Hứa Thừa Hạo: “Hừm, vì An Nhu Vũ nên chuyển lại đây?”
Cảnh Nhất Thành nghẹn một lúc lâu: “…… Có điều hiện tại anh cũng thật may mắn vì dời lại đây có thể ở cùng em.”
Lời âu yếm miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Hứa Thừa Hạo cũng không tiếp tục truy cứu nữa, tiếp tục nói: “Vậy là anh cũng chỉ biết đến phong cảnh của 2 thành phố thôi, lần sau em đi du lịch nhất định sẽ kéo anh theo .”
Cảnh Nhất Thành đắc ý gật đầu, cuối cùng lại hỏi: “Hạo Hạo, em đang quan tâm anh sao?”
Hứa Thừa Hạo: “Bằng không thì sao?”
Cảnh Nhất Thành nói: “Hạo Hạo là người đầu tiên quan tâm đến cuộc sống trước của anh.”
Hứa Thừa Hạo hơi sửng sốt, nhìn hắn tươi cười đột nhiên có chút đau lòng: “Anh như vậy làm em về sau muốn đổi ý không mang theo anh cũng không được.”
Cảnh Nhất Thành: “Anh vô cùng chờ mong.”
Cái loại không tự chủ lộ ra yếu ớt thế này là trí mạng nhất, làm người ta không tài nào cứng rắn lạnh lùng với hắn được. Hứa Thừa Hạo lần nào đối mặt với gương mặt này cũng thảm bại, chỉ có thể âm thầm nhớ kĩ hứa hẹn lần này, tránh cho bản thân nhiều việc lại quên mất sẽ khiến hắn đau lòng.
Sau khi âm thầm ghi thêm một dòng trên quyển notebook của mình, Hứa Thừa Hạo đứng dậy nói: “Em thấy hơi mệt rồi, ngủ trước đây.”
Cảnh Nhất Thành cũng đứng lên theo: “Hạo Hạo, chân của em đã đỡ hơn chưa?”
Hứa Thừa Hạo lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, bình tĩnh nói: “Chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng, hoạt động quá mạnh chân sẽ đau.”
Cảnh Nhất Thành nháy mắt héo: “À.”
Hứa Thừa Hạo: “Ngủ ngon.”
Cảnh Nhất Thành: “…… Ngủ ngon.”
Cảnh Nhất Thành nhìn theo Hứa Thừa Hạo trở về phòng đóng cửa lại, ngồi ở trong phòng khách nhưng hằng ngày lại mơ ước giường ngủ của Hứa Thừa Hạo…… Chờ chân của Hạo Hạo tốt hơn chút, hắn nhất định phải chuyển vào đó!
Có lẽ chính là sau khi ra mắt ba mẹ của Hạo Hạo ~~
Cứ tưởng tượng như vậy, Cảnh Nhất Thành đối với việc ra mắt ba mẹ càng thêm chờ mong. Đương nhiên, đối với tiệc đầy tháng đứa nhỏ của Nguyễn Thần Hiên cũng rất chờ mong, bởi vì ngày này cũng chính là ngày hắn ra mắt ba mẹ người yêu đó!
Bên này đã ngọt ngọt ngào ngào tiến vào giấc ngủ, mà bên kia người vừa mới bị Cảnh Nhất Thành nhắc mãi lại vừa mới đến bệnh viện, lúc xuống xe đánh cái hắt xì còn tưởng rằng chính mình bị gió lạnh thổi đến, cũng không có để ý mà đi thẳng đến phòng bệnh.
Chờ lúc Nguyễn Thần Hiên chạy tới phòng bệnh, lại vừa đúng vào thời điểm bác sĩ đang tiêm thuốc an thần cho An Nhu Vũ, cô gái mặc quần áo bệnh nhân sắc mặt kém hơn rất nhiều so với lần trước, trên gương mặt trắng bệch đều là nước mắt. Phòng bệnh giống như vừa mới bị bọn cướp xông vào, mọi thứ đều trở nên lộn xộn vỡ nát, hoàn toàn nhìn khôkhông được bộ dáng ban đầu.
Nguyễn Thần Hiên đứng ở ngoài phòng bệnh nhíu mày nhìn vào, dò hỏi: “Sao lại thế này?”
Hộ sĩ bất đắc dĩ nói: “Buổi tối hôm nay, bệnh nhân này tự ý rời khỏi phòng bệnh, bị hộ sĩ trực ban phát hiện hôn mê ở hành lang, thật vất vả đẩy trở về chuẩn bị trị liệu, lại cho rằng chúng tôi là kẻ thù, nói thế nào cũng không chịu phối hợp, cho nên liền…… Nguyễn tiên sinh, ngài tốt nhất vẫn là khuyên nhủ cô ấy một chút. Trước mắt, tình trạng tinh thần của bệnh nhân vô cùng kém, bước đầu giám định có thể là triệu chứng của bệnh trầm cảm sau khi sinh, nếu bệnh nhân còn không chịu phối hợp trị liệu, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.”
Nguyễn Thần Hiên: “Trầm cảm sau sinh là bởi vì đứa trẻ không ở bên mình sao?”
Hộ sĩ: “Bước đầu phán đoán là bởi vì nhân tố xã hội tâm lý, bởi vì đặc thù tính cách của sản phụ, trước kia sinh nở không chuẩn bị tâm lý đầy đủ, hậu sản không nghỉ ngơi thoải mái, hay suy nghĩ quá nhiều, thậm chí là vợ chồng bất hòa đều có khả năng là nguyên nhân.”
Nguyễn Thần Hiên: “Bình thường bệnh này trị liệu như thế nào, tận lực cho cô ấy trị liệu.”
Hộ sĩ: “Theo lý thuyết biện pháp tốt nhất là tâm lý trị liệu, nhưng là thái độ của bệnh nhân đối với chúng tôi vô cùng phòng bị, không thể mở lòng mình ra, cho nên trong lúc trị liệu khả năng yêu cầu Nguyễn tiên sinh phối hợp.”
Nguyễn Thần Hiên bình tĩnh nói: “Cô ấy nhìn thấy tôi cảm xúc dao động còn lớn hơn là nhìn thấy mấy người.”
Hộ sĩ trầm mặc vài giây: “Vậy chỉ còn dùng thuốc và vật lý trị liệu.”
Nguyễn Thần Hiên sau khi nghe xong vật lý trị liệu, nói thẳng: “Lựa chọn dùng thuốc trị liệu.”
Hộ sĩ: “Được.”
Sau khi nói chuyện xong, hộ sĩ xoay người rời đi đi thông tri bác sĩ. Nguyễn Thần Hiên vẫn tiếp tục đứng ở ngoài cửa, nhìn cô gái trong phòng bệnh dần dần khôi phục bình tĩnh từ từ chìm vào giấc ngủ, mới thở dài một tiếng xoay người rời đi.
Một lần nữa ngồi vào trong xe, lái xe từ nhà của ông nội, nhà cũ của Nguyễn gia đến biệt thự của chính mình, phiền chán trong lòng lại càng ngày càng nặng, cái nào cũng đều không muốn trở về.
Về nhà ông nội khẳng định đối phương sẽ lại răn dạy việc hắn đi xem An Nhu Vũ, về nhà cũ Nguyễn gia hắn lại lười đối mặt với đứa con riêng kia, nhưng trở lại nhà của chính mình lại thấy an tĩnh đến ù tai, cũng sẽ chỉ làm hắn càng thêm mỏi mệt hoang vắng……
Hắn lái xe vòng đi vòng lại, lại phát hiện bản thân thế mà không có một nơi thuộc về. Hắn cảm thấy chính mình tựa như một chiếc lá rụng bay bổng giữa không trung , hắn không nơi thuộc về cũng không có phương hướng, thậm chí ngay cả việc khống chế thân hình chính mình cũng không làm được, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, đi một bước xem một bước.
Thời gian bôn ba ở trên đường dần dần mất đi, chờ đến lúc Nguyễn Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện hắn đã đem xe dùng lại trước một tiểu khu, hơn nữa còn là một tiểu khu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Mặc dù là màn đêm dày đặc hắn cũng có thể thấy rõ, hình như chính là nơi này, cái người kêu Cảnh Nhất Thành đột nhiên trở về đánh vỡ hắn sinh hoạt bình tĩnh. Thật giống như nút tạm dừng lại bị một lần nữa mở ra, vô số sự tình sôi nổi hỗn loạn một lần nữa đè lên vai của hắn, làm hắn hiện tại lại biến thành cái dạng này.
Hắn mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn về phía đám nhà cao tầng kia, trong bóng đêm nỗ lực phân biệt cái nào là của hắn, cái nào là Hứa Thừa Hạo, sau đó bất tri bất giác liền đã ngủ. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, hắn bị một tiếng còi ô tô đánh thức.
Là xe của Hứa Thừa Hạo!
Nguyễn Thần Hiên nhanh chóng thanh tỉnh, theo bản năng lái xe theo sau, chờ đến khi nhìn thấy Hứa Thừa Hạo ở cửa công ty xuống xe liền chuẩn bị lui lại, vốn dĩ chiếc ô tô đáng ra nên đi gara ngầm lại đột nhiên quay lại đây trực tiếp vọt tới phía trước xe của hắn ngăn trở đường đi của hắn.
Cảnh Nhất Thành quay đầu lại nhìn Hứa Thừa Hạo, người vẫn đang ngồi trong văn phòng bận rộn làm việc: “Không được, Hạo Hạo ghét bỏ tôi phiền.”
Trợ lý: “……”
Hắn cũng cảm thấy phiền đó!!!
Nhưng mà lại tiếp tục phiền cũng chỉ có thể chịu đựng, Hứa tổng quang minh chính đại ghét bỏ đổi lại chính là sự sủng ái của ai đó, còn hắn nếu là dám ghét bỏ…… Khả năng liền thất nghiệp.
Trợ lý cũng chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, cố gắng giúp Cảnh Nhất Thành chỉnh sửa lại kế hoạch để tạo ra phương án ra mắt ba mẹ người yêu hoàn mỹ nhất, còn cố ý tô đậm mấy vòng quanh 2 mục là hiểu biết lễ phép, khiêm tốn: “Lúc trước thanh danh của ngài trong vòng này cũng không tốt lắm , cho nên nhất định phải chú ý đúng mực, ít nhất lần đầu tiên gặp mặt phải khiến cho ba mẹ của Hứa tổng cảm thấy mấy lời đồn bên ngoài đã bị khuếch đại, không đúng sự thật, Cảnh Nhất Thành nghiêm túc nghe giảng bài, bàn bạc xong phương án "lần đầu đến chơi nhà " thì đến chọn lựa quà tặng, lựa quà xong lại phải giúp đỡ Cảnh Nhất Thành ăn diện, phối đồ. Bản thân Cảnh Nhất Thành cũng vô cùng coi trọng việc này, một cái trang sức kim cài áo cũng đều tính toán chi li: “Cái tua này có phải hơi bị khoa trương quá rồi không? Tôi yêu cầu kiểu dáng giản lược hào phóng lại không mất ưu nhã.”
Trợ lý: “……”
Thật sự là phiền quá rồi nha.
Như vậy lăn lộn tới lăn lộn đi, chờ tới khi Hứa Thừa Hạo tan tầm từ trong văn phòng ra tới, bọn họ cũng chưa thương nghị xong. Hứa Thừa Hạo cảm thấy kỳ quái, yên lặng đứng ở sau lưng bọn họ nghe ngóng, chờ đến lúc nghe được Cảnh Nhất Thành chọn lựa tây trang lại ghét bỏ màu lam không được đoan trang, màu đen quá nặng nề, màu xám bạc quá tuỳ tiện, màu nâu không đủ long trọng thì lập tức hiểu ra.
Hứa Thừa Hạo đột nhiên từ sau lưng che lại miệng hắn, phun tào nói: “Cảnh Nhất Thành, sao anh không mặc bảy sắc cầu vồng luôn đi?”
Này quả thực chính là tiếng lòng mà trợ lý vẫn luôn muốn nói ra những lại không dám. Nhưng mà bất đồng người ta nói hiệu quả cũng trở nên không giống nhau, chẳng hạn như Hứa Thừa Hạo phun tào xong Cảnh Nhất Thành cũng không có trở mặt, mà còn tỏ ra ủy khuất giải thích: "Chắc là do anh đang khẩn trương, nhìn cái gì cũng thấy không hài lòng.”
Hứa Thừa Hạo giúp hắn nhìn vài lần: "Chọn màu xanh nước biển đi, em thích bộ này.”
Cảnh Nhất Thành: “Được.”
Hứa Thừa Hạo: “Ta ba tương đối thích trà cùng đồ sứ, ta mẹ thích mỹ dung cùng trang sức, lễ vật theo bọn họ yêu thích là được…… Còn có một tháng thời gian chuẩn bị đâu, không nóng nảy.”
Cảnh Nhất Thành: “Hảo.”
Hứa Thừa Hạo tiếp tục nhìn xuống, không nghĩ tới trong phần phương án gặp ra mắt ba mẹ còn có cái vấn đề "nếu ba mẹ không đồng ý thì làm cách nào để níu giữ người yêu ". Hứa Thừa Hạo xem đến đây thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh không làm ra chuyện gì có lỗi với em thì em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh đâu.”
Cảnh Nhất Thành nhíu mày: “Chuyện có lỗi với em là chuyện gì?”
Hứa Thừa Hạo: “Đại khái là ngoại tình linh tinh này nọ.”
Cảnh Nhất Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm, hôn hôn tay anh nhẹ nhàng nói: “Anh khẳng định sẽ không ngoại tình.”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy bây giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa, liền nói sang chuyện khác :"Được rồi, hiện tại chuẩn bị cũng đầy đủ rồi, về nhà ăn cơm đi.”
Cảnh Nhất Thành khép lại máy tính, trả lời vô cùng thoải mái: “Được thôi.”
Vẫn luôn trầm mặc trợ lý: “……"
Nếu vừa nãy sếp cũng dứt khoát như vậy thì tốt biết bao, thật là, phân biệt đối xử đừng rõ ràng như vậy chứ!
Nhưng mà Cảnh Nhất Thành chỉ nghe lời một mình Hứa Thừa Hạo, còn những người khác đều bị coi như không khí, đảo mắt liền đem trợ lý ném ra sau đầu, mỹ mãn đi theo Hứa Thừa Hạo về nhà ăn cơm —— hắn thích nhất thời điểm Hứa Thừa Hạo kêu hắn về nhà, bởi vì như vậy sẽ làm hắn có loại cảm giác trung thành mãnh liệt, trong lòng vừa ấm áp lại thỏa mãn.
Xem TV tiêu thực sau khi ăn cơm là hoạt động thường ngày, Hứa Thừa Hạo dựa vào sô pha nói chuyện phiếm cùng Lý Niệm, nhìn ảnh du lịch và làn da đen đi trông thấy của đối phương, một bên hâm mộ một bên phun tào: “Anh thật sự đen lên mấy cái cấp độ, lại phơi nắng liền thành màu đồng cổ.”
Lý Niệm: “Không tốt sao? Rất có hương vị đàn ông mà.”
Hứa Thừa Hạo: “Em chủ yếu là sợ đến lúc anh trở về, mặc đồ công sở đi làm không ai nhận ra anh.”
Lý Niệm: “……”
Lý Niệm: “Lại công kích màu da của anh đây, anh liền phóng độc!”
Hứa Thừa Hạo: “Em vừa mới ăn no, không sợ gì cả.”
Lý Niệm không thèm tin gửi liền mấy tấm ảnh đồ ăn ngon tự chụp: “Thế nào?”
Hứa Thừa Hạo: “Hình như em biết nguyên nhân vì sao anh đi du lịch mệt như vậy mà còn không bị gầy đi."
Lý Niệm: “Nghe xong lời này của chú, anh thế mà trong lúc nhất thời không biết nên vui vẻ hay tức giận [ lễ phép mà không mất tự nhiên tươi cười.jpg]”
Hứa Thừa Hạo: “Khen anh mà, rất biết chọn địa điểm du lịch, chờ anh trở lại nhớ thiết kế cho em một kế hoạch du lịch, em cũng phải đi.”
Lý Niệm: “Chú cứ tưởng bở, chú đi ra ngoài du lịch rồi, công ty làm sao bây giờ?”
Hứa Thừa Hạo: "Anh không giúp em, em bảo Cảnh Nhất Thành cắt đứt chi tiêu của anh.”
Lý Niệm: “…… Được, được, được, tôi chịu thua còn không được sao! Nhận thua!”
Hứa Thừa Hạo: “Xem ra anh dùng thẻ không giới hạn của Cảnh tổng vô cùng vui vẻ nhỉ.”
Lý Niệm: “Đương nhiên, gặm nhà giàu cảm giác liền một chữ: Tuyệt!”
Hứa Thừa Hạo: “Em cư nhiên có điểm ghen ghét……”
Lý Niệm: “??? Đừng mà, cậu đừng xúc động, muốn làm gì?”
Hứa Thừa Hạo: “Chờ lúc kỳ nghỉ của anh gần kết thúc lại ngo ngoe rục rịch.”
Lý Niệm: “Ai da, đến bây giờ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi, đau đầu quá, phải ngủ thôi, có rảnh lại nói tiếp!”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Cái cách này thật đúng là dùng trăm lần cũng bị bắt bẻ.
Hứa Thừa Hạo vừa nghẹn lời vừa buồn cười, lại một lần nữa nhìn mấy tấm ảnh đồ ăn ngon, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhất Thành.
Cảnh Nhất Thành đang ăn trái cây, vừa nhận thấy được tầm mắt của Hứa Thừa Hạo, trái cây vốn dĩ đã được đưa đến bên miệng lập tức xoay một vòng đưa tới bên miệng của anh: “Muốn ăn?”
Hứa Thừa Hạo lắc đầu.
Cảnh Nhất Thành cẩn thận dò hỏi: “Vậy thì làm sao vậy? Vừa mới nói chuyện phiếm nói cái gì?”
Hứa Thừa Hạo chống cằm đánh giá hắn: “Em đang nghĩ anh đã từng đi du lịch chưa …… Dựa theo đặc tính công việc cùng tính cách của anh, chắc là không có nhỉ?”
Cảnh Nhất Thành không nghĩ tới lại là vấn đề này, ngẩn người một lúc mới gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, thật ra ban đầu viện nghiên cứu cũng không ở nơi này, trước kia anh cơ bản đều ở thành phố B, đại khái ở đấy cũng phải hơn hai mươi năm.”
Hứa Thừa Hạo: “Hừm, vì An Nhu Vũ nên chuyển lại đây?”
Cảnh Nhất Thành nghẹn một lúc lâu: “…… Có điều hiện tại anh cũng thật may mắn vì dời lại đây có thể ở cùng em.”
Lời âu yếm miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Hứa Thừa Hạo cũng không tiếp tục truy cứu nữa, tiếp tục nói: “Vậy là anh cũng chỉ biết đến phong cảnh của 2 thành phố thôi, lần sau em đi du lịch nhất định sẽ kéo anh theo .”
Cảnh Nhất Thành đắc ý gật đầu, cuối cùng lại hỏi: “Hạo Hạo, em đang quan tâm anh sao?”
Hứa Thừa Hạo: “Bằng không thì sao?”
Cảnh Nhất Thành nói: “Hạo Hạo là người đầu tiên quan tâm đến cuộc sống trước của anh.”
Hứa Thừa Hạo hơi sửng sốt, nhìn hắn tươi cười đột nhiên có chút đau lòng: “Anh như vậy làm em về sau muốn đổi ý không mang theo anh cũng không được.”
Cảnh Nhất Thành: “Anh vô cùng chờ mong.”
Cái loại không tự chủ lộ ra yếu ớt thế này là trí mạng nhất, làm người ta không tài nào cứng rắn lạnh lùng với hắn được. Hứa Thừa Hạo lần nào đối mặt với gương mặt này cũng thảm bại, chỉ có thể âm thầm nhớ kĩ hứa hẹn lần này, tránh cho bản thân nhiều việc lại quên mất sẽ khiến hắn đau lòng.
Sau khi âm thầm ghi thêm một dòng trên quyển notebook của mình, Hứa Thừa Hạo đứng dậy nói: “Em thấy hơi mệt rồi, ngủ trước đây.”
Cảnh Nhất Thành cũng đứng lên theo: “Hạo Hạo, chân của em đã đỡ hơn chưa?”
Hứa Thừa Hạo lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, bình tĩnh nói: “Chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng, hoạt động quá mạnh chân sẽ đau.”
Cảnh Nhất Thành nháy mắt héo: “À.”
Hứa Thừa Hạo: “Ngủ ngon.”
Cảnh Nhất Thành: “…… Ngủ ngon.”
Cảnh Nhất Thành nhìn theo Hứa Thừa Hạo trở về phòng đóng cửa lại, ngồi ở trong phòng khách nhưng hằng ngày lại mơ ước giường ngủ của Hứa Thừa Hạo…… Chờ chân của Hạo Hạo tốt hơn chút, hắn nhất định phải chuyển vào đó!
Có lẽ chính là sau khi ra mắt ba mẹ của Hạo Hạo ~~
Cứ tưởng tượng như vậy, Cảnh Nhất Thành đối với việc ra mắt ba mẹ càng thêm chờ mong. Đương nhiên, đối với tiệc đầy tháng đứa nhỏ của Nguyễn Thần Hiên cũng rất chờ mong, bởi vì ngày này cũng chính là ngày hắn ra mắt ba mẹ người yêu đó!
Bên này đã ngọt ngọt ngào ngào tiến vào giấc ngủ, mà bên kia người vừa mới bị Cảnh Nhất Thành nhắc mãi lại vừa mới đến bệnh viện, lúc xuống xe đánh cái hắt xì còn tưởng rằng chính mình bị gió lạnh thổi đến, cũng không có để ý mà đi thẳng đến phòng bệnh.
Chờ lúc Nguyễn Thần Hiên chạy tới phòng bệnh, lại vừa đúng vào thời điểm bác sĩ đang tiêm thuốc an thần cho An Nhu Vũ, cô gái mặc quần áo bệnh nhân sắc mặt kém hơn rất nhiều so với lần trước, trên gương mặt trắng bệch đều là nước mắt. Phòng bệnh giống như vừa mới bị bọn cướp xông vào, mọi thứ đều trở nên lộn xộn vỡ nát, hoàn toàn nhìn khôkhông được bộ dáng ban đầu.
Nguyễn Thần Hiên đứng ở ngoài phòng bệnh nhíu mày nhìn vào, dò hỏi: “Sao lại thế này?”
Hộ sĩ bất đắc dĩ nói: “Buổi tối hôm nay, bệnh nhân này tự ý rời khỏi phòng bệnh, bị hộ sĩ trực ban phát hiện hôn mê ở hành lang, thật vất vả đẩy trở về chuẩn bị trị liệu, lại cho rằng chúng tôi là kẻ thù, nói thế nào cũng không chịu phối hợp, cho nên liền…… Nguyễn tiên sinh, ngài tốt nhất vẫn là khuyên nhủ cô ấy một chút. Trước mắt, tình trạng tinh thần của bệnh nhân vô cùng kém, bước đầu giám định có thể là triệu chứng của bệnh trầm cảm sau khi sinh, nếu bệnh nhân còn không chịu phối hợp trị liệu, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.”
Nguyễn Thần Hiên: “Trầm cảm sau sinh là bởi vì đứa trẻ không ở bên mình sao?”
Hộ sĩ: “Bước đầu phán đoán là bởi vì nhân tố xã hội tâm lý, bởi vì đặc thù tính cách của sản phụ, trước kia sinh nở không chuẩn bị tâm lý đầy đủ, hậu sản không nghỉ ngơi thoải mái, hay suy nghĩ quá nhiều, thậm chí là vợ chồng bất hòa đều có khả năng là nguyên nhân.”
Nguyễn Thần Hiên: “Bình thường bệnh này trị liệu như thế nào, tận lực cho cô ấy trị liệu.”
Hộ sĩ: “Theo lý thuyết biện pháp tốt nhất là tâm lý trị liệu, nhưng là thái độ của bệnh nhân đối với chúng tôi vô cùng phòng bị, không thể mở lòng mình ra, cho nên trong lúc trị liệu khả năng yêu cầu Nguyễn tiên sinh phối hợp.”
Nguyễn Thần Hiên bình tĩnh nói: “Cô ấy nhìn thấy tôi cảm xúc dao động còn lớn hơn là nhìn thấy mấy người.”
Hộ sĩ trầm mặc vài giây: “Vậy chỉ còn dùng thuốc và vật lý trị liệu.”
Nguyễn Thần Hiên sau khi nghe xong vật lý trị liệu, nói thẳng: “Lựa chọn dùng thuốc trị liệu.”
Hộ sĩ: “Được.”
Sau khi nói chuyện xong, hộ sĩ xoay người rời đi đi thông tri bác sĩ. Nguyễn Thần Hiên vẫn tiếp tục đứng ở ngoài cửa, nhìn cô gái trong phòng bệnh dần dần khôi phục bình tĩnh từ từ chìm vào giấc ngủ, mới thở dài một tiếng xoay người rời đi.
Một lần nữa ngồi vào trong xe, lái xe từ nhà của ông nội, nhà cũ của Nguyễn gia đến biệt thự của chính mình, phiền chán trong lòng lại càng ngày càng nặng, cái nào cũng đều không muốn trở về.
Về nhà ông nội khẳng định đối phương sẽ lại răn dạy việc hắn đi xem An Nhu Vũ, về nhà cũ Nguyễn gia hắn lại lười đối mặt với đứa con riêng kia, nhưng trở lại nhà của chính mình lại thấy an tĩnh đến ù tai, cũng sẽ chỉ làm hắn càng thêm mỏi mệt hoang vắng……
Hắn lái xe vòng đi vòng lại, lại phát hiện bản thân thế mà không có một nơi thuộc về. Hắn cảm thấy chính mình tựa như một chiếc lá rụng bay bổng giữa không trung , hắn không nơi thuộc về cũng không có phương hướng, thậm chí ngay cả việc khống chế thân hình chính mình cũng không làm được, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, đi một bước xem một bước.
Thời gian bôn ba ở trên đường dần dần mất đi, chờ đến lúc Nguyễn Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện hắn đã đem xe dùng lại trước một tiểu khu, hơn nữa còn là một tiểu khu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Mặc dù là màn đêm dày đặc hắn cũng có thể thấy rõ, hình như chính là nơi này, cái người kêu Cảnh Nhất Thành đột nhiên trở về đánh vỡ hắn sinh hoạt bình tĩnh. Thật giống như nút tạm dừng lại bị một lần nữa mở ra, vô số sự tình sôi nổi hỗn loạn một lần nữa đè lên vai của hắn, làm hắn hiện tại lại biến thành cái dạng này.
Hắn mỏi mệt tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn về phía đám nhà cao tầng kia, trong bóng đêm nỗ lực phân biệt cái nào là của hắn, cái nào là Hứa Thừa Hạo, sau đó bất tri bất giác liền đã ngủ. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, hắn bị một tiếng còi ô tô đánh thức.
Là xe của Hứa Thừa Hạo!
Nguyễn Thần Hiên nhanh chóng thanh tỉnh, theo bản năng lái xe theo sau, chờ đến khi nhìn thấy Hứa Thừa Hạo ở cửa công ty xuống xe liền chuẩn bị lui lại, vốn dĩ chiếc ô tô đáng ra nên đi gara ngầm lại đột nhiên quay lại đây trực tiếp vọt tới phía trước xe của hắn ngăn trở đường đi của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.