Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta
Chương 38:
Dịch Diệp Tử
18/05/2021
Trợ lý nhịn xuống khát khao được hộc máu, cố gắng sửa chữa sai lầm vừa nãy: “Hơn nữa, thực lực của sở nghiên cứu chúng tôi rất nổi danh, nếu Hứa tổng cần gì thì cứ việc nói, tôi nghĩ chúng tôi có thể đáp ứng được.”
Cảnh Nhất Thành ngồi bên cạnh gật đầu, vô cùng hài lòng, hắn quay lại nhìn Hứa Thừa Hạo: “Thế nào? Chỉ cần chọn hệ thống an ninh, tôi có thể làm cho cả một con ruồi cũng không lọt vào nông trại của cậu được.”
Khóe miệng Hứa Thừa Hạo giật một cái, anh sợ hắn sẽ gắn cả dàn tên lửa trong nông trại ớt của anh, nên uyển chuyển từ chối: “Tạm thời không cần đến mức đấy, trước tiên xem hệ thống quản lý trung ương đi.”
Cảnh Nhất Thành nhíu mày, không đồng ý quan điểm của anh. Cây ớt quan trọng như vậy, sao lại không bảo vệ nghiêm ngặt chứ, ngược lại còn giao vào tay người lạ?!
Hứa Thừa Hạo giữ vững ý kiến của mình, nói sang chuyện khác: “Chuyện sau này thì sau này hẵng nói, bây giờ tôi quan tâm vấn đề máy móc tự động hơn, hy vọng anh có thể cho tôi xem bản vẽ sớm.”
Cảnh Nhất Thành cũng chỉ có thể nói tiếp đề tài này: “Trong vòng một tuần.”
Hứa Thừa Hạo giả bộ kinh ngạc: “Bảy ngày? Bên anh không có bản vẽ sẵn sao?”
Cảnh Nhất Thành bình tĩnh: “Bên tôi đều là nhận đơn đặt hàng rồi hoàn thành theo yêu cầu của khách, nên không có bản thiết kế sẵn cho cậu.”
Hứa Thừa Hạo cười như không cười: “Nghe ra các anh cũng lợi hại lắm.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ, chúng tôi là sở nghiên cứu máy móc nông nghiệp chất lượng cao.”
Hứa Thừa Hạo thiếu chút nữa không nhịn được cười, anh ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Vậy được rồi, đợi lát nữa về công ty, chúng ta ký hợp đồng, hợp tác thành công.”
“Hợp tác thành công.”
Hai người lấy trà thay rượu, cụng ly chúc mừng, cơm nước xong xuôi liền trở về công ty, hoàn thành bước cuối cùng là ký hợp đồng, coi như chính thức hợp tác.
Cảnh Nhất Thành nhắc nhở: “Trong hợp đồng cũng có ghi, khoảng thời gian không tiến hành thí nghiệm, tôi có thể hái ớt.”
Hứa Thừa Hạo: “Được, nhưng tôi cũng muốn thêm vào hợp đồng, nếu tôi không đồng ý thì anh không thể hái… Vì chỉ có tôi mới biết khi nào bắt đầu và kết thúc kỳ thí nghiệm, cho nên anh nhất định phải nghe tôi.”
Cảnh Nhất Thành: “Được.”
Hứa Thừa Hạo vô cùng hài lòng với thái độ hợp tác của hắn, anh liếc nhìn cây ớt đã nở hoa ở trên bàn, chủ động nói: “Chắc đến lúc tan việc là cây này có thể kết trái, lúc đấy anh tự tay hái đi.”
Cảnh Nhất Thành cũng liếc qua chậu bông hình con vịt vàng, ánh mắt sáng lên: “Được.”
Buổi chiều còn có rất nhiều việc phải làm, hai người bắt tay xong, Hứa Thừa Hạo liền ngồi xuống bận bịu công việc, Cảnh Nhất Thành thì cầm hợp đồng, mang trợ lý trở lại khu làm việc của mình, bắt đầu bàn bạc chuyện hợp tác.
Trợ lý suýt khóc không thành tiếng: “Sếp, sao sếp lại nói sở nghiên cứu của chúng ta làm máy móc nông nghiệp hả! Chúng ta lại còn đi làm những thứ đấy cho anh ta!”
Cảnh Nhất Thành bình tĩnh nói: “Quân dân không phân biệt, các cậu chắc chắn có thể nghiên cứu ra máy móc tự động, tôi tin tưởng các cậu.”
Trợ lý: “…Bọn em không tin tưởng chính mình.”
Cảnh Nhất Thành nhàn nhạt quét mắt qua: “Ngay cả máy tự động đơn giản như thế cũng không làm, vậy còn muốn nghiên cứu những thứ phức tạp hơn?”
Trợ lý cạn lời, chỉ có thể tiếp tục nói: “Vậy còn hệ thống quản lý trung ương?”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi làm.”
Trợ lý: “…”
Thôi, sếp vui vẻ là được!
Bên này nói là bàn bạc công việc, nhưng thực chất là đơn phương ép việc, còn bên kia, Lý Niệm và Hứa Thừa Hạo đang nói chuyện phiếm, chủ đề là lần hợp tác này.
Lý Niệm chần chừ nói: “Sao anh cứ cảm thấy lúc ăn trưa, trợ lý bên kia có gì đó sai sai, rất kỳ lạ… Cậu nói xem, bọn họ chắc không giấu giếm gì chứ? Tỷ như thật ra bọn họ không phải là sở nghiên cứu máy móc nông nghiệp?”
Hứa Thừa Hạo cười một tiếng, không nói gì.
Lý Niệm: “Em biết?”
Hứa Thừa Hạo: “Biết hay không không quan trọng, anh chỉ cần biết chúng ta không ăn lỗ là được!”
Lý Niệm cau mày: “Anh cứ có cảm giác tất cả mọi người đều biết, chỉ có anh là người ngu không biết gì.”
Hứa Thừa Hạo phụt cười: “Không ngờ anh cũng biết chính xác vị trí của mình ha ha ha ha.”
Lý Niệm: “…”
Hôm này lại là một ngày muốn bóp chết sếp tổng.
Đề tài bị dừng lại do công kích cá nhân, Lý Niệm tức giận bỏ đi, Hứa Thừa Hạo cười híp mắt tiếp tục công việc.
Lượng công việc cho dự án bắt đầu tăng dần theo tiến độ đi tới, nông trại ớt vẫn trong giai đoạn chuẩn bị, ngoài ra còn phải đóng kịch với Giang gia, sai rồi, còn phải bàn chuyện hợp tác với Giang gia, lại cần phải nhắc chuyện giá cả với Nguyễn Thần Hiên, thời điểm chín muồi thì nên thu tay lại.
Quay qua quay lại một ngày, vừa đến lúc tan tầm, Cảnh Nhất Thành liền đi tới trước bàn làm việc của Hứa Thừa Hạo, nhìn vịt vàng nhỏ một chút: “Kết trái rồi, tôi hái nhé!”
Hứa Thừa Hạo đặt bút xuống, nhìn hắn: “Hái đi.”
Cảnh Nhất Thành an tĩnh ba giây, hắn thử thăm dò đưa tay ra, hái trái ớt bé xíu xuống dưới ánh nhìn của Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo chớp mắt: “Sao thế?”
Cảnh Nhất Thành: “…Có chút không quen.” Hắn thậm chí vừa có ảo giác, đối phương sẽ tùy thời nhảy lên liều mạng với hắn.
Hứa Thừa Hạo hừ một tiếng: “Này còn không phải do anh sai? Cho nên đã nói anh phải nghe tôi, tôi nói hái được là hái được, tôi nói không hái được là không hái được, nếu tôi nói không mà anh vẫn cố hái thì tôi lại không tức giận à?”
Cảnh Nhất Thành im lặng, cảm thấy tội ác ba trái ớt đã hoàn toàn bôi đen mình, quá khó tẩy trắng.
“Đúng rồi.” Hứa Thừa Hạo vừa mặc áo khoác vừa nói: “Ngày mai không được hái ớt nữa, đợt thí nghiệm thứ hai đã bắt đầu.”
“Nhanh như vậy?” Cảnh Nhất Thành cau mày.
“Đúng thế, ai bảo cậu ấy chỉ có mình tôi là người làm thí nghiệm.” Hứa Thừa Hạo ôm vịt vàng nhỏ, phất tay một cái: “Tôi về đây, mai gặp lại.”
Cảnh Nhất Thành xoay trái ớt trong tay, bất đắc dĩ nói: “Mai gặp lại.”
Vừa ký hợp đồng liền nhận được một trái ớt, còn chưa kịp vui vẻ thì lập tức bị cấm vận, không cho hái nữa… Hắn cứ có cảm giác mình vừa đạp chân xuống hố, hay đây là chiêu vừa đấm vừa xoa kinh điển.
—-
Trong khoảng thời gian làm lạnh còn lại, Hứa Thừa Hạo chỉ muốn bay về nhà, anh hưng phấn lái xe đi về, ăn tối, tắm rửa, làm hết một mạch rồi chui lên giường làm ổ, chờ đợi nhiệm vụ ớt nhỏ thứ hai đến.
Để kìm chế kích động trong lòng, Hứa Thừa Hạo đếm ngược thời gian làm lạnh, kết quả ngồi đếm rồi ngủ lúc nào không hay, đến nửa đêm, Hứa Thừa Hạo đang mơ màng ngủ thì ngửi thấy mùi ớt cay sặc người quen thuộc, anh bật dậy, vội vàng lên tinh thần.
[Đinh – Phản hồi thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ tự động nâng cấp sang phiên bản 2.0, nhiệm vụ yêu cầu: người phát động nhiệm vụ trong vòng một tháng thu hoạch 10 trái ớt, không được thu hoạch khi quá thời gian quy định.] [Tặng thêm một túi hạt ớt cấp thấp, tỷ lệ kết trái 20%.]
[Đinh – Ớt nhỏ xin nhắc nhở ngài, hạt giống tỷ lệ 20% có nghĩa khi ngài trồng hạt giống này, có 50% khả năng thất bại, 30% khả năng kết trái dị dạng, còn lại 20% khả năng kết trái thành công.]
[Đinh – Xin mời ngài bắt đầu nhiệm vụ.]
Hứa Thừa Hạo chống đầu nghe xong đoạn phát thanh, anh nhìn túi hạt giống xuất hiện trước mặt, tự nhiên có chút buồn… Mười trái ớt, nhiệm vụ đầu tiên chỉ cần một trái mà dầm dề đến phút cuối mới đạt được, bây giờ những mười trái thì khó khăn đến mức nào!
Hy vọng 20% kết trái có thể góp cho anh chút sức lực!
Hứa Thừa Hạo xuống giường tìm chậu vịt vàng nhỏ, trồng vào đấy hạt giống 20%. Rồi lại chạy ra trồng hạt vào chậu lớn ngoài ban công, chuẩn bị xem thử số hạt giống 20% không được tiếp xúc với vầng sáng nhân vật chính thì có kết trái thành công không.
Hơn nữa, anh cảm thấy mấy ngày tiếp theo, mình tốt nhất vẫn nên tiếp tục cách nam phản diện xa một chút, dù sao chứng động kinh rất khó phòng tránh!
Quyết định như thế xong, ngày kế, Hứa Thừa Hạo ôm vịt vàng nhỏ đi làm, lòng tự nhủ mình phải tránh xa nam phản diện, nhưng sau khi đến nơi mới nghe nói, sáng nay đối phương sẽ không tới.
Trợ lý đắn đo nói: “Ừm… Chính là sếp chúng tôi rất xem trọng hợp tác với Hứa tổng, nên tự mình đến sở nghiên cứu để truyền đạt yêu cầu của anh, sếp muốn cố gắng chế tạo được máy nông… nông nghiệp chất lượng tốt nhất theo kỳ vọng của anh.”
Hình như còn chưa quen với danh hiệu sở nghiên cứu máy móc nông nghiệp, mỗi lần nhắc tới là trợ lý lại bất giác nói lắp, sau đó cười khan cho qua chuyện.
Hứa Thừa Hạo đánh giá kỹ thuật diễn của trợ lý được 50 điểm, cũng không làm khó cậu: “Được rồi, tôi đã biết, cậu đi làm việc đi.”
Trợ lý gật đầu chào rồi lập tức xoay người rời đi, cảm giác hơi giống đang chạy nạn.
Hứa Thừa Hạo lắc đầu bật cười, đặt vịt vàng nhỏ lên bàn mình, anh tạm thời không biết mình nên vui vẻ vì sáng nay nam phản diện đang cách vịt vàng nhỏ rất xa, hay nên đau khổ vì tất cả công việc buổi sáng đều rơi vào đầu anh.
Hầy, một bên là chết vì sợ, một bên là chết vì bận, hay là anh cứ lựa chọn chết vì bận đi.
Nếu cả ngày hôm nay, nam phản diện không tới thì càng tốt.
—
Trong sở nghiên cứu, Cảnh Nhất Thành tuyên bố đơn đặt hàng lần này.
Các nhân viên kỹ thuật mặc áo khoác dài màu trắng đang đờ đẫn nghe về máy móc nông nghiệp, tự động tưới tiêu, máy gieo hạt giống, ai cũng cảm thấy chắc chắn mình còn chưa tỉnh ngủ.
Bọn họ là sở nghiên cứu vũ khí quân đội cấp quốc gia, làm sao có thể đột nhiên nhận cái loại đơn hàng này! Hơn nữa giá thành còn rẻ bèo như thế! Đây không còn là tên nào đó không mọc mắt muốn đùa giỡn, mà là thiểu năng trí tuệ muốn gây sự phải không!
Nhân viên kỹ thuật nổi giận: “Lão đại, có phải là có ai đang làm khó anh không? Cố ý gây sự với anh? Đặt cái đơn thế này là cố tình muốn đạp lên mặt chúng ta à?”
Gương mặt lạnh lùng của Cảnh Nhất Thành ló ra từ sau tờ giấy A4, có phần không vui, nói: “Cậu nói gì?”
Nhân viên kỹ thuật: “Ai cũng biết sở nghiên cứu chúng ta chính là tổ chức dưới quyền quốc gia, hắn dám đặt đơn máy móc nông nghiệp cho chúng ta, chính là có mục đích chế nhạo chúng ta rồi!”
Cảnh Nhất Thành cười nhạt: “Xin lỗi, đơn hàng đấy là tôi tự tay nhận đấy, cậu có ý kiến?”
Nhân viên kỹ thuật: “???”
Cảnh Nhất Thành lạnh lùng nói: “Xem cái dáng xốc nổi của các cậu kìa! Không hiểu được đạo lý quân dân không phân biệt à? Làm những thứ này sẽ làm nhục các cậu, ức chế các cậu?!”
Nhân viên kỹ thuật tức khắc á khẩu: “Không, không có. Chẳng qua, sở nghiên cứu chúng ta có vị trí đặc thù, vốn bị coi là cái đinh trong mắt, tự nhiên có đơn hàng như vậy nên em tưởng có người cố ý.”
Cảnh Nhất Thành: “Những chuyện này không cần các cậu nhắc, có việc thì tôi sẽ giải quyết, các cậu chỉ cần lo nghiên cứu và nghỉ ngơi hợp lý là được, hiểu không?!”
Nhân viên kỹ thuật: “Hiểu ạ!”
Cảnh Nhất Thành đổi đề tài câu chuyện: “Cho nên tôi tin tưởng các cậu, độ chính xác của số liệu còn có thể khảo sát được thì dăm ba cái máy móc nhỏ xíu này cũng không thể làm khó mọi người, bản thiết kế trong bảy ngày, thành phẩm trong một tháng, có thể đạt được không?!”
Giọng nói của nhân viên kỹ thuật liền xìu xuống: “…Có thể.”
Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng hài lòng: “Tháng này đóng cửa, không nhận đơn hàng, lấy máy móc nông nghiệp làm chủ đạo, phải khẩn trương lên!”
Nhân viên kỹ thuật: “…”
Cảnh Nhất Thành: “Đúng rồi, tất cả icon trong bản vẽ chuyển hết thành vịt vàng con, cái loại mắt to mỏ chu chu ấy!”
Nhân viên kỹ thuật: “… …”
Mọi người đều cảm thấy sếp mình bị điên rồi!
Cảnh Nhất Thành ngồi bên cạnh gật đầu, vô cùng hài lòng, hắn quay lại nhìn Hứa Thừa Hạo: “Thế nào? Chỉ cần chọn hệ thống an ninh, tôi có thể làm cho cả một con ruồi cũng không lọt vào nông trại của cậu được.”
Khóe miệng Hứa Thừa Hạo giật một cái, anh sợ hắn sẽ gắn cả dàn tên lửa trong nông trại ớt của anh, nên uyển chuyển từ chối: “Tạm thời không cần đến mức đấy, trước tiên xem hệ thống quản lý trung ương đi.”
Cảnh Nhất Thành nhíu mày, không đồng ý quan điểm của anh. Cây ớt quan trọng như vậy, sao lại không bảo vệ nghiêm ngặt chứ, ngược lại còn giao vào tay người lạ?!
Hứa Thừa Hạo giữ vững ý kiến của mình, nói sang chuyện khác: “Chuyện sau này thì sau này hẵng nói, bây giờ tôi quan tâm vấn đề máy móc tự động hơn, hy vọng anh có thể cho tôi xem bản vẽ sớm.”
Cảnh Nhất Thành cũng chỉ có thể nói tiếp đề tài này: “Trong vòng một tuần.”
Hứa Thừa Hạo giả bộ kinh ngạc: “Bảy ngày? Bên anh không có bản vẽ sẵn sao?”
Cảnh Nhất Thành bình tĩnh: “Bên tôi đều là nhận đơn đặt hàng rồi hoàn thành theo yêu cầu của khách, nên không có bản thiết kế sẵn cho cậu.”
Hứa Thừa Hạo cười như không cười: “Nghe ra các anh cũng lợi hại lắm.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ, chúng tôi là sở nghiên cứu máy móc nông nghiệp chất lượng cao.”
Hứa Thừa Hạo thiếu chút nữa không nhịn được cười, anh ho nhẹ hai tiếng rồi nói: “Vậy được rồi, đợi lát nữa về công ty, chúng ta ký hợp đồng, hợp tác thành công.”
“Hợp tác thành công.”
Hai người lấy trà thay rượu, cụng ly chúc mừng, cơm nước xong xuôi liền trở về công ty, hoàn thành bước cuối cùng là ký hợp đồng, coi như chính thức hợp tác.
Cảnh Nhất Thành nhắc nhở: “Trong hợp đồng cũng có ghi, khoảng thời gian không tiến hành thí nghiệm, tôi có thể hái ớt.”
Hứa Thừa Hạo: “Được, nhưng tôi cũng muốn thêm vào hợp đồng, nếu tôi không đồng ý thì anh không thể hái… Vì chỉ có tôi mới biết khi nào bắt đầu và kết thúc kỳ thí nghiệm, cho nên anh nhất định phải nghe tôi.”
Cảnh Nhất Thành: “Được.”
Hứa Thừa Hạo vô cùng hài lòng với thái độ hợp tác của hắn, anh liếc nhìn cây ớt đã nở hoa ở trên bàn, chủ động nói: “Chắc đến lúc tan việc là cây này có thể kết trái, lúc đấy anh tự tay hái đi.”
Cảnh Nhất Thành cũng liếc qua chậu bông hình con vịt vàng, ánh mắt sáng lên: “Được.”
Buổi chiều còn có rất nhiều việc phải làm, hai người bắt tay xong, Hứa Thừa Hạo liền ngồi xuống bận bịu công việc, Cảnh Nhất Thành thì cầm hợp đồng, mang trợ lý trở lại khu làm việc của mình, bắt đầu bàn bạc chuyện hợp tác.
Trợ lý suýt khóc không thành tiếng: “Sếp, sao sếp lại nói sở nghiên cứu của chúng ta làm máy móc nông nghiệp hả! Chúng ta lại còn đi làm những thứ đấy cho anh ta!”
Cảnh Nhất Thành bình tĩnh nói: “Quân dân không phân biệt, các cậu chắc chắn có thể nghiên cứu ra máy móc tự động, tôi tin tưởng các cậu.”
Trợ lý: “…Bọn em không tin tưởng chính mình.”
Cảnh Nhất Thành nhàn nhạt quét mắt qua: “Ngay cả máy tự động đơn giản như thế cũng không làm, vậy còn muốn nghiên cứu những thứ phức tạp hơn?”
Trợ lý cạn lời, chỉ có thể tiếp tục nói: “Vậy còn hệ thống quản lý trung ương?”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi làm.”
Trợ lý: “…”
Thôi, sếp vui vẻ là được!
Bên này nói là bàn bạc công việc, nhưng thực chất là đơn phương ép việc, còn bên kia, Lý Niệm và Hứa Thừa Hạo đang nói chuyện phiếm, chủ đề là lần hợp tác này.
Lý Niệm chần chừ nói: “Sao anh cứ cảm thấy lúc ăn trưa, trợ lý bên kia có gì đó sai sai, rất kỳ lạ… Cậu nói xem, bọn họ chắc không giấu giếm gì chứ? Tỷ như thật ra bọn họ không phải là sở nghiên cứu máy móc nông nghiệp?”
Hứa Thừa Hạo cười một tiếng, không nói gì.
Lý Niệm: “Em biết?”
Hứa Thừa Hạo: “Biết hay không không quan trọng, anh chỉ cần biết chúng ta không ăn lỗ là được!”
Lý Niệm cau mày: “Anh cứ có cảm giác tất cả mọi người đều biết, chỉ có anh là người ngu không biết gì.”
Hứa Thừa Hạo phụt cười: “Không ngờ anh cũng biết chính xác vị trí của mình ha ha ha ha.”
Lý Niệm: “…”
Hôm này lại là một ngày muốn bóp chết sếp tổng.
Đề tài bị dừng lại do công kích cá nhân, Lý Niệm tức giận bỏ đi, Hứa Thừa Hạo cười híp mắt tiếp tục công việc.
Lượng công việc cho dự án bắt đầu tăng dần theo tiến độ đi tới, nông trại ớt vẫn trong giai đoạn chuẩn bị, ngoài ra còn phải đóng kịch với Giang gia, sai rồi, còn phải bàn chuyện hợp tác với Giang gia, lại cần phải nhắc chuyện giá cả với Nguyễn Thần Hiên, thời điểm chín muồi thì nên thu tay lại.
Quay qua quay lại một ngày, vừa đến lúc tan tầm, Cảnh Nhất Thành liền đi tới trước bàn làm việc của Hứa Thừa Hạo, nhìn vịt vàng nhỏ một chút: “Kết trái rồi, tôi hái nhé!”
Hứa Thừa Hạo đặt bút xuống, nhìn hắn: “Hái đi.”
Cảnh Nhất Thành an tĩnh ba giây, hắn thử thăm dò đưa tay ra, hái trái ớt bé xíu xuống dưới ánh nhìn của Hứa Thừa Hạo.
Hứa Thừa Hạo chớp mắt: “Sao thế?”
Cảnh Nhất Thành: “…Có chút không quen.” Hắn thậm chí vừa có ảo giác, đối phương sẽ tùy thời nhảy lên liều mạng với hắn.
Hứa Thừa Hạo hừ một tiếng: “Này còn không phải do anh sai? Cho nên đã nói anh phải nghe tôi, tôi nói hái được là hái được, tôi nói không hái được là không hái được, nếu tôi nói không mà anh vẫn cố hái thì tôi lại không tức giận à?”
Cảnh Nhất Thành im lặng, cảm thấy tội ác ba trái ớt đã hoàn toàn bôi đen mình, quá khó tẩy trắng.
“Đúng rồi.” Hứa Thừa Hạo vừa mặc áo khoác vừa nói: “Ngày mai không được hái ớt nữa, đợt thí nghiệm thứ hai đã bắt đầu.”
“Nhanh như vậy?” Cảnh Nhất Thành cau mày.
“Đúng thế, ai bảo cậu ấy chỉ có mình tôi là người làm thí nghiệm.” Hứa Thừa Hạo ôm vịt vàng nhỏ, phất tay một cái: “Tôi về đây, mai gặp lại.”
Cảnh Nhất Thành xoay trái ớt trong tay, bất đắc dĩ nói: “Mai gặp lại.”
Vừa ký hợp đồng liền nhận được một trái ớt, còn chưa kịp vui vẻ thì lập tức bị cấm vận, không cho hái nữa… Hắn cứ có cảm giác mình vừa đạp chân xuống hố, hay đây là chiêu vừa đấm vừa xoa kinh điển.
—-
Trong khoảng thời gian làm lạnh còn lại, Hứa Thừa Hạo chỉ muốn bay về nhà, anh hưng phấn lái xe đi về, ăn tối, tắm rửa, làm hết một mạch rồi chui lên giường làm ổ, chờ đợi nhiệm vụ ớt nhỏ thứ hai đến.
Để kìm chế kích động trong lòng, Hứa Thừa Hạo đếm ngược thời gian làm lạnh, kết quả ngồi đếm rồi ngủ lúc nào không hay, đến nửa đêm, Hứa Thừa Hạo đang mơ màng ngủ thì ngửi thấy mùi ớt cay sặc người quen thuộc, anh bật dậy, vội vàng lên tinh thần.
[Đinh – Phản hồi thành công, nhiệm vụ Ớt nhỏ tự động nâng cấp sang phiên bản 2.0, nhiệm vụ yêu cầu: người phát động nhiệm vụ trong vòng một tháng thu hoạch 10 trái ớt, không được thu hoạch khi quá thời gian quy định.] [Tặng thêm một túi hạt ớt cấp thấp, tỷ lệ kết trái 20%.]
[Đinh – Ớt nhỏ xin nhắc nhở ngài, hạt giống tỷ lệ 20% có nghĩa khi ngài trồng hạt giống này, có 50% khả năng thất bại, 30% khả năng kết trái dị dạng, còn lại 20% khả năng kết trái thành công.]
[Đinh – Xin mời ngài bắt đầu nhiệm vụ.]
Hứa Thừa Hạo chống đầu nghe xong đoạn phát thanh, anh nhìn túi hạt giống xuất hiện trước mặt, tự nhiên có chút buồn… Mười trái ớt, nhiệm vụ đầu tiên chỉ cần một trái mà dầm dề đến phút cuối mới đạt được, bây giờ những mười trái thì khó khăn đến mức nào!
Hy vọng 20% kết trái có thể góp cho anh chút sức lực!
Hứa Thừa Hạo xuống giường tìm chậu vịt vàng nhỏ, trồng vào đấy hạt giống 20%. Rồi lại chạy ra trồng hạt vào chậu lớn ngoài ban công, chuẩn bị xem thử số hạt giống 20% không được tiếp xúc với vầng sáng nhân vật chính thì có kết trái thành công không.
Hơn nữa, anh cảm thấy mấy ngày tiếp theo, mình tốt nhất vẫn nên tiếp tục cách nam phản diện xa một chút, dù sao chứng động kinh rất khó phòng tránh!
Quyết định như thế xong, ngày kế, Hứa Thừa Hạo ôm vịt vàng nhỏ đi làm, lòng tự nhủ mình phải tránh xa nam phản diện, nhưng sau khi đến nơi mới nghe nói, sáng nay đối phương sẽ không tới.
Trợ lý đắn đo nói: “Ừm… Chính là sếp chúng tôi rất xem trọng hợp tác với Hứa tổng, nên tự mình đến sở nghiên cứu để truyền đạt yêu cầu của anh, sếp muốn cố gắng chế tạo được máy nông… nông nghiệp chất lượng tốt nhất theo kỳ vọng của anh.”
Hình như còn chưa quen với danh hiệu sở nghiên cứu máy móc nông nghiệp, mỗi lần nhắc tới là trợ lý lại bất giác nói lắp, sau đó cười khan cho qua chuyện.
Hứa Thừa Hạo đánh giá kỹ thuật diễn của trợ lý được 50 điểm, cũng không làm khó cậu: “Được rồi, tôi đã biết, cậu đi làm việc đi.”
Trợ lý gật đầu chào rồi lập tức xoay người rời đi, cảm giác hơi giống đang chạy nạn.
Hứa Thừa Hạo lắc đầu bật cười, đặt vịt vàng nhỏ lên bàn mình, anh tạm thời không biết mình nên vui vẻ vì sáng nay nam phản diện đang cách vịt vàng nhỏ rất xa, hay nên đau khổ vì tất cả công việc buổi sáng đều rơi vào đầu anh.
Hầy, một bên là chết vì sợ, một bên là chết vì bận, hay là anh cứ lựa chọn chết vì bận đi.
Nếu cả ngày hôm nay, nam phản diện không tới thì càng tốt.
—
Trong sở nghiên cứu, Cảnh Nhất Thành tuyên bố đơn đặt hàng lần này.
Các nhân viên kỹ thuật mặc áo khoác dài màu trắng đang đờ đẫn nghe về máy móc nông nghiệp, tự động tưới tiêu, máy gieo hạt giống, ai cũng cảm thấy chắc chắn mình còn chưa tỉnh ngủ.
Bọn họ là sở nghiên cứu vũ khí quân đội cấp quốc gia, làm sao có thể đột nhiên nhận cái loại đơn hàng này! Hơn nữa giá thành còn rẻ bèo như thế! Đây không còn là tên nào đó không mọc mắt muốn đùa giỡn, mà là thiểu năng trí tuệ muốn gây sự phải không!
Nhân viên kỹ thuật nổi giận: “Lão đại, có phải là có ai đang làm khó anh không? Cố ý gây sự với anh? Đặt cái đơn thế này là cố tình muốn đạp lên mặt chúng ta à?”
Gương mặt lạnh lùng của Cảnh Nhất Thành ló ra từ sau tờ giấy A4, có phần không vui, nói: “Cậu nói gì?”
Nhân viên kỹ thuật: “Ai cũng biết sở nghiên cứu chúng ta chính là tổ chức dưới quyền quốc gia, hắn dám đặt đơn máy móc nông nghiệp cho chúng ta, chính là có mục đích chế nhạo chúng ta rồi!”
Cảnh Nhất Thành cười nhạt: “Xin lỗi, đơn hàng đấy là tôi tự tay nhận đấy, cậu có ý kiến?”
Nhân viên kỹ thuật: “???”
Cảnh Nhất Thành lạnh lùng nói: “Xem cái dáng xốc nổi của các cậu kìa! Không hiểu được đạo lý quân dân không phân biệt à? Làm những thứ này sẽ làm nhục các cậu, ức chế các cậu?!”
Nhân viên kỹ thuật tức khắc á khẩu: “Không, không có. Chẳng qua, sở nghiên cứu chúng ta có vị trí đặc thù, vốn bị coi là cái đinh trong mắt, tự nhiên có đơn hàng như vậy nên em tưởng có người cố ý.”
Cảnh Nhất Thành: “Những chuyện này không cần các cậu nhắc, có việc thì tôi sẽ giải quyết, các cậu chỉ cần lo nghiên cứu và nghỉ ngơi hợp lý là được, hiểu không?!”
Nhân viên kỹ thuật: “Hiểu ạ!”
Cảnh Nhất Thành đổi đề tài câu chuyện: “Cho nên tôi tin tưởng các cậu, độ chính xác của số liệu còn có thể khảo sát được thì dăm ba cái máy móc nhỏ xíu này cũng không thể làm khó mọi người, bản thiết kế trong bảy ngày, thành phẩm trong một tháng, có thể đạt được không?!”
Giọng nói của nhân viên kỹ thuật liền xìu xuống: “…Có thể.”
Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng hài lòng: “Tháng này đóng cửa, không nhận đơn hàng, lấy máy móc nông nghiệp làm chủ đạo, phải khẩn trương lên!”
Nhân viên kỹ thuật: “…”
Cảnh Nhất Thành: “Đúng rồi, tất cả icon trong bản vẽ chuyển hết thành vịt vàng con, cái loại mắt to mỏ chu chu ấy!”
Nhân viên kỹ thuật: “… …”
Mọi người đều cảm thấy sếp mình bị điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.