Sau Khi Trở Thành Lốp Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Và Nam Phản Diện Đều Thích Ta
Chương 70:
Dịch Diệp Tử
19/05/2021
Vậy lúc trước hai người này trở mặt với nhau vì An Nhu Vũ là chuyện gì vậy? Cả vấn đề dự án lúc trước là sao? Hay là kiểu kẻ thù thưởng thức lẫn nhau nên vừa yêu vừa hận?
Trịnh Vân Vân cảm thấy bản thân hình như phát hiện ra chuyện gì rất khủng khiếp, cô luống cuống chân tay đứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Bây, bây giờ nên làm gì đây……
An Nhược Đồng và Chu Thiến còn đang solo mắng chửi nhau, câu nào cũng có đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ chỉ biết quyến rũ đàn ông quyến rũ Nguyễn Thần Hiên. Mà nhân vật bọn họ nhắc tới lại đang giằng co cùng Hứa Thừa Hạo, mặt dày đục tường.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Đúng lúc này, một tiếng súng đột nhiên vang lên, bắn vỡ đèn thủy tinh trên trần nhà, khiến cả bữa tiệc rơi vào bóng tối, những tiếng thét liên tiếp vang lên, tất cả mọi người xô đẩy nhau chạy ra ngoài, hiện trường đã hỗn loạn nay còn loạn thêm.
Trong tình huống như vậy, cả Chu Thiến và An Nhược Đồng đều hét lên, lao về phía Nguyễn Thần Hiên, hy vọng được bảo vệ, nhưng Nguyễn Thần Hiên lại bắt lấy Hứa Thừa Hạo, kéo về bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không phải lúc tức giận, cậu ở bên cạnh tôi, tôi bảo……”
Lời chưa nói xong, cổ tay y đột nhiên bị đau, làm tay nắm thả lỏng ra, Hứa Thừa Hạo phản ứng cực nhanh, nhân cơ hội giãy khỏi tay y, rồi kéo Trịnh Vân Vân rời đi nhanh chóng trong bóng tối, không chút do dự.
Nguyễn Thần Hiên vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay ra, kinh ngạc nhìn đối phương bị bóng tối bao phủ, suy nghĩ trong đầu chạy tán loạn, mãi đến lúc đèn được bật lên một lần nữa, y mới hoàn hồn nhìn vết đỏ do bị đánh trên cổ tay, hắn nắm tay thật chặt.
Lại là Cảnh Nhất Thành!
Ngay lúc đèn sáng lên, bảo vệ của Trịnh gia lập tức phong tỏa hiện trường, Hứa Thừa Hạo và Trịnh Vân Vân được đưa ra phòng khách của bữa tiệc, đứng ở chỗ có vẻ khá an toàn.
Hứa Thừa Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng người dẫn đường phía trước cho mình, vừa thoát khỏi hỗn loạn, anh định tóm lấy đối phương, ai ngờ người đấy trơn trượt như cá chạch, nghiêng người né tránh rồi chạy đi.
Hứa Thừa Hạo gọi: “Cậu đứng lại!”
Người bảo vệ anh chạy không quay đầu lại, mắt thấy người sắp lẩn vào bóng tối, Hứa Thừa Hạo cái khó ló cái khôn: “Cậu dám đi, tôi sẽ nói với Cảnh Nhất Thành là cậu đánh tôi!”
Người chạy được nửa đường bèn dừng lại tại chỗ.
Hứa Thừa Hạo tiếp tục tấn công: “Cậu có quay lại đây không? Cậu không quay lại tôi sẽ nói thật đấy, để xem lúc đó anh ấy tin ai!”
Đối phương cứng người tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu chân đang dợm chạy, yên lặng quay đầu lại: “Chào, chào Hứa tổng.”
“Trợ lý?” Hứa Thừa Hạo hơi ngạc nhiên, không ngờ con người đeo kính nhã nhặn luôn theo bên cạnh Cảnh Nhất Thành, không chỉ mang súng trong người lại còn có thân thủ tốt như vậy!
Trợ lý cũng rất ngượng ngùng, yên lặng quay lại chỗ anh, nhỏ giọng nói: “Tôi không đánh Hứa tổng, hy vọng Hứa tổng đừng nói lung tung.”
Hứa Thừa Hạo bật cười: “Tôi chỉ dọa cậu thôi mà, cho dù có nói thì chắc chắn anh ấy cũng không tin.”
Trợ lý thì thầm: “Cũng không chắc như vậy.”
Hứa Thừa Hạo nghe không rõ: “Hả? Cậu vừa nói cái gì?”
Trợ lý nháy mắt nghiêm túc: “Tôi nói, nếu Hứa tổng không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
Hứa Thừa Hạo gọi cậu lại: “Từ từ, cậu trước khi đi thì cho tôi biết Cảnh Nhất Thành đang ở đâu đã.”
Trợ lý: “A?”
Hứa Thừa Hạo: “A cái gì mà a, Cảnh Nhất Thành ở đâu? Hoặc là cậu dẫn tôi đi tìm anh ấy.”
Trợ lý: “……”
Hứa Thừa Hạo nhìn cậu: “Cậu không muốn?”
Trợ lý mạnh mẽ rặn ra nụ cười: “……Muốn chứ, vô cùng muốn ạ, mời Hứa tổng theo tôi.”
Hứa Thừa Hạo lúc này mới vừa lòng, chuẩn bị bước theo cậu, nhưng đột nhiên nhớ tới đằng sau còn có người, anh quay lại nhìn Trịnh Vân Vân.
Trịnh Vân Vân mặc bộ váy lộ vai đứng dưới gió, tuy rất lạnh, nhưng cô còn đang ngẩn người, hoàn toàn không phản ứng được tình huống hiện tại như thế nào. Cô cảm thấy não mình không đủ dung lượng để tiêu hóa chuyện đêm nay, còn nữa, có phải cô biết quá nhiều rồi không? Bây giờ có phải sắp bị diệt khẩu không?
Ngay lúc Trịnh Vân Vân càng ngày càng căng thẳng, Hứa Thừa Hạo đang nhìn cô chăm chú rốt cuộc cũng thu tầm mắt, anh cởi áo khoác ngoài ra, phủ lên vai cô, nhỏ giọng nói: “Bữa tiệc giờ đã bị phong tỏa rồi, em đừng quay lại đấy, bảo tài xế của anh đưa về nhà, nếu có người hỏi chuyện gì, đến lúc đó nên nói thế nào, chắc em đã biết?”
Trịnh Vân Vân gật đầu, “Hứa tổng yên tâm, miệng em rất kín.”
Hứa Thừa Hạo mỉm cười: “Anh tin Trịnh tiểu thư sẽ không nhiều lời, tạm biệt.”
Trịnh Vân Vân: “……Tạm biệt.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu, xoay người đi theo trợ lý. Nhìn bóng lưng trong chiếc áo sơ-mi trắng, Trịnh Vân Vân không kiềm chế được trái tim của mình đập ầm ầm theo cảm xúc rung động.
Cô kéo lại áo phủ trên người mình, trong lòng im lặng hò hét: Hứa Thừa Hạo thật quá lịch sự!!
Một người đàn ông mạnh mẽ, dịu dàng, đẹp trai, gia thế lớn như vậy, xin hỏi có ai không động lòng chứ! Xin hỏi có ai có thể ở chung với anh ấy mà không kiềm chế được tâm thiếu nữ chứ!!
Trịnh Vân Vân che mặt, trong lòng mơ ước nếu trở thành vợ của anh ấy, chắc chắn sẽ rất rất rất hạnh phúc…… Chỉ cần tưởng tượng mà tâm thiếu nữ đã đập ầm ầm, cô không nén được nụ cười.
Khó trách trong phái nữ, Hứa Thừa Hạo rất được theo đuổi, mà ngay cả trong phái nam cũng là nhân vật hot, này hoàn toàn là do sự quyến rũ của người ta rất lớn!
Nhưng mà đáng tiếc…… Hứa Thừa Hạo thích đàn ông, mình không có cơ hội……
Trịnh Vân Vân thở dài một tiếng sâu kín, tâm thiếu nữ vừa nhảy bình bịch đã thành tâm thất tình chết lặng, cô tìm được tài xế của Hứa Thừa Hạo, nhờ chở mình về nhà.
Tài xế đã nhận được thông báo, cô vừa ngồi ổn trong xe thì ngay lập tức xuất phát, nhanh chóng rời đi trước khi Trịnh gia kịp chặn đường bên ngoài.
Khi xe ra khỏi biệt thự Trịnh gia, Hứa Thừa Hạo cùng lúc đó cũng gặp được Cảnh Nhất Thành biến mất cả đêm—
Quay ngược thời gian trở lại lúc Cảnh Nhất Thành vừa được cho vịt vàng nhỏ. Sau đấy chắc chắn là khoảng thời gian hắn vui nhất, mặc dù Hứa Thừa Hạo không ở bên cạnh, nhưng hắn lại hiếm thấy hơi nhếch môi, không kiềm chế được lộ ra tươi cười.
Ai có thể ngờ rằng, con vịt từng để lại hai cái dấu trên đầu giờ lại nằm gọn trong tay mình, hắn muốn sờ hay muốn ôm kiểu gì cũng được!
Ai có thể ngờ, Hứa Thừa Hạo trước kia cứ thấy hắn là tức giận, không cho phép hắn tới gần vịt vàng nhỏ, lại có một ngày sẽ đưa vịt vàng nhỏ cho mình trông coi chứ?
Đây không phải tin tưởng thì là cái gì! Đây không phải thừa nhận mình thì là cái gì! Lần đầu tiên anh đưa vịt vàng nhỏ cho hắn mà không chút do dự, đây không phải chứng minh mình có vị trí cao nhất trong lòng Hứa Thừa Hạo sao?!
Ngay cả Lý Niệm cũng kém vị trí cao nhất!
So sánh tiếp, làm bạn đồng hành thì thế nào! Gặp nhau trong bữa tiệc thì thế nào! Mấy người có được đụng vào vịt vàng nhỏ không? Mấy người có thể đạt được tin tưởng của Hứa Thừa Hạo như thế này không?
Mấy người không thể! Mấy người chỉ là dăm ba cục sỏi lia được trên mặt nước được hai lần rồi chìm nghỉm, chẳng tạo ra được gợn sóng nào cả! Nhất là Nguyễn Thần Hiên, còn muốn cướp người của hắn, đây đúng là đang nằm mơ! Nằm mơ!
Lòng tự tin của Cảnh Nhất Thành phun trào, giống như có được vịt vàng nhỏ chính là có được cả thế giới, hắn ngồi ở sô-pha, một tay ôm chặt vịt vàng nhỏ, một tay cầm ly rượu đỏ, vui vẻ tự uống rượu chúc mừng.
Đặt ly rượu đã cạn lên bàn, Cảnh Nhất Thành còn chưa rút tay thì ly lại được rót thêm rượu đỏ vào, người phụ nữ mặc váy trễ ngực khom người rót rượu cho hắn, rồi ngẩng đầu cười dịu dàng với hắn.
Vẻ mặt Cảnh Nhất Thành nhanh chóng đóng băng, hắn thu tay lại, giãn khoảng cách ra, mắt không dao động nhìn người phụ nữ: “Bạn gái Nguyễn Thần Hiên?”
Trác Mỹ Tuyết ngồi bên cạnh hắn, cầm ly rượu lên: “Cảnh tổng đừng gọi xa lạ như vậy, em là Trác Mỹ Tuyết.”
Ánh mắt Cảnh Nhất Thành ác nghiệt nhìn chằm chằm cô, không nói năng lòng vòng: “Nguyễn Thần Hiên bảo cô làm gì?”
Trác Mỹ Tuyết dừng lại, cô ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, ánh mắt lạnh như băng còn ẩn giấu sát ý làm cảm giác lạnh toát bò lên sống lưng rồi tràn xuống hai tay của cô, bàn tay cầm ly rượu bắt đầu run rẩy: “Em…… Anh ấy muốn em mời Cảnh tổng uống một ly.”
Cảnh Nhất Thành liếc ly rượu trong tay cô, chậm rãi nói: “Cô có biết hạ độc tôi sẽ bị phán tội gì không?”
“Em…… Em chỉ……” Hai tay Trác Mỹ Tuyết bắt đầu run lên, lần đầu tiên cô cảm nhận được khí thế của đại ma vương trong lời đồn có bao nhiêu đáng sợ.
Cảnh Nhất Thành cũng lười nghe cô nói, lạnh lùng bảo: “Bây giờ cút còn kịp!”
Trác Mỹ Tuyết lập tức đứng dậy muốn rời đi, ai ngờ giày cao gót đạp lên chân váy, cả người cô lảo đảo té về phía Cảnh Nhất Thành, ly rượu đỏ cầm trong tay bị rớt, đổ hết rượu vào người Cảnh Nhất Thành, ly lăn lạch cạch đè lên cây ớt trong chậu vịt vàng mới dừng lại.
Cảnh Nhất Thành phản ứng cực nhanh nhấc ly rượu ra, ánh mắt nhìn thấy hai bông hoa trắng dính trên thân ly thì ngừng lại, hai giây sau, hắn bóp nát ly rượu, mỉm cười nhìn Trác Mỹ Tuyết: “Cô, giỏi lắm!”
Trác Mỹ Tuyết muốn giải thích, Cảnh Nhất Thành giơ tay bịt miệng mũi của cô lại, một tay chặn đầu, đè người xuống sô-pha rồi liếc nhìn qua một góc nào đó.
Trợ lý lập tức bước ra chỗ sáng, nhỏ giọng nói: “Sếp.”
Cảnh Nhất Thành: “Tìm một chỗ rồi kéo cô ta qua.”
Trợ lý vội vàng gọi điện thoại gọi người lại đây, đánh ngất Trác Mỹ Tuyết rồi khiêng đi, sau đó cậu cúi đầu, không dám nhìn mặt sếp mình, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Cảnh Nhất Thành ôm vịt vàng nhỏ đứng lên, nhìn bóng Hứa Thừa Hạo ở đằng xa, thản nhiên nói: “Cậu ở lại bảo vệ Hứa Thừa Hạo.”
Trợ lý: “Vâng.”
Cảnh Nhất Thành lại nhìn bóng lưng Hứa Thừa Hạo lần nữa, hắn lấy lý do thay quần áo rồi âm thầm đi ra ngoài, chậm rãi đi tới phòng nhốt Trác Mỹ Tuyết, hắn ngồi trên sô-pha, lẳng lặng đợi người tỉnh lại.
Lúc Trác Mỹ Tuyết tỉnh lại, cô hoảng sợ phát hiện mình đang nằm trên sàn một căn phòng mờ tối, còn Cảnh Nhất Thành đang an vị trên sô-pha đối diện cô, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng chỉnh lại cây ớt bị đè xiêu vẹo.
“Tỉnh?” Cảnh Nhất Thành tuy không ngẩng đầu, lại dễ dàng nắm được tất cả hành động của cô, hắn thong thả nói: “Tôi đã bảo cô cút sớm còn kịp, cô cố tình nghe lời Nguyễn Thần Hiên đến đặt bẫy tôi, cô đoán xem thằng đó có đến cứu cô không?”
Trác Mỹ Tuyết ngồi dậy, hơi kích động lùi ra phía sau: “Tôi không cố ý, tôi vốn chỉ bỏ thuốc, sau đấy là tôi thật sự không cẩn thận nên té ngã, xin Cảnh tổng tin a a a ___”
Đạn từ nòng giảm thanh bắn vào đùi phải Trác Mỹ Tuyết, máu bắn tung tóe, Trác Mỹ Tuyết ôm chân mình thét lên, đau đến quằn quại trên sàn nhà.
Cảnh Nhất Thành quay khẩu súng trong tay, lộ ra một chút mỉm cười: “Cô vừa mới nói gì?”
“A a a a a ___” Trác Mỹ Tuyết đau đến sắp ngất đi, cơn đau đớn kịch liệt như con sóng đánh nát lớp phòng hộ trong lòng cô, bao phủ lên cả người, đau đến không thở được.
Cảnh Nhất Thành nhìn tất cả với ánh mắt thản nhiên, một tay lên đạn, mắt không chớp, bắn thêm một phát.
Viên đạn im lặng cắt qua không khí, xuyên thẳng vào xương thịt, làm người trên sàn nhà phát ra tiếng thét lớn hơn, đau đến ngất xỉu tại chỗ.
Cảnh Nhất Thành cay nghiệt vô tình: “Dội cho cô ta tỉnh lại!”
Vệ sĩ đứng trong bóng tối đi tới, tìm một chai rượu đỏ, trút lên đầu Trác Mỹ Tuyết, tạt cho cô tỉnh lại.
Trác Mỹ Tuyết vô lực cuộn mình trên sàn nhà, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm ngọn đèn trên đỉnh đầu, sợ hãi tuyệt vọng và hận thù cuộn cùng một chỗ trong lòng, vừa đau đớn vừa căm hận đến tận xương tủy. Đau quá…… Thật sự đau quá……
Cơn đau đớn đến nghẹt thở trên hai chân không ngừng nhắc nhở cô về tình cảnh hiện tại, cô nghĩ muốn cầu xin tha thứ, nhưng há miệng lại chỉ có những tiếng kêu đau đớn đứt quãng.
Cô khóc, hận thù trong lòng càng lớn hơn cả cơn đau…… Cô rất hận…… Hận Nguyễn Thần Hiên và Cảnh Nhất Thành biến mình thành dạng như thế này, hận Cảnh Nhất Thành máu lạnh tàn nhẫn, hận Nguyễn Thần Hiên lợi dụng, hận hai tên đấy biến mình thành như vậy!
Nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của Cảnh Nhất Thành, cô lại sợ hãi, sợ hãi chính mình không thể sống qua đêm nay, cứ im ắng chết ở chỗ này, không ai quan tâm, không ai phát hiện……
Lúc Cảnh Nhất Thành lên đạn lần thứ hai, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng giọng nhắc nhở loáng thoáng: “Hứa tổng, anh đừng có vội, ra ngay bây giờ đấy!”
Cảnh Nhất Thành ngừng lại, lập tức ném súng cho vệ sĩ, ra hiệu cho gã nhanh chóng dọn sạch chỗ này.
Trong góc phòng lại đi ra vài gã vệ sĩ kéo người đi, thu dọn, lau sạch sàn nhà, khôi phục căn phòng như lúc trước trong thời gian ngắn nhất rồi nhanh chóng ẩn thân.
Giây trước vừa làm xong tất cả, giây sau Hứa Thừa Hạo mở cửa đi vào, một gã vệ sĩ cuối cùng không kịp trốn, đành nấp sau cửa, chân phải còn bị cửa mở ra đập trúng, mặt gã nhăn lại vì đau rồi lặng lẽ thu chân lại.
Cũng may Hứa Thừa Hạo không chú ý phía sau cửa, anh vừa vào đã nhìn ngay người ngồi trên sô-pha: “Cảnh Nhất Thành?”
Cảnh Nhất Thành ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu đến…… Sao cậu mặc ít như vậy?”
Hứa Thừa Hạo nhìn quanh phòng, quan sát cẩn thận: “Tôi đưa áo khoác cho Trịnh Vân Vân rồi.”
Cảnh Nhất Thành đen mặt, cởi áo ngoài ra phủ lên người anh: “Thân thể cậu như vậy còn đòi chăm sóc người khác?”
Hứa Thừa Hạo: “Dù sao tôi vẫn là đàn ông…… Hửm? Áo khoác của anh nặng mùi rượu thế.”
Cảnh Nhất Thành nói nửa thật nửa giả: “Bị Trác Mỹ Tuyết hắt, tôi định thay quần áo mà không ngờ lại quên mang theo, nên đành chờ bữa tiệc kết thúc rồi đi ra ngoài.”
Hứa Thừa Hạo nghi ngờ nhìn hắn: “Thật à?”
Mặt Cảnh Nhất Thành không đổi sắc: “Không thì sao?”
Hứa Thừa Hạo: “Không thấy Trác Mỹ Tuyết.”
Cảnh Nhất Thành: “Cô ta dám làm vậy, tôi không nên dạy cô ta một bài học sao?”
Hứa Thừa Hạo truy hỏi: “Dạy cái gì?”
Cảnh Nhất Thành: “Tạt rượu đỏ vào người cô ta.”
Hứa Thừa Hạo: “???”
Cảnh Nhất Thành: “Cô ta tạt tôi một ly, tôi tạt lại cô ta một tủ!”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Nếu là hắn thì chuyện này cũng dám lắm!
Hứa Thừa Hạo nhẹ nhàng thở ra: “Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, đúng rồi, vịt vàng nhỏ đâu? Đưa tôi đi.”
Cảnh Nhất Thành nháy mắt cứng đờ: “……”
Hứa Thừa Hạo thấy hắn đứng im, bèn tự mình đi lên cầm lại chậu bông vịt vàng nhỏ, anh cẩn thận quan sát một vòng, xác định có sứt mẻ hay hao tổn gì không.
Cảnh Nhất Thành căng thẳng, cảm thấy tín nhiệm của Hứa Thừa Hạo với mình sắp chấm dứt rồi.
Hứa Thừa Hạo kiểm tra một lần, sau đấy ôm vịt vàng nhỏ, nói: “Bữa tiệc xảy ra sự cố, chắc cũng không tiếp tục được nữa, chúng ta đi về trước đi.”
Cảnh Nhất Thành theo phản xạ nói: “Tôi sai rồi, tôi không chăm sóc tốt…… Hả? Cậu nói cái gì?”
Hứa Thừa Hạo cũng ngây người: “Tôi nói chúng ta đi về thôi.”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Có chút mất mặt.
Trịnh Vân Vân cảm thấy bản thân hình như phát hiện ra chuyện gì rất khủng khiếp, cô luống cuống chân tay đứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Bây, bây giờ nên làm gì đây……
An Nhược Đồng và Chu Thiến còn đang solo mắng chửi nhau, câu nào cũng có đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ chỉ biết quyến rũ đàn ông quyến rũ Nguyễn Thần Hiên. Mà nhân vật bọn họ nhắc tới lại đang giằng co cùng Hứa Thừa Hạo, mặt dày đục tường.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Đúng lúc này, một tiếng súng đột nhiên vang lên, bắn vỡ đèn thủy tinh trên trần nhà, khiến cả bữa tiệc rơi vào bóng tối, những tiếng thét liên tiếp vang lên, tất cả mọi người xô đẩy nhau chạy ra ngoài, hiện trường đã hỗn loạn nay còn loạn thêm.
Trong tình huống như vậy, cả Chu Thiến và An Nhược Đồng đều hét lên, lao về phía Nguyễn Thần Hiên, hy vọng được bảo vệ, nhưng Nguyễn Thần Hiên lại bắt lấy Hứa Thừa Hạo, kéo về bên cạnh mình, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không phải lúc tức giận, cậu ở bên cạnh tôi, tôi bảo……”
Lời chưa nói xong, cổ tay y đột nhiên bị đau, làm tay nắm thả lỏng ra, Hứa Thừa Hạo phản ứng cực nhanh, nhân cơ hội giãy khỏi tay y, rồi kéo Trịnh Vân Vân rời đi nhanh chóng trong bóng tối, không chút do dự.
Nguyễn Thần Hiên vẫn giữ nguyên tư thế đưa tay ra, kinh ngạc nhìn đối phương bị bóng tối bao phủ, suy nghĩ trong đầu chạy tán loạn, mãi đến lúc đèn được bật lên một lần nữa, y mới hoàn hồn nhìn vết đỏ do bị đánh trên cổ tay, hắn nắm tay thật chặt.
Lại là Cảnh Nhất Thành!
Ngay lúc đèn sáng lên, bảo vệ của Trịnh gia lập tức phong tỏa hiện trường, Hứa Thừa Hạo và Trịnh Vân Vân được đưa ra phòng khách của bữa tiệc, đứng ở chỗ có vẻ khá an toàn.
Hứa Thừa Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng người dẫn đường phía trước cho mình, vừa thoát khỏi hỗn loạn, anh định tóm lấy đối phương, ai ngờ người đấy trơn trượt như cá chạch, nghiêng người né tránh rồi chạy đi.
Hứa Thừa Hạo gọi: “Cậu đứng lại!”
Người bảo vệ anh chạy không quay đầu lại, mắt thấy người sắp lẩn vào bóng tối, Hứa Thừa Hạo cái khó ló cái khôn: “Cậu dám đi, tôi sẽ nói với Cảnh Nhất Thành là cậu đánh tôi!”
Người chạy được nửa đường bèn dừng lại tại chỗ.
Hứa Thừa Hạo tiếp tục tấn công: “Cậu có quay lại đây không? Cậu không quay lại tôi sẽ nói thật đấy, để xem lúc đó anh ấy tin ai!”
Đối phương cứng người tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu chân đang dợm chạy, yên lặng quay đầu lại: “Chào, chào Hứa tổng.”
“Trợ lý?” Hứa Thừa Hạo hơi ngạc nhiên, không ngờ con người đeo kính nhã nhặn luôn theo bên cạnh Cảnh Nhất Thành, không chỉ mang súng trong người lại còn có thân thủ tốt như vậy!
Trợ lý cũng rất ngượng ngùng, yên lặng quay lại chỗ anh, nhỏ giọng nói: “Tôi không đánh Hứa tổng, hy vọng Hứa tổng đừng nói lung tung.”
Hứa Thừa Hạo bật cười: “Tôi chỉ dọa cậu thôi mà, cho dù có nói thì chắc chắn anh ấy cũng không tin.”
Trợ lý thì thầm: “Cũng không chắc như vậy.”
Hứa Thừa Hạo nghe không rõ: “Hả? Cậu vừa nói cái gì?”
Trợ lý nháy mắt nghiêm túc: “Tôi nói, nếu Hứa tổng không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
Hứa Thừa Hạo gọi cậu lại: “Từ từ, cậu trước khi đi thì cho tôi biết Cảnh Nhất Thành đang ở đâu đã.”
Trợ lý: “A?”
Hứa Thừa Hạo: “A cái gì mà a, Cảnh Nhất Thành ở đâu? Hoặc là cậu dẫn tôi đi tìm anh ấy.”
Trợ lý: “……”
Hứa Thừa Hạo nhìn cậu: “Cậu không muốn?”
Trợ lý mạnh mẽ rặn ra nụ cười: “……Muốn chứ, vô cùng muốn ạ, mời Hứa tổng theo tôi.”
Hứa Thừa Hạo lúc này mới vừa lòng, chuẩn bị bước theo cậu, nhưng đột nhiên nhớ tới đằng sau còn có người, anh quay lại nhìn Trịnh Vân Vân.
Trịnh Vân Vân mặc bộ váy lộ vai đứng dưới gió, tuy rất lạnh, nhưng cô còn đang ngẩn người, hoàn toàn không phản ứng được tình huống hiện tại như thế nào. Cô cảm thấy não mình không đủ dung lượng để tiêu hóa chuyện đêm nay, còn nữa, có phải cô biết quá nhiều rồi không? Bây giờ có phải sắp bị diệt khẩu không?
Ngay lúc Trịnh Vân Vân càng ngày càng căng thẳng, Hứa Thừa Hạo đang nhìn cô chăm chú rốt cuộc cũng thu tầm mắt, anh cởi áo khoác ngoài ra, phủ lên vai cô, nhỏ giọng nói: “Bữa tiệc giờ đã bị phong tỏa rồi, em đừng quay lại đấy, bảo tài xế của anh đưa về nhà, nếu có người hỏi chuyện gì, đến lúc đó nên nói thế nào, chắc em đã biết?”
Trịnh Vân Vân gật đầu, “Hứa tổng yên tâm, miệng em rất kín.”
Hứa Thừa Hạo mỉm cười: “Anh tin Trịnh tiểu thư sẽ không nhiều lời, tạm biệt.”
Trịnh Vân Vân: “……Tạm biệt.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu, xoay người đi theo trợ lý. Nhìn bóng lưng trong chiếc áo sơ-mi trắng, Trịnh Vân Vân không kiềm chế được trái tim của mình đập ầm ầm theo cảm xúc rung động.
Cô kéo lại áo phủ trên người mình, trong lòng im lặng hò hét: Hứa Thừa Hạo thật quá lịch sự!!
Một người đàn ông mạnh mẽ, dịu dàng, đẹp trai, gia thế lớn như vậy, xin hỏi có ai không động lòng chứ! Xin hỏi có ai có thể ở chung với anh ấy mà không kiềm chế được tâm thiếu nữ chứ!!
Trịnh Vân Vân che mặt, trong lòng mơ ước nếu trở thành vợ của anh ấy, chắc chắn sẽ rất rất rất hạnh phúc…… Chỉ cần tưởng tượng mà tâm thiếu nữ đã đập ầm ầm, cô không nén được nụ cười.
Khó trách trong phái nữ, Hứa Thừa Hạo rất được theo đuổi, mà ngay cả trong phái nam cũng là nhân vật hot, này hoàn toàn là do sự quyến rũ của người ta rất lớn!
Nhưng mà đáng tiếc…… Hứa Thừa Hạo thích đàn ông, mình không có cơ hội……
Trịnh Vân Vân thở dài một tiếng sâu kín, tâm thiếu nữ vừa nhảy bình bịch đã thành tâm thất tình chết lặng, cô tìm được tài xế của Hứa Thừa Hạo, nhờ chở mình về nhà.
Tài xế đã nhận được thông báo, cô vừa ngồi ổn trong xe thì ngay lập tức xuất phát, nhanh chóng rời đi trước khi Trịnh gia kịp chặn đường bên ngoài.
Khi xe ra khỏi biệt thự Trịnh gia, Hứa Thừa Hạo cùng lúc đó cũng gặp được Cảnh Nhất Thành biến mất cả đêm—
Quay ngược thời gian trở lại lúc Cảnh Nhất Thành vừa được cho vịt vàng nhỏ. Sau đấy chắc chắn là khoảng thời gian hắn vui nhất, mặc dù Hứa Thừa Hạo không ở bên cạnh, nhưng hắn lại hiếm thấy hơi nhếch môi, không kiềm chế được lộ ra tươi cười.
Ai có thể ngờ rằng, con vịt từng để lại hai cái dấu trên đầu giờ lại nằm gọn trong tay mình, hắn muốn sờ hay muốn ôm kiểu gì cũng được!
Ai có thể ngờ, Hứa Thừa Hạo trước kia cứ thấy hắn là tức giận, không cho phép hắn tới gần vịt vàng nhỏ, lại có một ngày sẽ đưa vịt vàng nhỏ cho mình trông coi chứ?
Đây không phải tin tưởng thì là cái gì! Đây không phải thừa nhận mình thì là cái gì! Lần đầu tiên anh đưa vịt vàng nhỏ cho hắn mà không chút do dự, đây không phải chứng minh mình có vị trí cao nhất trong lòng Hứa Thừa Hạo sao?!
Ngay cả Lý Niệm cũng kém vị trí cao nhất!
So sánh tiếp, làm bạn đồng hành thì thế nào! Gặp nhau trong bữa tiệc thì thế nào! Mấy người có được đụng vào vịt vàng nhỏ không? Mấy người có thể đạt được tin tưởng của Hứa Thừa Hạo như thế này không?
Mấy người không thể! Mấy người chỉ là dăm ba cục sỏi lia được trên mặt nước được hai lần rồi chìm nghỉm, chẳng tạo ra được gợn sóng nào cả! Nhất là Nguyễn Thần Hiên, còn muốn cướp người của hắn, đây đúng là đang nằm mơ! Nằm mơ!
Lòng tự tin của Cảnh Nhất Thành phun trào, giống như có được vịt vàng nhỏ chính là có được cả thế giới, hắn ngồi ở sô-pha, một tay ôm chặt vịt vàng nhỏ, một tay cầm ly rượu đỏ, vui vẻ tự uống rượu chúc mừng.
Đặt ly rượu đã cạn lên bàn, Cảnh Nhất Thành còn chưa rút tay thì ly lại được rót thêm rượu đỏ vào, người phụ nữ mặc váy trễ ngực khom người rót rượu cho hắn, rồi ngẩng đầu cười dịu dàng với hắn.
Vẻ mặt Cảnh Nhất Thành nhanh chóng đóng băng, hắn thu tay lại, giãn khoảng cách ra, mắt không dao động nhìn người phụ nữ: “Bạn gái Nguyễn Thần Hiên?”
Trác Mỹ Tuyết ngồi bên cạnh hắn, cầm ly rượu lên: “Cảnh tổng đừng gọi xa lạ như vậy, em là Trác Mỹ Tuyết.”
Ánh mắt Cảnh Nhất Thành ác nghiệt nhìn chằm chằm cô, không nói năng lòng vòng: “Nguyễn Thần Hiên bảo cô làm gì?”
Trác Mỹ Tuyết dừng lại, cô ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn, ánh mắt lạnh như băng còn ẩn giấu sát ý làm cảm giác lạnh toát bò lên sống lưng rồi tràn xuống hai tay của cô, bàn tay cầm ly rượu bắt đầu run rẩy: “Em…… Anh ấy muốn em mời Cảnh tổng uống một ly.”
Cảnh Nhất Thành liếc ly rượu trong tay cô, chậm rãi nói: “Cô có biết hạ độc tôi sẽ bị phán tội gì không?”
“Em…… Em chỉ……” Hai tay Trác Mỹ Tuyết bắt đầu run lên, lần đầu tiên cô cảm nhận được khí thế của đại ma vương trong lời đồn có bao nhiêu đáng sợ.
Cảnh Nhất Thành cũng lười nghe cô nói, lạnh lùng bảo: “Bây giờ cút còn kịp!”
Trác Mỹ Tuyết lập tức đứng dậy muốn rời đi, ai ngờ giày cao gót đạp lên chân váy, cả người cô lảo đảo té về phía Cảnh Nhất Thành, ly rượu đỏ cầm trong tay bị rớt, đổ hết rượu vào người Cảnh Nhất Thành, ly lăn lạch cạch đè lên cây ớt trong chậu vịt vàng mới dừng lại.
Cảnh Nhất Thành phản ứng cực nhanh nhấc ly rượu ra, ánh mắt nhìn thấy hai bông hoa trắng dính trên thân ly thì ngừng lại, hai giây sau, hắn bóp nát ly rượu, mỉm cười nhìn Trác Mỹ Tuyết: “Cô, giỏi lắm!”
Trác Mỹ Tuyết muốn giải thích, Cảnh Nhất Thành giơ tay bịt miệng mũi của cô lại, một tay chặn đầu, đè người xuống sô-pha rồi liếc nhìn qua một góc nào đó.
Trợ lý lập tức bước ra chỗ sáng, nhỏ giọng nói: “Sếp.”
Cảnh Nhất Thành: “Tìm một chỗ rồi kéo cô ta qua.”
Trợ lý vội vàng gọi điện thoại gọi người lại đây, đánh ngất Trác Mỹ Tuyết rồi khiêng đi, sau đó cậu cúi đầu, không dám nhìn mặt sếp mình, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Cảnh Nhất Thành ôm vịt vàng nhỏ đứng lên, nhìn bóng Hứa Thừa Hạo ở đằng xa, thản nhiên nói: “Cậu ở lại bảo vệ Hứa Thừa Hạo.”
Trợ lý: “Vâng.”
Cảnh Nhất Thành lại nhìn bóng lưng Hứa Thừa Hạo lần nữa, hắn lấy lý do thay quần áo rồi âm thầm đi ra ngoài, chậm rãi đi tới phòng nhốt Trác Mỹ Tuyết, hắn ngồi trên sô-pha, lẳng lặng đợi người tỉnh lại.
Lúc Trác Mỹ Tuyết tỉnh lại, cô hoảng sợ phát hiện mình đang nằm trên sàn một căn phòng mờ tối, còn Cảnh Nhất Thành đang an vị trên sô-pha đối diện cô, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng chỉnh lại cây ớt bị đè xiêu vẹo.
“Tỉnh?” Cảnh Nhất Thành tuy không ngẩng đầu, lại dễ dàng nắm được tất cả hành động của cô, hắn thong thả nói: “Tôi đã bảo cô cút sớm còn kịp, cô cố tình nghe lời Nguyễn Thần Hiên đến đặt bẫy tôi, cô đoán xem thằng đó có đến cứu cô không?”
Trác Mỹ Tuyết ngồi dậy, hơi kích động lùi ra phía sau: “Tôi không cố ý, tôi vốn chỉ bỏ thuốc, sau đấy là tôi thật sự không cẩn thận nên té ngã, xin Cảnh tổng tin a a a ___”
Đạn từ nòng giảm thanh bắn vào đùi phải Trác Mỹ Tuyết, máu bắn tung tóe, Trác Mỹ Tuyết ôm chân mình thét lên, đau đến quằn quại trên sàn nhà.
Cảnh Nhất Thành quay khẩu súng trong tay, lộ ra một chút mỉm cười: “Cô vừa mới nói gì?”
“A a a a a ___” Trác Mỹ Tuyết đau đến sắp ngất đi, cơn đau đớn kịch liệt như con sóng đánh nát lớp phòng hộ trong lòng cô, bao phủ lên cả người, đau đến không thở được.
Cảnh Nhất Thành nhìn tất cả với ánh mắt thản nhiên, một tay lên đạn, mắt không chớp, bắn thêm một phát.
Viên đạn im lặng cắt qua không khí, xuyên thẳng vào xương thịt, làm người trên sàn nhà phát ra tiếng thét lớn hơn, đau đến ngất xỉu tại chỗ.
Cảnh Nhất Thành cay nghiệt vô tình: “Dội cho cô ta tỉnh lại!”
Vệ sĩ đứng trong bóng tối đi tới, tìm một chai rượu đỏ, trút lên đầu Trác Mỹ Tuyết, tạt cho cô tỉnh lại.
Trác Mỹ Tuyết vô lực cuộn mình trên sàn nhà, đầu óc mơ hồ nhìn chằm chằm ngọn đèn trên đỉnh đầu, sợ hãi tuyệt vọng và hận thù cuộn cùng một chỗ trong lòng, vừa đau đớn vừa căm hận đến tận xương tủy. Đau quá…… Thật sự đau quá……
Cơn đau đớn đến nghẹt thở trên hai chân không ngừng nhắc nhở cô về tình cảnh hiện tại, cô nghĩ muốn cầu xin tha thứ, nhưng há miệng lại chỉ có những tiếng kêu đau đớn đứt quãng.
Cô khóc, hận thù trong lòng càng lớn hơn cả cơn đau…… Cô rất hận…… Hận Nguyễn Thần Hiên và Cảnh Nhất Thành biến mình thành dạng như thế này, hận Cảnh Nhất Thành máu lạnh tàn nhẫn, hận Nguyễn Thần Hiên lợi dụng, hận hai tên đấy biến mình thành như vậy!
Nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của Cảnh Nhất Thành, cô lại sợ hãi, sợ hãi chính mình không thể sống qua đêm nay, cứ im ắng chết ở chỗ này, không ai quan tâm, không ai phát hiện……
Lúc Cảnh Nhất Thành lên đạn lần thứ hai, bên ngoài vang lên tiếng bước chân cùng giọng nhắc nhở loáng thoáng: “Hứa tổng, anh đừng có vội, ra ngay bây giờ đấy!”
Cảnh Nhất Thành ngừng lại, lập tức ném súng cho vệ sĩ, ra hiệu cho gã nhanh chóng dọn sạch chỗ này.
Trong góc phòng lại đi ra vài gã vệ sĩ kéo người đi, thu dọn, lau sạch sàn nhà, khôi phục căn phòng như lúc trước trong thời gian ngắn nhất rồi nhanh chóng ẩn thân.
Giây trước vừa làm xong tất cả, giây sau Hứa Thừa Hạo mở cửa đi vào, một gã vệ sĩ cuối cùng không kịp trốn, đành nấp sau cửa, chân phải còn bị cửa mở ra đập trúng, mặt gã nhăn lại vì đau rồi lặng lẽ thu chân lại.
Cũng may Hứa Thừa Hạo không chú ý phía sau cửa, anh vừa vào đã nhìn ngay người ngồi trên sô-pha: “Cảnh Nhất Thành?”
Cảnh Nhất Thành ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu đến…… Sao cậu mặc ít như vậy?”
Hứa Thừa Hạo nhìn quanh phòng, quan sát cẩn thận: “Tôi đưa áo khoác cho Trịnh Vân Vân rồi.”
Cảnh Nhất Thành đen mặt, cởi áo ngoài ra phủ lên người anh: “Thân thể cậu như vậy còn đòi chăm sóc người khác?”
Hứa Thừa Hạo: “Dù sao tôi vẫn là đàn ông…… Hửm? Áo khoác của anh nặng mùi rượu thế.”
Cảnh Nhất Thành nói nửa thật nửa giả: “Bị Trác Mỹ Tuyết hắt, tôi định thay quần áo mà không ngờ lại quên mang theo, nên đành chờ bữa tiệc kết thúc rồi đi ra ngoài.”
Hứa Thừa Hạo nghi ngờ nhìn hắn: “Thật à?”
Mặt Cảnh Nhất Thành không đổi sắc: “Không thì sao?”
Hứa Thừa Hạo: “Không thấy Trác Mỹ Tuyết.”
Cảnh Nhất Thành: “Cô ta dám làm vậy, tôi không nên dạy cô ta một bài học sao?”
Hứa Thừa Hạo truy hỏi: “Dạy cái gì?”
Cảnh Nhất Thành: “Tạt rượu đỏ vào người cô ta.”
Hứa Thừa Hạo: “???”
Cảnh Nhất Thành: “Cô ta tạt tôi một ly, tôi tạt lại cô ta một tủ!”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Nếu là hắn thì chuyện này cũng dám lắm!
Hứa Thừa Hạo nhẹ nhàng thở ra: “Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, đúng rồi, vịt vàng nhỏ đâu? Đưa tôi đi.”
Cảnh Nhất Thành nháy mắt cứng đờ: “……”
Hứa Thừa Hạo thấy hắn đứng im, bèn tự mình đi lên cầm lại chậu bông vịt vàng nhỏ, anh cẩn thận quan sát một vòng, xác định có sứt mẻ hay hao tổn gì không.
Cảnh Nhất Thành căng thẳng, cảm thấy tín nhiệm của Hứa Thừa Hạo với mình sắp chấm dứt rồi.
Hứa Thừa Hạo kiểm tra một lần, sau đấy ôm vịt vàng nhỏ, nói: “Bữa tiệc xảy ra sự cố, chắc cũng không tiếp tục được nữa, chúng ta đi về trước đi.”
Cảnh Nhất Thành theo phản xạ nói: “Tôi sai rồi, tôi không chăm sóc tốt…… Hả? Cậu nói cái gì?”
Hứa Thừa Hạo cũng ngây người: “Tôi nói chúng ta đi về thôi.”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Có chút mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.