Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn
Chương 40: Cây La Sa (2)
Thời Kim
17/07/2024
Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Trong đám đông vang lên âm thanh ầm ĩ, Từ Đồng Quy nhìn sang chỗ khác, một chiếc xe khác đột ngột dừng lại bên đường, một người đàn ông mặc đồng phục xuống xe, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, thở hổn hển nói: “Đội trưởng Từ, lại có vài nơi xảy ra vấn đề.”
Ngoài rạp chiếu phim, còn có một số tòa nhà khác cũng mọc ra thứ kỳ dị này. người bên trong còn chưa kịp chạy ra, đến khi ý thức được nguy hiểm đã bị rễ cây nhốt bên trong tòa nhà. Cũng may là xuất hiện sau rạp chiếu phim, vẫn chưa đến giai đoạn bào tử phát triển, mặc dù những người bên trong vẫn được xem là an toàn nhưng khả năng cao cũng không kiên trì được bao lâu.
Từ Đồng Quy hỏi: “Có đủ người không?”
Đối phương thành thật trả lời: “Không đủ lắm.”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, người trong cục thường xuyên phải tăng ca, ai cũng có việc, nên rất khó tìm được thêm nhân lực đến để giải quyết chuyện này.
Cuối cùng nhìn vào camera giám sát, Từ Đồng Quy nói: “Theo dõi báo cáo từ Tổng cục, kêu bọn họ nghĩ cách trước, còn bên này thì xử lý nhánh cây La Sa.”
Người cầm màn hình gật đầu, gửi đoạn ghi hình trên tay, cất máy rồi nhanh chóng chạy đến địa điểm tiếp theo, lúc đi còn báo lại cho bộ phận quản lý tài chính tiến hành đánh giá mức độ thiệt hại về tài sản..
Xe của Đội Điều tra Đặc biệt đã rời đi nhưng đám đông vây xem vẫn ở lại hiện trường rất lâu.
———
Sau khi chộp được vài người qua đường ngẫu nhiên, Giang Vu Tận có thêm vài người anh em cùng cha khác mẹ thêm một vài bạn tốt liền rời khỏi nơi này.
Trí nhớ dài hạn của cậu không tốt, nhưng trí nhớ ngắn hạn thì vẫn ổn, mấy người qua đường vừa rồi đều là người xuất hiện trong camera theo dõi, vẫn còn ấn tượng với người có hình xăm trên mặt, biết được phương hướng gã rời đi
Con đường của đối phương dường như chỉ là ngẫu nhiên, đi đến nơi nào hay đi đến đâu, hoàn toàn không có phương hướng cụ thể, nơi chọn để ra tay cũng là ngẫu nhiên. Có nhánh cây sinh sôi nảy mầm ngay bên đường, có nhánh lại bị ném vào phố xá sầm uất, có nhánh lại được ném ở mấy tòa nhà bỏ đi.
Người này hẳn không có mục tiêu cụ thể, chỉ đơn giản là muốn xem hiệu quả của việc phân nhánh.
Rõ ràng là hiệu quả cũng không tồi.
Ánh mắt nhìn tòa nhà còn đang xây dựng bị bộ rễ quấn lên, Giang Vu Tận thản nhiên xua đi những bào tử màu xanh huỳnh quang lơ lửng như muỗi, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Theo sự chỉ dẫn của một số người qua đường nhiệt tình, cậu dừng lại trước một công viên giải trí, lát sau đi về phía quầy bán vé.
Cậu hơi nghiêng người về phía trước, cúi xuống trước cửa bán vé, cười hỏi.
Người bán vé ngồi bên cửa sổ đỏ mặt, sau đó gật đầu: “Anh ấy đã từng đến đây rồi.”
Hôm nay có rất nhiều khách đến khu vui chơi, nhưng người này lại khá đặc biệt nên cô nàng vẫn nhớ rõ.
Giang Vu Tận lễ phép nói cảm ơn, hơi suy nghĩ gì đó.
Người này không những không thay quần áo có thói quen vứt rác bừa bãi, mà hóa ra lại là một người thích đi dạo một mình.
Sau khi hỏi thăm vài người xung quanh, Giang Vu Tận bỏ ra số tiền không nhỏ để mua vé vào khu vui chơi, bước vào cổng với ánh mắt dõi theo của người bán vé.
Hôm nay là ngày bình thường, phần đông người lớn đều phải đi làm, nhưng công việc của họ cũng không ảnh hưởng đến kỳ nghỉ hè của lứa học sinh, công viên nhìn qua toàn là những gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống cùng với vài người lớn mặt mày xám như tro.
Rất lâu không đến khu vui chơi, công dân Giang lúc này mới phát hiện cơ sở vật chất trong khu vui chơi hiện đại và tiên tiến hơn trước đây rất nhiều, cậu còn phải đứng quan sát hồi lâu mới biết cách chơi thế nào.
Nhìn qua trông khá thú vị, hơn nữa còn có không ít hoạt động cho cả cha mẹ và con cái.
Nghĩ đến đứa con trai lớn ngoan ngoãn ngày thường cũng ít cười của mình, người cha già Giang lập tức quay về thực tại, nhớ ra mình tới đây làm gì, tầm mắt rời khỏi trò chơi, đi tìm bản đồ khu vui chơi.
Lúc trước trò chuyện với người bán vé, người kia đã nói với cậu có một đài quan sát trong công viên giải trí này, đây là nơi cao nhất khu này. Toàn bộ công viên giải trí bao gồm tất cả các địa điểm gần đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Nơi này rất hợp để ngắm cảnh, cũng rất hợp để tìm người.
Phong cảnh ở khu vực này không có gì nổi bật so với những khu vực được xếp thành hàng dài khác, người lên đài quan sát cũng không nhiều, có vài đứa trẻ bám lấy lan can cao hơn cả thân mình, thông qua khoảng trống giữa hai thanh chắn mà nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Giang Vu Tận bước đến lan can, một cơn gió từ đằng xa thổi tới, thổi đến mức khiến góc áo không ngừng bay ra sau. Mí mắt vốn đã gục xuống lại càng hạ thấp, nhìn xuống công viên trò chơi bên dưới. Từ nơi này nhìn xuống, càng có thể trực tiếp đối diện với công viên trò chơi ầm ỉ, truyền đến từ xa là tiếng người chơi tàu lượn siêu tốc hét chói tai.
Ánh mắt Giang Vu Tận dừng lại ở người ngồi trên chiếc ghế dài trước hàng cây cạnh đài phun nước trung tâm. Người ngồi trên ghế đội mũ, bắt chéo chân, cành cây trong tay như cây bút xoay tới xoay lui, tung lên rồi lại vững vàng bắt lấy nó.
Tìm được rồi.
Sau khi xuống đài quan sát, cậu đi theo dòng người về phía đài phun nước trung tâm, nhận bóng bay từ một vài người mặc trang phục thú bông trên đường.
Người đàn ông trưởng thành tất nhiên đã chọn nhận lấy hết, một tay cầm mấy quả bóng bay lớn, bọn trẻ đi ngang qua đều cảm thấy hâm mộ.
Cạnh hàng cây có người mặc trang phục thú bông đang ngồi nghỉ ngơi, Giang Vu Tận đi ngang qua, lúc sau quay lại mỉm cười nhìn người mặc trang phục thú bông.
“...”
Vài phút sau, người cởi trang phục thú bông vui vẻ đi mua nước, con thú bông mới nhậm chức cầm một chùm bóng bay lớn màu đỏ trên tay, chậm rãi bước vào rừng cây nhỏ.
Ở trong rừng cây nhỏ vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa cách đó không xa, nhưng so với những nơi khác vẫn yên tĩnh hơn rất nhiều, quả thật thích hợp để nghỉ ngơi. Thú bông một đường đi thẳng, thân hình khổng lồ che đi ánh mặt trời, mấy quả bóng cầm trên tay lúc ẩn lúc hiện, xẹt qua một cành cây bên đường, phát ra thứ âm thanh làm người ta nổi cả da gà.
Người ngồi trên ghế đột nhiên ngừng chơi đùa với nhánh cây, trước lúc lần nữa ném cành cây lên gã đột nhiên nghe được một âm thanh, bàn tay siết chặt rồi ngước mắt lên, trước mặt gã là một con gấu nhồi bông. Đối phương có vẻ là đang đi về phía gã, những bước chân không nhanh không chậm, quả bóng trong tay đưa ra phía trước, nhìn qua có vẻ chỉ đơn thuần muốn cho gã một quả bóng.
Đối phương càng ngày càng gần, người đàn ông có vết thương trên mặt nhét nhánh cây lại vào túi, ngước mắt lên. Đôi đồng tử của gã nhỏ hơn người bình thường một chút, giống như một con thú hoang, lúc nhìn người khác đều mang hơi thở của một kẻ săn mồi, rất ác liệt.
Con gấu bông dừng lại trước mặt gã, duỗi bàn tay nhồi bông đưa một quả bóng bay. Gã cười khẩy, trực tiếp hất tay con gấu bông ra, thẳng thắn hỏi: “Ai phái mày đến?”
Gấu bông nhìn xuống bàn tay mình đã bị rụng mất hai sợi lông, xoay người cột tất cả quả bóng bay vào cạnh cây
Người đàn ông vẫn còn đang hỏi: “Là người của Đội Điều tra Đặc biệt, hay là mấy đứa nhóc ở thành phố F lúc trước?”
Đáp lại gã là sự im lặng cùng một quyền vào người.
Rừng cây nhỏ là một nơi khá tốt, không có camera giám sát, cũng không có mấy người qua lại, chỉ có mấy đứa nhóc thấp bé thấy được có người đang chơi đùa cùng với con gấu bông, người chơi cùng có vẻ rất vui vẻ, vui đến nỗi khua tay múa chân.
Chỉ chốc lát sau, hoặc cũng có thể là khá lâu sau, gấu bông lại một lần nữa cầm một chùm bóng bay bước ra khỏi rừng cây nhỏ, sau đó lại tiện tay phát số bóng cho đám trẻ quanh đó.
Không có người đi qua ghế dài nằm giữa rừng cây nhỏ thế nên cũng chẳng chú ý đến mặt mũi bầm dập của người đàn ông nằm trên đó, hai chân gã bị tạo thành hình vòng cung kỳ lạ, nhánh cây nằm trong túi cũng bị dẫm nát, mầm xanh nhỏ trên nhánh cây biến thành màu nâu khô khốc, nhẹ nhàng chạm vào liền vỡ vụn.
Nhân viên vệ sinh vốn định đến đây nghỉ ngơi một chút, nhưng đi được nửa đường thì thình lình nhìn thấy cảnh tượng ở cách đó không xa, đôi mắt lập tức mở to, quay người chạy đi gọi nhân viên bảo vệ gần đó.
Chờ cho đến khi nhân viên vệ sinh dẫn theo nhân viên bảo vệ đến, người ban đầu nằm trên băng ghế dài đã biến mất. Nhánh cây màu nâu rơi xuống đất đã bị giẫm nát, những mảnh nhỏ vương vãi trên mặt đất, trong cảm giác nghi ngờ, nhân viên vệ sinh đã chọn dọn rác trên nền đất.
Lúc quét rác anh ta mới phát hiện một mầm cây nhỏ dưới đám cành lá khô héo.
Bên phía khác của rừng cây nhỏ, ở một góc bị bao vây bởi mấy bức tường cao, một người đàn ông đang khập khiễng bước tới, điện thoại cầm trong tay:
“Nhánh cuối cùng của cây La Sa không phát triển được, tôi bị tập kích, nhánh cây bị hủy. Nhưng theo sự phát triển của những nhánh cây trước đó, khả năng sống sót của chúng rất mạnh, thí nghiệm cây La Sa thành công.”
“Người tấn công tôi có thể là Thạch Bố, hiện tại vẫn chưa chắc chắn.”
Cả đường đi, gã cũng không cố tình né camera giám sát dọc đường. Thế nên người có thể nhanh chóng tìm ra nơi này chỉ có thể là Đội Điều tra Đặc biệt có thể có được bản ghi hình, hoặc là Thạch Bố có khả năng dễ dàng xâm nhập vào camera giám sát.
Trước đó khi ở thành phố F, lúc nghe thấy tiếng súng ống và vũ khí hạng nặng ở xa gã mới phát hiện kẻ chuyên chế tạo vũ khí Thạnh Bố cũng xuất hiện ở bên trong nhà máy, dựa vào năng lực của đối phương, hẳn là đã cảm thấy gã là kẻ thả Kiến hành quân. Những người thoát ra khỏi trò chơi không ai không có thù với thứ gì đó, nếu bởi vì Kiến hành quân mà đối phương vẫn luôn truy lùng gã thì cũng có khả năng. Hai tên nhóc theo dõi gã không có khả năng đánh lại gã, có thể trực tiếp bỏ qua, người của Đội Điều tra nếu tìm được gã cũng sẽ không bao giờ có chuyện việc gì cũng chưa hỏi liền rời đi, ngoài trừ Thạnh Bố, gã hoàn toàn không nghĩ ra người nào có thể đột nhiên đến ra tay với gã rồi bỏ đi.
Người bên kia không trả lời gã mà chỉ bảo gã về trước, lúc về cũng đừng quá phô trương.
———
Sau nhiều giờ tìm người chỉ để tẩn cho một trận, Giang Vu Tận liền cảm thấy cả người sảng khoái, nhàn nhã đến mức không có việc gì làm, người bạn kia của cậu còn đang bận xử lý chuyện cây La Sa, ngày nghỉ phép hoàn toàn bị hủy. Vì thế cậu đến rạp chiếu phim gần đây, tự mình thưởng thức xong bộ phim kiệt tác của năm《Hắn yêu cô hay cô yêu hắn》. Sau khi xem xong thì về nhà đánh chén một bữa tối ngon lành tiện thể ăn bù bữa cơm trưa còn chưa kịp ăn.
Sau bữa tối, cậu mặc đồ ngủ nằm dài ghế sô pha xem phim truyền hình dài tập thì người bạn cùng đi xem điện ảnh ban nãy gọi điện thoại tới, khóc lóc kể lể về kì nghỉ đột nhiên bị mất cùng với bộ phim《 Đại chiến giữa cá mập trắng và Piranha》còn chưa kịp xem hết.
Tầm mắt Giang Vu Tận không hề rời khỏi TV, gật gật đầu, thuận miệng nói: “Thật tiếc cho anh khi chưa kịp xem hết Đại chiến giữa Piranha và Cá mập trắng.”
Từ Cao sửa lại: “Là Đại chiến giữa Cá mập trắng và Piranha.”
Sau khi nghiêm túc sửa chữa, Từ Cao lại tiếp tục khóc lóc kể lể.
Hôm nay họ đã tốn rất nhiều công sức để lùng sục biết bao nơi để xử cái cây La Sa chết tiệt đó, lát sau lại bị sai đi tìm kẻ trồng chúng, tìm kiếm hơn nửa ngày cuối cùng chỉ tra được nơi cuối cùng đối phương đến là công viên trò chơi, sau đó không thấy đối phương trong camera giám sát nữa. Bọn họ cũng có hỏi qua người đi đường, đối phương có lẽ đã thay trang phục nên ai cũng tỏ vẻ chưa từng gặp gã.
Kỳ nghỉ tuyệt vời đều bị người này phá nát, Từ Cao dường như thật sự rất ghét người kia, nói chuyện đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi một câu một chữ đều được nói ra từ trong cổ họng: “Đến lúc đó nếu mà bắt được gã trước tiên tôi sẽ cho gã một đấm, sau đó.....”
Giang Vu Tận: “Cho rồi.”
Từ Cao còn đang bận đắm chìm trong thế giới giả tưởng của bản thân, không nghe rõ cậu vừa mới nói cái gì: “?”
Anh ta hỏi: “Cậu vừa mới nói cái gì cơ?”
Giang Vu Tận chậm rãi xoa đầu, mắt vẫn nhìn vào màn hình TV nói: “Tôi nói tiếp tục đi.”
Khóc lóc kể lể xong xuôi, nhân viên tăng ca phải đến cửa hàng tiện lợi để mua cơm tối, thế nên cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, học sinh trung học cũng vừa rửa xong bát đĩa đang lau khô tay, ngồi vào một cái ghế sô pha khác, hỏi: “Sao vậy?”
Giang Vu Tận không nói nhiều, nhắc tới chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim hôm nay.
Cậu xem TV, giọng điệu tùy tiện như thể đang nói về một chuyện nhỏ nhặt thường ngày trong cuộc sống. Cùng sống chung lâu ngày như vậy, Trần Cảnh đã có chút hiểu biết nhất định về người này, biểu hiện đối phương cũng không có gì khác thường, cậu ta liếc nhìn đối phương từ trên xuống dưới một cái, lát sau quay sang hỏi: “Anh có biết ai làm không?”
“Thấy được một chút,“ Giang Vu Tận gật đầu nói: “Là do một người có hình tròn trên mặt làm.”
Thân thể Trần Cảnh chậm rãi ngồi thẳng dậy, hỏi: “Có thể nói cụ thể hơn được không?”
———
Sáng sớm hôm sau, học sinh cấp 3 đã sớm rời giường ra ngoài. Giang Vu Tận ngủ được nửa giấc thì mơ hồ nghe thấy tiếng động nhưng cũng không quá để ý, cậu quay lại ngủ tiếp, mãi đến tận giữa trưa mới lần nữa mở mắt.
Lần nữa cảm thán năng lượng của học sinh cấp 3 thật tốt, cậu đừng trước bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa chà xát cái áo ngủ nhăn nheo, đôi mắt còn chưa mở lên nổi đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Một người phụ nữ trẻ đang đứng ở cửa, sau khi bước vào thì rất cảnh giác mà liếc nhìn phía sau, sau đó nhanh chóng đóng cửa, động tác nếu mà so với thành viên của Đội Điều tra Đặc biệt như Từ Cao có khi còn nhanh hơn.
Một ủy thác thình lình xuất hiện sau một thời gian dài.
Trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, Giang Vu Tận cố gắng nói một cách khó khăn: “Có chuyện gì sao?”
“...”
Người phụ nữ bằng lòng đợi cậu súc miệng và thay quần áo rồi nói chuyện.
Lúc lần nữa xuất hiện ở phòng khách, ông chủ Giang cuối cùng cũng trông giống như một con người.
Người phụ nữ ngồi đối diện duỗi tay, đưa cho cậu một bức ảnh.
Ông chủ Giang nhận bức ảnh rồi cúi đầu nhìn, trên đó là một người đàn ông tóc xoăn. Lúc cậu xem bức ảnh, người phụ nữ nói: “Đây là bạn trai của tôi, là một gã đàn ông tệ bạc*, tôi muốn nhờ cậu giúp điều tra bằng chứng ngoại tình của hắn.”
*Bản gốc là tra nam (渣男).
Giang Vu Tận lập tức lên tinh thần, eo không tự giác duỗi thẳng.
Người phụ nữ cho biết nguyên nhân là do hôm qua cô và bạn trai đi xem một bộ phim kiệt tác của năm mà cả hai đều mong chờ, kết quả giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có loài dị chủng kỳ quái xuất hiện, bạn trai cô liền nhảy thẳng lên ghế.
Câu chuyện rất đỗi quen thuộc, tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, Giang Vu Tận chớp chớp mắt.
Người phụ nữ tiếp tục kể, nói bạn trai cô bởi vì nhảy quá nhanh, thế nên điện thoại không cẩn thận rơi xuống đất, cô cố bỏ qua sự sợ hãi giúp bạn trai mình nhặt nó lên, kết quả lại vô tình nhìn thấy nội dung trên đó.
Là một giao diện trò chuyện - bạn trai cô lúc cùng cô xem phim vẫn còn nhắn tin với người khác, nội dung tin nhắn cô không để ý nhưng vẫn nhìn thấy được hai chữ 【bảo bối】phía trên.
Cô liền gây gổ với bạn trai ngay tại chỗ. Sau đó bạn trai cô lại giải thích, cô quyết định tạm thời giả vờ tin tưởng, mặt khác cũng tìm người đi thu thập bằng chứng ngoại tình.
Giang Vu Tận dùng sức gật gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Thái độ của cậu rõ ràng đã khơi dậy ham muốn kể chuyện của người phụ nữ, cô tỉ mỉ kể lại tất cả những chuyện không thích hợp có từ rất lâu trước đó, Giang Vu Tận lắng nghe, giữa chừng còn rót thêm cho cô một ly nước.
“Tóm lại hôm nay anh ta nói với tôi sẽ đi công tác, nhưng thực tế lại không đi, từ sớm đã rời giường đi gọi điện thoại, nói sẽ đi đến quảng trường Daigo.”
Thế nên hôm nay cô đi làm như thường lệ, tranh thủ giờ nghỉ trưa để tới đây
Giang Vu Tận gật đầu.
Người phụ nữ còn phải đi làm nên nói xong lại cầm ly nước lên uống một ngụm rồi vội vàng quay lại công ty.
Người nhận ủy thác, ông chủ Giang, sau khi người phụ nữ rời đi liền xuất phát đến quảng trường Daigo. Đối phương đã đến lúc sáng sớm, hơi khó nói có còn ở đây hay không nhưng đi xem một chuyến chắc chắn không sai.
Quảng trường Daigo, thánh địa hẹn hò trứ danh của các cặp đôi, thế nên những người độc thân vẫn luôn xem nó như vùng cấm, nếu có thể thì sẽ cố gắng tránh càng xa càng tốt, Giang Vu Tận đi giữa đám đông cũng không hề cảm thấy khó chịu trong người mà vẫn luôn chuyên tâm tìm kiếm gã đàn ông tệ bạc tóc xoăn kia.
Xác suất để tìm một người khả năng cao không còn ở đây nữa có lẽ khá mỏng manh, nhưng cậu thật sự tìm được hắn rồi. Cách đó không xa là một đôi yêu nhau đang xếp hàng chờ tới lượt, tay cầm cốc trà sữa tay lại nắm tay nhau, vừa ngọt ngào lại có vẻ thẹn thùng ngây ngô, người đàn ông có đầu tóc xoăn, khuôn mặt giống y đúc bức ảnh xem lúc trưa.
Giang Vu Tận đến gần xem, sau đó lại hòa nhập hết sức tự nhiên, lúc đối phương muốn chụp ảnh còn tốt bụng tỏ vẻ mình có thể chụp giúp họ.
Hai người còn cảm ơn cậu, sau khi chụp xong còn nhiệt tình trò chuyện, hỏi cậu sao lại đi dạo một mình ở đây. Người cầm điện thoại cười cười, thuận miệng nói: “Tôi đang đợi bạn trai.”
Vẻ mặt cậu chân thành, mặt cũng không đổi sắc, hai người đối diện gật đầu, lúc sau đành tiếc nuối tạm biệt, xoay người đi vào một tiệm cơm có chủ đề cặp đôi
———
Từ Đồng Quy và Hồ Lịch hôm nay cùng đi làm nhiệm vụ.
Hôm qua, có người đã điều tra ra được nơi cuối cùng nghi phạm biến mất là ở công viên trò chơi, hơn nữa sau khi hỏi thăm nhân viên bảo an cùng với nhân viên vệ sinh thì tìm được một nhánh cây La Sa nằm giữa một đống rác, bên trên có mầm xanh nhú lên, nó vẫn còn sống.
Cây La Sa có một đặc điểm đặc thù, những nhánh cây La Sa chưa trưởng thành nếu còn sống sẽ luôn hướng về cơ thể mẹ, dựa vào cảm giác của hai bên mà cành lá cây con sẽ không ngừng chỉ về hướng cây mẹ.
Bọn họ đi theo cây con một đường tìm tới đây nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề tìm thấy cái cây nào tương tự.
Hồ Lịch mặc áo sơ mi in đầy hoa, mắt tập trung nhìn thẳng mà dò tìm mấy cái cây. Nơi này vốn nằm trong kế hoạch du lịch sau này của anh ta, nhưng trong kế hoạch anh ta sẽ đến chơi cùng với mấy cô gái trong cơ quan, không ngờ lần này người đi bên cạnh lại là một người đàn ông trưởng thành, hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Người lạc lõng nhất ở đây có lẽ chính là Từ Đồng Quy, quanh năm luôn diện đồ đen, khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng lãnh đạm, khắp người tỏa ra khí chất hệt như bậc quân vương.
Lúc bọn họ đang tìm kiếm bên này thì cách đó không xa có một người mặc cái áo khoác mỏng quen thuộc, đầu tóc bù xù đi ngang qua.
Người kia đi vào một tiệm cơm có chủ đề cặp đôi, lúc sau lại đi ra, lấy điện thoại di động ra nhấn vài lần rồi đặt bên tai, rất rõ ràng là đang gọi điện thoại.
Hồ Lịch nhướng mày nói: “Chắc là tìm người đi ăn cùng.”
Đi ăn ở nơi như thế này, rất rõ ràng người cậu tìm là ai.
Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động của mình.
Điện thoại không đổ chuông.
Trong đám đông vang lên âm thanh ầm ĩ, Từ Đồng Quy nhìn sang chỗ khác, một chiếc xe khác đột ngột dừng lại bên đường, một người đàn ông mặc đồng phục xuống xe, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, thở hổn hển nói: “Đội trưởng Từ, lại có vài nơi xảy ra vấn đề.”
Ngoài rạp chiếu phim, còn có một số tòa nhà khác cũng mọc ra thứ kỳ dị này. người bên trong còn chưa kịp chạy ra, đến khi ý thức được nguy hiểm đã bị rễ cây nhốt bên trong tòa nhà. Cũng may là xuất hiện sau rạp chiếu phim, vẫn chưa đến giai đoạn bào tử phát triển, mặc dù những người bên trong vẫn được xem là an toàn nhưng khả năng cao cũng không kiên trì được bao lâu.
Từ Đồng Quy hỏi: “Có đủ người không?”
Đối phương thành thật trả lời: “Không đủ lắm.”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, người trong cục thường xuyên phải tăng ca, ai cũng có việc, nên rất khó tìm được thêm nhân lực đến để giải quyết chuyện này.
Cuối cùng nhìn vào camera giám sát, Từ Đồng Quy nói: “Theo dõi báo cáo từ Tổng cục, kêu bọn họ nghĩ cách trước, còn bên này thì xử lý nhánh cây La Sa.”
Người cầm màn hình gật đầu, gửi đoạn ghi hình trên tay, cất máy rồi nhanh chóng chạy đến địa điểm tiếp theo, lúc đi còn báo lại cho bộ phận quản lý tài chính tiến hành đánh giá mức độ thiệt hại về tài sản..
Xe của Đội Điều tra Đặc biệt đã rời đi nhưng đám đông vây xem vẫn ở lại hiện trường rất lâu.
———
Sau khi chộp được vài người qua đường ngẫu nhiên, Giang Vu Tận có thêm vài người anh em cùng cha khác mẹ thêm một vài bạn tốt liền rời khỏi nơi này.
Trí nhớ dài hạn của cậu không tốt, nhưng trí nhớ ngắn hạn thì vẫn ổn, mấy người qua đường vừa rồi đều là người xuất hiện trong camera theo dõi, vẫn còn ấn tượng với người có hình xăm trên mặt, biết được phương hướng gã rời đi
Con đường của đối phương dường như chỉ là ngẫu nhiên, đi đến nơi nào hay đi đến đâu, hoàn toàn không có phương hướng cụ thể, nơi chọn để ra tay cũng là ngẫu nhiên. Có nhánh cây sinh sôi nảy mầm ngay bên đường, có nhánh lại bị ném vào phố xá sầm uất, có nhánh lại được ném ở mấy tòa nhà bỏ đi.
Người này hẳn không có mục tiêu cụ thể, chỉ đơn giản là muốn xem hiệu quả của việc phân nhánh.
Rõ ràng là hiệu quả cũng không tồi.
Ánh mắt nhìn tòa nhà còn đang xây dựng bị bộ rễ quấn lên, Giang Vu Tận thản nhiên xua đi những bào tử màu xanh huỳnh quang lơ lửng như muỗi, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Theo sự chỉ dẫn của một số người qua đường nhiệt tình, cậu dừng lại trước một công viên giải trí, lát sau đi về phía quầy bán vé.
Cậu hơi nghiêng người về phía trước, cúi xuống trước cửa bán vé, cười hỏi.
Người bán vé ngồi bên cửa sổ đỏ mặt, sau đó gật đầu: “Anh ấy đã từng đến đây rồi.”
Hôm nay có rất nhiều khách đến khu vui chơi, nhưng người này lại khá đặc biệt nên cô nàng vẫn nhớ rõ.
Giang Vu Tận lễ phép nói cảm ơn, hơi suy nghĩ gì đó.
Người này không những không thay quần áo có thói quen vứt rác bừa bãi, mà hóa ra lại là một người thích đi dạo một mình.
Sau khi hỏi thăm vài người xung quanh, Giang Vu Tận bỏ ra số tiền không nhỏ để mua vé vào khu vui chơi, bước vào cổng với ánh mắt dõi theo của người bán vé.
Hôm nay là ngày bình thường, phần đông người lớn đều phải đi làm, nhưng công việc của họ cũng không ảnh hưởng đến kỳ nghỉ hè của lứa học sinh, công viên nhìn qua toàn là những gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống cùng với vài người lớn mặt mày xám như tro.
Rất lâu không đến khu vui chơi, công dân Giang lúc này mới phát hiện cơ sở vật chất trong khu vui chơi hiện đại và tiên tiến hơn trước đây rất nhiều, cậu còn phải đứng quan sát hồi lâu mới biết cách chơi thế nào.
Nhìn qua trông khá thú vị, hơn nữa còn có không ít hoạt động cho cả cha mẹ và con cái.
Nghĩ đến đứa con trai lớn ngoan ngoãn ngày thường cũng ít cười của mình, người cha già Giang lập tức quay về thực tại, nhớ ra mình tới đây làm gì, tầm mắt rời khỏi trò chơi, đi tìm bản đồ khu vui chơi.
Lúc trước trò chuyện với người bán vé, người kia đã nói với cậu có một đài quan sát trong công viên giải trí này, đây là nơi cao nhất khu này. Toàn bộ công viên giải trí bao gồm tất cả các địa điểm gần đó đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Nơi này rất hợp để ngắm cảnh, cũng rất hợp để tìm người.
Phong cảnh ở khu vực này không có gì nổi bật so với những khu vực được xếp thành hàng dài khác, người lên đài quan sát cũng không nhiều, có vài đứa trẻ bám lấy lan can cao hơn cả thân mình, thông qua khoảng trống giữa hai thanh chắn mà nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Giang Vu Tận bước đến lan can, một cơn gió từ đằng xa thổi tới, thổi đến mức khiến góc áo không ngừng bay ra sau. Mí mắt vốn đã gục xuống lại càng hạ thấp, nhìn xuống công viên trò chơi bên dưới. Từ nơi này nhìn xuống, càng có thể trực tiếp đối diện với công viên trò chơi ầm ỉ, truyền đến từ xa là tiếng người chơi tàu lượn siêu tốc hét chói tai.
Ánh mắt Giang Vu Tận dừng lại ở người ngồi trên chiếc ghế dài trước hàng cây cạnh đài phun nước trung tâm. Người ngồi trên ghế đội mũ, bắt chéo chân, cành cây trong tay như cây bút xoay tới xoay lui, tung lên rồi lại vững vàng bắt lấy nó.
Tìm được rồi.
Sau khi xuống đài quan sát, cậu đi theo dòng người về phía đài phun nước trung tâm, nhận bóng bay từ một vài người mặc trang phục thú bông trên đường.
Người đàn ông trưởng thành tất nhiên đã chọn nhận lấy hết, một tay cầm mấy quả bóng bay lớn, bọn trẻ đi ngang qua đều cảm thấy hâm mộ.
Cạnh hàng cây có người mặc trang phục thú bông đang ngồi nghỉ ngơi, Giang Vu Tận đi ngang qua, lúc sau quay lại mỉm cười nhìn người mặc trang phục thú bông.
“...”
Vài phút sau, người cởi trang phục thú bông vui vẻ đi mua nước, con thú bông mới nhậm chức cầm một chùm bóng bay lớn màu đỏ trên tay, chậm rãi bước vào rừng cây nhỏ.
Ở trong rừng cây nhỏ vẫn có thể nghe được tiếng cười đùa cách đó không xa, nhưng so với những nơi khác vẫn yên tĩnh hơn rất nhiều, quả thật thích hợp để nghỉ ngơi. Thú bông một đường đi thẳng, thân hình khổng lồ che đi ánh mặt trời, mấy quả bóng cầm trên tay lúc ẩn lúc hiện, xẹt qua một cành cây bên đường, phát ra thứ âm thanh làm người ta nổi cả da gà.
Người ngồi trên ghế đột nhiên ngừng chơi đùa với nhánh cây, trước lúc lần nữa ném cành cây lên gã đột nhiên nghe được một âm thanh, bàn tay siết chặt rồi ngước mắt lên, trước mặt gã là một con gấu nhồi bông. Đối phương có vẻ là đang đi về phía gã, những bước chân không nhanh không chậm, quả bóng trong tay đưa ra phía trước, nhìn qua có vẻ chỉ đơn thuần muốn cho gã một quả bóng.
Đối phương càng ngày càng gần, người đàn ông có vết thương trên mặt nhét nhánh cây lại vào túi, ngước mắt lên. Đôi đồng tử của gã nhỏ hơn người bình thường một chút, giống như một con thú hoang, lúc nhìn người khác đều mang hơi thở của một kẻ săn mồi, rất ác liệt.
Con gấu bông dừng lại trước mặt gã, duỗi bàn tay nhồi bông đưa một quả bóng bay. Gã cười khẩy, trực tiếp hất tay con gấu bông ra, thẳng thắn hỏi: “Ai phái mày đến?”
Gấu bông nhìn xuống bàn tay mình đã bị rụng mất hai sợi lông, xoay người cột tất cả quả bóng bay vào cạnh cây
Người đàn ông vẫn còn đang hỏi: “Là người của Đội Điều tra Đặc biệt, hay là mấy đứa nhóc ở thành phố F lúc trước?”
Đáp lại gã là sự im lặng cùng một quyền vào người.
Rừng cây nhỏ là một nơi khá tốt, không có camera giám sát, cũng không có mấy người qua lại, chỉ có mấy đứa nhóc thấp bé thấy được có người đang chơi đùa cùng với con gấu bông, người chơi cùng có vẻ rất vui vẻ, vui đến nỗi khua tay múa chân.
Chỉ chốc lát sau, hoặc cũng có thể là khá lâu sau, gấu bông lại một lần nữa cầm một chùm bóng bay bước ra khỏi rừng cây nhỏ, sau đó lại tiện tay phát số bóng cho đám trẻ quanh đó.
Không có người đi qua ghế dài nằm giữa rừng cây nhỏ thế nên cũng chẳng chú ý đến mặt mũi bầm dập của người đàn ông nằm trên đó, hai chân gã bị tạo thành hình vòng cung kỳ lạ, nhánh cây nằm trong túi cũng bị dẫm nát, mầm xanh nhỏ trên nhánh cây biến thành màu nâu khô khốc, nhẹ nhàng chạm vào liền vỡ vụn.
Nhân viên vệ sinh vốn định đến đây nghỉ ngơi một chút, nhưng đi được nửa đường thì thình lình nhìn thấy cảnh tượng ở cách đó không xa, đôi mắt lập tức mở to, quay người chạy đi gọi nhân viên bảo vệ gần đó.
Chờ cho đến khi nhân viên vệ sinh dẫn theo nhân viên bảo vệ đến, người ban đầu nằm trên băng ghế dài đã biến mất. Nhánh cây màu nâu rơi xuống đất đã bị giẫm nát, những mảnh nhỏ vương vãi trên mặt đất, trong cảm giác nghi ngờ, nhân viên vệ sinh đã chọn dọn rác trên nền đất.
Lúc quét rác anh ta mới phát hiện một mầm cây nhỏ dưới đám cành lá khô héo.
Bên phía khác của rừng cây nhỏ, ở một góc bị bao vây bởi mấy bức tường cao, một người đàn ông đang khập khiễng bước tới, điện thoại cầm trong tay:
“Nhánh cuối cùng của cây La Sa không phát triển được, tôi bị tập kích, nhánh cây bị hủy. Nhưng theo sự phát triển của những nhánh cây trước đó, khả năng sống sót của chúng rất mạnh, thí nghiệm cây La Sa thành công.”
“Người tấn công tôi có thể là Thạch Bố, hiện tại vẫn chưa chắc chắn.”
Cả đường đi, gã cũng không cố tình né camera giám sát dọc đường. Thế nên người có thể nhanh chóng tìm ra nơi này chỉ có thể là Đội Điều tra Đặc biệt có thể có được bản ghi hình, hoặc là Thạch Bố có khả năng dễ dàng xâm nhập vào camera giám sát.
Trước đó khi ở thành phố F, lúc nghe thấy tiếng súng ống và vũ khí hạng nặng ở xa gã mới phát hiện kẻ chuyên chế tạo vũ khí Thạnh Bố cũng xuất hiện ở bên trong nhà máy, dựa vào năng lực của đối phương, hẳn là đã cảm thấy gã là kẻ thả Kiến hành quân. Những người thoát ra khỏi trò chơi không ai không có thù với thứ gì đó, nếu bởi vì Kiến hành quân mà đối phương vẫn luôn truy lùng gã thì cũng có khả năng. Hai tên nhóc theo dõi gã không có khả năng đánh lại gã, có thể trực tiếp bỏ qua, người của Đội Điều tra nếu tìm được gã cũng sẽ không bao giờ có chuyện việc gì cũng chưa hỏi liền rời đi, ngoài trừ Thạnh Bố, gã hoàn toàn không nghĩ ra người nào có thể đột nhiên đến ra tay với gã rồi bỏ đi.
Người bên kia không trả lời gã mà chỉ bảo gã về trước, lúc về cũng đừng quá phô trương.
———
Sau nhiều giờ tìm người chỉ để tẩn cho một trận, Giang Vu Tận liền cảm thấy cả người sảng khoái, nhàn nhã đến mức không có việc gì làm, người bạn kia của cậu còn đang bận xử lý chuyện cây La Sa, ngày nghỉ phép hoàn toàn bị hủy. Vì thế cậu đến rạp chiếu phim gần đây, tự mình thưởng thức xong bộ phim kiệt tác của năm《Hắn yêu cô hay cô yêu hắn》. Sau khi xem xong thì về nhà đánh chén một bữa tối ngon lành tiện thể ăn bù bữa cơm trưa còn chưa kịp ăn.
Sau bữa tối, cậu mặc đồ ngủ nằm dài ghế sô pha xem phim truyền hình dài tập thì người bạn cùng đi xem điện ảnh ban nãy gọi điện thoại tới, khóc lóc kể lể về kì nghỉ đột nhiên bị mất cùng với bộ phim《 Đại chiến giữa cá mập trắng và Piranha》còn chưa kịp xem hết.
Tầm mắt Giang Vu Tận không hề rời khỏi TV, gật gật đầu, thuận miệng nói: “Thật tiếc cho anh khi chưa kịp xem hết Đại chiến giữa Piranha và Cá mập trắng.”
Từ Cao sửa lại: “Là Đại chiến giữa Cá mập trắng và Piranha.”
Sau khi nghiêm túc sửa chữa, Từ Cao lại tiếp tục khóc lóc kể lể.
Hôm nay họ đã tốn rất nhiều công sức để lùng sục biết bao nơi để xử cái cây La Sa chết tiệt đó, lát sau lại bị sai đi tìm kẻ trồng chúng, tìm kiếm hơn nửa ngày cuối cùng chỉ tra được nơi cuối cùng đối phương đến là công viên trò chơi, sau đó không thấy đối phương trong camera giám sát nữa. Bọn họ cũng có hỏi qua người đi đường, đối phương có lẽ đã thay trang phục nên ai cũng tỏ vẻ chưa từng gặp gã.
Kỳ nghỉ tuyệt vời đều bị người này phá nát, Từ Cao dường như thật sự rất ghét người kia, nói chuyện đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi một câu một chữ đều được nói ra từ trong cổ họng: “Đến lúc đó nếu mà bắt được gã trước tiên tôi sẽ cho gã một đấm, sau đó.....”
Giang Vu Tận: “Cho rồi.”
Từ Cao còn đang bận đắm chìm trong thế giới giả tưởng của bản thân, không nghe rõ cậu vừa mới nói cái gì: “?”
Anh ta hỏi: “Cậu vừa mới nói cái gì cơ?”
Giang Vu Tận chậm rãi xoa đầu, mắt vẫn nhìn vào màn hình TV nói: “Tôi nói tiếp tục đi.”
Khóc lóc kể lể xong xuôi, nhân viên tăng ca phải đến cửa hàng tiện lợi để mua cơm tối, thế nên cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, học sinh trung học cũng vừa rửa xong bát đĩa đang lau khô tay, ngồi vào một cái ghế sô pha khác, hỏi: “Sao vậy?”
Giang Vu Tận không nói nhiều, nhắc tới chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim hôm nay.
Cậu xem TV, giọng điệu tùy tiện như thể đang nói về một chuyện nhỏ nhặt thường ngày trong cuộc sống. Cùng sống chung lâu ngày như vậy, Trần Cảnh đã có chút hiểu biết nhất định về người này, biểu hiện đối phương cũng không có gì khác thường, cậu ta liếc nhìn đối phương từ trên xuống dưới một cái, lát sau quay sang hỏi: “Anh có biết ai làm không?”
“Thấy được một chút,“ Giang Vu Tận gật đầu nói: “Là do một người có hình tròn trên mặt làm.”
Thân thể Trần Cảnh chậm rãi ngồi thẳng dậy, hỏi: “Có thể nói cụ thể hơn được không?”
———
Sáng sớm hôm sau, học sinh cấp 3 đã sớm rời giường ra ngoài. Giang Vu Tận ngủ được nửa giấc thì mơ hồ nghe thấy tiếng động nhưng cũng không quá để ý, cậu quay lại ngủ tiếp, mãi đến tận giữa trưa mới lần nữa mở mắt.
Lần nữa cảm thán năng lượng của học sinh cấp 3 thật tốt, cậu đừng trước bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa chà xát cái áo ngủ nhăn nheo, đôi mắt còn chưa mở lên nổi đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Một người phụ nữ trẻ đang đứng ở cửa, sau khi bước vào thì rất cảnh giác mà liếc nhìn phía sau, sau đó nhanh chóng đóng cửa, động tác nếu mà so với thành viên của Đội Điều tra Đặc biệt như Từ Cao có khi còn nhanh hơn.
Một ủy thác thình lình xuất hiện sau một thời gian dài.
Trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, Giang Vu Tận cố gắng nói một cách khó khăn: “Có chuyện gì sao?”
“...”
Người phụ nữ bằng lòng đợi cậu súc miệng và thay quần áo rồi nói chuyện.
Lúc lần nữa xuất hiện ở phòng khách, ông chủ Giang cuối cùng cũng trông giống như một con người.
Người phụ nữ ngồi đối diện duỗi tay, đưa cho cậu một bức ảnh.
Ông chủ Giang nhận bức ảnh rồi cúi đầu nhìn, trên đó là một người đàn ông tóc xoăn. Lúc cậu xem bức ảnh, người phụ nữ nói: “Đây là bạn trai của tôi, là một gã đàn ông tệ bạc*, tôi muốn nhờ cậu giúp điều tra bằng chứng ngoại tình của hắn.”
*Bản gốc là tra nam (渣男).
Giang Vu Tận lập tức lên tinh thần, eo không tự giác duỗi thẳng.
Người phụ nữ cho biết nguyên nhân là do hôm qua cô và bạn trai đi xem một bộ phim kiệt tác của năm mà cả hai đều mong chờ, kết quả giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có loài dị chủng kỳ quái xuất hiện, bạn trai cô liền nhảy thẳng lên ghế.
Câu chuyện rất đỗi quen thuộc, tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, Giang Vu Tận chớp chớp mắt.
Người phụ nữ tiếp tục kể, nói bạn trai cô bởi vì nhảy quá nhanh, thế nên điện thoại không cẩn thận rơi xuống đất, cô cố bỏ qua sự sợ hãi giúp bạn trai mình nhặt nó lên, kết quả lại vô tình nhìn thấy nội dung trên đó.
Là một giao diện trò chuyện - bạn trai cô lúc cùng cô xem phim vẫn còn nhắn tin với người khác, nội dung tin nhắn cô không để ý nhưng vẫn nhìn thấy được hai chữ 【bảo bối】phía trên.
Cô liền gây gổ với bạn trai ngay tại chỗ. Sau đó bạn trai cô lại giải thích, cô quyết định tạm thời giả vờ tin tưởng, mặt khác cũng tìm người đi thu thập bằng chứng ngoại tình.
Giang Vu Tận dùng sức gật gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Thái độ của cậu rõ ràng đã khơi dậy ham muốn kể chuyện của người phụ nữ, cô tỉ mỉ kể lại tất cả những chuyện không thích hợp có từ rất lâu trước đó, Giang Vu Tận lắng nghe, giữa chừng còn rót thêm cho cô một ly nước.
“Tóm lại hôm nay anh ta nói với tôi sẽ đi công tác, nhưng thực tế lại không đi, từ sớm đã rời giường đi gọi điện thoại, nói sẽ đi đến quảng trường Daigo.”
Thế nên hôm nay cô đi làm như thường lệ, tranh thủ giờ nghỉ trưa để tới đây
Giang Vu Tận gật đầu.
Người phụ nữ còn phải đi làm nên nói xong lại cầm ly nước lên uống một ngụm rồi vội vàng quay lại công ty.
Người nhận ủy thác, ông chủ Giang, sau khi người phụ nữ rời đi liền xuất phát đến quảng trường Daigo. Đối phương đã đến lúc sáng sớm, hơi khó nói có còn ở đây hay không nhưng đi xem một chuyến chắc chắn không sai.
Quảng trường Daigo, thánh địa hẹn hò trứ danh của các cặp đôi, thế nên những người độc thân vẫn luôn xem nó như vùng cấm, nếu có thể thì sẽ cố gắng tránh càng xa càng tốt, Giang Vu Tận đi giữa đám đông cũng không hề cảm thấy khó chịu trong người mà vẫn luôn chuyên tâm tìm kiếm gã đàn ông tệ bạc tóc xoăn kia.
Xác suất để tìm một người khả năng cao không còn ở đây nữa có lẽ khá mỏng manh, nhưng cậu thật sự tìm được hắn rồi. Cách đó không xa là một đôi yêu nhau đang xếp hàng chờ tới lượt, tay cầm cốc trà sữa tay lại nắm tay nhau, vừa ngọt ngào lại có vẻ thẹn thùng ngây ngô, người đàn ông có đầu tóc xoăn, khuôn mặt giống y đúc bức ảnh xem lúc trưa.
Giang Vu Tận đến gần xem, sau đó lại hòa nhập hết sức tự nhiên, lúc đối phương muốn chụp ảnh còn tốt bụng tỏ vẻ mình có thể chụp giúp họ.
Hai người còn cảm ơn cậu, sau khi chụp xong còn nhiệt tình trò chuyện, hỏi cậu sao lại đi dạo một mình ở đây. Người cầm điện thoại cười cười, thuận miệng nói: “Tôi đang đợi bạn trai.”
Vẻ mặt cậu chân thành, mặt cũng không đổi sắc, hai người đối diện gật đầu, lúc sau đành tiếc nuối tạm biệt, xoay người đi vào một tiệm cơm có chủ đề cặp đôi
———
Từ Đồng Quy và Hồ Lịch hôm nay cùng đi làm nhiệm vụ.
Hôm qua, có người đã điều tra ra được nơi cuối cùng nghi phạm biến mất là ở công viên trò chơi, hơn nữa sau khi hỏi thăm nhân viên bảo an cùng với nhân viên vệ sinh thì tìm được một nhánh cây La Sa nằm giữa một đống rác, bên trên có mầm xanh nhú lên, nó vẫn còn sống.
Cây La Sa có một đặc điểm đặc thù, những nhánh cây La Sa chưa trưởng thành nếu còn sống sẽ luôn hướng về cơ thể mẹ, dựa vào cảm giác của hai bên mà cành lá cây con sẽ không ngừng chỉ về hướng cây mẹ.
Bọn họ đi theo cây con một đường tìm tới đây nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề tìm thấy cái cây nào tương tự.
Hồ Lịch mặc áo sơ mi in đầy hoa, mắt tập trung nhìn thẳng mà dò tìm mấy cái cây. Nơi này vốn nằm trong kế hoạch du lịch sau này của anh ta, nhưng trong kế hoạch anh ta sẽ đến chơi cùng với mấy cô gái trong cơ quan, không ngờ lần này người đi bên cạnh lại là một người đàn ông trưởng thành, hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Người lạc lõng nhất ở đây có lẽ chính là Từ Đồng Quy, quanh năm luôn diện đồ đen, khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng lãnh đạm, khắp người tỏa ra khí chất hệt như bậc quân vương.
Lúc bọn họ đang tìm kiếm bên này thì cách đó không xa có một người mặc cái áo khoác mỏng quen thuộc, đầu tóc bù xù đi ngang qua.
Người kia đi vào một tiệm cơm có chủ đề cặp đôi, lúc sau lại đi ra, lấy điện thoại di động ra nhấn vài lần rồi đặt bên tai, rất rõ ràng là đang gọi điện thoại.
Hồ Lịch nhướng mày nói: “Chắc là tìm người đi ăn cùng.”
Đi ăn ở nơi như thế này, rất rõ ràng người cậu tìm là ai.
Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn xuống điện thoại di động của mình.
Điện thoại không đổ chuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.