Sau Khi Trói Định Hệ Thống Trù Thần
Chương 18:
Mạc Mạc Nhất Thử
07/05/2022
"Tiền lương mỗi tháng của công nhân tạm thời trong nhà ăn chúng ta là mười tám đồng. Đồng chí tiểu Phương không phải công nhân tạm thời của chúng ta nên không thể trả theo tiền lương công nhân tạm thời, bằng không trong lòng mọi người sẽ có ý kiến. Mấy ngày nay sau khi suy nghĩ kỹ tôi quyết định sẽ trả một nửa, làm tròn thành số chẵn thì tiền công mỗi tháng là mười đồng. Không lãnh ở phòng kế toán, mỗi tháng đến chỗ bên tôi lãnh, xem như nhà ăn chúng ta chi ra, sau đó thanh toán một lần luôn."
Thật ra ông vẫn rất coi trọng cô bé này, tuy rằng đọc sách chẳng ra gì, còn nhỏ đã nghỉ học lại là tự mình nháo. Nhưng ở trong phòng bếp chịu khổ cố gắng làm việc, một ngày gần như không có thời gian rảnh rỗi.
Đồ ăn cắt ra ông cũng nhìn thấy, trước kia thô to không đều nhau, khoai tây sợi có thể cắt thành khoai tây chiên. Thời gian chỉ mới một tháng, cô bé này thật sự có thể luyện ra được.
Thật đúng có thể khen một câu gia đình có truyền thống nấu ăn, bất quá cô bé có thể chịu khổ cũng là sự thật.
"Trước đó đã nói rồi, cháu gái tôi đến đây chính là để học nấu ăn, không thu tiền, đã đến đây theo học sao có thể thu tiền. Hơn nữa luyện đao công xong, con bé còn phải luyện cái khác, không thể giống như bây giờ chỉ cắt đồ ăn." Phương Đại Đầu uyển chuyển cự tuyệt.
Lấy tiền làm việc cùng không lấy tiền làm việc, đó tuyệt đối không giống nhau. Người trước làm cái gì, làm bao nhiêu không ai nói được gì, còn
người sau lại giống những công nhân này, cầm tiền của nhà ăn cũng thể hiện cho trách nhiệm.
Ông để cháu gái của mình đến đây là học nấu ăn, không phải chạy tới làm việc vặt để kiếm tiền lương.
"Đồng chí lão Phương, chuyện đã nói trước tôi đều nhớ kỹ. Ông nên dạy như thế nào thì cứ dạy như thế ấy, tôi tuyệt đối không can thiệp. Đứa nhỏ cũng không thể làm không công, mà nói không chừng ông chính là bồi dưỡng đầu bếp tiếp theo cho nhà ăn chúng ta, tiền lương này nên lãnh. Xưởng đóng hộp của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng để ai làm không công, nhà ăn cũng không ngoại lệ."
Thạch chủ nhiệm hơi dừng lại, ông và đồng chí lão Phương là cộng sự nhiều năm, giao tình vẫn có. Hơn nữa lão Phương là người không thích gây sự, vậy nên công việc này của ông mới thuận buồm xuôi gió như bây giờ.
Người ta dùng tâm, theo lý ông nên báo đáp mới đúng.
Tiền công của Phương Ái Ái cứ như vậy định ra. Bất quá vẫn bắt đầu từ tháng này, tháng trước xem như làm không công.
"Từ giờ Ái Ái của chúng ta cũng là người có tiền lương rồi. Chờ phát tiền lương con cứ tự mình giữ, để dành được hai mươi đồng thì đến chỗ mẹ lấy phiếu vải. Đến lúc đó làm cho con một cái váy, vừa lúc kịp mùa hè năm nay."
Trước khi kết hôn Vương Mỹ Lệ chưa từng mặc váy, trong thôn cũng không thịnh hành chuyện này, có thể có quần áo mặc thay đổi đã là tốt lắm rồi.
Khi đi học trong trấn, cô hâm mộ nhất chính là váy của các bạn học nữ.
Ánh mắt Phương Ái Ái đều sáng lên, hệ thống gần như mang toàn bộ sản phẩm dưỡng da đều thưởng tới đây, mặt nạ, kem dưỡng da gì đó nhưng lại không có quần áo.
Quần áo nguyên chủ ở niên đại này không tệ, bất quá cũng không thể xem như thời thượng, quần áo dài có hoa nhỏ linh tinh, nhìn qua vẫn rất thanh tân tươi mát.
Nhưng Phương Ái Ái dù sao cũng đã thấy qua quần áo đời sau, hơn nữa còn là người đặc biệt yêu thích váy. Quanh năm bốn mùa đều phải mặc váy, váy nhỏ, váy ngắn, váy dài, váy liền, không thiếu loại nào.
"Bây giờ là tháng tư, đầu tháng sáu có thể đi mua vải dệt. Con nhất định một xu cũng không dùng, tất cả đều để dành."
Không giống với đại bộ phận người niên đại này, Phương Ái Ái một chút cũng không thèm ăn. Ai bảo trong không gian giả định của hệ thống có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, mặc dù không thể no bụng nhưng hương vị vẫn là thật.
Không thèm, không thèm, cô không thèm ăn một chút nào.
Đồng chí Vương Mỹ Lệ cười sờ sờ tóc mềm trên đầu con gái mình, tiểu đỏm dáng, lúc cô bằng tuổi con bé cũng không yêu đẹp như vậy.
"Quên đi, cho phép con dùng mấy đồng, tháng sáu mẹ bổ sung cho con. Tháng đầu tiên phát lương, con mua chút đồ cho ông nội, không quản nhiều hay ít đều là tâm ý của con. Ông nội vất vả dạy con thời gian dài như vậy, con phải bày tỏ chút thành ý của mình."
Nói cũng có lý.
Không chỉ ông nội, ba Phương mẹ Phương cũng rất vất vả nhưng bỏ ra mấy đồng mua quà cho ba người, đúng thật phải cân nhắc kỹ lưỡng. Việc này so với nan đề ở thời cổ đại chỉ bỏ ra hai đồng mà mua đồ đầy cả gian phòng có gì khác nhau chứ.
Cắt rau cắt rau mỗi ngày trôi qua như nước chảy. Rốt cuộc hệ thống thưởng cho cô bao nhiêu tích phân, cho tới bây giờ Phương Ái Ái chưa từng tính toán qua. Thậm chí ngay cả những sản phẩm chăm sóc da được thưởng, có một số cô cũng không biết có thể dùng bao nhiêu lâu.
Dù sao một bộ sản phẩm chăm sóc da, bây giờ sớm hay muộn đều có thể sử dụng. Bắt đầu từ sữa rửa mặt, đến dùng nước dưỡng da để lau mặt, tinh chất, kem mắt, cuối cùng là kem dưỡng da cho buổi sáng và buổi tối.
Ở vùng đất này, hiện tại có lẽ cô là tiểu tiên nữ biết bảo dưỡng nhất. Ngay cả môi cũng không buông tha, mỗi sáng sớm chiều tối đều phải bôi son dưỡng môi.
Biến hóa cả người có thể nói là rất lớn, nếu như người chung quanh không phải ngày nào cũng nhìn thấy, biến hóa này lại từ từ chậm rãi, thật đúng là không dám tin tưởng tiểu cô nương tóc đen nhánh sáng bóng, làn da trắng nõn, ngay cả hai tay cũng phấn nộn trước mặt này, là Phương Ái Ái đã từng hai tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, hơn nữa xanh xao vàng vọt.
Thật ra ông vẫn rất coi trọng cô bé này, tuy rằng đọc sách chẳng ra gì, còn nhỏ đã nghỉ học lại là tự mình nháo. Nhưng ở trong phòng bếp chịu khổ cố gắng làm việc, một ngày gần như không có thời gian rảnh rỗi.
Đồ ăn cắt ra ông cũng nhìn thấy, trước kia thô to không đều nhau, khoai tây sợi có thể cắt thành khoai tây chiên. Thời gian chỉ mới một tháng, cô bé này thật sự có thể luyện ra được.
Thật đúng có thể khen một câu gia đình có truyền thống nấu ăn, bất quá cô bé có thể chịu khổ cũng là sự thật.
"Trước đó đã nói rồi, cháu gái tôi đến đây chính là để học nấu ăn, không thu tiền, đã đến đây theo học sao có thể thu tiền. Hơn nữa luyện đao công xong, con bé còn phải luyện cái khác, không thể giống như bây giờ chỉ cắt đồ ăn." Phương Đại Đầu uyển chuyển cự tuyệt.
Lấy tiền làm việc cùng không lấy tiền làm việc, đó tuyệt đối không giống nhau. Người trước làm cái gì, làm bao nhiêu không ai nói được gì, còn
người sau lại giống những công nhân này, cầm tiền của nhà ăn cũng thể hiện cho trách nhiệm.
Ông để cháu gái của mình đến đây là học nấu ăn, không phải chạy tới làm việc vặt để kiếm tiền lương.
"Đồng chí lão Phương, chuyện đã nói trước tôi đều nhớ kỹ. Ông nên dạy như thế nào thì cứ dạy như thế ấy, tôi tuyệt đối không can thiệp. Đứa nhỏ cũng không thể làm không công, mà nói không chừng ông chính là bồi dưỡng đầu bếp tiếp theo cho nhà ăn chúng ta, tiền lương này nên lãnh. Xưởng đóng hộp của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng để ai làm không công, nhà ăn cũng không ngoại lệ."
Thạch chủ nhiệm hơi dừng lại, ông và đồng chí lão Phương là cộng sự nhiều năm, giao tình vẫn có. Hơn nữa lão Phương là người không thích gây sự, vậy nên công việc này của ông mới thuận buồm xuôi gió như bây giờ.
Người ta dùng tâm, theo lý ông nên báo đáp mới đúng.
Tiền công của Phương Ái Ái cứ như vậy định ra. Bất quá vẫn bắt đầu từ tháng này, tháng trước xem như làm không công.
"Từ giờ Ái Ái của chúng ta cũng là người có tiền lương rồi. Chờ phát tiền lương con cứ tự mình giữ, để dành được hai mươi đồng thì đến chỗ mẹ lấy phiếu vải. Đến lúc đó làm cho con một cái váy, vừa lúc kịp mùa hè năm nay."
Trước khi kết hôn Vương Mỹ Lệ chưa từng mặc váy, trong thôn cũng không thịnh hành chuyện này, có thể có quần áo mặc thay đổi đã là tốt lắm rồi.
Khi đi học trong trấn, cô hâm mộ nhất chính là váy của các bạn học nữ.
Ánh mắt Phương Ái Ái đều sáng lên, hệ thống gần như mang toàn bộ sản phẩm dưỡng da đều thưởng tới đây, mặt nạ, kem dưỡng da gì đó nhưng lại không có quần áo.
Quần áo nguyên chủ ở niên đại này không tệ, bất quá cũng không thể xem như thời thượng, quần áo dài có hoa nhỏ linh tinh, nhìn qua vẫn rất thanh tân tươi mát.
Nhưng Phương Ái Ái dù sao cũng đã thấy qua quần áo đời sau, hơn nữa còn là người đặc biệt yêu thích váy. Quanh năm bốn mùa đều phải mặc váy, váy nhỏ, váy ngắn, váy dài, váy liền, không thiếu loại nào.
"Bây giờ là tháng tư, đầu tháng sáu có thể đi mua vải dệt. Con nhất định một xu cũng không dùng, tất cả đều để dành."
Không giống với đại bộ phận người niên đại này, Phương Ái Ái một chút cũng không thèm ăn. Ai bảo trong không gian giả định của hệ thống có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, mặc dù không thể no bụng nhưng hương vị vẫn là thật.
Không thèm, không thèm, cô không thèm ăn một chút nào.
Đồng chí Vương Mỹ Lệ cười sờ sờ tóc mềm trên đầu con gái mình, tiểu đỏm dáng, lúc cô bằng tuổi con bé cũng không yêu đẹp như vậy.
"Quên đi, cho phép con dùng mấy đồng, tháng sáu mẹ bổ sung cho con. Tháng đầu tiên phát lương, con mua chút đồ cho ông nội, không quản nhiều hay ít đều là tâm ý của con. Ông nội vất vả dạy con thời gian dài như vậy, con phải bày tỏ chút thành ý của mình."
Nói cũng có lý.
Không chỉ ông nội, ba Phương mẹ Phương cũng rất vất vả nhưng bỏ ra mấy đồng mua quà cho ba người, đúng thật phải cân nhắc kỹ lưỡng. Việc này so với nan đề ở thời cổ đại chỉ bỏ ra hai đồng mà mua đồ đầy cả gian phòng có gì khác nhau chứ.
Cắt rau cắt rau mỗi ngày trôi qua như nước chảy. Rốt cuộc hệ thống thưởng cho cô bao nhiêu tích phân, cho tới bây giờ Phương Ái Ái chưa từng tính toán qua. Thậm chí ngay cả những sản phẩm chăm sóc da được thưởng, có một số cô cũng không biết có thể dùng bao nhiêu lâu.
Dù sao một bộ sản phẩm chăm sóc da, bây giờ sớm hay muộn đều có thể sử dụng. Bắt đầu từ sữa rửa mặt, đến dùng nước dưỡng da để lau mặt, tinh chất, kem mắt, cuối cùng là kem dưỡng da cho buổi sáng và buổi tối.
Ở vùng đất này, hiện tại có lẽ cô là tiểu tiên nữ biết bảo dưỡng nhất. Ngay cả môi cũng không buông tha, mỗi sáng sớm chiều tối đều phải bôi son dưỡng môi.
Biến hóa cả người có thể nói là rất lớn, nếu như người chung quanh không phải ngày nào cũng nhìn thấy, biến hóa này lại từ từ chậm rãi, thật đúng là không dám tin tưởng tiểu cô nương tóc đen nhánh sáng bóng, làn da trắng nõn, ngay cả hai tay cũng phấn nộn trước mặt này, là Phương Ái Ái đã từng hai tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, hơn nữa xanh xao vàng vọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.