Sau Khi Trói Định Hệ Thống Trù Thần
Chương 2:
Mạc Mạc Nhất Thử
02/05/2022
Nguyên chủ quả thực là người đầu tiên đưa ra chủ ý muốn bỏ học, nhưng bất quá chỉ là người đề cập, còn Đoạn Thanh Thanh đã lập tức tỏ thái độ sau khi nguyên chủ nhắc đến, trên chủ ý bỏ học này hai người đơn giản là ăn nhịp với nhau, nói ai giật dây ai, ai rủ rê ai, vậy nguyên chủ thật đúng là không đáng.
Lại nói tiếp, nguyên chủ cũng rất ủy khuất, tiểu đồng bọn đã nói tốt muốn cùng nhau bỏ học, không đến hai ngày đã thay đổi quyết định, bỏ mặc cô sau đó tự bản thân quay về trường học một lần nữa đi học.
Thời gian Phương Ái Ái xuyên tới, vừa vặn chính là ngày thứ hai Đoạn Thanh Thanh trọng sinh, nguyên chủ cùng Đoạn Thanh Thanh trên đường đụng phải sau đó cãi nhau một trận lớn, nguyên chủ cảm thấy tiểu đồng bọn không giữ lời hứa, còn Đoạn Thanh Thanh thì lại xem nguyên chủ trở thành khối u ác tính trên con đường trưởng thành.
Lời nói sắc bén, ai cũng không thua kém ai.
Phương Ái Ái nằm dài trên chiếc giường nhỏ bị hỏng, thật sự là chịu không nổi cơn đói trong bụng, cô đành bò dậy đi tìm vài thứ để ăn.
Phải nói cuộc sống trước kia của nguyên chủ cũng không thảm như vậy, một ngày ba bữa vẫn có thể ăn được, Phương gia tuy rằng không giàu có nhưng lại rất yêu thương con cái, hơn nữa khó có được, ở niên đại này không trọng nam khinh nữ.
Không giống ba mẹ của Phương Ái Ái trước khi xuyên qua kia, ném con gái cho dì bảo mẫu trong nhà, đến lúc là con trai thì ai cũng không yên tâm, đặt ở bên người tự mình mang theo.
Buổi trưa sở dĩ không có ai về nấu cơm, đơn giản là bởi vì chuyện hai anh em này náo loạn.
Phương Minh Khải nháo không đi làm việc, còn nguyên chủ lại là nháo không đi học, mười lăm tuổi đã bỏ học ở nhà.
Nửa cuối năm nay nguyên chủ hẳn là sắp lên sơ nhị, hiện giờ chế độ học là hệ năm hai hai, tiểu học năm năm, sơ trung hai năm, cao trung hai năm, nói cách khác, chỉ cần thêm một năm nữa là nguyên chủ có thể lấy được bằng tốt nghiệp sơ trung.
Cũng khó trách trưởng bối trong nhà tức giận thành như vậy.
Gặp cô, cô cũng tức.
Ngay cả sơ trung cũng không học hết chắc chắn không dễ tìm việc làm trong tương lai, nếu Phương gia giàu có, cô có thể giống như nữ chính Đoạn Thanh Thanh nháo với người trong nhà một trận, sau đó dùng quan hệ tìm cách đi học tiếp.
Nhưng năm nay cuộc sống của Phương gia thật sự rất khó khăn túng thiếu, ông nội là đầu bếp ở nhà ăn xưởng đóng hộp, ba Phương là phụ bếp, còn mẹ Phương thì làm tạp vụ ở bên trong.
Ba người đều là công nhân chính thức của xưởng đóng hộp, trước năm nay trong nhà vẫn có chút tiền tiết kiệm.
Nhưng Phương Minh Khải mười lăm tuổi đã xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, mấy năm nay Phương gia tìm không ít cách, mãi đến đầu năm nay dùng một số tiền lớn mua được một danh ngạch công nhân nồi hơi, lúc này mới có thể đón Phương Minh Khải về thành phố.
Tiền tiết kiệm trong nhà vốn dĩ không nhiều lắm đều tiêu vào đó, hơn nữa còn mượn thân thích và bạn bè một khoản.
Tình huống hiện tại của Phương gia như vậy, Phương Ái Ái tuy rằng dùng thân xác của con gái người ta, có trí nhớ của con gái người ta, nhưng nói cho cùng, cô chỉ là một linh hồn ngoại lai chiếm thân thể của con gái người ta mà thôi.
Mặc dù đây không phải là việc cô muốn, nhưng sao có thể không biết xấu hổ để người Phương gia lại ra ngoài vay tiền, tìm cách tìm quan hệ đưa mình đến trường học đọc sách.
Không có đồ ăn vặt làm sẵn, bữa sáng cũng đã ăn sạch hết, trong ngăn tủ chỉ dư lại lương thực thô và một hũ dưa muối lớn, còn rau xanh và thịt thì một chút cũng không có.
Bây giờ Phương gia đang thắt lưng buộc bụng, một mặt muốn trả hết nợ sớm, mặt khác cũng muốn nhanh chóng tiết kiệm tiền, dù sao phải lo cho hai đứa nhỏ không bớt lo, một đứa có công việc tốt lại nháo không làm, một đứa tuổi còn nhỏ đã nháo nghỉ học, chỗ cần tiêu tiền vẫn còn ở phía sau.
Đời trước, Phương Ái Ái có thể nói là mười ngón không dính nước xuân, ngay cả phòng bếp cũng chưa từng bước vào, ăn trái cây có người rửa sạch, càng không nói đến chuyện như nấu cơm nấu ăn.
Nhưng bây giờ đã đói bụng thành như vậy, thật sự là làm ra vẻ không nổi nữa đành phải đứng dậy, dựa vào kinh nghiệm hai ngày nay, mẹ Phương phải đến sáu giờ chiều mới có thể về nấu cơm, chờ đến cả hoa cũng tàn.
Trong ngăn tủ chỉ có lương thực thô, nhưng lúc này Phương Ái Ái cũng không chê, cầm nồi sau đó lấy mấy nắm lương thực thô cho vào, cũng không biết rốt cuộc mình phải bỏ vào bao nhiêu, dù sao cũng không có vấn đề gì, uống cháo hay ăn cơm, cô chắc chắn sẽ không lãng phí.
Phương Ái Ái không thể ước tính xem nên cho bao nhiêu lương thực thô vào, đến lúc lấy nước trong lòng ngược lại có chút tính toán trước, cô lấy tổng cộng ba chén nước lớn ở vòi nước, sau khi đi ra ngoài bị bốc hơi bớt hẳn là có thể thừa lại hai chén.
Đến lúc đó cô với Phương Minh Khải mỗi người một chén, dù sao thì cô cũng đang ăn cơm của nhà người ta, cũng chỉ là chuyện lấy thêm một chén nước.
Lương thực thô và nước đều đã chuẩn bị xong, Phương Ái Ái ngồi xổm trên hành lang nhìn bếp than tổ ong trước mặt, không ngừng cổ vũ bản thân nhất định có thể làm được, cô đã từng thấy mẹ Phương dùng qua thứ này.
Lấy than tổ ong đặt trong lò sau đó châm lửa bên dưới, cô tìm thấy rơm lúa mì và que diêm rồi, chỉ cần đốt than tổ ong cháy ra ngọn lửa thì sẽ tính là thành công.
Phương Minh Khải đã nghe thấy tiếng động bên ngoài từ lâu, tối hôm qua mãi đến lúc rất khuya hắn mới đi ngủ, nhưng có ngủ muộn thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã là giữa trưa rồi, cũng nên thức dậy, dù là không ngủ đủ cũng sẽ bị đói tỉnh, một chút cơm sáng có thể no được bao lâu chứ.
Tiếng loảng xoảng nồi chén gáo bồn đụng nhau phát ra, tiếng Phương Ái Ái cả kinh thở hổn hển, tiếng mở cửa đóng cửa.
Phương Minh Khải nằm trên giường đều nghe được tất cả, phòng này thật là một chút cũng không cách âm.
Chỉ là những âm thanh này cũng không thể khiến hắn rời giường, chứ đừng nói đến việc hắn đi ra khỏi cái cửa này, từ sau khi ném công việc, mấy ngày nay phàm là gặp được một người quen, không quan tâm có quen hay không ai cũng đều muốn hỏi hắn chuyện này, đều phải trách hắn không hiểu chuyện, ai lại kiên nhẫn đi nghe những người này giáo huấn chứ.
Mãi cho đến khi một làn khói dày đặc chui qua từ khe cửa, hun đến nước mắt hắn sắp rơi xuống.
Phương Ái Ái con nhóc ngốc nghếch kia, đừng đốt nhà luôn đó.
Lại nói tiếp, nguyên chủ cũng rất ủy khuất, tiểu đồng bọn đã nói tốt muốn cùng nhau bỏ học, không đến hai ngày đã thay đổi quyết định, bỏ mặc cô sau đó tự bản thân quay về trường học một lần nữa đi học.
Thời gian Phương Ái Ái xuyên tới, vừa vặn chính là ngày thứ hai Đoạn Thanh Thanh trọng sinh, nguyên chủ cùng Đoạn Thanh Thanh trên đường đụng phải sau đó cãi nhau một trận lớn, nguyên chủ cảm thấy tiểu đồng bọn không giữ lời hứa, còn Đoạn Thanh Thanh thì lại xem nguyên chủ trở thành khối u ác tính trên con đường trưởng thành.
Lời nói sắc bén, ai cũng không thua kém ai.
Phương Ái Ái nằm dài trên chiếc giường nhỏ bị hỏng, thật sự là chịu không nổi cơn đói trong bụng, cô đành bò dậy đi tìm vài thứ để ăn.
Phải nói cuộc sống trước kia của nguyên chủ cũng không thảm như vậy, một ngày ba bữa vẫn có thể ăn được, Phương gia tuy rằng không giàu có nhưng lại rất yêu thương con cái, hơn nữa khó có được, ở niên đại này không trọng nam khinh nữ.
Không giống ba mẹ của Phương Ái Ái trước khi xuyên qua kia, ném con gái cho dì bảo mẫu trong nhà, đến lúc là con trai thì ai cũng không yên tâm, đặt ở bên người tự mình mang theo.
Buổi trưa sở dĩ không có ai về nấu cơm, đơn giản là bởi vì chuyện hai anh em này náo loạn.
Phương Minh Khải nháo không đi làm việc, còn nguyên chủ lại là nháo không đi học, mười lăm tuổi đã bỏ học ở nhà.
Nửa cuối năm nay nguyên chủ hẳn là sắp lên sơ nhị, hiện giờ chế độ học là hệ năm hai hai, tiểu học năm năm, sơ trung hai năm, cao trung hai năm, nói cách khác, chỉ cần thêm một năm nữa là nguyên chủ có thể lấy được bằng tốt nghiệp sơ trung.
Cũng khó trách trưởng bối trong nhà tức giận thành như vậy.
Gặp cô, cô cũng tức.
Ngay cả sơ trung cũng không học hết chắc chắn không dễ tìm việc làm trong tương lai, nếu Phương gia giàu có, cô có thể giống như nữ chính Đoạn Thanh Thanh nháo với người trong nhà một trận, sau đó dùng quan hệ tìm cách đi học tiếp.
Nhưng năm nay cuộc sống của Phương gia thật sự rất khó khăn túng thiếu, ông nội là đầu bếp ở nhà ăn xưởng đóng hộp, ba Phương là phụ bếp, còn mẹ Phương thì làm tạp vụ ở bên trong.
Ba người đều là công nhân chính thức của xưởng đóng hộp, trước năm nay trong nhà vẫn có chút tiền tiết kiệm.
Nhưng Phương Minh Khải mười lăm tuổi đã xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, mấy năm nay Phương gia tìm không ít cách, mãi đến đầu năm nay dùng một số tiền lớn mua được một danh ngạch công nhân nồi hơi, lúc này mới có thể đón Phương Minh Khải về thành phố.
Tiền tiết kiệm trong nhà vốn dĩ không nhiều lắm đều tiêu vào đó, hơn nữa còn mượn thân thích và bạn bè một khoản.
Tình huống hiện tại của Phương gia như vậy, Phương Ái Ái tuy rằng dùng thân xác của con gái người ta, có trí nhớ của con gái người ta, nhưng nói cho cùng, cô chỉ là một linh hồn ngoại lai chiếm thân thể của con gái người ta mà thôi.
Mặc dù đây không phải là việc cô muốn, nhưng sao có thể không biết xấu hổ để người Phương gia lại ra ngoài vay tiền, tìm cách tìm quan hệ đưa mình đến trường học đọc sách.
Không có đồ ăn vặt làm sẵn, bữa sáng cũng đã ăn sạch hết, trong ngăn tủ chỉ dư lại lương thực thô và một hũ dưa muối lớn, còn rau xanh và thịt thì một chút cũng không có.
Bây giờ Phương gia đang thắt lưng buộc bụng, một mặt muốn trả hết nợ sớm, mặt khác cũng muốn nhanh chóng tiết kiệm tiền, dù sao phải lo cho hai đứa nhỏ không bớt lo, một đứa có công việc tốt lại nháo không làm, một đứa tuổi còn nhỏ đã nháo nghỉ học, chỗ cần tiêu tiền vẫn còn ở phía sau.
Đời trước, Phương Ái Ái có thể nói là mười ngón không dính nước xuân, ngay cả phòng bếp cũng chưa từng bước vào, ăn trái cây có người rửa sạch, càng không nói đến chuyện như nấu cơm nấu ăn.
Nhưng bây giờ đã đói bụng thành như vậy, thật sự là làm ra vẻ không nổi nữa đành phải đứng dậy, dựa vào kinh nghiệm hai ngày nay, mẹ Phương phải đến sáu giờ chiều mới có thể về nấu cơm, chờ đến cả hoa cũng tàn.
Trong ngăn tủ chỉ có lương thực thô, nhưng lúc này Phương Ái Ái cũng không chê, cầm nồi sau đó lấy mấy nắm lương thực thô cho vào, cũng không biết rốt cuộc mình phải bỏ vào bao nhiêu, dù sao cũng không có vấn đề gì, uống cháo hay ăn cơm, cô chắc chắn sẽ không lãng phí.
Phương Ái Ái không thể ước tính xem nên cho bao nhiêu lương thực thô vào, đến lúc lấy nước trong lòng ngược lại có chút tính toán trước, cô lấy tổng cộng ba chén nước lớn ở vòi nước, sau khi đi ra ngoài bị bốc hơi bớt hẳn là có thể thừa lại hai chén.
Đến lúc đó cô với Phương Minh Khải mỗi người một chén, dù sao thì cô cũng đang ăn cơm của nhà người ta, cũng chỉ là chuyện lấy thêm một chén nước.
Lương thực thô và nước đều đã chuẩn bị xong, Phương Ái Ái ngồi xổm trên hành lang nhìn bếp than tổ ong trước mặt, không ngừng cổ vũ bản thân nhất định có thể làm được, cô đã từng thấy mẹ Phương dùng qua thứ này.
Lấy than tổ ong đặt trong lò sau đó châm lửa bên dưới, cô tìm thấy rơm lúa mì và que diêm rồi, chỉ cần đốt than tổ ong cháy ra ngọn lửa thì sẽ tính là thành công.
Phương Minh Khải đã nghe thấy tiếng động bên ngoài từ lâu, tối hôm qua mãi đến lúc rất khuya hắn mới đi ngủ, nhưng có ngủ muộn thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã là giữa trưa rồi, cũng nên thức dậy, dù là không ngủ đủ cũng sẽ bị đói tỉnh, một chút cơm sáng có thể no được bao lâu chứ.
Tiếng loảng xoảng nồi chén gáo bồn đụng nhau phát ra, tiếng Phương Ái Ái cả kinh thở hổn hển, tiếng mở cửa đóng cửa.
Phương Minh Khải nằm trên giường đều nghe được tất cả, phòng này thật là một chút cũng không cách âm.
Chỉ là những âm thanh này cũng không thể khiến hắn rời giường, chứ đừng nói đến việc hắn đi ra khỏi cái cửa này, từ sau khi ném công việc, mấy ngày nay phàm là gặp được một người quen, không quan tâm có quen hay không ai cũng đều muốn hỏi hắn chuyện này, đều phải trách hắn không hiểu chuyện, ai lại kiên nhẫn đi nghe những người này giáo huấn chứ.
Mãi cho đến khi một làn khói dày đặc chui qua từ khe cửa, hun đến nước mắt hắn sắp rơi xuống.
Phương Ái Ái con nhóc ngốc nghếch kia, đừng đốt nhà luôn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.