Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo
Chương 24: Trịnh Hòa
Miêu Giới Đệ Nhất Lỗ
31/10/2023
Đầu óc Diệp Dạng nháy mắt trống rỗng, tựa hồ chưa bao giờ nghĩ đến việc Hạ Đông cũng là người đồng tính.
Nhìn thấy sắc mặt cậu bạn nhỏ không tốt lắm Hạ Đông lén nắm góc chăn, trong lòng chợt rối loạn.
Có rất nhiều người không chấp nhận đồng tính, có người lăng mạ, có người cười nhạo, cũng có người đánh đồng đồng tính với AIDS.
Bọn họ đã gặp quá nhiều người không hiểu, không chấp nhận, nhiều thêm một cậu bạn nhỏ cũng không có gì.
Nhưng Hạ Đông vẫn có chút buồn rầu, chẳng lẽ sau này cậu bạn nhỏ sẽ ghét bỏ anh sao?
Chẳng lẽ sau này không thể nói chuyện cùng anh nữa sao?
Chẳng lẽ sau này không thể ăn cơm cùng anh sao?
Chẳng lẽ sau này mỗi khi nhắc đến anh đều cảm thấy ghê tởm sao?
Diệp Dạng không phát hiện tâm tư phức tạp của Hạ Đông, cậu chìm vào hồi ức của bản thân.
"Thật ra lúc tôi lên lớp mười có một người bạn cùng bàn, cậu ta là người đồng tính."
Hạ Đông kinh ngạc nhìn sang cậu, ánh mắt của cậu bạn nhỏ chìm vào trong ổ chăn, nặng trĩu mà khổ sở.
Anh có dự cảm mình sắp biết được lý do thật sự cậu bạn nhỏ phải bỏ nhà đi.
Vừa mới lên cấp ba, Diệp Dạng không quen ai cả, môi trường lại xa lạ nên không thoải mái chút nào.
Vì gia đình cậu như thế, cậu cảm giác cả cơ thể mình mọc gai nhọn mỗi khi ai đến gần gai trên người sẽ bung ra ngăn cản họ.
Cậu không thích nói chuyện với bạn học cũng không hay cười lắm, trong miệng giáo viên là một đứa tự kỷ.
Chính cậu cũng biết bản thân là một người khá lạnh nhạt, chỉ cảm thấy những người xung quanh có quá nhiều mặt, mặt nào cũng toàn ác ý.
Cho đến khi một người tên là "Trịnh Hòa" đột nhiên chuyển từ trường khác thành bạn cùng bàn với cậu.
Cho dù sao này có chuyện gì xảy ra, cũng phải nói lúc đầu Trịnh Hòa đối xử với cậu rất tốt.
Hay nói chuyện với cậu, chọc cậu cười. Mỗi ngày đều mang bữa sáng cho cậu, tan học cùng nhau về, còn dạy cậu chơi bóng rổ.
Ban đầu không tự nhiên lắm nhưng dần dần cậu cũng quen với sự có mặt của Trịnh Hòa, hầu như mỗi ngày hai người đều như hình với bóng.
Có lẽ trên đời này có vài người kỳ lạ, cho dù ngăn cản bao nhiêu cũng không ngăn được sự nhiệt tình của họ.
Sau nửa năm hai người thành bạn tốt, Trịnh Hòa cũng là người bạn đầu tiên trong cuộc đời Diệp Dạng.
"Một ngày nọ, cậu ấy đột nhiên nói với tôi rằng cậu ấy là đồng tính, thích đàn ông."
Diệp Dạng siết chặt bàn tay mình, móng tay ghim sâu vào da thịt nhưng cậu dường như không thấy đau, giả vờ bình tĩnh nói:
"Tôi lúc đó không cảm thấy gì, với tư cách là bạn bè, tôi tôn trọng cậu ta, cho dù xu hướng tính dục của cậu ta là nam."
"Tôi giúp cậu ta giữ bí mật này chưa bao giờ nói ra."
Âm thanh của cậu bạn nhỏ chợt run rẩy, tay Hạ Đông giơ lên cao dừng một lát, cuối cùng vẫn dừng ở đầu vai Diệp Dạng, không tiếng động an ủi cậu.
"Cho đến học kỳ đầu lớp mười một, có lần tôi nhận được một bức thư tình của con gái, Trịnh Hòa đã ném thẳng bức thư đó vào thùng rác."
Diệp Dạng cười tự giễu, vẻ mặt đầy châm chọc.
"Nói ra cũng thật buồn cười, lúc đó tôi vì Trịnh Hòa mà thay đổi rất nhiều, cười nhiều hơn, hòa thuận vui vẻ với những người xung quanh hơn, từ đó được vài bạn nữ để ý."
"Tôi thật sự cho rằng mình đang sống một cuộc sống bình thường, tôi thật sự biết ơn cậu ta, vì cậu ta đã dẫn tôi đi trên một con đường đầy ánh sáng."
Diệp Dạng dường như dùng hết sức mà cắm móng tay vào da thịt mình, cậu thấy đau nhưng không để ý, tiếp tục nói:
"Tôi chưa bao giờ nghĩ, cậu ta sẽ... Ôm loại tình cảm đó với tôi."
Đoạn ký ức đối với Diệp Dạng mà nói còn đau hơn cả nỗi đau thể xác, u ám hơn cả màn đêm tăm tối.
Hạ Đông chợt không muốn nghe nữa, anh dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt chảy ra trong vô thức của cậu bạn nhỏ.
"Đừng khóc, không muốn nói thì không cần nói."
"Tôi muốn nói!"
Diệp Dạng chợt quay đầu lại dùng đôi mắt đã đỏ bừng lên cố chấp nhìn Hạ Đông.
"Vì sao tôi không thể nói, vì sao không được nói?"
"Tôi không làm gì sai, người sai rõ ràng là bọn họ, là Trịnh Hòa!"
Âm thanh Diệp Dạng vang lên trong run rẩy, chỉ trích những người năm đó:
"Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đựng mọi thứ, tại sao họ lại có thể sống một cuộc sống vui vẻ bình thường như vậy? Coi như không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đau khổ như thế?"
Không lâu sau sự cố bức thư tình đó, Trịnh Hòa xin ở lại nhà Diệp Dạng vì cha mẹ cậu không có nhà. Trịnh Hòa thừa dịp Diệp Dạng không chú ý đẩy cậu xuống sofa rồi hôn cậu.
Lúc ấy sự việc phát sinh quá đột ngột, Diệp Dạng chỉ kịp nghiêng đầu nhưng vẫn bị hôn lên mặt, Trịnh Hòa ở bên tai cậu nói:
"Tôi thích cậu."
Cảnh này trùng hợp bị người phụ nữ đó thấy được.
Mà người mẹ kế "thân yêu" này của cậu đã chạy thẳng đến văn phòng của trường làm ẫm ĩ cả lên, nói Diệp Dạng yêu sớm sao trường học không chú ý đến bọn trẻ, còn nói Diệp Dạng thích đàn ông.
Diệp Dạng nhớ rõ lúc ấy trong văn phòng có rất nhiều người, ai cũng thấp giọng đàm tiếu, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sau đó không lâu, mẹ và cha của Trịnh Hòa cũng đến, mẹ Trịnh Hòa không tin con trai mình thích đàn ông. Trước mặt rất nhiều bạn học mắng cậu ghê tởm, nói cậu là một con hồ ly tinh dở trò dụ dỗ con bà phạm sai lầm.
Người phụ nữ đó cũng thêm mắm dặm muối bên tai cha cậu, bịa đặt ngày nào cậu cũng về nhà muộn hóa ra là cặp kè với đàn ông ở ngoài.
Diệp Dạng tựa đầu vào đầu giường, mở nắm tay luôn siết chặt từ đầu đến giờ của cậu vén tóc đằng sau tai trái ra.
Hạ Đông nhìn thấy nơi đó có một vết sẹo sâu hoắm dữ tợn trông cực kỳ ghê rợn. Có lẽ bởi vì tóc Diệp Dạng quá dày nên Hạ Đông chưa từng chú ý đến chỗ đó còn có một vết sẹo kinh khủng như vậy.
"Là do ba tôi đánh, ông ta cầm cái ghế dựa bên cạnh đập vào đầu tôi."
"Lúc đó tôi còn tưởng ông ta muốn đánh chết tôi rồi."
Thanh âm Diệp Dạng vang lên nghẹn ngào còn cả không cam lòng và phẫn nộ.
"Ông ta nghe bọn họ nói thì tin bọn họ."
"Nhưng ông ta chưa từng hỏi tôi, sự việc thật sự như thế nào, có phải như thế thật không? Dù chỉ một lần."
Khi ấy, đầu Diệp Dạng chảy đầy máu dọa những người xung quanh sợ hãi mà tránh xa, Diệp Dạng không rơi một giọt nước mắt nào cho đến khi thấy được ánh mắt của người bạn tốt Trịnh Hòa.
Chính Trịnh Hòa là người nói thích cậu, nhưng cậu ta chưa bao giờ mở miệng ra giải thích lấy một câu một chữ, giống như ngầm thừa nhận lời nói cậu đã dụ dỗ cậu ta.
Mãi đến khi ấy nước mắt cậu mới rơi lã chã xuống mặt đất, tình bạn mà cậu trân trọng hóa ra chỉ là mộng tưởng của bản thân, hóa ra nó còn chẳng đáng một đồng.
Cậu ở bệnh viện điều trị nửa tháng, chỉ vừa về đến nhà mỗi một lời ba cậu nói với cậu đều mang một chữ "ghê tởm" hai chữ cũng "ghê tởm", thậm chí còn không thèm nhìn cậu một cái, dường như nhìn cậu lâu hơn sẽ làm bẩn mắt ông ta vậy.
Khi về trường học mọi người đều xa lánh cậu, ném rác rưởi vào chỗ ngồi của cậu, cố tình dán sách vở của cậu với nhau, còn tạt nước tiểu vào cốc uống nước, vứt sách vở cậu vào thùng rác.
Lúc đầu giáo viên còn nói đỡ hai ba câu như "không được xa lánh bạn bè" gì đó, sau này bởi vì thành tích của Diệp Dạng tuột dốc quá nhiều nên quyết định làm ngơ mọi hành vi bạo lực học đường đó, làm vẻ chẳng thấy gì.
Có một lần Diệp Dạng đi ngang qua văn phòng nghe thấy chính người giáo viên đó thảo luận với thầy cô khác về cậu, còn nói rằng:
"Nó bị vậy là xứng đáng."
Dạo đầu không phải tất cả đều chỉ trích cậu, cũng có những bạn học khác tuy không thân nhưng đã nói giúp cậu.
Nói rằng, một cây làm chẳng nên non khẳng định Diệp Dạng không sai hoàn toàn.
Cũng có người nói:
"Các bạn không nghĩ đến chính Trịnh Hòa mới là người đi dụ dỗ người khác sao?"
Cũng có không ít người đứng xem, không đánh giá, không bình luận.
Nhưng những tiếng nói giúp đỡ cậu quá mong manh, Diệp Dạng từng nhìn thấy một cô gái vì nói giúp cậu mà bị người khác công kích:
"Mày nói giúp nó có phải là do mày cũng đồng tính giống nó không? Hay mày muốn bị AIDS giống nó luôn?"
Cô gái đó tên là Quách Niên, chỉ vì giúp cậu nói một câu mà bị bắt đầu bị bạn học bạo hành, dần dần không chịu nổi nên đành chuyển trường.
Trước khi chuyển trường, cô gái đó còn chạy đến chỗ cậu nói rằng:
"Xin lỗi cậu, tớ chỉ là một kẻ hèn nhát, tớ không chịu đựng được những ngày tháng như thế này nữa, tớ muốn đến một nơi khác bắt đầu lại từ đầu. Cậu cũng nên chuyển đi đi, nơi đó không ai biết đến cậu, có lẽ sẽ sống tốt hơn.".
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Diệp Dạng không biết vì sao người đó lại xin lỗi cậu, rõ ràng cô gái ấy không hề sai. Đáng ra cậu phải nói xin lỗi mới đúng, cậu đã liên lụy cô.
Đến học kỳ hai, thành tích Diệp Dạng gần như đứng bét lớp, giáo viên ghét cậu, bắt đầu như những người khác lấy việc bắt nạt cậu làm thú vui, Trịnh Hòa ở ngay trong lớp nhưng chưa từng đứng lên ngăn cản.
Cậu dần thường xuyên mất ngủ, ngày nào đều đến bốn năm giờ sáng mới ngủ được nhưng khi ngủ cũng bị vô số ác mộng giày vò.
Cậu muốn bàn việc chuyển trường nhưng người đàn ông đó không bao giờ để ý đến cậu, nói thành tích cậu kém như vậy còn muốn chuyển trường sao?
Người đàn ông đó cho cậu một cái tát.
"Tự nhìn lại mày xem có thấy ghê tởm không, ở cùng với đàn ông, bây giờ tao vô cùng nghi ngờ mày có phải con tao không!"
Cậu dường như vô tri vô giác mà học đến lớp mười hai, có một hôm bạn học bỏ rắn vào hộc bàn cậu, cậu giật mình hoảng sợ nghe thấy xung quanh cất lên nhiều tiếng cười nhạo, thấp thoáng đâu đấy còn có giọng cười của Trịnh Hòa.
Cậu ta lẫn vào trong đám đông dường như đã đồng hóa với bọn họ.
Thành tích của cậu ngày càng tệ, trong ngày họp phụ huynh cha cậu bị giáo viên chủ nhiệm mắng một hồi, từ đó bắt đầu muốn cho cậu nghỉ học mà mẹ kế của cậu nói ra nói vào, thế là ba cậu quyết định cho cậu thôi học.
Khi ấy Diệp Dạng mất tất cả niềm tin cả lý do muốn sống, cậu muốn chết. Có lần cậu chuẩn bị thật nhiều thuốc ngủ muốn uống một ngụm kết thúc tất cả, nhưng lúc này người đã từng giúp đỡ cậu – Quách Niên – gọi điện đến.
Cô gái đó nói:
"Cậu dạo này sao rồi? Lâu lắm tớ không liên lạc với cậu cảm thấy vẫn nên xin lỗi cậu lần nữa. Tuy là hỏi vậy nhưng sao mà tốt được chứ? Nghe nói ba cậu còn buộc cậu thôi học, cậu thử năn nỉ bác ấy chút thử xem có lẽ bác ấy không nhẫn tâm thế đâu."
"Chuyện này vốn không phải lỗi của cậu, người có lỗi là bọn họ, đáng ra cậu không nên chịu những thứ kinh khủng như vậy, bọn họ nên xin lỗi cậu..."
Một hay vài lời xin lỗi chẳng thể bù đắp sự tra tấn, khổ sở mà cậu phải chịu đựng. Nhưng những lời nói lộn xộn đầy sự quan tâm của cô gái đó đã xoa dịu cậu phần nào, cảm thấy ít ra trên thế gian này vẫn còn sự ấm áp.
Những lời nói đó giúp cậu dần bình tâm trở lại, cậu đã nghĩ kỹ, cậu nhất định phải rời khỏi cái nhà này, rời khỏi cái nơi nặng nề đến mức không thể hít thở này.
Diệp Dạng không muốn chết nữa, cậu nghĩ Quách Niên nói rất đúng, bọn họ là người sai tại sao cậu phải trả giá?
Nhưng cậu không còn cách nào thoát ra, trừ cái chết chỉ có thể rời khỏi nơi này, thoát khỏi những lời nói cay nghiệt đó.
Nhìn thấy sắc mặt cậu bạn nhỏ không tốt lắm Hạ Đông lén nắm góc chăn, trong lòng chợt rối loạn.
Có rất nhiều người không chấp nhận đồng tính, có người lăng mạ, có người cười nhạo, cũng có người đánh đồng đồng tính với AIDS.
Bọn họ đã gặp quá nhiều người không hiểu, không chấp nhận, nhiều thêm một cậu bạn nhỏ cũng không có gì.
Nhưng Hạ Đông vẫn có chút buồn rầu, chẳng lẽ sau này cậu bạn nhỏ sẽ ghét bỏ anh sao?
Chẳng lẽ sau này không thể nói chuyện cùng anh nữa sao?
Chẳng lẽ sau này không thể ăn cơm cùng anh sao?
Chẳng lẽ sau này mỗi khi nhắc đến anh đều cảm thấy ghê tởm sao?
Diệp Dạng không phát hiện tâm tư phức tạp của Hạ Đông, cậu chìm vào hồi ức của bản thân.
"Thật ra lúc tôi lên lớp mười có một người bạn cùng bàn, cậu ta là người đồng tính."
Hạ Đông kinh ngạc nhìn sang cậu, ánh mắt của cậu bạn nhỏ chìm vào trong ổ chăn, nặng trĩu mà khổ sở.
Anh có dự cảm mình sắp biết được lý do thật sự cậu bạn nhỏ phải bỏ nhà đi.
Vừa mới lên cấp ba, Diệp Dạng không quen ai cả, môi trường lại xa lạ nên không thoải mái chút nào.
Vì gia đình cậu như thế, cậu cảm giác cả cơ thể mình mọc gai nhọn mỗi khi ai đến gần gai trên người sẽ bung ra ngăn cản họ.
Cậu không thích nói chuyện với bạn học cũng không hay cười lắm, trong miệng giáo viên là một đứa tự kỷ.
Chính cậu cũng biết bản thân là một người khá lạnh nhạt, chỉ cảm thấy những người xung quanh có quá nhiều mặt, mặt nào cũng toàn ác ý.
Cho đến khi một người tên là "Trịnh Hòa" đột nhiên chuyển từ trường khác thành bạn cùng bàn với cậu.
Cho dù sao này có chuyện gì xảy ra, cũng phải nói lúc đầu Trịnh Hòa đối xử với cậu rất tốt.
Hay nói chuyện với cậu, chọc cậu cười. Mỗi ngày đều mang bữa sáng cho cậu, tan học cùng nhau về, còn dạy cậu chơi bóng rổ.
Ban đầu không tự nhiên lắm nhưng dần dần cậu cũng quen với sự có mặt của Trịnh Hòa, hầu như mỗi ngày hai người đều như hình với bóng.
Có lẽ trên đời này có vài người kỳ lạ, cho dù ngăn cản bao nhiêu cũng không ngăn được sự nhiệt tình của họ.
Sau nửa năm hai người thành bạn tốt, Trịnh Hòa cũng là người bạn đầu tiên trong cuộc đời Diệp Dạng.
"Một ngày nọ, cậu ấy đột nhiên nói với tôi rằng cậu ấy là đồng tính, thích đàn ông."
Diệp Dạng siết chặt bàn tay mình, móng tay ghim sâu vào da thịt nhưng cậu dường như không thấy đau, giả vờ bình tĩnh nói:
"Tôi lúc đó không cảm thấy gì, với tư cách là bạn bè, tôi tôn trọng cậu ta, cho dù xu hướng tính dục của cậu ta là nam."
"Tôi giúp cậu ta giữ bí mật này chưa bao giờ nói ra."
Âm thanh của cậu bạn nhỏ chợt run rẩy, tay Hạ Đông giơ lên cao dừng một lát, cuối cùng vẫn dừng ở đầu vai Diệp Dạng, không tiếng động an ủi cậu.
"Cho đến học kỳ đầu lớp mười một, có lần tôi nhận được một bức thư tình của con gái, Trịnh Hòa đã ném thẳng bức thư đó vào thùng rác."
Diệp Dạng cười tự giễu, vẻ mặt đầy châm chọc.
"Nói ra cũng thật buồn cười, lúc đó tôi vì Trịnh Hòa mà thay đổi rất nhiều, cười nhiều hơn, hòa thuận vui vẻ với những người xung quanh hơn, từ đó được vài bạn nữ để ý."
"Tôi thật sự cho rằng mình đang sống một cuộc sống bình thường, tôi thật sự biết ơn cậu ta, vì cậu ta đã dẫn tôi đi trên một con đường đầy ánh sáng."
Diệp Dạng dường như dùng hết sức mà cắm móng tay vào da thịt mình, cậu thấy đau nhưng không để ý, tiếp tục nói:
"Tôi chưa bao giờ nghĩ, cậu ta sẽ... Ôm loại tình cảm đó với tôi."
Đoạn ký ức đối với Diệp Dạng mà nói còn đau hơn cả nỗi đau thể xác, u ám hơn cả màn đêm tăm tối.
Hạ Đông chợt không muốn nghe nữa, anh dùng khăn giấy lau đi những giọt nước mắt chảy ra trong vô thức của cậu bạn nhỏ.
"Đừng khóc, không muốn nói thì không cần nói."
"Tôi muốn nói!"
Diệp Dạng chợt quay đầu lại dùng đôi mắt đã đỏ bừng lên cố chấp nhìn Hạ Đông.
"Vì sao tôi không thể nói, vì sao không được nói?"
"Tôi không làm gì sai, người sai rõ ràng là bọn họ, là Trịnh Hòa!"
Âm thanh Diệp Dạng vang lên trong run rẩy, chỉ trích những người năm đó:
"Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đựng mọi thứ, tại sao họ lại có thể sống một cuộc sống vui vẻ bình thường như vậy? Coi như không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Tại sao chỉ có mình tôi phải chịu đau khổ như thế?"
Không lâu sau sự cố bức thư tình đó, Trịnh Hòa xin ở lại nhà Diệp Dạng vì cha mẹ cậu không có nhà. Trịnh Hòa thừa dịp Diệp Dạng không chú ý đẩy cậu xuống sofa rồi hôn cậu.
Lúc ấy sự việc phát sinh quá đột ngột, Diệp Dạng chỉ kịp nghiêng đầu nhưng vẫn bị hôn lên mặt, Trịnh Hòa ở bên tai cậu nói:
"Tôi thích cậu."
Cảnh này trùng hợp bị người phụ nữ đó thấy được.
Mà người mẹ kế "thân yêu" này của cậu đã chạy thẳng đến văn phòng của trường làm ẫm ĩ cả lên, nói Diệp Dạng yêu sớm sao trường học không chú ý đến bọn trẻ, còn nói Diệp Dạng thích đàn ông.
Diệp Dạng nhớ rõ lúc ấy trong văn phòng có rất nhiều người, ai cũng thấp giọng đàm tiếu, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sau đó không lâu, mẹ và cha của Trịnh Hòa cũng đến, mẹ Trịnh Hòa không tin con trai mình thích đàn ông. Trước mặt rất nhiều bạn học mắng cậu ghê tởm, nói cậu là một con hồ ly tinh dở trò dụ dỗ con bà phạm sai lầm.
Người phụ nữ đó cũng thêm mắm dặm muối bên tai cha cậu, bịa đặt ngày nào cậu cũng về nhà muộn hóa ra là cặp kè với đàn ông ở ngoài.
Diệp Dạng tựa đầu vào đầu giường, mở nắm tay luôn siết chặt từ đầu đến giờ của cậu vén tóc đằng sau tai trái ra.
Hạ Đông nhìn thấy nơi đó có một vết sẹo sâu hoắm dữ tợn trông cực kỳ ghê rợn. Có lẽ bởi vì tóc Diệp Dạng quá dày nên Hạ Đông chưa từng chú ý đến chỗ đó còn có một vết sẹo kinh khủng như vậy.
"Là do ba tôi đánh, ông ta cầm cái ghế dựa bên cạnh đập vào đầu tôi."
"Lúc đó tôi còn tưởng ông ta muốn đánh chết tôi rồi."
Thanh âm Diệp Dạng vang lên nghẹn ngào còn cả không cam lòng và phẫn nộ.
"Ông ta nghe bọn họ nói thì tin bọn họ."
"Nhưng ông ta chưa từng hỏi tôi, sự việc thật sự như thế nào, có phải như thế thật không? Dù chỉ một lần."
Khi ấy, đầu Diệp Dạng chảy đầy máu dọa những người xung quanh sợ hãi mà tránh xa, Diệp Dạng không rơi một giọt nước mắt nào cho đến khi thấy được ánh mắt của người bạn tốt Trịnh Hòa.
Chính Trịnh Hòa là người nói thích cậu, nhưng cậu ta chưa bao giờ mở miệng ra giải thích lấy một câu một chữ, giống như ngầm thừa nhận lời nói cậu đã dụ dỗ cậu ta.
Mãi đến khi ấy nước mắt cậu mới rơi lã chã xuống mặt đất, tình bạn mà cậu trân trọng hóa ra chỉ là mộng tưởng của bản thân, hóa ra nó còn chẳng đáng một đồng.
Cậu ở bệnh viện điều trị nửa tháng, chỉ vừa về đến nhà mỗi một lời ba cậu nói với cậu đều mang một chữ "ghê tởm" hai chữ cũng "ghê tởm", thậm chí còn không thèm nhìn cậu một cái, dường như nhìn cậu lâu hơn sẽ làm bẩn mắt ông ta vậy.
Khi về trường học mọi người đều xa lánh cậu, ném rác rưởi vào chỗ ngồi của cậu, cố tình dán sách vở của cậu với nhau, còn tạt nước tiểu vào cốc uống nước, vứt sách vở cậu vào thùng rác.
Lúc đầu giáo viên còn nói đỡ hai ba câu như "không được xa lánh bạn bè" gì đó, sau này bởi vì thành tích của Diệp Dạng tuột dốc quá nhiều nên quyết định làm ngơ mọi hành vi bạo lực học đường đó, làm vẻ chẳng thấy gì.
Có một lần Diệp Dạng đi ngang qua văn phòng nghe thấy chính người giáo viên đó thảo luận với thầy cô khác về cậu, còn nói rằng:
"Nó bị vậy là xứng đáng."
Dạo đầu không phải tất cả đều chỉ trích cậu, cũng có những bạn học khác tuy không thân nhưng đã nói giúp cậu.
Nói rằng, một cây làm chẳng nên non khẳng định Diệp Dạng không sai hoàn toàn.
Cũng có người nói:
"Các bạn không nghĩ đến chính Trịnh Hòa mới là người đi dụ dỗ người khác sao?"
Cũng có không ít người đứng xem, không đánh giá, không bình luận.
Nhưng những tiếng nói giúp đỡ cậu quá mong manh, Diệp Dạng từng nhìn thấy một cô gái vì nói giúp cậu mà bị người khác công kích:
"Mày nói giúp nó có phải là do mày cũng đồng tính giống nó không? Hay mày muốn bị AIDS giống nó luôn?"
Cô gái đó tên là Quách Niên, chỉ vì giúp cậu nói một câu mà bị bắt đầu bị bạn học bạo hành, dần dần không chịu nổi nên đành chuyển trường.
Trước khi chuyển trường, cô gái đó còn chạy đến chỗ cậu nói rằng:
"Xin lỗi cậu, tớ chỉ là một kẻ hèn nhát, tớ không chịu đựng được những ngày tháng như thế này nữa, tớ muốn đến một nơi khác bắt đầu lại từ đầu. Cậu cũng nên chuyển đi đi, nơi đó không ai biết đến cậu, có lẽ sẽ sống tốt hơn.".
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Diệp Dạng không biết vì sao người đó lại xin lỗi cậu, rõ ràng cô gái ấy không hề sai. Đáng ra cậu phải nói xin lỗi mới đúng, cậu đã liên lụy cô.
Đến học kỳ hai, thành tích Diệp Dạng gần như đứng bét lớp, giáo viên ghét cậu, bắt đầu như những người khác lấy việc bắt nạt cậu làm thú vui, Trịnh Hòa ở ngay trong lớp nhưng chưa từng đứng lên ngăn cản.
Cậu dần thường xuyên mất ngủ, ngày nào đều đến bốn năm giờ sáng mới ngủ được nhưng khi ngủ cũng bị vô số ác mộng giày vò.
Cậu muốn bàn việc chuyển trường nhưng người đàn ông đó không bao giờ để ý đến cậu, nói thành tích cậu kém như vậy còn muốn chuyển trường sao?
Người đàn ông đó cho cậu một cái tát.
"Tự nhìn lại mày xem có thấy ghê tởm không, ở cùng với đàn ông, bây giờ tao vô cùng nghi ngờ mày có phải con tao không!"
Cậu dường như vô tri vô giác mà học đến lớp mười hai, có một hôm bạn học bỏ rắn vào hộc bàn cậu, cậu giật mình hoảng sợ nghe thấy xung quanh cất lên nhiều tiếng cười nhạo, thấp thoáng đâu đấy còn có giọng cười của Trịnh Hòa.
Cậu ta lẫn vào trong đám đông dường như đã đồng hóa với bọn họ.
Thành tích của cậu ngày càng tệ, trong ngày họp phụ huynh cha cậu bị giáo viên chủ nhiệm mắng một hồi, từ đó bắt đầu muốn cho cậu nghỉ học mà mẹ kế của cậu nói ra nói vào, thế là ba cậu quyết định cho cậu thôi học.
Khi ấy Diệp Dạng mất tất cả niềm tin cả lý do muốn sống, cậu muốn chết. Có lần cậu chuẩn bị thật nhiều thuốc ngủ muốn uống một ngụm kết thúc tất cả, nhưng lúc này người đã từng giúp đỡ cậu – Quách Niên – gọi điện đến.
Cô gái đó nói:
"Cậu dạo này sao rồi? Lâu lắm tớ không liên lạc với cậu cảm thấy vẫn nên xin lỗi cậu lần nữa. Tuy là hỏi vậy nhưng sao mà tốt được chứ? Nghe nói ba cậu còn buộc cậu thôi học, cậu thử năn nỉ bác ấy chút thử xem có lẽ bác ấy không nhẫn tâm thế đâu."
"Chuyện này vốn không phải lỗi của cậu, người có lỗi là bọn họ, đáng ra cậu không nên chịu những thứ kinh khủng như vậy, bọn họ nên xin lỗi cậu..."
Một hay vài lời xin lỗi chẳng thể bù đắp sự tra tấn, khổ sở mà cậu phải chịu đựng. Nhưng những lời nói lộn xộn đầy sự quan tâm của cô gái đó đã xoa dịu cậu phần nào, cảm thấy ít ra trên thế gian này vẫn còn sự ấm áp.
Những lời nói đó giúp cậu dần bình tâm trở lại, cậu đã nghĩ kỹ, cậu nhất định phải rời khỏi cái nhà này, rời khỏi cái nơi nặng nề đến mức không thể hít thở này.
Diệp Dạng không muốn chết nữa, cậu nghĩ Quách Niên nói rất đúng, bọn họ là người sai tại sao cậu phải trả giá?
Nhưng cậu không còn cách nào thoát ra, trừ cái chết chỉ có thể rời khỏi nơi này, thoát khỏi những lời nói cay nghiệt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.