Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 61
Bán Nguyệt Tinh
01/03/2024
Kiến Nguyên Đế trúng độc!
Đột nhiên nghe thấy cái tin này Trần hoàng hậu không thể đứng vững, trực tiếp ngã ra sau, kinh ngạc đến cực điểm.
Bản thân Kiến Nguyên Đế cũng không khá hơn là mấy, ông ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ đến mức không nói ra được một câu.
Sở dĩ chuyện này xảy ra, tất nhiên là bởi vì thái y chẩn bệnh nói độc Kiến Nguyên Đế trúng là độc gì.
Một trong những kịch độc tàn nhẫn độc nhất trong thiên hạ, Nguyệt Hồn.
Thái y này là người Kiến Nguyên Đế tín nhiệm, mỗi tháng đi châm kim lấy máu cho Sở Chiêu đều là ông ta, đã kiểm tra kinh mạch của Sở Chiêu nhiều lần như vậy, tự nhiên rất quen thuộc.
Đừng nói đến phản ứng của đám người Kiến Nguyên Đế, mà chính thái y cũng run rẩy khi nói ra.
Độc tính hung mãnh là một chuyện, nhưng quan trọng là không có thuốc giải.
Hết thảy mọi chuyện nếu muốn trách chỉ có thể trách Kiến Nguyên Đế, lúc trước làm mọi chuyện quá tuyệt tình chưa từng nghĩ đến việc chừa cho Sở Chiêu một con đường sống, nên bây giờ quả báo đã đến.
Sau khi bình tĩnh lại, Trần hoàng hậu hỏi Thái y, "Hoàng thái y, độc này thật sự không có thuốc giải?"
Hoàng thái y ánh mắt trầm trọng lắc đầu, “Nương nương, độc này khó bào chế, muốn tìm ra thuốc giải còn khó hơn lên trời, thần bất lực."
Tâm Trần hoàng hậu lạnh đi một nửa.
Nàng không quan tâm Kiến Nguyên Đế bị thương như thế nào, thậm chí còn nghĩ tới lần này hai cánh tay Kiến Nguyên Đế đều bị thương, chờ hồi cung nàng còn có thể đưa Thái tử ra giám quốc, bắt đầu phê duyệt tấu chương, dần dần khống chế triều chính.
Nhưng nàng không nghĩ tới Kiến Nguyên Đế sẽ chết, bởi vì Kiến Nguyên Đế hiện tại chết đối bọn họ không có bất luận chỗ tốt nào, thậm chí có khả năng thất bại thảm hại.
Không có binh quyền chống đỡ, Thái Tử không thể thuyết phục được thiên hạ, dù có thắng Tề Vương cũng không thể chiếm được thiện cảm, đương nhiên, Hoàng hậu lo nhất là Sở Chiêu ở một bên như hổ rình mồi, nàng sợ người này nhúng một tay vào, sẽ trực tiếp loại bỏ mẫu tử hai người.
Cho nên Kiến Nguyên Đế phải sống, chỉ có sống mới có thể duy trì cân bằng.
Mà hiện tại, Trần hoàng hậu lại có một ý tưởng mới, chờ hồi kinh liền lập tức giết Sở Chiêu, không thể trì hoãn nữa.
Ngoài ra, còn có chuyện Kiến Nguyên Đế trúng độc phải giữ bí mật, không ai được phép biết, đặc biệt là Tề Vương.
Trần hoàng hậu sắc mặt biến hóa, vô số ý tưởng từ trong đầu xẹt qua, sau đó phân phó Hoàng thái y, “Hoàng thái y, đi tra, suy nghĩ biện pháp, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì nhất định phải bào chế được thuốc giải, nếu không, cái đầu ngươi và cả nhà một cái cũng giữ không được!”
Lời này của Trần hoàng hậu cực tàn nhẫn, làm Hoàng thái y sợ tới mức run run, nơm nớp lo sợ mà đáp, “Thần tuân chỉ, thần nhất định tận tâm tận lực,” sau đó bước nhanh lui đi ra ngoài.
Trần hoàng hậu hơi hơi gật đầu, đưa mắt nhìn về phía những người khác trong phòng, “Các ngươi đã ở bên người Hoàng Thượng hầu hạ đã lâu, cũng không phải kẻ ngu ngốc, không cần bổn cung nhiều lời, các ngươi nên rõ ràng nếu tin này bị tiết lộ sẽ là kết cục gì.”
Tất cả nội thị và cung nữ đồng thời quỳ xuống, hứa với Trần hoàng hậu họ sẽ không bao giờ tiết lộ nửa câu.
Trần hoàng hậu nhìn đám nô tài đang quỳ dưới đất, sau đó mới cho đứng lên, không nói thêm gì nữa.
“Bán Hạ, ngươi đi canh cửa, không có mệnh lệnh của bổn cung, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào."
“Tuân lệnh,” Bán Hạ hành lễ trước khi kính cẩn lui ra ngoài.
Những người khác cũng bị Trần hoàng hậu đuổi đi, trong phòng chỉ còn nàng cùng Kiến Nguyên Đế hai người, Trần hoàng hậu ngồi vào mép giường, còn Kiến Nguyên Đế đang nằm, giúp lau mồ hôi, “Hoàng Thượng, tay người đau sao?”
Kiến Nguyên Đế không trả lời, chỉ yên lặng nhắm mắt, bộ dạng đó chỉ làm người cảm thấy thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Bất quá lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, Trần hoàng hậu ngoài miệng còn phải tiếp tục an ủi ông ta, “Hoàng Thượng yên tâm, loại độc này có thể chế tạo ra được, thì nhất định sẽ có thuốc giải. Hoàng thượng không bằng mời người bào chế ra thuốc độc này để hắn bài chế ra thuốc giải."
“Đã chết.”
Một hồi lâu, Kiến Nguyên Đế mới phun ra hai chữ như vậy nhưng trên mặt lại không có một tia tức giận.
Lúc trước ông ta luôn xác định độc này không có thuốc giải, liền tự tay giết chết người đó, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ trúng độc đó.
Trần hoàng hậu dựa vào phản ứng của ông ta đại khái đoán được, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, nàng cho rằng mình đã đủ tàn nhẫn, nhưng người nam nhân này lại luôn vượt xa tưởng tượng của nàng.
“Vậy lại tìm người khác, độc dược cũng có, thần thiếp không tin là không có thuốc giải, thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi, trong dân gian cũng có không ít thần y, chắc chắn là có biện pháp."
Đồng thời, Trần hoàng hậu còn nghĩ tới một vấn đề, “Hoàng Thượng, loại độc dược này tổng cộng được bào chế ra mấy phần?”
Nàng vừa nói, Kiến Nguyên Đế cũng phản ứng lại, vội nói: “Một phần, trẫm chỉ yêu cầu hắn làm một phần, lúc ấy người đó lấy đầu mình thề, nói trong thiên hạ chỉ có một mình hắn có thể chế ra nguyệt hồn..”
Nhưng hôm nay có phần thứ hai, vậy chứng minh trên đời có người có thể bào chế ra thuốc giải.
Trần hoàng hậu nói: “Việc Sở Chiêu trúng độc cũng không nhiều người biết đến. Thần thiếp hoài nghi độc này có quan hệ với hắn, là hắn cố ý dùng để trả thù Hoàng thượng."
“Truyền Sở Chiêu! Mau đem tên nghịch tử đó gọi tới đây cho trẫm, lập tức, ngay lập tức!" Nghe được hy vọng, Kiến Nguyên Đế lập tức kích động lên.
Trần hoàng hậu vội vàng gọi người đi mời Sở Chiêu, tâm trạng của nàng so với Kiến Nguyên Đế phức tạp hơn rất nhiều, nàng hy vọng việc này có quan hệ với Sở Chiêu, lại hy vọng không có.
Đó là hy vọng Kiến Nguyên Đế có thể sống sót, không phải vì lo lắng, mà nếu độc thực sự là do Sở Chiêu hạ, thì hắn cũng có thể xuống tay với những người khác, tỷ như nàng, tỷ như Thái tử, không có thuốc giải bọn họ chỉ có con đường chết.
Kiến Nguyên Đế lại chắc chắn ông ta trúng độc có quan hệ với Sở Chiêu, mắng to Sở Chiêu thì không nói, còn buông lời hung ác nói sẽ giết hắn ngay lập tức khi hắn đến.
Trần hoàng hậu trong lòng cảm thấy ông ta làm như vậy thật sự rất buồn cười, trên mặt lại thuận theo, Hoàng Thượng nói rất đúng, nên như thế nào như thế đấy.
Kiến Nguyên Đế bên này đã lên kế hoạch tốt, thậm chí còn gọi Kim Vũ Vệ trốn trong phòng, khi Sở Chiêu đến lập tức bắt lấy hắn, kết quả chờ nữa ngày, chỉ thấy người đi tìm hắn chạy về báo tìm không thấy.
Lần này hắn đã thành công khiến cho Kiến Nguyên Đế nổ tung, bắt được thứ gì là ném thứ đó, thậm chí còn ném trúng Trần hoàng hậu mấy lần.
Sau đó trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp và nặng nề của Kiến Nguyên Đế.
Kiến Nguyên Đế không cam lòng, “Tìm, phái người đi tìm cho trẫm, đào ba thước đất cũng phải đem tên súc sinh đó kéo tới đây gặp trẫm!"
Nội thị cùng Kim Vũ Vệ trong điện nghe vậy xoay người chạy, sợ chậm một bước lại bị giận chó đánh mèo, tính tình Hoàng Thượng hiện giờ càng lúc càng dễ nóng nảy.
Trần hoàng hậu sai người bưng trà tới đưa đến bên miệng Kiến Nguyên Đế: "Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp đoán hắn chắc là đi đâu đó chơi, có thể là sắp đến ngày thành thân, gần đây hắn đối với Lâm gia rất để bụng, nói không chừng là đang dỗ dành người ta."
“Huống hồ, Hoàng Thượng biết tính nết hắn mà, cứng rắn không được, vạn nhất hắn không chịu nói, hỏi không ra tin tức của thuốc giải, người chịu thiệt không phải là Hoàng thượng sao."
“Nghe thần thiếp một câu, Hoàng Thượng chờ lát nữa nói chuyện mềm một chút, chờ lấy được thuốc giải rồi xử cũng không muộn.”
Đây là muốn nói Kiến Nguyên Đế có thể tính sổ sau.
Kiến Nguyên Đế trong lòng tự nhiên không muốn, nhưng tức giận không quan trọng bằng mạng.
Ông ta nhẫn nhịn, hít sâu một hơi nói: “Hoàng Hậu nói rất đúng, trẫm sẽ từ từ giải quyết món nợ với hắn."
Còn có Lâm gia, Lâm Tĩnh Chu dám công khai ngang nhiên không đặt ông ta vào mắt, khiến ông ta bị thương còn trúng độc chuyện này tuyệt đối không thể quên.
“Còn tiểu cô nương Lâm gia đó, sau khi trở về nàng liền nghĩ biện pháp đưa người vào cung, người vào cung trẫm muốn nhìn xem Lâm gia làm sao cản trẫm!"
Đã gần chết mà còn nhớ thương nữ nhân, Trần hoàng hậu nghe được lời này, trong lòng thực sự khinh thường, nếu không phải bắt buộc để ông ta sống, thì nàng nhất định sẽ tự tay giết chết lão sắc quỷ vô dụng này.
“Thần thiếp tuân chỉ, chờ hồi cung thần thiếp liền nghĩ biện pháp để nàng tiến cung.”
Kiến Nguyên Đế rất hài lòng với thái độ của Trần hoàng hậu, vì vậy lại được một tấc lại muốn tiến một thước, "Còn có tiểu cô nương của Trấn Quốc công trẫm cảm thấy cũng không tồi..."
Ông ta liên tiếp điểm vài cái tên, sau đó liền chờ Trần hoàng hậu gật đầu.
Trong lòng Trần hoàng hậu càng ngày càng tức giận, cho dù sắp chết cũng phải nhớ thương đến nữ nhân, cũng không sợ đến lúc đó chết trên người nữ nhân!
“Được được được, thần thiếp sẽ để tất cả các nàng tiến cung, Hoàng thượng nằm nghỉ ngơi trước đi, chờ Lệ Vương tới, thần thiếp sẽ gọi."
Trong lòng nghĩ, ngoài miệng nói, hoàn toàn bất đồng, Trần hoàng hậu thể hiện đầy đủ ý nghĩa của người hai mặt.
Nhưng mà, Kiến Nguyên Đế nghỉ ngơi cũng không chờ được Trần hoàng hậu gọi, bởi vì Sở Chiêu không có tới, người bọn họ phái tới thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của Lệ Vương điện hạ.
Đêm đã khuya, bọn họ cũng không thể la hét ầm ĩ hay quấy rầy người khác nghĩ ngơi, hơn nữa là Sở Chiêu cố ý tránh đi, chứ không phải là không tìm được.
Mà vị Lệ Vương điện hạ, người mà họ đang tìm kiếm khắp nơi, giờ phút này đang ôm Vương phi nhà mình ngủ ngon lành trên giường.
Biết trước chuyện này sẽ xảy ra, Sở Chiêu chớp lấy thời cơ, lì lợm la liếm thành công leo lên giường Vương phi của hắn.
Lâm Hành Chi đuổi không được người này, đánh cũng đánh không lại, còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên chỉ có thể nằm xuống ngủ cùng nhau.
Một đêm ngủ ngon đến hừng đông, cũng là lúc khởi hành hồi kinh.
Chiếu theo những năm trước thì cũng không nhanh như vậy, Kiến Nguyên Đế còn phải ở hành cung thêm mấy ngày, nhưng năm nay bị trúng độc còn bị thương, nên phải lập tức hồi cung.
Đương nhiên, những lời bình thản như vậy đều là do Hoàng hậu truyền đạt với nội thị để nội thị tới thông báo, trên thực tế, sau khi tỉnh lại vào buổi sáng, Kiến Nguyên Đế biết được một đêm cũng không tìm thấy được Sở Chiêu, liền nổi trận lôi đình, muốn hạ chỉ bắt toàn bộ người trong Nam Uyển đi tìm.
Cuối cùng lại bị Trần hoàng hậu một đêm không ngủ khuyên lại, với lý do hồi cung sẽ có nhiều thị vệ, lúc đó dễ bắt người hơn, lại có nhiều thái y giúp tìm ra biện pháp giải độc.
Chạy nhanh về cung đi, nếu còn ở lại chỗ này nữa, nàng sẽ trở mặt, ai muốn hầu hạ tên Hoàng đế này thì tới hầu hạ đi.
Sau khi lên đường, Trần hoàng hậu trốn trong xe ngựa đi ngủ, nói cái gì cũng không muốn chung xe với Kiến Nguyên Đế.
Lệ phi thật ra muốn đến gần Kiến Nguyên Đế để soát độ tồn tại, nhưng Kiến Nguyên Đế không muốn, sợ bí mật mình trúng độc sẽ bị nàng phát hiện, ông ta biết Lệ phi không phải người tốt lành gì, cũng biết lão tứ là một kẻ tàn nhẫn, ông ta sợ bọn họ nhân cơ hội này xuống tay.
Dọc trên đường đi Kiến Nguyên Đế đều rất cảnh giác, chờ sau khi hồi cung liền cho thống lĩnh Kim Vũ Vệ điều một nhóm người tới canh giữ ở cửa tẩm cung của mình.
Đương nhiên, cũng không quên triệu thái y tới chẩn đoán và chữa trị, chẳng qua loại độc ông ta hao hết tâm tư dùng để lấy mạng Sở Chiêu sao có thể dễ dàng giải, các thái y sôi nổi lắc đầu, tỏ vẻ bó tay không có biện pháp.
“Sở Chiêu, người đâu? Cái tên nghịch tử kia ở đâu? Đi nói cho hắn, nếu hắn không tiến cung tới gặp trẫm, trẫm cho người đến Lệ Vương phủ của hắn giết hết giết hết không chừa một ai!"
“Trẫm không làm gì được hắn, chẳng lẽ còn không đụng được người bên cạnh hắn sao?!”
Hy vọng lại một lần tan biến, Kiến Nguyên Đế lại lần nữa nhớ tới nhi tử thỉnh cũng không tới, gấp đến chờ không nổi muốn lập tức gặp hắn, tìm hy vọng sống sót cho chính mình.
“Vậy ông cứ việc thử xem.”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói bình tĩnh nhưng không ai dám bỏ qua.
Mọi người nghe tiếng đều nhìn lại, liền thấy người mà Kiến Nguyên Đế “Tâm tâm niệm niệm” chậm rãi đi tới, Sở Chiêu một thân hắc y, khí chất bất phàm, cộng với sự sắc bén trong ánh mắt, khí thế trực tiếp trấn áp Kiến Nguyên Đế.
Bất quá Kiến Nguyên Đế không nhận ra điểm này, ông ta há mồm liền muốn mắng Sở Chiêu nhưng Sở Chiêu giơ tay chặn đứng, “Nếu ông kêu ta tới là muốn cho ta nghe ông nói những lời vô nghĩa, vậy không cần phải nói, ta không có thời gian bồi ông.”
“Sở Chiêu!” Kiến Nguyên Đế gầm lên, “Ngươi dám dùng loại thái độ này nói chuyện với trẫm!”
Được rồi, Sở Chiêu xoay người đi ra ngoài, hắn lập tức thay đổi thái độ, không nói lời nào rời đi.
Chó ăn phân không đổi được, đặc biệt là loại không hiểu tiếng người như Kiến Nguyên Đế, hắn không muốn nói thêm gì nữa, để ông ta chết sớm còn tốt hơn.
Đúng như Sở Chiêu nghĩ, tốc độ ra ngoài nhanh hơn lúc đi vào.
Mà Kiến Nguyên Đế vừa thấy hắn muốn rời đi, tức khắc lại nóng nảy, lập tức kêu người ngăn hắn lại.
Các thái y trong phòng cũng khuyên nhủ:"Hoàng thượng đừng tức giận. Long thể quan trọng, nóng giận quá mức có thể gây hại cho cơ thể. Hơn nữa, người bị thương còn bị trúng độc..."
Không biết có phải là lời khuyên của Thái y hay không, Kiến Nguyên Đế thật sự lảo đảo, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Các thái y vội vàng chạy tới bắt mạch, xác định là do tức giận, nhưng cũng không dám nói rằng nếu ông ta cứ tiếp tục tức giận như vậy cho dù không trúng độc cũng chỉ có thể sống được hai ba năm.
Các thái y lăn qua lộn lại cố gắng khuyên ông ta bớt giận, nhưng những lời an ủi lại không xuôi tai, hoàn toàn không thể so với Trần hoàng hậu, vì thế Kiến Nguyên Đế đem một đám thái y đuổi đi, lại cho người gọi Trần hoàng hậu đến.
Sau khi nội thị cúi đầu rời đi, ông ta mới bình tĩnh lại, đi tới nhìn Sở Chiêu, "Ngươi nói rõ cho trẫm biết ngươi và đám tàn quân phản loạn có phải cùng một giuộc, còn có chuyện trẫm trúng độc có phải ngươi hạ hay không?!"
Sở Chiêu có chút muốn học Vương phi nhà hắn trực tiếp dùng ánh mắt xem thường nhìn Kiến Nguyên Đế, nhưng lại nhịn xuống, chỉ nghi hoặc hỏi: “Ông trừ bỏ bị thương, có phải còn có bệnh hay không?”
“Ngươi!” Kiến Nguyên Đế lại nổi giận, đứng lên dùng ngón tay chỉ Sở Chiêu, “Ngươi tên nghịch tử, đồ hỗn trướng, trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng, hôm nay nếu ngươi không đem thuốc giải giao ra đây, ngươi đừng mơ có thể bước ra khỏi cửa cung một bước!"
Sở Chiêu kết luận, “Đầu óc quả nhiên có bệnh, ta nếu có thuốc giải việc gì phải để ông khống chế lâu như vậy? Ông nên suy nghĩ lại những chuyện trái lương tâm mà ông đã làm xem liệu có phải những người đó trở thành quỷ quay về tìm ông báo thù."
Kiến Nguyên hoàng đế cũng nghĩ như vậy, nếu Sở Chiêu không phải bị ông ta hạ độc, hắn đã sớm đảo thành chủ, bản thân ông ta sẽ phải bỏ mạng, như vậy khẳng định hắn không có thuốc giải.
Nhưng chất độc này?
Kiến Nguyên Đế có chút nghi hoặc nhìn Sở Chiêu, chẳng lẽ thật sự là do quỷ hồn của những người chết đó quay về tìm ông ta báo thù?
Mới vừa sinh ra ý nghĩ như vậy, Kiến Nguyên Đế sau lưng liền toát một thân mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Trần hoàng hậu đến.
Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, trên mặt lại giả vờ nôn nóng vạn phần, vừa vào cửa liền dò hỏi Kiến Nguyên Đế có làm sao không.
Kiến Nguyên Đế bởi vì trong lòng có quỷ nên sợ hãi, liền nắm chặt tay Trần hoàng hậu, qua một lát liền bóp ra vệt đỏ nhưng Trần hoàng hậu lại không dám tránh ra.
Nàng đành phải đem lực chú ý về phía Sở Chiêu, dùng giọng khẩn cầu nói với Sở Chiêu:"Lệ Vương điện hạ, ngươi mau lấy thuốc giải ra đi, nếu ngươi biết sai mà sửa, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi."
Há mồm liền đem tội danh hạ độc ném thẳng lên đầu hắn, Sở Chiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn nhìn Trần hoàng hậu nói: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, nếu ta có loại độc này, người đầu tiên sẽ là bà, thứ hai chính là nhi tử tốt của bà."
"Bà có thể bắt đầu mong chờ đi, để ta sớm ngày tìm thấy Nguyệt hồn."
Sắc mặt Trần hoàng hậu cứng đờ, không nghĩ tới Sở Chiêu sẽ nói ra những lời này.
Kiến Nguyên Đế liếc nhìn Trần hoàng hậu một cái, bất mãn nàng ngay loại thời điểm này còn giở trò chụp mũ cho Sở Chiêu, nhịn không được chất vấn, “Ngươi có phải ước gì trẫm chết ngay hay không?"
Trần hoàng hậu vừa nghe liền biết đã gây chuyện, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, chẳng qua Sở Chiêu không muốn xem bọn họ hát tuồng, nói thẳng: “Hoàng Hậu nương nương có thể chờ ta đi rồi lại diễn, hôm nay không phải ta tới để chịu tiếng oan, chỉ tới nói cho các người một chuyện, ta đã tìm được phương pháp điều chế ra thuốc giải, nếu các người muốn giải độc, thì ngoan ngoãn một chút."
“Ta vui vẻ, thì các người cũng sẽ tốt, nếu làm ta không vui, chúng ta liền đồng quy vu tận."
“Đúng rồi, quan trọng nhất chỉ một mình ta biết về thuốc giải, các người có thể mỗi ngày dâng hương tắm gội, cầu nguyện ta vui vẻ, có lẽ ta sẽ viết phương pháp ra cho các người."
Sở Chiêu vừa nói vừa đi ra ngoài, thẳng đến ra cửa mới quay đầu lại, hắn lẳng lặng đứng ở chỗ đó, đối với hai người Kiến Nguyên Đế tuyên cáo, “Ta gần đây còn phải thành thân, bất kể là ai, dám để hôn sự của ta xảy ra chuyện, vậy thì cứ chờ chết đi!"
Trước khi rời đi, Sở Chiêu nhìn thật sâu hai người, ánh mắt của hắn khiến người ta rùng mình, nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng, mãi cho đến khi Sở Chiêu đi xa mới tỉnh táo lại.
Đột nhiên nghe thấy cái tin này Trần hoàng hậu không thể đứng vững, trực tiếp ngã ra sau, kinh ngạc đến cực điểm.
Bản thân Kiến Nguyên Đế cũng không khá hơn là mấy, ông ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ đến mức không nói ra được một câu.
Sở dĩ chuyện này xảy ra, tất nhiên là bởi vì thái y chẩn bệnh nói độc Kiến Nguyên Đế trúng là độc gì.
Một trong những kịch độc tàn nhẫn độc nhất trong thiên hạ, Nguyệt Hồn.
Thái y này là người Kiến Nguyên Đế tín nhiệm, mỗi tháng đi châm kim lấy máu cho Sở Chiêu đều là ông ta, đã kiểm tra kinh mạch của Sở Chiêu nhiều lần như vậy, tự nhiên rất quen thuộc.
Đừng nói đến phản ứng của đám người Kiến Nguyên Đế, mà chính thái y cũng run rẩy khi nói ra.
Độc tính hung mãnh là một chuyện, nhưng quan trọng là không có thuốc giải.
Hết thảy mọi chuyện nếu muốn trách chỉ có thể trách Kiến Nguyên Đế, lúc trước làm mọi chuyện quá tuyệt tình chưa từng nghĩ đến việc chừa cho Sở Chiêu một con đường sống, nên bây giờ quả báo đã đến.
Sau khi bình tĩnh lại, Trần hoàng hậu hỏi Thái y, "Hoàng thái y, độc này thật sự không có thuốc giải?"
Hoàng thái y ánh mắt trầm trọng lắc đầu, “Nương nương, độc này khó bào chế, muốn tìm ra thuốc giải còn khó hơn lên trời, thần bất lực."
Tâm Trần hoàng hậu lạnh đi một nửa.
Nàng không quan tâm Kiến Nguyên Đế bị thương như thế nào, thậm chí còn nghĩ tới lần này hai cánh tay Kiến Nguyên Đế đều bị thương, chờ hồi cung nàng còn có thể đưa Thái tử ra giám quốc, bắt đầu phê duyệt tấu chương, dần dần khống chế triều chính.
Nhưng nàng không nghĩ tới Kiến Nguyên Đế sẽ chết, bởi vì Kiến Nguyên Đế hiện tại chết đối bọn họ không có bất luận chỗ tốt nào, thậm chí có khả năng thất bại thảm hại.
Không có binh quyền chống đỡ, Thái Tử không thể thuyết phục được thiên hạ, dù có thắng Tề Vương cũng không thể chiếm được thiện cảm, đương nhiên, Hoàng hậu lo nhất là Sở Chiêu ở một bên như hổ rình mồi, nàng sợ người này nhúng một tay vào, sẽ trực tiếp loại bỏ mẫu tử hai người.
Cho nên Kiến Nguyên Đế phải sống, chỉ có sống mới có thể duy trì cân bằng.
Mà hiện tại, Trần hoàng hậu lại có một ý tưởng mới, chờ hồi kinh liền lập tức giết Sở Chiêu, không thể trì hoãn nữa.
Ngoài ra, còn có chuyện Kiến Nguyên Đế trúng độc phải giữ bí mật, không ai được phép biết, đặc biệt là Tề Vương.
Trần hoàng hậu sắc mặt biến hóa, vô số ý tưởng từ trong đầu xẹt qua, sau đó phân phó Hoàng thái y, “Hoàng thái y, đi tra, suy nghĩ biện pháp, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì nhất định phải bào chế được thuốc giải, nếu không, cái đầu ngươi và cả nhà một cái cũng giữ không được!”
Lời này của Trần hoàng hậu cực tàn nhẫn, làm Hoàng thái y sợ tới mức run run, nơm nớp lo sợ mà đáp, “Thần tuân chỉ, thần nhất định tận tâm tận lực,” sau đó bước nhanh lui đi ra ngoài.
Trần hoàng hậu hơi hơi gật đầu, đưa mắt nhìn về phía những người khác trong phòng, “Các ngươi đã ở bên người Hoàng Thượng hầu hạ đã lâu, cũng không phải kẻ ngu ngốc, không cần bổn cung nhiều lời, các ngươi nên rõ ràng nếu tin này bị tiết lộ sẽ là kết cục gì.”
Tất cả nội thị và cung nữ đồng thời quỳ xuống, hứa với Trần hoàng hậu họ sẽ không bao giờ tiết lộ nửa câu.
Trần hoàng hậu nhìn đám nô tài đang quỳ dưới đất, sau đó mới cho đứng lên, không nói thêm gì nữa.
“Bán Hạ, ngươi đi canh cửa, không có mệnh lệnh của bổn cung, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào."
“Tuân lệnh,” Bán Hạ hành lễ trước khi kính cẩn lui ra ngoài.
Những người khác cũng bị Trần hoàng hậu đuổi đi, trong phòng chỉ còn nàng cùng Kiến Nguyên Đế hai người, Trần hoàng hậu ngồi vào mép giường, còn Kiến Nguyên Đế đang nằm, giúp lau mồ hôi, “Hoàng Thượng, tay người đau sao?”
Kiến Nguyên Đế không trả lời, chỉ yên lặng nhắm mắt, bộ dạng đó chỉ làm người cảm thấy thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Bất quá lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, Trần hoàng hậu ngoài miệng còn phải tiếp tục an ủi ông ta, “Hoàng Thượng yên tâm, loại độc này có thể chế tạo ra được, thì nhất định sẽ có thuốc giải. Hoàng thượng không bằng mời người bào chế ra thuốc độc này để hắn bài chế ra thuốc giải."
“Đã chết.”
Một hồi lâu, Kiến Nguyên Đế mới phun ra hai chữ như vậy nhưng trên mặt lại không có một tia tức giận.
Lúc trước ông ta luôn xác định độc này không có thuốc giải, liền tự tay giết chết người đó, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ trúng độc đó.
Trần hoàng hậu dựa vào phản ứng của ông ta đại khái đoán được, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, nàng cho rằng mình đã đủ tàn nhẫn, nhưng người nam nhân này lại luôn vượt xa tưởng tượng của nàng.
“Vậy lại tìm người khác, độc dược cũng có, thần thiếp không tin là không có thuốc giải, thiên hạ có rất nhiều người tài giỏi, trong dân gian cũng có không ít thần y, chắc chắn là có biện pháp."
Đồng thời, Trần hoàng hậu còn nghĩ tới một vấn đề, “Hoàng Thượng, loại độc dược này tổng cộng được bào chế ra mấy phần?”
Nàng vừa nói, Kiến Nguyên Đế cũng phản ứng lại, vội nói: “Một phần, trẫm chỉ yêu cầu hắn làm một phần, lúc ấy người đó lấy đầu mình thề, nói trong thiên hạ chỉ có một mình hắn có thể chế ra nguyệt hồn..”
Nhưng hôm nay có phần thứ hai, vậy chứng minh trên đời có người có thể bào chế ra thuốc giải.
Trần hoàng hậu nói: “Việc Sở Chiêu trúng độc cũng không nhiều người biết đến. Thần thiếp hoài nghi độc này có quan hệ với hắn, là hắn cố ý dùng để trả thù Hoàng thượng."
“Truyền Sở Chiêu! Mau đem tên nghịch tử đó gọi tới đây cho trẫm, lập tức, ngay lập tức!" Nghe được hy vọng, Kiến Nguyên Đế lập tức kích động lên.
Trần hoàng hậu vội vàng gọi người đi mời Sở Chiêu, tâm trạng của nàng so với Kiến Nguyên Đế phức tạp hơn rất nhiều, nàng hy vọng việc này có quan hệ với Sở Chiêu, lại hy vọng không có.
Đó là hy vọng Kiến Nguyên Đế có thể sống sót, không phải vì lo lắng, mà nếu độc thực sự là do Sở Chiêu hạ, thì hắn cũng có thể xuống tay với những người khác, tỷ như nàng, tỷ như Thái tử, không có thuốc giải bọn họ chỉ có con đường chết.
Kiến Nguyên Đế lại chắc chắn ông ta trúng độc có quan hệ với Sở Chiêu, mắng to Sở Chiêu thì không nói, còn buông lời hung ác nói sẽ giết hắn ngay lập tức khi hắn đến.
Trần hoàng hậu trong lòng cảm thấy ông ta làm như vậy thật sự rất buồn cười, trên mặt lại thuận theo, Hoàng Thượng nói rất đúng, nên như thế nào như thế đấy.
Kiến Nguyên Đế bên này đã lên kế hoạch tốt, thậm chí còn gọi Kim Vũ Vệ trốn trong phòng, khi Sở Chiêu đến lập tức bắt lấy hắn, kết quả chờ nữa ngày, chỉ thấy người đi tìm hắn chạy về báo tìm không thấy.
Lần này hắn đã thành công khiến cho Kiến Nguyên Đế nổ tung, bắt được thứ gì là ném thứ đó, thậm chí còn ném trúng Trần hoàng hậu mấy lần.
Sau đó trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp và nặng nề của Kiến Nguyên Đế.
Kiến Nguyên Đế không cam lòng, “Tìm, phái người đi tìm cho trẫm, đào ba thước đất cũng phải đem tên súc sinh đó kéo tới đây gặp trẫm!"
Nội thị cùng Kim Vũ Vệ trong điện nghe vậy xoay người chạy, sợ chậm một bước lại bị giận chó đánh mèo, tính tình Hoàng Thượng hiện giờ càng lúc càng dễ nóng nảy.
Trần hoàng hậu sai người bưng trà tới đưa đến bên miệng Kiến Nguyên Đế: "Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp đoán hắn chắc là đi đâu đó chơi, có thể là sắp đến ngày thành thân, gần đây hắn đối với Lâm gia rất để bụng, nói không chừng là đang dỗ dành người ta."
“Huống hồ, Hoàng Thượng biết tính nết hắn mà, cứng rắn không được, vạn nhất hắn không chịu nói, hỏi không ra tin tức của thuốc giải, người chịu thiệt không phải là Hoàng thượng sao."
“Nghe thần thiếp một câu, Hoàng Thượng chờ lát nữa nói chuyện mềm một chút, chờ lấy được thuốc giải rồi xử cũng không muộn.”
Đây là muốn nói Kiến Nguyên Đế có thể tính sổ sau.
Kiến Nguyên Đế trong lòng tự nhiên không muốn, nhưng tức giận không quan trọng bằng mạng.
Ông ta nhẫn nhịn, hít sâu một hơi nói: “Hoàng Hậu nói rất đúng, trẫm sẽ từ từ giải quyết món nợ với hắn."
Còn có Lâm gia, Lâm Tĩnh Chu dám công khai ngang nhiên không đặt ông ta vào mắt, khiến ông ta bị thương còn trúng độc chuyện này tuyệt đối không thể quên.
“Còn tiểu cô nương Lâm gia đó, sau khi trở về nàng liền nghĩ biện pháp đưa người vào cung, người vào cung trẫm muốn nhìn xem Lâm gia làm sao cản trẫm!"
Đã gần chết mà còn nhớ thương nữ nhân, Trần hoàng hậu nghe được lời này, trong lòng thực sự khinh thường, nếu không phải bắt buộc để ông ta sống, thì nàng nhất định sẽ tự tay giết chết lão sắc quỷ vô dụng này.
“Thần thiếp tuân chỉ, chờ hồi cung thần thiếp liền nghĩ biện pháp để nàng tiến cung.”
Kiến Nguyên Đế rất hài lòng với thái độ của Trần hoàng hậu, vì vậy lại được một tấc lại muốn tiến một thước, "Còn có tiểu cô nương của Trấn Quốc công trẫm cảm thấy cũng không tồi..."
Ông ta liên tiếp điểm vài cái tên, sau đó liền chờ Trần hoàng hậu gật đầu.
Trong lòng Trần hoàng hậu càng ngày càng tức giận, cho dù sắp chết cũng phải nhớ thương đến nữ nhân, cũng không sợ đến lúc đó chết trên người nữ nhân!
“Được được được, thần thiếp sẽ để tất cả các nàng tiến cung, Hoàng thượng nằm nghỉ ngơi trước đi, chờ Lệ Vương tới, thần thiếp sẽ gọi."
Trong lòng nghĩ, ngoài miệng nói, hoàn toàn bất đồng, Trần hoàng hậu thể hiện đầy đủ ý nghĩa của người hai mặt.
Nhưng mà, Kiến Nguyên Đế nghỉ ngơi cũng không chờ được Trần hoàng hậu gọi, bởi vì Sở Chiêu không có tới, người bọn họ phái tới thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của Lệ Vương điện hạ.
Đêm đã khuya, bọn họ cũng không thể la hét ầm ĩ hay quấy rầy người khác nghĩ ngơi, hơn nữa là Sở Chiêu cố ý tránh đi, chứ không phải là không tìm được.
Mà vị Lệ Vương điện hạ, người mà họ đang tìm kiếm khắp nơi, giờ phút này đang ôm Vương phi nhà mình ngủ ngon lành trên giường.
Biết trước chuyện này sẽ xảy ra, Sở Chiêu chớp lấy thời cơ, lì lợm la liếm thành công leo lên giường Vương phi của hắn.
Lâm Hành Chi đuổi không được người này, đánh cũng đánh không lại, còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên chỉ có thể nằm xuống ngủ cùng nhau.
Một đêm ngủ ngon đến hừng đông, cũng là lúc khởi hành hồi kinh.
Chiếu theo những năm trước thì cũng không nhanh như vậy, Kiến Nguyên Đế còn phải ở hành cung thêm mấy ngày, nhưng năm nay bị trúng độc còn bị thương, nên phải lập tức hồi cung.
Đương nhiên, những lời bình thản như vậy đều là do Hoàng hậu truyền đạt với nội thị để nội thị tới thông báo, trên thực tế, sau khi tỉnh lại vào buổi sáng, Kiến Nguyên Đế biết được một đêm cũng không tìm thấy được Sở Chiêu, liền nổi trận lôi đình, muốn hạ chỉ bắt toàn bộ người trong Nam Uyển đi tìm.
Cuối cùng lại bị Trần hoàng hậu một đêm không ngủ khuyên lại, với lý do hồi cung sẽ có nhiều thị vệ, lúc đó dễ bắt người hơn, lại có nhiều thái y giúp tìm ra biện pháp giải độc.
Chạy nhanh về cung đi, nếu còn ở lại chỗ này nữa, nàng sẽ trở mặt, ai muốn hầu hạ tên Hoàng đế này thì tới hầu hạ đi.
Sau khi lên đường, Trần hoàng hậu trốn trong xe ngựa đi ngủ, nói cái gì cũng không muốn chung xe với Kiến Nguyên Đế.
Lệ phi thật ra muốn đến gần Kiến Nguyên Đế để soát độ tồn tại, nhưng Kiến Nguyên Đế không muốn, sợ bí mật mình trúng độc sẽ bị nàng phát hiện, ông ta biết Lệ phi không phải người tốt lành gì, cũng biết lão tứ là một kẻ tàn nhẫn, ông ta sợ bọn họ nhân cơ hội này xuống tay.
Dọc trên đường đi Kiến Nguyên Đế đều rất cảnh giác, chờ sau khi hồi cung liền cho thống lĩnh Kim Vũ Vệ điều một nhóm người tới canh giữ ở cửa tẩm cung của mình.
Đương nhiên, cũng không quên triệu thái y tới chẩn đoán và chữa trị, chẳng qua loại độc ông ta hao hết tâm tư dùng để lấy mạng Sở Chiêu sao có thể dễ dàng giải, các thái y sôi nổi lắc đầu, tỏ vẻ bó tay không có biện pháp.
“Sở Chiêu, người đâu? Cái tên nghịch tử kia ở đâu? Đi nói cho hắn, nếu hắn không tiến cung tới gặp trẫm, trẫm cho người đến Lệ Vương phủ của hắn giết hết giết hết không chừa một ai!"
“Trẫm không làm gì được hắn, chẳng lẽ còn không đụng được người bên cạnh hắn sao?!”
Hy vọng lại một lần tan biến, Kiến Nguyên Đế lại lần nữa nhớ tới nhi tử thỉnh cũng không tới, gấp đến chờ không nổi muốn lập tức gặp hắn, tìm hy vọng sống sót cho chính mình.
“Vậy ông cứ việc thử xem.”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói bình tĩnh nhưng không ai dám bỏ qua.
Mọi người nghe tiếng đều nhìn lại, liền thấy người mà Kiến Nguyên Đế “Tâm tâm niệm niệm” chậm rãi đi tới, Sở Chiêu một thân hắc y, khí chất bất phàm, cộng với sự sắc bén trong ánh mắt, khí thế trực tiếp trấn áp Kiến Nguyên Đế.
Bất quá Kiến Nguyên Đế không nhận ra điểm này, ông ta há mồm liền muốn mắng Sở Chiêu nhưng Sở Chiêu giơ tay chặn đứng, “Nếu ông kêu ta tới là muốn cho ta nghe ông nói những lời vô nghĩa, vậy không cần phải nói, ta không có thời gian bồi ông.”
“Sở Chiêu!” Kiến Nguyên Đế gầm lên, “Ngươi dám dùng loại thái độ này nói chuyện với trẫm!”
Được rồi, Sở Chiêu xoay người đi ra ngoài, hắn lập tức thay đổi thái độ, không nói lời nào rời đi.
Chó ăn phân không đổi được, đặc biệt là loại không hiểu tiếng người như Kiến Nguyên Đế, hắn không muốn nói thêm gì nữa, để ông ta chết sớm còn tốt hơn.
Đúng như Sở Chiêu nghĩ, tốc độ ra ngoài nhanh hơn lúc đi vào.
Mà Kiến Nguyên Đế vừa thấy hắn muốn rời đi, tức khắc lại nóng nảy, lập tức kêu người ngăn hắn lại.
Các thái y trong phòng cũng khuyên nhủ:"Hoàng thượng đừng tức giận. Long thể quan trọng, nóng giận quá mức có thể gây hại cho cơ thể. Hơn nữa, người bị thương còn bị trúng độc..."
Không biết có phải là lời khuyên của Thái y hay không, Kiến Nguyên Đế thật sự lảo đảo, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Các thái y vội vàng chạy tới bắt mạch, xác định là do tức giận, nhưng cũng không dám nói rằng nếu ông ta cứ tiếp tục tức giận như vậy cho dù không trúng độc cũng chỉ có thể sống được hai ba năm.
Các thái y lăn qua lộn lại cố gắng khuyên ông ta bớt giận, nhưng những lời an ủi lại không xuôi tai, hoàn toàn không thể so với Trần hoàng hậu, vì thế Kiến Nguyên Đế đem một đám thái y đuổi đi, lại cho người gọi Trần hoàng hậu đến.
Sau khi nội thị cúi đầu rời đi, ông ta mới bình tĩnh lại, đi tới nhìn Sở Chiêu, "Ngươi nói rõ cho trẫm biết ngươi và đám tàn quân phản loạn có phải cùng một giuộc, còn có chuyện trẫm trúng độc có phải ngươi hạ hay không?!"
Sở Chiêu có chút muốn học Vương phi nhà hắn trực tiếp dùng ánh mắt xem thường nhìn Kiến Nguyên Đế, nhưng lại nhịn xuống, chỉ nghi hoặc hỏi: “Ông trừ bỏ bị thương, có phải còn có bệnh hay không?”
“Ngươi!” Kiến Nguyên Đế lại nổi giận, đứng lên dùng ngón tay chỉ Sở Chiêu, “Ngươi tên nghịch tử, đồ hỗn trướng, trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng, hôm nay nếu ngươi không đem thuốc giải giao ra đây, ngươi đừng mơ có thể bước ra khỏi cửa cung một bước!"
Sở Chiêu kết luận, “Đầu óc quả nhiên có bệnh, ta nếu có thuốc giải việc gì phải để ông khống chế lâu như vậy? Ông nên suy nghĩ lại những chuyện trái lương tâm mà ông đã làm xem liệu có phải những người đó trở thành quỷ quay về tìm ông báo thù."
Kiến Nguyên hoàng đế cũng nghĩ như vậy, nếu Sở Chiêu không phải bị ông ta hạ độc, hắn đã sớm đảo thành chủ, bản thân ông ta sẽ phải bỏ mạng, như vậy khẳng định hắn không có thuốc giải.
Nhưng chất độc này?
Kiến Nguyên Đế có chút nghi hoặc nhìn Sở Chiêu, chẳng lẽ thật sự là do quỷ hồn của những người chết đó quay về tìm ông ta báo thù?
Mới vừa sinh ra ý nghĩ như vậy, Kiến Nguyên Đế sau lưng liền toát một thân mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Trần hoàng hậu đến.
Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, trên mặt lại giả vờ nôn nóng vạn phần, vừa vào cửa liền dò hỏi Kiến Nguyên Đế có làm sao không.
Kiến Nguyên Đế bởi vì trong lòng có quỷ nên sợ hãi, liền nắm chặt tay Trần hoàng hậu, qua một lát liền bóp ra vệt đỏ nhưng Trần hoàng hậu lại không dám tránh ra.
Nàng đành phải đem lực chú ý về phía Sở Chiêu, dùng giọng khẩn cầu nói với Sở Chiêu:"Lệ Vương điện hạ, ngươi mau lấy thuốc giải ra đi, nếu ngươi biết sai mà sửa, Hoàng thượng sẽ không trách tội ngươi."
Há mồm liền đem tội danh hạ độc ném thẳng lên đầu hắn, Sở Chiêu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn nhìn Trần hoàng hậu nói: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, nếu ta có loại độc này, người đầu tiên sẽ là bà, thứ hai chính là nhi tử tốt của bà."
"Bà có thể bắt đầu mong chờ đi, để ta sớm ngày tìm thấy Nguyệt hồn."
Sắc mặt Trần hoàng hậu cứng đờ, không nghĩ tới Sở Chiêu sẽ nói ra những lời này.
Kiến Nguyên Đế liếc nhìn Trần hoàng hậu một cái, bất mãn nàng ngay loại thời điểm này còn giở trò chụp mũ cho Sở Chiêu, nhịn không được chất vấn, “Ngươi có phải ước gì trẫm chết ngay hay không?"
Trần hoàng hậu vừa nghe liền biết đã gây chuyện, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, chẳng qua Sở Chiêu không muốn xem bọn họ hát tuồng, nói thẳng: “Hoàng Hậu nương nương có thể chờ ta đi rồi lại diễn, hôm nay không phải ta tới để chịu tiếng oan, chỉ tới nói cho các người một chuyện, ta đã tìm được phương pháp điều chế ra thuốc giải, nếu các người muốn giải độc, thì ngoan ngoãn một chút."
“Ta vui vẻ, thì các người cũng sẽ tốt, nếu làm ta không vui, chúng ta liền đồng quy vu tận."
“Đúng rồi, quan trọng nhất chỉ một mình ta biết về thuốc giải, các người có thể mỗi ngày dâng hương tắm gội, cầu nguyện ta vui vẻ, có lẽ ta sẽ viết phương pháp ra cho các người."
Sở Chiêu vừa nói vừa đi ra ngoài, thẳng đến ra cửa mới quay đầu lại, hắn lẳng lặng đứng ở chỗ đó, đối với hai người Kiến Nguyên Đế tuyên cáo, “Ta gần đây còn phải thành thân, bất kể là ai, dám để hôn sự của ta xảy ra chuyện, vậy thì cứ chờ chết đi!"
Trước khi rời đi, Sở Chiêu nhìn thật sâu hai người, ánh mắt của hắn khiến người ta rùng mình, nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng, mãi cho đến khi Sở Chiêu đi xa mới tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.