Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 79
Bán Nguyệt Tinh
06/03/2024
Tề vương quả thật là bị tác động tâm lý quá lớn, sau khi từ Hàn Sơn tự
trở về liền yên tĩnh rất nhiều, không còn khiêu khích Thái tử nữa, làm
Thái tử có phần không quen.
Đương nhiên, nếu được lựa chọn, Thái tử thà chọn Tề Vương trước đây, mặc dù lúc trước có nhảy qua nhảy lại không dễ chịu, nhưng so với bây giờ vẫn tốt hơn, mỗi ngày đều xụ mặt, trong mắt đầy sự nham hiểm.
Thái tử cảm thấy trước đây Tề vương là muốn tranh giành với gã, nhưng bây giờ Tề vương hoàn toàn biến thành bộ dạng có thể giết gã bất cứ lúc nào, Thái tử ngày nào cũng sống trong sợ hãi. Gã sợ một ngày nào đó Tề Vương phát điên, vì để bảo vệ an toàn cho chính mình, khi ra ngoài còn tăng thêm thị vệ.
Hôn sự của Phùng Yên Nhiên cũng đã định ra, sau khi vị hôn phu của nàng biết được mình suýt bị Tề Vương giết, quay đầu trở về nhà cáo trạng, vị hôn phu của Phùng Yên Nhiên xuất thân không phải cao quý gì nhưng cha hắn lại là người phụ trách thủy vận ở kinh thành, phàm là thứ ra vào kinh thành bằng đường thủy đều phải qua mắt của ông ấy. Tề Vương lại đắc tội người ta, bọn họ chỉ cần động tay một chút, thì số bạc Tề Vương kiếm được cũng phải giảm đi.
Một nơi như kinh thành, người ở trên không thể đắc tội mà người ở phía dưới cũng không thể đắc tội. Đủ hạng người, nếu là người có danh có chức, sao có thể là người không có bản lĩnh.
Không thể lấy được Vương phi theo ý muốn của mình còn phải chịu tổn thất lớn. Tề Vương không điên lên cũng xem như là nghĩ thoáng, có thể nhẫn được.
Sở Chiêu vẫn an bài người trông chừng Tề vương, mỗi ngày có việc vui gì thì trở về báo cho Lâm Hành Chi.
Đồng thời, còn có tin tức chiến sự ở biên quan, dưới sự giám sát của Sở Chiêu, những thế gia bị bị hắn điểm danh ngoan ngoãn giao bạc ra, Sở Chiêu phái người đi đổi lấy một ít lợn, cừu, gà, vịt sống, một phần bạc thì để chế tạo áo giáp và vũ khí, toàn bộ bạc còn lại thì đưa đến biên quan.
Làm xong những việc này, cũng đã đến Nguyên Tiêu, Sở Chiêu định buổi tối sẽ đưa Vương phi ra đường ngắm đèn lồng và hoa, hai người bị Nam Tinh kéo đi trang điểm, ăn mặc thật đẹp, một người anh tuấn tiêu sái, một người ngọc thụ lâm phong.
Nam Tinh cười trêu chọc hai người, "Không biết một lát nữa sẽ có bao nhiêu cô nương bị mê hoặc."
Nam Tinh còn căn dặn Sở Chiêu, "Vương gia, người cũng phải để mắt đến Vương phi. Cẩn thận có kẻ muốn cướp Vương phi."
Sở Chiêu nắm tay Lâm Hành Chi, vô cùng tự tin nói, "Yên tâm, không ai có thể cướp bảo bối tâm can của bổn vương khỏi tay bổn vương."
Lâm Hành Chi:...
Y bắt đầu xoa xoa cánh tay, mới qua một năm, mà độ buồn nôn của Vương gia nhà y cũng không hề giảm bớt.
Nhưng lời bảo đảm này đối với Nam Tinh rất là có ích, thế là thả bọn họ ra ngoài, đương nhiên, nàng cũng không quên căn dặn Thạch Mặc và Thập Nguyệt sẽ đi theo bọn họ.
Giống như một bà mẹ già lo lắng cho đứa con nhỏ trong nhà.
Sở chiêu thập phần cảm khái, "Quản gia tiếp theo của Vương phủ không ai khác ngoài Nam Tinh."
Lâm Hành Chi: "Kỳ thực hiện tại cũng đã như vậy rồi, " lão quản gia cũng đã lớn tuổi, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều là do Nam Tinh quản lý còn vô cùng thành thạo, xử lý mọi chuyện cũng vô cùng tốt.
Bởi vì tính chất đặc thù của Lệ vương phủ, Lâm Hành Chi sau khi gả đến cùng không cần bận tâm về những việc nhỏ nhặt trong phủ, trên dưới trong phủ không ai dám bất kính với y, không có Vương phi nào thoải mái như y.
Lâm Hành Chi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, y và Sở Chiêu nắm tay nhau ra khỏi cửa, bước chân cũng thể hiện được sự vui vẻ.
Vừa bước vào đường chính, các loại huyên náo ào ào lọt vào tai, đèn đuốc rực rỡ, đèn lồng được treo trên cầu sáng rực, có người đang xướng khúc, có người bán nghệ, còn có đố đèn, những đứa trẻ rượt đuổi nhau cười đùa.
Khi hòa mình vào đám đông, sẽ vô thức cảm nhận được niềm vui ấy.
Các tửu lầu và quán trà hai bên đều chật kín người, ngồi ở chỗ cao chiếm được một vị trí đắc địa, có thể nhìn thấy toàn bộ sự phồn hoa náo nhiệt ở phía dưới.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đang đi dạo thì bất ngờ có một cái hà bao rơi xuống trước mặt, mang theo hương thơm, hình như là vật tùy thân của tiểu thư nhà nào đó.
Lâm Hành Chi ngẩng đầu lên, tình cờ gặp một vị cô nương mặc áo choàng gấm màu hồng, nàng có chút xấu hổ, quay mặt đi né tránh ánh mắt của Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi nắm lấy tay Sở Chiêu giơ lên, ra hiệu với đối phương,"Trong nhà ta có người "
Nói xong, lại cho đối phương một câu chúc phúc,"Chúc cô nương gặp được may mắn, tìm được lang quân như ý muốn."
Nói xong, Lâm Hành Chi liền bị Sở Chiêu kéo đi xa.
Nên không thấy được sự oán hận trong mắt của nữ tử ở trên lầu.
Nếu mà nói thì đây là người quen cũ của Lâm Hành Chi, Tôn Vũ San.
Vị cô nương Tôn gia này ngoan cường hơn kiếp trước rất nhiều, dù là giả vờ bị hành hạ hay là bị Tề Vương hành hạ không thương tiếc, thì nàng ta vẫn sống khỏe mạnh.
Kể từ lần trước Tề vương chặn đường Lâm Hành Chi không thành, Tôn Vũ San sau khi trở về liền bị Tề Vương trừng phạt nghiêm khắc, không để ý đến nàng ta hơn nửa tháng, Tôn Vũ San ở Tề Vương phủ đã chịu khổ đủ rồi, nàng ta cũng ghi hết mọi chuyện này lên đầu Lâm Hành Chi. Một bên tìm cách lấy lòng Tề Vương một bên lại nghĩ cách loại bỏ Lâm Hành Chi.
Tôn Vũ San đã tốn không ít công sức để khiến Tề Vương hòa hảo với mình, Tôn Vũ San đành phải dời chuyện loại bỏ Lâm Hành Chi lại, nhưng nàng ta không thể ngờ rằng cuộc vui chóng tàn. Sau khi Tề Vương ra khỏi thành dâng hương lúc trở về liền có vấn đề.
Người ngoài chỉ cho rằng tính tình hắn ta càng ngày càng lạnh lùng, ánh mắt nham hiểm, lại không biết Tề vương trút hết giận dữ, bất mãn và bạo lực ở trong phủ, trút lên người nàng.
Mặc dù Tề vương nói là vị Đại thiếu gia của Trấn quốc công đã khiến gã thành ra như vậy, nhưng Tôn Vũ San bí mật tìm người dò hỏi, biết được vị đại thiếu gia bất nam bất nữ kia có một chân với Ninh Vương, mà Ninh Vương cũng thường chạy đến Lệ Vương phủ.
Mặc kệ người khác có tin hay không, thì Tôn Vũ San cũng đã nhận định Lâm Hành Chi và Sở Chiêu là kẻ chủ mưu phía sau, là bọn họ tính kế Tề Vương.
Cho nên thù này nàng nhất định phải báo, nàng muốn Lâm Hành Chi chết, không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa.
Bởi vì Lâm Hành Chi suốt ngày chỉ ở trong Lệ Vương phủ không bước ra khỏi cửa, nên Tôn Vũ San không tìm được cơ hội, mà hôm nay lại là Nguyên Tiêu, nàng đoán chừng hai người sẽ ra đường ngắm đèn lồng, cho nên đã bỏ một số tiền lớn để đặt chỗ ngồi tại tửu lầu, ở đây ôm cây đợi thỏ.
Dung mạo của hai người quá nổi bật và chói mắt, Tôn Vũ San liếc mắt liền nhận ra, trong lòng tràn đầy hận ý chờ phát tiết, Lâm Hành Chi đang đi trên đường, nàng ta không hề do dự ném cái hà bao xuống.
Cái hà bao vốn nên rơi lên người Lâm Hành Chi lại bị y tránh đi, Tôn Vũ San liền mong đợi y nhặt nó lên, chỉ cần Lâm Hành Chi chạm vào hà bao, y nhất định sẽ chết.
Nhưng Lâm Hành Chi, người đã có người trong lòng, không muốn mắc nợ tình cảm nên từ đấy đến cuối chưa từng chạm vào hà bao.
Mục đích không đạt được, điều duy nhất khiến Tôn Vũ San vui mừng là, nàng không để Lâm Hành Chi thấy rõ mặt mình, sẽ không khiến y sinh ra phòng bị, dù sao nàng không phải chỉ hạ độc lên hà bao.
Sau khi hai người đi xa, Tôn Vũ San đi xuống lầu, nhặt hà bao, đi theo Lâm Hành Chi và Sở Chiêu về hướng mà họ muốn đi.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu cũng không đi xa lắm, bởi vì đường đông đúc, khó qua lại, bọn họ quyết định đi ăn cơm tối trước, khi vắng người một chút thì ra ngoài dạo.
Chỉ là đi chưa được mấy bước, liền có một đứa nhỏ ăn xin đụng phải Lâm Hành Chi, còn chưa kịp chạm vào góc áo của Lâm Hành Chi, liền ngã xuống, sùi bọt mép, tử vong tại chỗ.
"Chết...chết người!"
"Giết người rồi, có người giết người rồi."
Mặc kệ hiện trường náo nhiệt đến mấy, chỉ cần có mạng người, bầu không khí lập tức khác hẳn, có người la hét, có ngồi hoảng sợ, vô cùng hỗn loạn. Nhưng cũng có người ngầm hiểu chừa ra khoảng đất trống ở giữa, còn thằng nhỏ ăn xin nằm bất động ở giữa.
Lâm Hành Chi ngồi xổm xuống muốn kiểm tra, lại bị Sở Chiêu kéo lại, "Đừng chạm vào, có lẽ là do trúng độc chết."
Sở Chiêu phân phó Thập Nguyệt, "Đi mời người của nha môn và đại phu đến đây."
Lúc này, đột nhiên có người chỉ vào Lâm Hành Chi, hét lớn, "Là hắn! Đứa nhỏ ăn xin chỉ vụ chạm vào hắn mà chết, hắn chính là hung thủ giết người!"
Có người nhận ra hai người, "Là Lệ Vương và Lệ Vương phi."
Sắc mặt của những người xung quanh rất đa dạng, có người im lặng, có người bắt đầu nhỏ giọng nói với nhau.
"Bên ngoài có tin đồn Lệ Vương giết người như ngoé, hóa ra lại là sự thật."
"Một đứa nhỏ ăn xin mà cũng không tha, đúng là nhẫn tâm."
"Mà Lệ Vương phi không phải là nhi tử của đại tướng quân sao, đại tướng quân tốt như vậy lại sinh ra một nhi tử thích nam nhân, đúng là vô đạo đức, khó coi."
"Chủ yếu nhất là người tài gả vào Lệ vương phủ không bao lâu, học gì không học lại học được sự độc ác như vậy. Ta vừa tận mắt chứng khiến tên ăn mày đó đi về phía Lệ Vương phi, người chắc chắn là do hắn giết."
"..."
Lâm Hành Chi thực sự không nói nên lời, giống y như lần trước nói y cấu kết với sát thủ, không có trò gì mới.
Lâm Hành Chi liếc nhìn đám người, có nhiều người tránh đi không dám nhìn vào y, nhếch khóe miệng giễu cợt:"Chư vị có chịu trách nghiệm với những lời nói của mình hay không?"
"Nếu như tra ra cái chết của đứa nhỏ này không hề liên quan gì đến bổn vương phi, các ngươi sẽ mang tội vu khống hoàng thất, các ngươi có thể gánh chịu hậu quả?"
Thành công khiến những người đó câm miệng.
Nhưng lời đã nói ra là không thể thu hồi lại được, y không muốn và cũng không cần phải chịu đựng những lời vu khống đó.
Lâm Hành Chi quay đầu lại bảo Thạch Mặc, "Theo quy củ, nhớ rõ những người này. Bọn họ là những người lương thiện, vừa lúc kinh thành này có rất nhiều ăn xin để bọn họ xuất bạc giúp đỡ những người đó đi."
Lâm Hành Chi nói xong, xin ý kiến của Vương gia nhà mình, "Vương gia, thấy thế nào?"
Sở Chiêu gật đầu, "Rất tốt, làm theo lời của Vương phi."
Cái này còn đáng sợ hơn vừa uy hiếp bọn họ vu tội hoàng thất, những người không muốn xuất bạc lập tức tách khỏi đám đông, tìm đường trốn thoát.
Tự mình lộ diện, quả thực là cho Thạch Mặc một cơ hội tốt để bắt người, hắn nhảy lên túm lấy cổ áo của người đó, ném vào khoảng trống ở giữa.
Có ví dụ đang bày ra, những người khác không dám động.
Lâm Hành Chi chỉ vào người bị ngã trên mặt đất, "Những người cố gắng trốn thoát sẽ phải trả gấp đôi. Người tốt như vậy cũng không có nhiều, những người ăn xin ở trong thành chắc sẽ mang ơn ngươi rất nhiều."
Lần này không chỉ không dám động, thậm chí cả thở cũng không dám.
Lúc này, những kẻ được trả tiền để kích động người khác bắt đầu hành động.
"Lệ vương phi đây là muốn ỷ thế hiếp người sao? Có rất nhiều người chứng kiến ngươi hại chết thằng nhóc ăn xin này. Ngươi cho rằng chỉ cần uy hiếp mấy câu là có thể thoát tội sao?"
"Đúng vậy, mọi người đều nhìn thấy, ngươi chính là hung thủ, mọi người đừng bị hắn lừa. Đại Sở có vương pháp, giết người phải đền mạng là đúng. Chúng ta có nhiều người như vậy sao phải sợ hắn, chẳng lẽ hắn có thể chém đầu tất cả chúng ta?!"
Giống như một đại hiệp bênh vực lẽ phải vì dân trừ hại.
Bá tánh cũng có chút buông lỏng, đặc biệt là những người bị Lâm Hành Chi nhắm tới muốn họ xuất bạc.
Bọn họ đảo mắt suy nghĩ có nên phản kháng hay không, nhưng lại không ngờ bị một ánh mắt của Lệ Vương làm cho im lặng.
Tuy nhiên, mục tiêu của Sở Chiêu không phải bọn họ, mà là mấy vị "đại hiệp", Sở Chiêu gọi lớn:"Thạch Mặc, bắt người!"
Động tác của Thạch Mặc rất nhanh, trong chớp mắt người đã bị ném vào.
Thạch Mặc đứng sang một bên chờ đợi chỉ thư của Sở Chiêu.
Sở Chiêu chỉ vào nắm tay nửa nắm chặt của thằng nhóc ăn mày, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy đồng xu trong lòng bàn tay nó, Sở Chiêu nói:"Để bọn họ lấy đồng xu trong tay thằng nhóc ăn xin."
Mọi người nhìn nhau không hiểu tại sao, có người không hài lòng nói:" Thật quá đáng, người ta cũng đã chết mà còn nhớ đến mấy đồng tiền."
Rất nhanh liền có người phản bác, "Đường đường là Vương gia tiếc gì mấy đồng xu, theo ta thấy, chắc chắn mấy đồng xu đó có vấn đề."
Không ít người đồng tình với cái quan điểm này.
Cũng vào lúc này, sắc mặt của hai người kia sau khi nghe được lời của Sở Chiêu lập tức thay đổi, sắc mặt tái nhợt, muốn bỏ chạy.
Thạch Mặc đương nhiên không để cho bọn họ chạy thoát, người một cước, hai người lập tức quỳ xuống đất, Thạch Mặc ấn tay một kẻ chạm vào tay của nhóc ăn xin, người đó giãy giụa, nắm chặt tay, nói gì cũng không chịu chạm vào.
Thấy mình sắp chạm vào, người này đột nhiên hét lớn, dùng hết toàn bộ sức lực thoát khỏi sự trói buộc của Thạch Mặc:" Không! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"
Người còn lại cũng lặng lẽ lùi về sau, sợ Thạch Mặc sẽ bắt gã chạm vào đồng xu.
Bách tính ngu mắt, không hiểu sao chỉ chạm vào lại có thể khiến một người chết.
Thạch Nghiên đứng ở phía sau cũng sốt ruột, "Nè, vậy mà các ngươi còn chưa rõ sao, thằng nhóc ăn xin này là bị đồng xu trong tay độc chết, hai tên đó biết trong đồng xu có độc nên không dám chạm vào, nói không chừng cái đồng xu này là do bọn chúng đưa cho nhóc ăn mày này!"
Đương nhiên, nếu được lựa chọn, Thái tử thà chọn Tề Vương trước đây, mặc dù lúc trước có nhảy qua nhảy lại không dễ chịu, nhưng so với bây giờ vẫn tốt hơn, mỗi ngày đều xụ mặt, trong mắt đầy sự nham hiểm.
Thái tử cảm thấy trước đây Tề vương là muốn tranh giành với gã, nhưng bây giờ Tề vương hoàn toàn biến thành bộ dạng có thể giết gã bất cứ lúc nào, Thái tử ngày nào cũng sống trong sợ hãi. Gã sợ một ngày nào đó Tề Vương phát điên, vì để bảo vệ an toàn cho chính mình, khi ra ngoài còn tăng thêm thị vệ.
Hôn sự của Phùng Yên Nhiên cũng đã định ra, sau khi vị hôn phu của nàng biết được mình suýt bị Tề Vương giết, quay đầu trở về nhà cáo trạng, vị hôn phu của Phùng Yên Nhiên xuất thân không phải cao quý gì nhưng cha hắn lại là người phụ trách thủy vận ở kinh thành, phàm là thứ ra vào kinh thành bằng đường thủy đều phải qua mắt của ông ấy. Tề Vương lại đắc tội người ta, bọn họ chỉ cần động tay một chút, thì số bạc Tề Vương kiếm được cũng phải giảm đi.
Một nơi như kinh thành, người ở trên không thể đắc tội mà người ở phía dưới cũng không thể đắc tội. Đủ hạng người, nếu là người có danh có chức, sao có thể là người không có bản lĩnh.
Không thể lấy được Vương phi theo ý muốn của mình còn phải chịu tổn thất lớn. Tề Vương không điên lên cũng xem như là nghĩ thoáng, có thể nhẫn được.
Sở Chiêu vẫn an bài người trông chừng Tề vương, mỗi ngày có việc vui gì thì trở về báo cho Lâm Hành Chi.
Đồng thời, còn có tin tức chiến sự ở biên quan, dưới sự giám sát của Sở Chiêu, những thế gia bị bị hắn điểm danh ngoan ngoãn giao bạc ra, Sở Chiêu phái người đi đổi lấy một ít lợn, cừu, gà, vịt sống, một phần bạc thì để chế tạo áo giáp và vũ khí, toàn bộ bạc còn lại thì đưa đến biên quan.
Làm xong những việc này, cũng đã đến Nguyên Tiêu, Sở Chiêu định buổi tối sẽ đưa Vương phi ra đường ngắm đèn lồng và hoa, hai người bị Nam Tinh kéo đi trang điểm, ăn mặc thật đẹp, một người anh tuấn tiêu sái, một người ngọc thụ lâm phong.
Nam Tinh cười trêu chọc hai người, "Không biết một lát nữa sẽ có bao nhiêu cô nương bị mê hoặc."
Nam Tinh còn căn dặn Sở Chiêu, "Vương gia, người cũng phải để mắt đến Vương phi. Cẩn thận có kẻ muốn cướp Vương phi."
Sở Chiêu nắm tay Lâm Hành Chi, vô cùng tự tin nói, "Yên tâm, không ai có thể cướp bảo bối tâm can của bổn vương khỏi tay bổn vương."
Lâm Hành Chi:...
Y bắt đầu xoa xoa cánh tay, mới qua một năm, mà độ buồn nôn của Vương gia nhà y cũng không hề giảm bớt.
Nhưng lời bảo đảm này đối với Nam Tinh rất là có ích, thế là thả bọn họ ra ngoài, đương nhiên, nàng cũng không quên căn dặn Thạch Mặc và Thập Nguyệt sẽ đi theo bọn họ.
Giống như một bà mẹ già lo lắng cho đứa con nhỏ trong nhà.
Sở chiêu thập phần cảm khái, "Quản gia tiếp theo của Vương phủ không ai khác ngoài Nam Tinh."
Lâm Hành Chi: "Kỳ thực hiện tại cũng đã như vậy rồi, " lão quản gia cũng đã lớn tuổi, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều là do Nam Tinh quản lý còn vô cùng thành thạo, xử lý mọi chuyện cũng vô cùng tốt.
Bởi vì tính chất đặc thù của Lệ vương phủ, Lâm Hành Chi sau khi gả đến cùng không cần bận tâm về những việc nhỏ nhặt trong phủ, trên dưới trong phủ không ai dám bất kính với y, không có Vương phi nào thoải mái như y.
Lâm Hành Chi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, y và Sở Chiêu nắm tay nhau ra khỏi cửa, bước chân cũng thể hiện được sự vui vẻ.
Vừa bước vào đường chính, các loại huyên náo ào ào lọt vào tai, đèn đuốc rực rỡ, đèn lồng được treo trên cầu sáng rực, có người đang xướng khúc, có người bán nghệ, còn có đố đèn, những đứa trẻ rượt đuổi nhau cười đùa.
Khi hòa mình vào đám đông, sẽ vô thức cảm nhận được niềm vui ấy.
Các tửu lầu và quán trà hai bên đều chật kín người, ngồi ở chỗ cao chiếm được một vị trí đắc địa, có thể nhìn thấy toàn bộ sự phồn hoa náo nhiệt ở phía dưới.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đang đi dạo thì bất ngờ có một cái hà bao rơi xuống trước mặt, mang theo hương thơm, hình như là vật tùy thân của tiểu thư nhà nào đó.
Lâm Hành Chi ngẩng đầu lên, tình cờ gặp một vị cô nương mặc áo choàng gấm màu hồng, nàng có chút xấu hổ, quay mặt đi né tránh ánh mắt của Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi nắm lấy tay Sở Chiêu giơ lên, ra hiệu với đối phương,"Trong nhà ta có người "
Nói xong, lại cho đối phương một câu chúc phúc,"Chúc cô nương gặp được may mắn, tìm được lang quân như ý muốn."
Nói xong, Lâm Hành Chi liền bị Sở Chiêu kéo đi xa.
Nên không thấy được sự oán hận trong mắt của nữ tử ở trên lầu.
Nếu mà nói thì đây là người quen cũ của Lâm Hành Chi, Tôn Vũ San.
Vị cô nương Tôn gia này ngoan cường hơn kiếp trước rất nhiều, dù là giả vờ bị hành hạ hay là bị Tề Vương hành hạ không thương tiếc, thì nàng ta vẫn sống khỏe mạnh.
Kể từ lần trước Tề vương chặn đường Lâm Hành Chi không thành, Tôn Vũ San sau khi trở về liền bị Tề Vương trừng phạt nghiêm khắc, không để ý đến nàng ta hơn nửa tháng, Tôn Vũ San ở Tề Vương phủ đã chịu khổ đủ rồi, nàng ta cũng ghi hết mọi chuyện này lên đầu Lâm Hành Chi. Một bên tìm cách lấy lòng Tề Vương một bên lại nghĩ cách loại bỏ Lâm Hành Chi.
Tôn Vũ San đã tốn không ít công sức để khiến Tề Vương hòa hảo với mình, Tôn Vũ San đành phải dời chuyện loại bỏ Lâm Hành Chi lại, nhưng nàng ta không thể ngờ rằng cuộc vui chóng tàn. Sau khi Tề Vương ra khỏi thành dâng hương lúc trở về liền có vấn đề.
Người ngoài chỉ cho rằng tính tình hắn ta càng ngày càng lạnh lùng, ánh mắt nham hiểm, lại không biết Tề vương trút hết giận dữ, bất mãn và bạo lực ở trong phủ, trút lên người nàng.
Mặc dù Tề vương nói là vị Đại thiếu gia của Trấn quốc công đã khiến gã thành ra như vậy, nhưng Tôn Vũ San bí mật tìm người dò hỏi, biết được vị đại thiếu gia bất nam bất nữ kia có một chân với Ninh Vương, mà Ninh Vương cũng thường chạy đến Lệ Vương phủ.
Mặc kệ người khác có tin hay không, thì Tôn Vũ San cũng đã nhận định Lâm Hành Chi và Sở Chiêu là kẻ chủ mưu phía sau, là bọn họ tính kế Tề Vương.
Cho nên thù này nàng nhất định phải báo, nàng muốn Lâm Hành Chi chết, không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa.
Bởi vì Lâm Hành Chi suốt ngày chỉ ở trong Lệ Vương phủ không bước ra khỏi cửa, nên Tôn Vũ San không tìm được cơ hội, mà hôm nay lại là Nguyên Tiêu, nàng đoán chừng hai người sẽ ra đường ngắm đèn lồng, cho nên đã bỏ một số tiền lớn để đặt chỗ ngồi tại tửu lầu, ở đây ôm cây đợi thỏ.
Dung mạo của hai người quá nổi bật và chói mắt, Tôn Vũ San liếc mắt liền nhận ra, trong lòng tràn đầy hận ý chờ phát tiết, Lâm Hành Chi đang đi trên đường, nàng ta không hề do dự ném cái hà bao xuống.
Cái hà bao vốn nên rơi lên người Lâm Hành Chi lại bị y tránh đi, Tôn Vũ San liền mong đợi y nhặt nó lên, chỉ cần Lâm Hành Chi chạm vào hà bao, y nhất định sẽ chết.
Nhưng Lâm Hành Chi, người đã có người trong lòng, không muốn mắc nợ tình cảm nên từ đấy đến cuối chưa từng chạm vào hà bao.
Mục đích không đạt được, điều duy nhất khiến Tôn Vũ San vui mừng là, nàng không để Lâm Hành Chi thấy rõ mặt mình, sẽ không khiến y sinh ra phòng bị, dù sao nàng không phải chỉ hạ độc lên hà bao.
Sau khi hai người đi xa, Tôn Vũ San đi xuống lầu, nhặt hà bao, đi theo Lâm Hành Chi và Sở Chiêu về hướng mà họ muốn đi.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu cũng không đi xa lắm, bởi vì đường đông đúc, khó qua lại, bọn họ quyết định đi ăn cơm tối trước, khi vắng người một chút thì ra ngoài dạo.
Chỉ là đi chưa được mấy bước, liền có một đứa nhỏ ăn xin đụng phải Lâm Hành Chi, còn chưa kịp chạm vào góc áo của Lâm Hành Chi, liền ngã xuống, sùi bọt mép, tử vong tại chỗ.
"Chết...chết người!"
"Giết người rồi, có người giết người rồi."
Mặc kệ hiện trường náo nhiệt đến mấy, chỉ cần có mạng người, bầu không khí lập tức khác hẳn, có người la hét, có ngồi hoảng sợ, vô cùng hỗn loạn. Nhưng cũng có người ngầm hiểu chừa ra khoảng đất trống ở giữa, còn thằng nhỏ ăn xin nằm bất động ở giữa.
Lâm Hành Chi ngồi xổm xuống muốn kiểm tra, lại bị Sở Chiêu kéo lại, "Đừng chạm vào, có lẽ là do trúng độc chết."
Sở Chiêu phân phó Thập Nguyệt, "Đi mời người của nha môn và đại phu đến đây."
Lúc này, đột nhiên có người chỉ vào Lâm Hành Chi, hét lớn, "Là hắn! Đứa nhỏ ăn xin chỉ vụ chạm vào hắn mà chết, hắn chính là hung thủ giết người!"
Có người nhận ra hai người, "Là Lệ Vương và Lệ Vương phi."
Sắc mặt của những người xung quanh rất đa dạng, có người im lặng, có người bắt đầu nhỏ giọng nói với nhau.
"Bên ngoài có tin đồn Lệ Vương giết người như ngoé, hóa ra lại là sự thật."
"Một đứa nhỏ ăn xin mà cũng không tha, đúng là nhẫn tâm."
"Mà Lệ Vương phi không phải là nhi tử của đại tướng quân sao, đại tướng quân tốt như vậy lại sinh ra một nhi tử thích nam nhân, đúng là vô đạo đức, khó coi."
"Chủ yếu nhất là người tài gả vào Lệ vương phủ không bao lâu, học gì không học lại học được sự độc ác như vậy. Ta vừa tận mắt chứng khiến tên ăn mày đó đi về phía Lệ Vương phi, người chắc chắn là do hắn giết."
"..."
Lâm Hành Chi thực sự không nói nên lời, giống y như lần trước nói y cấu kết với sát thủ, không có trò gì mới.
Lâm Hành Chi liếc nhìn đám người, có nhiều người tránh đi không dám nhìn vào y, nhếch khóe miệng giễu cợt:"Chư vị có chịu trách nghiệm với những lời nói của mình hay không?"
"Nếu như tra ra cái chết của đứa nhỏ này không hề liên quan gì đến bổn vương phi, các ngươi sẽ mang tội vu khống hoàng thất, các ngươi có thể gánh chịu hậu quả?"
Thành công khiến những người đó câm miệng.
Nhưng lời đã nói ra là không thể thu hồi lại được, y không muốn và cũng không cần phải chịu đựng những lời vu khống đó.
Lâm Hành Chi quay đầu lại bảo Thạch Mặc, "Theo quy củ, nhớ rõ những người này. Bọn họ là những người lương thiện, vừa lúc kinh thành này có rất nhiều ăn xin để bọn họ xuất bạc giúp đỡ những người đó đi."
Lâm Hành Chi nói xong, xin ý kiến của Vương gia nhà mình, "Vương gia, thấy thế nào?"
Sở Chiêu gật đầu, "Rất tốt, làm theo lời của Vương phi."
Cái này còn đáng sợ hơn vừa uy hiếp bọn họ vu tội hoàng thất, những người không muốn xuất bạc lập tức tách khỏi đám đông, tìm đường trốn thoát.
Tự mình lộ diện, quả thực là cho Thạch Mặc một cơ hội tốt để bắt người, hắn nhảy lên túm lấy cổ áo của người đó, ném vào khoảng trống ở giữa.
Có ví dụ đang bày ra, những người khác không dám động.
Lâm Hành Chi chỉ vào người bị ngã trên mặt đất, "Những người cố gắng trốn thoát sẽ phải trả gấp đôi. Người tốt như vậy cũng không có nhiều, những người ăn xin ở trong thành chắc sẽ mang ơn ngươi rất nhiều."
Lần này không chỉ không dám động, thậm chí cả thở cũng không dám.
Lúc này, những kẻ được trả tiền để kích động người khác bắt đầu hành động.
"Lệ vương phi đây là muốn ỷ thế hiếp người sao? Có rất nhiều người chứng kiến ngươi hại chết thằng nhóc ăn xin này. Ngươi cho rằng chỉ cần uy hiếp mấy câu là có thể thoát tội sao?"
"Đúng vậy, mọi người đều nhìn thấy, ngươi chính là hung thủ, mọi người đừng bị hắn lừa. Đại Sở có vương pháp, giết người phải đền mạng là đúng. Chúng ta có nhiều người như vậy sao phải sợ hắn, chẳng lẽ hắn có thể chém đầu tất cả chúng ta?!"
Giống như một đại hiệp bênh vực lẽ phải vì dân trừ hại.
Bá tánh cũng có chút buông lỏng, đặc biệt là những người bị Lâm Hành Chi nhắm tới muốn họ xuất bạc.
Bọn họ đảo mắt suy nghĩ có nên phản kháng hay không, nhưng lại không ngờ bị một ánh mắt của Lệ Vương làm cho im lặng.
Tuy nhiên, mục tiêu của Sở Chiêu không phải bọn họ, mà là mấy vị "đại hiệp", Sở Chiêu gọi lớn:"Thạch Mặc, bắt người!"
Động tác của Thạch Mặc rất nhanh, trong chớp mắt người đã bị ném vào.
Thạch Mặc đứng sang một bên chờ đợi chỉ thư của Sở Chiêu.
Sở Chiêu chỉ vào nắm tay nửa nắm chặt của thằng nhóc ăn mày, lờ mờ có thể nhìn thấy mấy đồng xu trong lòng bàn tay nó, Sở Chiêu nói:"Để bọn họ lấy đồng xu trong tay thằng nhóc ăn xin."
Mọi người nhìn nhau không hiểu tại sao, có người không hài lòng nói:" Thật quá đáng, người ta cũng đã chết mà còn nhớ đến mấy đồng tiền."
Rất nhanh liền có người phản bác, "Đường đường là Vương gia tiếc gì mấy đồng xu, theo ta thấy, chắc chắn mấy đồng xu đó có vấn đề."
Không ít người đồng tình với cái quan điểm này.
Cũng vào lúc này, sắc mặt của hai người kia sau khi nghe được lời của Sở Chiêu lập tức thay đổi, sắc mặt tái nhợt, muốn bỏ chạy.
Thạch Mặc đương nhiên không để cho bọn họ chạy thoát, người một cước, hai người lập tức quỳ xuống đất, Thạch Mặc ấn tay một kẻ chạm vào tay của nhóc ăn xin, người đó giãy giụa, nắm chặt tay, nói gì cũng không chịu chạm vào.
Thấy mình sắp chạm vào, người này đột nhiên hét lớn, dùng hết toàn bộ sức lực thoát khỏi sự trói buộc của Thạch Mặc:" Không! Ta không muốn chết, ta không muốn chết!"
Người còn lại cũng lặng lẽ lùi về sau, sợ Thạch Mặc sẽ bắt gã chạm vào đồng xu.
Bách tính ngu mắt, không hiểu sao chỉ chạm vào lại có thể khiến một người chết.
Thạch Nghiên đứng ở phía sau cũng sốt ruột, "Nè, vậy mà các ngươi còn chưa rõ sao, thằng nhóc ăn xin này là bị đồng xu trong tay độc chết, hai tên đó biết trong đồng xu có độc nên không dám chạm vào, nói không chừng cái đồng xu này là do bọn chúng đưa cho nhóc ăn mày này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.