Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 33:
Nạp Lan Thập Thất
12/08/2024
Trong căn phòng rộng rãi nhất hậu viện huyện nha, nghe ân sư kể lại toàn bộ chuyện bị tập kích trong sơn cốc, sắc mặt Viên Minh tái nhợt.
Tuy Phó Đỉnh Thần đã tránh nặng tìm nhẹ lược qua vài chi tiết nguy hiểm nhưng Viên Minh sau khi nghe xong vẫn “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ông.
Vị con cưng của trời này đáng lẽ phải tiến vào Hàn Lâm viện, đi con đường văn thần thanh quý nhất Đại Tề triều, làm trung thần bồi dưỡng cho trữ quân tương lai.
Nhưng giờ phút này, vị đại nhân trẻ tuổi lại cúi đầu, hổ thẹn mà cắn răng, bả vai run nhè nhẹ: “Là học trò vô năng…”
Nếu không phải vì ân sư nhớ mong mình, chuyến này đến cố đô sẽ không đi đường bộ, cố ý tới huyện Vân Sơn thăm ông.
Nếu bản thân ở huyện Vân Sơn có quyết đoán, có thủ đoạn, sớm dẹp lui nạn trộm cướp, đoàn người ân sư có lẽ hôm nay sẽ không phải chịu tập kích, trải qua cửu tử nhất sinh.
Cũng ở một thời không khác, Phó đại nhân chết bệnh ở cố đô, Viên Minh bị ném tới biên cương một đêm đầu đã bạc, viết xuống thiên huyết tế văn lưu truyền hậu thế, đến khi máu trong người tưởng như cạn.
Ông ấy đem cái chết của ân sư đổ hết tội lỗi lên người mình, cả đời không thể tha thứ cho bản thân vô năng.
Phó Đỉnh Thần nhìn đệ tử đắc ý của mình, trong lòng nhịn không được thở dài.
“Giám Chi.” Phó Đỉnh Thần từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt Viên Minh, đưa tay đặt lên đỉnh đầu ông, “Chớ nên tự trách.”
Phó Đỉnh Thần hiểu rất rõ, cho dù là ông của thời trẻ đến huyện Vân Sơn cũng không thể làm tốt hơn Viên Minh.
Quân có thể điều động trong huyện chỉ có bấy nhiêu, triều đình cũng không có khả năng chi viện quân đội tới, chỉ bằng Viên Minh tuyệt đối không thể bình loạn nạn trộm cướp.
Nếu một cá nhân thực sự có thể thay đổi hết thảy, những người trong triều cũng không điều hắn tới đây.
Viên Minh cảm nhận bàn tay ân sư dừng trên đỉnh đầu mình, giống như hơi ấm của phụ thân, khoang mũi lập tức đau xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Mấy năm bị giam cầm ở huyện Vân Sơn không làm ông sa ngã, cũng không cảm thấy ủy khuất, nhưng ngay khi cái xoa đầu an ủi của ân sư rơi xuống, ông liền muốn khóc.
“Được rồi.”
Phó Đỉnh Thần nâng tay ông, đỡ ông từ mặt đất đứng lên.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của học trò, Phó Đỉnh Thần chỉ cười cười, sau đó chỉ vào Phong Mân đang ở trong phòng, nói: “Lần này vi sư có thể bình yên thoát thân, ít nhiều cũng nhờ tiểu Hầu gia.”
Ông giới thiệu Phong Mân với đệ tử của mình.
Viên Minh lúc này mới biết vị công tử trẻ tuổi quý khí bức người này hóa ra là nhi tử của Trung Dũng hầu.
Nghe chuyện bảy kỵ binh bọn họ thế mà có thể thay đổi cục diện, Viên Minh vốn không am hiểu chuyện quân sự cảm thấy rất khó tin.
Bởi vậy, ông đối với Phong Mân càng thêm kính nể.
Đây đã là lần thứ hai trong ngày Phong Mân cảm thấy bản thân trở thành anh hùng.
Hắn vẫn cảm thấy chưa quen lắm, trong lòng thậm chí còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Hắn cũng đứng lên, khiêm tốn nói: “Vãn bối chỉ là may mắn gặp dịp, hơn nữa ít nhiều cũng nhờ hộ vệ của Phó đại nhân phối hợp mới có thể đánh đuổi toán mã phỉ đó.”
Nói xong, ba người một lần nữa ngồi vào chỗ.
Phó Đỉnh Thần tiếp tục hỏi chuyện học trò nạn trộm cướp ở huyện Vân Sơn, Phong Mân đang cẩn thận lắng nghe thì nha hoàn bên ngoài liền tiến vào thông báo Trần Tùng Ý đến.
Nghe vậy, Phó Đỉnh Thần dừng câu chuyện, cười với đệ tử của mình, nói: “Vị Ý cô nương này cũng là một nữ tử kỳ tài. Nàng là biểu muội của tiểu hầu gia, hôm nay ở trong cốc, chính nàng ở trên cao dùng lệnh kỳ chỉ huy biến trận, cùng tiểu hầu gia phối hợp khăng khít, thế như chẻ tre, mới đánh lui mấy tên hãn phỉ đó.”
Viên Minh mới vừa rồi cũng gặp qua Trần Tùng Ý nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không chú ý xe ngựa của sư mẫu thừa ra một thiếu nữ.
Giờ phút này nghe ân sư nói xong, ánh mắt ông không khỏi sáng lên: “Thật sao? Đúng là cân quắc không nhường tu mi*.”
(*) Cân quắc không nhường tu mi: ý chỉ nữ nhân không thua kém nam nhân.
Chờ đến khi Trần Tùng Ý tiến vào, Viên Minh liền nghiêm túc quan sát thiếu nữ thoạt nhìn đoan trang yếu đuối này.
Ông không cách nào tưởng tượng được nàng có thể ở trong hiểm cảnh dẫn dắt mọi người thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, nhưng điều này cũng không ngăn ông đứng dậy, cảm tạ giống với Phong Mân lúc trước, ông trịnh trọng khom mình hành tạ lễ với Trần Tùng Ý: “Đa tạ cô nương hôm nay cứu giúp ân sư.”
Người khác có thể không lĩnh hội hết lòng cảm kích cùng niềm hạnh phúc trong lời Viên Minh, nhưng Trần Tùng Ý ở một tuyến thời gian khác đã gặp qua cảnh ông hối hận cùng tự trách lại hoàn toàn thấu hiểu.
Nàng dừng trước mặt ba người, hướng về phía Viên Minh hành lễ, còn trả ông nửa lễ: “Viên đại nhân quá lời, Phó đại nhân là trụ cột triều đình, ắt có trời cao phù hộ, có thể gặp dữ hóa lành.”
Thấy nàng cùng Phong Mân đều không kể công, Viên Minh đối với “huynh muội” hai người càng thêm yêu mến, kính nể.
Mà Phong Mân nhìn Trần Tùng Ý, thấy nàng đã rửa mặt chải đầu xong, cũng thay một thân váy áo, lại trở về bộ dáng thiên kim khuê tú ngày thường, hắn vẫn cảm thấy dáng vẻ này quen thuộc hơn.
Chỉ là nghe đến đoạn nàng nói Phó đại nhân có trời cao phù hộ, thần sắc hắn trở nên có chút vi diệu.
Trời cao đâu ra phù hộ? Hôm nay Phó Thượng thư có thể toàn thân rút lui khỏi sơn cốc, rõ ràng là vì nàng nhúng tay thay đổi vận mệnh!
—— cho nên giờ phút này, là nàng khiêm tốn, hay thực sự coi chuyện này thành sứ mệnh của mình rồi?
Đúng lúc này, Viên phu nhân cũng tiến vào.
Thấy Trần Tùng Ý ở chỗ này, Viên phu nhân vẫn như trước cho rằng nàng là vãn bối Phó gia, chỉ nghĩ nàng tới đây để gặp Phó Đỉnh Thần, vì thế cười dịu dàng nắm tay nàng: “Hóa ra cô nương ở chỗ này.”
Sau đó, bà mới nói với ba đại nam nhân trong phòng, “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, để thiếp cho bưng đồ ăn tới, lão gia ở đây bồi ân sư cùng vị công tử này cùng nhau dùng bữa?”
Viên Minh gật gật đầu, hỏi ý kiến ân sư: “Sư phụ, trưa nay người ở huyện nha dùng cơm canh đạm bạc nhà con nhé?”
Vốn dĩ hôm nay ông đã mở tiệc ở Vân Hương lâu để khoản đãi ân sư, nay chuyện bị tập kích trong sơn cốc còn chưa rõ ràng, sau khi dùng ngọ thiện còn phải điều tra một phen.
—— bọn chúng tuyệt đối không phải cướp đường bình thường.
Phong Mân thấy Phó Đỉnh Thần gật đầu, liền biết bữa ăn này không đơn giản như vậy.
Trong bữa cơm tất nhiên sẽ thảo luận, kết luận thân phận đám mã phỉ hôm nay cùng chân tướng trận tập kích.
Tuy Phó Đỉnh Thần đã tránh nặng tìm nhẹ lược qua vài chi tiết nguy hiểm nhưng Viên Minh sau khi nghe xong vẫn “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ông.
Vị con cưng của trời này đáng lẽ phải tiến vào Hàn Lâm viện, đi con đường văn thần thanh quý nhất Đại Tề triều, làm trung thần bồi dưỡng cho trữ quân tương lai.
Nhưng giờ phút này, vị đại nhân trẻ tuổi lại cúi đầu, hổ thẹn mà cắn răng, bả vai run nhè nhẹ: “Là học trò vô năng…”
Nếu không phải vì ân sư nhớ mong mình, chuyến này đến cố đô sẽ không đi đường bộ, cố ý tới huyện Vân Sơn thăm ông.
Nếu bản thân ở huyện Vân Sơn có quyết đoán, có thủ đoạn, sớm dẹp lui nạn trộm cướp, đoàn người ân sư có lẽ hôm nay sẽ không phải chịu tập kích, trải qua cửu tử nhất sinh.
Cũng ở một thời không khác, Phó đại nhân chết bệnh ở cố đô, Viên Minh bị ném tới biên cương một đêm đầu đã bạc, viết xuống thiên huyết tế văn lưu truyền hậu thế, đến khi máu trong người tưởng như cạn.
Ông ấy đem cái chết của ân sư đổ hết tội lỗi lên người mình, cả đời không thể tha thứ cho bản thân vô năng.
Phó Đỉnh Thần nhìn đệ tử đắc ý của mình, trong lòng nhịn không được thở dài.
“Giám Chi.” Phó Đỉnh Thần từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt Viên Minh, đưa tay đặt lên đỉnh đầu ông, “Chớ nên tự trách.”
Phó Đỉnh Thần hiểu rất rõ, cho dù là ông của thời trẻ đến huyện Vân Sơn cũng không thể làm tốt hơn Viên Minh.
Quân có thể điều động trong huyện chỉ có bấy nhiêu, triều đình cũng không có khả năng chi viện quân đội tới, chỉ bằng Viên Minh tuyệt đối không thể bình loạn nạn trộm cướp.
Nếu một cá nhân thực sự có thể thay đổi hết thảy, những người trong triều cũng không điều hắn tới đây.
Viên Minh cảm nhận bàn tay ân sư dừng trên đỉnh đầu mình, giống như hơi ấm của phụ thân, khoang mũi lập tức đau xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Mấy năm bị giam cầm ở huyện Vân Sơn không làm ông sa ngã, cũng không cảm thấy ủy khuất, nhưng ngay khi cái xoa đầu an ủi của ân sư rơi xuống, ông liền muốn khóc.
“Được rồi.”
Phó Đỉnh Thần nâng tay ông, đỡ ông từ mặt đất đứng lên.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của học trò, Phó Đỉnh Thần chỉ cười cười, sau đó chỉ vào Phong Mân đang ở trong phòng, nói: “Lần này vi sư có thể bình yên thoát thân, ít nhiều cũng nhờ tiểu Hầu gia.”
Ông giới thiệu Phong Mân với đệ tử của mình.
Viên Minh lúc này mới biết vị công tử trẻ tuổi quý khí bức người này hóa ra là nhi tử của Trung Dũng hầu.
Nghe chuyện bảy kỵ binh bọn họ thế mà có thể thay đổi cục diện, Viên Minh vốn không am hiểu chuyện quân sự cảm thấy rất khó tin.
Bởi vậy, ông đối với Phong Mân càng thêm kính nể.
Đây đã là lần thứ hai trong ngày Phong Mân cảm thấy bản thân trở thành anh hùng.
Hắn vẫn cảm thấy chưa quen lắm, trong lòng thậm chí còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Hắn cũng đứng lên, khiêm tốn nói: “Vãn bối chỉ là may mắn gặp dịp, hơn nữa ít nhiều cũng nhờ hộ vệ của Phó đại nhân phối hợp mới có thể đánh đuổi toán mã phỉ đó.”
Nói xong, ba người một lần nữa ngồi vào chỗ.
Phó Đỉnh Thần tiếp tục hỏi chuyện học trò nạn trộm cướp ở huyện Vân Sơn, Phong Mân đang cẩn thận lắng nghe thì nha hoàn bên ngoài liền tiến vào thông báo Trần Tùng Ý đến.
Nghe vậy, Phó Đỉnh Thần dừng câu chuyện, cười với đệ tử của mình, nói: “Vị Ý cô nương này cũng là một nữ tử kỳ tài. Nàng là biểu muội của tiểu hầu gia, hôm nay ở trong cốc, chính nàng ở trên cao dùng lệnh kỳ chỉ huy biến trận, cùng tiểu hầu gia phối hợp khăng khít, thế như chẻ tre, mới đánh lui mấy tên hãn phỉ đó.”
Viên Minh mới vừa rồi cũng gặp qua Trần Tùng Ý nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không chú ý xe ngựa của sư mẫu thừa ra một thiếu nữ.
Giờ phút này nghe ân sư nói xong, ánh mắt ông không khỏi sáng lên: “Thật sao? Đúng là cân quắc không nhường tu mi*.”
(*) Cân quắc không nhường tu mi: ý chỉ nữ nhân không thua kém nam nhân.
Chờ đến khi Trần Tùng Ý tiến vào, Viên Minh liền nghiêm túc quan sát thiếu nữ thoạt nhìn đoan trang yếu đuối này.
Ông không cách nào tưởng tượng được nàng có thể ở trong hiểm cảnh dẫn dắt mọi người thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, nhưng điều này cũng không ngăn ông đứng dậy, cảm tạ giống với Phong Mân lúc trước, ông trịnh trọng khom mình hành tạ lễ với Trần Tùng Ý: “Đa tạ cô nương hôm nay cứu giúp ân sư.”
Người khác có thể không lĩnh hội hết lòng cảm kích cùng niềm hạnh phúc trong lời Viên Minh, nhưng Trần Tùng Ý ở một tuyến thời gian khác đã gặp qua cảnh ông hối hận cùng tự trách lại hoàn toàn thấu hiểu.
Nàng dừng trước mặt ba người, hướng về phía Viên Minh hành lễ, còn trả ông nửa lễ: “Viên đại nhân quá lời, Phó đại nhân là trụ cột triều đình, ắt có trời cao phù hộ, có thể gặp dữ hóa lành.”
Thấy nàng cùng Phong Mân đều không kể công, Viên Minh đối với “huynh muội” hai người càng thêm yêu mến, kính nể.
Mà Phong Mân nhìn Trần Tùng Ý, thấy nàng đã rửa mặt chải đầu xong, cũng thay một thân váy áo, lại trở về bộ dáng thiên kim khuê tú ngày thường, hắn vẫn cảm thấy dáng vẻ này quen thuộc hơn.
Chỉ là nghe đến đoạn nàng nói Phó đại nhân có trời cao phù hộ, thần sắc hắn trở nên có chút vi diệu.
Trời cao đâu ra phù hộ? Hôm nay Phó Thượng thư có thể toàn thân rút lui khỏi sơn cốc, rõ ràng là vì nàng nhúng tay thay đổi vận mệnh!
—— cho nên giờ phút này, là nàng khiêm tốn, hay thực sự coi chuyện này thành sứ mệnh của mình rồi?
Đúng lúc này, Viên phu nhân cũng tiến vào.
Thấy Trần Tùng Ý ở chỗ này, Viên phu nhân vẫn như trước cho rằng nàng là vãn bối Phó gia, chỉ nghĩ nàng tới đây để gặp Phó Đỉnh Thần, vì thế cười dịu dàng nắm tay nàng: “Hóa ra cô nương ở chỗ này.”
Sau đó, bà mới nói với ba đại nam nhân trong phòng, “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, để thiếp cho bưng đồ ăn tới, lão gia ở đây bồi ân sư cùng vị công tử này cùng nhau dùng bữa?”
Viên Minh gật gật đầu, hỏi ý kiến ân sư: “Sư phụ, trưa nay người ở huyện nha dùng cơm canh đạm bạc nhà con nhé?”
Vốn dĩ hôm nay ông đã mở tiệc ở Vân Hương lâu để khoản đãi ân sư, nay chuyện bị tập kích trong sơn cốc còn chưa rõ ràng, sau khi dùng ngọ thiện còn phải điều tra một phen.
—— bọn chúng tuyệt đối không phải cướp đường bình thường.
Phong Mân thấy Phó Đỉnh Thần gật đầu, liền biết bữa ăn này không đơn giản như vậy.
Trong bữa cơm tất nhiên sẽ thảo luận, kết luận thân phận đám mã phỉ hôm nay cùng chân tướng trận tập kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.