Sau Khi Trọng Sinh, Ta Đoạt Lại Phúc Khí
Chương 46:
Nạp Lan Thập Thất
22/12/2024
Trần Tùng Ý khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn phu nhân nhà họ Phó, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Tuệ tỷ nhi, hỏi: "Tuệ tỷ nhi đã từng vào thư phòng của cha ngươi chưa? Nơi đó có phải có rất nhiều sách hay không?"
Tuệ tỷ nhi gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh.
Trần Tùng Ý mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: "Vậy chờ đến khi ngươi đọc hết những quyển sách trong đó, ngươi cũng sẽ trở nên lợi hại như ta."
Phụ thân của Tuệ tỷ nhi là Binh Bộ Thượng thư, trong thư phòng tất nhiên chứa không ít binh thư quý giá. Từ một góc độ nào đó, lời này của Trần Tùng Ý cũng không phải là dối gạt.
Thấy Tuệ tỷ nhi tin tưởng gật đầu không chút nghi ngờ, phu nhân nhà họ Phó lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vốn sợ con gái mình động lòng, rồi sẽ mải mê múa đao luyện kiếm mà không biết quay đầu. Nhưng Ý cô nương biết chừng mực, chỉ khuyên con bé đọc sách. Cùng lắm thì sau này Tuệ tỷ nhi chỉ gây rắc rối chút ít trong thư phòng mà thôi.
Viên phu nhân ở bên mỉm cười, nói: "Đọc sách rất tốt! Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường."
Nói rồi, nàng nhìn sang con trai mình, vẫy tay gọi Viên Huy lại. Cậu bé lon ton chạy tới, liền bị mẫu thân ôm lấy, nhân cơ hội dạy dỗ: "Nghe thấy chưa? Ngay cả tỷ tỷ lợi hại như vậy cũng nói phải đọc sách. Ngươi không được lười biếng nữa, biết chưa?"
Viên Huy vội gật đầu đồng ý, rồi lại nhanh chóng rời khỏi mẫu thân, tiến đến bên Tuệ tỷ nhi. Cậu cùng nàng đều vô cùng tò mò về Trần Tùng Ý, không nhịn được mà hỏi: "Tỷ tỷ đọc nhiều sách như vậy, chắc hẳn cũng đi nhiều nơi, biết rất nhiều chuyện xưa đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tuệ tỷ nhi reo lên, đôi mắt sáng như sao, hai tay níu lấy tay áo Trần Tùng Ý, làm nũng: "Tỷ tỷ kể cho chúng ta nghe một chút đi, được không?"
Trần Tùng Ý mỉm cười. Nàng biết, ở độ tuổi này, trẻ con luôn tò mò với thế giới bên ngoài. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng nói: "Vậy để ta kể cho các ngươi nghe một chút chuyện xưa ở biên quan nhé."
Biên quan, một nơi hoàn toàn khác biệt với kinh thành hay Giang Nam phồn hoa, mang theo vẻ tráng lệ và hùng vĩ của riêng mình.
Những hình ảnh "đại mạc cô yên" (bóng khói cô tịch trên sa mạc), "trường hà lạc nhật" (sông dài nhuộm ánh hoàng hôn) hiện lên sống động qua từng lời miêu tả của Trần Tùng Ý. Đừng nói là hai đứa trẻ, ngay cả phu nhân nhà họ Phó và Viên phu nhân đang trò chuyện cũng bất giác dừng lại, bị cuốn hút bởi bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp mà nàng vẽ nên qua lời kể.
"Biên quan tuy hoang vắng, nhưng lại có sức sống hoàn toàn khác biệt so với vùng Quan Trung. Ở đó, con người cứng cỏi và mạnh mẽ. Mảnh đất khô cằn và cằn cỗi rơi vào tay họ, dù khó khăn đến đâu, họ cũng sẽ nghĩ cách để trồng trọt và làm ra hoa màu."
"Ra khỏi pháo đài, trước mắt là cát vàng mênh mông, nhưng giữa hoang mạc vẫn có những ốc đảo. Những hồ nước màu lam trong vắt khảm giữa lòng ốc đảo, giống như những viên ngọc bích bị đánh rơi giữa biển cát."
"… Ở nơi biên cương rộng lớn ấy, thường xuyên có thể nhìn thấy hùng ưng lượn vòng trên bầu trời. Những người chăn thả gia súc luôn theo chân đàn dê, đàn bò của mình mà di chuyển. Dê bò đi tới đâu, nhà của họ cũng theo đó mà dời đến."
"Bên ngoài biên quan còn có một con đường thương mại, thông thẳng tới Tây Vực xa xôi. Những loại hương liệu, lụa là, sản vật quý hiếm và đồ thủ công mỹ nghệ trong kinh thành mà chúng ta thấy, đều từ con đường này mà đưa đến."
Tuệ tỷ nhi gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh.
Trần Tùng Ý mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: "Vậy chờ đến khi ngươi đọc hết những quyển sách trong đó, ngươi cũng sẽ trở nên lợi hại như ta."
Phụ thân của Tuệ tỷ nhi là Binh Bộ Thượng thư, trong thư phòng tất nhiên chứa không ít binh thư quý giá. Từ một góc độ nào đó, lời này của Trần Tùng Ý cũng không phải là dối gạt.
Thấy Tuệ tỷ nhi tin tưởng gật đầu không chút nghi ngờ, phu nhân nhà họ Phó lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vốn sợ con gái mình động lòng, rồi sẽ mải mê múa đao luyện kiếm mà không biết quay đầu. Nhưng Ý cô nương biết chừng mực, chỉ khuyên con bé đọc sách. Cùng lắm thì sau này Tuệ tỷ nhi chỉ gây rắc rối chút ít trong thư phòng mà thôi.
Viên phu nhân ở bên mỉm cười, nói: "Đọc sách rất tốt! Đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường."
Nói rồi, nàng nhìn sang con trai mình, vẫy tay gọi Viên Huy lại. Cậu bé lon ton chạy tới, liền bị mẫu thân ôm lấy, nhân cơ hội dạy dỗ: "Nghe thấy chưa? Ngay cả tỷ tỷ lợi hại như vậy cũng nói phải đọc sách. Ngươi không được lười biếng nữa, biết chưa?"
Viên Huy vội gật đầu đồng ý, rồi lại nhanh chóng rời khỏi mẫu thân, tiến đến bên Tuệ tỷ nhi. Cậu cùng nàng đều vô cùng tò mò về Trần Tùng Ý, không nhịn được mà hỏi: "Tỷ tỷ đọc nhiều sách như vậy, chắc hẳn cũng đi nhiều nơi, biết rất nhiều chuyện xưa đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tuệ tỷ nhi reo lên, đôi mắt sáng như sao, hai tay níu lấy tay áo Trần Tùng Ý, làm nũng: "Tỷ tỷ kể cho chúng ta nghe một chút đi, được không?"
Trần Tùng Ý mỉm cười. Nàng biết, ở độ tuổi này, trẻ con luôn tò mò với thế giới bên ngoài. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng nói: "Vậy để ta kể cho các ngươi nghe một chút chuyện xưa ở biên quan nhé."
Biên quan, một nơi hoàn toàn khác biệt với kinh thành hay Giang Nam phồn hoa, mang theo vẻ tráng lệ và hùng vĩ của riêng mình.
Những hình ảnh "đại mạc cô yên" (bóng khói cô tịch trên sa mạc), "trường hà lạc nhật" (sông dài nhuộm ánh hoàng hôn) hiện lên sống động qua từng lời miêu tả của Trần Tùng Ý. Đừng nói là hai đứa trẻ, ngay cả phu nhân nhà họ Phó và Viên phu nhân đang trò chuyện cũng bất giác dừng lại, bị cuốn hút bởi bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp mà nàng vẽ nên qua lời kể.
"Biên quan tuy hoang vắng, nhưng lại có sức sống hoàn toàn khác biệt so với vùng Quan Trung. Ở đó, con người cứng cỏi và mạnh mẽ. Mảnh đất khô cằn và cằn cỗi rơi vào tay họ, dù khó khăn đến đâu, họ cũng sẽ nghĩ cách để trồng trọt và làm ra hoa màu."
"Ra khỏi pháo đài, trước mắt là cát vàng mênh mông, nhưng giữa hoang mạc vẫn có những ốc đảo. Những hồ nước màu lam trong vắt khảm giữa lòng ốc đảo, giống như những viên ngọc bích bị đánh rơi giữa biển cát."
"… Ở nơi biên cương rộng lớn ấy, thường xuyên có thể nhìn thấy hùng ưng lượn vòng trên bầu trời. Những người chăn thả gia súc luôn theo chân đàn dê, đàn bò của mình mà di chuyển. Dê bò đi tới đâu, nhà của họ cũng theo đó mà dời đến."
"Bên ngoài biên quan còn có một con đường thương mại, thông thẳng tới Tây Vực xa xôi. Những loại hương liệu, lụa là, sản vật quý hiếm và đồ thủ công mỹ nghệ trong kinh thành mà chúng ta thấy, đều từ con đường này mà đưa đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.