Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc
Chương 7:
Phi Dực
30/05/2022
Nàng nghe được tên Khương Huyên, lại nghe đại biểu tỷ của nàng nhắc đến chuyện rơi xuống nước, thiếu chút nữa thì mình đã chết, mới biết mình đã quay về thời điểm nào.
Năm nàng mới vừa tròn mười hai tuổi.
Một năm mà đã xảy ra rất nhiều việc.
Yến Ninh nhớ rất rõ ràng, vào mùa đông năm đó đúng vào ngày đại thọ của lão phu nhân, bọn tỷ muội của nhà bọn họ cùng với các vị tiểu thư quen biết khác cùng nhau chơi đùa cực kì vui vẻ. Bởi vì quá mức vui vẻ, vì vậy sau khi chúc thọ lão phu nhân xong, biểu tỷ Khương Lan của nàng hào hứng mang theo các cô gái còn nhỏ tuổi như các nàng đến bên bờ hồ để chơi đùa.
Bầu trời mùa đông, lạnh lẽo giá rét, Khương Lan lại phải tiếp đón vài tiểu quý nữ theo cha mẹ đến phủ Lý Quốc công để chúc thọ cho lão phu nhân, khoe khoang những con cá chép nuôi trong hồ, vì thế ra lệnh cho hạ nhân đập tan lớp băng đóng trên mặt hồ. Yến Ninh nhát gan, núp ở phía sau nhìn theo mấy nữ hài tử dưới sự thống lĩnh của Khương Lan bước đến gần bờ hồ để ngắm những chú cá chép xinh đẹp lội dưới hồ sau khi đã đập tan lớp băng dày.
Khương Lan gọi nàng qua xem cùng.
Yến Ninh luôn luôn thân thiết với Khương Lan, vì vậy do dự một chút liền bước đến đứng bên cạnh Khương Lan.
Lúc này nàng cũng không hề đặc biệt cảnh giác gì với Khương Huyên đang đứng bên cạnh mình, bởi vì ở trong mắt của nàng, Khương Huyên chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, không được lão phu nhân thích, ngay cả tiệc mừng thọ cũng không cho phép nàng ta xuất hiện.
Nàng nhớ rõ mình và Khương Lan đang vui vẻ ngắm mấy chú cá chép trong hồ, sau đó tựa hồ đang nói đến chuyện gì, hình như nàng nói...
"Đại cữu mẫu cực kì chăm chút cho lễ mừng thọ lần này của lão phu nhân. Cố ý gọi người làm thật nhiều quả đào mừng thọ cực lớn, không khác những quả đào thật chút nào luôn." Từ nhỏ nàng được Ly quốc công phu nhân nuôi lớn, bởi vì thuở nhỏ tang mẫu, vì vậy luôn xem Lý quốc công phu nhân như mẹ ruột của mình, vì thế không ngừng khen ngợi Lý Quốc công phu nhân, ngay cả việc sắp xếp tiệc mừng thọ cho lão phu nhân cũng khen không ngớt miệng. Yên Ninh vẫn còn chưa kịp trưởng thành, cảm thấy hãnh diện thay nên cực kì đắc ý khoe khoang với Khương Lan.
Nàng lại thật không ngờ bị Khương Huyên đang đứng ở phía sau lập tức vung tay lên đẩy nàng rơi vào trong nước. Trong nước lạnh như băng giá, Yến Ninh lại không biết bơi, suýt nữa chết đuối ở trong hồ. Nếu không phải Khương Lan thét ầm lên, sau đó nhảy xuống kéo mình vào bờ, mà đợi hạ nhân đến thì có lẽ Yến Ninh đã chết mất.
Khi đó tuổi của nàng còn rất nhỏ, vì thế mới không hiểu lí do vì sao Khương Huyên lại oán hận mình như thế.
Khương Huyên vẫn luôn oán hận Lý quốc công phu nhân, oán hận đại biểu tỷ A Dung của nàng, đồng thời vẫn luôn oán hận Yến Ninh.
Vì vậy, khi Thẩm Ngôn Khanh cưới Yến Ninh, lại đối xử với nàng cực kì không tốt, làm cho nàng mỗi ngày đều bật khóc, Yến Ninh mới đột nhiên phát giác ra ác ý của Khương Huyên.
Nàng sống trong đau lòng và khổ sở.
Nhìn thấy nàng sống khổ sở thì Khương Huyên lại cảm thấy vui vẻ.
Khương Huyên vui vẻ, thì Thẩm Ngôn Khanh cũng sẽ vui vẻ.
Thì ra trong ba người bọn họ, Yến Ninh là người để bọn họ giẫm đạp dưới chân để tạo niềm vui cho họ.
"Tại sao lại khóc? Nước mắt tơi nhiều như thế sau này sẽ không xinh đẹp nữa đâu.”
A Dung vốn là trưởng tỷ trong nhà, huống chi Yến Ninh thuở nhỏ mất cha tang mẹ, sống lẻ loi đơn độc trong phủ Lý quốc công, được chính tay Lý quốc công phu nhân nuôi lớn, vì vậy A Dung xem Yến Ninh như muội muội ruột thọt của mình.
Thấy Yến Ninh không ngừng rơi nước mắt, thân thể nhỏ nhắn không biết bởi vì bệnh hay vì bật khóc mà không ngừng run rẩy, "Là trong lòng còn chỗ nào khó chịu? Hay là nhớ lão phu nhân, nhớ mẫu thân rồi? Lão phu nhân trước đó có tới thăm muội, chỉ là do tỷ lo lắng sợ lão phu nhân bị lây bệnh, bởi vậy ngăn cản. Tuy rằng không có vào thăm muội, nhưng mà bên ngoài có Phương nhi hầu cận lão phu nhân nói là nếu muội tỉnh lại phải đi bẩm báo cho lão phu nhân, để lão phu nhân yên tâm."
Năm nàng mới vừa tròn mười hai tuổi.
Một năm mà đã xảy ra rất nhiều việc.
Yến Ninh nhớ rất rõ ràng, vào mùa đông năm đó đúng vào ngày đại thọ của lão phu nhân, bọn tỷ muội của nhà bọn họ cùng với các vị tiểu thư quen biết khác cùng nhau chơi đùa cực kì vui vẻ. Bởi vì quá mức vui vẻ, vì vậy sau khi chúc thọ lão phu nhân xong, biểu tỷ Khương Lan của nàng hào hứng mang theo các cô gái còn nhỏ tuổi như các nàng đến bên bờ hồ để chơi đùa.
Bầu trời mùa đông, lạnh lẽo giá rét, Khương Lan lại phải tiếp đón vài tiểu quý nữ theo cha mẹ đến phủ Lý Quốc công để chúc thọ cho lão phu nhân, khoe khoang những con cá chép nuôi trong hồ, vì thế ra lệnh cho hạ nhân đập tan lớp băng đóng trên mặt hồ. Yến Ninh nhát gan, núp ở phía sau nhìn theo mấy nữ hài tử dưới sự thống lĩnh của Khương Lan bước đến gần bờ hồ để ngắm những chú cá chép xinh đẹp lội dưới hồ sau khi đã đập tan lớp băng dày.
Khương Lan gọi nàng qua xem cùng.
Yến Ninh luôn luôn thân thiết với Khương Lan, vì vậy do dự một chút liền bước đến đứng bên cạnh Khương Lan.
Lúc này nàng cũng không hề đặc biệt cảnh giác gì với Khương Huyên đang đứng bên cạnh mình, bởi vì ở trong mắt của nàng, Khương Huyên chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, không được lão phu nhân thích, ngay cả tiệc mừng thọ cũng không cho phép nàng ta xuất hiện.
Nàng nhớ rõ mình và Khương Lan đang vui vẻ ngắm mấy chú cá chép trong hồ, sau đó tựa hồ đang nói đến chuyện gì, hình như nàng nói...
"Đại cữu mẫu cực kì chăm chút cho lễ mừng thọ lần này của lão phu nhân. Cố ý gọi người làm thật nhiều quả đào mừng thọ cực lớn, không khác những quả đào thật chút nào luôn." Từ nhỏ nàng được Ly quốc công phu nhân nuôi lớn, bởi vì thuở nhỏ tang mẫu, vì vậy luôn xem Lý quốc công phu nhân như mẹ ruột của mình, vì thế không ngừng khen ngợi Lý Quốc công phu nhân, ngay cả việc sắp xếp tiệc mừng thọ cho lão phu nhân cũng khen không ngớt miệng. Yên Ninh vẫn còn chưa kịp trưởng thành, cảm thấy hãnh diện thay nên cực kì đắc ý khoe khoang với Khương Lan.
Nàng lại thật không ngờ bị Khương Huyên đang đứng ở phía sau lập tức vung tay lên đẩy nàng rơi vào trong nước. Trong nước lạnh như băng giá, Yến Ninh lại không biết bơi, suýt nữa chết đuối ở trong hồ. Nếu không phải Khương Lan thét ầm lên, sau đó nhảy xuống kéo mình vào bờ, mà đợi hạ nhân đến thì có lẽ Yến Ninh đã chết mất.
Khi đó tuổi của nàng còn rất nhỏ, vì thế mới không hiểu lí do vì sao Khương Huyên lại oán hận mình như thế.
Khương Huyên vẫn luôn oán hận Lý quốc công phu nhân, oán hận đại biểu tỷ A Dung của nàng, đồng thời vẫn luôn oán hận Yến Ninh.
Vì vậy, khi Thẩm Ngôn Khanh cưới Yến Ninh, lại đối xử với nàng cực kì không tốt, làm cho nàng mỗi ngày đều bật khóc, Yến Ninh mới đột nhiên phát giác ra ác ý của Khương Huyên.
Nàng sống trong đau lòng và khổ sở.
Nhìn thấy nàng sống khổ sở thì Khương Huyên lại cảm thấy vui vẻ.
Khương Huyên vui vẻ, thì Thẩm Ngôn Khanh cũng sẽ vui vẻ.
Thì ra trong ba người bọn họ, Yến Ninh là người để bọn họ giẫm đạp dưới chân để tạo niềm vui cho họ.
"Tại sao lại khóc? Nước mắt tơi nhiều như thế sau này sẽ không xinh đẹp nữa đâu.”
A Dung vốn là trưởng tỷ trong nhà, huống chi Yến Ninh thuở nhỏ mất cha tang mẹ, sống lẻ loi đơn độc trong phủ Lý quốc công, được chính tay Lý quốc công phu nhân nuôi lớn, vì vậy A Dung xem Yến Ninh như muội muội ruột thọt của mình.
Thấy Yến Ninh không ngừng rơi nước mắt, thân thể nhỏ nhắn không biết bởi vì bệnh hay vì bật khóc mà không ngừng run rẩy, "Là trong lòng còn chỗ nào khó chịu? Hay là nhớ lão phu nhân, nhớ mẫu thân rồi? Lão phu nhân trước đó có tới thăm muội, chỉ là do tỷ lo lắng sợ lão phu nhân bị lây bệnh, bởi vậy ngăn cản. Tuy rằng không có vào thăm muội, nhưng mà bên ngoài có Phương nhi hầu cận lão phu nhân nói là nếu muội tỉnh lại phải đi bẩm báo cho lão phu nhân, để lão phu nhân yên tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.