Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 125: Vậy anh cưỡi lên người em đi, em dẫn anh đi lặn biển
Nguyệt Tịch Yên Vũ
07/01/2024
Hoàn tất xong việc trồng san hô, kế tiếp chính là thời kỳ quan sát.
Trong khoảng thời gian này không cần nhiều tình nguyện viên như thế, đội ngũ của Hoàng Trữ Nạp sẽ luôn để tâm theo dõi.
Bản thân các tình nguyện viên cũng có công việc của mình, trồng san hô xong thì mọi người trở về làm việc.
Lục Áo cũng về nhà rồi, chỉ còn lại Lâm Tê Nham ở lại cùng đội của Hoàng Trữ Nạp làm công tác theo dõi và giám sát.
Thời tiết hôm nay có hơi đặc biệt, mấy năm trước cứ đến tháng 10, thời tiết sẽ chuyển lạnh, buổi tổi từ đắp mền mỏng biến thành chăn mỏng.
Thế mà năm này dù đã ngày 8 tháng 10, thời tiết vẫn nóng như trước, khắp đường to hẻm nhỏ ai cũng mặc áo tay ngắn, tối đắp chăn mỏng căn bản không chịu nổi.
Lục Áo ăn trưa xong, vừa rửa chén vừa nghe tiếng côn trùng ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra vài phần lo lắng.
Tống Châu vừa nào thấy cậu như vậy, anh gõ nhẹ góc trán cậu, "Đang nghĩ gì mà mặt mày rầu rĩ thế?"
"Đang nghĩ chuyện san hô." Lục Áo đem chén dĩa đã rửa sạch cho vào tủ tiệt trùng, tiện tay lấy khăn lông bên cạnh lau khô tay, "Thời tiết ấm nóng như thế, không biết san hô sống được bao lâu nữa."
"Em hỏi thử chẳng phải sẽ biết sao?"
"Ừm, lát em đi hỏi."
Lâm Tê Nham đang trong đội của Hoàng Trữ Nạp, Lục Áo về phòng liền nhắn tin cho Lâm Tê Nham hỏi tình huống.
Lâm Tê Nham: San hô sinh trưởng khá tốt, giáo sư Hoàng nói thời tiết hiện tại vẫn ổn, không ảnh hưởng gì nhiều đến chúng, nếu tiếp tục như vậy mới đáng lo.
Lục Áo: Cậu có hình ảnh với video không?
Lâm Tê Nham: Có, để tôi gửi cho cậu, đợi tí.
Vài giây sau, Lâm Tê Nham gửi video ngắn qua.
Lục Áo mở ra, trong video là san hô mà mấy ngày trước họ trồng.
Trong video, san hô nhỏ bị cố định trên giá sắt, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, các san hô đầy màu sắc rực rõ đang thỏa thích sinh trưởng, những xúc tua nhỏ nhô ra tùy ý đung đưa trong làn nước biển xanh lam.
Trên cụm san hô đã có rất nhiều loài cá nhỏ.
Những con cá này bơi qua bơi làm kiếm ăn, nhìn thấy có người đang quay chụp cũng không sợ.
Nhìn từ video ngắn này, san hô sinh trưởng khá tốt, nếu như cho chúng sống thêm vài năm nữa, nơi này sẽ biến thành một vùng san hô rộng lớn.
Lục Áo xem đi xem lại video 4 lần mới chịu tắt, cậu nhắn cho Lâm Tê Nham: Nếu bên san hô có xảy ra chuyện gì, cậu có thể nói cho tôi nghe bất cứ lúc nào.
Lâm Tê Nham: Biết rồi, không có vấn đề gì, giáo sư Hoàng bọn họ còn ở đó mà.
Lâm Tê Nham: Đúng rồi, Lục Áo, trứng ngỗng nhà cậu còn bán không? Fan của tôi nói ăn trứng ngỗng của cậu cảm thấy hiệu quả rất tốt.
Lâm Tê Nham: Fan của tôi nói cô ấy vốn đang phát ban, thai nghén cũng rất nghiêm trọng, cô ấy ăn trứng ngỗng nhà cậu xong không chỉ ban sởi biến mất mà khẩu vị cũng tốt lên.
Tống Châu đang ngồi bên cạnh ôm cậu, nghe tin nhắn wechat ting ting ting không ngừng, anh liếc mắt nhìn một cái.
Lục Áo gối đầu trên bắp tay Tống Châu, hai tay đánh chữ: Xạo đó, trứng ngỗng làm gì có hiệu quả này.
Lâm Tê Nham: Không biết nữa, cô ấy nói mà, tôi chụp hình tin nhắn cho cậu xem.
Lâm Tê Nham: Hình chụp [jpg]
Lục Áo mở hình lên xem, nói: Phản hồi của cô ấy chưa chắc là thật nha.
Lâm Tê Nham: Chắc không đâu nhỉ? Cô ấy nói dối lừa tôi để làm gì?
Lục Áo suy nghĩ: Lừa ăn trứng ngỗng.
Lục Áo nhắn câu này xong, Tống Châu nhìn tin nhắn mà bật cười.
Rung động nơi lòng ngực của Tống Châu làm cho bả vai anh cũng rung theo.
Lục Áo quay đầu nhìn anh.
Tống Châu đưa tay ôm chặt cậu cho khỏi bị trượt xuống, "Không đến nối lừa ăn trứng ngỗng đâu."
"Em cảm thấy có thể đó, trứng ngỗng nhà chúng ta ngon thế kia, có thể do thai phụ ngứa miệng muốn ăn."
Lâm Tê Nham ngơ ngác nhìn tin nhắn: Sao có thể lừa ăn trứng ngỗng được? Giá chúng ta bán có rẻ đâu, cô ấy muốn ăn cứ bảo muốn mua là được rồi.
Lục Áo: Không bán.
Lâm Tê Nham: Cái kia, cô ấy nói giá cả có thể thương lượng.
Lục Áo: Thương lượng cũng không bán, tôi không thiếu tiền.
Trứng ngỗng nhà họ đúng thật rất ngon, lòng đỏ trứng đậm đà, lòng trắng non mềm, đặc biệt nấu chín hơn trứng lòng đào một chút, cho lòng đỏ vừa hơi đặc lại vào miệng nhấm nháp, hương thơm tràn ngập trong khoang miệng, trên đầu lưỡi sẽ có cảm giác như được bọc bởi một lớp sốt sô cô la.
Lòng đỏ trứng thơm nồng nhưng không khô không ngấy, cho dù ăn không một quả trứng cũng không cần uống nước.
Hiện tại buổi sáng Lục Áo rất thích nấu 2 quả trứng vịt làm bữa sáng, nếu không luộc, dùng làm bánh trứng cũng rất ngon, kia lại là một loại mùi vị khác.
Trứng ngỗng ngon như thế cậu và Tống Châu còn chưa ăn đủ, sao lại có phần đem bán được chứ?
Lâm Tê Nham biết tính Lục Áo, Lục Áo nói không bán là không bán thật, chứ không phải cố ý làm kiêu đòi nâng giá.
Cậu ấy thấy hết cách rồi, chỉ đành chụp tin nhắn gửi fan: Anh Tiểu Lục nói không bán, phải chừa trong nhà ăn.
Fan kinh ngạc: Tại sao vậy? Một quả bán 100 -200 tệ tôi cũng chịu á.
Lâm Tê Nham: Anh Tiểu Lục nói không thiếu tiền, cái này chắc hết cách thật rồi.
Fan tiếc nuối cực kỳ, dây dưa với Lâm Tê Nham một hồi vẫn không được kết quả gì đành nghĩ cách khác.
Cô là fan nhà giàu của Lâm Tê Nham, bản thân cũng không thiếu tiền, trong nhà cũng có cơ ngơi, vòng giao thiệp khá rộng.
Đảo một vòng wechat, cuối cùng có được thông tin từ một vị trưởng bối nào đó kiếm đến nhóm đấu giá của Lục Áo.
Lâm Tê Nham và Ông Khiêm là quản trị viên của nhóm đó.
Gần đây Lâm Tê Nham hơi bận, ngày nào cũng phải lặn biển chụp hình không rảnh quản lý chuyện trong nhóm, hiện tại chủ yếu do Ông Khiêm quản lý.
Số thành viên của bọn họ chưa vượt quá giới hạn, Ông Khiêm đơn giản xem sơ thông tin liền cho vào.
Wechat của fan kia tên Cầm Tâm, vừa vào nhóm đã thông quả hình đại hiện của Lục Áo nhấn nút kết bạn.
Năm nay Lục Áo đã thêm rất nhiều bạn bè, cũng không chặn người trong nhóm kết bạn với mình.
Khi Lục Áo nhìn thấy lời mời là lúc đang xách đồ cho ngỗng ăn, trên đường đi nghe âm thanh thông báo của điện thoại vang lên, cậu mở ra xem thử, là một người lạ, lý do kết bạn cũng mơ hồ.
Cậu trực tiếp bấm từ chối.
Tháng 10 chỗ bọn họ vẫn còn rất nóng, mặt trời cũng nắng chói chang.
May thay cậu đi dọc theo bờ sông, bên đường có bóng râm che mát, dù đang xách theo một cái thùng lớn mà người cậu không đổ nhiều mô hôi lắm.
Ngỗng nhà cậu đã nuôi ở đây được hơn 2 tháng rồi, vừa hay trên thượng nguồn có một phần thuộc về địa bàn của núi Hải Ninh, trong phạm vi do cậu bao thầu, cậu đã xây một cái chuồng ngỗng ở đó.
Đàn ngỗng này không làm ô nhiễm nước, không làm ảnh hưởng dòng chảy của sông, cũng không có ai chạy tới khiếu nại với cậu.
Còn về người trộm ngỗng, bởi vì chỗ của cậu quá mức hẻo lánh, cho dù là bản thân cậu mỗi ngày đều đến đây cho ngỗng ăn cũng phải đi dọc theo con sông hơn nửa tiếng, thôn của bọn họ lại không có người lạ, cho đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được quãng đường dài xâm nhập vào doanh trại ngỗng.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, ngỗng của cậu ở đây lâu vậy nhưng không xuất hiện tình trạng mất cắp.
Lục Áo đi chỗ chuồng ngỗng trước.
Chuồng rất lớn, đại khái gần 100m2.
Diện tích rộng như thế, cho dù ngỗng nhà cậu to cực kỳ cũng đủ để sinh hoạt trong này.
Lục Áo vừa đi vào chuồng, đàn ngỗng đã kêu cạc cạc trốn hết sang một bên.
Cậu đổ hạt kê đã trộn đều với cá nhỏ vào trong máng ăn, lại đi lục tìm những quả trứng ngỗng ở xung quanh.
Tỷ lệ đẻ trứng của ngỗng tương đối thấp, nếu là ngỗng lấy trứng bình thường, một con ngỗng cần 2-3 ngày mới đẻ được một quả.
Đàn ngỗng của cậu không phải ngỗng trứng, là ngỗng thịt, nhưng không biết có phải bởi vì thức ăn phong phú hay không, sản lượng trứng của chúng vậy mà đạt mức ngang bằng với ngỗng trứng, đại khái cũng là 2-3 ngày đẻ 1 quả, mỗi ngày cậu có thể thu được mười mấy hai mươi quả trứng.
Nhiều trứng ngỗng như thế, ngoại trừ phải để lại những quả đã được thụ tinh ra, còn lại cậu mang hết về nhà.
Hôm nay cũng vậy, Lục Áo tìm một vòng trong chuồng ngỗng, nhặt được 17 quả trứng chưa được thụ tinh.
Thực ra tỷ lệ thụ tinh của những quả trứng ngỗng này đã rất cao rồi, không biết có phải do số lượng ngỗng đực hơi nhiều hay không, mỗi ngày đều có 5-6 quả được thụ tinh.
Chỗ cậu cũng không cần nhiều trứng được thụ tinh như thế, cũng không định nuôi thêm nhiều ngỗng, đợi ấp nở thêm 1 lứa, cậu sẽ không chừa lại mấy quả trứng được thụ tinh nữa.
Khi ngỗng con sinh ra, ngỗng đực trong đàn có thể xử lý một số rồi.
Lục Áo nhìn những con ngỗng to béo trong đàn, trong lòng suy nghĩ khi nào thì giết vài con ăn thử vị.
Đàn ngỗng bị cậu nhìn chằm chằm như thế, bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, chúng hoảng sợ kêu cạc cạc, bước từng bước nhỏ bồn chồn trốn sang một bên.
Lục Áo không đuổi theo.
Cậu đi lấy một cây chổi đến, dọn dẹp sạch sẽ đống phân ngỗng bên trong ra ngoài chuồng để ủ phân.
Đợi khi dọn dẹp xong, cậu lại đi xem trứng dưới mông ngỗng mẹ.
Hôm qua khi cậu đến, những quả trứng này đã xuất hiện vài vết nứt nhỏ, cũng không biết có phải ngỗng con bên trong sắp chào đời hay không.
Ngỗng mẹ lo lắng ở bên cạnh đi qua đi lại, từ đầu đến cuối không dám mổ cậu.
Bây giờ Lục Áo rất giỏi nhặt trứng, cậu cầm lấy một quả trong ổ lên nhìn, chỉ thấy bề mặt của quả trứng ngỗng có màu xanh nhạt kia xuất hiện một đường nứt từ chính giữa.
Lục Áo giơ nó lên cao, đặt dưới ánh mặt trời nhìn, bóng dáng của ngỗng con bên trong đã trở nên rất rõ ràng.
Đột nhiên bị thay đổi vị trí, ngỗng con lo lắng động đậy.
Nhiều lắm là đêm nay, ngỗng con bên trong sẽ phá vỏ chui ra.
Nếu ngỗng con không đủ sức, ngày mai không thể phá vỏ, ngày kia cũng chưa thể chui ra, con ngỗng con này nhất định sẽ bị ngạt chết ở bên trong.
Lục Áo nhìn sơ một cái rồi trả trứng về ổ. Cậu lại lấy những quả khác lên nhìn, đa số đều xuất hiện vết nứt, có 1 con tương đối gấp ráp, nó mổ thủng một lỗ nhỏ trên vỏ trứng.
Lục Áo có thể từ lỗ nhỏ nhìn thấy ngỗng con màu xám bên trong
Ngỗng con còn nhỏ, lớp lông thưa thớt, không được đẹp lắm.
Lục Áo nhẹ nhàng nâng quả trứng trong tay, khẽ chạm vào.
Cậu không biết phải làm gì, bỗng nhiên cậu nhớ đến chuyện Tống Châu từng truyền cho cá mao thường sinh mệnh lực.
Ở chung với Tống Châu bao lâu nay, cậu có phần hiểu biết nhất định đối với sinh mệnh lực, việc nâng cao sinh mệnh lực cho sinh vật sống cũng không khó.
Lục Áo nâng ngỗng con trong tay, trong lòng cảm thấy yêu thương, suy nghĩ một chút, cậu tập trung suy nghĩ rót vào bên trong một luồng sinh mệnh lực.
Cậu là một con rồng thành niên không được bao lâu, năng lực bình thường, sinh mệnh lực rót vào quả trứng không nhiều, chỉ cỡ một sợi tơ, thế mà khi nhận được sợi tơ này ngỗng con trong trứng bỗng hoạt bát hơn rất nhiều, nó còn ngọ ngoạy trong vỏ một hồi.
Quả trứng ngỗng này còn bởi vì ngỗng con ngọ ngoạy mà khẽ lăn lộn trong tay Lục Áo một vòng.
Lần đầu tiên Lục Áo cảm nhận được dao động của sinh mạng, cậu thoáng run sợ, gần như nín thở nhìn trứng ngỗng giữa hai tay.
Ngỗng con trong tay cậu còn quá nhỏ, vẫn chưa thể phá vỏ.
Cho dù con ngỗng này đã tương tác với cậu, nhưng cũng chỉ là tương tác một chút thôi rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Lục Áo nâng quả trứng hồi lâu, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Rất nhanh, cậu cầm những quả trứng còn lại lên, cậu rót sợi sinh mệnh lực vào từng quả một.
Những sinh mệnh lực này đều không nhiều, nhưng hầu như từng quả trứng đều phản ứng lại.
Những sinh mệnh nhỏ bé này theo bản năng bày tỏ cảm tình với Lục Áo, lăn lộn trong lòng bàn tay cậu.
Lòng Lục Áo mềm nhũn, cậu hiếm lắm không có gì để làm, cứ vậy ngồi chơi với mấy quả trứng này một lát.
Ngỗng mẹ đi lại bên cạnh, nó muốn cướp lại trứng ngỗng để ấp tiếp, nhưng nó sợ hãi trước vũ lực của cậu, chỉ đành đứng một bên cạc cạc kêu to, thoạt nhìn vô cùng sốt ruột lại không dám qua đây đối mặt.
Lục Áo sờ sờ trứng ngỗng một lát cũng nhớ ra, những con ngỗng này còn nhỏ, nếu như không cho ngỗng mẹ ấp tiếp, chúng nó có thể sẽ chết vì mất đi độ ấm.
Lục Áo nhớ ra rồi đành rời khỏi.
Cậu mang theo thùng đi đến thượng nguồn của con sông.
Cậu có thả mấy cái lồng cá ở trên này.
Lồng cá cậu mua tốt lắm, thả ở trong sông gần như mỗi ngày đều có thu hoạch, đương nhiên phần nhiều chính là cá rô phi và cá chùi kính, có đôi khi sẽ bắt được ốc bưu vàng.
Mấy thứ này bọn họ không thích ăn, thường thì Lục Áo sẽ mang về bỏ vào trong tủ lạnh, hôm sau cậu sẽ cho mấy con cá tôm ốc này vào máy nghiền làm nát, sau đó trộn với hạt kê rồi mang đi cho ngỗng ăn.
Ngày thường cậu chẳng khóa chuồng ngỗng gì hết, ban ngày đàn ngỗng hay đi ra ngoài dạo.
Chúng nó dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh bơi từ thượng nguồn xuống hạ du, tự mình biết kiếm ăn, đợi lúc Lục Áo cho ăn mới chịu về.
Bởi vì diện tích rộng lớn, lượng vận động cũng đủ lớn, thức ăn lại sung túc, những con ngỗng này trong vòng 1 tháng lại nặng thêm 1-1,5kg, hiện tại mấy con nặng nhất cũng có khoảng 4.5kg.
Cân nặng này chưa tính là đã trưởng thành, đàn ngỗng này sau khi trưởng thành có thể nặng từ 10-15kg.
Lục Áo dự tính nếu đàn ngỗng cứ theo tốc độ này tiếp tục tăng trưởng, khoảng tháng 5 tháng 6 sang năm sẽ có thể đạt đến cân nặng 10-15kg.
Bây giờ cứ vậy ăn luôn đàn ngỗng thật sự quá lãng phí, chúng nó còn không gian sinh trưởng, cậu phải đợi chúng lớn thêm chút nữa mới được.
Cho ngỗng ăn xong, Lục Áo đi xem rau dưa nhà mình, rau dưa của cậu bây giờ vẫn mọc rất tốt, chẳng qua đã đổi qua khá nhiều chủng loại, giống như mấy loại đậu cô ve, dưa leo, quả mướp linh tinh các loại đã không còn, thay thế chúng chính là các loại gừng tỏi và hành lá.
Đợi khi thời tiết lạnh thêm nữa đạt đến nhiệt độ mà tháng 10 nên có, cậu sẽ có thể trồng củ cải và cải trắng.
Lục Áo đi một vòng trong ruộng, hái chút bí đỏ, bí đao, ớt bỏ vào trong sọt.
Chỗ rau này ăn không hết, ngoại trừ đem tặng ra, còn có thể đem đi phơi làm rau cải khô, khi mùa đông đến rau dưa không đủ sẽ lấy ra ăn.
Không chỉ ruộng rau của cậu cây cối tốt tươi, ruộng dưa hấu sau núi cũng tốt vô cùng.
Dưa hấu này mọc ra từ hạt giống mà Tống Châu mang đến, có vị ngọt thanh mát, đậm đà vị dưa hấu.
Lục Áo và Tống Châu đều rất thích ăn dưa hấu của nhà trồng.
Nhưng cậu đã ăn được kha khá dưa hấu rồi, trong ruộng còn khoảng 20 quả, đoán chừng ăn hết tháng này sẽ không còn dưa hấu để ăn nữa.
Lục Áo mang theo một đống rau về, Tống Châu còn chưa tan ca.
Thời gian còn sớm, chưa đến 5 giờ.
Lục Áo liếc mắt nhìn điện thoại rồi dứt khoát ngồi trong sân chơi.
Cậu vừa mở máy liền thấy tin nhắn Wechat nhảy ra, Lâm Tê Nham liên tiếp gửi cho cậu 4-5 tin nhắn.
Lục Áo nhíu nhíu mày.
Cậu còn tưởng là san hô xảy ra chuyện, sau khi nhìn rõ nội dung tin nhắn rồi, cậu mới phát hiện này chẳng liên quan gì đến san hô cả, mà liên quan đến việc chiều nay nàng fan kia kết bạn với cậu.
Lâm Tê Nham: Lục Áo người tên Cầm Tâm đó là fan của tôi á, chả biết cô ấy làm thế nào lại chui vào trong nhóm Wechat của chúng ta.
Lâm Tê Nham: Bây giờ cô ấy có hơi kích động, tôi đá cô ấy ra khỏi nhóm rồi.
Lâm Tê Nham: Nếu cô ấy còn muốn mua trứng ngỗng thì cậu đừng để ý cô ấy.
Này vốn dĩ không phải chuyện to tát gì, Lục Áo mở nhóm đấu giá ra, nhìn các tin nhắn trước đó, đại khái là cô Cầm Tâm kia mắng cậu giả bộ làm giá, bị Lâm Tê Nham mắng lại, những người khác cũng nói giúp cậu.
Chỉ là một người xa lạ, Lục Áo đáp: Tôi biết rồi.
Lâm Tê Nham trả lời ngay: Chủ yếu do cảm xúc của cô ấy có hơi quá, lại thêm suy nghĩ không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, tôi sợ cô ấy sẽ làm phiền nhóm của chúng ta nên đã cho rời nhóm trước, tôi sẽ nghiêm túc nói chuyện lại với cô ấy.
Lục Áo: Không sao, cậu cứ xem rồi làm là được.
Lục Áo: Giờ cậu đang làm gì, ăn cơm chưa?
Lâm Tê Nham: Nào có nhanh vậy, chiều nay tôi theo chân đội của giáo sư Hoàng đi làm kiểm tra, kết quả cho ra không được tốt lắm.
Lục Áo cua mày, ngồi thẳng lưng: Không phải lúc cơm trưa cậu nói rằng kết quả không tệ sao?
Lâm Tê Nham: Khóc lớn JPG
Lâm Tê Nham: Tôi cũng tưởng kết quả rất tốt, video cậu cũng xem rồi đó, buổi sáng khi quay san cô còn tràn trề sức sống, không nhìn ra có gì khác thường cả.
Lục Áo: Nhưng khi giáo sư Hoàng đưa hàng mẫu đi kiểm tra lại phát hiện san hô đã bắt đầu loại bỏ tảo Zooxanthellae trong cơ thể.
Lục Áo: Sao lại có thể như vậy, có phải do thời tiết quá nóng không?
Lâm Tê Nham: Trước mắt vẫn chưa rõ.
Lâm Tê Nham: Có thể do năm nay thời tiết khác thường, cũng có thể do vùng biển này không thích hợp cho san hô sinh trưởng, còn có thể do lối suy nghĩ lúc đầu của giáo sư Hoàng bọn họ đã có vấn đề rồi, tảo Zooxanthellae mà bọn họ cải tiến không thích hợp với môi trường biển thực tế.
Lục Áo: Vậy kết quả cho ra thế nào, hiện tại có manh mối nào không?
Lâm Tê Nham: Không có, bọn tôi đều đang tăng ca ở viện nghiên cứu.
Lâm Tê Nham: [Lăn qua lăn lại JPG] Nếu không tra ra được nguyên nhân chính xác, không đề xuất được phương pháp ứng cứu, vậy mẻ san hô này sẽ giống như đồng loại của nó vậy, rất nhanh sẽ bị tẩy trắng.
Lâm Tê Nham: Nếu mẻ san hôn này không sống được, toàn bộ bị tẩy trắng, giáo sư Hoàng sẽ lại thất bại lần nữa.
Hoàng Trữ Nạp đã nghiên cứu san hô mấy chục năm rồi, thân là một giáo sư hàng đầu của một trường đại học bậc nhất, nếu không phải bởi vì liên tục thất bại, ông sẽ không đến nỗi ngay cả hạng mục cũng bị triệt bỏ, phải tự mình bỏ tiền để làm thực nghiêm.
Ông đã gần 50 tuổi rồi, trong lòng mang đầy hy vọng đặt chân đến nơi này, nếu thất bại lần nữa, có lẽ ông sẽ cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.
Lục Áo nhìn tin nhắn trong điện thoại, cũng không biết phải an ủi cậu ấy thế nào.
Im lặng thở dài một tiếng, Lục Áo nói: Kết quả chưa hẳn sẽ tệ như các cậu đã nghĩ, cũng có thể là san hô bị bệnh, cho chút thuốc sẽ ổn thôi.
Lâm Tê Nham: Bọn tôi cũng cầu mong là như vậy, có điều nghe giáo sư Hoàng bọn họ nói chuyện không có đơn giản như vậy, hạng mục gieo trồng san hô năm nay rất có thể sẽ thất bại.
Lục Áo: Mặc kệ ra sao, chúng ta đều cố gắng hết sức.
Lâm Tê Nham: Hiện tại chỉ có thể nói như vậy.
Hai người lại trò chuyện vài câu, bên Lâm Tê Nham còn có việc phải làm liền vội vã kết thúc.
Lục Áo cau mày, lên mạng tìm luận văn của Hoàng Trữ Nạp bọn họ xem thử.
Lần này vận may vẫn không mỉm cười với bọn họ.
Hoàng Trữ Nạp đoán đúng rồi, san hô được trồng năm nay bởi vì vấn đề về nhiệt độ nên bị tẩy trắng.
Hiện tại đã là tháng 10 rồi, nơi này của bọn họ chủ yếu thuộc khí hậu cận nhiệt đới, theo lý nhiệt độ phải hạ xuống rồi, sẽ không nóng lắm.
Nhưng người tính không bằng trời tính, nhiệt độ nước biển của thành phố Kiềm Vĩnh năm nay liên tục 19 này cực nóng không hề hạ xuống.
Dù cho tháng 10 đã đến, nắng cuối thu vẫn vô cùng gay gắt.
Khi Hoàng Trữ Nạp gây trồng san hô giống đã tốn rất nhiều công sức để làm một cái thay đổi nhỏ, ông nỗ lực khiến cho san hô thích nghi với môi trường nước nóng ấm của bên này.
Khi ông làm thay đổi đã tham khảo nhiệt độ trung bình của những năm gần đây, không ngờ thời tiết năm nay lại khác biệt đến thế.
Cho nên trơ mắt nhìn san hô trồng xuống còn sống rồi lại thất bại trong gang tấc.
Tin tức này truyền ra, trong lòng mọi người đều rất khó chịu, bọn họ bàn luận trong nhóm tình nguyên viên mấy ngày liền, họ bàn xem phải làm thế nào để cứu mẻ san hô này.
Mọi người ngay cả ý tưởng bỏ đá lạnh vào trong biển cũng đề xuất ra, nhưng mà vẫn không có cách nào được.
Biển cả quá lớn, san hô lại quá nhạy cảm với nhiệt độ.
Cho dù bọn họ có thể thả một hai lần đá lạnh xuống, nhưng không có cách nào ngày ngày bỏ đá xuống biển, cách này phí tổn cực cao, bọn họ không ai gánh nổi.
Thay vì tốn nhiều hơi sức dằn vặt như vậy, còn chẳng bằng bọn họ dứt khoát từ bỏ mẻ san hô này, chờ sang năm gây trồng ra giống san hô thích hợp với môi trường bên này, bọn họ lại xuống biển gieo trồng lần nữa.
Nghiên cứu khoa học chính là như vậy, có đôi khi đã bước 99.5 bước rồi, nửa buổi cuối cùng xảy ra chuyện ngoại ý muốn sẽ hủy đi toàn bộ công sức của tất cả mọi ngời.
Hoàng Trữ Nạp bọn họ liên tục khảo sát một tuần, phát hiện hiện tượng san hô bị tẩy trắng không cách nào đảo ngược, bọn họ nản lòng mất hết ý chí, họ quyết định sớm ngày dọn đồ quay về.
Lâm Tê Nham vốn định đi theo bọn họ làm tình nguyện viên quay phim 3 tháng, trải qua một phen ngoài ý muốn như vậy, hiện tại chỉ mới làm hơn nửa tháng, cậu ấy đã phải trở về.
Lúc đầu Lâm Tê Nham còn có chút hipster*, lần này cậu ấy thân là thợ quay phim dưới nước, mỗi ngày đều chụp hình của san hô, nhìn mẻ san hô rực rỡ sắc màu này càng ngày càng ủ rủ uể oải, từ từ mất đi màu sắc vốn có, sau cùng là hư thối hủ bại, biến thành một bộ khung xương trắng toét, cả người cậu ấy có hơi chịu không nổi.
Lục Áo nhìn cậu ấy đăng trên trang cá nhân, phát hiện cậu ấy có phần hậm hực.
Chiều nay, Lục Áo chờ Tống Châu ăn cơm, trên bàn ăn, cậu nói:" Em muốn đi thành phố Kiềm Vĩnh một chuyến, xem thử có cách nào hay không."
Tống Châu nhìn cậu, nói:" Anh đi cùng em."
Lục Áo có chút đau đầu xoa xoa ấn đường, "Vậy anh không cần phải đi làm sao?"
"Bớt chút thời gian ra duyệt công văn là được, lại chẳng tốn bao nhiêu ngày, đi chơi 1-2 ngày chẳng sao đâu."
"Vậy anh đi cùng em đi, người nhiều sức lớn, nhiều thêm 1 người sẽ nhiều thêm 1 cách."
Lục Áo nói thì nói là vậy, thực ra trong lòng cũng rất mờ mịt, cậu hoàn toàn không có cách nào để chống lại giới tự nhiên to lớn này.
Dù là thế cậu vẫn muốn đi thử một lần.
Cho dù chẳng thể cứu được mẻ san hô này, cậu cũng muốn đi đến hiện trường xem thử, xem coi có cách nào không.
Buổi tối Lục Áo nhắn trong nhóm đánh cá, nói rằng cậu phải đi thành phố Kiềm Vĩnh nên mấy ngày tới sẽ không đi đánh cá, mọi người không cần gọi cậu.
Lâm Quý Hiếu: Cậu đi thành phố Kiềm Vĩnh để làm gì? Ngọn núi cậu thầu không phải đã thuê người đến chuẩn bị sửa sang lại rồi hay sao?
Lục Áo: Ừm, dự tính đẩy lùi 2 ngày.
Trước đó cậu nói muốn thuê người đến hỗ trợ sửa sang lại ngọn núi, chỉ có điều trước đó mọi người đều bận, đặc biệt là những người theo nghề nông ở quê, lúa nước, đậu phộng, cây bắp.... đủ loại hoa màu cần được thu hoạch, tạm thời bọn họ không rảnh để đến làm.
Lục Áo cũng không gấp lắm, nếu đã thuê người có khó khăn, cậu sẽ không yêu cầu quá đáng, dứt khoát đẩy thời gian lui về hơn tháng 10.
Bây giờ thời tiết đã mát mẻ hơn chút, ở trên núi làm việc sẽ không vất vả như thế.
Lâm Đại Vũ vẫn luôn giúp cậu xử lý chuyện này, khó khăn lăm mới thuê được người, cậu lại phải đi thành phố Kiềm Vĩnh, trong lòng cậu cũng cảm thấy áy náy.
Khi gọi cho Lâm Đại Vũ, Lục Áo vừa mở miệng đã nói lời xin lỗi trước, "Anh Đại Võ à, thật ngại quá, ngày mai tôi phải đi một chuyến đến thành phố Kiềm Vĩnh, có thể sẽ phải ở đó 2-3 ngày, chuyện sửa sang ngọn núi phải đợi tôi về rồi nói."
"Cậu đi chỗ đó để làm gì, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Ừm, mẻ san hô chúng tôi trồng trước đó xuất hiện dấu hiệu bị tẩy trắng, tôi muốn đi xem thử tình huống thế nào, có cách cứu hay không?" Lục Áo nói, "Bên này tôi tạm thời không trông nom được đành cho thời gian lùi về thứ 2 tuần sau nhé."
"Lùi mấy ngày chả sao cả, nhưng tôi đã gọi cho nhiều người như vậy, có phải người đã chuẩn bị xong hết rồi, để bọn họ leo cây thì không tốt lắm." Lâm Đại Vũ cẩn thận đề nghị,"Bây giờ tôi rảnh không có gì làm, nếu không cậu bận chuyện của cậu đi, tôi giúp cậu trông chừng thì thế nào?"
Lục Áo rất tin tưởng Lâm Đại Vũ, Lâm Đại Vũ làm việc rất đáng tin, ông chưa từng để xảy ra sai lầm gì.
Chẳng qua nói cho cùng là việc riêng của mình, Lục Áo nhờ ông thuê người đã rất ngại rồi, không tiện làm phiền nhiều.
"Anh Đại Võ mỗi ngày cũng phải trông chừng cửa hàng, nếu phải lo luôn chỗ tôi không tốt lắm." Lục Áo nghĩ nghĩ, "Như vậy đi, chỗ tôi cho mỗi người 50 tệ bồi thường, để những người có thể chờ chờ thêm vài ngày, người không thể chờ có hể làm việc khác trước không sao cả."
Hiện tại cũng không có cách nào khác, đành phải ra nhiều tiền một chút thôi.
Tất cả mọi người đều là người cùng quê, ban đầu nói rõ ngày mai khởi công rồi đột nhiên không làm, nếu không có chút bồi thường chỉ sợ sau lưng sẽ có lời ra tiếng vào.
Sống ở quê, danh tiếng phải tốt, bằng không sau này có chuyện gì, e rằng có gọi cũng không ai đến.
Lục Áo bằng lòng chịu thiệt lần này cũng không muốn chôn tai họa ngầm cho cuộc sống sau này.
Lâm Đại Vũ nghe xong lời của cậu liền cảm thấy đau lòng thay cậu, "50 tệ nhiều quá, tôi giúp cậu thuê 30 người, công việc bên cậu chưa làm ngày nào đã một hơi bồi thường 1.500 tệ. Không nói chuyện tiền nông, này là điềm báo không tốt, không bằng tôi qua đó giúp cậu trông chừng thì thế nào? Thực ra cũng không có gì phải trông hết, mọi người đều đã thành thạo công việc hết rồi, danh tiếng cũng rất tốt."
Lục Áo vẫn không đồng ý.
Lâm Đại Vũ đã nói, "Này có gì mà phiền với không phiền? Việc làm ăn của bọn tôi ở trấn trên không nhiều, cứ để chị dâu cậu một mình trông chừng đủ rồi. Cứ chốt vậy đi, tôi qua đó giúp cậu, lúc đầu khi cậu cứu Thần Thần bọn tôi có khách sáo gì với cậu đâu, sao giờ cậu lại khách sáo với bọn tôi hả?"
Thái độ của Lâm Đại Vũ vô cùng kiên quyết, Lục Áo từ chối vài lần đều không được, chỉ đành đồng ý, lại cảm ơn hết lần này đến lần khác.
"Lời khách sáo thì không cần nói, lần này cậu đi làm chuyện công ích, bọn tôi không giỏi bằng cậu, không có cách tạo phúc cho mọi người, riêng việc giúp cậu trông chừng này vẫn không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm, mặc kệ cậu có ở nhà hay không, bọn tôi cũng sẽ giúp cậu làm đàng hoàn đâu vào đấy."
Lâm Đại Vũ đã cam đoan, sáng sớm hôm sau liền lái xe đến tìm Luc Áo.
Không chỉ mình ông đến còn dẫn theo lão Trần.
Lục Áo nhìn thấy lão Trần còn có chút bất ngờ, gần đây bận bịu không ít chuyện, cậu đã lâu không hỏi thăm rồi.
"Anh Đại Võ, anh Trần, mau vào, mọi người đã ăn sáng chưa? Ở nhà chúng tôi ăn thêm chút nhé?"
"Ăn rồi ăn rồi, cậu không cần để ý chúng tôi, bọn tôi qua đây là muốn bàn với cậu một chút về chuyện trên núi phải làm thế nào thôi."
Ba người đi vào sân nhỏ, Tống Châu bưng tra bước ra chào hỏi, "Nào, uống ly trà trước đã."
Lâm Đại Vũ và lão Trần nhìn thấy anh đều có chút câu nệ, nhưng ánh mắt đều là thiện ý.
Lục Áo hỏi lão Trần, "Anh Trần, sức khỏe chị dâu thế nào rồi?"
"Rất tốt, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ dưỡng cho tốt và kiên trì uống thuốc, có xác suất cao sẽ khôi phục." Lão Trần cúi đầu nói, "Lúc đó nếu không nhờ có cậu, chị dâu cậu có lẽ sẽ không sống tiếp được. Sau đó làm chúng tôi cần làm phẫu thuật cũng nhờ có cậu cho tiền, tiểu Lục, cậu là ân nhân của chúng tôi, tôi với chị dâu cậu đều phải cảm ơn cậu."
Khi đó Lục Áo giấu tên quyên góp, cũng không biết ông làm sao biết tiền là do cậu cho nữa.
Lục Áo nói, "Tôi không có quyên góp, có thể do nhà hảo tâm nào khác đóng góp, anh Trần anh không cần phải có gánh nặng tâm lý."
Hốc mắt lão Trần có chút đỏ, "Tôi biết là cậu, bên bệnh viện không cẩn thận để tôi nhìn thấy tài liệu quyên góp. Cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý, chúng tôi nhất định phải cảm ơn cậu."
Lục Áo cả kinh, có chút băn khoăn nhìn về phía Tống Châu.
Tống Châu nói: "Anh không cần khách sáo, tiểu Lục gần đây kiếm được chút tiền, đều nhờ vận may cả, anh cứ coi như em ấy chia sẽ cho hai người chút vận may là được."
"Ài." Lão Trần hơi chật vật dùng tay áo lau lau nước mắt, "Tôi biết, vẫn là cảm ơn các cậu, các cậu yên tâm đi vắng, tôi và anh Đại Vũ nhất định sẽ làm cho ổn thỏa mọi việc, vừa hay tôi biết phải trồng cây ăn quả thế nào, lúc sửa sang sẽ để ý luôn việc này."
Lục Áo biết ông có lòng muốn đền ơn, nhưng cậu không muốn chiếm hời của ông, dù sao hoàn cảnh nhà ông ấy tương đối khó khăn.
Nghĩ nghĩ, Lục Áo nói: "Nếu không thì anh Trần làm đội trưởng cho tôi nhé, một ngày tôi đưa anh 200 tệ tiền công. Đúng lúc gần đây tôi cũng hơi bận, không có nhiều tinh thần để lo chuyện ngọn núi, anh giúp tôi quản lý đi, nên làm thế nào thì cứ làm, nếu có chi phí gì anh cứ báo tôi là được."
Lão Trần không yên vẫy tay, "Tôi không làm được, con người tôi thô lỗ sao có thể làm đội trưởng được? Tôi chỉ có thể giúp cậu làm chút việc nặng thôi."
"Không khó lắm đâu, anh cứ lấy cuốn sổ ghi chép lại chi phí là được." Lục Áo nói, "Chi phí chỗ chị dâu phức tạp như thế, anh còn nắm rõ được thì việc bên này sẽ không làm khó được anh đâu. Anh coi như giúp tôi đi."
"Cái này sao có thể được?"
Lão Trần còn muốn từ chối, Lâm Đại Vũ giúp đỡ khuyên: "Lão Trần, anh cứ đồng ý đi. Tôi thấy Lục Áo nói đúng đó, bây giờ cậu ấy bận như vậy, nào còn hơi sức đi lo chuyện trên núi, cậu ấy chọn anh cũng không phải vì năng lực của anh, ít nhất anh sẽ không lừa gạt cậu ấy."
"Không lừa, không lừa, tôi sao có thể lừa gạt ân nhân cứu mạng được chứ?" Lão Trần do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn xoắn ngón tay lại nói, "Vậy được rồi, nếu cậu không chê, tôi sẽ nhận làm, chẳng qua tiền lương không cần phải nhiều như vậy."
"Tiền lương không tính nhiều, một ngày 200 tệ, 1 tháng cũng chỉ 6.000 tệ, đây đều là việc vừa cực thân vừa mệt đầu óc." Lục Áo nói, "Nếu không cho nhiều như vậy, lòng tôi sẽ cảm thấy bứt rứt."
Lão Trần nghe cậu nói vậy, không tiện nói gì thêm.
Lục Áo vào nhà lấy bản đồ trên núi ra nói cho họ nghe suy nghĩ của mình.
"Chủ yếu tôi muốn trồng cây ăn quả ở bên này." Lục Áo vẽ một phạm vi, "Bên này thì chừa một khoảng đất trống, đến lúc đó tôi sẽ dùng vào việc khác."
Lâm Đại Vũ nhìn thoáng qua, đề xuất ý kiến nói: "Chừa một khoảng đất trống rộng như vậy để làm gì? Bên này nhiều nắng, lại đối diện biển rộng, khí hậu sẽ ẩm ướt dùng nó để trồng cây là tốt nhất."
Lục Áo muốn chừa để cho mình nằm phơi nắng, nhưng không thể nói thẳng ra như vậy.
Lục Áo nói:" Sau này sẽ dùng, cụ thể dùng để làm gì, tạm thời chưa thể nói được, dù sao cứ chừa ra trước cho tôi đi. Nếu sau này không dùng đến, đến chừng đó lại mua thêm mấy cây ăn quả trồng là được."
"Lời này nói cũng đúng, vậy bọn tôi làm ký hiệu cho cậu trước."
Lục Áo nhìn bọn họ đánh dấu xong, lại nói:" Tôi không rành chuyện cây ăn quả lắm, anh Trần là người chuyên nghiệp, anh xem giúp tôi cây nào nên trồng ở chỗ nào mới tốt, khi đó phải đào hố to cỡ nào, khoảng cách phải bao xa, anh cứ tự mình phán đoán nhé."
"Được." Lão Trần nói, "Ngọn núi của cậu đã bỏ hoang bao năm nay, trên núi có rất nhiều cây cỏ dại, lúc đó dùng thuốc trừ sâu trực tiếp phun một lần hay thế nào?"
"Thuốc trừ sâu thì thôi không dùng đâu, ô nhiễm môi trường lắm, trước để mọi người cắt bỏ cỏ dại đi, sau này tôi sẽ nghĩ cách."
Lục Áo định đến chừng đó sẽ cùng Tống Châu dùng phương pháp siêu huyền học diệt trừ toàn bộ cỏ dại.
Chỉ có điều chuyện này không thể nói cho bọn họ biết, cũng không thể công khai thảo luận.
Mấy người từ lúc 7 giờ sáng bắt đầu thảo luận đến hơn 9 giờ mới quyết định xong hết mọi chuyện.
Hơn 9 giờ mới xuất phát thì có hơi trễ một chút, có điều Lục Áo bọn họ không cần lái xe, trực tiếp thuấn di đi qua đó là được nên cũng không phải trễ lắm.
Thuyền của Lục Áo còn ở thành phố Kiềm Vĩnh cho Hoàng Trữ Nạp bọn họ mượn dùng.
Hiện tại đi qua xem san hô, Lục Áo còn phải lái thuyền về.
Cậu và Tống Châu gặp Hoàng Trữ Nạp một lần.
Lúc gặp nhau vẻ mặt Hoàng Trữ Nạp ủ rũ vì thất bại.
Lục Áo nhìn ông râu ria xồm xoàm, trong mắt giăng đầy tơ máu, lòng cậu hơi khó chịu, "Giáo sư Hoàng, ông đừng quá bi quan, san hô còn sống, nói không chừng sẽ có một cơ hội xoay chuyển nào đó thì sao?"
Hoàng Trữ Nạp cười khổ lắc đầu, "Giờ còn có thể xoay chuyển gì nữa, mỗi ngày chúng tôi luôn chú ý đến thời tiết, 15 ngày kế tiếp bên này sẽ liên tục duy trì nhiệt độ cao, phía nam căn bản không có xoáy thuận* hình thành, cũng không có điều kiện để nó được hình thành. Cứ cái đà này thì mẻ san hô này chắc chắn sẽ không sống nổi."
Lục Áo cũng không biết phải an ủi ông thế nào, cậu suy nghĩ nói: "Chúng tôi đến đây muốn đi xem thử, không biết có tiện hay không?"
"Tiện chứ, sao lại không tiện được? Dù sao cũng không còn hy vọng gì, các cậu cứ đi xem đi."
"Có hạng mục gì cần chú ý không? Cả hai chúng tôi đều muốn đi xem."
Hoàng Trữ Nạp hứng thú rã rời, mệt mỏi vẫy tay, "Về cơ bản là không, các cậu tùy ý xem."
Lâm Tê Nham ở bên cạnh bổ sung nói, "San hô chỗ kia đã bị tẩy trắng rất nghiêm trọng, chúng tôi đã thử rất nhiều cách rồi nhưng vẫn không hiệu quả."
Khi Lục Áo vừa tới đã xem video của do cậu ấy gửi, đương nhiên biết được tình huống của san hô.
Lúc này bản thân Lục Áo cũng không nghĩ ra cách gì để giải quyết vấn đề này, chỉ định xem trước rồi nói sau.
Lâm Tê Nham muốn đi cùng bọn họ, bị Lục Áo từ chối.
Hơn 10 giờ sáng, Lục Áo và Tống Châu lái thuyền đến vùng biển gieo trồng.
Lúc trồng san hô Tống Châu không có tới, đây là lần đầu anh đến.
Thuyền của Lục Áo rất lớn, hai người cũng không thuấn di liền thành thật lái qua đó.
Đợi khi đến nơi đã hơn 12 giờ rồi.
Lục Áo cho dừng thuyền xong thì không thèm quan tâm nữa, lợi dụng khi xung quanh không có ai, cậu nói với Tống Châu một tiếng, liền trực tiếp nhảy xuống nước.
Khi cậu nhảy xuống thoáng chốc đã biến về hình rồng.
Sau khi biến hình xong, cậu lại trồi lên nói với Tống Châu rằng, "Em xuống xem trước, khoảng chừng hơn 10 phút."
Tống Châu ở trên boong tàu nhìn cậu, "Anh đi theo em nhé?"
Thân rồng dưới nước có thể tự do hít thở, cho dù độ sâu 50-60 mét cũng không cần phải mang theo bình oxy.
Cậu nhìn Tống Châu.
Tống Châu cũng nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau một hồi, Lục Áo chần chừ, "Trên thuyền không có trang bị, anh xuống biển thế nào?"
"Anh trực tiếp xuống là được."
Anh cũng không phải là nhân loại.
Lục Áo hỏi: "Ở dưới nước anh có thể trực tiếp hít thở sao? Hay là có thể nín thở?"
"Đại khái có thể nín thở, ở dưới nước anh có thể không cần hít thở cũng được."
Lục Áo nghe anh nói như vậy liền không phản đối nữa, ngược lại thúc giục anh, "Vậy anh cưỡi lên người em đi, em dẫn anh lặn biển."
Tống Châu: "Hửm?"
Chú thích:
Xoáy thuận: Trong khí tượng học, xoáy thuận (còn gọi là xoáy tụ) là khối không khí lớn xoay quanh một vùng áp suất thấp mạnh. Xoáy thuận được đặc trưng bởi gió xoáy vào trong và xoay quanh một vùng áp suất thấp.
Hipster: là những người có khiếu thẩm mỹ trong một lĩnh vực bất kỳ như thời trang, âm nhạc, ẩm thực hoặc một số hoạt động vượt ra khỏi quy chuẩn của xác hội, khúc này mình chưa hiểu ý tác giả lém.
Trong khoảng thời gian này không cần nhiều tình nguyện viên như thế, đội ngũ của Hoàng Trữ Nạp sẽ luôn để tâm theo dõi.
Bản thân các tình nguyện viên cũng có công việc của mình, trồng san hô xong thì mọi người trở về làm việc.
Lục Áo cũng về nhà rồi, chỉ còn lại Lâm Tê Nham ở lại cùng đội của Hoàng Trữ Nạp làm công tác theo dõi và giám sát.
Thời tiết hôm nay có hơi đặc biệt, mấy năm trước cứ đến tháng 10, thời tiết sẽ chuyển lạnh, buổi tổi từ đắp mền mỏng biến thành chăn mỏng.
Thế mà năm này dù đã ngày 8 tháng 10, thời tiết vẫn nóng như trước, khắp đường to hẻm nhỏ ai cũng mặc áo tay ngắn, tối đắp chăn mỏng căn bản không chịu nổi.
Lục Áo ăn trưa xong, vừa rửa chén vừa nghe tiếng côn trùng ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra vài phần lo lắng.
Tống Châu vừa nào thấy cậu như vậy, anh gõ nhẹ góc trán cậu, "Đang nghĩ gì mà mặt mày rầu rĩ thế?"
"Đang nghĩ chuyện san hô." Lục Áo đem chén dĩa đã rửa sạch cho vào tủ tiệt trùng, tiện tay lấy khăn lông bên cạnh lau khô tay, "Thời tiết ấm nóng như thế, không biết san hô sống được bao lâu nữa."
"Em hỏi thử chẳng phải sẽ biết sao?"
"Ừm, lát em đi hỏi."
Lâm Tê Nham đang trong đội của Hoàng Trữ Nạp, Lục Áo về phòng liền nhắn tin cho Lâm Tê Nham hỏi tình huống.
Lâm Tê Nham: San hô sinh trưởng khá tốt, giáo sư Hoàng nói thời tiết hiện tại vẫn ổn, không ảnh hưởng gì nhiều đến chúng, nếu tiếp tục như vậy mới đáng lo.
Lục Áo: Cậu có hình ảnh với video không?
Lâm Tê Nham: Có, để tôi gửi cho cậu, đợi tí.
Vài giây sau, Lâm Tê Nham gửi video ngắn qua.
Lục Áo mở ra, trong video là san hô mà mấy ngày trước họ trồng.
Trong video, san hô nhỏ bị cố định trên giá sắt, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, các san hô đầy màu sắc rực rõ đang thỏa thích sinh trưởng, những xúc tua nhỏ nhô ra tùy ý đung đưa trong làn nước biển xanh lam.
Trên cụm san hô đã có rất nhiều loài cá nhỏ.
Những con cá này bơi qua bơi làm kiếm ăn, nhìn thấy có người đang quay chụp cũng không sợ.
Nhìn từ video ngắn này, san hô sinh trưởng khá tốt, nếu như cho chúng sống thêm vài năm nữa, nơi này sẽ biến thành một vùng san hô rộng lớn.
Lục Áo xem đi xem lại video 4 lần mới chịu tắt, cậu nhắn cho Lâm Tê Nham: Nếu bên san hô có xảy ra chuyện gì, cậu có thể nói cho tôi nghe bất cứ lúc nào.
Lâm Tê Nham: Biết rồi, không có vấn đề gì, giáo sư Hoàng bọn họ còn ở đó mà.
Lâm Tê Nham: Đúng rồi, Lục Áo, trứng ngỗng nhà cậu còn bán không? Fan của tôi nói ăn trứng ngỗng của cậu cảm thấy hiệu quả rất tốt.
Lâm Tê Nham: Fan của tôi nói cô ấy vốn đang phát ban, thai nghén cũng rất nghiêm trọng, cô ấy ăn trứng ngỗng nhà cậu xong không chỉ ban sởi biến mất mà khẩu vị cũng tốt lên.
Tống Châu đang ngồi bên cạnh ôm cậu, nghe tin nhắn wechat ting ting ting không ngừng, anh liếc mắt nhìn một cái.
Lục Áo gối đầu trên bắp tay Tống Châu, hai tay đánh chữ: Xạo đó, trứng ngỗng làm gì có hiệu quả này.
Lâm Tê Nham: Không biết nữa, cô ấy nói mà, tôi chụp hình tin nhắn cho cậu xem.
Lâm Tê Nham: Hình chụp [jpg]
Lục Áo mở hình lên xem, nói: Phản hồi của cô ấy chưa chắc là thật nha.
Lâm Tê Nham: Chắc không đâu nhỉ? Cô ấy nói dối lừa tôi để làm gì?
Lục Áo suy nghĩ: Lừa ăn trứng ngỗng.
Lục Áo nhắn câu này xong, Tống Châu nhìn tin nhắn mà bật cười.
Rung động nơi lòng ngực của Tống Châu làm cho bả vai anh cũng rung theo.
Lục Áo quay đầu nhìn anh.
Tống Châu đưa tay ôm chặt cậu cho khỏi bị trượt xuống, "Không đến nối lừa ăn trứng ngỗng đâu."
"Em cảm thấy có thể đó, trứng ngỗng nhà chúng ta ngon thế kia, có thể do thai phụ ngứa miệng muốn ăn."
Lâm Tê Nham ngơ ngác nhìn tin nhắn: Sao có thể lừa ăn trứng ngỗng được? Giá chúng ta bán có rẻ đâu, cô ấy muốn ăn cứ bảo muốn mua là được rồi.
Lục Áo: Không bán.
Lâm Tê Nham: Cái kia, cô ấy nói giá cả có thể thương lượng.
Lục Áo: Thương lượng cũng không bán, tôi không thiếu tiền.
Trứng ngỗng nhà họ đúng thật rất ngon, lòng đỏ trứng đậm đà, lòng trắng non mềm, đặc biệt nấu chín hơn trứng lòng đào một chút, cho lòng đỏ vừa hơi đặc lại vào miệng nhấm nháp, hương thơm tràn ngập trong khoang miệng, trên đầu lưỡi sẽ có cảm giác như được bọc bởi một lớp sốt sô cô la.
Lòng đỏ trứng thơm nồng nhưng không khô không ngấy, cho dù ăn không một quả trứng cũng không cần uống nước.
Hiện tại buổi sáng Lục Áo rất thích nấu 2 quả trứng vịt làm bữa sáng, nếu không luộc, dùng làm bánh trứng cũng rất ngon, kia lại là một loại mùi vị khác.
Trứng ngỗng ngon như thế cậu và Tống Châu còn chưa ăn đủ, sao lại có phần đem bán được chứ?
Lâm Tê Nham biết tính Lục Áo, Lục Áo nói không bán là không bán thật, chứ không phải cố ý làm kiêu đòi nâng giá.
Cậu ấy thấy hết cách rồi, chỉ đành chụp tin nhắn gửi fan: Anh Tiểu Lục nói không bán, phải chừa trong nhà ăn.
Fan kinh ngạc: Tại sao vậy? Một quả bán 100 -200 tệ tôi cũng chịu á.
Lâm Tê Nham: Anh Tiểu Lục nói không thiếu tiền, cái này chắc hết cách thật rồi.
Fan tiếc nuối cực kỳ, dây dưa với Lâm Tê Nham một hồi vẫn không được kết quả gì đành nghĩ cách khác.
Cô là fan nhà giàu của Lâm Tê Nham, bản thân cũng không thiếu tiền, trong nhà cũng có cơ ngơi, vòng giao thiệp khá rộng.
Đảo một vòng wechat, cuối cùng có được thông tin từ một vị trưởng bối nào đó kiếm đến nhóm đấu giá của Lục Áo.
Lâm Tê Nham và Ông Khiêm là quản trị viên của nhóm đó.
Gần đây Lâm Tê Nham hơi bận, ngày nào cũng phải lặn biển chụp hình không rảnh quản lý chuyện trong nhóm, hiện tại chủ yếu do Ông Khiêm quản lý.
Số thành viên của bọn họ chưa vượt quá giới hạn, Ông Khiêm đơn giản xem sơ thông tin liền cho vào.
Wechat của fan kia tên Cầm Tâm, vừa vào nhóm đã thông quả hình đại hiện của Lục Áo nhấn nút kết bạn.
Năm nay Lục Áo đã thêm rất nhiều bạn bè, cũng không chặn người trong nhóm kết bạn với mình.
Khi Lục Áo nhìn thấy lời mời là lúc đang xách đồ cho ngỗng ăn, trên đường đi nghe âm thanh thông báo của điện thoại vang lên, cậu mở ra xem thử, là một người lạ, lý do kết bạn cũng mơ hồ.
Cậu trực tiếp bấm từ chối.
Tháng 10 chỗ bọn họ vẫn còn rất nóng, mặt trời cũng nắng chói chang.
May thay cậu đi dọc theo bờ sông, bên đường có bóng râm che mát, dù đang xách theo một cái thùng lớn mà người cậu không đổ nhiều mô hôi lắm.
Ngỗng nhà cậu đã nuôi ở đây được hơn 2 tháng rồi, vừa hay trên thượng nguồn có một phần thuộc về địa bàn của núi Hải Ninh, trong phạm vi do cậu bao thầu, cậu đã xây một cái chuồng ngỗng ở đó.
Đàn ngỗng này không làm ô nhiễm nước, không làm ảnh hưởng dòng chảy của sông, cũng không có ai chạy tới khiếu nại với cậu.
Còn về người trộm ngỗng, bởi vì chỗ của cậu quá mức hẻo lánh, cho dù là bản thân cậu mỗi ngày đều đến đây cho ngỗng ăn cũng phải đi dọc theo con sông hơn nửa tiếng, thôn của bọn họ lại không có người lạ, cho đến nay vẫn chưa có ai vượt qua được quãng đường dài xâm nhập vào doanh trại ngỗng.
Cũng chính vì nguyên nhân đó, ngỗng của cậu ở đây lâu vậy nhưng không xuất hiện tình trạng mất cắp.
Lục Áo đi chỗ chuồng ngỗng trước.
Chuồng rất lớn, đại khái gần 100m2.
Diện tích rộng như thế, cho dù ngỗng nhà cậu to cực kỳ cũng đủ để sinh hoạt trong này.
Lục Áo vừa đi vào chuồng, đàn ngỗng đã kêu cạc cạc trốn hết sang một bên.
Cậu đổ hạt kê đã trộn đều với cá nhỏ vào trong máng ăn, lại đi lục tìm những quả trứng ngỗng ở xung quanh.
Tỷ lệ đẻ trứng của ngỗng tương đối thấp, nếu là ngỗng lấy trứng bình thường, một con ngỗng cần 2-3 ngày mới đẻ được một quả.
Đàn ngỗng của cậu không phải ngỗng trứng, là ngỗng thịt, nhưng không biết có phải bởi vì thức ăn phong phú hay không, sản lượng trứng của chúng vậy mà đạt mức ngang bằng với ngỗng trứng, đại khái cũng là 2-3 ngày đẻ 1 quả, mỗi ngày cậu có thể thu được mười mấy hai mươi quả trứng.
Nhiều trứng ngỗng như thế, ngoại trừ phải để lại những quả đã được thụ tinh ra, còn lại cậu mang hết về nhà.
Hôm nay cũng vậy, Lục Áo tìm một vòng trong chuồng ngỗng, nhặt được 17 quả trứng chưa được thụ tinh.
Thực ra tỷ lệ thụ tinh của những quả trứng ngỗng này đã rất cao rồi, không biết có phải do số lượng ngỗng đực hơi nhiều hay không, mỗi ngày đều có 5-6 quả được thụ tinh.
Chỗ cậu cũng không cần nhiều trứng được thụ tinh như thế, cũng không định nuôi thêm nhiều ngỗng, đợi ấp nở thêm 1 lứa, cậu sẽ không chừa lại mấy quả trứng được thụ tinh nữa.
Khi ngỗng con sinh ra, ngỗng đực trong đàn có thể xử lý một số rồi.
Lục Áo nhìn những con ngỗng to béo trong đàn, trong lòng suy nghĩ khi nào thì giết vài con ăn thử vị.
Đàn ngỗng bị cậu nhìn chằm chằm như thế, bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, chúng hoảng sợ kêu cạc cạc, bước từng bước nhỏ bồn chồn trốn sang một bên.
Lục Áo không đuổi theo.
Cậu đi lấy một cây chổi đến, dọn dẹp sạch sẽ đống phân ngỗng bên trong ra ngoài chuồng để ủ phân.
Đợi khi dọn dẹp xong, cậu lại đi xem trứng dưới mông ngỗng mẹ.
Hôm qua khi cậu đến, những quả trứng này đã xuất hiện vài vết nứt nhỏ, cũng không biết có phải ngỗng con bên trong sắp chào đời hay không.
Ngỗng mẹ lo lắng ở bên cạnh đi qua đi lại, từ đầu đến cuối không dám mổ cậu.
Bây giờ Lục Áo rất giỏi nhặt trứng, cậu cầm lấy một quả trong ổ lên nhìn, chỉ thấy bề mặt của quả trứng ngỗng có màu xanh nhạt kia xuất hiện một đường nứt từ chính giữa.
Lục Áo giơ nó lên cao, đặt dưới ánh mặt trời nhìn, bóng dáng của ngỗng con bên trong đã trở nên rất rõ ràng.
Đột nhiên bị thay đổi vị trí, ngỗng con lo lắng động đậy.
Nhiều lắm là đêm nay, ngỗng con bên trong sẽ phá vỏ chui ra.
Nếu ngỗng con không đủ sức, ngày mai không thể phá vỏ, ngày kia cũng chưa thể chui ra, con ngỗng con này nhất định sẽ bị ngạt chết ở bên trong.
Lục Áo nhìn sơ một cái rồi trả trứng về ổ. Cậu lại lấy những quả khác lên nhìn, đa số đều xuất hiện vết nứt, có 1 con tương đối gấp ráp, nó mổ thủng một lỗ nhỏ trên vỏ trứng.
Lục Áo có thể từ lỗ nhỏ nhìn thấy ngỗng con màu xám bên trong
Ngỗng con còn nhỏ, lớp lông thưa thớt, không được đẹp lắm.
Lục Áo nhẹ nhàng nâng quả trứng trong tay, khẽ chạm vào.
Cậu không biết phải làm gì, bỗng nhiên cậu nhớ đến chuyện Tống Châu từng truyền cho cá mao thường sinh mệnh lực.
Ở chung với Tống Châu bao lâu nay, cậu có phần hiểu biết nhất định đối với sinh mệnh lực, việc nâng cao sinh mệnh lực cho sinh vật sống cũng không khó.
Lục Áo nâng ngỗng con trong tay, trong lòng cảm thấy yêu thương, suy nghĩ một chút, cậu tập trung suy nghĩ rót vào bên trong một luồng sinh mệnh lực.
Cậu là một con rồng thành niên không được bao lâu, năng lực bình thường, sinh mệnh lực rót vào quả trứng không nhiều, chỉ cỡ một sợi tơ, thế mà khi nhận được sợi tơ này ngỗng con trong trứng bỗng hoạt bát hơn rất nhiều, nó còn ngọ ngoạy trong vỏ một hồi.
Quả trứng ngỗng này còn bởi vì ngỗng con ngọ ngoạy mà khẽ lăn lộn trong tay Lục Áo một vòng.
Lần đầu tiên Lục Áo cảm nhận được dao động của sinh mạng, cậu thoáng run sợ, gần như nín thở nhìn trứng ngỗng giữa hai tay.
Ngỗng con trong tay cậu còn quá nhỏ, vẫn chưa thể phá vỏ.
Cho dù con ngỗng này đã tương tác với cậu, nhưng cũng chỉ là tương tác một chút thôi rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
Lục Áo nâng quả trứng hồi lâu, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Rất nhanh, cậu cầm những quả trứng còn lại lên, cậu rót sợi sinh mệnh lực vào từng quả một.
Những sinh mệnh lực này đều không nhiều, nhưng hầu như từng quả trứng đều phản ứng lại.
Những sinh mệnh nhỏ bé này theo bản năng bày tỏ cảm tình với Lục Áo, lăn lộn trong lòng bàn tay cậu.
Lòng Lục Áo mềm nhũn, cậu hiếm lắm không có gì để làm, cứ vậy ngồi chơi với mấy quả trứng này một lát.
Ngỗng mẹ đi lại bên cạnh, nó muốn cướp lại trứng ngỗng để ấp tiếp, nhưng nó sợ hãi trước vũ lực của cậu, chỉ đành đứng một bên cạc cạc kêu to, thoạt nhìn vô cùng sốt ruột lại không dám qua đây đối mặt.
Lục Áo sờ sờ trứng ngỗng một lát cũng nhớ ra, những con ngỗng này còn nhỏ, nếu như không cho ngỗng mẹ ấp tiếp, chúng nó có thể sẽ chết vì mất đi độ ấm.
Lục Áo nhớ ra rồi đành rời khỏi.
Cậu mang theo thùng đi đến thượng nguồn của con sông.
Cậu có thả mấy cái lồng cá ở trên này.
Lồng cá cậu mua tốt lắm, thả ở trong sông gần như mỗi ngày đều có thu hoạch, đương nhiên phần nhiều chính là cá rô phi và cá chùi kính, có đôi khi sẽ bắt được ốc bưu vàng.
Mấy thứ này bọn họ không thích ăn, thường thì Lục Áo sẽ mang về bỏ vào trong tủ lạnh, hôm sau cậu sẽ cho mấy con cá tôm ốc này vào máy nghiền làm nát, sau đó trộn với hạt kê rồi mang đi cho ngỗng ăn.
Ngày thường cậu chẳng khóa chuồng ngỗng gì hết, ban ngày đàn ngỗng hay đi ra ngoài dạo.
Chúng nó dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh bơi từ thượng nguồn xuống hạ du, tự mình biết kiếm ăn, đợi lúc Lục Áo cho ăn mới chịu về.
Bởi vì diện tích rộng lớn, lượng vận động cũng đủ lớn, thức ăn lại sung túc, những con ngỗng này trong vòng 1 tháng lại nặng thêm 1-1,5kg, hiện tại mấy con nặng nhất cũng có khoảng 4.5kg.
Cân nặng này chưa tính là đã trưởng thành, đàn ngỗng này sau khi trưởng thành có thể nặng từ 10-15kg.
Lục Áo dự tính nếu đàn ngỗng cứ theo tốc độ này tiếp tục tăng trưởng, khoảng tháng 5 tháng 6 sang năm sẽ có thể đạt đến cân nặng 10-15kg.
Bây giờ cứ vậy ăn luôn đàn ngỗng thật sự quá lãng phí, chúng nó còn không gian sinh trưởng, cậu phải đợi chúng lớn thêm chút nữa mới được.
Cho ngỗng ăn xong, Lục Áo đi xem rau dưa nhà mình, rau dưa của cậu bây giờ vẫn mọc rất tốt, chẳng qua đã đổi qua khá nhiều chủng loại, giống như mấy loại đậu cô ve, dưa leo, quả mướp linh tinh các loại đã không còn, thay thế chúng chính là các loại gừng tỏi và hành lá.
Đợi khi thời tiết lạnh thêm nữa đạt đến nhiệt độ mà tháng 10 nên có, cậu sẽ có thể trồng củ cải và cải trắng.
Lục Áo đi một vòng trong ruộng, hái chút bí đỏ, bí đao, ớt bỏ vào trong sọt.
Chỗ rau này ăn không hết, ngoại trừ đem tặng ra, còn có thể đem đi phơi làm rau cải khô, khi mùa đông đến rau dưa không đủ sẽ lấy ra ăn.
Không chỉ ruộng rau của cậu cây cối tốt tươi, ruộng dưa hấu sau núi cũng tốt vô cùng.
Dưa hấu này mọc ra từ hạt giống mà Tống Châu mang đến, có vị ngọt thanh mát, đậm đà vị dưa hấu.
Lục Áo và Tống Châu đều rất thích ăn dưa hấu của nhà trồng.
Nhưng cậu đã ăn được kha khá dưa hấu rồi, trong ruộng còn khoảng 20 quả, đoán chừng ăn hết tháng này sẽ không còn dưa hấu để ăn nữa.
Lục Áo mang theo một đống rau về, Tống Châu còn chưa tan ca.
Thời gian còn sớm, chưa đến 5 giờ.
Lục Áo liếc mắt nhìn điện thoại rồi dứt khoát ngồi trong sân chơi.
Cậu vừa mở máy liền thấy tin nhắn Wechat nhảy ra, Lâm Tê Nham liên tiếp gửi cho cậu 4-5 tin nhắn.
Lục Áo nhíu nhíu mày.
Cậu còn tưởng là san hô xảy ra chuyện, sau khi nhìn rõ nội dung tin nhắn rồi, cậu mới phát hiện này chẳng liên quan gì đến san hô cả, mà liên quan đến việc chiều nay nàng fan kia kết bạn với cậu.
Lâm Tê Nham: Lục Áo người tên Cầm Tâm đó là fan của tôi á, chả biết cô ấy làm thế nào lại chui vào trong nhóm Wechat của chúng ta.
Lâm Tê Nham: Bây giờ cô ấy có hơi kích động, tôi đá cô ấy ra khỏi nhóm rồi.
Lâm Tê Nham: Nếu cô ấy còn muốn mua trứng ngỗng thì cậu đừng để ý cô ấy.
Này vốn dĩ không phải chuyện to tát gì, Lục Áo mở nhóm đấu giá ra, nhìn các tin nhắn trước đó, đại khái là cô Cầm Tâm kia mắng cậu giả bộ làm giá, bị Lâm Tê Nham mắng lại, những người khác cũng nói giúp cậu.
Chỉ là một người xa lạ, Lục Áo đáp: Tôi biết rồi.
Lâm Tê Nham trả lời ngay: Chủ yếu do cảm xúc của cô ấy có hơi quá, lại thêm suy nghĩ không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, tôi sợ cô ấy sẽ làm phiền nhóm của chúng ta nên đã cho rời nhóm trước, tôi sẽ nghiêm túc nói chuyện lại với cô ấy.
Lục Áo: Không sao, cậu cứ xem rồi làm là được.
Lục Áo: Giờ cậu đang làm gì, ăn cơm chưa?
Lâm Tê Nham: Nào có nhanh vậy, chiều nay tôi theo chân đội của giáo sư Hoàng đi làm kiểm tra, kết quả cho ra không được tốt lắm.
Lục Áo cua mày, ngồi thẳng lưng: Không phải lúc cơm trưa cậu nói rằng kết quả không tệ sao?
Lâm Tê Nham: Khóc lớn JPG
Lâm Tê Nham: Tôi cũng tưởng kết quả rất tốt, video cậu cũng xem rồi đó, buổi sáng khi quay san cô còn tràn trề sức sống, không nhìn ra có gì khác thường cả.
Lục Áo: Nhưng khi giáo sư Hoàng đưa hàng mẫu đi kiểm tra lại phát hiện san hô đã bắt đầu loại bỏ tảo Zooxanthellae trong cơ thể.
Lục Áo: Sao lại có thể như vậy, có phải do thời tiết quá nóng không?
Lâm Tê Nham: Trước mắt vẫn chưa rõ.
Lâm Tê Nham: Có thể do năm nay thời tiết khác thường, cũng có thể do vùng biển này không thích hợp cho san hô sinh trưởng, còn có thể do lối suy nghĩ lúc đầu của giáo sư Hoàng bọn họ đã có vấn đề rồi, tảo Zooxanthellae mà bọn họ cải tiến không thích hợp với môi trường biển thực tế.
Lục Áo: Vậy kết quả cho ra thế nào, hiện tại có manh mối nào không?
Lâm Tê Nham: Không có, bọn tôi đều đang tăng ca ở viện nghiên cứu.
Lâm Tê Nham: [Lăn qua lăn lại JPG] Nếu không tra ra được nguyên nhân chính xác, không đề xuất được phương pháp ứng cứu, vậy mẻ san hô này sẽ giống như đồng loại của nó vậy, rất nhanh sẽ bị tẩy trắng.
Lâm Tê Nham: Nếu mẻ san hôn này không sống được, toàn bộ bị tẩy trắng, giáo sư Hoàng sẽ lại thất bại lần nữa.
Hoàng Trữ Nạp đã nghiên cứu san hô mấy chục năm rồi, thân là một giáo sư hàng đầu của một trường đại học bậc nhất, nếu không phải bởi vì liên tục thất bại, ông sẽ không đến nỗi ngay cả hạng mục cũng bị triệt bỏ, phải tự mình bỏ tiền để làm thực nghiêm.
Ông đã gần 50 tuổi rồi, trong lòng mang đầy hy vọng đặt chân đến nơi này, nếu thất bại lần nữa, có lẽ ông sẽ cảm thấy vô cùng khó chấp nhận.
Lục Áo nhìn tin nhắn trong điện thoại, cũng không biết phải an ủi cậu ấy thế nào.
Im lặng thở dài một tiếng, Lục Áo nói: Kết quả chưa hẳn sẽ tệ như các cậu đã nghĩ, cũng có thể là san hô bị bệnh, cho chút thuốc sẽ ổn thôi.
Lâm Tê Nham: Bọn tôi cũng cầu mong là như vậy, có điều nghe giáo sư Hoàng bọn họ nói chuyện không có đơn giản như vậy, hạng mục gieo trồng san hô năm nay rất có thể sẽ thất bại.
Lục Áo: Mặc kệ ra sao, chúng ta đều cố gắng hết sức.
Lâm Tê Nham: Hiện tại chỉ có thể nói như vậy.
Hai người lại trò chuyện vài câu, bên Lâm Tê Nham còn có việc phải làm liền vội vã kết thúc.
Lục Áo cau mày, lên mạng tìm luận văn của Hoàng Trữ Nạp bọn họ xem thử.
Lần này vận may vẫn không mỉm cười với bọn họ.
Hoàng Trữ Nạp đoán đúng rồi, san hô được trồng năm nay bởi vì vấn đề về nhiệt độ nên bị tẩy trắng.
Hiện tại đã là tháng 10 rồi, nơi này của bọn họ chủ yếu thuộc khí hậu cận nhiệt đới, theo lý nhiệt độ phải hạ xuống rồi, sẽ không nóng lắm.
Nhưng người tính không bằng trời tính, nhiệt độ nước biển của thành phố Kiềm Vĩnh năm nay liên tục 19 này cực nóng không hề hạ xuống.
Dù cho tháng 10 đã đến, nắng cuối thu vẫn vô cùng gay gắt.
Khi Hoàng Trữ Nạp gây trồng san hô giống đã tốn rất nhiều công sức để làm một cái thay đổi nhỏ, ông nỗ lực khiến cho san hô thích nghi với môi trường nước nóng ấm của bên này.
Khi ông làm thay đổi đã tham khảo nhiệt độ trung bình của những năm gần đây, không ngờ thời tiết năm nay lại khác biệt đến thế.
Cho nên trơ mắt nhìn san hô trồng xuống còn sống rồi lại thất bại trong gang tấc.
Tin tức này truyền ra, trong lòng mọi người đều rất khó chịu, bọn họ bàn luận trong nhóm tình nguyên viên mấy ngày liền, họ bàn xem phải làm thế nào để cứu mẻ san hô này.
Mọi người ngay cả ý tưởng bỏ đá lạnh vào trong biển cũng đề xuất ra, nhưng mà vẫn không có cách nào được.
Biển cả quá lớn, san hô lại quá nhạy cảm với nhiệt độ.
Cho dù bọn họ có thể thả một hai lần đá lạnh xuống, nhưng không có cách nào ngày ngày bỏ đá xuống biển, cách này phí tổn cực cao, bọn họ không ai gánh nổi.
Thay vì tốn nhiều hơi sức dằn vặt như vậy, còn chẳng bằng bọn họ dứt khoát từ bỏ mẻ san hô này, chờ sang năm gây trồng ra giống san hô thích hợp với môi trường bên này, bọn họ lại xuống biển gieo trồng lần nữa.
Nghiên cứu khoa học chính là như vậy, có đôi khi đã bước 99.5 bước rồi, nửa buổi cuối cùng xảy ra chuyện ngoại ý muốn sẽ hủy đi toàn bộ công sức của tất cả mọi ngời.
Hoàng Trữ Nạp bọn họ liên tục khảo sát một tuần, phát hiện hiện tượng san hô bị tẩy trắng không cách nào đảo ngược, bọn họ nản lòng mất hết ý chí, họ quyết định sớm ngày dọn đồ quay về.
Lâm Tê Nham vốn định đi theo bọn họ làm tình nguyện viên quay phim 3 tháng, trải qua một phen ngoài ý muốn như vậy, hiện tại chỉ mới làm hơn nửa tháng, cậu ấy đã phải trở về.
Lúc đầu Lâm Tê Nham còn có chút hipster*, lần này cậu ấy thân là thợ quay phim dưới nước, mỗi ngày đều chụp hình của san hô, nhìn mẻ san hô rực rỡ sắc màu này càng ngày càng ủ rủ uể oải, từ từ mất đi màu sắc vốn có, sau cùng là hư thối hủ bại, biến thành một bộ khung xương trắng toét, cả người cậu ấy có hơi chịu không nổi.
Lục Áo nhìn cậu ấy đăng trên trang cá nhân, phát hiện cậu ấy có phần hậm hực.
Chiều nay, Lục Áo chờ Tống Châu ăn cơm, trên bàn ăn, cậu nói:" Em muốn đi thành phố Kiềm Vĩnh một chuyến, xem thử có cách nào hay không."
Tống Châu nhìn cậu, nói:" Anh đi cùng em."
Lục Áo có chút đau đầu xoa xoa ấn đường, "Vậy anh không cần phải đi làm sao?"
"Bớt chút thời gian ra duyệt công văn là được, lại chẳng tốn bao nhiêu ngày, đi chơi 1-2 ngày chẳng sao đâu."
"Vậy anh đi cùng em đi, người nhiều sức lớn, nhiều thêm 1 người sẽ nhiều thêm 1 cách."
Lục Áo nói thì nói là vậy, thực ra trong lòng cũng rất mờ mịt, cậu hoàn toàn không có cách nào để chống lại giới tự nhiên to lớn này.
Dù là thế cậu vẫn muốn đi thử một lần.
Cho dù chẳng thể cứu được mẻ san hô này, cậu cũng muốn đi đến hiện trường xem thử, xem coi có cách nào không.
Buổi tối Lục Áo nhắn trong nhóm đánh cá, nói rằng cậu phải đi thành phố Kiềm Vĩnh nên mấy ngày tới sẽ không đi đánh cá, mọi người không cần gọi cậu.
Lâm Quý Hiếu: Cậu đi thành phố Kiềm Vĩnh để làm gì? Ngọn núi cậu thầu không phải đã thuê người đến chuẩn bị sửa sang lại rồi hay sao?
Lục Áo: Ừm, dự tính đẩy lùi 2 ngày.
Trước đó cậu nói muốn thuê người đến hỗ trợ sửa sang lại ngọn núi, chỉ có điều trước đó mọi người đều bận, đặc biệt là những người theo nghề nông ở quê, lúa nước, đậu phộng, cây bắp.... đủ loại hoa màu cần được thu hoạch, tạm thời bọn họ không rảnh để đến làm.
Lục Áo cũng không gấp lắm, nếu đã thuê người có khó khăn, cậu sẽ không yêu cầu quá đáng, dứt khoát đẩy thời gian lui về hơn tháng 10.
Bây giờ thời tiết đã mát mẻ hơn chút, ở trên núi làm việc sẽ không vất vả như thế.
Lâm Đại Vũ vẫn luôn giúp cậu xử lý chuyện này, khó khăn lăm mới thuê được người, cậu lại phải đi thành phố Kiềm Vĩnh, trong lòng cậu cũng cảm thấy áy náy.
Khi gọi cho Lâm Đại Vũ, Lục Áo vừa mở miệng đã nói lời xin lỗi trước, "Anh Đại Võ à, thật ngại quá, ngày mai tôi phải đi một chuyến đến thành phố Kiềm Vĩnh, có thể sẽ phải ở đó 2-3 ngày, chuyện sửa sang ngọn núi phải đợi tôi về rồi nói."
"Cậu đi chỗ đó để làm gì, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Ừm, mẻ san hô chúng tôi trồng trước đó xuất hiện dấu hiệu bị tẩy trắng, tôi muốn đi xem thử tình huống thế nào, có cách cứu hay không?" Lục Áo nói, "Bên này tôi tạm thời không trông nom được đành cho thời gian lùi về thứ 2 tuần sau nhé."
"Lùi mấy ngày chả sao cả, nhưng tôi đã gọi cho nhiều người như vậy, có phải người đã chuẩn bị xong hết rồi, để bọn họ leo cây thì không tốt lắm." Lâm Đại Vũ cẩn thận đề nghị,"Bây giờ tôi rảnh không có gì làm, nếu không cậu bận chuyện của cậu đi, tôi giúp cậu trông chừng thì thế nào?"
Lục Áo rất tin tưởng Lâm Đại Vũ, Lâm Đại Vũ làm việc rất đáng tin, ông chưa từng để xảy ra sai lầm gì.
Chẳng qua nói cho cùng là việc riêng của mình, Lục Áo nhờ ông thuê người đã rất ngại rồi, không tiện làm phiền nhiều.
"Anh Đại Võ mỗi ngày cũng phải trông chừng cửa hàng, nếu phải lo luôn chỗ tôi không tốt lắm." Lục Áo nghĩ nghĩ, "Như vậy đi, chỗ tôi cho mỗi người 50 tệ bồi thường, để những người có thể chờ chờ thêm vài ngày, người không thể chờ có hể làm việc khác trước không sao cả."
Hiện tại cũng không có cách nào khác, đành phải ra nhiều tiền một chút thôi.
Tất cả mọi người đều là người cùng quê, ban đầu nói rõ ngày mai khởi công rồi đột nhiên không làm, nếu không có chút bồi thường chỉ sợ sau lưng sẽ có lời ra tiếng vào.
Sống ở quê, danh tiếng phải tốt, bằng không sau này có chuyện gì, e rằng có gọi cũng không ai đến.
Lục Áo bằng lòng chịu thiệt lần này cũng không muốn chôn tai họa ngầm cho cuộc sống sau này.
Lâm Đại Vũ nghe xong lời của cậu liền cảm thấy đau lòng thay cậu, "50 tệ nhiều quá, tôi giúp cậu thuê 30 người, công việc bên cậu chưa làm ngày nào đã một hơi bồi thường 1.500 tệ. Không nói chuyện tiền nông, này là điềm báo không tốt, không bằng tôi qua đó giúp cậu trông chừng thì thế nào? Thực ra cũng không có gì phải trông hết, mọi người đều đã thành thạo công việc hết rồi, danh tiếng cũng rất tốt."
Lục Áo vẫn không đồng ý.
Lâm Đại Vũ đã nói, "Này có gì mà phiền với không phiền? Việc làm ăn của bọn tôi ở trấn trên không nhiều, cứ để chị dâu cậu một mình trông chừng đủ rồi. Cứ chốt vậy đi, tôi qua đó giúp cậu, lúc đầu khi cậu cứu Thần Thần bọn tôi có khách sáo gì với cậu đâu, sao giờ cậu lại khách sáo với bọn tôi hả?"
Thái độ của Lâm Đại Vũ vô cùng kiên quyết, Lục Áo từ chối vài lần đều không được, chỉ đành đồng ý, lại cảm ơn hết lần này đến lần khác.
"Lời khách sáo thì không cần nói, lần này cậu đi làm chuyện công ích, bọn tôi không giỏi bằng cậu, không có cách tạo phúc cho mọi người, riêng việc giúp cậu trông chừng này vẫn không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm, mặc kệ cậu có ở nhà hay không, bọn tôi cũng sẽ giúp cậu làm đàng hoàn đâu vào đấy."
Lâm Đại Vũ đã cam đoan, sáng sớm hôm sau liền lái xe đến tìm Luc Áo.
Không chỉ mình ông đến còn dẫn theo lão Trần.
Lục Áo nhìn thấy lão Trần còn có chút bất ngờ, gần đây bận bịu không ít chuyện, cậu đã lâu không hỏi thăm rồi.
"Anh Đại Võ, anh Trần, mau vào, mọi người đã ăn sáng chưa? Ở nhà chúng tôi ăn thêm chút nhé?"
"Ăn rồi ăn rồi, cậu không cần để ý chúng tôi, bọn tôi qua đây là muốn bàn với cậu một chút về chuyện trên núi phải làm thế nào thôi."
Ba người đi vào sân nhỏ, Tống Châu bưng tra bước ra chào hỏi, "Nào, uống ly trà trước đã."
Lâm Đại Vũ và lão Trần nhìn thấy anh đều có chút câu nệ, nhưng ánh mắt đều là thiện ý.
Lục Áo hỏi lão Trần, "Anh Trần, sức khỏe chị dâu thế nào rồi?"
"Rất tốt, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ dưỡng cho tốt và kiên trì uống thuốc, có xác suất cao sẽ khôi phục." Lão Trần cúi đầu nói, "Lúc đó nếu không nhờ có cậu, chị dâu cậu có lẽ sẽ không sống tiếp được. Sau đó làm chúng tôi cần làm phẫu thuật cũng nhờ có cậu cho tiền, tiểu Lục, cậu là ân nhân của chúng tôi, tôi với chị dâu cậu đều phải cảm ơn cậu."
Khi đó Lục Áo giấu tên quyên góp, cũng không biết ông làm sao biết tiền là do cậu cho nữa.
Lục Áo nói, "Tôi không có quyên góp, có thể do nhà hảo tâm nào khác đóng góp, anh Trần anh không cần phải có gánh nặng tâm lý."
Hốc mắt lão Trần có chút đỏ, "Tôi biết là cậu, bên bệnh viện không cẩn thận để tôi nhìn thấy tài liệu quyên góp. Cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý, chúng tôi nhất định phải cảm ơn cậu."
Lục Áo cả kinh, có chút băn khoăn nhìn về phía Tống Châu.
Tống Châu nói: "Anh không cần khách sáo, tiểu Lục gần đây kiếm được chút tiền, đều nhờ vận may cả, anh cứ coi như em ấy chia sẽ cho hai người chút vận may là được."
"Ài." Lão Trần hơi chật vật dùng tay áo lau lau nước mắt, "Tôi biết, vẫn là cảm ơn các cậu, các cậu yên tâm đi vắng, tôi và anh Đại Vũ nhất định sẽ làm cho ổn thỏa mọi việc, vừa hay tôi biết phải trồng cây ăn quả thế nào, lúc sửa sang sẽ để ý luôn việc này."
Lục Áo biết ông có lòng muốn đền ơn, nhưng cậu không muốn chiếm hời của ông, dù sao hoàn cảnh nhà ông ấy tương đối khó khăn.
Nghĩ nghĩ, Lục Áo nói: "Nếu không thì anh Trần làm đội trưởng cho tôi nhé, một ngày tôi đưa anh 200 tệ tiền công. Đúng lúc gần đây tôi cũng hơi bận, không có nhiều tinh thần để lo chuyện ngọn núi, anh giúp tôi quản lý đi, nên làm thế nào thì cứ làm, nếu có chi phí gì anh cứ báo tôi là được."
Lão Trần không yên vẫy tay, "Tôi không làm được, con người tôi thô lỗ sao có thể làm đội trưởng được? Tôi chỉ có thể giúp cậu làm chút việc nặng thôi."
"Không khó lắm đâu, anh cứ lấy cuốn sổ ghi chép lại chi phí là được." Lục Áo nói, "Chi phí chỗ chị dâu phức tạp như thế, anh còn nắm rõ được thì việc bên này sẽ không làm khó được anh đâu. Anh coi như giúp tôi đi."
"Cái này sao có thể được?"
Lão Trần còn muốn từ chối, Lâm Đại Vũ giúp đỡ khuyên: "Lão Trần, anh cứ đồng ý đi. Tôi thấy Lục Áo nói đúng đó, bây giờ cậu ấy bận như vậy, nào còn hơi sức đi lo chuyện trên núi, cậu ấy chọn anh cũng không phải vì năng lực của anh, ít nhất anh sẽ không lừa gạt cậu ấy."
"Không lừa, không lừa, tôi sao có thể lừa gạt ân nhân cứu mạng được chứ?" Lão Trần do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn xoắn ngón tay lại nói, "Vậy được rồi, nếu cậu không chê, tôi sẽ nhận làm, chẳng qua tiền lương không cần phải nhiều như vậy."
"Tiền lương không tính nhiều, một ngày 200 tệ, 1 tháng cũng chỉ 6.000 tệ, đây đều là việc vừa cực thân vừa mệt đầu óc." Lục Áo nói, "Nếu không cho nhiều như vậy, lòng tôi sẽ cảm thấy bứt rứt."
Lão Trần nghe cậu nói vậy, không tiện nói gì thêm.
Lục Áo vào nhà lấy bản đồ trên núi ra nói cho họ nghe suy nghĩ của mình.
"Chủ yếu tôi muốn trồng cây ăn quả ở bên này." Lục Áo vẽ một phạm vi, "Bên này thì chừa một khoảng đất trống, đến lúc đó tôi sẽ dùng vào việc khác."
Lâm Đại Vũ nhìn thoáng qua, đề xuất ý kiến nói: "Chừa một khoảng đất trống rộng như vậy để làm gì? Bên này nhiều nắng, lại đối diện biển rộng, khí hậu sẽ ẩm ướt dùng nó để trồng cây là tốt nhất."
Lục Áo muốn chừa để cho mình nằm phơi nắng, nhưng không thể nói thẳng ra như vậy.
Lục Áo nói:" Sau này sẽ dùng, cụ thể dùng để làm gì, tạm thời chưa thể nói được, dù sao cứ chừa ra trước cho tôi đi. Nếu sau này không dùng đến, đến chừng đó lại mua thêm mấy cây ăn quả trồng là được."
"Lời này nói cũng đúng, vậy bọn tôi làm ký hiệu cho cậu trước."
Lục Áo nhìn bọn họ đánh dấu xong, lại nói:" Tôi không rành chuyện cây ăn quả lắm, anh Trần là người chuyên nghiệp, anh xem giúp tôi cây nào nên trồng ở chỗ nào mới tốt, khi đó phải đào hố to cỡ nào, khoảng cách phải bao xa, anh cứ tự mình phán đoán nhé."
"Được." Lão Trần nói, "Ngọn núi của cậu đã bỏ hoang bao năm nay, trên núi có rất nhiều cây cỏ dại, lúc đó dùng thuốc trừ sâu trực tiếp phun một lần hay thế nào?"
"Thuốc trừ sâu thì thôi không dùng đâu, ô nhiễm môi trường lắm, trước để mọi người cắt bỏ cỏ dại đi, sau này tôi sẽ nghĩ cách."
Lục Áo định đến chừng đó sẽ cùng Tống Châu dùng phương pháp siêu huyền học diệt trừ toàn bộ cỏ dại.
Chỉ có điều chuyện này không thể nói cho bọn họ biết, cũng không thể công khai thảo luận.
Mấy người từ lúc 7 giờ sáng bắt đầu thảo luận đến hơn 9 giờ mới quyết định xong hết mọi chuyện.
Hơn 9 giờ mới xuất phát thì có hơi trễ một chút, có điều Lục Áo bọn họ không cần lái xe, trực tiếp thuấn di đi qua đó là được nên cũng không phải trễ lắm.
Thuyền của Lục Áo còn ở thành phố Kiềm Vĩnh cho Hoàng Trữ Nạp bọn họ mượn dùng.
Hiện tại đi qua xem san hô, Lục Áo còn phải lái thuyền về.
Cậu và Tống Châu gặp Hoàng Trữ Nạp một lần.
Lúc gặp nhau vẻ mặt Hoàng Trữ Nạp ủ rũ vì thất bại.
Lục Áo nhìn ông râu ria xồm xoàm, trong mắt giăng đầy tơ máu, lòng cậu hơi khó chịu, "Giáo sư Hoàng, ông đừng quá bi quan, san hô còn sống, nói không chừng sẽ có một cơ hội xoay chuyển nào đó thì sao?"
Hoàng Trữ Nạp cười khổ lắc đầu, "Giờ còn có thể xoay chuyển gì nữa, mỗi ngày chúng tôi luôn chú ý đến thời tiết, 15 ngày kế tiếp bên này sẽ liên tục duy trì nhiệt độ cao, phía nam căn bản không có xoáy thuận* hình thành, cũng không có điều kiện để nó được hình thành. Cứ cái đà này thì mẻ san hô này chắc chắn sẽ không sống nổi."
Lục Áo cũng không biết phải an ủi ông thế nào, cậu suy nghĩ nói: "Chúng tôi đến đây muốn đi xem thử, không biết có tiện hay không?"
"Tiện chứ, sao lại không tiện được? Dù sao cũng không còn hy vọng gì, các cậu cứ đi xem đi."
"Có hạng mục gì cần chú ý không? Cả hai chúng tôi đều muốn đi xem."
Hoàng Trữ Nạp hứng thú rã rời, mệt mỏi vẫy tay, "Về cơ bản là không, các cậu tùy ý xem."
Lâm Tê Nham ở bên cạnh bổ sung nói, "San hô chỗ kia đã bị tẩy trắng rất nghiêm trọng, chúng tôi đã thử rất nhiều cách rồi nhưng vẫn không hiệu quả."
Khi Lục Áo vừa tới đã xem video của do cậu ấy gửi, đương nhiên biết được tình huống của san hô.
Lúc này bản thân Lục Áo cũng không nghĩ ra cách gì để giải quyết vấn đề này, chỉ định xem trước rồi nói sau.
Lâm Tê Nham muốn đi cùng bọn họ, bị Lục Áo từ chối.
Hơn 10 giờ sáng, Lục Áo và Tống Châu lái thuyền đến vùng biển gieo trồng.
Lúc trồng san hô Tống Châu không có tới, đây là lần đầu anh đến.
Thuyền của Lục Áo rất lớn, hai người cũng không thuấn di liền thành thật lái qua đó.
Đợi khi đến nơi đã hơn 12 giờ rồi.
Lục Áo cho dừng thuyền xong thì không thèm quan tâm nữa, lợi dụng khi xung quanh không có ai, cậu nói với Tống Châu một tiếng, liền trực tiếp nhảy xuống nước.
Khi cậu nhảy xuống thoáng chốc đã biến về hình rồng.
Sau khi biến hình xong, cậu lại trồi lên nói với Tống Châu rằng, "Em xuống xem trước, khoảng chừng hơn 10 phút."
Tống Châu ở trên boong tàu nhìn cậu, "Anh đi theo em nhé?"
Thân rồng dưới nước có thể tự do hít thở, cho dù độ sâu 50-60 mét cũng không cần phải mang theo bình oxy.
Cậu nhìn Tống Châu.
Tống Châu cũng nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau một hồi, Lục Áo chần chừ, "Trên thuyền không có trang bị, anh xuống biển thế nào?"
"Anh trực tiếp xuống là được."
Anh cũng không phải là nhân loại.
Lục Áo hỏi: "Ở dưới nước anh có thể trực tiếp hít thở sao? Hay là có thể nín thở?"
"Đại khái có thể nín thở, ở dưới nước anh có thể không cần hít thở cũng được."
Lục Áo nghe anh nói như vậy liền không phản đối nữa, ngược lại thúc giục anh, "Vậy anh cưỡi lên người em đi, em dẫn anh lặn biển."
Tống Châu: "Hửm?"
Chú thích:
Xoáy thuận: Trong khí tượng học, xoáy thuận (còn gọi là xoáy tụ) là khối không khí lớn xoay quanh một vùng áp suất thấp mạnh. Xoáy thuận được đặc trưng bởi gió xoáy vào trong và xoay quanh một vùng áp suất thấp.
Hipster: là những người có khiếu thẩm mỹ trong một lĩnh vực bất kỳ như thời trang, âm nhạc, ẩm thực hoặc một số hoạt động vượt ra khỏi quy chuẩn của xác hội, khúc này mình chưa hiểu ý tác giả lém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.