Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cùng Bạn Gái Cũ Kết Hôn
Chương 11
Thị Nguyên Thuần
14/06/2022
Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc Lãnh Thính Nhiên thu dọn đồ
đạc trên mặt bàn, cầm lên bình thủy để dưới mặt đất, không chút lưu
luyến mà đi ra ngoài.
Tư Ngưng Hạ biết cô muốn đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ.Tính ra mấy ngày nay, mẹ của cô ấy chuẩn bị làm phẫu thuật, nên Lãnh Thính Nhiên đã xin nghỉ công việc làm thêm để tự mình chăm sóc cho mẹ.
Trong mắt Tư Ngưng Hạ để lộ một chút bi thương cùng quyến luyến. Trái tim lại rầu rĩ. Nàng hít một hơi thật sâu, cường ngạnh mà thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu thì không cẩn thận chạm phải cái nhìn phức tạp của Khuất Ngữ. Nàng hoảng sợ, hỏi “Cậu nhìn mình như vậy để làm gì?”
Khuất Ngữ ánh mắt buồn bã, cúi đầu, giống như không biết mở miệng làm sao. Một lát sau, cô ấy quyết định hỏi “Ngưng Hạ, cậu có ngại nói với mình chuyện của cậu và Thính Nhiên hay không?”
Tư Ngưng Hạ ra vẻ nghe không hiểu, một bên muốn đi ra ngoài.
Khuất Ngữ “Quả thật là mình có biết một chút, nhưng không xác định.”
“Cậu biết cái gì?” Tư Ngưng Hạ biết rõ còn cố hỏi.
“Chuyện của cậu và Thính Nhiên.”
Tư Ngưng Hạ trầm mặc một chút, sau đó cười nói “Cậu cũng nhìn thấy trạng thái của tụi mình rồi đó, tụi mình tan vỡ rồi.”
Nàng nói là “tan vỡ” chứ không phải là “chia tay”. Nói xong bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười, quan hệ của nàng và Lãnh Thính Nhiên chỉ có thể nói là “tan vỡ” chứ còn chẳng thể nói là “chia tay” được. Rốt cuộc thì các nàng cũng không phải là tình lữ, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một giao dịch.
Khuất Ngữ trong lòng kêu một tiếng, trực giác của cô ấy quả là chuẩn. Tư Ngưng Hạ và Lãnh Thính Nhiên thực sự đã từng hẹn hò, nhưng thoạt nhìn Lãnh Thính Nhiên cũng không vui vẻ gì. Bất quá thì hiện tại cả hai người đã chia tay, vui hay không vui thì cũng đều là quá khứ.
Nghĩ vậy, Khuất Ngữ cũng không hỏi thêm gì về chuyện đó nữa, cho nên cô nói: “Ngày mai không có tiết học, cậu có muốn đi đâu chơi không?”
Tư Ngưng Hạ vốn muốn từ chối, nhưng nàng lại nghĩ nếu mình ở nhà thì Kỷ Sơ Bồng chắc sẽ lại mò tới tìm nàng, do dự một lúc lâu, nàng hỏi: “Đi đâu á?”
Khuất Ngữ nói: “Hiện tại mình chưa nghĩ ra, để tối về mình search thử có chỗ nào vui không nha.”
“Ò.” Cùng Khuất Ngữ ra ngoài chơi nhất định sẽ ổn hơn ngồi ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với Kỷ Sơ Bồng.
“Hôm nay cậu muốn ăn gì? Nhà hàng kia hôm nay vẫn còn đang làm hoạt động, chắc là vẫn còn đông khách lắm, thức ăn bên đó cũng không tệ, cậu có muốn đi thử không?”
Tư Ngưng Hạ lắc đầu: “Chắc là thôi, đến canteen ăn là được rồi.”
Lãnh Thính Nhiên xem ra hôm qua đã hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Khuất Ngữ, ánh mắt nhìn các nàng cũng thay đổi, còn chúc các nàng đi chơi vui vẻ.
Cho dù mỗi thời khắc đều tự nhắc nhở bản thân buông tay, nhưng khi được người trong lòng chúc phúc mình với người khác, nàng vẫn sẽ đau lòng. So sánh sự vô tình của mình với Lãnh Thính Nhiên, Tư Ngưng Hạ quả thật kém rất xa, cũng khó trách đời trước nàng thua đến thảm bại.
Khuất Ngữ: “Cũng được.”
“Hạ Hạ.” Cách đó không xa có người gọi tên nàng, không cần nhìn cũng có thể đoán được là ai. Sắc mặt Tư Ngưng Hạ nhanh chóng chùng xuống.
Kỷ Sơ Bồng từ phía sau chạy đến, cũng không để ý tới nét mặt của Tư Ngưng Hạ, nhưng Khuất Ngữ nhìn thấy được.
Khuất Ngữ chủ động chào hỏi: “Chào cậu.”
Kỷ Sơ Bồng sau khi nhìn thấy Khuất Ngữ thì biểu tình thay đổi, nhưng ngại Tư Ngưng Hạ còn ở đây, cô nhanh chóng che giấu vẻ khó chịu, nét mặt lộ ra tươi cười, nói: “Vừa hay gặp được cậu, đi ăn cùng nha.”
Nếu không phải vì đời trước biết cô ấy sẽ phản bội mình, Tư Ngưng Hạ nhất định sẽ rất cảm động khi thấy Kỷ Sơ Bồng cố ý chạy đến tìm mình. Đáng tiếc, linh hồn của nàng hiện tại là người đã trải qua sự đau thương của kiếp trước, mọi sự sẽ phát sinh nàng đều đã biết. Nàng hít vào một hơi, ngữ khí cật lực để giữ được bình tĩnh, nói “Xin lỗi, mình đã hẹn với Khuất Ngữ.”
Kỷ Sơ Bồng không ngại, nói: “Chỉ có hai người cậu thôi sao? Cho mình đi cùng với nhé?”
Tư Ngưng Hạ: “...”
Nàng nhớ rõ ở đời trước Kỷ Sơ Bồng không quen biết khuất Ngữ, bởi vì khác khoa, Kỷ Sơ Bồng và Lãnh Thính Nhiên cũng là sau khi vào đoàn phim mới quen biết. Hiện tại cô ấy lại muốn làm quen với Khuất Ngữ, còn định chuyển vào khoa của nàng, như vậy có phải là thời gian cô ấy quen biết Lãnh Thính Nhiên sẽ bị đẩy nhanh không?
Cái gì mà loạn xì ngầu vậy? Thật là phiền phức!
Tư Ngưng Hạ cảm thấy có chút chấm hỏi, cảm thấy rất đau đầu.
Kỷ Sơ Bồng phát hiện biểu cảm kì quái của nàng, đỡ lấy vai nàng, ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe à?”
Tư Ngưng Hạ có chút mơ hồ, sao hình tượng của Kỷ Sơ Bồng và Khuất Ngữ lại trở nên giống nhau quá vậy? Nàng chưa thể thanh tỉnh, lắc lắc đầu. Một lúc sau thì tầm mắt lại rõ ràng.
Nàng muốn từ chối Kỷ Sơ Bồng, quay đầu dò hỏi Khuất Ngữ: “Cậu có muốn cậu ấy đi cùng mình không?”
Khuất Ngữ nhìn Kỷ Sơ Bồng liếc mắt một cái, lại nhìn Tư Ngưng Hạ, mặt mang ý cười, giống như là đang giỡn, nói: “Nếu như mình nói không muốn thì bạn học Kỷ có còn muốn theo cùng không?”
Kỷ Sơ Bồng giống như là không nghe ra ý trào phúng của cô, ngay sau đó nhoẻn miệng cười, “Tất nhiên là không. Nhưng mình có thể ngồi bàn kế bên hai cậu không?”
Cùng đường rồi. Khuất Ngữ và Tư Ngưng Hạ liếc nhìn nhau, cười nói: “Vậy thôi, đi chung luôn đi.”
Kỷ Sơ Bồng cười với Tư Ngưng Hạ “Các cậu tính đi đâu ăn vậy?”
“Canteen.”
Tư Ngưng Hạ và Khuất Ngữ cùng lên tiếng, xong lại liếc nhìn nhau, không hẹn mà cười cười.
Kỷ-bị ra rìa-Sơ Bồng có chút trầm mặc, im lặng nhìn hai người họ nói cười vui vẻ.
Đãi ngộ này vốn dĩ phải thuộc về cô, chỉ mới hơn nửa tháng, tình bạn của cô và nàng đều thay đổi chóng mặt, cô cảm thấy cô sắp mất đi nàng rồi, cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, Kỷ Sơ Bồng đã quyết định chuyển lớp.
Cô cho rằng Tư Ngưng Hạ sẽ vui vẻ, sẽ đem chuyện không vui kể cho cô nghe, không nghĩ tới đáp án nhận được là nàng bảo cô nên tôn trọng ba mình. Cô thừa nhận mình đã rất buồn khổ.
Khuất Ngữ: “Đi nào đi nào, đến trễ quá sẽ không còn gì ăn đâu.”
Tư Ngưng Hạ: “Ừ.”
Kỷ Sơ Bồng vừa mới tiến vào giới giải trí, tham gia vào bộ phim điện ảnh đầu tiên, vừa mới công chiếu mấy ngày nay. Nhưng về sau, với “Girlfriend’s Evolution” - bộ phim đạt ba trăm triệu suất bán phòng vé chỉ sau hai ngày ra rạp, cho dù cô ấy đóng một vai không quá nổi bật nhưng chỉ dựa vào ngoại hình hút mắt của mình cũng có thể kéo được một đám fans siêu đông đúc, trong đó nhiều nhất vẫn là sinh viên, suy cho cùng thì đó cũng là một bộ phim tình cảm thích hợp cho những người trẻ tuổi.
Chỉ cần Kỷ Sơ Bồng đi một mình thì cũng đã có rất nhiều người nhìn ngó, bây giờ cô ấy lại đi cùng với Khuất Ngữ và Tư Ngưng Hạ, khiến cho càng có nhiều người tò mò mà xúm xít xung quanh bọn họ.
Tư Ngưng Hạ bất giác phát hiện họ đang trở thành tâm điểm của dư luận.
Sắc mặt nàng có chút mất tự nhiên, liền cố ý tìm một chỗ tương đối khuất ngồi vào.
Đời trước, ánh mắt của Tư Ngưng Hạ đều đặt trên người Lãnh Thính Nhiên nên không rảnh chú ý đến ánh mắt của người khác, bây giờ nàng mới cảm thấy bị người khác nhìn chằm chằm quả thật rất khó chịu.
Nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện Khuất Ngữ và Kỷ Sơ Bồng đều đang nhìn nàng, “Làm sao vậy?” Tư Ngưng Hạ cho rằng trên mặt mình có cái gì, theo bản năng mà sờ sờ “Bộ trên mặt mình dính gì hả?”
Biểu tình của Khuất Ngữ thập phần nghiêm túc mà lắc đầu nói “Không, chỉ là cảm thấy hôm nay cậu đẹp quá.”
Kỷ Sơ Bồng cũng gật đầu tán thành.
Tư Ngưng Hạ “...”
Nàng đột nhiên lại nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua. Bộ dạng của cô gái 25 xuân xanh lại tiều tụy đến mức trông giống một bác gái 35 tuổi. Sắc mặt nàng trở nên ảm đạm. Kiếp này cho dù làm gì đi nữa, nàng cũng sẽ không lặp lại sai lầm của đời trước, sẽ không trở thành người vợ khốn khổ bị ruồng rẫy, bỏ rơi kia.
Nói đùa vốn dĩ để chọc cho người khác vui, người ta không cảm thấy vui thì tốt nhất đừng nên đùa nữa, ấy là vô duyên. Khuất Ngữ nhận thấy tâm trạng Tư Ngưng Hạ chuyển biến xấu, biết mình đùa quá lố, cô thôi làm trò, nghiêm túc nói: "Xin lỗi cậu, mình không nên đùa giỡn như vậy."
Tư Ngưng Hạ lấy lại tinh thần, "À, không có gì đâu, mình suy nghĩ vài chuyện vặt vãnh ấy mà."
"Vậy sao?" Khuất Ngữ cũng không có bởi vậy mà thở phào nhẹ nhõm được.
Tư Ngưng Hạ cười gật đầu.
Kỷ Sơ Bồng yên lặng mà nhìn bọn họ, hớp một ngụm cà phê, cũng không nói lời nào.
Tư Ngưng Hạ và Khuất Ngữ vốn cũng không có quá nhiều đề tài để nói chuyện, hơn nữa ở giữa còn kẹt lại Kỷ Sơ Bồng, sau "chuyện đùa" lúc nãy xong thì hai người cũng yên lặng không nói gì nữa, tập trung ăn cơm trưa.
Lúc ra khỏi canteen là đã qua nửa giờ, Kỷ Sơ Bồng nói "Hạ Hạ, buổi chiều không có tiết, cậu có muốn về nhà sớm chút không?"
"Không muốn." Tư Ngưng Hạ không chút do dự, thẳng thừng đáp.
Kỷ Sơ Bồng: "Cậu muốn đi đâu? Mình đưa cậu đi nhé?"
Khóe miệng Tư Ngưng Hạ run rẩy, nàng cảm thấy vẻ mặt bình tĩnh của mình sắp tan vỡ, "Không cần đâu, cậu cứ về trước đi."
Kỷ Sơ Bồng rất thông minh, cô ấy hoàn toàn hiểu rõ ý tứ cự tuyệt của Tư Ngưng Hạ, nhưng cô ấy lại nói: "Dù sao mình cũng không có việc gì làm, mình đi cùng cậu nhé?"
Tư Ngưng Hạ trợn mắt, cùng cô ăn cơm trưa đã là cực hạn cuae nàng rồi, khó khăn lắm mới không bộc phát tính khí, nàng nói từng câu từng chữ "Mình không cần cậu theo đâu, cậu cũng không phải bạn gái của mình. Vì sao cậu cứ bám lấy mình vậy? Cậu không cảm thấy bản thân rất phiền phức sao?"
Có lẽ ngữ khí của nàng quá mức hung dữ, vẻ tươi cười của Kỷ Sơ Bồng đông cứng rồi biến mất, cô ấy nhìn nàng một cái thật sâu rồi không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Chờ đến khi Kỷ Sơ Bồng biến mất trước mắt, Tư Ngưng Hạ mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Thế nhưng nàng lại ám ảnh ánh mắt của Kỷ Sơ Bồng trước khi rời đi. Ấy là đôi mắt của một tâm hồn tan vỡ. Trái tim của nàng giống như bị dao cắt vào một nhát, máu chảy không ngừng.
Rõ ràng Kỷ Sơ Bồng căn bản chưa hề làm chuyện gì có lỗi với nàng, rõ ràng cô ấy đi đóng phim mệt nhọc cũng không quên mua quà về tặng nàng, rõ ràng buổi sáng nàng đã tự dặn lòng không được càn quấy, vậy mà bây giờ nàng lại đối xử với cô ấy như vậy…
Nàng không biết nàng đối xử với Kỷ Sơ Bồng như vậy là đúng hay là sai, nhưng lời đã nói ra thì không thể nào mà thu lại được. Nàng nghĩ rằng nếu quan hệ của hai người không tệ đi thì kết cục của nàng cũng sẽ như kiếp trước. Nàng dùng sức nuốt nước bọt, cũng muốn đem cảm giác áy náy cố nuốt đi, nhưng nó cứ nghẹn bứ ở cổ họng.
Khuất Ngữ nhẹ giọng kêu tên nàng.
"Xin lỗi… Mình vừa rồi có phải hung dữ quá không?"
"Ừm." Khuất Ngữ không phủ nhận, nhưng cô rất nhanh bổ sung: "Nhưng mình cảm thấy, nói thẳng ra như vậy thì tốt hơn cứ giữ khư khư trong lòng. Hơn nữa, cậu không cần ép buộc bản thân phải chiều lòng người khác. Nếu cậu không muốn ở cùng cậu ấy thì cứ dùng dao sắc chặt đứt đi dây nhợ là được rồi. Tốc chiến tốc thắng, đau ngắn còn hơn đau dài."
Tư Ngưng Hạ bật cười, giương mắt nhìn Khuất Ngữ: "Mình đã tưởng não mình hỏng rồi."
Khuất Ngữ có chút lo lắng: "Cậu như vậy là không có vấn đề gì chứ?"
Tư Ngưng Hạ: "Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi."
"Vậy được. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho mình. Cậu alo là mình chạy đến liền."
Tư Ngưng Hạ nói giỡn: "Ây da, thì ra Khuất Ngữ là bạn thân nhà người ta trong truyền thuyết."
Biểu tình của Khuất Ngữ đông cứng lại, trong lòng hiện lên một chút chua xót, cô há miệng thở dốc, lời nói đã trót đến đầu lưỡi rồi vẫn phải nuốt trở vào.
Cô ấy muốn nói: Nếu có thể, mình muốn làm bạn gái tâm can bảo bối của cậu.
Tư Ngưng Hạ mới cùng Lãnh Thính Nhiên chia tay, lúc này không nên và cũng không thể nói những lời như vậy. Nhưng cô ấy lo lắng một khi chính mình nói ra, nếu như bị từ chối, cô ấy phải chăng sẽ mất luôn tình bạn này?
Cô ấy tự nhủ phải nhẫn nại.
Khuất Ngữ hỏi: "Cậu có tính đi đâu không?"
Tư Ngưng Hạ nghĩ nghĩ rồi nói: "Mình đi lang thang một chút thôi, chưa có kế hoạch cụ thể."
"Ò." Khuất Ngữ cười cười, xoay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Tư Ngưng Hạ lập tức biến mất không chút tăm hơi, đôi mắt lại ẩn chứa vẻ u sầu.
Nàng thở dài, bắt đầu thả bộ trên phố, không có mục tiêu, không có điểm đến.
Nàng không biết mình nên đi đâu, lượn qua lượn lại, ngồi một lát rồi nàng lại muốn vào thư viện trong trường.
Sau khi do dự thì nàng đột nhiên muốn vào đấy xem sách.
Vừa mới bước lên cầu thang, điện thoại trong túi xách đột nhiên đổ chuông, là Quan Cảnh Thiên gọi đến.
Nàng nhấc máy, đầu kia Quan Cảnh Thiên gấp gáp mở lời: "Hạ Hạ, con đang ở đâu?"
"Con đang ở trường, sao vậy mẹ?"
"Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới, nói là Bồng Bồng gặp tai nạn giao thông."
Tư Ngưng Hạ biết cô muốn đến bệnh viện để chăm sóc cho mẹ.Tính ra mấy ngày nay, mẹ của cô ấy chuẩn bị làm phẫu thuật, nên Lãnh Thính Nhiên đã xin nghỉ công việc làm thêm để tự mình chăm sóc cho mẹ.
Trong mắt Tư Ngưng Hạ để lộ một chút bi thương cùng quyến luyến. Trái tim lại rầu rĩ. Nàng hít một hơi thật sâu, cường ngạnh mà thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu thì không cẩn thận chạm phải cái nhìn phức tạp của Khuất Ngữ. Nàng hoảng sợ, hỏi “Cậu nhìn mình như vậy để làm gì?”
Khuất Ngữ ánh mắt buồn bã, cúi đầu, giống như không biết mở miệng làm sao. Một lát sau, cô ấy quyết định hỏi “Ngưng Hạ, cậu có ngại nói với mình chuyện của cậu và Thính Nhiên hay không?”
Tư Ngưng Hạ ra vẻ nghe không hiểu, một bên muốn đi ra ngoài.
Khuất Ngữ “Quả thật là mình có biết một chút, nhưng không xác định.”
“Cậu biết cái gì?” Tư Ngưng Hạ biết rõ còn cố hỏi.
“Chuyện của cậu và Thính Nhiên.”
Tư Ngưng Hạ trầm mặc một chút, sau đó cười nói “Cậu cũng nhìn thấy trạng thái của tụi mình rồi đó, tụi mình tan vỡ rồi.”
Nàng nói là “tan vỡ” chứ không phải là “chia tay”. Nói xong bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười, quan hệ của nàng và Lãnh Thính Nhiên chỉ có thể nói là “tan vỡ” chứ còn chẳng thể nói là “chia tay” được. Rốt cuộc thì các nàng cũng không phải là tình lữ, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một giao dịch.
Khuất Ngữ trong lòng kêu một tiếng, trực giác của cô ấy quả là chuẩn. Tư Ngưng Hạ và Lãnh Thính Nhiên thực sự đã từng hẹn hò, nhưng thoạt nhìn Lãnh Thính Nhiên cũng không vui vẻ gì. Bất quá thì hiện tại cả hai người đã chia tay, vui hay không vui thì cũng đều là quá khứ.
Nghĩ vậy, Khuất Ngữ cũng không hỏi thêm gì về chuyện đó nữa, cho nên cô nói: “Ngày mai không có tiết học, cậu có muốn đi đâu chơi không?”
Tư Ngưng Hạ vốn muốn từ chối, nhưng nàng lại nghĩ nếu mình ở nhà thì Kỷ Sơ Bồng chắc sẽ lại mò tới tìm nàng, do dự một lúc lâu, nàng hỏi: “Đi đâu á?”
Khuất Ngữ nói: “Hiện tại mình chưa nghĩ ra, để tối về mình search thử có chỗ nào vui không nha.”
“Ò.” Cùng Khuất Ngữ ra ngoài chơi nhất định sẽ ổn hơn ngồi ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với Kỷ Sơ Bồng.
“Hôm nay cậu muốn ăn gì? Nhà hàng kia hôm nay vẫn còn đang làm hoạt động, chắc là vẫn còn đông khách lắm, thức ăn bên đó cũng không tệ, cậu có muốn đi thử không?”
Tư Ngưng Hạ lắc đầu: “Chắc là thôi, đến canteen ăn là được rồi.”
Lãnh Thính Nhiên xem ra hôm qua đã hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Khuất Ngữ, ánh mắt nhìn các nàng cũng thay đổi, còn chúc các nàng đi chơi vui vẻ.
Cho dù mỗi thời khắc đều tự nhắc nhở bản thân buông tay, nhưng khi được người trong lòng chúc phúc mình với người khác, nàng vẫn sẽ đau lòng. So sánh sự vô tình của mình với Lãnh Thính Nhiên, Tư Ngưng Hạ quả thật kém rất xa, cũng khó trách đời trước nàng thua đến thảm bại.
Khuất Ngữ: “Cũng được.”
“Hạ Hạ.” Cách đó không xa có người gọi tên nàng, không cần nhìn cũng có thể đoán được là ai. Sắc mặt Tư Ngưng Hạ nhanh chóng chùng xuống.
Kỷ Sơ Bồng từ phía sau chạy đến, cũng không để ý tới nét mặt của Tư Ngưng Hạ, nhưng Khuất Ngữ nhìn thấy được.
Khuất Ngữ chủ động chào hỏi: “Chào cậu.”
Kỷ Sơ Bồng sau khi nhìn thấy Khuất Ngữ thì biểu tình thay đổi, nhưng ngại Tư Ngưng Hạ còn ở đây, cô nhanh chóng che giấu vẻ khó chịu, nét mặt lộ ra tươi cười, nói: “Vừa hay gặp được cậu, đi ăn cùng nha.”
Nếu không phải vì đời trước biết cô ấy sẽ phản bội mình, Tư Ngưng Hạ nhất định sẽ rất cảm động khi thấy Kỷ Sơ Bồng cố ý chạy đến tìm mình. Đáng tiếc, linh hồn của nàng hiện tại là người đã trải qua sự đau thương của kiếp trước, mọi sự sẽ phát sinh nàng đều đã biết. Nàng hít vào một hơi, ngữ khí cật lực để giữ được bình tĩnh, nói “Xin lỗi, mình đã hẹn với Khuất Ngữ.”
Kỷ Sơ Bồng không ngại, nói: “Chỉ có hai người cậu thôi sao? Cho mình đi cùng với nhé?”
Tư Ngưng Hạ: “...”
Nàng nhớ rõ ở đời trước Kỷ Sơ Bồng không quen biết khuất Ngữ, bởi vì khác khoa, Kỷ Sơ Bồng và Lãnh Thính Nhiên cũng là sau khi vào đoàn phim mới quen biết. Hiện tại cô ấy lại muốn làm quen với Khuất Ngữ, còn định chuyển vào khoa của nàng, như vậy có phải là thời gian cô ấy quen biết Lãnh Thính Nhiên sẽ bị đẩy nhanh không?
Cái gì mà loạn xì ngầu vậy? Thật là phiền phức!
Tư Ngưng Hạ cảm thấy có chút chấm hỏi, cảm thấy rất đau đầu.
Kỷ Sơ Bồng phát hiện biểu cảm kì quái của nàng, đỡ lấy vai nàng, ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Cậu cảm thấy không khỏe à?”
Tư Ngưng Hạ có chút mơ hồ, sao hình tượng của Kỷ Sơ Bồng và Khuất Ngữ lại trở nên giống nhau quá vậy? Nàng chưa thể thanh tỉnh, lắc lắc đầu. Một lúc sau thì tầm mắt lại rõ ràng.
Nàng muốn từ chối Kỷ Sơ Bồng, quay đầu dò hỏi Khuất Ngữ: “Cậu có muốn cậu ấy đi cùng mình không?”
Khuất Ngữ nhìn Kỷ Sơ Bồng liếc mắt một cái, lại nhìn Tư Ngưng Hạ, mặt mang ý cười, giống như là đang giỡn, nói: “Nếu như mình nói không muốn thì bạn học Kỷ có còn muốn theo cùng không?”
Kỷ Sơ Bồng giống như là không nghe ra ý trào phúng của cô, ngay sau đó nhoẻn miệng cười, “Tất nhiên là không. Nhưng mình có thể ngồi bàn kế bên hai cậu không?”
Cùng đường rồi. Khuất Ngữ và Tư Ngưng Hạ liếc nhìn nhau, cười nói: “Vậy thôi, đi chung luôn đi.”
Kỷ Sơ Bồng cười với Tư Ngưng Hạ “Các cậu tính đi đâu ăn vậy?”
“Canteen.”
Tư Ngưng Hạ và Khuất Ngữ cùng lên tiếng, xong lại liếc nhìn nhau, không hẹn mà cười cười.
Kỷ-bị ra rìa-Sơ Bồng có chút trầm mặc, im lặng nhìn hai người họ nói cười vui vẻ.
Đãi ngộ này vốn dĩ phải thuộc về cô, chỉ mới hơn nửa tháng, tình bạn của cô và nàng đều thay đổi chóng mặt, cô cảm thấy cô sắp mất đi nàng rồi, cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, Kỷ Sơ Bồng đã quyết định chuyển lớp.
Cô cho rằng Tư Ngưng Hạ sẽ vui vẻ, sẽ đem chuyện không vui kể cho cô nghe, không nghĩ tới đáp án nhận được là nàng bảo cô nên tôn trọng ba mình. Cô thừa nhận mình đã rất buồn khổ.
Khuất Ngữ: “Đi nào đi nào, đến trễ quá sẽ không còn gì ăn đâu.”
Tư Ngưng Hạ: “Ừ.”
Kỷ Sơ Bồng vừa mới tiến vào giới giải trí, tham gia vào bộ phim điện ảnh đầu tiên, vừa mới công chiếu mấy ngày nay. Nhưng về sau, với “Girlfriend’s Evolution” - bộ phim đạt ba trăm triệu suất bán phòng vé chỉ sau hai ngày ra rạp, cho dù cô ấy đóng một vai không quá nổi bật nhưng chỉ dựa vào ngoại hình hút mắt của mình cũng có thể kéo được một đám fans siêu đông đúc, trong đó nhiều nhất vẫn là sinh viên, suy cho cùng thì đó cũng là một bộ phim tình cảm thích hợp cho những người trẻ tuổi.
Chỉ cần Kỷ Sơ Bồng đi một mình thì cũng đã có rất nhiều người nhìn ngó, bây giờ cô ấy lại đi cùng với Khuất Ngữ và Tư Ngưng Hạ, khiến cho càng có nhiều người tò mò mà xúm xít xung quanh bọn họ.
Tư Ngưng Hạ bất giác phát hiện họ đang trở thành tâm điểm của dư luận.
Sắc mặt nàng có chút mất tự nhiên, liền cố ý tìm một chỗ tương đối khuất ngồi vào.
Đời trước, ánh mắt của Tư Ngưng Hạ đều đặt trên người Lãnh Thính Nhiên nên không rảnh chú ý đến ánh mắt của người khác, bây giờ nàng mới cảm thấy bị người khác nhìn chằm chằm quả thật rất khó chịu.
Nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện Khuất Ngữ và Kỷ Sơ Bồng đều đang nhìn nàng, “Làm sao vậy?” Tư Ngưng Hạ cho rằng trên mặt mình có cái gì, theo bản năng mà sờ sờ “Bộ trên mặt mình dính gì hả?”
Biểu tình của Khuất Ngữ thập phần nghiêm túc mà lắc đầu nói “Không, chỉ là cảm thấy hôm nay cậu đẹp quá.”
Kỷ Sơ Bồng cũng gật đầu tán thành.
Tư Ngưng Hạ “...”
Nàng đột nhiên lại nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua. Bộ dạng của cô gái 25 xuân xanh lại tiều tụy đến mức trông giống một bác gái 35 tuổi. Sắc mặt nàng trở nên ảm đạm. Kiếp này cho dù làm gì đi nữa, nàng cũng sẽ không lặp lại sai lầm của đời trước, sẽ không trở thành người vợ khốn khổ bị ruồng rẫy, bỏ rơi kia.
Nói đùa vốn dĩ để chọc cho người khác vui, người ta không cảm thấy vui thì tốt nhất đừng nên đùa nữa, ấy là vô duyên. Khuất Ngữ nhận thấy tâm trạng Tư Ngưng Hạ chuyển biến xấu, biết mình đùa quá lố, cô thôi làm trò, nghiêm túc nói: "Xin lỗi cậu, mình không nên đùa giỡn như vậy."
Tư Ngưng Hạ lấy lại tinh thần, "À, không có gì đâu, mình suy nghĩ vài chuyện vặt vãnh ấy mà."
"Vậy sao?" Khuất Ngữ cũng không có bởi vậy mà thở phào nhẹ nhõm được.
Tư Ngưng Hạ cười gật đầu.
Kỷ Sơ Bồng yên lặng mà nhìn bọn họ, hớp một ngụm cà phê, cũng không nói lời nào.
Tư Ngưng Hạ và Khuất Ngữ vốn cũng không có quá nhiều đề tài để nói chuyện, hơn nữa ở giữa còn kẹt lại Kỷ Sơ Bồng, sau "chuyện đùa" lúc nãy xong thì hai người cũng yên lặng không nói gì nữa, tập trung ăn cơm trưa.
Lúc ra khỏi canteen là đã qua nửa giờ, Kỷ Sơ Bồng nói "Hạ Hạ, buổi chiều không có tiết, cậu có muốn về nhà sớm chút không?"
"Không muốn." Tư Ngưng Hạ không chút do dự, thẳng thừng đáp.
Kỷ Sơ Bồng: "Cậu muốn đi đâu? Mình đưa cậu đi nhé?"
Khóe miệng Tư Ngưng Hạ run rẩy, nàng cảm thấy vẻ mặt bình tĩnh của mình sắp tan vỡ, "Không cần đâu, cậu cứ về trước đi."
Kỷ Sơ Bồng rất thông minh, cô ấy hoàn toàn hiểu rõ ý tứ cự tuyệt của Tư Ngưng Hạ, nhưng cô ấy lại nói: "Dù sao mình cũng không có việc gì làm, mình đi cùng cậu nhé?"
Tư Ngưng Hạ trợn mắt, cùng cô ăn cơm trưa đã là cực hạn cuae nàng rồi, khó khăn lắm mới không bộc phát tính khí, nàng nói từng câu từng chữ "Mình không cần cậu theo đâu, cậu cũng không phải bạn gái của mình. Vì sao cậu cứ bám lấy mình vậy? Cậu không cảm thấy bản thân rất phiền phức sao?"
Có lẽ ngữ khí của nàng quá mức hung dữ, vẻ tươi cười của Kỷ Sơ Bồng đông cứng rồi biến mất, cô ấy nhìn nàng một cái thật sâu rồi không nói lời nào mà xoay người rời đi.
Chờ đến khi Kỷ Sơ Bồng biến mất trước mắt, Tư Ngưng Hạ mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Thế nhưng nàng lại ám ảnh ánh mắt của Kỷ Sơ Bồng trước khi rời đi. Ấy là đôi mắt của một tâm hồn tan vỡ. Trái tim của nàng giống như bị dao cắt vào một nhát, máu chảy không ngừng.
Rõ ràng Kỷ Sơ Bồng căn bản chưa hề làm chuyện gì có lỗi với nàng, rõ ràng cô ấy đi đóng phim mệt nhọc cũng không quên mua quà về tặng nàng, rõ ràng buổi sáng nàng đã tự dặn lòng không được càn quấy, vậy mà bây giờ nàng lại đối xử với cô ấy như vậy…
Nàng không biết nàng đối xử với Kỷ Sơ Bồng như vậy là đúng hay là sai, nhưng lời đã nói ra thì không thể nào mà thu lại được. Nàng nghĩ rằng nếu quan hệ của hai người không tệ đi thì kết cục của nàng cũng sẽ như kiếp trước. Nàng dùng sức nuốt nước bọt, cũng muốn đem cảm giác áy náy cố nuốt đi, nhưng nó cứ nghẹn bứ ở cổ họng.
Khuất Ngữ nhẹ giọng kêu tên nàng.
"Xin lỗi… Mình vừa rồi có phải hung dữ quá không?"
"Ừm." Khuất Ngữ không phủ nhận, nhưng cô rất nhanh bổ sung: "Nhưng mình cảm thấy, nói thẳng ra như vậy thì tốt hơn cứ giữ khư khư trong lòng. Hơn nữa, cậu không cần ép buộc bản thân phải chiều lòng người khác. Nếu cậu không muốn ở cùng cậu ấy thì cứ dùng dao sắc chặt đứt đi dây nhợ là được rồi. Tốc chiến tốc thắng, đau ngắn còn hơn đau dài."
Tư Ngưng Hạ bật cười, giương mắt nhìn Khuất Ngữ: "Mình đã tưởng não mình hỏng rồi."
Khuất Ngữ có chút lo lắng: "Cậu như vậy là không có vấn đề gì chứ?"
Tư Ngưng Hạ: "Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi."
"Vậy được. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho mình. Cậu alo là mình chạy đến liền."
Tư Ngưng Hạ nói giỡn: "Ây da, thì ra Khuất Ngữ là bạn thân nhà người ta trong truyền thuyết."
Biểu tình của Khuất Ngữ đông cứng lại, trong lòng hiện lên một chút chua xót, cô há miệng thở dốc, lời nói đã trót đến đầu lưỡi rồi vẫn phải nuốt trở vào.
Cô ấy muốn nói: Nếu có thể, mình muốn làm bạn gái tâm can bảo bối của cậu.
Tư Ngưng Hạ mới cùng Lãnh Thính Nhiên chia tay, lúc này không nên và cũng không thể nói những lời như vậy. Nhưng cô ấy lo lắng một khi chính mình nói ra, nếu như bị từ chối, cô ấy phải chăng sẽ mất luôn tình bạn này?
Cô ấy tự nhủ phải nhẫn nại.
Khuất Ngữ hỏi: "Cậu có tính đi đâu không?"
Tư Ngưng Hạ nghĩ nghĩ rồi nói: "Mình đi lang thang một chút thôi, chưa có kế hoạch cụ thể."
"Ò." Khuất Ngữ cười cười, xoay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Tư Ngưng Hạ lập tức biến mất không chút tăm hơi, đôi mắt lại ẩn chứa vẻ u sầu.
Nàng thở dài, bắt đầu thả bộ trên phố, không có mục tiêu, không có điểm đến.
Nàng không biết mình nên đi đâu, lượn qua lượn lại, ngồi một lát rồi nàng lại muốn vào thư viện trong trường.
Sau khi do dự thì nàng đột nhiên muốn vào đấy xem sách.
Vừa mới bước lên cầu thang, điện thoại trong túi xách đột nhiên đổ chuông, là Quan Cảnh Thiên gọi đến.
Nàng nhấc máy, đầu kia Quan Cảnh Thiên gấp gáp mở lời: "Hạ Hạ, con đang ở đâu?"
"Con đang ở trường, sao vậy mẹ?"
"Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới, nói là Bồng Bồng gặp tai nạn giao thông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.