Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Chương 254
Tiểu Chanh
13/09/2021
An Hạnh Nhi lập tức đưa ra quyết định: “Dì, chúng ta trực tiếp đưa chú đến bệnh viện, cần thận đừng lắc lư chú, hẳn là xuất huyết não do cao huyết áp! Tư Tư, cậu kêu bác sĩ tư nhân của ba cậu đến bệnh viện đợi chúng ta.”
“Được.” Hạ Tư Tư run rẫy đáp.
Hàng người nhanh chóng đưa Hạ Trung Kiên đến bệnh viện.
Hạ Trung Kiên được xe cấp cứu đưa vào phòng cấp cứu.
Hạ Tư Tư cứ nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại như vậy.
Hôm qua đưa vào một người.
Hôm nay lại đưa vào một người.
Vành mắt Hạ Tư Tư đỏ bừng.
Cô cắn chặt môi, nói với bản thân mình không sai.
Dựa vào cái gì mà hạnh phúc của cô lại bị lấy đi như vậy.
Trên hành lang, thường truyền tới tiếng thút thít.
Là tiếng khóc của Tiêu Trầm.
An Hạnh Nhi luôn an ủi bà, nói với bà sẽ không sao.
Dù kiếp trước An Hạnh Nhi không cùng Hạ Tư Tư về nhà họ Hạ, cũng không nhớ rõ Hạ Trung Kiên có được đưa vào bệnh viện không, nhưng ở kiếp đó, ông không phải chết lúc này.
Một tiếng trôi qua.
Bác sĩ bước ra.
Tiêu Trầm nước mắt mơ hồ đi tới: “Bác sĩ, ông nhà tôi thế nào rồi?”
“Bà yên tâm, ông Hạ đã bước qua nguy hiểm, tạm thời không phát hiện có di chứng gì. Còn may đưa tới kịp thời, nếu không xác suất xuất huyết não dẫn tới tử vong, còn sống thì cũng tê liệt sẽ rất lớn.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Tiêu Trầm vội nói.
“Ông Hạ là vì cao huyết áp đột phát mới dẫn tới xuất huyết não, mặc dù bây giờ đã ổn định, nhưng nhát định phải chú ý, đừng để bệnh nhân lại chịu kích thích, nếu không lần sau hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.”
“Chúng tôi sẽ chú ý.”
Bác sĩ lại dặn dò vài câu.
Không bao lâu sau Hạ Trung Kiên được đầy ra.
Sắc mặt tái nhợt, nhìn vô cùng yếu ớt.
Điều này hoàn toàn khác với người ba trong ấn tượng của Hạ Tư Tư.
Ở trong lòng cô, ba cô luôn vững chãi không ngã, thậm chí còn có chút cao lớn uy vũ.
Không phải như bây giờ, nói gục ngã liền gục ngã.
Cô bắt giác dời ánh mắt, không muốn nhìn họ.
Sau khi biết ông không sao, xoay người trực tiếp chạy đi.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng Hạ Tư Tư, nhịn xuống, quyết định để cô ấy rời đi.
Không cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, Hạ Tư Tư nhất định đi tìm Nhiếp Tử Minh rồi.
Nhưng Hạ Tư Tư không biết, tối qua Hạ Trung Kiên và Tiêu Trầm đã nói chuyện với anh ta rồi.
Hạ Tư Tư muốn có được chỗ dựa trên người anh ta, đã là không thể nào.
An Hạnh Nhi ở cùng Tiêu Trầm, đẩy Hạ Trung Kiên vào phòng bệnh.
Vừa khéo, cô cũng muốn đi nói chuyện riêng với Tiêu Việt Duệ.
Phòng bệnh của Hạ Trung Kiên ở ngay cạnh Tiêu Việt Duệ.
An Hạnh Nhi thấy Hạ Trung Kiên đã ổn định, mới đi vào phòng bệnh cách vách.
Lúc đi vào, bước chân rõ ràng khựng lại.
Bởi vì trong phòng bệnh, không chỉ có một mình Tiêu Việt Duệ.
Còn có, Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc.
Mà sự xuất hiện của cô, rõ ràng thu hút sự chú ý của hai người.
“Được.” Hạ Tư Tư run rẫy đáp.
Hàng người nhanh chóng đưa Hạ Trung Kiên đến bệnh viện.
Hạ Trung Kiên được xe cấp cứu đưa vào phòng cấp cứu.
Hạ Tư Tư cứ nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại như vậy.
Hôm qua đưa vào một người.
Hôm nay lại đưa vào một người.
Vành mắt Hạ Tư Tư đỏ bừng.
Cô cắn chặt môi, nói với bản thân mình không sai.
Dựa vào cái gì mà hạnh phúc của cô lại bị lấy đi như vậy.
Trên hành lang, thường truyền tới tiếng thút thít.
Là tiếng khóc của Tiêu Trầm.
An Hạnh Nhi luôn an ủi bà, nói với bà sẽ không sao.
Dù kiếp trước An Hạnh Nhi không cùng Hạ Tư Tư về nhà họ Hạ, cũng không nhớ rõ Hạ Trung Kiên có được đưa vào bệnh viện không, nhưng ở kiếp đó, ông không phải chết lúc này.
Một tiếng trôi qua.
Bác sĩ bước ra.
Tiêu Trầm nước mắt mơ hồ đi tới: “Bác sĩ, ông nhà tôi thế nào rồi?”
“Bà yên tâm, ông Hạ đã bước qua nguy hiểm, tạm thời không phát hiện có di chứng gì. Còn may đưa tới kịp thời, nếu không xác suất xuất huyết não dẫn tới tử vong, còn sống thì cũng tê liệt sẽ rất lớn.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Tiêu Trầm vội nói.
“Ông Hạ là vì cao huyết áp đột phát mới dẫn tới xuất huyết não, mặc dù bây giờ đã ổn định, nhưng nhát định phải chú ý, đừng để bệnh nhân lại chịu kích thích, nếu không lần sau hậu quả không thể tưởng tượng nỗi.”
“Chúng tôi sẽ chú ý.”
Bác sĩ lại dặn dò vài câu.
Không bao lâu sau Hạ Trung Kiên được đầy ra.
Sắc mặt tái nhợt, nhìn vô cùng yếu ớt.
Điều này hoàn toàn khác với người ba trong ấn tượng của Hạ Tư Tư.
Ở trong lòng cô, ba cô luôn vững chãi không ngã, thậm chí còn có chút cao lớn uy vũ.
Không phải như bây giờ, nói gục ngã liền gục ngã.
Cô bắt giác dời ánh mắt, không muốn nhìn họ.
Sau khi biết ông không sao, xoay người trực tiếp chạy đi.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng Hạ Tư Tư, nhịn xuống, quyết định để cô ấy rời đi.
Không cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, Hạ Tư Tư nhất định đi tìm Nhiếp Tử Minh rồi.
Nhưng Hạ Tư Tư không biết, tối qua Hạ Trung Kiên và Tiêu Trầm đã nói chuyện với anh ta rồi.
Hạ Tư Tư muốn có được chỗ dựa trên người anh ta, đã là không thể nào.
An Hạnh Nhi ở cùng Tiêu Trầm, đẩy Hạ Trung Kiên vào phòng bệnh.
Vừa khéo, cô cũng muốn đi nói chuyện riêng với Tiêu Việt Duệ.
Phòng bệnh của Hạ Trung Kiên ở ngay cạnh Tiêu Việt Duệ.
An Hạnh Nhi thấy Hạ Trung Kiên đã ổn định, mới đi vào phòng bệnh cách vách.
Lúc đi vào, bước chân rõ ràng khựng lại.
Bởi vì trong phòng bệnh, không chỉ có một mình Tiêu Việt Duệ.
Còn có, Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc.
Mà sự xuất hiện của cô, rõ ràng thu hút sự chú ý của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.