Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
Chương 160: Được cưng chiều lên đến tận trời
Tiểu Chanh
25/08/2021
**********
CHƯƠNG 160: ĐƯỢC CƯNG CHIỀU LÊN ĐẾN TẬN TRỜI.
An Hạnh Nhi nhận lầy tổ yến của chú Trung đưa cho, cô ăn từng muỗng từng muỗng.
“Chú Trung, chú không cần phải ở đây với tôi đâu, chú làm xong việc rồi thì đi nghỉ ngơi đi.” An Hạnh Nhi nói, cô không muốn ông phải khổ cực như vậy.
“Lớn tuổi rồi, cũng không có thói quen ngủ nhiều, ở đây với mợ chủ một chút vậy.” Chú Trung ôn hòa nói.
An Hạnh Nhi im lặng cười một tiếng.
Cô đột nhiên cảm thấy đời trước của mình thật sự không có ý nghĩa gì hết.
Kiếp trước vẫn luôn an phận thủ thường, dùng tình cảm thật lòng để đối xử với nhà họ Có, cuối cùng lại rơi vào tình trạng nhà cửa tan nát chết không nhắm mắt, kiếp này cô cũng chỉ gả cho một người mà thôi, lại đột nhiên có một loại cảm giác được cưng chiều đến tận trời.
Không chỉ có chú Trung, còn có nhà họ Diệp, thậm chí còn có Diệp Thương Ngôn…
Để điều chỉnh cảm xúc của mình, An Hạnh Nhi không để cho mình suy nghĩ nhiều.
Cô thản nhiên tìm kiếm chủ đề: “Chú Trung vẫn luôn chăm sóc cho Diệp Thương Ngôn hả?”
“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã chăm sóc cho cậu chủ rồi.”
“Chú cũng đến từ biệt thự nhà họ Diệp ở bên kia à? Bởi vì Diệp Thương Ngôn chuyển khỏi nhà họ Diệp, cho nên chú cũng đi theo anh ấy?”
“Không hoàn toàn là như vậy.”
An Hạnh Nhi kinh ngạc.
Chú Trung cũng không giải thích gì thêm, ông vẫn cười rất ôn hòa.
“Tính tình của Diệp Thương Ngôn có xấu xa không, có thường xuyên nghịch ngợm không, có khi nào bị ba mẹ đánh không?” An Hạnh Nhi hỏi.
Cô cảm thấy dù sao thì cũng rảnh mà, chẳng bằng tùy tiện tâm sự một chút.
Mất công lại buồn chán.
“Trên cơ bản, cậu chủ sẽ không nỗi giận gì.”
Bởi vì.
Chuyện nào mà có thể dùng tay giải quyết thì sẽ không dùng miệng.
Cho nên không cần phải phát cáu.
Về phần.
“Cậu chủ không nghịch ngợm, cũng sẽ không bị ba mẹ đánh.”
Dù sao thì từ nhỏ cậu chủ đã tiếp nhận nền giáo dục khác với người thường.
Hai vợ chồng nhà họ Diệp không đánh được anh.
“Diệp Thương Ngôn ngoan như vậy luôn à?” Làm như thế nào An Hạnh Nhi cũng không tin cho lắm.
Nhìn anh trông giống như là loại đàn ông hay nghịch ngợm gây chuyện.
“Đúng vậy.” Chú Trung gật đầu.
Thật sự là cậu chủ rất nghe lời.
Chưa từng phản kháng, cũng không có lời oán giận.
An Hạnh Nhi cảm thấy nói chuyện với chú Trung chẳng thú vị gì hết.
Cái gọi là “tình nhân” trong mắt hóa tây thi.
Cô luôn cảm thấy ở trong mắt của chú Trung, Diệp Thương Ngôn là hoàn mỹ nhất.
Diệp Thương Ngôn có làm cái gì cũng đúng.
An Hạnh Nhi uống canh tổ yến xong, cô rời khỏi phòng khách đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng mình ra.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, rõ ràng bước chân cô dừng lại.
Bởi vì trên giường của cô lại có một người đàn ông cao lớn đang nằm ở đó.
Lúc này anh cũng chưa ngủ, dùng một tay cầm điện thoại lướt lướt giết thời gian.
Cảm thấy cửa phòng được mở ra, anh dùng ánh mắt liếc nhìn cô một cái, âm dương quái khí nói: “Còn biết về nhà.”
Trong giọng điệu rõ ràng mang theo lửa giận.
An Hạnh Nhi nhìn bộ dạng của Diệp Thương Ngôn.
Chú Trung còn nói là tính tình của anh tốt.
Con hàng này có tính tình tốt chỗ nào chứ.
“Công việc tương đối nhiều.” An Hạnh Nhi giải thích một câu đơn giản.
“Cho nên em không thèm quan tâm tôi.”
“Anh ở nhà yên ổn, có cái gì để quan tâm?” An Hạnh Nhi thật sự rất dễ bị Diệp Thương Ngôn chọc giận.
Cô cũng không biết tại sao cô được dạy dỗ nhiều năm như thế, khi gặp Diệp Thương Ngôn thì lại không còn gì.
Chỉ nói chuyện có vài phút mà đã để cô muốn nỗi giận.
“Tôi ở nhà một mình, hành động bát tiện, chẳng lẽ tôi không cần em ở cùng hả?”
“Tần Thạc không có ở đây với anh à?”
“Tần Thạc là vợ của tôi hả?”
“Anh ta cũng có thể là chồng của anh mà.” An Hạnh Nhi nói.
Mặt Diệp Thương Ngôn tái đi.
Lúc này, dường như là An Hạnh Nhi cảm thấy mình thắng được một ván.
“Đến đây.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh.
Mặt của An Hạnh Nhi tràn đầy sự phòng bị.
Không phải là con hàng này muốn đánh cô đó chứ?
Nhìn đi kìa, còn nói là tính tình không xấu.
“Đến đây.” Diệp Thương Ngôn lại ra lệnh một lần nữa.
“Anh đừng có đánh tôi nha.”
“Rốt cuộc là ở trong lòng em, tôi kinh khủng đến cỡ nào?” Diệp Thương Ngôn thật sự tức giận đến nỗi muốn phun máu.
“Vậy anh muốn làm cái gì?” An Hạnh Nhi nhìn anh, rõ ràng là mang theo khiêu khích.
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Anh là chó hả, đi tiểu hoài.”
“Tôi đã không đi vệ sinh một ngày rồi.” Diệp Thương Ngôn nỗi giận.
“Tại sao?”
“Không thấy em thì tôi không thể đi vệ sinh được.” Diệp Thương Ngôn tức hỗn hền.
“…” Mẹ nó, tôi là cái cột hả?
Con chó đực đều phải tiểu ở cây cột mới có thể đi tiểu.
“Nhanh lên đi, tôi nhịn không nồi nữa rồi.” Diệp Thương Ngôn thúc giục.
Nhìn có vẻ như là rất gấp gáp.
An Hạnh Nhi cạn lời với Diệp Thương Ngôn.
Cô đi qua, xoay người đỡ Diệp Thương Ngôn dậy.
Rõ ràng là không phải không thể tự gánh vác sinh hoạt, nhưng mà nhát định phải tra tấn cô như thế.
Biết rõ là trong lòng của cô thấy xấu hổ, dù miệng có cứng đến đâu thì cũng sẽ không từ chối có đúng không?
Vắt vả lắm, cô mới có thể đỡ Diệp Thương Ngôn từ trên giường dậy.
Diệp Thương Ngôn gần như là đặt hết toàn bộ trọng lượng cơ thể lên trên người cô.
Ở trước mặt của Diệp Thương Ngôn, cô vốn dĩ nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này thật sự có một loại cảm giác bị anh đè bẹp.
“Anh ăn sắt trưởng thành hả? Nặng như vậy.” An Hạnh Nhi phàn nàn.
“Như thế này đã chịu không nổi rồi?” Diệp Thương Ngôn nhìn dáng vẻ tốn sức của An Hạnh Nhi, dường như là tâm trạng anh rất tốt.
Xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác.
Anh cà lơ phất phơ nói: “Vậy sau này tôi đè trên người em, tôi sẽ không đè em chết đó chứ.”
“Ai kêu anh đè trên người tôi?” An Hạnh Nhi trợn trắng mắt.
Dường như là Diệp Thương Ngôn đang cười.
Nở một nụ cười rất âm hiểm.
Lúc bắt đầu, An Hạnh Nhi không kịp phản ứng, sau đó cô đột nhiên kịp phản ứng lại.
Cái con hàng Diệp Thương Ngôn này…
Nói ba câu là không thể rời khỏi chuyện đen tối.
Vắt vả lắm An Hạnh Nhi mới có thể đỡ Diệp Thương Ngôn đến trước bồn cầu.
“Động tác tiêu chuẩn.” Diệp Thương Ngôn nhắc nhở.
An Hạnh Nhi cắn răng, cởi quần ra cho anh, sau đó…
Trong phòng tắm liền vang lên âm thanh đi tiểu.
Vẫn kéo dài rất lâu.
Lúc Diệp Thương Ngôn muốn mở miệng nói chuyện.
“Tôi biết thận anh tốt rồi.” An Hạnh Nhi ngắt lời anh.
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười, anh nói: “Không, Cô chủ An còn chưa biết.”
.. Mẹ nó.
An Hạnh Nhi giúp đỡ Diệp Thương Ngôn đi vệ sinh xong, cô đỡ Diệp Thương Ngôn trở lại giường: “Còn có gì dặn dò nữa không?”
“Lau người cho tôi.”
“Không phải là hồi sáng này vừa mới lau xong hả?”
“Hồi sáng này em ăn cơm, buổi tối có ăn cơm không hả?”
An Hạnh Nhi thật sự muốn đánh chết Diệp Thương Ngôn, cái loại logic gì vậy chứ.
Cô cắn răng nghiến lợi đi vào trong phòng tắm vắt khăn, tránh mấy chỗ bị thương của anh, cô lau người cho anh.
Sau khi lau xong.
Cô lại bị sai bảo đi bưng trà rót nước, thậm chí còn bắt gãi ngứa xoa bóp, rất lâu sau mới có thể hầu hạ Diệp Thương Ngôn đi ngủ.
An Hạnh Nhi mới có thời gian tắm rửa.
Sau khi tắm rửa trở về, hình như là nghe thấy tiếng hít thở của Diệp Thương Ngôn, rất nhẹ, rất đều.
An Hạnh Nhi không khỏi thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng đã có thể hầu hạ vị đại gia này đi ngủ rồi.
Cô cần thận từng li từng tí leo lên trên giường.
Có chút không được tự nhiên.
Ngủ cùng giường cùng gối, không được tự nhiên cho lắm.
Cô tắt cái đèn bàn trên đầu giường.
Có ý để mình nằm ngủ cách xa một chút.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô cảm thầy có một thân thể mang tính nguy hiểm dán chặt đẳng sau lưng cô.
Cô không cử động.
Toàn thân căng cứng.
Sau lưng truyền đến tiếng hô háp đều đều của Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi để mình buông lỏng cảm giác.
Thật ra thì…
Mấy ngày nay ở cùng với nhau, cô biết rất rõ là Diệp Thương Ngôn sẽ không làm ra chuyện khiến cô khó xử.
Không hiểu sao trong lòng lại có chút cảm động khó nói thành lời.
Cô xoay người lại đối mặt với Diệp Thương Ngôn.
Xuyên qua ánh trăng, cô nhìn gương mặt tuần mỹ mờ ảo của anh.
Cô nói: “Cảm ơn anh Diệp Thương Ngôn.”
Trong bóng tối.
Cô không phát hiện người đàn ông đang ngủ say lại nở một nụ cười đẹp mắt bên khóe miệng.
CHƯƠNG 160: ĐƯỢC CƯNG CHIỀU LÊN ĐẾN TẬN TRỜI.
An Hạnh Nhi nhận lầy tổ yến của chú Trung đưa cho, cô ăn từng muỗng từng muỗng.
“Chú Trung, chú không cần phải ở đây với tôi đâu, chú làm xong việc rồi thì đi nghỉ ngơi đi.” An Hạnh Nhi nói, cô không muốn ông phải khổ cực như vậy.
“Lớn tuổi rồi, cũng không có thói quen ngủ nhiều, ở đây với mợ chủ một chút vậy.” Chú Trung ôn hòa nói.
An Hạnh Nhi im lặng cười một tiếng.
Cô đột nhiên cảm thấy đời trước của mình thật sự không có ý nghĩa gì hết.
Kiếp trước vẫn luôn an phận thủ thường, dùng tình cảm thật lòng để đối xử với nhà họ Có, cuối cùng lại rơi vào tình trạng nhà cửa tan nát chết không nhắm mắt, kiếp này cô cũng chỉ gả cho một người mà thôi, lại đột nhiên có một loại cảm giác được cưng chiều đến tận trời.
Không chỉ có chú Trung, còn có nhà họ Diệp, thậm chí còn có Diệp Thương Ngôn…
Để điều chỉnh cảm xúc của mình, An Hạnh Nhi không để cho mình suy nghĩ nhiều.
Cô thản nhiên tìm kiếm chủ đề: “Chú Trung vẫn luôn chăm sóc cho Diệp Thương Ngôn hả?”
“Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã chăm sóc cho cậu chủ rồi.”
“Chú cũng đến từ biệt thự nhà họ Diệp ở bên kia à? Bởi vì Diệp Thương Ngôn chuyển khỏi nhà họ Diệp, cho nên chú cũng đi theo anh ấy?”
“Không hoàn toàn là như vậy.”
An Hạnh Nhi kinh ngạc.
Chú Trung cũng không giải thích gì thêm, ông vẫn cười rất ôn hòa.
“Tính tình của Diệp Thương Ngôn có xấu xa không, có thường xuyên nghịch ngợm không, có khi nào bị ba mẹ đánh không?” An Hạnh Nhi hỏi.
Cô cảm thấy dù sao thì cũng rảnh mà, chẳng bằng tùy tiện tâm sự một chút.
Mất công lại buồn chán.
“Trên cơ bản, cậu chủ sẽ không nỗi giận gì.”
Bởi vì.
Chuyện nào mà có thể dùng tay giải quyết thì sẽ không dùng miệng.
Cho nên không cần phải phát cáu.
Về phần.
“Cậu chủ không nghịch ngợm, cũng sẽ không bị ba mẹ đánh.”
Dù sao thì từ nhỏ cậu chủ đã tiếp nhận nền giáo dục khác với người thường.
Hai vợ chồng nhà họ Diệp không đánh được anh.
“Diệp Thương Ngôn ngoan như vậy luôn à?” Làm như thế nào An Hạnh Nhi cũng không tin cho lắm.
Nhìn anh trông giống như là loại đàn ông hay nghịch ngợm gây chuyện.
“Đúng vậy.” Chú Trung gật đầu.
Thật sự là cậu chủ rất nghe lời.
Chưa từng phản kháng, cũng không có lời oán giận.
An Hạnh Nhi cảm thấy nói chuyện với chú Trung chẳng thú vị gì hết.
Cái gọi là “tình nhân” trong mắt hóa tây thi.
Cô luôn cảm thấy ở trong mắt của chú Trung, Diệp Thương Ngôn là hoàn mỹ nhất.
Diệp Thương Ngôn có làm cái gì cũng đúng.
An Hạnh Nhi uống canh tổ yến xong, cô rời khỏi phòng khách đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng mình ra.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, rõ ràng bước chân cô dừng lại.
Bởi vì trên giường của cô lại có một người đàn ông cao lớn đang nằm ở đó.
Lúc này anh cũng chưa ngủ, dùng một tay cầm điện thoại lướt lướt giết thời gian.
Cảm thấy cửa phòng được mở ra, anh dùng ánh mắt liếc nhìn cô một cái, âm dương quái khí nói: “Còn biết về nhà.”
Trong giọng điệu rõ ràng mang theo lửa giận.
An Hạnh Nhi nhìn bộ dạng của Diệp Thương Ngôn.
Chú Trung còn nói là tính tình của anh tốt.
Con hàng này có tính tình tốt chỗ nào chứ.
“Công việc tương đối nhiều.” An Hạnh Nhi giải thích một câu đơn giản.
“Cho nên em không thèm quan tâm tôi.”
“Anh ở nhà yên ổn, có cái gì để quan tâm?” An Hạnh Nhi thật sự rất dễ bị Diệp Thương Ngôn chọc giận.
Cô cũng không biết tại sao cô được dạy dỗ nhiều năm như thế, khi gặp Diệp Thương Ngôn thì lại không còn gì.
Chỉ nói chuyện có vài phút mà đã để cô muốn nỗi giận.
“Tôi ở nhà một mình, hành động bát tiện, chẳng lẽ tôi không cần em ở cùng hả?”
“Tần Thạc không có ở đây với anh à?”
“Tần Thạc là vợ của tôi hả?”
“Anh ta cũng có thể là chồng của anh mà.” An Hạnh Nhi nói.
Mặt Diệp Thương Ngôn tái đi.
Lúc này, dường như là An Hạnh Nhi cảm thấy mình thắng được một ván.
“Đến đây.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh.
Mặt của An Hạnh Nhi tràn đầy sự phòng bị.
Không phải là con hàng này muốn đánh cô đó chứ?
Nhìn đi kìa, còn nói là tính tình không xấu.
“Đến đây.” Diệp Thương Ngôn lại ra lệnh một lần nữa.
“Anh đừng có đánh tôi nha.”
“Rốt cuộc là ở trong lòng em, tôi kinh khủng đến cỡ nào?” Diệp Thương Ngôn thật sự tức giận đến nỗi muốn phun máu.
“Vậy anh muốn làm cái gì?” An Hạnh Nhi nhìn anh, rõ ràng là mang theo khiêu khích.
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Anh là chó hả, đi tiểu hoài.”
“Tôi đã không đi vệ sinh một ngày rồi.” Diệp Thương Ngôn nỗi giận.
“Tại sao?”
“Không thấy em thì tôi không thể đi vệ sinh được.” Diệp Thương Ngôn tức hỗn hền.
“…” Mẹ nó, tôi là cái cột hả?
Con chó đực đều phải tiểu ở cây cột mới có thể đi tiểu.
“Nhanh lên đi, tôi nhịn không nồi nữa rồi.” Diệp Thương Ngôn thúc giục.
Nhìn có vẻ như là rất gấp gáp.
An Hạnh Nhi cạn lời với Diệp Thương Ngôn.
Cô đi qua, xoay người đỡ Diệp Thương Ngôn dậy.
Rõ ràng là không phải không thể tự gánh vác sinh hoạt, nhưng mà nhát định phải tra tấn cô như thế.
Biết rõ là trong lòng của cô thấy xấu hổ, dù miệng có cứng đến đâu thì cũng sẽ không từ chối có đúng không?
Vắt vả lắm, cô mới có thể đỡ Diệp Thương Ngôn từ trên giường dậy.
Diệp Thương Ngôn gần như là đặt hết toàn bộ trọng lượng cơ thể lên trên người cô.
Ở trước mặt của Diệp Thương Ngôn, cô vốn dĩ nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này thật sự có một loại cảm giác bị anh đè bẹp.
“Anh ăn sắt trưởng thành hả? Nặng như vậy.” An Hạnh Nhi phàn nàn.
“Như thế này đã chịu không nổi rồi?” Diệp Thương Ngôn nhìn dáng vẻ tốn sức của An Hạnh Nhi, dường như là tâm trạng anh rất tốt.
Xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác.
Anh cà lơ phất phơ nói: “Vậy sau này tôi đè trên người em, tôi sẽ không đè em chết đó chứ.”
“Ai kêu anh đè trên người tôi?” An Hạnh Nhi trợn trắng mắt.
Dường như là Diệp Thương Ngôn đang cười.
Nở một nụ cười rất âm hiểm.
Lúc bắt đầu, An Hạnh Nhi không kịp phản ứng, sau đó cô đột nhiên kịp phản ứng lại.
Cái con hàng Diệp Thương Ngôn này…
Nói ba câu là không thể rời khỏi chuyện đen tối.
Vắt vả lắm An Hạnh Nhi mới có thể đỡ Diệp Thương Ngôn đến trước bồn cầu.
“Động tác tiêu chuẩn.” Diệp Thương Ngôn nhắc nhở.
An Hạnh Nhi cắn răng, cởi quần ra cho anh, sau đó…
Trong phòng tắm liền vang lên âm thanh đi tiểu.
Vẫn kéo dài rất lâu.
Lúc Diệp Thương Ngôn muốn mở miệng nói chuyện.
“Tôi biết thận anh tốt rồi.” An Hạnh Nhi ngắt lời anh.
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười, anh nói: “Không, Cô chủ An còn chưa biết.”
.. Mẹ nó.
An Hạnh Nhi giúp đỡ Diệp Thương Ngôn đi vệ sinh xong, cô đỡ Diệp Thương Ngôn trở lại giường: “Còn có gì dặn dò nữa không?”
“Lau người cho tôi.”
“Không phải là hồi sáng này vừa mới lau xong hả?”
“Hồi sáng này em ăn cơm, buổi tối có ăn cơm không hả?”
An Hạnh Nhi thật sự muốn đánh chết Diệp Thương Ngôn, cái loại logic gì vậy chứ.
Cô cắn răng nghiến lợi đi vào trong phòng tắm vắt khăn, tránh mấy chỗ bị thương của anh, cô lau người cho anh.
Sau khi lau xong.
Cô lại bị sai bảo đi bưng trà rót nước, thậm chí còn bắt gãi ngứa xoa bóp, rất lâu sau mới có thể hầu hạ Diệp Thương Ngôn đi ngủ.
An Hạnh Nhi mới có thời gian tắm rửa.
Sau khi tắm rửa trở về, hình như là nghe thấy tiếng hít thở của Diệp Thương Ngôn, rất nhẹ, rất đều.
An Hạnh Nhi không khỏi thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng đã có thể hầu hạ vị đại gia này đi ngủ rồi.
Cô cần thận từng li từng tí leo lên trên giường.
Có chút không được tự nhiên.
Ngủ cùng giường cùng gối, không được tự nhiên cho lắm.
Cô tắt cái đèn bàn trên đầu giường.
Có ý để mình nằm ngủ cách xa một chút.
Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, cô cảm thầy có một thân thể mang tính nguy hiểm dán chặt đẳng sau lưng cô.
Cô không cử động.
Toàn thân căng cứng.
Sau lưng truyền đến tiếng hô háp đều đều của Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi để mình buông lỏng cảm giác.
Thật ra thì…
Mấy ngày nay ở cùng với nhau, cô biết rất rõ là Diệp Thương Ngôn sẽ không làm ra chuyện khiến cô khó xử.
Không hiểu sao trong lòng lại có chút cảm động khó nói thành lời.
Cô xoay người lại đối mặt với Diệp Thương Ngôn.
Xuyên qua ánh trăng, cô nhìn gương mặt tuần mỹ mờ ảo của anh.
Cô nói: “Cảm ơn anh Diệp Thương Ngôn.”
Trong bóng tối.
Cô không phát hiện người đàn ông đang ngủ say lại nở một nụ cười đẹp mắt bên khóe miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.