Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Cơn Nghiện Của Phó Gia Cố Chấp
Chương 21: Bà Ta Là Ai, Không Quan Trọng
Phù Chu Dao
22/11/2024
Thủ đô.
Trụ sở chính tập đoàn Phó Thị.
"Tổng giám đốc Phó,"
Dương Tập cúi đầu.
"Giống như ngài dự đoán, sau khi tin tức được lan truyền, xung quanh biệt thự xuất hiện vài thế lực mới. Có cần chúng tôi..."
Phần sau anh ta không nói ra, nhưng ánh mắt đầy sát khí đã nói lên tất cả.
"Không cần vội,"
Động tác gõ ngón tay trên bàn của Phó Đình Sâm bỗng dừng lại, khóe môi nhếch lên mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đen sâu như vực thẳm lóe lên một tia sắc lạnh.
"Chờ thêm đã."
"Rõ."
Dương Tập lập tức hiểu ý.
Tổng giám đốc muốn "thả câu dài bắt cá lớn."
"Đúng rồi, tổng giám đốc,"
Dương Tập bỗng nhớ ra điều gì, dừng lại khi đang định rời đi.
"Sau khi ngài đi, ông chủ và mọi người đã cùng ông cụ đến biệt thự để thăm ngài."
Thăm anh?
Đôi mắt hẹp dài của Phó Đình Sâm khẽ nheo lại, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ giễu cợt.
Biệt phủ nhà họ Phó.
"Ông nội,"
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào vang lên khiến mọi người trong phòng khách đều ngoảnh lại nhìn.
Thời Vãn bước vào với nụ cười dịu dàng trên môi.
Vì chênh lệch chiều cao, chiếc áo sơ mi của Phó Đình Sâm mặc trên người cô giống như một chiếc váy ngắn, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu hạt dẻ xõa hờ hững phía sau.
Khuôn mặt trắng nõn, không trang điểm, vẫn đẹp đến kinh diễm.
Ánh mắt Phó Đình Xuyên dừng lại nơi cô, bàn tay cầm tách trà hơi khựng lại.
Nhưng anh ta che giấu rất tốt, không ai nhận ra điều đó.
Phó Tề Minh thì vẫn giữ nét mặt không vui.
Đẹp thì có ích gì?
Chẳng qua chỉ là một con bé nhà quê ngoài chút y thuật ra thì không có gì cả.
Ôn Di mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Đẹp quá thì thành tai họa.
Sắc đẹp của cô gái này ở bất cứ nơi đâu cũng là một loại vũ khí.
Có lẽ, bà ta có thể lợi dụng nó để đối phó với Phó Đình Sâm.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Ôn Di càng thêm thân thiện.
Khi họ quan sát Thời Vãn, cô cũng đang đánh giá họ.
Phó Tề Minh trong bộ vest, khí chất nho nhã, dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được nét phong độ.
Hàng mày và ánh mắt mang vài phần giống với Phó Đình Sâm, nhưng không sắc sảo và tinh tế bằng.
Ở bên cạnh, người phụ nữ mặc chiếc sườn xám tối màu ôm sát, được chăm sóc kỹ lưỡng chính là Ôn Di.
Nếu không hiểu rõ bà ta, ai nhìn cũng sẽ nghĩ bà ta là người dịu dàng, hòa nhã, dễ gần.
Còn người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt tuấn tú ngồi cạnh ông cụ Phó chính là Phó Đình Xuyên.
Dù mang vài nét giống Phó Tề Minh, nhưng nhiều hơn là giống Ôn Di.
Với ký ức kiếp trước, Thời Vãn dễ dàng nhận ra những cảm xúc thực sự ẩn sâu trong mắt từng người.
"Tiểu Vãn,"
Ông cụ Phó thay đổi thái độ nghiêm nghị ban nãy, nở nụ cười hiền hậu.
"Hôm qua cháu vì Đình Sâm mà vất vả cả đêm, ông nội còn chưa kịp cảm ơn cháu."
"Không cần đâu ông nội,"
Thời Vãn khẽ mỉm cười, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh ông ấy.
"Đình Sâm là chồng cháu. Anh ấy không khỏe, là vợ, cháu chăm sóc là điều nên làm."
Nét đẹp rực rỡ của cô khi cười càng thêm ngọt ngào và ngoan ngoãn, khiến cô thêm nổi bật.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Đình Xuyên thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng gương mặt tuấn tú của anh ta vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
Ôn Di nhìn Thời Vãn, mỉm cười dịu dàng:
"Tiểu Vãn vừa mới vào cửa mà đã thân thiết với Đình Sâm như vậy, đúng là phúc khí của nhà họ Phó."
Thời Vãn như vừa mới chú ý đến sự có mặt của Ôn Di, nét mặt trắng mịn lộ ra chút bối rối.
"Ông nội, vị này là?"
Ông cụ Phó, vốn không ưa Ôn Di, nụ cười trên mặt ông ấy nhạt dần, không vội vàng giới thiệu.
Không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Ôn Di siết chặt bàn tay giấu trong bóng tối, nụ cười trên mặt suýt chút nữa không duy trì được.
Phó Đình Xuyên nhìn thấy, trong đáy mắt anh ta thoáng hiện vẻ không hài lòng.
Bao nhiêu năm qua rồi, ông nội vẫn không chấp nhận mẹ anh ta.
Sắc mặt Phó Tề Minh càng thêm khó chịu, ông ta vừa định lên tiếng thì—
"Bà ta là ai, không quan trọng."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời Phó Tề Minh.
Trụ sở chính tập đoàn Phó Thị.
"Tổng giám đốc Phó,"
Dương Tập cúi đầu.
"Giống như ngài dự đoán, sau khi tin tức được lan truyền, xung quanh biệt thự xuất hiện vài thế lực mới. Có cần chúng tôi..."
Phần sau anh ta không nói ra, nhưng ánh mắt đầy sát khí đã nói lên tất cả.
"Không cần vội,"
Động tác gõ ngón tay trên bàn của Phó Đình Sâm bỗng dừng lại, khóe môi nhếch lên mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đen sâu như vực thẳm lóe lên một tia sắc lạnh.
"Chờ thêm đã."
"Rõ."
Dương Tập lập tức hiểu ý.
Tổng giám đốc muốn "thả câu dài bắt cá lớn."
"Đúng rồi, tổng giám đốc,"
Dương Tập bỗng nhớ ra điều gì, dừng lại khi đang định rời đi.
"Sau khi ngài đi, ông chủ và mọi người đã cùng ông cụ đến biệt thự để thăm ngài."
Thăm anh?
Đôi mắt hẹp dài của Phó Đình Sâm khẽ nheo lại, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ giễu cợt.
Biệt phủ nhà họ Phó.
"Ông nội,"
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào vang lên khiến mọi người trong phòng khách đều ngoảnh lại nhìn.
Thời Vãn bước vào với nụ cười dịu dàng trên môi.
Vì chênh lệch chiều cao, chiếc áo sơ mi của Phó Đình Sâm mặc trên người cô giống như một chiếc váy ngắn, để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu hạt dẻ xõa hờ hững phía sau.
Khuôn mặt trắng nõn, không trang điểm, vẫn đẹp đến kinh diễm.
Ánh mắt Phó Đình Xuyên dừng lại nơi cô, bàn tay cầm tách trà hơi khựng lại.
Nhưng anh ta che giấu rất tốt, không ai nhận ra điều đó.
Phó Tề Minh thì vẫn giữ nét mặt không vui.
Đẹp thì có ích gì?
Chẳng qua chỉ là một con bé nhà quê ngoài chút y thuật ra thì không có gì cả.
Ôn Di mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
Đẹp quá thì thành tai họa.
Sắc đẹp của cô gái này ở bất cứ nơi đâu cũng là một loại vũ khí.
Có lẽ, bà ta có thể lợi dụng nó để đối phó với Phó Đình Sâm.
Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Ôn Di càng thêm thân thiện.
Khi họ quan sát Thời Vãn, cô cũng đang đánh giá họ.
Phó Tề Minh trong bộ vest, khí chất nho nhã, dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được nét phong độ.
Hàng mày và ánh mắt mang vài phần giống với Phó Đình Sâm, nhưng không sắc sảo và tinh tế bằng.
Ở bên cạnh, người phụ nữ mặc chiếc sườn xám tối màu ôm sát, được chăm sóc kỹ lưỡng chính là Ôn Di.
Nếu không hiểu rõ bà ta, ai nhìn cũng sẽ nghĩ bà ta là người dịu dàng, hòa nhã, dễ gần.
Còn người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt tuấn tú ngồi cạnh ông cụ Phó chính là Phó Đình Xuyên.
Dù mang vài nét giống Phó Tề Minh, nhưng nhiều hơn là giống Ôn Di.
Với ký ức kiếp trước, Thời Vãn dễ dàng nhận ra những cảm xúc thực sự ẩn sâu trong mắt từng người.
"Tiểu Vãn,"
Ông cụ Phó thay đổi thái độ nghiêm nghị ban nãy, nở nụ cười hiền hậu.
"Hôm qua cháu vì Đình Sâm mà vất vả cả đêm, ông nội còn chưa kịp cảm ơn cháu."
"Không cần đâu ông nội,"
Thời Vãn khẽ mỉm cười, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh ông ấy.
"Đình Sâm là chồng cháu. Anh ấy không khỏe, là vợ, cháu chăm sóc là điều nên làm."
Nét đẹp rực rỡ của cô khi cười càng thêm ngọt ngào và ngoan ngoãn, khiến cô thêm nổi bật.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Đình Xuyên thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng gương mặt tuấn tú của anh ta vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
Ôn Di nhìn Thời Vãn, mỉm cười dịu dàng:
"Tiểu Vãn vừa mới vào cửa mà đã thân thiết với Đình Sâm như vậy, đúng là phúc khí của nhà họ Phó."
Thời Vãn như vừa mới chú ý đến sự có mặt của Ôn Di, nét mặt trắng mịn lộ ra chút bối rối.
"Ông nội, vị này là?"
Ông cụ Phó, vốn không ưa Ôn Di, nụ cười trên mặt ông ấy nhạt dần, không vội vàng giới thiệu.
Không khí trong phòng khách bỗng chốc trở nên gượng gạo.
Ôn Di siết chặt bàn tay giấu trong bóng tối, nụ cười trên mặt suýt chút nữa không duy trì được.
Phó Đình Xuyên nhìn thấy, trong đáy mắt anh ta thoáng hiện vẻ không hài lòng.
Bao nhiêu năm qua rồi, ông nội vẫn không chấp nhận mẹ anh ta.
Sắc mặt Phó Tề Minh càng thêm khó chịu, ông ta vừa định lên tiếng thì—
"Bà ta là ai, không quan trọng."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời Phó Tề Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.