Chương 1: Mình phải chịu trách nhiệm với hắn
Trường Yên
28/06/2024
Mùa hè tháng Bảy dài đằng đẵng, ánh nắng lưa thưa rọi xuống sông.
Trúc xanh rậm rạp hai bên bờ, khi gió mát thổi qua lại nghe xào xạc.
Mộc Khinh Ngôn để chân trần ngồi trên bờ, mặc cho dòng nước chảy qua mũi chân xua tan đi nóng bức.
Y rũ mắt nhìn nước sông mát lạnh, bên tai là tiếng nước ào ào hòa với tiếng cười nói của Tiêu Lâm Thành.
"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành để ngực trần, giọt nước lăn dọc xuống thắt lưng, hắn đứng dưới sông gợn sóng lăn tăn nói với người trên bờ, "Chẳng phải lúc nãy ngươi than nóng sao? Nước mát lắm, xuống đây đi."
Mộc Khinh Ngôn nói mà không ngẩng đầu lên, "Không muốn."
Tiêu Lâm Thành: "Không muốn thật à?"
Mộc Khinh Ngôn: "Không muốn."
Y còn chưa dứt lời thì chợt nghe "ục" một tiếng, sau đó trong nước không có động tĩnh gì nữa.
Mộc Khinh Ngôn ngước mắt thấy bốn bề im ắng, Tiêu Lâm Thành dưới sông chẳng biết đi đâu rồi.
"Tiêu Lâm Thành?"
Gợn sóng vẫn loang ra từng vòng nhưng không ai đáp lại.
"Tiêu Lâm Thành?!"
Chung quanh càng thêm tĩnh mịch.
Trong lòng Mộc Khinh Ngôn hoảng hốt, "A Tiêu!"
Hai chân bỗng dưng bị ai đó ôm chặt, Mộc Khinh Ngôn chưa kịp định thần thì cả người đã bị kéo xuống sông làm bọt nước văng tung tóe.
"Tiêu...... Khụ khụ......"
Tiêu Lâm Thành bế y lên rồi thò đầu ra khỏi mặt nước sủi bọt trắng xóa. Hắn nhìn Mộc Khinh Ngôn ướt sũng rồi vô tư cười nói: "Còn nóng không? Ha ha ha ha ha......" Chưa cười xong đã bị người kia gõ đầu một cái, "Ui da......"
"Tiêu Lâm Thành!" Quần áo Mộc Khinh Ngôn ướt đẫm, tóc trên trán còn đang chảy nước. Y kề sát vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Lâm Thành qua lớp áo mỏng ướt nhẹp, tự dưng vành tai đỏ bừng hệt như mùa hè thiêu đốt này.
"Buông ra!" Mộc Khinh Ngôn chẳng biết phải để hai tay vào đâu, buồn bực nói, "Vui lắm đúng không?!"
Tiêu Lâm Thành thấy y tức giận thì vội nói: "Ta sợ ngươi nóng mà, ngâm nước sẽ mát hơn."
Mộc Khinh Ngôn: "Ta không nóng!"
Tiêu Lâm Thành: "Ừ ừ ừ, không nóng thì tốt."
Mộc Khinh Ngôn: "...... Vậy ngươi buông ra đi!"
Từ nhỏ Mộc Khinh Ngôn đã sợ nóng, vừa đến giữa hè thì lập tức tránh nắng, ngay cả cửa cũng hiếm khi bước ra. Nhưng cứ đến tháng Bảy tháng Tám hàng năm y lại bất chấp cái nắng đổ lửa để trèo non lội suối theo cha mình đến Vọng Lam Sơn.
Năm năm trước, sư phụ Tiêu Lâm Thành bị trọng thương, kể từ đó năm nào Mộc Quy Hàn cũng lên Vọng Lam Sơn một chuyến để kiểm tra thương tích cho bạn già.
Tiêu Lâm Thành luôn chờ sẵn dưới núi để đón Mộc Quy Hàn và Mộc Khinh Ngôn cõng hòm thuốc lẽo đẽo đi theo ông.
Nhưng nửa tháng trước Tiêu Lâm Thành đợi trái đợi phải mà chỉ gặp mỗi Mộc Quy Hàn.
Hắn hỏi ra mới biết Mộc Khinh Ngôn đã đến Cầm Châu một mình.
Tiêu Lâm Thành lòng vòng dưới chân núi hai ngày, sau đó phi ngựa đuổi theo.
Hắn chạy không ngừng nghỉ từ Vọng Lam Sơn tới ngoài thành Cầm Châu thì gặp Mộc Khinh Ngôn đang trú dưới bóng cây với vẻ không vui.
"Sao thế?" Tiêu Lâm Thành lập tức đi tới hỏi, "Ai bắt nạt ngươi?"
Người dưới cây nghe vậy thì sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Ngươi...... Sao ngươi lại tới đây?"
"Sao ta không tới được chứ?" Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ bất mãn, "Đến Cầm Châu mà cũng chẳng thèm nói với ta một tiếng nữa."
Mộc Khinh Ngôn làm thinh nhìn lảng đi chỗ khác.
Tiêu Lâm Thành quay đầu nhìn quanh, ngoại trừ cây cũng chỉ có cây, không khỏi ngờ vực, "Ngươi ở đây làm gì?"
Mộc Khinh Ngôn im lặng nửa ngày rồi đưa tay chỉ ánh nắng ngoài bóng cây rầu rĩ đáp: "Nóng. Không muốn đi."
"Nóng mà ngươi còn chạy lung tung làm gì?" Tiêu Lâm Thành bất đắc dĩ nói, "Trước mặt không có thôn, sau lưng không có quán, ngươi định ở đây chờ đến khi mặt trời xuống núi à?"
Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi rồi yên lặng gật đầu.
Tiêu Lâm Thành: "......" Ngươi muốn đi đêm hay sao?
Đêm khuya không thể đi đường, dưới mắt Mộc Khinh Ngôn thâm quầng, e là mấy ngày nay đều ngủ không ngon. Tiêu Lâm Thành dỗ hơn nửa ngày y mới chịu rời khỏi bóng cây leo lên ngựa, chưa chạy bao lâu thì bắt gặp rừng trúc này.
Tiêu Lâm Thành thấy trong rừng có nước sông mát lạnh, cần cổ Mộc Khinh Ngôn rịn đầy mồ hôi nên muốn nghỉ chân ở đây một lát rồi đi tiếp. Nhưng Mộc Khinh Ngôn thà ngồi trên bờ chịu nóng chứ không chịu xuống nước, khó khăn lắm mới kéo người xuống sông thì lại tức giận đến nỗi mặt đỏ rần.
Tiêu Lâm Thành sợ y nổi cáu thật, đang định bế y lên bờ thì chợt nghe trong rừng vang lên một loạt tiếng động, sau đó mấy gã tráng hán tai to mặt lớn vác đao hùng hổ xông ra.
"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng," đại hán nói oang oang, "Muốn......"
"A," đại hán còn chưa nói xong thì Tiêu Lâm Thành đã quắc mắt lạnh lùng nói, "Tắm rửa còn phải trả tiền nữa à?"
Đại hán bị Tiêu Lâm Thành trừng mắt thì nắm chặt thanh đao trong tay quát: "Đừng nói tắm mà ngươi rửa cổ cũng phải......"
"A a a...... Cứu mạng......" Trong rừng bỗng nhiên xông ra một con lừa nhỏ, trên lưng chở cô nương áo đỏ đang hoảng hốt gào to.
Đại hán: "......" Để ta nói hết câu được không vậy?
Con lừa nhỏ chạy một mạch tới bên bờ rồi cúi đầu xuống sông uống nước ừng ực. Cô nương trên lưng lừa nhất thời không nắm chắc dây cương nên "ùm" một tiếng rơi xuống nước.
Tiêu Lâm Thành ôm Mộc Khinh Ngôn nhìn cô nương trồi lên mặt nước, vừa lau mặt vừa mắng con lừa nhỏ: "Đã bảo mi đừng ăn bừa bãi mà không chịu nghe, ăn đồ thiu rồi đúng không?"
Nói xong nàng quay mặt sang, vừa thấy ngực trần của Tiêu Lâm Thành thì lập tức giơ tay bịt mắt, "Á! Lưu manh!"
Tiêu Lâm Thành: "......"
Mộc Khinh Ngôn đẩy hắn, "Mau mặc áo vào đi."
Tiêu Lâm Thành vội vàng ôm người trong ngực lên bờ rồi lấy quần áo mặc vào.
Đại hán bị ngắt lời hết lần này đến lần khác hết sức bực bội, nhưng thấy cô nương dưới nước trắng trẻo xinh đẹp thì hai mắt lập tức phát sáng, "Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, chẳng những có mối ngon mà còn có mỹ nhân đưa tới cửa nữa, ha ha ha ha ha......"
Đám đại hán cười rung mặt nọng, cô nương vờ như không nghe thấy mà leo lên bờ, chuông đeo bên hông kêu leng keng.
Nàng dắt lừa định đi nhưng đại hán tiến lên chặn nàng lại: "Mỹ nhân đừng vội đi mà, theo gia về uống vài chén nhé?"
Nói xong hắn đưa tay sờ soạng cô nương, nàng nhướng mày, còn chưa lên tiếng thì đã nghe tiếng gió vút qua, đại hán kia đột ngột bị đạp bay, "Khụ khụ khụ......"
Tiêu Lâm Thành quay sang hỏi nàng: "Cô nương không sao chứ?"
Nàng trố mắt nhìn hắn, sực nhớ lại thoại bản vừa đọc trên đường — Trong đó nói "Đại hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ", có phải là đây không nhỉ?
A, vị đại hiệp này thật đẹp trai.
Trên vai phủ lên một chiếc áo, cô nương quay đầu thấy Mộc Khinh Ngôn choàng áo sạch lên người nàng, còn mình vẫn ướt sũng toàn thân.
Tim cô nương đập thình thịch, "Đa, đa tạ công tử."
A, vị công tử này cũng đẹp quá đi mất...... Không, không được, công tử này còn trắng hơn cả mình, đại hiệp vẫn tốt hơn.
A, cô nương đỏ mặt nghĩ, lúc nãy mình còn nhìn đại hiệp nữa, mình phải chịu trách nhiệm với hắn mới được.
Trúc xanh rậm rạp hai bên bờ, khi gió mát thổi qua lại nghe xào xạc.
Mộc Khinh Ngôn để chân trần ngồi trên bờ, mặc cho dòng nước chảy qua mũi chân xua tan đi nóng bức.
Y rũ mắt nhìn nước sông mát lạnh, bên tai là tiếng nước ào ào hòa với tiếng cười nói của Tiêu Lâm Thành.
"Khinh Ngôn," Tiêu Lâm Thành để ngực trần, giọt nước lăn dọc xuống thắt lưng, hắn đứng dưới sông gợn sóng lăn tăn nói với người trên bờ, "Chẳng phải lúc nãy ngươi than nóng sao? Nước mát lắm, xuống đây đi."
Mộc Khinh Ngôn nói mà không ngẩng đầu lên, "Không muốn."
Tiêu Lâm Thành: "Không muốn thật à?"
Mộc Khinh Ngôn: "Không muốn."
Y còn chưa dứt lời thì chợt nghe "ục" một tiếng, sau đó trong nước không có động tĩnh gì nữa.
Mộc Khinh Ngôn ngước mắt thấy bốn bề im ắng, Tiêu Lâm Thành dưới sông chẳng biết đi đâu rồi.
"Tiêu Lâm Thành?"
Gợn sóng vẫn loang ra từng vòng nhưng không ai đáp lại.
"Tiêu Lâm Thành?!"
Chung quanh càng thêm tĩnh mịch.
Trong lòng Mộc Khinh Ngôn hoảng hốt, "A Tiêu!"
Hai chân bỗng dưng bị ai đó ôm chặt, Mộc Khinh Ngôn chưa kịp định thần thì cả người đã bị kéo xuống sông làm bọt nước văng tung tóe.
"Tiêu...... Khụ khụ......"
Tiêu Lâm Thành bế y lên rồi thò đầu ra khỏi mặt nước sủi bọt trắng xóa. Hắn nhìn Mộc Khinh Ngôn ướt sũng rồi vô tư cười nói: "Còn nóng không? Ha ha ha ha ha......" Chưa cười xong đã bị người kia gõ đầu một cái, "Ui da......"
"Tiêu Lâm Thành!" Quần áo Mộc Khinh Ngôn ướt đẫm, tóc trên trán còn đang chảy nước. Y kề sát vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Lâm Thành qua lớp áo mỏng ướt nhẹp, tự dưng vành tai đỏ bừng hệt như mùa hè thiêu đốt này.
"Buông ra!" Mộc Khinh Ngôn chẳng biết phải để hai tay vào đâu, buồn bực nói, "Vui lắm đúng không?!"
Tiêu Lâm Thành thấy y tức giận thì vội nói: "Ta sợ ngươi nóng mà, ngâm nước sẽ mát hơn."
Mộc Khinh Ngôn: "Ta không nóng!"
Tiêu Lâm Thành: "Ừ ừ ừ, không nóng thì tốt."
Mộc Khinh Ngôn: "...... Vậy ngươi buông ra đi!"
Từ nhỏ Mộc Khinh Ngôn đã sợ nóng, vừa đến giữa hè thì lập tức tránh nắng, ngay cả cửa cũng hiếm khi bước ra. Nhưng cứ đến tháng Bảy tháng Tám hàng năm y lại bất chấp cái nắng đổ lửa để trèo non lội suối theo cha mình đến Vọng Lam Sơn.
Năm năm trước, sư phụ Tiêu Lâm Thành bị trọng thương, kể từ đó năm nào Mộc Quy Hàn cũng lên Vọng Lam Sơn một chuyến để kiểm tra thương tích cho bạn già.
Tiêu Lâm Thành luôn chờ sẵn dưới núi để đón Mộc Quy Hàn và Mộc Khinh Ngôn cõng hòm thuốc lẽo đẽo đi theo ông.
Nhưng nửa tháng trước Tiêu Lâm Thành đợi trái đợi phải mà chỉ gặp mỗi Mộc Quy Hàn.
Hắn hỏi ra mới biết Mộc Khinh Ngôn đã đến Cầm Châu một mình.
Tiêu Lâm Thành lòng vòng dưới chân núi hai ngày, sau đó phi ngựa đuổi theo.
Hắn chạy không ngừng nghỉ từ Vọng Lam Sơn tới ngoài thành Cầm Châu thì gặp Mộc Khinh Ngôn đang trú dưới bóng cây với vẻ không vui.
"Sao thế?" Tiêu Lâm Thành lập tức đi tới hỏi, "Ai bắt nạt ngươi?"
Người dưới cây nghe vậy thì sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Ngươi...... Sao ngươi lại tới đây?"
"Sao ta không tới được chứ?" Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ bất mãn, "Đến Cầm Châu mà cũng chẳng thèm nói với ta một tiếng nữa."
Mộc Khinh Ngôn làm thinh nhìn lảng đi chỗ khác.
Tiêu Lâm Thành quay đầu nhìn quanh, ngoại trừ cây cũng chỉ có cây, không khỏi ngờ vực, "Ngươi ở đây làm gì?"
Mộc Khinh Ngôn im lặng nửa ngày rồi đưa tay chỉ ánh nắng ngoài bóng cây rầu rĩ đáp: "Nóng. Không muốn đi."
"Nóng mà ngươi còn chạy lung tung làm gì?" Tiêu Lâm Thành bất đắc dĩ nói, "Trước mặt không có thôn, sau lưng không có quán, ngươi định ở đây chờ đến khi mặt trời xuống núi à?"
Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi rồi yên lặng gật đầu.
Tiêu Lâm Thành: "......" Ngươi muốn đi đêm hay sao?
Đêm khuya không thể đi đường, dưới mắt Mộc Khinh Ngôn thâm quầng, e là mấy ngày nay đều ngủ không ngon. Tiêu Lâm Thành dỗ hơn nửa ngày y mới chịu rời khỏi bóng cây leo lên ngựa, chưa chạy bao lâu thì bắt gặp rừng trúc này.
Tiêu Lâm Thành thấy trong rừng có nước sông mát lạnh, cần cổ Mộc Khinh Ngôn rịn đầy mồ hôi nên muốn nghỉ chân ở đây một lát rồi đi tiếp. Nhưng Mộc Khinh Ngôn thà ngồi trên bờ chịu nóng chứ không chịu xuống nước, khó khăn lắm mới kéo người xuống sông thì lại tức giận đến nỗi mặt đỏ rần.
Tiêu Lâm Thành sợ y nổi cáu thật, đang định bế y lên bờ thì chợt nghe trong rừng vang lên một loạt tiếng động, sau đó mấy gã tráng hán tai to mặt lớn vác đao hùng hổ xông ra.
"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng," đại hán nói oang oang, "Muốn......"
"A," đại hán còn chưa nói xong thì Tiêu Lâm Thành đã quắc mắt lạnh lùng nói, "Tắm rửa còn phải trả tiền nữa à?"
Đại hán bị Tiêu Lâm Thành trừng mắt thì nắm chặt thanh đao trong tay quát: "Đừng nói tắm mà ngươi rửa cổ cũng phải......"
"A a a...... Cứu mạng......" Trong rừng bỗng nhiên xông ra một con lừa nhỏ, trên lưng chở cô nương áo đỏ đang hoảng hốt gào to.
Đại hán: "......" Để ta nói hết câu được không vậy?
Con lừa nhỏ chạy một mạch tới bên bờ rồi cúi đầu xuống sông uống nước ừng ực. Cô nương trên lưng lừa nhất thời không nắm chắc dây cương nên "ùm" một tiếng rơi xuống nước.
Tiêu Lâm Thành ôm Mộc Khinh Ngôn nhìn cô nương trồi lên mặt nước, vừa lau mặt vừa mắng con lừa nhỏ: "Đã bảo mi đừng ăn bừa bãi mà không chịu nghe, ăn đồ thiu rồi đúng không?"
Nói xong nàng quay mặt sang, vừa thấy ngực trần của Tiêu Lâm Thành thì lập tức giơ tay bịt mắt, "Á! Lưu manh!"
Tiêu Lâm Thành: "......"
Mộc Khinh Ngôn đẩy hắn, "Mau mặc áo vào đi."
Tiêu Lâm Thành vội vàng ôm người trong ngực lên bờ rồi lấy quần áo mặc vào.
Đại hán bị ngắt lời hết lần này đến lần khác hết sức bực bội, nhưng thấy cô nương dưới nước trắng trẻo xinh đẹp thì hai mắt lập tức phát sáng, "Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt, chẳng những có mối ngon mà còn có mỹ nhân đưa tới cửa nữa, ha ha ha ha ha......"
Đám đại hán cười rung mặt nọng, cô nương vờ như không nghe thấy mà leo lên bờ, chuông đeo bên hông kêu leng keng.
Nàng dắt lừa định đi nhưng đại hán tiến lên chặn nàng lại: "Mỹ nhân đừng vội đi mà, theo gia về uống vài chén nhé?"
Nói xong hắn đưa tay sờ soạng cô nương, nàng nhướng mày, còn chưa lên tiếng thì đã nghe tiếng gió vút qua, đại hán kia đột ngột bị đạp bay, "Khụ khụ khụ......"
Tiêu Lâm Thành quay sang hỏi nàng: "Cô nương không sao chứ?"
Nàng trố mắt nhìn hắn, sực nhớ lại thoại bản vừa đọc trên đường — Trong đó nói "Đại hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ", có phải là đây không nhỉ?
A, vị đại hiệp này thật đẹp trai.
Trên vai phủ lên một chiếc áo, cô nương quay đầu thấy Mộc Khinh Ngôn choàng áo sạch lên người nàng, còn mình vẫn ướt sũng toàn thân.
Tim cô nương đập thình thịch, "Đa, đa tạ công tử."
A, vị công tử này cũng đẹp quá đi mất...... Không, không được, công tử này còn trắng hơn cả mình, đại hiệp vẫn tốt hơn.
A, cô nương đỏ mặt nghĩ, lúc nãy mình còn nhìn đại hiệp nữa, mình phải chịu trách nhiệm với hắn mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.