Chương 17: Sao lại là tương tư đơn phương
Trường Yên
28/06/2024
Vành tai Mộc Khinh Ngôn nóng ran, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng lần trước đâu có...... Sau đó ta cũng không đau nữa."
"Nếu ngươi có thể chịu nổi," Bạch Diệc Sương nói, "Thì đợi tử cổ ngủ say lần nữa tất nhiên sẽ hết đau thôi."
Nàng nhìn vết đỏ trên cổ tay Mộc Khinh Ngôn, "Nhưng sau khi tử cổ và mẫu cổ tách rời, nếu không có tình dục làm thức ăn thì mỗi lần nó tỉnh, vết máu trên cổ tay ngươi sẽ dài thêm một phân, khi nào lan tới khuỷu tay e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Sắc mặt Mộc Khinh Ngôn dần tái nhợt, "Nhưng ta......"
Bạch Diệc Sương hơi khó hiểu, y đã trúng cổ này thì chứng tỏ đã có người trong lòng, sao còn phải xoắn xuýt như vậy? Hay là người trúng mẫu cổ không phải người trong lòng y?
"Mẫu cổ nằm trên người ai vậy?" Cố Văn Vũ sốt sắng hỏi, "Còn mấy ngày nữa là đến mười lăm rồi, hay là Mộc công tử tìm người kia về trước đi?"
Mộc Khinh Ngôn siết chặt tay áo, im lặng thật lâu rồi thấp giọng nói: "Không cần đâu."
"Sao lại không......" Cố Văn Vũ kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ ngươi định cắn răng chịu đựng nữa sao?"
Mộc Khinh Ngôn rũ mắt không nói gì.
"Không phải chứ, Mộc công tử, ngươi......" Cố Văn Vũ định khuyên tiếp nhưng bị Bạch Diệc Sương kéo lại.
"Chuyện của công tử chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều." Bạch Diệc Sương nói, "Công tử yên tâm, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức để tìm cách giải cổ."
"Đa tạ phu nhân." Mộc Khinh Ngôn ngập ngừng nói, "Ta có một chuyện muốn nhờ hai vị."
Bạch Diệc Sương: "Công tử cứ nói đi."
Mộc Khinh Ngôn: "Việc này...... Đừng nói cho Tiêu Lâm Thành biết."
"Nhưng lúc nãy ta thấy hắn có vẻ quan tâm lắm mà," Cố Văn Vũ nói, "Lỡ lát nữa hắn hỏi thì sao?"
"Cứ nói ta trúng cổ đi," cổ Mộc Khinh Ngôn ửng đỏ, giọng nói càng nhỏ hơn, "Đừng nói với hắn chuyện hợp, hợp hoan."
Cố Văn Vũ tưởng y xấu hổ nên đáp ứng: "Không nói không nói, ngươi biết là được rồi. Người trẻ tuổi dễ thẹn thật đấy, lúc ta bằng tuổi này Linh Lung đã biết chạy rồi."
Vẻ mặt Bạch Diệc Sương khẽ động, "Có phải hắn......"
"Cố phu nhân!" Đúng lúc này, Tiêu Lâm Thành không tìm được người lại chạy về, thấy hai người thì vội hỏi, "Cố phu nhân, Khinh Ngôn......"
Bạch Diệc Sương nhìn Mộc Khinh Ngôn rồi nói: "Mộc công tử...... đúng là trúng cổ rồi."
"Trúng cổ?" Tiêu Lâm Thành nhíu mày hỏi, "Cổ gì cơ?"
Bạch Diệc Sương: "Cổ Tương Tư."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Quên dặn đừng nói với hắn tên cổ, lỡ hắn biết cổ này thì làm sao bây giờ?
Cũng may Tiêu Lâm Thành hoàn toàn không biết gì về cổ này mà chỉ hỏi: "Vậy phải giải thế nào?"
Bạch Diệc Sương lắc đầu, "Giờ vẫn chưa biết được."
Tiêu Lâm Thành nhíu chặt mày hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Đang yên đang lành sao lại trúng cổ? Trúng lúc nào? Ai làm?"
Mộc Khinh Ngôn: "...... Không biết nữa."
Bạch Diệc Sương và Cố Văn Vũ yên lặng nhìn trời.
Tiêu Lâm Thành: "Vậy có còn đau nữa không?"
Cố Văn Vũ chột dạ nói: "Hình như...... mỗi khi đến mười lăm sẽ bị đau tim đấy." Con gái à, con hại Mộc công tử phải chịu khổ rồi.
Tiêu Lâm Thành bàng hoàng, lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Sương.
"A Tiêu!"
Bạch Diệc Sương và Cố Văn Vũ cũng giật nảy mình, vội vàng đỡ hắn dậy.
"Cố phu nhân," hai mắt Tiêu Lâm Thành cay xè, "Ngài đã nhận ra cổ này chắc sẽ biết nhiều hơn người khác, ngài mau cứu Khinh Ngôn với."
Mộc Khinh Ngôn lôi kéo hắn, nhất thời không biết phải nói gì, "A Tiêu......"
"Tiêu công tử không cần phải thế đâu," Bạch Diệc Sương nói, "Mộc cốc chủ có ơn với ta, dù hai vị không nói thì ta cũng sẽ làm hết sức mình mà."
Nàng nhìn Tiêu Lâm Thành, trong lòng hiện ra một suy đoán mơ hồ --- Chẳng lẽ người trúng mẫu cổ chính là hắn?
Để giải cổ cho Mộc Khinh Ngôn, Bạch Diệc Sương và Cố Văn Vũ đành phải hoãn đi tìm Cố Linh Lung.
Bốn người họ vừa đến Vọng Lam Sơn vừa tìm cách giải cổ cho Mộc Khinh Ngôn.
Đến chỗ nào Tiêu Lâm Thành cũng vội vã đi tìm đại phu, lôi kéo từng người hỏi xem có biết giải cổ Tương Tư không?
Các đại phu chẳng hiểu ra sao --- Xương gì cơ? Xương đầu hay xương chân? Xương tương tư? Còn có xương này nữa à?
"Không phải cốt trong xương cốt," hôm nay Tiêu Lâm Thành lại giải thích với một lão đại phu râu bạc phơ, "Mà là cổ trong cổ trùng ấy."
"Cổ Tương Tư?" Lão đại phu vuốt râu nói, "Tương tư thì tương tư, giải làm gì? Cũng đâu phải chuyện gì xấu."
Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn bên cạnh sang, "Nhưng cứ đến mười lăm thì y sẽ đau tim."
Mộc Khinh Ngôn bất đắc dĩ gật đầu.
Mấy ngày nay Bạch Diệc Sương loay hoay với cả đống chai lọ, Tiêu Lâm Thành thì kéo y đi khắp nơi tìm đại phu, cứ tưởng hỏi càng nhiều thì sẽ có người nhận ra cổ này.
Mộc Khinh Ngôn vốn hơi lo lắng, chỉ sợ thật sự có người biết được. Nhưng sau mấy ngày đi theo Tiêu Lâm Thành, y phát hiện hình như chưa ai từng nghe nói đến cổ này cả.
Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy mặt trăng ngày càng tròn lại hơi sợ.
Thật ra y rất sợ đau, giống như khi còn bé sợ uống thuốc đắng vậy.
Nhưng chỉ cần Tiêu Lâm Thành dỗ dành thì thuốc có đắng mấy y cũng sẽ bịt mũi uống hết.
Có khi đắng đến nỗi trào nước mắt, y mếu máo tủi thân mắng Tiêu Lâm Thành, nói sao ngươi gạt ta uống thuốc đắng thế?
Tiêu Lâm Thành sẽ vội vàng nhét một viên kẹo vào miệng y, nói ăn kẹo sẽ hết đắng ngay, ta có nhiều kẹo lắm......
Ăn kẹo có hết đau không nhỉ? Mộc Khinh Ngôn vừa buồn cười vừa chua xót nghĩ, dù sao A Tiêu cũng có thật nhiều kẹo
"Đau tim?" Lão đại phu nhìn Mộc Khinh Ngôn, bỗng nhiên cười tủm tỉm hỏi, "Công tử đang tương tư ai vậy?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Không phải," Tiêu Lâm Thành nói với lão đại phu, "Y đau vì cổ kia chứ không phải tương tư ai đâu."
Lão đại phu: "Đã gọi là cổ Tương Tư thì nhất định phải tương tư rồi."
Tiêu Lâm Thành: "...... Nghe cũng có lý lắm."
Lão đại phu lại cười hiền hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Tương tư đơn phương à?"
"Tương tư đơn phương?" Tiêu Lâm Thành thảng thốt: "Khinh Ngôn tốt như vậy sao lại tương tư đơn phương chứ? Đứa nào không có mắt thế hả?!"
Nói xong hắn bỗng nhiên hắt hơi một cái, "Ách xì!"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tiêu Lâm Thành quay đầu nhìn Mộc Khinh Ngôn, muốn nói lại thôi: "Khinh Ngôn, ngươi thật......"
Mộc Khinh Ngôn mấp máy môi không nói nên lời.
"Đừng nhớ hắn nữa," Tiêu Lâm Thành siết chặt nắm đấm nghiến răng nói, "Hắn làm ngươi đau mà, ta sẽ tung chưởng đánh chết hắn! Ách xì! Ách xì!"
Hắn vừa nói vừa hắt hơi mấy cái liền, không khỏi thắc mắc: "Ai đang chửi ta thế?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Nếu ngươi có thể chịu nổi," Bạch Diệc Sương nói, "Thì đợi tử cổ ngủ say lần nữa tất nhiên sẽ hết đau thôi."
Nàng nhìn vết đỏ trên cổ tay Mộc Khinh Ngôn, "Nhưng sau khi tử cổ và mẫu cổ tách rời, nếu không có tình dục làm thức ăn thì mỗi lần nó tỉnh, vết máu trên cổ tay ngươi sẽ dài thêm một phân, khi nào lan tới khuỷu tay e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Sắc mặt Mộc Khinh Ngôn dần tái nhợt, "Nhưng ta......"
Bạch Diệc Sương hơi khó hiểu, y đã trúng cổ này thì chứng tỏ đã có người trong lòng, sao còn phải xoắn xuýt như vậy? Hay là người trúng mẫu cổ không phải người trong lòng y?
"Mẫu cổ nằm trên người ai vậy?" Cố Văn Vũ sốt sắng hỏi, "Còn mấy ngày nữa là đến mười lăm rồi, hay là Mộc công tử tìm người kia về trước đi?"
Mộc Khinh Ngôn siết chặt tay áo, im lặng thật lâu rồi thấp giọng nói: "Không cần đâu."
"Sao lại không......" Cố Văn Vũ kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ ngươi định cắn răng chịu đựng nữa sao?"
Mộc Khinh Ngôn rũ mắt không nói gì.
"Không phải chứ, Mộc công tử, ngươi......" Cố Văn Vũ định khuyên tiếp nhưng bị Bạch Diệc Sương kéo lại.
"Chuyện của công tử chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều." Bạch Diệc Sương nói, "Công tử yên tâm, nhất định ta sẽ cố gắng hết sức để tìm cách giải cổ."
"Đa tạ phu nhân." Mộc Khinh Ngôn ngập ngừng nói, "Ta có một chuyện muốn nhờ hai vị."
Bạch Diệc Sương: "Công tử cứ nói đi."
Mộc Khinh Ngôn: "Việc này...... Đừng nói cho Tiêu Lâm Thành biết."
"Nhưng lúc nãy ta thấy hắn có vẻ quan tâm lắm mà," Cố Văn Vũ nói, "Lỡ lát nữa hắn hỏi thì sao?"
"Cứ nói ta trúng cổ đi," cổ Mộc Khinh Ngôn ửng đỏ, giọng nói càng nhỏ hơn, "Đừng nói với hắn chuyện hợp, hợp hoan."
Cố Văn Vũ tưởng y xấu hổ nên đáp ứng: "Không nói không nói, ngươi biết là được rồi. Người trẻ tuổi dễ thẹn thật đấy, lúc ta bằng tuổi này Linh Lung đã biết chạy rồi."
Vẻ mặt Bạch Diệc Sương khẽ động, "Có phải hắn......"
"Cố phu nhân!" Đúng lúc này, Tiêu Lâm Thành không tìm được người lại chạy về, thấy hai người thì vội hỏi, "Cố phu nhân, Khinh Ngôn......"
Bạch Diệc Sương nhìn Mộc Khinh Ngôn rồi nói: "Mộc công tử...... đúng là trúng cổ rồi."
"Trúng cổ?" Tiêu Lâm Thành nhíu mày hỏi, "Cổ gì cơ?"
Bạch Diệc Sương: "Cổ Tương Tư."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Quên dặn đừng nói với hắn tên cổ, lỡ hắn biết cổ này thì làm sao bây giờ?
Cũng may Tiêu Lâm Thành hoàn toàn không biết gì về cổ này mà chỉ hỏi: "Vậy phải giải thế nào?"
Bạch Diệc Sương lắc đầu, "Giờ vẫn chưa biết được."
Tiêu Lâm Thành nhíu chặt mày hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Đang yên đang lành sao lại trúng cổ? Trúng lúc nào? Ai làm?"
Mộc Khinh Ngôn: "...... Không biết nữa."
Bạch Diệc Sương và Cố Văn Vũ yên lặng nhìn trời.
Tiêu Lâm Thành: "Vậy có còn đau nữa không?"
Cố Văn Vũ chột dạ nói: "Hình như...... mỗi khi đến mười lăm sẽ bị đau tim đấy." Con gái à, con hại Mộc công tử phải chịu khổ rồi.
Tiêu Lâm Thành bàng hoàng, lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Sương.
"A Tiêu!"
Bạch Diệc Sương và Cố Văn Vũ cũng giật nảy mình, vội vàng đỡ hắn dậy.
"Cố phu nhân," hai mắt Tiêu Lâm Thành cay xè, "Ngài đã nhận ra cổ này chắc sẽ biết nhiều hơn người khác, ngài mau cứu Khinh Ngôn với."
Mộc Khinh Ngôn lôi kéo hắn, nhất thời không biết phải nói gì, "A Tiêu......"
"Tiêu công tử không cần phải thế đâu," Bạch Diệc Sương nói, "Mộc cốc chủ có ơn với ta, dù hai vị không nói thì ta cũng sẽ làm hết sức mình mà."
Nàng nhìn Tiêu Lâm Thành, trong lòng hiện ra một suy đoán mơ hồ --- Chẳng lẽ người trúng mẫu cổ chính là hắn?
Để giải cổ cho Mộc Khinh Ngôn, Bạch Diệc Sương và Cố Văn Vũ đành phải hoãn đi tìm Cố Linh Lung.
Bốn người họ vừa đến Vọng Lam Sơn vừa tìm cách giải cổ cho Mộc Khinh Ngôn.
Đến chỗ nào Tiêu Lâm Thành cũng vội vã đi tìm đại phu, lôi kéo từng người hỏi xem có biết giải cổ Tương Tư không?
Các đại phu chẳng hiểu ra sao --- Xương gì cơ? Xương đầu hay xương chân? Xương tương tư? Còn có xương này nữa à?
"Không phải cốt trong xương cốt," hôm nay Tiêu Lâm Thành lại giải thích với một lão đại phu râu bạc phơ, "Mà là cổ trong cổ trùng ấy."
"Cổ Tương Tư?" Lão đại phu vuốt râu nói, "Tương tư thì tương tư, giải làm gì? Cũng đâu phải chuyện gì xấu."
Tiêu Lâm Thành kéo Mộc Khinh Ngôn bên cạnh sang, "Nhưng cứ đến mười lăm thì y sẽ đau tim."
Mộc Khinh Ngôn bất đắc dĩ gật đầu.
Mấy ngày nay Bạch Diệc Sương loay hoay với cả đống chai lọ, Tiêu Lâm Thành thì kéo y đi khắp nơi tìm đại phu, cứ tưởng hỏi càng nhiều thì sẽ có người nhận ra cổ này.
Mộc Khinh Ngôn vốn hơi lo lắng, chỉ sợ thật sự có người biết được. Nhưng sau mấy ngày đi theo Tiêu Lâm Thành, y phát hiện hình như chưa ai từng nghe nói đến cổ này cả.
Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy mặt trăng ngày càng tròn lại hơi sợ.
Thật ra y rất sợ đau, giống như khi còn bé sợ uống thuốc đắng vậy.
Nhưng chỉ cần Tiêu Lâm Thành dỗ dành thì thuốc có đắng mấy y cũng sẽ bịt mũi uống hết.
Có khi đắng đến nỗi trào nước mắt, y mếu máo tủi thân mắng Tiêu Lâm Thành, nói sao ngươi gạt ta uống thuốc đắng thế?
Tiêu Lâm Thành sẽ vội vàng nhét một viên kẹo vào miệng y, nói ăn kẹo sẽ hết đắng ngay, ta có nhiều kẹo lắm......
Ăn kẹo có hết đau không nhỉ? Mộc Khinh Ngôn vừa buồn cười vừa chua xót nghĩ, dù sao A Tiêu cũng có thật nhiều kẹo
"Đau tim?" Lão đại phu nhìn Mộc Khinh Ngôn, bỗng nhiên cười tủm tỉm hỏi, "Công tử đang tương tư ai vậy?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
"Không phải," Tiêu Lâm Thành nói với lão đại phu, "Y đau vì cổ kia chứ không phải tương tư ai đâu."
Lão đại phu: "Đã gọi là cổ Tương Tư thì nhất định phải tương tư rồi."
Tiêu Lâm Thành: "...... Nghe cũng có lý lắm."
Lão đại phu lại cười hiền hỏi Mộc Khinh Ngôn: "Tương tư đơn phương à?"
"Tương tư đơn phương?" Tiêu Lâm Thành thảng thốt: "Khinh Ngôn tốt như vậy sao lại tương tư đơn phương chứ? Đứa nào không có mắt thế hả?!"
Nói xong hắn bỗng nhiên hắt hơi một cái, "Ách xì!"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Tiêu Lâm Thành quay đầu nhìn Mộc Khinh Ngôn, muốn nói lại thôi: "Khinh Ngôn, ngươi thật......"
Mộc Khinh Ngôn mấp máy môi không nói nên lời.
"Đừng nhớ hắn nữa," Tiêu Lâm Thành siết chặt nắm đấm nghiến răng nói, "Hắn làm ngươi đau mà, ta sẽ tung chưởng đánh chết hắn! Ách xì! Ách xì!"
Hắn vừa nói vừa hắt hơi mấy cái liền, không khỏi thắc mắc: "Ai đang chửi ta thế?"
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.