Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Dạy Nữ Phụ Làm Người
Chương 11: Đồ Đệ Không Thể Giải Thích Được
Vân Đậu Trứ
04/08/2023
Hắn ôm Mạnh Hàm Nguyệt ra sân, sau đó đặt nàng trên lưng ngựa rồi một đường đi về phía Tây, cuối cùng là đến một thảo nguyên đầy băng tuyết.
“Người đứng lại, người mau đưa ta trở về, Dung Dữ Hạc!”
Huyệt đạo rốt cục cũng được giải, Mạnh Hàm Nguyệt liền gọi người nam nhân kia đến khàn cả giọng, nhưng Dung Dữ Hạc vẫn nghênh ngang cưỡi ngựa mà đi.
Mạnh Hàm Nguyệt nổi trận lôi đình, nhưng sau đó có một trận gió lạnh thổi tới, lẫn trong đó cũng đi kèm một mùi hương đặc biệt. Nàng nhíu mày, đây là mùi của cỏ Dẫn Thú.
Chất lỏng của cỏ Dẫn Thú có độc tính rất mạnh, thú vật uống vào thì chết là chuyện chắc chắn, nhưng ngược lại mùi hương của nó lại có sức hấp dẫn trí mạng với các loại dã thú. Cho nên, chỗ có cỏ Dẫn Thú thì nhất định là ở đó có dã thú.
Mạnh Hàm Nguyệt nghĩ vậy nên toan bỏ chạy, nhưng đáng tiếc đã không còn kịp nữa, bên tai nàng đã truyền đến một loạt tiếng kêu quái dị.
“Grừ... grừ... gru.”
Trong lòng nàng phát run, nhìn những đôi mắt xanh biếc đông nghịt kia, toàn bộ là sói tuyết. Mà ở phía sau bọn nó chính là một vùng cỏ Dẫn Thú.
Rốt cuộc bấy giờ Mạnh Hàm Nguyệt mới hiểu rõ ý của Dung Dữ Hạc, hắn đang ép nàng thừa nhận bản thân nàng tuy biết về các vị thuốc, nhưng vẫn cần cầu xin hắn cứu mạng.
Đàn sói tuyết từng bước tới gần, hơn cả trăm đôi mắt xanh biếc nhìn nàng chằm chằm, giống như xem nàng là một miếng thịt, nước dãi chảy ròng ròng. Mạnh Hàm Nguyệt nhìn lại tay chân yếu ớt của mình thì tức tới mức bật cười, nhưng trong lòng lại dần dần bình tĩnh.
Nàng và Dung Dữ Hạc không phải thù địch gì. Trước đây sở dĩ nàng không chịu thừa nhận chẳng qua cũng chỉ vì muốn tránh thêm rắc rối, nhưng nếu hắn đã hạ quyết tâm muốn thử tìm ra kết quả, vậy nàng cũng không cần thiết lấy tính mạng ra giằng co, hơn nữa nàng không thể đắc tội với Dung Dữ Hạc... dù sao bản thân vẫn còn hy vọng đối phương giúp mình lật án.
Đợi đến khi đàn sói tuyết lại tiến thêm một bước, Mạnh Hàm Nguyệt mới cao giọng hô: “Dung Dữ Hạc, người ra đây, trước đây là ta lừa người, ta thừa nhận!”
Ở trên một thân cây chỗ mỏm núi phía xa, Dung Dữ Hạc vừa chơi đùa bầu rượu trong tay vừa nhìn thân ảnh bình tĩnh phía dưới.
Nghe được tiếng của Mạnh Hàm Nguyệt, hắn liền uống một hơi cạn sạch rượu, sau đó không tốn chút công phu dư thừa nào mà nhẹ nhàng hạ xuống.
Mạnh Hàm Nguyệt thấy Dung Dữ Hạc đã xuất hiện thì cũng thở phào một hơi, nhưng đương lúc nàng muốn hỏi hắn sẽ giải quyết nhiều sói như vậy kiểu gì thì chỉ thấy những con sói này sau khi nhìn thấy Dung Dữ Hạc thì liền không tấn công nữa, mà lại chầm chậm đi tới trước mặt hắn, giống như là chúng đang...
...Làm nũng?
Dung Dữ Hạc tùy ý vuốt ve sói đầu đàn, sau đó huýt sáo một tiếng, bầy sói liền lũ lượt bỏ đi, còn rất có thứ tự, sau đó thì ẩn vào trong bóng tối.
Mạnh Hàm Nguyệt nhìn sói hoang giống như chó nuôi trong nhà, lại liếc mắt nhìn Dung Dữ Hạc.
“Dung viện trưởng người buộc ta thừa nhận thì có lợi ích gì?”
Dung Dữ Hạc khẽ mỉm cười, nói: “Nhận đồ đệ.”
Ngày tiếp theo, Dung Dữ Hạc đích thân đến học đường tuyên bố bản thân sẽ thu Mạnh Hàm Nguyệt làm đệ tử, chỉ duy nhất một mình nàng.
Học trò dưới đài tuy cực kỳ khiếp sợ, nhưng bọn họ cũng không dám nghi ngờ Dung Dữ Hạc, chỉ là bắt đầu phê phán Mạnh Hàm Nguyệt trên mọi phương diện, nhưng cũng không ngoài mấy cái như mắng nàng là đồ bỏ đi, đồ ngu ngốc, đồ thích học làm sang,...
“Thúc Tuyết, ngươi... ngươi không sao chứ?” Một tiểu thư nhà quan vừa mắng Mạnh Hàm Nguyệt xong thì đã chứng kiến sắc mặt thâm độc của người bên cạnh mình, nàng ta sợ tới nỗi lùi về sau một bước.
Nàng ta bỗng nhớ ra, vẫn luôn có lời đồn nói Du Thúc Tuyết mến mộ Dung viện trưởng, bây giờ thấy vẻ mặt ghen tỵ của đối phương, chỉ e đó không phải là lời đồn.
“Ta thì có thể có chuyện gì chứ, đi thôi!”
Du Thúc Tuyết tỏ vẻ khó chịu rồi bỏ đi. Nàng ta không ngờ được người từ trước tới nay cao không thể chạm như Dung Dữ Hạc vậy mà cũng nhận đồ đệ, nhưng Mạnh Hàm Nguyệt áo quần là lượt kia có tư cách gì mà đứng ở bên cạnh hắn? Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ giành lại.
Du Thúc Tuyết rời khỏi thư viện chưa được bao lâu thì xe ngựa đã bị người chặn lại.
Mạnh Sở Nguyệt khẽ mỉm cười, trong mắt đều là vẻ dịu dàng và lẳng lơ: “Không bằng mời tiểu thư đi ra một chuyến, ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Trong con ngươi Du Thúc Tuyết hiện lên một tia thâm độc. Mạnh Sở Nguyệt, muội muội cùng cha khác mẹ của Mạnh Hàm Nguyệt, có thể thấy người muốn lật đổ Mạnh Hàm Nguyệt không phải chỉ có một mình nàng ta. Chỉ là, ả Mạnh Sở Nguyệt này chỉ là một thứ nữ mà cũng dám chặn xe ngựa của mình!
“Người đứng lại, người mau đưa ta trở về, Dung Dữ Hạc!”
Huyệt đạo rốt cục cũng được giải, Mạnh Hàm Nguyệt liền gọi người nam nhân kia đến khàn cả giọng, nhưng Dung Dữ Hạc vẫn nghênh ngang cưỡi ngựa mà đi.
Mạnh Hàm Nguyệt nổi trận lôi đình, nhưng sau đó có một trận gió lạnh thổi tới, lẫn trong đó cũng đi kèm một mùi hương đặc biệt. Nàng nhíu mày, đây là mùi của cỏ Dẫn Thú.
Chất lỏng của cỏ Dẫn Thú có độc tính rất mạnh, thú vật uống vào thì chết là chuyện chắc chắn, nhưng ngược lại mùi hương của nó lại có sức hấp dẫn trí mạng với các loại dã thú. Cho nên, chỗ có cỏ Dẫn Thú thì nhất định là ở đó có dã thú.
Mạnh Hàm Nguyệt nghĩ vậy nên toan bỏ chạy, nhưng đáng tiếc đã không còn kịp nữa, bên tai nàng đã truyền đến một loạt tiếng kêu quái dị.
“Grừ... grừ... gru.”
Trong lòng nàng phát run, nhìn những đôi mắt xanh biếc đông nghịt kia, toàn bộ là sói tuyết. Mà ở phía sau bọn nó chính là một vùng cỏ Dẫn Thú.
Rốt cuộc bấy giờ Mạnh Hàm Nguyệt mới hiểu rõ ý của Dung Dữ Hạc, hắn đang ép nàng thừa nhận bản thân nàng tuy biết về các vị thuốc, nhưng vẫn cần cầu xin hắn cứu mạng.
Đàn sói tuyết từng bước tới gần, hơn cả trăm đôi mắt xanh biếc nhìn nàng chằm chằm, giống như xem nàng là một miếng thịt, nước dãi chảy ròng ròng. Mạnh Hàm Nguyệt nhìn lại tay chân yếu ớt của mình thì tức tới mức bật cười, nhưng trong lòng lại dần dần bình tĩnh.
Nàng và Dung Dữ Hạc không phải thù địch gì. Trước đây sở dĩ nàng không chịu thừa nhận chẳng qua cũng chỉ vì muốn tránh thêm rắc rối, nhưng nếu hắn đã hạ quyết tâm muốn thử tìm ra kết quả, vậy nàng cũng không cần thiết lấy tính mạng ra giằng co, hơn nữa nàng không thể đắc tội với Dung Dữ Hạc... dù sao bản thân vẫn còn hy vọng đối phương giúp mình lật án.
Đợi đến khi đàn sói tuyết lại tiến thêm một bước, Mạnh Hàm Nguyệt mới cao giọng hô: “Dung Dữ Hạc, người ra đây, trước đây là ta lừa người, ta thừa nhận!”
Ở trên một thân cây chỗ mỏm núi phía xa, Dung Dữ Hạc vừa chơi đùa bầu rượu trong tay vừa nhìn thân ảnh bình tĩnh phía dưới.
Nghe được tiếng của Mạnh Hàm Nguyệt, hắn liền uống một hơi cạn sạch rượu, sau đó không tốn chút công phu dư thừa nào mà nhẹ nhàng hạ xuống.
Mạnh Hàm Nguyệt thấy Dung Dữ Hạc đã xuất hiện thì cũng thở phào một hơi, nhưng đương lúc nàng muốn hỏi hắn sẽ giải quyết nhiều sói như vậy kiểu gì thì chỉ thấy những con sói này sau khi nhìn thấy Dung Dữ Hạc thì liền không tấn công nữa, mà lại chầm chậm đi tới trước mặt hắn, giống như là chúng đang...
...Làm nũng?
Dung Dữ Hạc tùy ý vuốt ve sói đầu đàn, sau đó huýt sáo một tiếng, bầy sói liền lũ lượt bỏ đi, còn rất có thứ tự, sau đó thì ẩn vào trong bóng tối.
Mạnh Hàm Nguyệt nhìn sói hoang giống như chó nuôi trong nhà, lại liếc mắt nhìn Dung Dữ Hạc.
“Dung viện trưởng người buộc ta thừa nhận thì có lợi ích gì?”
Dung Dữ Hạc khẽ mỉm cười, nói: “Nhận đồ đệ.”
Ngày tiếp theo, Dung Dữ Hạc đích thân đến học đường tuyên bố bản thân sẽ thu Mạnh Hàm Nguyệt làm đệ tử, chỉ duy nhất một mình nàng.
Học trò dưới đài tuy cực kỳ khiếp sợ, nhưng bọn họ cũng không dám nghi ngờ Dung Dữ Hạc, chỉ là bắt đầu phê phán Mạnh Hàm Nguyệt trên mọi phương diện, nhưng cũng không ngoài mấy cái như mắng nàng là đồ bỏ đi, đồ ngu ngốc, đồ thích học làm sang,...
“Thúc Tuyết, ngươi... ngươi không sao chứ?” Một tiểu thư nhà quan vừa mắng Mạnh Hàm Nguyệt xong thì đã chứng kiến sắc mặt thâm độc của người bên cạnh mình, nàng ta sợ tới nỗi lùi về sau một bước.
Nàng ta bỗng nhớ ra, vẫn luôn có lời đồn nói Du Thúc Tuyết mến mộ Dung viện trưởng, bây giờ thấy vẻ mặt ghen tỵ của đối phương, chỉ e đó không phải là lời đồn.
“Ta thì có thể có chuyện gì chứ, đi thôi!”
Du Thúc Tuyết tỏ vẻ khó chịu rồi bỏ đi. Nàng ta không ngờ được người từ trước tới nay cao không thể chạm như Dung Dữ Hạc vậy mà cũng nhận đồ đệ, nhưng Mạnh Hàm Nguyệt áo quần là lượt kia có tư cách gì mà đứng ở bên cạnh hắn? Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ giành lại.
Du Thúc Tuyết rời khỏi thư viện chưa được bao lâu thì xe ngựa đã bị người chặn lại.
Mạnh Sở Nguyệt khẽ mỉm cười, trong mắt đều là vẻ dịu dàng và lẳng lơ: “Không bằng mời tiểu thư đi ra một chuyến, ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
Trong con ngươi Du Thúc Tuyết hiện lên một tia thâm độc. Mạnh Sở Nguyệt, muội muội cùng cha khác mẹ của Mạnh Hàm Nguyệt, có thể thấy người muốn lật đổ Mạnh Hàm Nguyệt không phải chỉ có một mình nàng ta. Chỉ là, ả Mạnh Sở Nguyệt này chỉ là một thứ nữ mà cũng dám chặn xe ngựa của mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.