Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Dạy Nữ Phụ Làm Người
Chương 14: Mưu Kế Bị Lật Tẩy
Vân Đậu Trứ
04/08/2023
Mạnh Hàm Nguyệt nhướn mày: “Chuyện đã đến nước này, chắc hẳn các vị đã có thể rửa sạch tội cho ta rồi đúng không? Hung thủ chính là người đó, chỉ cần tìm một chú chó đi đánh hơi và tìm kiếm là được."
Sắc mặt Du Thúc Tuyết tái nhợt, nhịp tim cũng trở nên bất ổn.
Nhưng may mà trong chuyện này nàng ta chỉ chịu trách nhiệm quạt gió thổi lửa, hung thủ giết người thực sự mà Mạnh Hàm Nguyệt đang tìm đã bị khống chế, tính mạng cả nhà đều bị nàng ta nắm trong lòng bàn tay, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta liền bình tĩnh trở lại.
Mạnh Hàm Nguyệt theo dõi sự biến hóa trên gương mặt Du Thúc Tuyết, trong lòng liền tự có suy đoán. A, muội muội này của nàng đúng là rất lợi hại, người không ở trong thư viện nhưng vẫn có thể ra tay hãm hại nàng. Một khi đã vậy, chẳng bằng đặt người dưới tầm mắt của mình, dễ dàng cho việc lột bỏ lớp mặt nạ của nàng ta hơn!
Hung thủ nhanh chóng bị tìm ra, Dung Dữ Hạc quyết định đưa người đến chỗ quan phủ.
Mạnh Hàm Nguyệt không ngăn cản, nếu người đó đã làm sai thì phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Chỉ đáng tiếc cho những người vô tội phải bỏ mạng.
Nhân dịp được nghỉ học, Mạnh Hàm Nguyệt trở về nhà, Mạnh Sùng Sơn biết được chuyện đã xảy ra trong thư viện, thấy con gái mình càng ngày càng thông minh lanh lợi, trong lòng ông liền hết sức hài lòng.
“Hàm Nguyệt, con giải quyết chuyện này rất tốt, vi phụ sẽ thưởng cho con.” Trong thư phòng, Mạnh Sùng Sơn lấy ra một cái tráp đưa cho Mạnh Hàm Nguyệt.
Mạnh Hàm Nguyệt mở nó ra, bên trong là một bản chép tay đang nằm yên lặng.
“Đây là tâm huyết cả đời của mẫu thân con, con nhớ giữ cho thật kỹ." Mạnh Sùng Sơn không biết Mạnh Hàm Nguyệt cũng biết y thuật, chỉ đưa thứ này cho nàng cầm coi như một vật kỷ niệm.
Mạnh Hàm Nguyệt như lấy được bảo bối: “Cảm ơn phụ thân, nhưng con vẫn còn một chuyện muốn nhờ nữa."
"Là chuyện gì, con nói ta nghe thử."
"Hôm nay nữ nhi ở thư viện học được rất nhiều thứ. Tiên sinh thường nói tỷ muội đồng lòng, gần đây con thấy muội muội nảy sinh không ít oán hận đối với mình. Con muốn xin phụ thân cho muội muội vào học trong thư viện cùng con, để muội ấy vui vẻ hơn một chút."
Những lời này của Mạnh Hàm Nguyệt vô cùng khôn khéo, Mạnh Sùng Sơn nghe xong liền rất hài lòng, cảm thấy con gái của mình đã biết chia sẻ, rất hiểu chuyện.
“Được.” Mạnh Sùng Sơn đồng ý ngay lập tức, vì phần tâm ý này của con gái mà quyết định sẽ đến xin Hoàng thượng ban cho một ân điển.
Mạnh Hàm Nguyệt liếc mắt liền nhận ra suy nghĩ của ông: “Phụ thân, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phải đến xin Hoàng thượng ban ân, con chỉ sợ chuyện bé xé ra to. Muội muội từng nói với con rằng hoàng hậu hơi thích muội ấy, hay là phụ thân hãy bảo di nương đến cầu xin ân huệ đi."
Mạnh Sùng Sơn nghe xong thấy rất có lý, hoàn toàn không hề nhận ra hảo cảm của mình đối với Mạnh Hàm Nguyệt lại tăng lên: "Được, vậy lát nữa vi phụ sẽ đi thảo luận với Tiêu Thị. Trời đã muộn rồi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, phụ thân nhớ đừng nói với di nương là con đề nghị nhé. Con muốn cho muội muội một niềm vui bất ngờ."
"Được rồi, ta hiểu, ta cũng chỉ có hai tỷ muội các con, nhớ chung sống với nhau cho hòa thuận."
Một tia u ám lóe lên trong mắt Mạnh Hàm Nguyệt rồi nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không có chút dáng vẻ e thẹn nào của nữ nhi trong nhà. Tuy nhiên Mạnh Sùng Sơn lại không để ý đến chuyện này, chỉ cho rằng nàng đang ngương ngùng.
Mạnh Hàm Nguyệt vừa trở về phòng liền vội vàng lấy cuốn sổ tay ra, nhặt nhạnh cũng kiến thức bên trong rồi tiến hành tổng kết, chỉ trong vài ngày, y thuật của nàng đã được tăng lên đáng kể.
Phía hậu viện của thư viện, Mạnh Hàm Nguyệt cầm một nắm độc thảo đưa cho người đàn ông trước mặt nhìn: “Viện trưởng thấy gì không, đây chính là thứ mà con đã tự tay trồng, khắp thiên hạ chỉ có ở nơi này."
Dung Dữ Hạc muốn cười nhưng vẫn phải dùng cây quạt che mặt, chờ một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Đây là cái gì? Sao nhìn kiểu nào cũng thấy thật xấu xí, con lại đi nhặt nhạnh chúng ở đâu về vậy?"
Mạnh Hàm Nguyệt đột nhiên nghiêm túc nói: “Đúng như những gì sư phụ nghĩ, trên người con có rất nhiều bí mật, mà những bí mật này con chưa từng nói với bất kỳ ai, nhưng con cần có sự giúp đỡ của sư phụ. Loại độc thảo này chỉ cần trộn với nước rồi cho người ăn vào, sẽ khiến người đó không hề giấu giếm, có gì nói nấy với người đầu tiên mà họ gặp."
"Cho nên, đây là thứ con dùng để thương lượng?"
"Sư phụ cảm thấy thứ này đã đủ để thương lượng chưa? Con còn có thể làm được nhiều hơn thế, miễn là sư phụ có thể giúp con đạt được mục đích." Giọng nói của Mạnh Hàm Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt rực lên tia sáng như lửa đốt.
Đó là biểu hiện của sự quyết tâm sẵn sàng liều mình vì mục đích. Dung Dữ Hạc thu quạt lại, cảm giác có chút chói mắt.
Sắc mặt Du Thúc Tuyết tái nhợt, nhịp tim cũng trở nên bất ổn.
Nhưng may mà trong chuyện này nàng ta chỉ chịu trách nhiệm quạt gió thổi lửa, hung thủ giết người thực sự mà Mạnh Hàm Nguyệt đang tìm đã bị khống chế, tính mạng cả nhà đều bị nàng ta nắm trong lòng bàn tay, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta liền bình tĩnh trở lại.
Mạnh Hàm Nguyệt theo dõi sự biến hóa trên gương mặt Du Thúc Tuyết, trong lòng liền tự có suy đoán. A, muội muội này của nàng đúng là rất lợi hại, người không ở trong thư viện nhưng vẫn có thể ra tay hãm hại nàng. Một khi đã vậy, chẳng bằng đặt người dưới tầm mắt của mình, dễ dàng cho việc lột bỏ lớp mặt nạ của nàng ta hơn!
Hung thủ nhanh chóng bị tìm ra, Dung Dữ Hạc quyết định đưa người đến chỗ quan phủ.
Mạnh Hàm Nguyệt không ngăn cản, nếu người đó đã làm sai thì phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Chỉ đáng tiếc cho những người vô tội phải bỏ mạng.
Nhân dịp được nghỉ học, Mạnh Hàm Nguyệt trở về nhà, Mạnh Sùng Sơn biết được chuyện đã xảy ra trong thư viện, thấy con gái mình càng ngày càng thông minh lanh lợi, trong lòng ông liền hết sức hài lòng.
“Hàm Nguyệt, con giải quyết chuyện này rất tốt, vi phụ sẽ thưởng cho con.” Trong thư phòng, Mạnh Sùng Sơn lấy ra một cái tráp đưa cho Mạnh Hàm Nguyệt.
Mạnh Hàm Nguyệt mở nó ra, bên trong là một bản chép tay đang nằm yên lặng.
“Đây là tâm huyết cả đời của mẫu thân con, con nhớ giữ cho thật kỹ." Mạnh Sùng Sơn không biết Mạnh Hàm Nguyệt cũng biết y thuật, chỉ đưa thứ này cho nàng cầm coi như một vật kỷ niệm.
Mạnh Hàm Nguyệt như lấy được bảo bối: “Cảm ơn phụ thân, nhưng con vẫn còn một chuyện muốn nhờ nữa."
"Là chuyện gì, con nói ta nghe thử."
"Hôm nay nữ nhi ở thư viện học được rất nhiều thứ. Tiên sinh thường nói tỷ muội đồng lòng, gần đây con thấy muội muội nảy sinh không ít oán hận đối với mình. Con muốn xin phụ thân cho muội muội vào học trong thư viện cùng con, để muội ấy vui vẻ hơn một chút."
Những lời này của Mạnh Hàm Nguyệt vô cùng khôn khéo, Mạnh Sùng Sơn nghe xong liền rất hài lòng, cảm thấy con gái của mình đã biết chia sẻ, rất hiểu chuyện.
“Được.” Mạnh Sùng Sơn đồng ý ngay lập tức, vì phần tâm ý này của con gái mà quyết định sẽ đến xin Hoàng thượng ban cho một ân điển.
Mạnh Hàm Nguyệt liếc mắt liền nhận ra suy nghĩ của ông: “Phụ thân, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phải đến xin Hoàng thượng ban ân, con chỉ sợ chuyện bé xé ra to. Muội muội từng nói với con rằng hoàng hậu hơi thích muội ấy, hay là phụ thân hãy bảo di nương đến cầu xin ân huệ đi."
Mạnh Sùng Sơn nghe xong thấy rất có lý, hoàn toàn không hề nhận ra hảo cảm của mình đối với Mạnh Hàm Nguyệt lại tăng lên: "Được, vậy lát nữa vi phụ sẽ đi thảo luận với Tiêu Thị. Trời đã muộn rồi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, phụ thân nhớ đừng nói với di nương là con đề nghị nhé. Con muốn cho muội muội một niềm vui bất ngờ."
"Được rồi, ta hiểu, ta cũng chỉ có hai tỷ muội các con, nhớ chung sống với nhau cho hòa thuận."
Một tia u ám lóe lên trong mắt Mạnh Hàm Nguyệt rồi nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không có chút dáng vẻ e thẹn nào của nữ nhi trong nhà. Tuy nhiên Mạnh Sùng Sơn lại không để ý đến chuyện này, chỉ cho rằng nàng đang ngương ngùng.
Mạnh Hàm Nguyệt vừa trở về phòng liền vội vàng lấy cuốn sổ tay ra, nhặt nhạnh cũng kiến thức bên trong rồi tiến hành tổng kết, chỉ trong vài ngày, y thuật của nàng đã được tăng lên đáng kể.
Phía hậu viện của thư viện, Mạnh Hàm Nguyệt cầm một nắm độc thảo đưa cho người đàn ông trước mặt nhìn: “Viện trưởng thấy gì không, đây chính là thứ mà con đã tự tay trồng, khắp thiên hạ chỉ có ở nơi này."
Dung Dữ Hạc muốn cười nhưng vẫn phải dùng cây quạt che mặt, chờ một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Đây là cái gì? Sao nhìn kiểu nào cũng thấy thật xấu xí, con lại đi nhặt nhạnh chúng ở đâu về vậy?"
Mạnh Hàm Nguyệt đột nhiên nghiêm túc nói: “Đúng như những gì sư phụ nghĩ, trên người con có rất nhiều bí mật, mà những bí mật này con chưa từng nói với bất kỳ ai, nhưng con cần có sự giúp đỡ của sư phụ. Loại độc thảo này chỉ cần trộn với nước rồi cho người ăn vào, sẽ khiến người đó không hề giấu giếm, có gì nói nấy với người đầu tiên mà họ gặp."
"Cho nên, đây là thứ con dùng để thương lượng?"
"Sư phụ cảm thấy thứ này đã đủ để thương lượng chưa? Con còn có thể làm được nhiều hơn thế, miễn là sư phụ có thể giúp con đạt được mục đích." Giọng nói của Mạnh Hàm Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt rực lên tia sáng như lửa đốt.
Đó là biểu hiện của sự quyết tâm sẵn sàng liều mình vì mục đích. Dung Dữ Hạc thu quạt lại, cảm giác có chút chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.