Sau Khi Trùng Sinh, Tôi Dạy Nữ Phụ Làm Người
Chương 1: Sống Lại Phản Công
Vân Đậu Trứ
03/08/2023
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Giọng nói của thị nữ truyền đến bên tai.
Mạnh Hàm Nguyệt mở to đôi mắt hoa đào, vẻ mặt mờ mịt, tự mang theo ba phần quyến rũ mê người, nhưng nỗi đau sâu sắc cùng hận thù đều bị đè nén dưới đáy mắt.
Hóa ra đây không phải là mơ...
Nàng thật sự sống lại!
Nghĩ đến đây, khóe môi Mạnh Hàm Nguyệt bật ra một nụ cười như có như không, hơi thở tuyệt vọng nhàn nhạt kiềm chế trong cổ họng.
Nghe được tiếng cười quái dị của nàng, da đầu của thị nữ trở nên tê dại, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của Tiêu Thị, nàng ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh bước tới nói: “Tiểu thư, đây là thuốc pha nhân đã tự mình sắc, người mau uống đi..."
Mạnh Hàm Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt quyến rũ phong tình đầy băng giá, khuôn mặt kiều diễm vô song chỉ có một vẻ lạnh lùng và tĩnh mịch, chẳng giống dáng vẻ kiêu ngạo yêu kiều thường ngày một chút nào.
Nàng chăm chú nhìn bát thuốc trong tay thị nữ mà lòng căm hận trào dâng.
Ở kiếp trước, chính bát thuốc này đã làm tổn hại tinh lực, khí huyết của nàng, để những ngày sau thân thể của nàng sống như kẻ tàn phế!
"Cút ra."
Giọng nói lạnh lùng của nàng đột nhiên vang lên.
Nhất thời, thị nữ sợ tới mức hai chân như nhũn ra, cả người quỳ rạp xuống đất: "Tiểu, tiểu thư, thuốc..."
“Không hiểu ta nói gì sao?” Gương mặt của Mạnh Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn thị nữ, sau đó mạnh mẽ vung tay lên, hất cả bát thuốc nóng hổi lên mặt nàng ta!
“A!” Thị nữ hét lên một tiếng rồi che mặt chạy ra ngoài.
Mạnh Hàm Nguyệt nhìn chiếc bát sứ vỡ với ánh mắt mỉa mai. Kiếp trước, nàng đã bị dáng vẻ hiền lành giả dối của hai mẹ con Tiêu Thị và Mạnh Sở Nguyệt che mắt!
Hai người họ, một người đã độc hại mẫu thân của nàng, sau đó phủng sát* nàng, biến nàng thành một thứ phế thải đáng ghét mà mọi người khinh thường và căm ghét, cuối cùng còn phản bội và đầu độc phụ thân của nàng. Kẻ còn lại cướp đi người nàng thích, tìm người làm hoen ố sự trong trắng của nàng, cuối cùng ném xác nàng vào nơi hoang vu.
*Phủng sát: có thể hiểu là nâng người ta lên càng cao để người ta té càng đau
Tất cả những ký ức đau buồn này vẫn còn rất sống động!
Nhưng bây giờ, ông trời đã cho nàng một cơ hội để làm lại, Mạnh Hàm Nguyệt nhất định sẽ trả lại nỗi đau khổ và sự hành hạ của kiếp trước cho họ gấp ngàn lần!
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Ngươi sao vậy? Còn không mau đi hầu hạ dùng thuốc! Khoan đã, mặt của ngươi... ôi, Hàm Nguyệt lại nổi giận rồi à?"
Giọng nói quen thuộc này, vừa nghe đã biết đó là Tiêu Thị!
Đôi mắt Mạnh Hàm Nguyệt lóe sáng, nàng siết chặt tay mình, thậm chí móng tay còn ghim sâu vào lòng bàn tay.
Chỉ thấy cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Tiêu Thị mặc quần áo thêu thùa lộng lẫy, đôi mắt xếch nghiêng nghiêng liếc nhìn vào bên trong, ngẩng đầu vênh mặt mà đi vào. Mạnh Sở Nguyệt có vẻ ngoài xinh tươi cũng đi theo bên cạnh.
Khi nhìn thấy Mạnh Hàm Nguyệt dựa vào cạnh giường, tinh thần minh mẫn, vẻ tiếc nuối thoáng qua trong mắt Tiêu Thị, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ quan tâm: "Hàm Nguyệt, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi! Vi nương và muội muội con lo lắng cho con chết đi được!"
Nghe vậy, Mạnh Hàm Nguyệt thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, lẳng lặng nhìn hai người.
Nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng Tiêu Thị và Mạnh Sở Nguyệt đồng thời dấy lên một tia nghi ngờ.
Mạnh Sở Nguyệt khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu, đi đến trước mặt Mạnh Hàm Nguyệt, khuôn mặt trong sáng, giọng nói dịu dàng: "Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Vừa dứt lời, trong mắt Mạnh Hàm Nguyệt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Nàng bất chợt giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Mạnh Sở Nguyệt.
Sức lực quá lớn nên nhất thời có dấu hiệu sưng đỏ.
"Mạnh Sở Nguyệt, lá gan của ngươi lớn lắm, dám đẩy ta xuống vách núi!"
Mạnh Hàm Nguyệt quyết định, chẳng phải Tiêu Thị muốn nuôi dạy nàng thành một cô gái ăn chơi kiêu ngạo ương ngạnh sao? Vậy nàng sẽ ăn chơi cho họ xem! Để họ nếm trải những hậu quả xấu xa từ người mà họ phải tự tay mình tâng bốc!
Cái tát vang dội này hoàn toàn khiến cho Mạnh Sở Nguyệt và Tiêu Thị ngỡ ngàng, ngay cả những hạ nhân ngoài cửa cũng sững sờ!
Mạnh Sở Nguyệt ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ đau buốt của mình, đáy mắt hiện lên một tia nham hiểm, nhưng ngoài mặt lại ấm ức nói: "Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy, Sở Sở không có đẩy tỷ!"
Giọng nói của thị nữ truyền đến bên tai.
Mạnh Hàm Nguyệt mở to đôi mắt hoa đào, vẻ mặt mờ mịt, tự mang theo ba phần quyến rũ mê người, nhưng nỗi đau sâu sắc cùng hận thù đều bị đè nén dưới đáy mắt.
Hóa ra đây không phải là mơ...
Nàng thật sự sống lại!
Nghĩ đến đây, khóe môi Mạnh Hàm Nguyệt bật ra một nụ cười như có như không, hơi thở tuyệt vọng nhàn nhạt kiềm chế trong cổ họng.
Nghe được tiếng cười quái dị của nàng, da đầu của thị nữ trở nên tê dại, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của Tiêu Thị, nàng ta chỉ có thể giả vờ bình tĩnh bước tới nói: “Tiểu thư, đây là thuốc pha nhân đã tự mình sắc, người mau uống đi..."
Mạnh Hàm Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt quyến rũ phong tình đầy băng giá, khuôn mặt kiều diễm vô song chỉ có một vẻ lạnh lùng và tĩnh mịch, chẳng giống dáng vẻ kiêu ngạo yêu kiều thường ngày một chút nào.
Nàng chăm chú nhìn bát thuốc trong tay thị nữ mà lòng căm hận trào dâng.
Ở kiếp trước, chính bát thuốc này đã làm tổn hại tinh lực, khí huyết của nàng, để những ngày sau thân thể của nàng sống như kẻ tàn phế!
"Cút ra."
Giọng nói lạnh lùng của nàng đột nhiên vang lên.
Nhất thời, thị nữ sợ tới mức hai chân như nhũn ra, cả người quỳ rạp xuống đất: "Tiểu, tiểu thư, thuốc..."
“Không hiểu ta nói gì sao?” Gương mặt của Mạnh Hàm Nguyệt không chút thay đổi nhìn thị nữ, sau đó mạnh mẽ vung tay lên, hất cả bát thuốc nóng hổi lên mặt nàng ta!
“A!” Thị nữ hét lên một tiếng rồi che mặt chạy ra ngoài.
Mạnh Hàm Nguyệt nhìn chiếc bát sứ vỡ với ánh mắt mỉa mai. Kiếp trước, nàng đã bị dáng vẻ hiền lành giả dối của hai mẹ con Tiêu Thị và Mạnh Sở Nguyệt che mắt!
Hai người họ, một người đã độc hại mẫu thân của nàng, sau đó phủng sát* nàng, biến nàng thành một thứ phế thải đáng ghét mà mọi người khinh thường và căm ghét, cuối cùng còn phản bội và đầu độc phụ thân của nàng. Kẻ còn lại cướp đi người nàng thích, tìm người làm hoen ố sự trong trắng của nàng, cuối cùng ném xác nàng vào nơi hoang vu.
*Phủng sát: có thể hiểu là nâng người ta lên càng cao để người ta té càng đau
Tất cả những ký ức đau buồn này vẫn còn rất sống động!
Nhưng bây giờ, ông trời đã cho nàng một cơ hội để làm lại, Mạnh Hàm Nguyệt nhất định sẽ trả lại nỗi đau khổ và sự hành hạ của kiếp trước cho họ gấp ngàn lần!
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Ngươi sao vậy? Còn không mau đi hầu hạ dùng thuốc! Khoan đã, mặt của ngươi... ôi, Hàm Nguyệt lại nổi giận rồi à?"
Giọng nói quen thuộc này, vừa nghe đã biết đó là Tiêu Thị!
Đôi mắt Mạnh Hàm Nguyệt lóe sáng, nàng siết chặt tay mình, thậm chí móng tay còn ghim sâu vào lòng bàn tay.
Chỉ thấy cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Tiêu Thị mặc quần áo thêu thùa lộng lẫy, đôi mắt xếch nghiêng nghiêng liếc nhìn vào bên trong, ngẩng đầu vênh mặt mà đi vào. Mạnh Sở Nguyệt có vẻ ngoài xinh tươi cũng đi theo bên cạnh.
Khi nhìn thấy Mạnh Hàm Nguyệt dựa vào cạnh giường, tinh thần minh mẫn, vẻ tiếc nuối thoáng qua trong mắt Tiêu Thị, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ quan tâm: "Hàm Nguyệt, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi! Vi nương và muội muội con lo lắng cho con chết đi được!"
Nghe vậy, Mạnh Hàm Nguyệt thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, lẳng lặng nhìn hai người.
Nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, trong lòng Tiêu Thị và Mạnh Sở Nguyệt đồng thời dấy lên một tia nghi ngờ.
Mạnh Sở Nguyệt khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu, đi đến trước mặt Mạnh Hàm Nguyệt, khuôn mặt trong sáng, giọng nói dịu dàng: "Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Vừa dứt lời, trong mắt Mạnh Hàm Nguyệt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Nàng bất chợt giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Mạnh Sở Nguyệt.
Sức lực quá lớn nên nhất thời có dấu hiệu sưng đỏ.
"Mạnh Sở Nguyệt, lá gan của ngươi lớn lắm, dám đẩy ta xuống vách núi!"
Mạnh Hàm Nguyệt quyết định, chẳng phải Tiêu Thị muốn nuôi dạy nàng thành một cô gái ăn chơi kiêu ngạo ương ngạnh sao? Vậy nàng sẽ ăn chơi cho họ xem! Để họ nếm trải những hậu quả xấu xa từ người mà họ phải tự tay mình tâng bốc!
Cái tát vang dội này hoàn toàn khiến cho Mạnh Sở Nguyệt và Tiêu Thị ngỡ ngàng, ngay cả những hạ nhân ngoài cửa cũng sững sờ!
Mạnh Sở Nguyệt ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ đau buốt của mình, đáy mắt hiện lên một tia nham hiểm, nhưng ngoài mặt lại ấm ức nói: "Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy, Sở Sở không có đẩy tỷ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.