Sau Khi Trưởng Công Chúa Bị Mất Trí Nhớ
Chương 4:
Tháng chín đống lửa
20/08/2024
Ngọc Hi có phủ công chúa, có khi sẽ ở ngoài cung, nhưng kể từ khi hoà ly đến nay, nàng vẫn luôn một mực ở trong cung điện, có lẽ là vì muốn thanh tịnh. Dù sao thì cũng không có người nào dám bàn luận về hoàng cung, nhưng ở ngoài cung thì khác, nàng không chặn nổi miệng của bách tính, không thể làm gì khác hơn là mắt không thấy lòng yên tĩnh.
Phó An Niên đã hai lần đến Cảnh Hoa cung, một lần là trước hôn lễ, lần khác là lúc Ngọc Hi ngã từ trên ngựa xuống, thế nhưng đến một lúc rồi rời đi.
Thêm lần này thì chính là lần thứ ba.
Nam nhân thân hình cao lớn, cường tráng, áo bào phiên động, đi lại nhẹ nhàng. Y hơi cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Đức Thuận muốn nói chuyện nhưng cũng không cơ hội.
Nhìn thấy sắc mặt y trầm xuống, không lên tiếng, một mạch đi đến Cảnh Hoa cung.
Ngọc Hi đã sớm chuẩn bị, phân phó cung nhân lui ra, chỉ để Đông Linh cùng Xuân Hoa ở bên ngoài chờ, Đức Thuận đưa người vào, vung tay lên, tiểu thái giám đi theo phía sau lui ra, hắn cũng chuồn đi.
Trong điện chỉ còn lại Ngọc Hi, nàng ngồi ở phía trên, đoan trang thanh lịch, Phó An Niên đi vào đã nhìn thấy nàng, mi mắt khinh động, chóp mũi của y ngửi thấy mùi thuốc.
Không phải nói là vết thương đã lành, không cần uống thuốc sao.
Phó An Niên nhíu mày, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt tức giận của nàng, khom người: “Gặp qua công chúa, không biết công chúa tìm thần có chuyện gì.”
Chân của nàng đã tốt hơn chút, có thể đi lại nhưng vẫn còn hơi đau, Ngọc Hi đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh y, hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào y, nói: “Ngươi là Phó An Niên, đúng không.”
Lần này cuối cùng cũng không tìm nhầm người.
Chuyện đêm đó đã qua hai ngày, nhưng mỗi lần nhớ tới nàng đều giận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận cả buổi tối, ngủ cũng không ngon giấc. Bây giờ người đang đứng trước mặt, càng thêm tức.
Nhìn hắn bình tĩnh, thần sắc không chút lay động, tựa hồ như đang mờ mịt, không biết mình đã phạm sai chuyện gì.
Phó An Niên nhíu mày, nàng tra hỏi như vậy khiến y thoáng kinh ngạc, tựa hồ như nàng thật sự đã quên y, cho nên đêm đó cũng không biết tên y. Trong nháy mắt, nam nhân cảm xúc lẫn lộn.
Ngọc Hi chớp mắt, ánh mắt bên trong lộ ra một chút cao ngạo, chăm chú nhìn y, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của nam nhân.
“Dám trêu chọc bản công chúa, lá gan không nhỏ.”
Phó An Niên cao hơn nàng một cái đầu, nàng phải liên tục ngẩng đầu lên, thời gian lâu liền thấy mỏi cổ.
Nàng thoáng cúi đầu xuống, bình tĩnh lại, đứng lâu chân cũng không thoải mái, Ngọc Hi liền không cậy mạnh, đi sang một bên rồi ngồi xuống.
“Công chúa sao lại nói như vậy.”
Ngọc Hi nhìn hắn, thấy hắn thần sắc mờ mịt, không biết là thật hay giả.
Nàng cắn cắn môi, quyết định nói rõ, nếu không nam nhân này sẽ tiếp tục giả vờ, “ngươi có nhớ mối quan hệ của chúng ta không”
Cảm xúc thoáng lướt qua trong mắt của y, nhanh đến mức gần như không cảm nhận được, “chuyện quá khứ hà tất gì phải nhắc lại, lần này công chúa tìm thần tới, chẳng lẽ là vì việc này.”
Ngọc Hi tức giận đi tới trước mặt hắn, hỏi hắn: "Nếu ngươi nhớ kỹ, vì sao đêm đó không nói cho ta biết? Không phải là trêu chọc ta sao?"
Thấy nàng mất trí nhớ, cũng không biết y là ai, cố ý nhìn nàng làm trò mèo, nói không chừng sau lưng lại chê cười nàng. Nghĩ tới đây, Ngọc Hi tức giận đến nghiến răng, trong lòng bùng lên ngọn lửa.
Nam nhân nhếch môi, hơi có vẻ bất đắc dĩ cười khẽ, “ta đã nhắc nhở qua, công chúa nói biết thần là ai, bây giờ lại trách ta, là công chúa làm khó xử ta mới đúng.”
Nàng nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, nhưng cái này vẫn phải trách y, nói thẳng tên ra là được, cần gì phải nói không minh bạch như vậy.
“Ta làm sao biết được ngươi không phải Lâm Học An.”
Nàng cúi đầu thì thầm một câu, Phó An Niên nghe thấy, ý cười lập tức thu liễm, ánh mắt thâm trầm, y nghĩ tới lời Lâm Học An nói khi nãy, cùng với lời này của nàng, cũng đoán được mấy phần.
Nguyên lai là hiểu lầm, nếu biết tên của y, có lẽ sẽ không nói với y nói những lời kia.
Ngực bỗng nhiên thắt lại, sắc mặt có chút khó coi.
“Thì ra là như thế.”
Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn y, thấy y vẻ mặt nghiêm nghị, tựa hồ bất mãn đối với nàng, thế là cả giận nói: “Vẻ mặt của ngươi là đang bất mãn với ta sao.”
Nàng ngẩng lên cằm, đôi mắt long lanh nộ trừng y, nhìn như đang tức giận, kì thực trong mắt y một chút uy nghiêm cũng không có, ngược lại có vẻ kiêu căng khả ái. Nàng không còn che giấu sự giận dữ đối với y như lúc trước.
Cũng càng yếu ớt.
Là chuyện tốt, hay là chuyện xấu. Phó An Niên cũng không biết.
Y không nhịn được cười khẽ, phiền muộn tiêu tan đi hết, “không dám.”
“Ngược lại là công chúa ngài, tính khí so trước đây kém hơn nhiều.”
Nghe y nói đến trước đó, Ngọc Hi khẩn trương, nàng suýt nữa quên mất chuyện quan trọng nhất, tìm y tính sổ là thuận tiện, chủ yếu là muốn hiểu rõ chân tướng.
Ngọc Hi tạm thời không tính toán với y, thế là hỏi, “giữa chúng ta, đến cùng là chuyện gì xảy ra.”
Nam nhân đứng ở cửa, thân ảnh cao ráo, vừa vặn che khuất thân ảnh của nàng, hai cái bóng chồng lên nhau, hòa làm một, khiến bầu không khí càng thêm ám muội.
Phó An An nhíu mày, giữ vẻ mặt vô cảm. Y giấu những cảm xúc đó vào sâu trong lòng, mở miệng nói: “Công chúa đã quên rồi, sao còn nhắc lại nữa, chỉ là chuyện đã qua, biết cũng vô dụng.
Ngọc Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm y, không tin lời y nói: " Ngươi phụ ta?”
“Không có.” Y trả lời.
Ngọc Hi nhăn mày, không phải, chẳng lẽ là mình.
Nàng vuốt ống tay áo, ngón tay nhẹ nhàng cọ, mơ màng hỏi, “ta phụ ngươi.”
“Không phải.”
Nàng phất ống tay áo một cái, khuôn mặt đỏ lên vì tức, “vậy thì bởi vì cái gì.”
Nàng chỉ là rất muốn biết mà thôi, không muốn một đoạn chuyện cũ này, chính mình lại mơ mơ hồ hồ. Thế nhưng là hoàng đệ không biết, Phó An Niên lại không chịu nói, nàng thật sự rất bực bội. “Duyên phận hết, tự nhiên sẽ rời.” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, thế nhưng nghe ra được tiếc nuối cùng bất đắc dĩ.
Ngọc Hi chăm chú nhìn y, ánh mắt gợn sóng, nhất thời nhìn đến ngây dại.
Y có đôi mắt đẹp, hẹp dài thêu hoa, trời sinh đa tình, nhưng lại lộ ra lạnh nhạt, thời khắc cùng người giữ khoảng cách. Bất kể là đêm đó, hay là hôm nay, Ngọc Hi đều không nhìn thấy dục vọng trong mắt y.
Đối với, là thế tục dục vọng.
Y gần như không có.
Ánh mắt của nàng quá mãnh liệt, Phó An Niên muốn làm lơ cũng không được, y ngơ ngác một chút, thân thể dịch sang một bên, nói: “Thần còn bận bịu chính sự, xin được cáo lui trước.”
Không đợi Ngọc Hi kịp phản ứng, y đã quay người đi ra ngoài.
“Ta còn chưa nói xong đâu.”
Tính khí thúi như vậy, tám phần là do mình không chịu được tính tình của y, nên mới hoà ly.
Ngọc Hi không từ bỏ ý định mà đi theo y ra ngoài, có lẽ là do đứng lâu, lại đi gấp gáp, nàng cảm thấy dưới chân đau nhức, liền dừng lại.
“A!”
Người phía trước dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, y hơi quay đầu lại, khóe mắt nhìn thấy nàng cúi xuống xoa chân, có lẽ y đã hiểu.
Khó trách lại không đi Chương Hoá chùa, là vì chân không thoải mái.
Ngọc Hi xoa xoa chân, nhìn người rời khỏi cửa cung, y đi nhanh đến mức ngay cả vạt áo cũng không nhìn thấy.
Nàng tức giận hừ một tiếng, đợi nàng chân khỏi hẳn, nàng sẽ xuất cung.
Lúc này ở cửa cung, Lâm Học An không rời khỏi mà cùng với mấy vị đại nhân tụ tập cùng một chỗ, con mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, không hề có ý định rời đi.
Hắn chắp tay sau lưng, cười gian trá, “mấy vị đại nhân tại sao không trở về đi”
Hắn đã quen ở trong triều, ai cũng đều có thể nói chuyện phiếm vài câu, so với Phó An Niên lạnh nhạt, Lâm Học An dễ gần hơn nhiều.
Lý đại nhân: “Chúng ta không vội, Lâm đại nhân cũng sắp trở về phải không.”
Nói xong, đám người đồng thời nhìn về phía đường hoàng cung, ngầm hiểu ý lẫn nhau, hơi có vẻ lúng túng.
Lâm Học An ho khan một tiếng, lập tức hỏi bọn họ: “Các vị đại nhân có mang bạc sao.”
Bọn họ bãi triều nhưng vẫn chưa trở về, trên người vẫn mặc bộ triều phục, đoán chừng là không mang bạc, nhưng cũng không chắc tuyệt đối.
“Vào triều ai lại mang bạc” Liễu đại nhân nói.
Lâm Học An mắt mở to một chút, nói “ta mang theo.”
Lừa các ngươi.
Mấy vị đại nhân nhìn hắn với vẻ mặt không mờ mịt, xem hắn muốn giở trò gì.
Lâm Học An cười cười, liếc nhìn cung điện yên tĩnh, lại quay lại nói: “Chúng ta tới chơi một trò.”
Các đại nhân càng mê mang, chơi cái gì.
“Trưởng công chúa thỉnh Phó đại nhân tiến cung, các ngài đoán là bởi vì cái gì.”
Đám người tụ tập lại một chỗ, nhìn từ đằng xa, rất giống như đang mưu đồ bí mật. Bọn họ nói rất nhỏ, ngay cả thị vệ canh gác ngoài cửa cũng không nghe thấy.
“Là khơi lại tình cũ, hay là quở trách một trận. Ta đại lý, các ngươi đặt cược.”
Lâm Học An quét một vòng, cười nói: “Thừa dịp người chưa đi ra, các vị đại nhân xin hãy lựa chọn.”
Hắn thấy người dễ nói chuyện nhất là Liễu đại nhân, nên liền khích động: “Liễu đại nhân, ngài trước.”
Liễu đại nhân hứng thú, hào hứng lấy ra mười lượng: “Ta mười lượng, đặt cược tình cũ khơi lại.”
Lý đại nhân: “Năm mươi lượng, ta cá là tình xưa nhen nhóm.” Suy nghĩ một chút thật hưng phấn.
Phương đại nhân: “Một trăm lượng, Phó đại nhân bị quở mắng.”
Tiếp lấy, những vị đại nhân khác cũng đặt cược, bầu không khí sôi nổi, tâm tình của bọn họ rất kích động, nóng lòng chờ đợi kết quả.
Một đám người nhìn qua cửa cung, háo hức chờ đợi, cuối cùng, đợi chừng một khắc đồng hồ, nhìn thấy Phó An Niên từ trong cung điện đi ra, lưng thẳng tắp, sải bước dài, mắt cụp xuống không rõ cảm xúc.
Mấy người nghiêng người tới, muốn nhìn rõ ánh mắt của y, đáng tiếc cách quá xa, nhìn không rõ.
“Lâm đại nhân, ngươi xem như thế nào.”
Lâm Học An cầm trong tay mấy trương ngân phiếu và một thỏi bạc, vô cùng vui sướng, hắn híp mắt nhìn, đáy lòng hiểu rõ.
Hắn cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay, nói: “Có thể là bị quở mắng, mấy vị đại nhân đánh cược sai.”
Lâm Học An bí mật tính toán một chút, cái này thật dễ kiếm lời.
Phó An Niên đang tới gần, nhìn thấy mấy người hành động lấm la lấm lét, y mơ hồ có dự cảm không lành.
Bước chân trở nên chậm chạp, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người, khi nhìn thấy tờ ngân phiếu trong tay Lâm Học An, ánh mắt y khẽ biến.
“Mấy vị đại nhân chờ ta.”
Phó An Niên cười nhẹ, ánh mắt lại lạnh: “Nhiều ngân phiếu như vậy, là bổng lộc của các ngươi.”
hắn dừng một chút, liếc nhìn bọn hắn, ý tứ rõ ràng.
Lý đại nhân thần sắc biến đổi, cuối cùng nhận ra được điều gì đó, ông ta gượng cười, nhận lấy năm mươi lượng từ tay Lâm Học An: “Phu nhân hoang đàng, ta tích lũy được ít bạc cũng không dễ dàng, hạ quan đi trước.”
Nhìn thấy Lý đại nhân đặt cược thua nhưng vẫn lấy thỏi bạc về, mấy vị đại nhân khác cũng nhao nhao làm theo.
“Hạ quan cũng đi trước.”
“Công vụ tại người, không quấy rầy.”
Lâm Học An mắt thấy ngân phiếu bị lấy đi không sót lại một chút, lòng đang rỉ máu. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể lễ phép cười, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Được rồi, tất cả chỉ là lãng phí công sức, không thu được gì cả.
Lâm Học An xoè tay ra, vuốt ve lòng bàn tay.
“Đại nhân ra ngoài rồi, ta đang chờ ngài, có chuyện muốn xin ngài chỉ giáo.”
Hai người đi song song, bước chân chậm rãi.
Phó An Niên quay đầu nhìn hắn, trong lòng biết hắn không có ý tốt, “nói đi.”
Lâm Học An gần như là cắn răng nói chuyện: “Bệ hạ muốn tuyển phò mã cho trưởng công chúa, thanh niên tài tuấn trong kinh thành đều được đưa bức họa tiến cung.”
Hắn nhìn Phó An Niên, thần sắc ý vị thâm trường: “Ta cũng đưa, ta muốn biết nếu như công chúa tuyển ta thì sao?”
Phó An Niên đã hai lần đến Cảnh Hoa cung, một lần là trước hôn lễ, lần khác là lúc Ngọc Hi ngã từ trên ngựa xuống, thế nhưng đến một lúc rồi rời đi.
Thêm lần này thì chính là lần thứ ba.
Nam nhân thân hình cao lớn, cường tráng, áo bào phiên động, đi lại nhẹ nhàng. Y hơi cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Đức Thuận muốn nói chuyện nhưng cũng không cơ hội.
Nhìn thấy sắc mặt y trầm xuống, không lên tiếng, một mạch đi đến Cảnh Hoa cung.
Ngọc Hi đã sớm chuẩn bị, phân phó cung nhân lui ra, chỉ để Đông Linh cùng Xuân Hoa ở bên ngoài chờ, Đức Thuận đưa người vào, vung tay lên, tiểu thái giám đi theo phía sau lui ra, hắn cũng chuồn đi.
Trong điện chỉ còn lại Ngọc Hi, nàng ngồi ở phía trên, đoan trang thanh lịch, Phó An Niên đi vào đã nhìn thấy nàng, mi mắt khinh động, chóp mũi của y ngửi thấy mùi thuốc.
Không phải nói là vết thương đã lành, không cần uống thuốc sao.
Phó An Niên nhíu mày, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt tức giận của nàng, khom người: “Gặp qua công chúa, không biết công chúa tìm thần có chuyện gì.”
Chân của nàng đã tốt hơn chút, có thể đi lại nhưng vẫn còn hơi đau, Ngọc Hi đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh y, hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào y, nói: “Ngươi là Phó An Niên, đúng không.”
Lần này cuối cùng cũng không tìm nhầm người.
Chuyện đêm đó đã qua hai ngày, nhưng mỗi lần nhớ tới nàng đều giận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận cả buổi tối, ngủ cũng không ngon giấc. Bây giờ người đang đứng trước mặt, càng thêm tức.
Nhìn hắn bình tĩnh, thần sắc không chút lay động, tựa hồ như đang mờ mịt, không biết mình đã phạm sai chuyện gì.
Phó An Niên nhíu mày, nàng tra hỏi như vậy khiến y thoáng kinh ngạc, tựa hồ như nàng thật sự đã quên y, cho nên đêm đó cũng không biết tên y. Trong nháy mắt, nam nhân cảm xúc lẫn lộn.
Ngọc Hi chớp mắt, ánh mắt bên trong lộ ra một chút cao ngạo, chăm chú nhìn y, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của nam nhân.
“Dám trêu chọc bản công chúa, lá gan không nhỏ.”
Phó An Niên cao hơn nàng một cái đầu, nàng phải liên tục ngẩng đầu lên, thời gian lâu liền thấy mỏi cổ.
Nàng thoáng cúi đầu xuống, bình tĩnh lại, đứng lâu chân cũng không thoải mái, Ngọc Hi liền không cậy mạnh, đi sang một bên rồi ngồi xuống.
“Công chúa sao lại nói như vậy.”
Ngọc Hi nhìn hắn, thấy hắn thần sắc mờ mịt, không biết là thật hay giả.
Nàng cắn cắn môi, quyết định nói rõ, nếu không nam nhân này sẽ tiếp tục giả vờ, “ngươi có nhớ mối quan hệ của chúng ta không”
Cảm xúc thoáng lướt qua trong mắt của y, nhanh đến mức gần như không cảm nhận được, “chuyện quá khứ hà tất gì phải nhắc lại, lần này công chúa tìm thần tới, chẳng lẽ là vì việc này.”
Ngọc Hi tức giận đi tới trước mặt hắn, hỏi hắn: "Nếu ngươi nhớ kỹ, vì sao đêm đó không nói cho ta biết? Không phải là trêu chọc ta sao?"
Thấy nàng mất trí nhớ, cũng không biết y là ai, cố ý nhìn nàng làm trò mèo, nói không chừng sau lưng lại chê cười nàng. Nghĩ tới đây, Ngọc Hi tức giận đến nghiến răng, trong lòng bùng lên ngọn lửa.
Nam nhân nhếch môi, hơi có vẻ bất đắc dĩ cười khẽ, “ta đã nhắc nhở qua, công chúa nói biết thần là ai, bây giờ lại trách ta, là công chúa làm khó xử ta mới đúng.”
Nàng nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, nhưng cái này vẫn phải trách y, nói thẳng tên ra là được, cần gì phải nói không minh bạch như vậy.
“Ta làm sao biết được ngươi không phải Lâm Học An.”
Nàng cúi đầu thì thầm một câu, Phó An Niên nghe thấy, ý cười lập tức thu liễm, ánh mắt thâm trầm, y nghĩ tới lời Lâm Học An nói khi nãy, cùng với lời này của nàng, cũng đoán được mấy phần.
Nguyên lai là hiểu lầm, nếu biết tên của y, có lẽ sẽ không nói với y nói những lời kia.
Ngực bỗng nhiên thắt lại, sắc mặt có chút khó coi.
“Thì ra là như thế.”
Ngọc Hi ngẩng đầu nhìn y, thấy y vẻ mặt nghiêm nghị, tựa hồ bất mãn đối với nàng, thế là cả giận nói: “Vẻ mặt của ngươi là đang bất mãn với ta sao.”
Nàng ngẩng lên cằm, đôi mắt long lanh nộ trừng y, nhìn như đang tức giận, kì thực trong mắt y một chút uy nghiêm cũng không có, ngược lại có vẻ kiêu căng khả ái. Nàng không còn che giấu sự giận dữ đối với y như lúc trước.
Cũng càng yếu ớt.
Là chuyện tốt, hay là chuyện xấu. Phó An Niên cũng không biết.
Y không nhịn được cười khẽ, phiền muộn tiêu tan đi hết, “không dám.”
“Ngược lại là công chúa ngài, tính khí so trước đây kém hơn nhiều.”
Nghe y nói đến trước đó, Ngọc Hi khẩn trương, nàng suýt nữa quên mất chuyện quan trọng nhất, tìm y tính sổ là thuận tiện, chủ yếu là muốn hiểu rõ chân tướng.
Ngọc Hi tạm thời không tính toán với y, thế là hỏi, “giữa chúng ta, đến cùng là chuyện gì xảy ra.”
Nam nhân đứng ở cửa, thân ảnh cao ráo, vừa vặn che khuất thân ảnh của nàng, hai cái bóng chồng lên nhau, hòa làm một, khiến bầu không khí càng thêm ám muội.
Phó An An nhíu mày, giữ vẻ mặt vô cảm. Y giấu những cảm xúc đó vào sâu trong lòng, mở miệng nói: “Công chúa đã quên rồi, sao còn nhắc lại nữa, chỉ là chuyện đã qua, biết cũng vô dụng.
Ngọc Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm y, không tin lời y nói: " Ngươi phụ ta?”
“Không có.” Y trả lời.
Ngọc Hi nhăn mày, không phải, chẳng lẽ là mình.
Nàng vuốt ống tay áo, ngón tay nhẹ nhàng cọ, mơ màng hỏi, “ta phụ ngươi.”
“Không phải.”
Nàng phất ống tay áo một cái, khuôn mặt đỏ lên vì tức, “vậy thì bởi vì cái gì.”
Nàng chỉ là rất muốn biết mà thôi, không muốn một đoạn chuyện cũ này, chính mình lại mơ mơ hồ hồ. Thế nhưng là hoàng đệ không biết, Phó An Niên lại không chịu nói, nàng thật sự rất bực bội. “Duyên phận hết, tự nhiên sẽ rời.” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, thế nhưng nghe ra được tiếc nuối cùng bất đắc dĩ.
Ngọc Hi chăm chú nhìn y, ánh mắt gợn sóng, nhất thời nhìn đến ngây dại.
Y có đôi mắt đẹp, hẹp dài thêu hoa, trời sinh đa tình, nhưng lại lộ ra lạnh nhạt, thời khắc cùng người giữ khoảng cách. Bất kể là đêm đó, hay là hôm nay, Ngọc Hi đều không nhìn thấy dục vọng trong mắt y.
Đối với, là thế tục dục vọng.
Y gần như không có.
Ánh mắt của nàng quá mãnh liệt, Phó An Niên muốn làm lơ cũng không được, y ngơ ngác một chút, thân thể dịch sang một bên, nói: “Thần còn bận bịu chính sự, xin được cáo lui trước.”
Không đợi Ngọc Hi kịp phản ứng, y đã quay người đi ra ngoài.
“Ta còn chưa nói xong đâu.”
Tính khí thúi như vậy, tám phần là do mình không chịu được tính tình của y, nên mới hoà ly.
Ngọc Hi không từ bỏ ý định mà đi theo y ra ngoài, có lẽ là do đứng lâu, lại đi gấp gáp, nàng cảm thấy dưới chân đau nhức, liền dừng lại.
“A!”
Người phía trước dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, y hơi quay đầu lại, khóe mắt nhìn thấy nàng cúi xuống xoa chân, có lẽ y đã hiểu.
Khó trách lại không đi Chương Hoá chùa, là vì chân không thoải mái.
Ngọc Hi xoa xoa chân, nhìn người rời khỏi cửa cung, y đi nhanh đến mức ngay cả vạt áo cũng không nhìn thấy.
Nàng tức giận hừ một tiếng, đợi nàng chân khỏi hẳn, nàng sẽ xuất cung.
Lúc này ở cửa cung, Lâm Học An không rời khỏi mà cùng với mấy vị đại nhân tụ tập cùng một chỗ, con mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, không hề có ý định rời đi.
Hắn chắp tay sau lưng, cười gian trá, “mấy vị đại nhân tại sao không trở về đi”
Hắn đã quen ở trong triều, ai cũng đều có thể nói chuyện phiếm vài câu, so với Phó An Niên lạnh nhạt, Lâm Học An dễ gần hơn nhiều.
Lý đại nhân: “Chúng ta không vội, Lâm đại nhân cũng sắp trở về phải không.”
Nói xong, đám người đồng thời nhìn về phía đường hoàng cung, ngầm hiểu ý lẫn nhau, hơi có vẻ lúng túng.
Lâm Học An ho khan một tiếng, lập tức hỏi bọn họ: “Các vị đại nhân có mang bạc sao.”
Bọn họ bãi triều nhưng vẫn chưa trở về, trên người vẫn mặc bộ triều phục, đoán chừng là không mang bạc, nhưng cũng không chắc tuyệt đối.
“Vào triều ai lại mang bạc” Liễu đại nhân nói.
Lâm Học An mắt mở to một chút, nói “ta mang theo.”
Lừa các ngươi.
Mấy vị đại nhân nhìn hắn với vẻ mặt không mờ mịt, xem hắn muốn giở trò gì.
Lâm Học An cười cười, liếc nhìn cung điện yên tĩnh, lại quay lại nói: “Chúng ta tới chơi một trò.”
Các đại nhân càng mê mang, chơi cái gì.
“Trưởng công chúa thỉnh Phó đại nhân tiến cung, các ngài đoán là bởi vì cái gì.”
Đám người tụ tập lại một chỗ, nhìn từ đằng xa, rất giống như đang mưu đồ bí mật. Bọn họ nói rất nhỏ, ngay cả thị vệ canh gác ngoài cửa cũng không nghe thấy.
“Là khơi lại tình cũ, hay là quở trách một trận. Ta đại lý, các ngươi đặt cược.”
Lâm Học An quét một vòng, cười nói: “Thừa dịp người chưa đi ra, các vị đại nhân xin hãy lựa chọn.”
Hắn thấy người dễ nói chuyện nhất là Liễu đại nhân, nên liền khích động: “Liễu đại nhân, ngài trước.”
Liễu đại nhân hứng thú, hào hứng lấy ra mười lượng: “Ta mười lượng, đặt cược tình cũ khơi lại.”
Lý đại nhân: “Năm mươi lượng, ta cá là tình xưa nhen nhóm.” Suy nghĩ một chút thật hưng phấn.
Phương đại nhân: “Một trăm lượng, Phó đại nhân bị quở mắng.”
Tiếp lấy, những vị đại nhân khác cũng đặt cược, bầu không khí sôi nổi, tâm tình của bọn họ rất kích động, nóng lòng chờ đợi kết quả.
Một đám người nhìn qua cửa cung, háo hức chờ đợi, cuối cùng, đợi chừng một khắc đồng hồ, nhìn thấy Phó An Niên từ trong cung điện đi ra, lưng thẳng tắp, sải bước dài, mắt cụp xuống không rõ cảm xúc.
Mấy người nghiêng người tới, muốn nhìn rõ ánh mắt của y, đáng tiếc cách quá xa, nhìn không rõ.
“Lâm đại nhân, ngươi xem như thế nào.”
Lâm Học An cầm trong tay mấy trương ngân phiếu và một thỏi bạc, vô cùng vui sướng, hắn híp mắt nhìn, đáy lòng hiểu rõ.
Hắn cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay, nói: “Có thể là bị quở mắng, mấy vị đại nhân đánh cược sai.”
Lâm Học An bí mật tính toán một chút, cái này thật dễ kiếm lời.
Phó An Niên đang tới gần, nhìn thấy mấy người hành động lấm la lấm lét, y mơ hồ có dự cảm không lành.
Bước chân trở nên chậm chạp, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người, khi nhìn thấy tờ ngân phiếu trong tay Lâm Học An, ánh mắt y khẽ biến.
“Mấy vị đại nhân chờ ta.”
Phó An Niên cười nhẹ, ánh mắt lại lạnh: “Nhiều ngân phiếu như vậy, là bổng lộc của các ngươi.”
hắn dừng một chút, liếc nhìn bọn hắn, ý tứ rõ ràng.
Lý đại nhân thần sắc biến đổi, cuối cùng nhận ra được điều gì đó, ông ta gượng cười, nhận lấy năm mươi lượng từ tay Lâm Học An: “Phu nhân hoang đàng, ta tích lũy được ít bạc cũng không dễ dàng, hạ quan đi trước.”
Nhìn thấy Lý đại nhân đặt cược thua nhưng vẫn lấy thỏi bạc về, mấy vị đại nhân khác cũng nhao nhao làm theo.
“Hạ quan cũng đi trước.”
“Công vụ tại người, không quấy rầy.”
Lâm Học An mắt thấy ngân phiếu bị lấy đi không sót lại một chút, lòng đang rỉ máu. Nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể lễ phép cười, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Được rồi, tất cả chỉ là lãng phí công sức, không thu được gì cả.
Lâm Học An xoè tay ra, vuốt ve lòng bàn tay.
“Đại nhân ra ngoài rồi, ta đang chờ ngài, có chuyện muốn xin ngài chỉ giáo.”
Hai người đi song song, bước chân chậm rãi.
Phó An Niên quay đầu nhìn hắn, trong lòng biết hắn không có ý tốt, “nói đi.”
Lâm Học An gần như là cắn răng nói chuyện: “Bệ hạ muốn tuyển phò mã cho trưởng công chúa, thanh niên tài tuấn trong kinh thành đều được đưa bức họa tiến cung.”
Hắn nhìn Phó An Niên, thần sắc ý vị thâm trường: “Ta cũng đưa, ta muốn biết nếu như công chúa tuyển ta thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.